BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 13: Trường cấp 3 Hàm Ninh (3)



Những ngày sau đó, hôm nào Tiêu Vũ Tranh cũng lấy cớ ăn một mình nhàm chán nên thường xuyên hẹn Đường Hiểu Tình đi ăn cùng. Ban đầu Đường Hiểu Tình còn cố gắng từ chối nhưng sau đó không từ chối được nữa, cuối cùng quyết định mỗi ngày đều sẽ mời Tiêu Vũ Tranh một ly sữa đậu nành.

Chỉ là những ngày trước hôm diễn ra hội thao, Đường Hiểu Tình không thấy Tiêu Vũ Tranh hẹn mình đi ăn nữa. Nàng cũng rất muốn hỏi thẳng xem có phải Tiêu Vũ Tranh bận việc gì không, chỉ là mỗi lần câu hỏi đến cửa miệng thì lại không cách nào thoát ra được, cuối cùng tự mình xoắn xuýt rồi mất ngủ.

Trước hôm diễn ra hội thao, nàng cùng với lớp phó học tập cùng ở lại trường để hỗ trợ mọi người chuẩn bị. Sau khi hoàn tất thì cũng đã 8 giờ hơn, sân trường lúc này bắt đầu thưa thớt, mọi người đều thay nhau tranh thủ trở về trước khi sương mù rơi xuống.

Khi đi ngang khoảng đất trống trong khuôn viên trường, nàng lại vô tình bắt gặp một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Tiêu Vũ Tranh mặc áo phông trắng cùng quần thể dục đang lấy đà chuẩn bị chạy về đích. Nàng bắt đầu mơ hồ đoán được lý do tại sao mấy hôm nay Tiêu Vũ Tranh lại biến mất, sau đó không hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút cảm động, kế đến là thưởng thức.

Tiêu Vũ Tranh rất gầy, nếu như không phải mấy lần đi ăn chung biết được điều kiện gia đình của cô không đến nỗi nào thì nàng đã cho rằng Tiêu Vũ Tranh bị bỏ đói. Nhưng mà tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn phải thừa nhận dáng vẻ này rất hợp với Tiêu Vũ Tranh. Chỉ cần người kia không mở miệng trêu chọc người khác thì đích thực chính là hình tượng ngự tỷ học đường mà trong truyện thường hay nhắc tới.

Đường Hiểu Tình tìm một nơi có tầm nhìn tốt rồi ngồi xuống, yên lặng quan sát. Thật ra mấy hôm nay tâm tình của nàng không tốt, một phần liên quan đến Tiêu Vũ Tranh, phần còn lại chính là chuyện của gia đình cậu mợ.

Từ khi sinh ra nàng đã xem cậu mợ như cha mẹ ruột, chỉ là càng lớn lên nàng càng nhận ra mọi sự trên đời không phải cái gì cũng có thể như ý muốn.

Cậu của nàng làm tài xế cho trường mẫu giáo, chuyên đưa đón học sinh vào hai buổi sáng chiều. Một mình cậu đi làm nuôi hết bốn miệng ăn. Mợ ở nhà rảnh rỗi lại bài bạc cùng mấy người ở xóm. Cũng chính vì vậy mà từ khi còn bé nàng đã quen với việc bếp núc, không hôm nào dám lãng quên.

Năm nàng vào lớp mười trong nhà xảy ra mâu thuẫn, cậu mợ nàng cãi nhau rất to, nguyên nhân là bởi mợ trách cậu kiếm không được bao nhiêu còn phải lo thêm cho đứa cháu. Cậu thì cho rằng nếu như mợ không mang tiền đi bài bạc thì cũng không đến mức này. Đường Hiểu Tình khi ấy mười bốn, mười lăm tuổi, trông thấy cậu buồn bã rượu chè mà không thể nào cầm lòng được.

Tối hôm đó nàng đã chạy đến bên cạnh cậu, rụt rè nói ra lời đề nghị của mình: "Cậu ơi, hay là cậu cho con chuyển ra ngoài có được không?"

Cậu nàng tuy say nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời nàng nói, cậu hỏi nàng: "Tại sao tự dưng con lại muốn như vậy? Có phải mợ con đã nói gì không?"

Đường Hiểu Tình vội lắc đầu: "Không phải, đó đều là ý muốn của con. Con muốn ra ngoài sống, như vậy sẽ thoải mái hơn."

Cậu nàng thở dài một cái rồi hơi mỉm cười: "Nhưng con còn nhỏ, con có thể chuyển đi đâu?"

Nàng đề nghị: "Con thấy nhà kho lâu rồi không sử dụng, che mưa che nắng vẫn rất tốt, con sẽ dọn ra đó, cậu ơi, cậu đồng ý với con nha."

Cậu nàng trầm tư một lát rồi lại nhấp thêm ngụm rượu: "Hay là thôi đi, cậu sẽ nói chuyện với mợ, sẽ không cãi nhau nữa."

Khóe mắt Đường Hiểu Tình hơi đỏ: "Từ trước đến nay con chưa xin cậu điều gì, xem như lần này cậu chiều con một lần, thỏa mãn tính khí trẻ con của con, có được không?"

