[BHTT] [FUTA] Tháng ngày
Chương 5
Thượng Hải. Bệnh viện thành phố.
*cốc cốc cốc*
"Mời vào"
"Ơ Lục An Bình cậu đi đâu đó, tên khốn này"
Lục An Bình giơ giỏ trái cây lên: "Thăm bệnh đồng chí Lâm Mạnh"
Lâm Mạnh cười ngoắc tay Lục An Bình: "Bày đặt mua trái cây nữa chứ, có bệnh gì đâu mà thăm với thú"
Lục An Bình gõ gõ lên cái chân bó bột của Lâm Mạnh, nhíu mày:
"Cái chân như cái bánh thế mà còn nói"
"Mấy chuyện nhỏ này, hồi trước đi học bọn mình còn quánh lộn ầm ầm té gãy tay suốt haha. Phải rồi sao cậu biết"
Lâm Mạnh không có kể với Lục An Bình chuyện mình té xe gãy chân, sợ Lục An Bình lo lắng.
Lục An Bình kéo ghế ngồi, bóc giỏ trái cây ra bắt đầu gọt:
"Thấy mấy đứa A Xuyên up ảnh trong vòng bạn bè"
Vốn dĩ kiếm đủ tiền định đi Mông Cổ, nhưng phút chót Lục An Bình quyết định đổi thành về Thượng Hải thăm Lâm Mạnh.
"Uầy đám đó đã nói mất mặt muốn chết còn dám up, chắc chắn là chặn tớ rồi. Mà về lúc nào đó? Ở bao lâu? Ở đâu?"
"Nói nhiều vậy, sao lúc té cái mỏ không đập xuống cho bớt nói. Ăn đi"
"Ui tài nghệ vẫn được lắm nhé, nhìn không nỡ ăn"
Lâm Mạnh cầm quả táo được gọt hình con thỏ thích thú, bạn tốt quả nhiên vẫn khéo tay.
"Nghề kiếm cơm"
Lâm Mạnh vừa ăn táo vừa nhìn Lục An Bình: "Ê nửa năm không gặp mà sao gầy đi, đen đi nữa, sao lăn lộn ở đâu vậy?"
"Cuộc sống mà"
Lục An Bình bỏ quả nho vào miệng, kể cho Lâm Mạnh nghe sơ lược nửa năm qua đã sống ở 4 thành phố nhỏ, bình thường vẫn nhắn tin gọi điện nhưng bạn bè mà gặp mặt nói thì có bao giờ hết chuyện để nói đâu.
"Má ơi, cậu bỏ thuốc sổ người ta hả?"
"Ừa, lúc bán hàng thấy thằng nhóc đó đạp 1 đứa bé bán vỉa hè còn lấy không trả tiền mấy cái hột quẹt, ngứa mắt quá nên giả bộ vào quán đó xin việc đi ngang qua bỏ thuốc sổ vào"
"Tên khốn thế mà bỏ viên thuốc sổ thì nhẹ quá"
"Loại mạnh"
Lục An Bình cười, Lâm Mạnh cũng phá lên cười.
"Cậu đó hay chủ nghĩa anh hùng quá, tốt đấy nhưng phải cẩn thận ở nơi xứ lạ làm gì cũng chú ý có 1 thân 1 mình không nên liều, cái gì bỏ được thì bỏ qua đi"
"Vâng vâng"
Lục An Bình gật gù cho qua chuyện, lại là bài ca muôn thuở của Lâm Mạnh. Lục An Bình đâu phải đi ngày 1 ngày 2, mấy năm qua vẫn đi suốt đó thôi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì chưa từng gặp, xém chết cũng đâu ít lần chỉ là mãi có chết thật đâu? Mệnh của cô quá dài.
....Lục An Bình rời khỏi bệnh viện trời đã hơn 9 giờ tối nhưng Thượng Hải đúng là Thượng Hải, dường như chưa bao giờ tĩnh được.
Lục An Bình đi dọc con đường tấp nập người qua lại, ánh đèn từ tứ phương chiếu sáng lung linh, 1 Thượng Hải phồn hoa đến tráng lệ.
