BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 11: Trường cấp 3 Hàm Ninh (1)
Kỳ Mặc Vũ bắt đầu công việc ở Hoa Đại cũng được một thời gian. Bên cạnh giảng dạy nàng còn tham gia nghiên cứu khoa học, bước đầu thu được kết quả hết sức khả quan.Hôm nay, sau khi tiết học kết thúc, nàng như thường lệ thu dọn sách vở để trở về. Trong lúc đi ngang hành lang khu vệ sinh, nàng lại vô tình nghe thấy tiếng cãi vả. Ở Hoa Đại thì đây thực sự là một chuyện vô cùng hiếm thấy.Vốn không định quan tâm nhưng giọng nói quen thuộc của một trong hai người lại khiến nàng dừng bước. Nếu nàng không lầm thì đó là giọng của Đường Hiểu Tình. Tuy nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy bất an. Vừa lúc này, một cô gái mang theo vẻ bực dọc đi ra khỏi khu vực nhà vệ sinh. Kỳ Mặc Vũ chần chừ một lát rốt cuộc vẫn quyết định đến xem thử. Ở trong góc khuất, nàng thấy một cô gái đang gục mặt trên đầu gối khóc nức nở, đến gần mới biết đó thực sự là Đường Hiểu Tình.Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nàng có chút lúng túng, nàng suy nghĩ một lát mở thử mở miệng: "Hiểu Tình, có chuyện gì vậy?"Đường Hiểu Tình giật mình, tay vội vàng lau đi nước mắt, sau đó cô nàng nhìn Kỳ Mặc Vũ, nở một nụ cười gượng gạo: "Cô Kỳ... em... sao cô lại ở đây?"Kỳ Mặc Vũ đáp: "Cô vừa dạy xong, đi ngang qua thì nghe thấy giọng nói của em nên dừng lại. Người vừa nãy là ai?"Lúc nãy nàng có nhìn thoáng qua, chắc có lẽ cũng là sinh viên. Nhưng tại sao hai người lại cãi nhau, Kỳ Mặc Vũ vẫn mơ hồ không rõ.Đường Hiểu Tình lặng đi một lúc, nước mắt vẫn chưa kịp khô. Nàng cố gắng đứng dậy, cố nén lại cảm xúc: "Người lúc nãy là bạn em, cậu ấy đến an ủi em. Cô Kỳ, em phải trở về đây, lát nữa em còn phải đến tiệm hoành thánh."Cô nàng nói xong cũng không đợi Kỳ Mặc Vũ đồng ý, nhanh chóng mang theo balo rời khỏi khu hành lang.Kỳ Mặc Vũ ngây ra một lúc, tuy rằng nàng biết không nên can dự quá nhiều vào chuyện riêng tư của người khác. Thế nhưng nhìn Đường Hiểu Tình khóc như vậy, thân là giáo viên nàng không thể làm ngơ. Nhưng mà hiện tại Đường Hiểu Tình đã từ chối sự giúp đỡ, nàng chỉ có thể đứng nhìn theo bóng dáng cô nàng khuất dần trong hành lang.Sau khi ra khỏi trường, tâm trạng nàng vẫn có chút nặng nề, Khuất Tĩnh Văn từ xa đã nhận thấy sự khác thường của nàng, cô nhanh chóng đến gần: "Làm sao vậy?"Kỳ Mặc Vũ nhìn vợ, sau đó mới từ từ kể lại chuyện vừa rồi.Khuất Tĩnh Văn lắng nghe, mày hơi nhíu lại, nghĩ ngợi một chút rồi nhẹ giọng an ủi: "Chắc là em ấy không muốn làm em lo lắng. Với lại những người như Hiểu Tình sẽ luôn cho mình một lớp vỏ phòng hộ, sẽ rất khó để mở lòng với người khác. Huống chi em với em ấy cũng không quá thân thuộc."Kỳ Mặc Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có vài gợn sóng lăn tăn. Nàng có thể đoán được Đường Hiểu Tình là kiểu người kiên cường, nhưng nàng cũng hiểu rằng đôi khi, những người kiên cường nhất lại là những người đang phải chịu đựng nhiều nhất."Em biết rồi, chúng ta về trước đã. Sau này có cơ hội em sẽ thử hỏi em ấy.""Được."...Cánh cửa phòng trọ khép lại sau lưng mang theo một cảm giác nặng nề, như thể mọi ánh sáng bên ngoài đã bị chặn đứng. Căn phòng chìm trong bóng tối mờ mịt, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đường bên ngoài hắt qua cửa sổ.Đường Hiểu Tình đứng đó một lúc lâu, không buồn bật đèn, chỉ để bóng tối bao phủ lấy mình. Một lát sau, nàng lê bước chân nặng nề bước đến chiếc ghế bên cạnh bàn học. Nàng thả balo xuống, tiếng va chạm nhẹ vang lên giữa sự tĩnh lặng nhưng dường như chính nàng cũng không nhận thức được điều đó.