BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 12: Trường cấp 3 Hàm Ninh (2)
Nơi Đường Hiểu Tình làm việc là một hiệu sách cũ, ông chủ là một cụ ông đã ngoài 70. Nghe nói lúc trước ông từng là nhà giáo, sau này về hưu nhàn rỗi nên muốn tìm chút chuyện để giết thời gian.Ngày trước Đường Hiểu Tình thường lui tới đây để mua sách, sau này hai người dần trở nên thân thuộc, ông chủ biết được hoàn cảnh của nàng nên mới giữ lại để phụ giúp những khi không đến lớp.Cũng nhờ sự giúp đỡ của ông mà cuộc sống của nàng cũng tốt hơn phần nào, chi phí sinh hoạt hàng ngày xem như cũng đủ. Thỉnh thoảng khách đông ông còn thưởng thêm, Đường Hiểu Tình đem số tiền đó để dành, hy vọng sau này có thể mang nó đi đóng học phí để tiếp tục học đại học. Ước mơ của nàng là trở thành sinh viên của Hoa Đại, nơi mà đâu đâu cũng nhìn thấy nhân tài. Tuy hơi khó khăn một chút nhưng nếu kiên trì được thì tương lai nhất định sẽ rộng mở.Xếp xong mấy quyển sách mà khách vừa bỏ lại, nàng chạy ngay đến chỗ ông cụ: "Ông ơi, hôm nay cho cháu về sớm một hôm nha."Ông cụ vốn đang nằm lắc lư trên ghế dựa, vừa nghe nàng nói liền dừng lại động tác: "Lần đầu tiên ông thấy cháu về sớm, có việc sao?"Dừng lại một lát ông lại nói: "Để ông đoán, có phải là có bạn trai rồi không?"Nói xong ông còn một nụ cười, trông có vẻ rất hứng thú.Đường Hiểu Tình vội vàng phủ nhận: "Không phải ạ, cháu đi với bạn cùng lớp. Ông ơi, cậu ấy đến rồi."Ông cụ nheo mắt nhìn sang, Tiêu Vũ Tranh mang theo xe đạp đang đi về phía họ. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua khiến cho mái tóc cô hơi động đậy, lại thêm ánh hoàng hôn tò mò đuổi đến ở phía sau, tất cả hài hòa một cách lạ thường.Tiêu Vũ Tranh gật đầu với ông cụ rồi lại quay sang nhìn Đường Hiểu Tình: "Đứng đó làm gì, lên xe mau."Đường Hiểu Tình mỉm cười rồi vẫy vẫy tay với ông cụ: "Ông à, cháu đi đây."Ông cụ đáp lại: "Được rồi, hai đứa nhớ cẩn thận."Đi được một đoạn, Tiêu Vũ Tranh nghe thấy tiếng cười giòn tan của Đường Hiểu Tình ở phía sau, cô không khỏi thắc mắc: "Cậu cười gì?"Đường Hiểu Tình cảm thán: "Tôi còn tưởng cậu sẽ hóa thân thành ngự tỷ học đường, bước xuống từ siêu xe mui trần, sau đó chở tôi đi dạo một vòng, giống như trong truyện vậy."Tiêu Vũ Tranh nhếch môi: "Làm cậu thất vọng rồi."Đường Hiểu Tình nghe xong lắc lắc đầu: "Không thất vọng, như này thực tế hơn nhiều."Tiếp sau đó hai người cũng không nói gì thêm, Tiêu Vũ Tranh tập trung chạy xe còn Đường Hiểu Tình thì đóng vai người dẫn đường.Đường đi đến tiệm tương đối vòng vèo, đoạn cuối còn rất hẹp, chỉ vừa một chiếc xe. Nghe nói tiệm này đã bán mấy chục năm theo kiểu cha truyền con nối. Hai người vừa đi đến đầu hẻm là đã ngửi được mùi thơm đặc trưng của đậu nành. Tiêu Vũ Tranh ban đầu vốn dĩ không mấy hứng thú giờ đây lại có một chút tò mò.Cô hỏi Đường Hiểu Tình: "Cậu là khách quen sao?"