"Đói quá"
Lục An Bình xoa xoa bụng, ngó nghiêng tìm quán cơm đi vào lấp đầy bụng trước đã còn lại nghĩ sau.
"Bà chủ, cơm giá như thế nào vậy ạ?"
"40 tệ, 2 món mặn, 1 rau 1 canh"
Lục An Bình thấy đắt nhưng gần nhất chỉ có quán này, đành chịu dù sao thì đây là Thượng Hải mà.
"Cho cháu 1 suất"
"Cháu ăn món gì?"
"Thịt kho, gà xào, rau xào, canh thì canh gì cũng được. 1 chai nước suối"
"Vào trong ngồi đi có liền"
Lục An Bình tìm bàn ngồi, giờ này quán cơm cũng không có mấy khách.
"Ăn cơm trễ vậy, hôm nay bán ế nên còn chứ bình thường giờ này hết sạch rồi. Nè cho cháu lon sữa, thanh niên phải ăn uống đầy đủ"
"Cảm ơn ạ"
Lục An Bình nhận lấy, nhìn phần cơm đầy ắp thịt cũng bất giác mỉm cười, tuy nói thành phố này đắt đỏ nhưng cũng không thiếu mấy cô chú bán hàng tốt bụng. Bộ dạng cô nghèo túng nên hay được thương lắm...
Lục An Bình ăn cơm xong ngồi tra điện thoại tìm phòng trọ nghỉ qua đêm, mẹ ơi không tra thì thôi tra xong chỉ muốn ngủ ngoài đường cho rồi. Nửa năm trước giá cũng còn ổn, sao giờ lên cao dữ vậy, loại phòng rẻ bèo nhất cũng những 300 tệ /1 đêm, đúng là tư bản!!!
Lục An Bình bỗng nhiên nhìn thấy tấm biển để "tuyển nhân viên phục vụ" treo trong tiệm, 2 mắt cô sáng rực.
"Bà chủ bà tuyển nhân viên tạm thời ạ?"
Bà chủ đang vừa xào mì vừa nói: "Ừ, 1 ngày từ 10 giờ sáng đến dọn hàng, cỡ 12 giờ. Bao ăn 2 bữa, bao chỗ ngủ điện nước, lương ngày 250 tệ"
Lục An Bình nhẩm tính, không cao không thấp, có lẽ tiệm nhỏ không đông khách mấy nữa nên trả lương như thế là đúng còn có bao cơm và ngủ.
Dù sao cô vốn định ở Thượng Hải cho đến khi Lâm Mạnh xuất viện, mà tiệm cơm này gần bệnh viện thuận tiện đi lại.
"Cháu đang tìm việc, bà có thể tuyển cháu không?"
Bà chủ nhìn cô gái trẻ cao ráo xinh xắn trước mặt có chút không tin, mức lương đó làm sao tốt bằng đi ra ngoài làm phục vụ mấy quán cà phê/ trà sữa.
"Cháu chắc không? Quán ăn vất lắm đấy, có mỗi cháu với bà thôi. Nhân viên cũ là cô kia mà cô đó về quê chăm cháu nội vài tháng rồi, cháu có làm được 1,2 tháng không?"
"Được, việc gì cháu cũng làm được. Bạn cháu bệnh nằm ở bệnh viện gần đây, làm ở đây tiện đi lại chăm sóc cậu ấy, cháu không ở Thượng Hải lâu đâu bao giờ cô phụ việc bà lên thì cháu nghỉ"
Lục An Bình nghĩ 1,2 tháng nữa chắc lúc đó Lâm Mạnh xuất viện rồi, cô không vội gì kiếm thêm ít tiền rồi đi sau cũng được.
Bà chủ thấy Lục An Bình nhìn thật thà xinh xắn còn thấy đứa trẻ này ở lại đây vì bạn bệnh nên mủi lòng đồng ý nhận Lục An Bình, bất ngờ là trả thêm 50 tệ 1 ngày cho cô.
"Bà gọi là bà Hoa, tên gì?"
"An Bình, Lục An Bình ạ"
Lục An Bình mỉm cười, má lúm đồng tiên sâu sắc trên gò má phải rất chói mắt khiến bà Hoa cũng vô thức mỉm cười theo.