Đường Hiểu Tình cúi đầu, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà. Những giọt nước mắt nàng cố gắng kìm nén suốt quãng đường trở về lại bắt đầu tràn ra, rơi xuống như những dòng suối âm thầm.Nàng với lấy điện thoại, những ngón tay run rẩy bấm số của Tiêu Vũ Tranh một lần nữa. Nhưng vẫn là tiếng chuông vang lên rồi ngắt ngang, kèm theo giọng nói máy móc vô cảm."Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."Đường Hiểu Tình thả điện thoại xuống bàn, hai bàn tay ôm lấy mặt, ngăn không cho tiếng nấc bật ra. Nàng không muốn khóc. Nàng đã tự hứa với chính mình rằng sẽ không khóc nữa. Nhưng lúc này, mọi nỗ lực tỏ ra kiên cường đều trở nên vô nghĩa."Mình đang làm gì vậy?" Nàng tự hỏi chính mình. Đã bao nhiêu lần rồi, khi phải đứng giữa hai thế giới, nàng đã tự thầm hỏi câu đó. Làm sao để giữ được mối quan hệ này, khi mà mọi thứ ngoài kia đều đang chống lại? Những câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí nàng, không có lời giải đáp. Nàng cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong một khoảng không vô định, nơi mà mọi thứ đều xa lạ và đáng sợ.Đường Hiểu Tình nhớ lại ánh mắt của Tiêu Vũ Tranh khi cả hai tranh cãi ở hành lang. Đó là ánh mắt đầy thất vọng và mệt mỏi nhưng cũng ẩn chứa một nỗi đau mà nàng không thể chạm tới.Nàng tự trách mình. Có phải bản thân làm chưa đủ nên mới khiến cả hai nảy sinh mâu thuẫn, có phải thực sự nàng quá vô tâm nên Tiêu Vũ Tranh mới cảm thấy thiếu an toàn như vậy.Nàng ngả lưng ra ghế, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Không gian yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, chậm rãi nhưng nặng nề. Những ký ức về những ngày tháng tốt đẹp ở trường cấp 3 Hàm Ninh lần lượt hiện về......Vào một ngày mưa tháng 9, khi mà cả lớp còn đang mải mê bàn tán chuyện bão lũ tối qua thì cô chủ nhiệm bước vào. Cả lớp bỗng dưng im bặt. Nhưng mà khác với mọi ngày, sự yên lặng này không kéo dài quá lâu bởi vì ngay sau đó tiếng xì xào lại vang lên, mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào cô gái đang theo sau cô giáo.Đó là một bạn nữ cao ráo, còn cao hơn cô chủ nhiệm một cái đầu. Mái tóc ngắn ngang vai hơi xẹp xuống, có lẽ là do lúc đi từ cổng vào lớp không tránh khỏi cơn mưa nặng hạt. Nhưng mà tất cả sự chật vật đó cũng không thể nào làm lu mờ đi khí chất trên người cô gái đó, đặc biệt là chiếc mũi cao khiến cho bao người phải mơ ước. Đường Hiểu Tình cũng ngây ra một lúc mới nhớ ra việc gọi cả lớp đứng dậy chào cô.Âm thanh của nàng vang kéo theo tiếng sột soạt của quần áo cùng tiếng va chạm của bàn ghế. Cô chủ nhiệm rất nhanh mỉm cười rồi đưa tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.Sau đó cô chỉ tay về phía nữ sinh bên cạnh: "Hôm nay lớp chúng ta có thêm bạn mới, em ấy tên là Tiêu Vũ Tranh. Vũ Tranh từ chỗ khác chuyển đến, các em nhớ phải chiếu cố bạn.""Vũ Tranh, nói vài câu với các bạn đi."Nữ sinh im lặng một chút rồi mới cất giọng: "Tiêu Vũ Tranh, xin chào."