BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 10: Mộng Hoàng Triều (02)



Buổi đấu giá lại tiếp tục với một số món đồ không mấy ấn tượng, Trịnh Danh Thành lúc này thì vẫn đang chìm trong niềm vui chiến thắng. Hắn đang nghĩ xem tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng thế nào, có nên mua một vài đầu báo đưa tin hay không? Chắc chắn là sẽ rất hấp dẫn.

Ở bên này, Khuất Tĩnh Văn đối với sự khiêu khích của hắn hoàn toàn không để ý. Cô đang cùng với Kỳ Mặc Vũ trò chuyện hết sức vui vẻ.

Nàng hỏi: "Chị thực sự không chọn được món nào sao?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Ở nhà có thứ tốt hơn, ở đây cứ nhường cho bọn họ."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu mấy cái: "Cũng phải, chỉ sợ Chủ tịch Khuất ra tay thì những người đến đây phải ôm thất vọng trở về."

Trên sân khấu, người dẫn chương trình vẫn nói không ngừng nghỉ: "Sau đây xin mời món đồ tiếp theo. Đây là một bức tranh không tên không tuổi, người quyên tặng gửi gắm rằng nó chỉ dành cho người có duyên. Giá khởi điểm là 50.000 đô, mời các vị ra giá."

Bức tranh không tên kia được đặt trong một khung gỗ đơn sơ, vẻ ngoài xỉn màu, không có gì đặc biệt. Giá khởi điểm của nó so với bất kỳ món đồ nào trước đó phải nói là vô cùng khác biệt.

Đối với một bức tranh rách nát, những người có mặt không một ai thực sự quan tâm. Một vài lời bán tán vang lên: "Thứ này sao lại có mặt trong buổi đấu giá?"


"Hay là chúng ta bố thí cho họ một ít, haha."

...

Lúc này, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn trở nên vi diệu, cô bỗng dưng giơ bảng: "100 nghìn."

Hành động của cô khiến không ít người ngạc nhiên, một số người bắt đầu xì xào: "Cô ấy sao lại muốn mua món đồ này?"

Một số người khác bắt đầu hoài nghi, ăn theo Khuất Tĩnh Văn cùng giơ bảng.

"200 nghìn."

"500 nghìn."

...

Khuất Tĩnh Văn lại lần nữa bình tĩnh đưa ra một con số: "1 triệu."

Kỳ Mặc Vũ quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, mặc dù nàng biết cô làm chuyện gì cũng có lý do nhưng cũng không tránh khỏi tò mò. Khuất Tĩnh Văn cũng không bắt nàng thắc mắc quá lâu, cô kề vào lỗ tai nàng, nhẹ nhàng giải thích. Nét mặt của Kỳ Mặc Vũ dần trở nên hứng thú, sau đó nàng hướng cô giơ lên ngón cái.

Ở phía bên kia, Trịnh Danh Thành vẫn đang quan sát màn giao lưu giữa hai người, trong lòng không biết vì sao lại càng thêm khó chịu. Có lẽ là bởi vì Khuất Tĩnh Văn hoàn toàn không để hắn vào mắt, đối với chuyện thắng thua càng không để ý. Chuyện hắn đơn phương độc mã vạch ra trận chiến càng giống như trò trẻ con.

Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn vì sao lại hứng thú với một bức tranh rách nát? Lẽ nào mắt có vấn đề rồi?

Trịnh Danh Thành nhận ra đây là cơ hội tốt để châm chọc cô, hắn nhếch mép cười, giọng đầy mỉa mai: "Người có địa vị đặc biệt mắt nhìn cũng hết sức độc đáo nhỉ. Hay là Khuất gia thực sự rỗng tuếch, ở chỗ này chỉ có thể mua nổi một bức tranh?"

Những tiếng xì xao vang lên nhưng cũng không ai thực sự dám đưa ra đánh giá. Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô không đáp lại mà chỉ chăm chú nhìn về phía sân khấu.

