[BHTT] [FUTA] Tháng ngày

Chương 6




Nhà hàng Trung Hoa.

"Ba mẹ sao không gọi món đi?"


"Chờ lát nữa đã bảo bối, có bạn của ba mẹ đang trên đường đến"

Trình Ngữ buông menu xuống bàn nhìn ông Trình và bà Trình ngồi trước mặt mình, thảo nào nói ăn bữa cơm thôi mà ba mẹ cô người thì diện vest người diện đầm còn bắt Trình Ngữ thay váy dài....đoán chừng ăn cơm gia đình là phụ xem mắt là chính.

"Ông Trình bà Trình thân mến, con đã nói không xem mắt"


Ba Trình nhìn con gái rượu, cười nói: "không phải xem mắt, bạn của ba chú Giang bên bất động sản đó...."


"Và.....?"


"...thì chú Giang con cũng biết rồi"


"Con không biết"


Ba Trình bị làm tức chết, mẹ Trình xoa xoa bàn tay chồng tiếp lời: "Bảo bối, con đừng chọc giận ông ấy. Chú Giang hay giúp nhà mình xem bất động sản giá tốt, căn hộ vừa mua cho con khi về nước cũng là công ty chú ấy tìm giúp"


Trình Ngữ gật đầu, đợi ba mẹ cô vào món chính.

"Lão Giang có cậu con trai út vừa từ Pháp về làm kiến trúc sư, thì sẵn tiện 2 bên ra gặp nhau nếu thích thì làm quen thì không thì thôi có mất gì đâu."
Ba Trình nói, bất đắc dĩ với đứa con gái duy nhất nhà họ Trình.

Trình Ngữ không gấp nhưng ba Trình và mẹ Trình đã gấp đến không chịu nổi, nhìn con gái thành đạt sự nghiệp, xinh đẹp học thức, nhưng gần 30 vẫn không chịu kết hôn khiến 2 người sốt cả ruột gan, lúc trước ở nước ngoài 2 người không làm gì được, giờ Trình Ngữ về nước thì 2 người già lần phải chơi chiêu lừa gạt con gái nhỏ đi xem mắt.

Với Trình Ngữ đây là lần thứ 4 rồi! Cô còn không biết ba mẹ mình lấy đâu ra nhiều bạn bè dữ vậy?


"Lão Trình, kẹt xe tới trễ xin lỗi xin lỗi"

"Lão Giang, không sao là chúng tôi tới sớm"


1 nhà ba người đi đến, ba Trình và mẹ Trình đứng lên bắt tay chào hỏi, Trình Ngữ cũng theo phép lịch sự đứng dậy chào.

Ông bà Giang nhìn Trình Ngữ thoáng qua nhưng trong lòng đã chấm vượt điểm, cười đến cả mang tai.

"Chào em, anh là Giang Đổng Hoa"


"Xin chào. Trình Ngữ"
Trình Ngữ bắt tay với người đàn ông trước mặt, chỉ khẽ chạm rồi rời ra.


"Mọi người ngồi xuống, gọi món đi. Phục vụ"
Ba Trình cười tươi nói.

Với sự "vô tình" của 2 nhà, con trai và con gái họ được xếp ngồi cạnh nhau. Trình Ngữ trong lòng khó chịu ngoài mặt vẫn bình thản dù sao cũng ở ngoài cần giữ thể diện cho ba mẹ.

"Danh thiếp của anh. Gọi anh là Đổng Hoa lag được"
Giang Đổng Hoa tươi cười lịch thiệp cùng Trình Ngữ trao đổi danh thiếp. Tuy cô gái "xem mắt" hôm nay rất lạnh lùng nhưng đúng gu của anh, xinh đẹp không nói nhà họ Trình lại giàu có là điểm chính.

"Ừm, anh Giang"

Giang Đổng Hoa ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp tục muốn lấy lòng Trình Ngữ, hết để dĩa thức ăn gần Trình Ngữ rồi lại chu đáo rót nước cho cô

"Em ở nước ngoài về lâu chưa?"


"Chưa"


"Nghe nói em là pháp y, công việc có vất vả không?"