Đối với kiểu kiệm lời thế này hoặc là ngại ngùng hoặc là không muốn nói chuyện. Tiêu Vũ Tranh chính là trường hợp thứ hai. Đường Hiểu Tình có thể cảm nhận được rõ ràng sự lười biếng cùng lạnh nhạt của người kia. Có thể nói so với hơi lạnh từ cơn mưa ngoài kia chỉ hơn chứ không kém. Hơn nữa, không biết có phải là do ảo giác hay không mà nàng dường như còn nhìn thấy nụ cười không mấy thân thiện đến từ chỗ cô bạn mới.Cô chủ nhiệm nhìn một lượt rồi bảo: "Được rồi, Vũ Tranh đến ngồi cạnh Hiểu Tình đi. Chúng ta bắt đầu bài học."Thật ra hơn 30 bạn ngồi đây đều là học sinh cuối cấp. Bọn họ mới khai giảng được một tuần và đang hết sức nỗ lực cho kỳ thi đại học vào tháng 6 năm sau. Đường Hiểu Tình xuất thân trong gia đình nghèo khó lại còn là lớp trưởng nên nàng càng nỗ lực gấp bội phần. Không ngoa khi nói nàng là một trong những học sinh ưu tú nhất của trường cấp 3 Hàm Ninh hiện tại.Khi Tiêu Vũ Tranh đi đến nơi thì Đường Hiểu Tình rất chủ động ngồi nhích sang một bên, chừa cho Tiêu Vũ Tranh rất nhiều chỗ trống. Thế nhưng từ lúc đứng trên bục giảng cho đến khi ngồi xuống Tiêu Vũ Tranh đến cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Đường Hiểu Tình. Đường Hiểu Tình nhìn người kia một cách dè dặt, cũng không biết nên mở lời thế nào mới phải. Vừa lúc này thì cô chủ nhiệm cũng bắt đầu giảng bài, Đường Hiểu Tình lúc này mới tạm gác chuyện làm quen sang một bên, tập trung nghe giảng.Chờ đến khi tiết học kết thúc nàng mới nhận ra người bên cạnh mình từ lúc nào đã ngủ mất, không những vậy trên bàn của Tiêu Vũ Tranh đến cả một quyển vở cũng không có. Khó hiểu hơn nữa là cô giáo không hề lên tiếng nhắc nhở, điều này hết sức trái với lẽ thường.Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện của người khác, nàng không nghĩ sẽ nhúng tay vào. Sau khi tan học nàng còn phải đến tiệm sách cũ làm việc, bây giờ chỉ mong lúc tan học trời sẽ tạnh mưa, nếu không sẽ có chút vất vả.Tiêu Vũ Tranh ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh vẫn đang cặm cụi ghi chép. Cô nhếch môi cười, kể từ lúc có nhận thức đến nay bản thân đã gặp qua vô số mọt sách nhưng chăm chỉ thế này chắc là lần đầu tiên. Trong lòng Tiêu Vũ Tranh nổi lên một chút hứng thú, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Đường Hiểu Tình.Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Đường Hiểu Tình tạm dời sự tập trung nhìn sang bên cạnh. Ngay khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tim Đường Hiểu Tình dường như lệch đi một nhịp, gương mặt cũng theo đó mà nóng bừng khiến cho nàng mơ hồ không rõ nguyên do.Nàng mất mấy giây để bình tĩnh lại rồi thì thầm với người bên cạnh: "Cậu không ngủ nữa sao?"Tiêu Vũ Tranh nhẹ lắc đầu, biểu cảm gương mặt vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt vẫn không giấu được tia thích thú: "Thế nào, nhìn lén tôi à?"Đường Hiểu Tình bởi vì câu nói này mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng, nàng phản bác: "Rõ ràng cậu mới là người nhìn lén tôi!"Tiêu Vũ Tranh nhún vai một cái sau đó từ trong ba lô lấy ra điện thoại chuẩn bị chơi game. Nhưng mà còn chưa làm gì thì đã bị Đường Hiểu Tình ngăn lại:"Trong giờ học không được dùng điện thoại, cậu không biết sao?""Biết."Tiêu Vũ Tranh đáp."Cậu biết mà còn làm như vậy, không sợ bị phát hiện sao?""Cùng lắm là bị đuổi học, lớp trưởng, tôi thấy cậu hơi xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi đó."Đường Hiểu Tình còn muốn nói gì đó thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở của bạn phía trên: "Hiểu Tình, Hiểu Tình, thầy gọi cậu."