Sau đó thì cậu của nàng rốt cuộc cũng thỏa hiệp, để nàng dọn đến nhà kho ở. Hai người họ thật ra đều có cái khó xử riêng của mình. Cậu của nàng vì nghĩ đến tình nghĩa của chị gái mà cưu mang nàng đến tận hôm nay, mỗi ngày về đến nhà lại nghe thấy tiếng vợ con than trách. Đường Hiểu Tình cũng rõ ràng bản thân chính là nguyên nhân khiến cho cậu mỗi ngày đều chau mày ủ dột, trong nhà gà chó không yên. Thôi thì nhân cơ hội này cho bản thân một lối thoát.

Từ lúc nàng dọn ra nhà kho, mỗi cuối tuần cậu nàng lại sang cho nàng ít tiền tiêu vặt nhưng lần nào nàng cũng từ chối. Tiền học phí đã có tiền học bổng, tiền sinh hoạt có thể nương nhờ công việc ở tiệm sách, ngày tháng trôi qua như vậy cũng đã ổn rồi.

Chỉ là mấy hôm trước mợ nàng bỗng dưng chạy đến chỗ nàng, nàng dọn ra nhà kho lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mợ đến, chỉ là sau khi biết được nguyên do nàng lại có chút dở khóc dở cười.

Em họ của nàng đang học lớp 9, mấy hôm trước đánh nhau với bạn khiến bạn phải nhập viện, thế là gia đình phải chi trả tiền thuốc men. Mợ của nàng không muốn nói với cậu nên mới chạy sang đây nhờ nàng giúp đỡ.

Bà ta bảo: "Dù sao nó cũng là em của mày, không thể để em nó vì việc này mà bị mắng đúng không? Tiền học bổng không phải còn rất nhiều sao? Cho em một ít cũng không mất mát gì."

Nhưng mà Đường Hiểu Tình biết đó là số tiền nàng dành dụm để sau này học đại học, không thể vì mấy lời của mợ mà giao ra hết được. Thế là bọn họ cãi nhau, mợ còn dọa muốn lấy lại nhà kho để nàng không còn nơi trú mưa trú nắng.

Lúc nàng từ trong đống suy nghĩ hỗn tạp thoát ra thì Tiêu Vũ Tranh không biết đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, nàng không khỏi giật mình.

"Tiêu Vũ Tranh, cậu dọa chết tôi rồi. Sao cậu lại ngồi đây?"

Tiêu Vũ Tranh hơi nhướng mày: "Câu này là tôi hỏi cậu mới đúng. Sao cậu lại ngồi đây?"

Đường Hiểu Tình hoàn hồn rồi trả lời: "Lúc nãy đi ngang qua đây thấy hơi quen mắt nên dừng lại xem, nào ngờ đúng thật là cậu. Tập luyện cho hội thao sao?"

Tiêu Vũ Tranh chống tay ra sau lưng, hơi ngẩng mặt: "Lâu rồi không chạy, sợ làm mất mặt cậu nên phải tập luyện một chút."

Đường Hiểu Tình nghe xong không khỏi buồn cười: "Vậy thì xem ra uống sữa đậu nành thôi là không đủ."

Tiêu Vũ Tranh không trả lời, ngược lại cảm thán: "Trăng hôm nay thật đẹp."

Đường Hiểu Tình nghe xong cũng ngẩng mặt nhìn lên trời, tuy không phải trăng tròn nhưng thực sự rất đẹp, còn rất sáng. Nàng có cảm giác những rối rắm của nàng đã nương theo sự dịu dàng của ánh trăng mà giảm đi phần nào.

"Đúng là rất đẹp."

"Thế nào, dù đã trễ rồi nhưng cậu có muốn đi ăn cùng tôi không?"

Tiêu Vũ Tranh vừa nói vừa phủi mông đứng dậy.

Lần này Đường Hiểu Tình nhận lời hết sức sảng khoái: "Được, hôm nay tôi mời."

Tiêu Vũ Tranh không từ chối: "Được, vậy thì cảm ơn cậu."

...

Hội thao năm đó Tiêu Vũ Tranh giành được giải nhất nội dung chạy 1000 mét. Đường Hiểu Tình đã ôm cô rất chặt, sau đó còn mời cô một tô hủ tiếu nóng hổi do bản thân tự tay làm.

Cũng kể từ hôm đó, học sinh trường trung học Hàm Ninh đều biết rằng mối quan hệ giữa Đường Hiểu Tình và Tiêu Vũ Tranh vô cùng thân thiết. Không những thế, một số đàn em khóa dưới còn bắt đầu đẩy thuyền vì cảm thấy hai đàn chị rất đẹp đôi. Đường Hiểu Tình đối với chuyện này xem như không thấy còn Tiêu Vũ Tranh lại thỉnh thoảng mang ra trêu chọc nàng, khiến nàng giận đến đỏ mặt tía tai.