Người dẫn chương trình thấy không ai nâng giá thêm, liền hô lớn: "1 triệu lần thứ nhất, 1 triệu lần thứ hai, 1 triệu lần thứ ba! Xin chúc mừng Khuất tiểu thư đã sở hữu bức tranh."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, Trịnh Danh Thành lại không kiềm chế được mà cười lớn: "Khuất tiểu thư đúng là làm tôi mở mang tầm mắt. Một bức tranh tầm thường cũng có thể xem là báu vật. Thì ra người nhà họ Khuất cũng chỉ đến thế."

Lần này, Khuất Tĩnh Văn chỉ khẽ mỉm cười, cô nhìn thẳng vào Trịnh Danh Thành, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn giữ sự lịch thiệp: "Chủ tịch Trịnh không dạy anh nhìn đồ không nên nhìn vẻ bề ngoài sao?"

Lời nói của cô khiến cả hội trường lặng đi trong giây lát. Một số người bắt đầu nhìn bức tranh với ánh mắt khác.

Trịnh Danh Thành nhíu mày, cảm thấy không hài lòng với lời phản bác kín đáo này.

Hắn nảy ra một ý định, liền gọi Giang tổng đến: "Giang tổng, nghe nói anh rất có tiếng trong giới đồ cổ. Vậy thì anh hãy đến nhìn xem là do tôi không hiểu biết hay Khuất tiểu thư bị mù?"

Giang tổng bị gọi tên tay chân đều run rẩy, hai người này đắc tội ai cũng khó, ông ta nhìn tới nhìn lui rồi nói với Trịnh Danh Thành: "Trịnh thiếu, tôi không giỏi nhìn tranh. Ở đây cũng có Hội trưởng Hiệp hội tranh cổ tham gia, sao anh không mời ông ấy?"

Trịnh Danh Thành nhướng mày nâng giọng: "Ai là Hội trưởng Hiệp hội tranh cổ?"

Một ông lão từ trên hàng ghế đầu tiên đứng dậy, giọng nói ôn hòa: "Là tôi."

Giang tổng tiếp lời: "Hội trưởng Trương, làm phiền ông xem giúp một chút có được không?"

Ông Trương vuốt chòm râu rồi gật đầu: "Tất nhiên là được."

Ông nói xong thì tiến đến chỗ sân khấu bắt đầu cẩn thận xem xét bức tranh. Qua được một lúc thì lắc đầu: "Bề ngoài bức tranh này không có gì đặc biệt. Chất liệu cũng rất bình thường."

Trịnh Danh Thành đắc ý cười lớn: "Thấy chưa, đây chỉ là một món đồ rẻ tiền. Khuất tiểu thư, xem ra lần này cô thực sự nhìn sai rồi."

Trịnh Danh Thành cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm giác chiến thắng người đứng đầu Khuất thị thực sự rất sảng khoái. Bình thường cha hắn luôn tỏ ra rất thưởng thức Khuất Tĩnh Văn, còn không ngừng khen cô trước mặt hắn. Xem ra lần này trở về có thể có thể khiến cha hắn tỉnh ngộ.

Nhưng ông Trương không dừng lại ở đó. Khi lướt tay qua mép khung tranh, ánh mắt ông bỗng trở nên vi diệu.

Ông nói với nhân viên buổi đấu giá: "Có thể tháo khung tranh được không?"

Mọi người hướng ánh mắt về phía Khuất Tĩnh Văn, sau khi nhận được cái gật đầu của cô thì lập tức hỗ trợ đem khung tranh tháo ra.

Khi lớp vải cũ kỹ được gỡ bỏ thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một bức tranh khác ở bên trong. Bức tranh này sáng rực dưới ánh đèn, từng đường nét như đang chuyển động tạo nên cảnh tượng vô cùng chân thật.

"Đây... đây không phải là bức Mộng Hoàng Triều của danh họa Lý Trường Minh sao? Sao nó lại ở đây?"

Ông Trương kinh ngạc thốt lên: "Một bảo vật quốc gia, giá trị ước tính ít nhất là 6 tỷ đô!"