Đường Hiểu Tình gật đầu mấy cái: "Đúng vậy, tôi từ lúc sinh ra đã uống sữa đậu nành ở đây."Tiêu Vũ Tranh còn định hỏi thêm gì đó thì bỗng dưng có một chú chó phóng ngang đầu xe của họ, cô vội phanh xe lại rồi xoay lưng nhìn về phía Đường Hiểu Tình: "Không sao chứ?"Bởi vì mọi thứ diễn ra quá nhanh nên hai tay của Đường Hiểu Tình vẫn còn đang ôm chặt eo của Tiêu Vũ Tranh, mặt cũng áp sát, một mùi hương nhè nhẹ quấn vào đầu mũi. Thay vì thấy sợ nàng lại bắt đầu sinh ra một chút ngượng ngùng."Không... không sao."Tiêu Vũ Tranh lại thở dài một cái: "Ở chỗ kia phải không? Chúng ta xuống đi bộ đi."Đường Hiểu Tình gật đầu rồi từ trên xe bước xuống, phi thẳng đến chỗ hai cô chú bán sữa: "Chú Tạ, thím Tạ."Trông thấy người đến là Đường Hiểu Tình, cô chú liền nở nụ cười: "Tình Tình đó à? Sao lâu quá không thấy con đến, có phải quên cô chú rồi không?"Đường Hiểu Tình nở nụ cười ôm lấy cánh tay thím Tạ: "Nào có ạ, vào lớp 12 nên hơi bận rộn một chút. Nhưng con lúc nào cũng nhớ chú thím ạ."Thím Tạ nghe xong đưa tay xoa đầu nàng: "Đúng là đứa trẻ ngoan."Tiêu Vũ Tranh sau khi đậu xe xong đi đến thì đã thấy Đường Hiểu Tình ôm một ly sữa nóng, cô hắng giọng một cái, lúc này Đường Hiểu Tình mới nhớ ra sự tồn tại của cô: "Vũ Tranh, cậu muốn uống cái nào, ở đây có loại nguyên chất và pha thêm lá bạc hà, cái nào cũng ngon."Chú Tạ bên cạnh không khỏi thắc mắc: "Tình Tình, bạn của con sao?"Đường Hiểu Tình gật đầu: "Dạ, cậu ấy mới chuyển đến không lâu, con dẫn cậu ấy đến để thưởng thức hương vị có một không hai đó ạ. Chú Tạ, chú nhớ rót đầy cho cậu ta đó.""Được được, Vũ Tranh đúng không? Để chú rót cho con một ly đầy."Tiêu Vũ Tranh nhẹ gật đầu rồi lại nhìn về phía Đường Hiểu Tình: "Lớp trưởng, không ngờ cậu lại hoạt bát như vậy.""Có sao?"Đường Hiểu Tình hỏi lại."Bình thường cậu không như vậy, trừ những lúc cãi nhau với tôi. Tôi có thể xem đó là một ân huệ không?"Đường Hiểu Tình mỉm cười: "Bạn học, xem ra là cậu đánh giá sai về tôi rồi.""Sữa đậu nành đặc biệt tới đây. Vũ Tranh, con nhất định phải uống hết đó nha."Đường Hiểu Tình tiếp lời: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi bỏ tiền để mời người khác, cậu nhất định phải uống hết."Tiêu Vũ Tranh nhận lấy ly sữa đậu nành, thổi nhẹ mấy cái rồi nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào ấm áp chạm vào đầu lưỡi rồi từ từ lan rộng ra cuống họng, cảm giác rất tốt.Đường Hiểu Tình không nhịn được hỏi: "Thế nào?"Tiêu Vũ Tranh hơi gật đầu: "Ừm."Sau đó cô lại bổ sung: "Đây là lần đầu tiên tôi uống sữa đậu nành, rất ngon."Đường Hiểu Tình có chút bất ngờ, nàng hỏi lại: "Lần đầu tiên? Bạn học, mười sáu năm qua cậu đã làm gì?"Tiêu Vũ Tranh nghe nàng hỏi thì hơi nhíu mày: "Đường Hiểu Tình, sao cậu lại thích gọi tôi là bạn học vậy? Có gì thú vị sao?"Đường Hiểu Tình chớp chớp mắt: "Rõ ràng cậu là bạn học của tôi mà, có gì sai sao?""Nhưng mà..."Tiêu Vũ Tranh có chút ấp úng, cũng không biết diễn đạt như thế nào mới phải. Đường Hiểu Tình sau đó lại quay sang nói chuyện với chú thím, câu chuyện của họ cứ thế mà dừng lại.Sau khi uống xong sữa đậu nành, Đường Hiểu Tình nói muốn về nhà nhưng Tiêu Vũ Tranh lại không đồng ý, cô nói với nàng: "Cậu còn chưa ăn gì đúng không? Tôi mời cậu một bữa, xem như đáp lễ."