BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 09: Mộng Hoàng Triều (01)



Buổi đấu giá cổ vật hoàng gia được tổ chức tại một khách sạn 6 sao nổi tiếng ở Bắc Thành. Nơi đây sang trọng xa hoa, giá thành đắt đỏ, sợ là ngày thường cũng ít ai nghĩ đến việc bước chân vào.

Đám phóng viên hiếm hoi được mời đến tham dự dù đã có thâm niên nhiều năm trong nghề cũng không giấu được vẻ hồi hộp, phần lớn là do những người mà họ có thể gặp hôm nay đều là giới tinh hoa, bình thường hiếm khi lộ diện. Dù cho tất cả hình ảnh hôm nay đều không được đăng tải thì chỉ việc sở hữu nó thôi cũng khiến họ cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hội trường bên trong vang lên tiếng trò chuyện rôm rả, người thì tranh thủ tạo dựng thêm mối quan hệ, người thì say mê bình luận về những món đồ đang được trưng bày, người thì đang cố gắng thị uy, cốt để nghe những lời mát mặt.

Gần khu vực trung tâm hội trường, một nam nhân trẻ tuổi dường như đang trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hắn ta mặc trên người bộ âu phục màu trắng, tóc tai chỉnh tề, toàn thân đều là đồ hiệu, rất ra dáng công tử nhà giàu.

Đám người xung quanh trông thấy hắn đều tranh thủ chạy đến làm quen, rất nhanh tạo thành một vòng tròn đầy những lời nịnh nọt.

"Trịnh thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay có dịp gặp mặt thật là phần phúc lớn của tôi."

Người vừa nói chuyện là Giang tổng của xí nghiệp may mặc Thịnh Đạt, cũng là một người rất có tiếng nói trong giới đồ cổ.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những người đam mê cổ vật thường mang trên người cốt cách thanh cao, thế nhưng Giang tổng này lại là kẻ thích nịnh nọt. Hôm nay chỗ này nhiều tinh anh như vậy, ông ta coi như lại có đất dụng võ.

Người được gọi là Trịnh thiếu khẽ nhếch môi, ly rượu trong tay hơi động: "Giang tổng, nếu đã gọi là phần phúc thì ông cũng nên thể hiện chút lòng thành đúng không?"

Giang tổng đảo mắt, ý chần chừ: "Trịnh thiếu, hay là hôm nay tôi sẽ giúp anh chọn đồ tốt, thấy thế nào? Không giấu gì anh, trong giới này tôi cũng được xem là chuyên gia."

Người đứng bên cạnh nghe thế thì nhắc nhở: "Giang tổng, vậy là anh không biết rồi. So với đồ cổ thì Trịnh thiếu lại càng thích người đẹp hơn."

Đám người xung quanh cười lớn, tỏ ý tán đồng, Trịnh thiếu kia ngoắc ngoắc Giang tổng: "Nghe nói Giang tổng có đứa con gái rất xinh đẹp, tôi sẽ không ngại dành ít thời gian để gặp mặt Giang tiểu thư."

Giang tổng lau mồ hôi hột: "Trịnh thiếu nói đùa rồi, dựa vào thân phận của anh muốn cô gái nào mà không được, con gái tôi chỉ là cỏ dại, nào xứng với anh..."

Hắn ta nhếch mép: "Giang tổng nói cũng phải, thử hỏi trên đời này có cô gái nào mà có thể từ chối tôi. Mọi người nói có đúng không?"

Một loạt âm thanh nịnh nọt vang lên, ai nấy cũng đem lời nói của hắn tâng lên tận chín tầng mây.

"Đúng vậy, Trịnh gia đứng đầu Nam Thành, tất cả các cô gái trên đời sợ là đều muốn quỳ dưới chân Trịnh thiếu."