Hội trường bùng nổ, những tiếng xì xào, bàn tán vang lên không ngớt. Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như thể mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của cô. Trịnh Danh Thành thì sững sờ, mặt tái mét, không nói nên lời.

Khuất Tĩnh Văn đứng lên, khẽ gật đầu cảm ơn ông Trương, sau đó quay lại nhìn Trịnh Danh Thành, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc: "Trịnh thiếu, may mắn thế này chắc là nhờ phúc khí của anh."

Trịnh Danh Thành nghiến răng: "Không thể nào, ông Trương, có phải ông nhìn nhầm rồi không?"

Ông Trương vẫn còn đang run rẩy khi được chính tay sờ vào bức Mộng Hoàng Triều, giọng nói có chút mất bình tĩnh: "Trịnh thiếu gia, tôi đã ở trong nghề thẩm định tranh 50 năm, tôi dám lấy danh dự của mình để khẳng định bức tranh này chính là hàng thật giá thật."

Sau đó ông lại quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn: "Khuất tiểu thư, cô đúng là có mắt nhìn."

Những người có mặt ở đây không phải ai cũng biết thân phận của Khuất Tĩnh Văn nhưng ông Trương thì rất rõ. Những triển lãm trước nay của Hội tranh cổ lần nào cũng gửi thư mời cho cô, hai người cũng đã có cơ hội trò chuyện với nhau mấy lần. Ông Trương đối với Khuất Tĩnh Văn vừa thưởng thức vừa tôn trọng.

Khuất Tĩnh Văn đúng mực mỉm cười: "Chỉ là may mắn."

Những người có mặt không nhịn được đổ dồn về vị trí đặt bức tranh, trong đây có rất nhiều chuyên gia, tất cả đều đồng loạt đưa ra lời khẳng định cùng thưởng thức.

Trịnh Danh Thành nhìn thái độ của mọi người lại càng tức giận: "Cô... có phải cô đã biết trước bức tranh này sẽ xuất hiện không?"

Khuất Tĩnh Văn nhếch môi cười: "Phải thì làm sao?"

Trịnh Danh Thành gằn giọng: "Đây là gian lận!"

Kỳ Mặc Vũ tiến lên một bước: "Chẳng lẽ Trịnh thiếu thường xuyên như vậy nên nghĩ ai cũng như anh sao?"

"Cô!!!"

"Trịnh thiếu!"

Trịnh Danh Thành định dùng vũ lực để trút giận nhưng bàn tay đã bị Tô Tử Phong giữ lại: "Trịnh thiếu xin tự trọng, hôm nay nếu anh làm càn tôi sợ rằng anh sẽ không thể rời khỏi được chỗ này."

Trịnh Danh Thành dùng ngón trỏ chỉ vào mặt Tô Tử Phong: "Các người dám đe dọa tôi? Các người không sợ cha tôi không để yên sao?"

Tô Tử Phong nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Trịnh thiếu về nhà xem thử cha anh là không để yên cho ai?"

Sau đó thì làm động tác mời.

Trịnh Danh Thành giận đến tím cả mặt nhưng đứng trước thái độ cứng rắn cùng ánh mắt dò xét của mọi người, hắn không còn cách nào khác mà chỉ có thể ôm theo cục tức trở về.

Buổi đấu giá kết thúc ngay sau đó, Doãn Tuyết Lan chạy đến chỗ hai người, Kỳ Mặc Vũ lễ phép chào hỏi: "Chị Tuyết Lan."

Doãn Tuyết Lan gật đầu: "Ừ, vợ của em lại có quà cho em đây."

Như thường lệ, Doãn Tuyết Lan lại giúp Khuất Tĩnh Văn giành về một vài món đồ, tất nhiên là để dành tặng cho Kỳ Mặc Vũ. Kỳ Mặc Vũ đối với chuyện này cũng đã quá quen, nàng hôn vào má Khuất Tĩnh Văn một cái xem như là phần thưởng.

Lúc này Vệ Âm cũng đuổi đến nhưng chưa kịp nói gì thì Doãn Tuyết Lan đã kéo Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ rời đi.