"Bình thường, chỉ đến hiện trường vụ án mang xác nạn nhân về, mổ xẻ khám nghiệp tử thi, máu, xương, da thịt mỡ gì đó nếu bị trộn lẫn mới khó khăn còn bình thường nguyên vẹn thì nhanh hơn"

Trình Ngữ vừa nói tay vừa cầm nĩa, dao chuẩn xác mà tinh tế tách phần đầu, đuôi, thân vỏ tôm ra. 4 vị phụ huynh và Giang Đổng Hoa nghe xong, nhìn động tác trên tay Trình Ngữ mà mạnh ai nấy hít vào một hơi....làm sao bọn họ cảm giác như Trình Ngữ đang thật sự giải phẫu thi thể tại chỗ vậy.


"Hmm...haha kệ bọn nhỏ đi tuổi trẻ mà nói chuyện thú vị quá"
Ba Trình cười chạm cốc với ông bạn già, sẵn tiện trừng mắt con gái cưng.


Giang Đổng Hoa cười đon đả rót rượu cho người lớn: "Đúng vậy ạ, cháu cũng thích lĩnh vực y học. Nghe khá thú vị"

"Chúng ta kết bạn được không?"


Trình Ngữ nhìn mã QR chìa ra, vừa định nói không đã bị bà Trình dưới bàn đá nhẹ vào chân. Miễn cưỡng lấy điện thoại thêm bạn.

"Cảm ơn em, có chuyện gì về nhà ở nội thất cứ tìm anh"


"Ừm, cảm ơn ý tốt của anh"

Mọi người tiếp tục dùng bữa, 4 người lớn hết nói cười lại uống rượu còn Giang Đổng Hoa cứ chốc lát thì quay sang hỏi Trình Ngữ trên trời dưới đất làm Trình Ngữ ăn cũng không ngon miệng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chủ yếu nghịch điện thoại.

Trình Ngữ chán nản nhìn xung quanh, bỗng nhiên có thứ hấp dẫn cô. Đó là 1 người hàng đang bê đồ ra vào nhà hàng, người nọ mỗi lần bê 1 hộp gì đó chạy ra chạy vào.


"Ôi"

Tiếng đổ vỡ và hoảng hốt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trình Ngữ, cô nhanh chân vài bước đi đến đó.

Hộp to lăn lóc trên mặt đất, Trình Ngữ khi đến gần thì thấy sủi cảo đã bị đổ ra đầy sàn nhà, người bê hàng lúc nãy được nhân viên phục vụ đỡ dậy, quần áo cũng nước súp sủi cảo đổ lên trông rất chật vật.

"Lau đi"
Trình Ngữ rút khăn giấy từ bàn gần đó đưa qua.

"Cảm ơn"
Lục An Bình vừa nói vừa nhìn lên thì 2 chữ kinh ngạc đã viết lên mặt, ôi lại gặp người phụ nữ này. Cái thế giới này rốt cuộc bé lắm hả? Sau toàn lúc chật vật là gặp cô ấy.

Đúng vậy Lục An Bình chính là người bê hàng xui xẻo vừa làm đổ hết thùng sủi cảo ngon lành lên người, cô tiếc nuối nhìn đống sủi cảo trên sàn, đây đều là của bà chủ cực khổ gói từng cái, bà chủ bỏ mối sủi cảo cho nhà hàng này, Lục An Bình phụ trách giao.

"Này, có bị bỏng không?"
Trình Ngữ nhăn mày, quơ quơ tay trước mặt Lục An Bình vẫn đang đờ đẫn vô hồn nhìn sủi cảo trên sàn.


"Hả à à không sao"
Lục An Bình xua tay, mẹ ơi cô chỉ thấy tiếc tiền tiếc công, không biết có bị bắt đền không. Sủi cảo giao cho nhà hàng này 1 viên rất đắt, hộp to này cũng hơn trăm viên....


"Thật bất cẩn, cô xem chậm trễ hết lỡ hôm nay không đủ sủi cảo thì sao"
Người quản lý chạy ra câu đầu tiên là khiển trách người giao hàng.


"Xin lỗi, tại sàn nhà trơn quá hình như ai đó vừa lau không kĩ"
Lục An Bình đáp lại.


"Không kĩ cái gì không kĩ, cô bất cẩn cẩu thả còn đổ thừa, lại đây dọn nhanh đi"
Người quản lý chỉ tay cho mấy người phục vụ gần đó dọn dẹp, quay mặt đi thay đổi thành nụ cười nói với khách hàng tiếp tục dùng bữa đi không có chuyện gì đâu.