Nghe xong mấy lời này, Trịnh Danh Thành càng thêm dương dương tự đắc. Nhưng mà lời nói của bọn họ cũng không hẳn là sai. Trịnh Danh Thành là Tam thiếu gia của Tập đoàn Trịnh thị tiếng tăm. Nghe nói nhà họ Trịnh hiện tại chỉ có mình hắn là con trai, gia nghiệp nhiều đời sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn. Mà những người ở đây phần lớn đều có mối quan hệ làm ăn với Trịnh thị, mặc dù biết nhân phẩm hắn không tốt nhưng vẫn phải ở trước mặt nói mấy lời tốt đẹp.

...

Bên cạnh đám người chỉ biết nịnh nọt kia thì một nhóm khác đối với có mặt của hắn cũng không mấy quan tâm, ngược lại họ đang rất mong chờ để có thể gặp mặt người nhà họ Khuất.

"Nghe nói Khuất tiểu thư rất thích sưu tầm cổ vật, sự kiện lớn thế này cô ấy chắc chắn sẽ tham gia."

"Nhắc mới nhớ, kể từ khi kết hôn đến giờ đã lâu rồi không thấy cô ấy lộ diện, không biết là hôm nay có ngoại lệ không?"

"Không cần phải lo lắng, người không phải đã đến rồi sao?"

Người đàn ông vừa dứt lời, Khuất Tĩnh Văn cũng vừa từ cửa bước tới, bên cạnh cô còn có Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết. Hôm nay cô mặc trên người chiếc váy dài màu đen thanh lịch, điểm xuyết vòng cổ màu ngọc bích, tóc được búi cao gọn gàng, khí chất phải nói là lấn áp toàn bộ. Những người có mặt cùng với đám phóng viên dù rất muốn tiến lại gần nhưng lại bị khí thế của cô đẩy lùi nên chỉ có thể đứng từ xa dùng ánh mắt tán thưởng mà ngắm nhìn cô.

Đang yên đang lành lại bị giành mất sự chú ý, Trịnh Danh Thành không khỏi khó chịu xen lẫn tò mò về danh tính của người vừa đến. Hắn chỉnh trang lại trang phục, định bụng sẽ đến thị uy nhưng ngay sau khi nhìn thấy dung mạo của cô hắn đã ngay lập tức bị thu hút.

Trịnh Danh Thành hắn từ lúc sinh ra đã gặp vô số người đẹp nhưng loại khí chất này đúng là lần đầu tiên trông thấy.

Hắn ỷ vào thân phận của mình nên không cần biết đối phương là ai đã chạy đến chặn đường: "Vị tiểu thư này, xin dừng bước."

Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết nhìn nhau, vừa định tóm hắn quăng sang một bên thì nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn khẽ lắc đầu, hai người hiểu ý tìm một chỗ chờ xem diễn biến.

Cô nhìn hắn một lúc sau đó khẽ gật đầu, cũng không có ý định ở đó tiếp chuyện.

Nhưng mà cái gật đầu của cô lại làm cho Trịnh Danh Thành có chút đắc ý, hắn nhìn những người xung quanh rồi hắng giọng: "Tôi vừa lúc thiếu một người đi cùng. Vừa hay nhìn tiểu thư đây rất hợp mắt, có thể cho tôi biết tên của cô không?"

Hắn vừa nói vừa lấy ra thư mời Hoàng Liên, đó là một trong những thư mời hiếm hoi, chỉ có 20 chiếc được phát hành. Cái này thật ra là lấy từ chỗ cha hắn, cha hắn là người vô cùng yêu thích cổ vật nhưng hôm nay lại có việc đột xuất không đến được. Hắn thay mặt cha mình đến tham dự, cũng vô cùng đắc ý khi biết được giá trị của thứ mà hắn đang cầm trên tay. Nó không chỉ đại diện cho tiền tài mà còn đại diện cho thứ bậc của chủ nhân sở hữu.

Hắn thầm nghĩ, chỉ cần như vậy thì bất kỳ ai cũng sẽ tình nguyện quỳ dưới chân hắn.

Khuất Tĩnh Văn không vội đáp lại, gương mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giống như không hề quan tâm đến lời nói của hắn: "Tôi nghĩ anh không nên biết thì hơn."