Vệ Âm đứng tại chỗ vừa sững sờ vừa bất lực mỉm cười.

Thực sự khó nha.

...

"Hồ đồ, quá hồ đồ. Con có biết mình đang gây sự với ai không?"

Trịnh Danh Thành vừa trở về đã phải đối diện với cơn thịnh nộ của cha mình. Hắn đứng yên một chỗ, đôi tay nắm chặt lại, cố không để cảm xúc bộc phát.

Lời trách mắng của Trịnh Đống giống như một cơn bão, xé nát không gian yên tĩnh trong căn biệt thự. Dù đã quen với những lời quở trách từ ông, thế nhưng lần này thâm tâm Trịnh Danh Thành hoàn toàn không phục. Trịnh gia tại Nam Thành là một gia tộc hùng mạnh, hà cớ gì phải sợ một Khuất gia do một người phụ nữ đứng đầu?

"Con biết rồi, cha."

Hắn trả lời bằng giọng điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia phẫn uất.

"Lần sau con sẽ cân nhắc."

"Lần sau?"

Trịnh Đống đập tay lên chiếc bàn bằng kính, kéo theo tiếng vang lanh lạnh khắp phòng: "Con còn định có lần sau sao?"

Từ ghế sofa ở góc phòng, Trịnh Hoài Trúc vẫn ngồi im lặng theo dõi vở kịch đầy hấp dẫn. Cô khéo léo che đi nụ cười châm chọc bằng cách vờ như đang đọc sách.

Chờ đến đoạn gay cấn, cô nhẹ nhàng xuất hiện đóng vai một người chị tốt: "Cha, con nghĩ Danh Thành đã hiểu ra vấn đề rồi. Em ấy cần thời gian để sửa chữa, không phải làm lớn chuyện lên nữa."

"Sửa chữa?"

Trịnh Đống quay phắt sang nhìn con gái, đôi mày đã nheo lại vì phẫn nộ: "Con nhìn nó đi, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, lần này không những gây sự với Khuất Tĩnh Văn còn khiến công ty mất đi một khoản lớn. Con còn muốn bênh vực nó sao?"

Trịnh Hoài Trúc vẫn bình thản: "Trịnh gia đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, làm sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà lung lay được? Vả lại đây chỉ là một buổi đấu giá thông thường, không chừng Khuất tiểu thư kia đã sớm quên đi. Về phần thiệt hại, Trịnh gia vẫn có thể gánh vác."

Trịnh Danh Thành lặng lẽ nghe chị gái nói, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Hắn biết, Trịnh Hoài Trúc không vừa mắt mình, mấy lời này của cô lại giống như một lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của hắn.

"Không cần chị nhiều chuyện."

Trịnh Hoài Trúc nhún vai, tiếp tục lật quyển sách trên đầu gối.

Trịnh Đống nhìn con trai một lúc, đôi mắt ông dịu lại đôi phần nhưng sự nghiêm khắc vẫn không thể nào xóa nhòa: "Con còn trẻ, còn nhiều cơ hội, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, con sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Hãy nhớ rằng, danh dự gia đình và quyền lực không phải là thứ có thể giành được qua những hành động ngu ngốc."

Trịnh Danh Thành im lặng gật đầu.

"Con biết rồi cha. Con sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa."

Trịnh Đống khẽ thở dài, không nói thêm lời nào. Ông quay lưng đi để lại Trịnh Danh Thành đối diện với bóng tối trong căn phòng.

Hắn đã mất mặt lần này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ thực sự khuất phục. Trịnh Danh Thành tự hứa với bản thân rằng lần sau sẽ khiến Khuất Tĩnh Văn bẽ mặt như hôm nay hắn đã từng.

Xem kịch xong rồi, Trịnh Hoài Trúc cũng lặng lẽ rời đi. Đứa em ngu ngốc này đúng là không xứng để cô xem là đối thủ.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng không có gì, nhân một ngày ra thăm bạn nhà nên tặng mọi người vài chương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...