Đường Hiểu Tình có chút chần chừ: "Nhưng mà..."Nàng mời Tiêu Vũ Tranh là vì người kia đồng ý tham gia hội thao, rất hợp tình hợp lý, nhưng mà ngược lại..."Thế nào, có phải cậu chán ghét tôi, không muốn đi ăn cùng tôi?"Đường Hiểu Tình vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi..."Tiêu Vũ Tranh cong môi nắm lấy cổ tay nàng: "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi. Tôi hỏi thăm đàn em khóa dưới biết được một tiệm lẩu gần trường học rất ngon nên cũng muốn đi ăn thử. Xem như là niệm tình tôi giúp đỡ cậu, cậu đi cùng tôi nhé?"Đường Hiểu Tình biết là không thể từ chối nữa nên mới gật đầu: "Được rồi."...Đường đi đến tiệm lẩu không xa, Đường Hiểu Tình như cũ ngồi sau yên xe đạp, im lặng lắng nghe tiếng gió rì rào.Tiêu Vũ Tranh ở phía trước không biết nghĩ đến chuyện gì, thỉnh thoảng lại cong môi cười, nụ cười ẩn giấu trong màn đêm, bí ẩn mà dụ hoặc."Đường Hiểu Tình, cậu sống một mình sao?"Giọng nói của Tiêu Vũ Tranh bỗng dưng vang lên kéo suy nghĩ của Đường Hiểu Tình trở lại, nàng hít sâu một hơi rồi mới trả lời: "Ừm.""Ba mẹ cậu...""Ba mẹ tôi mất từ khi tôi vừa mới sinh ra, là bị tai nạn mà qua đời. Cũng may tôi còn có cậu, nếu không sẽ khó mà sống sót đến hôm nay."Tiêu Vũ Tranh không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy tại sao... cậu lại sống một mình?"Rõ ràng là còn có cậu không phải sao?Đường Hiểu Tình hơi mỉm cười, hồ nước trong đôi mắt bắt đầu nhiễu động: "Chỉ là cảm thấy sống một mình sẽ thoải mái hơn."Nàng không muốn nói cho cô biết thật ra trước khi dọn ra ở một mình bản thân đã phải trải qua những gì. Nơi nàng gọi là nhà kia thật ra chính là nhà kho mà cậu mợ không dùng đến. Tuy có chút tạm bợ nhưng ít ra vẫn dễ thở hơn."Vậy... hôm nào đó tôi đến làm khách có được không? Cậu không được không chào đón tôi.""Nhưng mà..."Tiêu Vũ Tranh vội cướp lời: "Nhưng chính là không chào đón.""Không phải."Cô mỉm cười: "Vậy chính là chào đón."Đường Hiểu Tình nhận ra một chuyện, Tiêu Vũ Tranh chính xác là tên vô lại. Đối mặt với cô nàng chỉ có thể chịu thua: "Được rồi, hôm nào có thời gian sẽ mời cậu đến chơi.""Quyết định vậy đi."...Buổi tối hôm đó họ ăn đến no nê, lúc về Tiêu Vũ Tranh nhất quyết muốn đưa Đường Hiểu Tình đến tận nhà. Ban đầu nàng còn cố gắng từ chối nhưng sau đó cũng không từ chối được nữa, thế là lại đi thêm một đoạn cùng nhau.Lúc đứng trước cửa nhà, Tiêu Vũ Tranh đề nghị: "Lần sau lại đi ăn tối cùng nhau, có được không?"Nhân lúc Đường Hiểu Tình chưa trả lời, cô lại bổ sung: "Dù sao bình thường tôi đều ăn một mình, rất nhàm chán. Xem như là cậu giúp đỡ kẻ cô đơn này đi."Tiêu Vũ Tranh đã nói như vậy, Đường Hiểu Tình cũng không tiện từ chối, chỉ khẽ gật đầu: "Có thời gian sẽ đi cùng cậu. Đường buổi tối vắng vẻ, cậu trở về nhất định phải cẩn thận."Tiêu Vũ Tranh nháy mắt một cái: "Yên tâm, tôi có học võ, sẽ không ai bắt nạt được tôi.""Được rồi, tạm biệt.""Tạm biệt, chúc ngủ ngon."