"An Bình An Bình, cả đời bình an, tên đẹp đó. Đưa căn cước đây bà xem rồi mai đi đăng ký tạm trú, đợi đó ta đi in hợp đồng lao động"
Lục An Bình đưa căn cước, bà Hoa xem kĩ xác nhận đúng thì mới để cô gái trẻ kí hợp đồng.
"24 à? Nhìn bà cứ tưởng 19,20, đen chút nhưng rất rắn rỏi"
Lục An Bình cười đáp: "Vâng ạ, thế tối nay cháu ở đâu được?"
"Trên lầu có 3 phòng, cô phụ tiệm kia 1 phòng, 1 phòng còn lại có ghế xếp có ngủ được không? Yên tâm ngày nào cũng lau dọn nhà nên sạch sẽ"
"Được bà"
Lục An Bình làm sao dám chê, có chỗ ngủ miễn phí là được.
"Ừm lát dọn hàng xong bà dắt lên tắm rửa nghỉ ngơi, thế làm từ giờ luôn được không, phụ dọn thôi ta tính lương 1/2 luôn cho hôm nay"
"Được được, cháu để balo đã"
Lục An Bình cất balo sang góc đi ra phụ bà Hoa dọn tiệm.
Bà Hoa nhìn cô gái trẻ lanh lẹ lại tháo vát, đoán chừng là con gái nhà nghèo ở tỉnh lẻ nên cũng thấy cảm tình hơn.
Có Lục An Bình phụ việc dọn hàng rất nhanh chóng đã xong, vì đây bán cơm trong hộp giấy nên không cần rửa bát chỉ rửa nồi dĩa đựng thức ăn nên Lục An Bình cũng làm một loáng hết việc.
Lục An Bình theo bà Hoa lên lầu, một căn nhà 2 tầng.
"Đó phòng kia, cứ thoải mái dùng điện nước ga, wifi, bình thường sáng bà tự nấu đồ 10 giờ thì có mặt phụ bưng đồ ra ngoài xếp bàn ghế là được, còn trước đó đi đâu thì đi"
"Vâng ạ"
"Biết nấu ăn không?"
"Biết một chút, không khéo lắm đâu ạ"
Bà Hoa cười: "Tưởng khéo ta truyền nghề cho haha"
Lục An Bình cười, cô không thích nấu ăn nhưng thích ăn ngon, ngặt nỗi kinh tế eo hẹp ăn no là ưu tiên hàng đầu. Chuyện bếp núc cũng không thạo mấy, người này đây mai đó như Lục An Bình chỉ lấp đầy cái bụng kiếm tiền được là tốt rồi, không có thời gian cho mấy chuyện khác.
"Ừa thôi ngủ sớm đi, mai nhớ 10 giờ dậy là được"
Lục An Bình chúc bà chủ ngủ ngon, xách balo về phòng.
Phòng nhỏ không có gì nhiều, chỉ 1 cái bàn, tủ đựng đồ, ghế xếp để nằm và đồng hồ treo tường, hết. Cô lấy đồ trong balo ra sắp xếp cũng may đồ của Lục An Bình không nhiều.
Nên đi tắm không nhỉ? Thôi sáng mai tắm luôn khuya rồi.
Lục An Bình ngả lưng lên ghế xếp, lúc nãy bà Hoa có đưa cho cái chăn với cái gối mới, cũng còn tốt dù ghế hơi cứng người.Nhìn trần nhà xa lạ, Lục An Bình thở dài thật sự mệt mỏi với việc bôn ba như thế này, nhưng biết sao được người không có nhà như cô thì thế thôi.
*cốc cốc cốc*
"Mời vào"
"Ơ Lục An Bình cậu đi đâu đó, tên khốn này"
Lục An Bình giơ giỏ trái cây lên: "Thăm bệnh đồng chí Lâm Mạnh"
Lâm Mạnh cười ngoắc tay Lục An Bình: "Bày đặt mua trái cây nữa chứ, có bệnh gì đâu mà thăm với thú"
Lục An Bình gõ gõ lên cái chân bó bột của Lâm Mạnh, nhíu mày:
"Cái chân như cái bánh thế mà còn nói"
"Mấy chuyện nhỏ này, hồi trước đi học bọn mình còn quánh lộn ầm ầm té gãy tay suốt haha. Phải rồi sao cậu biết"
Lâm Mạnh không có kể với Lục An Bình chuyện mình té xe gãy chân, sợ Lục An Bình lo lắng.