Cô nói xong vừa định bước đi thì Trịnh Danh Thành lại lần nữa chặn lại: "Nếu tôi cứ muốn biết thì sao? Chẳng lẽ cô không biết tôi là ai?"

Khuất Tĩnh Văn khẽ lắc đầu, lời ít ý nhiều: "Anh là ai đối với tôi cũng không quan trọng lắm."

Cô nói xong thì tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt lướt qua hắn như thể không hề tồn tại.

Trịnh Danh Thành đứng yên tại chỗ, đôi mắt ánh lên vẻ không vui vì không nhận được sự quan tâm như bản thân mong đợi.

Giang tổng cùng Trợ lý của hắn từ phía xa tiến lại gần, lên tiếng nhắc nhở: "Trịnh thiếu, người này không đụng được."

Trịnh Danh Thành tỏ vẻ xem thường: "Giang tổng, không phải lúc nãy ông vừa nói tôi muốn cô gái nào mà chẳng được sao? Bây giờ sao lại đổi ý rồi?"

Giang tổng lắc đầu: "Đúng là anh muốn cô gái nào cũng được, trừ vị vừa nãy. Tôi e rằng đến cả Chủ tịch Trịnh gặp cô ấy cũng phải nể mặt mấy phần."

"Ồ, thú vị vậy sao? Giang tổng thật khiến tôi tò mò. Nếu nói có thể khiến cha tôi nể mặt thì chỉ có thể là người nhà họ Khuất. Chẳng lẽ tôi xui xẻo đến nỗi chặn trúng Đại tiểu thư Khuất gia?"

Lúc này, Khuất Tĩnh Văn đã đi đến chiếc ghế đặt ở vị trí trung tâm. Đó là nơi dành riêng cho người sở hữu thư mời Ngọc Bích, chính là chiếc thư mời cao quý nhất. Đám đông vẫn đang bàn tán xôn xao, riêng Trịnh Danh Thành thì sắc mặt bắt đầu thay đổi.

Trong miệng hắn lẩm bẩm: Lẽ nào thực sự là cô ta?

Không đợi Trịnh Danh Thành thắc mắc quá lâu, Trợ lý bên cạnh đã thay hắn giải đáp: "Đó chính là Chủ tịch của Khuất thị, Khuất Tĩnh Văn."

Trịnh Danh Thành nheo mắt: "Thực sự là cô ta sao?"

Giang tổng tiếp lời: "Trịnh thiếu, tôi sang đó chào hỏi, anh cũng nên lựa lời một chút."

Lời nói này trực tiếp gieo một cái gai trong lòng Trịnh Danh Thành. Dựa vào địa vị của Trịnh gia, hắn chưa bao giờ để ai vào mắt, nhưng lúc này mọi người xung quanh dường như đang cố tình làm bẽ mặt hắn. Càng nghĩ hắn càng không cam lòng.

Hắn hỏi Trợ lý: "Nếu tôi hôm nay tôi muốn chơi chết Khuất Tĩnh Văn thì sao?"

Trợ lý vội ngăn cản: "Thiếu gia, đừng nên làm liều."

Tuy nói Trịnh gia ở Nam Thành một tay che trời nhưng so với thế lực Khuất gia tại trung tâm kinh tế Bắc Thành thì hoàn toàn không đáng kể đến. Chỉ sợ hôm nay chọc giận vị này, về nhà sẽ khó ăn nói.

Thế nhưng Trịnh Danh Thành hoàn toàn không để ý đến lời của Trợ lý. Hắn đơn giản nghĩ rằng việc Khuất gia đứng đầu là do tự mình tâng bốc, thực tế Trịnh gia và Khuất gia chưa từng chạm mặt trực tiếp, cũng chưa biết là ai hơn ai.

Chi bằng hôm nay chỗ này toàn là tinh anh, quyền quý, hắn sẽ cùng Khuất Tĩnh Văn đấu một trận ra trò. Chỉ cần giành được quyền chủ động, tự dưng sẽ có hàng trăm con chó chạy theo hắn. Trịnh Danh Thành vừa nghĩ vừa nở nụ cười đắc ý, sau đó hiên ngang trở về vị trí chỗ ngồi.