"Nè còn mấy thùng bê hết vào đi, ghi sổ phải trừ 1 hộp ra đó"


Lục An Bình trong lòng niệm Phật cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh trước sự hách dịch của ông quản lý này, cô trưng ra nụ cười công nghiệp nói: "Vâng, còn 2 hộp. Biết rồi bên tôi sẽ trừ ra"


"Mà khoang khoang đứng đó, bể cái bình này nữa."
Quản lý chỉ tay vào cái bình, Lục An Bình cũng thấy lúc ngã người cô đụng trúng bình hoa của quán nên nó cũng bị bể, xong rồi chuyến này đi ăn mày!!!


"Đền là được chứ gì?"


"Tất nhiên phải đền, chưa tính tiền dọn dẹp lau dọn là may cho cô. Cái bình đó 5000 tệ"


Lục An Bình không bình tĩnh nỗi: "Ông điên à, cái bình hoa thế mà 5000 tệ sao không đi ăn cướp"


Quản lý hất cằm, khí thế không thua nói: "nhà hàng cao cấp, bình hoa không phải loại vài chục vài trăm tệ. Có hoá đơn mua hàng đàng hoàng đó"


Lục An Bình thở mạnh, cái cơn đau do bỏng ở tay cũng không bằng mất tiền xui xẻo, 5000 tệ đó bằng gần tháng lương của cô. Hơn nữa trong người Lục An Bình không có nhiều thế, mới đi làm có vài, giờ bỏ ra 5000 là gần như vét sạch gia tài của cô.


"Tính cho tôi"

Quản lý nghe giọng nói, nhìn sang thì thấy tấm thẻ đen chìa ra trước mặt từ một quý cô sang trọng, ông chần chừ hỏi: "quý khách, tính cho cô thật sao? Cái này do cô ta..."

Trình Ngữ không nhiều lời đưa thẻ qua: "quẹt đi, tính luôn tiền bàn ăn bên kia", Trình Ngữ chỉ tay về phía bàn mình.

"Vâng vâng, tính liền"
Quản lý 2 tay nhận lấy cười như hoa, lúc đi ngang qua Lục An Bình còn lẩm bẩm: "may cho cô đó".


Lục An Bình nhìn Trình Ngữ, bị tấm thẻ màu đen và hành động "thiên sứ" của Trình Ngữ làm hết hồn.

"Cái kia...5000 tệ"

Đúng là được trả 5000 tệ thì may đó, nhưng làm gì có ai cho không ai cái gì hơn nữa họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau 3,4 lần thôi.


"Xem như lời xin lỗi thay bạn tôi lần trước, cô ấy thất lễ với cô"


Lục An Bình gãi gãi cánh tay sưng tấy lên, ngượng ngùng nói: "không có gì đâu, nhưng nhưng cảm ơn cô. Lần sau tôi trả cô sau"

Đừng hỏi vì sao Lục An Bình không mạnh mồm nói "tôi không cần, tôi có thể trả", cô không làm được, hiện giờ cô nghèo. Thôi thì đợi cô để dành đủ tiền sẽ trả lại 5000 này cho cô ấy sau vậy, cô thề.

"Ừm"
Trình Ngữ không chắc "lần sau" gì đó. Chỉ là hình ảnh cánh tay bị bỏng vì nước súp nóng đổ vào, rồi bị mắng oan, bị quản lý kia ức hiếp làm Trình Ngữ ngứa mắt nên tiện tay thôi, chút tiền này với cô không là gì nhưng có lẽ với cô gái trẻ trước mặt là rất lớn. Trình Ngữ mặc kệ không định đòi gì thuận tay thôi.

"Nè nhanh bê nốt mấy hộp kia vào đi trong bếp đang cần"
Người phục vụ khác chạy ra nhắc nhở Lục An Bình.

"Đợi xíu, tới liền"

"Tôi tên là Lục An Bình, đây là số điện thoại của tôi. Cô điện qua đi để tôi lưu, có lương xong tôi sẽ chuyển lại tiền."
Lục An Bình lục trong người may mà có giấy bút vội vã ghi cho Trình Ngữ 1 dãy số.

Lục An Bình nói xong vội vã rời đi, nãy giờ đi lâu quá cũng sợ bà chủ trông.

Trình Ngữ nhìn theo bóng lưng xa dần, cầm tờ giấy trên tay nhìn rồi nhét vào túi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...