Chỉ là Đường Hiểu Tình không hề biết rằng, thật ra nàng không hề tức giận mà ở một góc nào đó trong nội tâm vẫn đang không ngừng đấu tranh và chấp nhận mối quan hệ không tên này. Nàng tham luyến sự ấm áp của Tiêu Vũ Tranh, cũng hưởng thụ cách mà cô đối xử với nàng giống như ngoại lệ.

Giao thừa năm đó, Tiêu Vũ Tranh mang theo xe đạp chở Đường Hiểu Tình chạy đến vùng ngoại ô, cùng nhau ngắm pháo hoa. Tuy tầm nhìn khá xa nhưng thoải mái cùng yên tĩnh, Đường Hiểu Tình rất hưởng thụ cảm giác tự do tự tại này.

Bất chợt, Tiêu Vũ Tranh hỏi nàng: "Hiểu Tình, cậu có cho rằng một cô gái tốt đẹp nên thuộc về một cô gái khác chứ không phải một gã đàn ông không?"

Đường Hiểu Tình chớp mắt, thêm vào đó là một chút ngạc nhiên: "Sao tự dưng cậu lại hỏi như vậy?"

Tiêu Vũ Tranh đáp: "Cậu cứ trả lời tôi trước đã. Cậu nghĩ sao về việc hai cô gái yêu nhau?"

Đường Hiểu Tình dừng lại một lúc lâu, sau đó đáp: "Tôi không cảm thấy có gì không tốt. Nhưng mà hai chuyện này vốn không có mâu thuẫn. Không phải đàn ông nào cũng xấu cũng không phải cô gái nào cũng tốt."

Tiêu Vũ Tranh hơi cúi mặt, một nụ cười nhẹ nhàng ẩn hiện trên môi: "Cậu không thấy có vấn đề là tốt rồi."

Tiếp đó, tiếng pháo hoa vang lên che lấp đi giọng nói của hai người. Đường Hiểu Tình ngắm đến say mê, không hề để ý Tiêu Vũ Tranh từ đầu đến cuối vẫn đang dõi theo nàng.

Khi chùm pháo hoa cuối cùng vụt tắt, Tiêu Vũ Tranh quay sang hỏi nàng: "Đường Hiểu Tình, dự định sắp tới của cậu là gì?"

Đường Hiểu Tình đưa mắt nhìn về phía xa xăm rồi nở một nụ cười thật đẹp: "Mình muốn thi vào Hoa Đại."

Im lặng một lúc nàng mới hỏi Tiêu Vũ Tranh: "Còn cậu thì sao?"

Tiêu Vũ Tranh không trả lời mà đưa ra đề nghị: "Đường Hiểu Tình, dù sao cũng là đêm giao thừa, cậu có thể giúp tôi hoàn thành một ước nguyện được không? Yên tâm, nếu như đến lúc đó cậu cảm thấy khó thực hiện thì cứ việc từ chối."

Cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự kiên định.

Đường Hiểu Tình hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta là bạn, có gì mà không thể giúp?"

Tiêu Vũ Tranh im lặng một lúc, sau đó nhướng mày, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi: "Vậy thì nếu tôi thi đậu vào Hoa Đại, cậu sẽ làm bạn gái của tôi. Thế nào?"

Đường Hiểu Tình giật mình, không tin vào tai mình. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Tranh, cảm thấy có chút bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong lòng mình có một sự rung động nhẹ.

"Có phải cậu bị ấm đầu rồi phải không?"

Đường Hiểu Tình cười cười, muốn trêu chọc lại, nhưng giọng nói của nàng lại hơi run rẩy.

Tiêu Vũ Tranh không phủ nhận, cô ấy thản nhiên nắm lấy tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt chứa đầy sự tự tin: "Cậu nói tôi ấm đầu cũng được, nhưng tôi là nghiêm túc. Cậu không cần phải trả lời ngay, dù sao thì còn rất nhiều thời gian."

Không gian giữa họ chợt rơi vào im lặng. Đường Hiểu Tình cảm thấy giống như có một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một chút bối rối và ngập ngừng. Mặc dù không trả lời ngay lập tức, nhưng trong sâu thẳm, nàng cảm thấy một điều gì đó đang dần thay đổi trong mối quan hệ này, một sự thay đổi mà nàng không biết nên diễn tả như nào mới phải.

Nàng không thể phủ nhận rằng Tiêu Vũ Tranh có một vị trí vô cùng đặc biệt trong cuộc sống của mình. Sâu trong lòng nàng, sự mong đợi bắt đầu hình thành. Nếu như Tiêu Vũ Tranh thực sự thi đậu vào Hoa Đại, có lẽ... có lẽ nàng sẽ có một người bạn đồng hành, một người bạn thân thiết suốt bốn năm đại học. Và có thể, tình bạn này sẽ chuyển thành một thứ tình cảm sâu sắc hơn mà chính nàng cũng không ngờ tới.

Tiêu Vũ Tranh buông tay nàng ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách gần gũi, như thể hai người họ đã có một sự thỏa thuận ngầm, không cần phải nói thêm nữa.

Bầu trời đầy sao, đêm đen tĩnh mịch, chỉ có trái tim là trống gõ liên hồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...