...

Khuất Tĩnh Văn ở vị trí trung tâm vừa ngồi xuống thì đôi mắt đã dính chặt vào điện thoại. Hôm nay lẽ ra Kỳ Mặc Vũ sẽ đến cùng cô, thế nhưng nàng có việc đột xuất nên tới muộn, cô chỉ có thể tạm thời ngồi đây một mình.

Người bạn thân Doãn Tuyết Lan chậm chạp tới trễ, hai người trao đổi ánh mắt rồi mạnh ai làm việc nấy. Chỉ là Doãn Tuyết Lan không ngờ rắc rối của cô cũng xuất hiện ở đây, không những thế mà họ còn ngồi cùng hàng ghế.

Vệ Âm khó khăn lắm mới lấy được thư mời Tường Vy từ chỗ cha mình. Mặc dù biết việc mình có mặt hôm nay sẽ khiến Doãn Tuyết Lan khó chịu nhưng cô chính là không nhịn được.

Xuất hiện càng nhiều, cơ hội thành công càng lớn không phải sao?

Nhìn thấy Doãn Tuyết Lan, Vệ Âm liền nở một nụ cười đầy quyến rũ rồi vẫy nhẹ bàn tay. Doãn Tuyết Lan không thèm để ý, đôi mắt dính chặt lên sân khấu, giống như người Vệ Âm vừa chào hỏi không phải là cô.

Vệ Âm đối với thái độ không mặn không nhạt của người kia xem như cũng quá quen. Cô cũng không để ý mà chuyển sang bắt chuyện với những người bên cạnh như một cách để trêu chọc Doãn Tuyết Lan đang ngồi ở phía bên kia.

Nhưng mà hình như cũng không như mong đợi lắm...

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Trợ lý của Trịnh Danh Thành nhắc nhở hắn: "Thiếu gia, Chủ tịch căn dặn nên biết nặng nhẹ."

Trịnh Danh Thành xua tay: "Biết rồi, lắm lời."

Năm phút sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Các món đồ đưa ra không phân theo thứ tự mà sẽ được sắp xếp một cách ngẫu nhiên.

Cây đàn Ngọc Uyên Ương là vật phẩm được mang ra đấu giá đầu tiên, với giá khởi điểm là 1 triệu đô. Trịnh Danh Thành nghĩ cũng không nghĩ đã lập tức nâng giá lên 2 triệu đô, cố gắng thể hiện sự vượt trội của mình.

*1 triệu đô >25 tỷ VND

Không lâu sau khi Trịnh Danh Thành ra giá, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên tại vị trí của Khuất Tĩnh Văn: "2 triệu 1."

Không khí trong hội trường thoáng chốc nóng lên khi vừa mới bắt đầu mà đã chứng kiến cuộc tranh đấu không khoan nhượng.

Trịnh Danh Thành đương nhiên không muốn để bản thân thất thế ở trận đấu đầu tiên, hắn nâng giọng: "3 triệu!"

Nói xong hắn liền bắn ánh mắt về phía Khuất Tĩnh Văn, như thể cuộc chiến hôm nay định sẵn là dành cho hai người.

Khuất Tĩnh Văn không đáp lại ngay lập tức. Cô chỉ nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn về phía sân khấu, trong mắt không có chút lo lắng hay cảm xúc gì đặc biệt: "3 triệu 1."

Cả hội trường lặng đi một chút, sự điềm tĩnh của Khuất Tĩnh Văn càng khiến cho Trịnh Danh Thành cảm thấy mình như một đứa trẻ đang chơi trò chơi với người lớn.

Hắn nuốt khan, cố gắng nâng giá thêm lần nữa: "4 triệu."

Những tưởng Khuất Tĩnh Văn sẽ theo đến cùng, thế nhưng cô đã dừng lại, thay vào đó là giọng nói của Vệ Âm: "5 triệu."