Đường Hiểu Tình vội dời sự chú ý, đứng lên báo cáo sĩ số lớp theo yêu cầu của thầy rồi lần nữa trở về trạng thái tập trung.Từ thời điểm đó cho đến khi buổi học kết thúc họ không nói với nhau thêm lời nào. Có lẽ Đường Hiểu Tình cũng phần nào hiểu được Tiêu Vũ Tranh không phải thực sự đến để học mà chính là để giết thời gian. Nhưng mà với vai trò là lớp trưởng, nàng có chút không yên lòng.Cứ như vậy mà giữa họ bắt đầu nảy sinh một sợi dây liên kết vô hình. Đường Hiểu Tình chăm ngoan kỷ luật lại đối diện với Tiêu Vũ Tranh hết lần này đến lần khác làm trái quy định nhà trường. Mỗi lần như vậy giữa họ lại nảy sinh một cuộc tranh cãi và kết quả cuối cùng luôn luôn là Đường Hiểu Tình giận đến đỏ mặt mà bỏ về. Tiêu Vũ Tranh thì tỏ ra vô cùng thích thú, dần dần đối với chuyện đến trường cũng không phản kháng nữa.Một tháng sau, trường cấp 3 Hàm Ninh tổ chức hội thao. Thân là lớp trưởng, Đường Hiểu Tình có nhiệm vụ vận động các bạn trong lớp tham gia. Nàng mất mấy ngày để thuyết phục, cuối cùng xem như gần đủ, chỉ là hạng mục chạy 1000 mét không một ai có hứng thú. Cuối cùng, trong lúc Đường Hiểu Tình tỏ ra vô cùng bất lực thì người bên cạnh bỗng dưng gõ nhẹ hai cái vào tờ giấy đăng ký trên bàn: "Tôi tham gia."Ban đầu Đường Hiểu Tình còn tưởng bản thân nghe nhầm, nàng quay sang chớp chớp mắt nhìn Tiêu Vũ Tranh rồi lại cúi đầu rầu rĩ.Tiêu Vũ Tranh lại gõ thêm mấy cái: "Cậu không nghe thấy sao? Tôi nói tôi tham gia!"Biểu cảm Đường Hiểu Tình trở nên ngây ngốc, nàng có chút không kiềm lòng được mà nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Vũ Tranh: "Thật sao?"Tiêu Vũ Tranh nhướng mày một cái rồi mới gật đầu, trông vô cùng đắc ý.Cô có thể thấy rõ nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Đường Hiểu Tình, nàng thoáng chốc biến thành chú chim nhỏ tung tăng nhảy múa: "Tốt quá rồi, cảm ơn cậu, lát nữa tôi sẽ ghé văn phòng trường để nộp danh sách. Tiêu Vũ Tranh, cậu thật tốt."Trong hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ Tranh nghe thấy Đường Hiểu Tình khen mình, cô miết miết cánh mũi rồi câu lấy cổ Đường Hiểu Tình: "Nhưng mà lớp trưởng, lần này xem như cậu nợ tôi, cậu định đền đáp như thế nào đây?"Sau một thời gian tiếp xúc không xa không gần, Đường Hiểu Tình dần ý thức được rằng Tiêu Vũ Tranh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà ngược lại chính là một tên vô lại. Có lần nàng còn trông thấy Tiêu Vũ Tranh cười đùa với bọn con trai lớp dưới, nghe nói bọn chúng nổi tiếng ăn chơi quậy phá, cũng không biết bằng cách nào mà trong một thời gian ngắn lại có thể trở nên thân thiết như vậy. Đường Hiểu Tình đã vì điều này mà trằn trọc suốt mấy đêm liền, cho đến hiện tại vẫn không cách nào tiêu hóa được.Nàng suy nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi mời cậu uống sữa đậu nành có được không?"Nàng quan sát nét mặt của Tiêu Vũ Tranh, thấy người kia không phản ứng thì vội giải thích: "Xin lỗi, bây giờ tôi chỉ có thể mời cậu uống sữa đậu nành, đợi sau này có tiền nhất định sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."Tiêu Vũ Tranh nghe xong gõ nhẹ lên đầu Đường Hiểu Tình: "Sữa đậu nành thì sữa đậu nành, tôi cũng đâu nói là không được.""Vậy sau giờ học, sau giờ học chúng ta cùng đi có được không?"Tiêu Vũ Tranh chần chừ một lát rồi đáp: "Sữa đậu nành uống buổi tối mới ngon. Nhà cậu ở đâu? Buổi tối tôi đến đón cậu?""A?""Nhà tôi? Nhà tôi rất khó tìm, hay là để tôi mua mang sang cho cậu.""Không được, tôi muốn đến đón cậu. Đây là mệnh lệnh."Đường Hiểu Tình cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Nhà tôi thực sự rất khó tìm, nếu cậu muốn đón tôi, chúng ta có thể hẹn ở hiệu sách Thời Đại, dù sao buổi chiều tôi cũng ở đó làm thêm.""Được, quyết định vậy đi."...
Tiêu Vũ Tranh
...