Trịnh Danh Thành nghe xong thì trợn to mắt, một Khuất Tĩnh Văn đã khó chơi, bây giờ lại còn thêm một người vào cuộc. Đắn đo một hồi hắn quyết định không nâng giá nữa. Mục đích hôm nay hắn đến đây cũng không phải vì món đồ này mà là vì Ngọc Hoàng Bảo Bình. Chỉ cần lấy được món đồ kia hôm nay xem như hắn có thể ưỡn ngực rời khỏi nơi này, về nhà cũng không sợ bị cha giáo huấn.

Doãn Tuyết Lan nhìn Khuất Tĩnh Văn rồi mỉm cười. Cô hiểu rõ tính cách của bạn mình. Khuất Tĩnh Văn ngồi yên một chỗ cũng có thể dễ dàng điều khiển cuộc chơi. Những thứ ở đây đối với Khuất Tĩnh Văn chỉ đơn giản là muốn có hay không thôi. Còn người tên Trịnh Danh Thành kia, sợ rằng sắp biến thành thú tiêu khiển của cô.

Vệ Âm sau khi giành được đàn cổ thì hướng ánh mắt về phía Doãn Tuyết Lan để tìm sự tán thưởng, nhưng mà Doãn Tuyết Lan lại vô tình không để ý.

Buổi đấu giá lại tiếp tục và phần lớn sự chú ý của mọi người đều dồn về phía chiếc Ngọc Hoàng Bảo Bình. Đây được xem là món cổ vật quý hiếm nhất trong đợt đấu giá lần này. Món đồ này có giá trị vô cùng lớn, chỉ có những người cực kỳ giàu có mới có thể tranh giành. Người ta truyền tai nhau rằng, đây là bảo vật từng thuộc sở hữu của một trong những hoàng đế đời xưa, nó được chạm khắc tỉ mỉ từ ngọc bích xanh nguyên chất với những họa tiết và hoa văn vô cùng tinh xảo và hiếm gặp.

Giá khởi điểm cho Ngọc Hoàng Bảo Bình là 20 triệu đô. Khi nghe đến con số này đám đông lập tức xôn xao, người thì quyết tâm giành cho bằng được, người thì rửa mắt chờ xem kịch vui.

Trịnh Danh Thành đợi cả buổi cũng chính là vì món đồ này, hôm nay dù cho phải trả giá thế nào hắn cũng quyết tâm giành cho bằng được.

Khi người dẫn chương trình vừa ra hiệu hắn liền giơ bảng: "25 triệu."

Âm thanh huyên náo lập tức vang lên, ai nấy đều ngưỡng mộ vì sự chịu chi của thiếu gia nhà họ Trịnh.

Bởi vì giá trị của món đồ quá lớn nên sau khi Trịnh Danh Thành ra giá chỉ có lát đát vài chiếc bảng được giơ lên, con số tăng thêm cũng không lớn. Một số người lại nhìn về phía Khuất Tĩnh Văn, giống như đang đợi xem cô sẽ làm gì.

Khuất Tĩnh Văn không vội phản ứng. Cô nhìn về phía chiếc Ngọc Hoàng Bảo Bình, vẻ mặt trầm tư. Đối với bất kỳ món đồ nào ở đây, cô biết mình luôn nắm trong tay quyền chủ động, thế nhưng có chọn lựa hay không lại là chuyện khác.

Âm thanh đấu giá lại tiếp tục, lần này giá trị đã có sự chuyển biến:

"26 triệu."

"27 triệu."

"27,5 triệu."

...

Vừa lúc này thì điện thoại của Khuất Tĩnh Văn rung lên một cái, ngay sau đó chiếc ghế trống bên cạnh cô xuất hiện thêm một người. Kỳ Mặc Vũ trên lưng còn đeo balo, đối diện cô nở nụ cười tinh nghịch.

Khuất Tĩnh Văn bị sự đáng yêu của nàng làm cho không nhịn được mỉm cười, cô nói: "Thế nào? Có mệt không?"

Kỳ Mặc Vũ không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Thế nào, chị đã chọn được gì chưa?"

Khuất Tĩnh Văn nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Hoàng Bảo Bình trên sân khấu. Kỳ Mặc Vũ nhìn cô, với hiểu biết của nàng về cô, nàng biết cô đây chỉ đơn giản là thưởng thức chứ không hề có ý định sở hữu. Đối với chuyện này nàng cũng im lặng mà xem, hoàn toàn không có ý kiến.

Vệ Âm và Doãn Tuyết Lan cũng không nằm ngoài cuộc vui, hai người lần lượt mỗi người ra giá 28 triệu và 30 triệu, thế nhưng Trịnh Danh Thành cũng cho thấy sự chịu chi khi nhảy vọt lên 35 triệu.

Người dẫn chương trình vô cùng phấn khích mà hô lớn: "35 triệu lần thứ nhất, 35 triệu lần thứ hai,..."

Khuất Tĩnh Văn quay sang hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Có muốn chơi đùa một chút không? Chị tra thử khả năng chi trả của Trịnh Danh Thành ở bên kia chỉ dừng ở mức 40 triệu."

Kỳ Mặc Vũ hiểu ý mỉm cười, nàng giơ bảng: "40 triệu."

Tuy nàng không biết Trịnh Danh Thành là ai nhưng Khuất Tĩnh Văn đã chủ ý nhắm tới thì chắc chắn cô có lý do, chờ trở về nàng sẽ hỏi sau. Chuyện nàng cần làm bây giờ chính là chơi cho thỏa thích.

Con số mà Kỳ Mặc Vũ đưa ra khiến cho cả hội trường há hốc mồm, đồng thời cũng khiến cho Trịnh Danh Thành ở bên kia tái xanh mặt mày.

Hắn quay sang nói gì đó với Trợ lý, một lát sau hắn lại giơ bảng: "45 triệu."

Kỳ Mặc Vũ lại tiếp tục: "46 triệu."

Trịnh Danh Thành: "47 triệu."

Doãn Tuyết Lan góp vui: "48 triệu."

Trịnh Danh Thành lần nữa nghiến răng nghiến lợi: "60 triệu."

"Thiếu gia, Chủ tịch dặn dò chỉ được 40 triệu."

Trợ lý tỏ ra vô cùng hốt hoảng, dùng nhiều tiền như vậy hôm nay bọn họ trở về sẽ khó ăn nói. Hắn chỉ có thể hạn chế tổn thất hết mức có thể.

Người dẫn chương trình không giấu được sự hồi hộp, anh ta thúc giục: "60 triệu lần thứ 1."

"60 triệu lần thứ 2."

Không khí rơi vào trầm lắng, Trịnh Danh Thành ở bên kia đến thở cũng không dám.

"60 triệu lần thứ 3."

"Xin chúc mừng Trịnh thiếu gia đã sở hữu Ngọc Hoàng Bảo Bình."

Tiếng vỗ tay theo đó vang lên, đám người xung quanh cũng bắt đầu chạy đến vây quanh Trịnh Danh Thành.

"Trịnh thiếu quả là danh bất hư truyền, chịu chi thế này chắc chỉ có mỗi mình anh."

"Còn phải nói sao? Ngọc Hoàng Bảo Bình là có giá trị nhất ở đây, xem ra lần này Trịnh gia đã thắng Khuất gia rồi?"

Trịnh Danh Thành nhìn về phía Khuất Tĩnh Văn nở một nụ cười đắc thắng. Dù biết rõ quyết định hôm nay sẽ mang về không ít rắc rối nhưng đó cũng không đáng kể, quan trọng là hắn chơi đến vô cùng thỏa mãn. Có Ngọc Hoàng Bảo Bình trong tay hắn không sợ sẽ không dỗ được cha mình.

Khuất thị gì chứ, không phải cũng thua dưới tay hắn sao?

...

Chương trước Chương tiếp
Loading...