Lục An Bình kéo ghế ngồi, bóc giỏ trái cây ra bắt đầu gọt:
"Thấy mấy đứa A Xuyên up ảnh trong vòng bạn bè"
Vốn dĩ kiếm đủ tiền định đi Mông Cổ, nhưng phút chót Lục An Bình quyết định đổi thành về Thượng Hải thăm Lâm Mạnh.
"Uầy đám đó đã nói mất mặt muốn chết còn dám up, chắc chắn là chặn tớ rồi. Mà về lúc nào đó? Ở bao lâu? Ở đâu?"
"Nói nhiều vậy, sao lúc té cái mỏ không đập xuống cho bớt nói. Ăn đi"
"Ui tài nghệ vẫn được lắm nhé, nhìn không nỡ ăn"
Lâm Mạnh cầm quả táo được gọt hình con thỏ thích thú, bạn tốt quả nhiên vẫn khéo tay.
"Nghề kiếm cơm"
Lâm Mạnh vừa ăn táo vừa nhìn Lục An Bình: "Ê nửa năm không gặp mà sao gầy đi, đen đi nữa, sao lăn lộn ở đâu vậy?"
"Cuộc sống mà"
Lục An Bình bỏ quả nho vào miệng, kể cho Lâm Mạnh nghe sơ lược nửa năm qua đã sống ở 4 thành phố nhỏ, bình thường vẫn nhắn tin gọi điện nhưng bạn bè mà gặp mặt nói thì có bao giờ hết chuyện để nói đâu.
"Má ơi, cậu bỏ thuốc sổ người ta hả?"
"Ừa, lúc bán hàng thấy thằng nhóc đó đạp 1 đứa bé bán vỉa hè còn lấy không trả tiền mấy cái hột quẹt, ngứa mắt quá nên giả bộ vào quán đó xin việc đi ngang qua bỏ thuốc sổ vào"
"Tên khốn thế mà bỏ viên thuốc sổ thì nhẹ quá"
"Loại mạnh"
Lục An Bình cười, Lâm Mạnh cũng phá lên cười.
"Cậu đó hay chủ nghĩa anh hùng quá, tốt đấy nhưng phải cẩn thận ở nơi xứ lạ làm gì cũng chú ý có 1 thân 1 mình không nên liều, cái gì bỏ được thì bỏ qua đi"
"Vâng vâng"
Lục An Bình gật gù cho qua chuyện, lại là bài ca muôn thuở của Lâm Mạnh. Lục An Bình đâu phải đi ngày 1 ngày 2, mấy năm qua vẫn đi suốt đó thôi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì chưa từng gặp, xém chết cũng đâu ít lần chỉ là mãi có chết thật đâu? Mệnh của cô quá dài.
....Lục An Bình rời khỏi bệnh viện trời đã hơn 9 giờ tối nhưng Thượng Hải đúng là Thượng Hải, dường như chưa bao giờ tĩnh được.
Lục An Bình đi dọc con đường tấp nập người qua lại, ánh đèn từ tứ phương chiếu sáng lung linh, 1 Thượng Hải phồn hoa đến tráng lệ.
"Đói quá"
Lục An Bình xoa xoa bụng, ngó nghiêng tìm quán cơm đi vào lấp đầy bụng trước đã còn lại nghĩ sau.
"Bà chủ, cơm giá như thế nào vậy ạ?"
"40 tệ, 2 món mặn, 1 rau 1 canh"
Lục An Bình thấy đắt nhưng gần nhất chỉ có quán này, đành chịu dù sao thì đây là Thượng Hải mà.
"Cho cháu 1 suất"
"Cháu ăn món gì?"
"Thịt kho, gà xào, rau xào, canh thì canh gì cũng được. 1 chai nước suối"
"Vào trong ngồi đi có liền"
Lục An Bình tìm bàn ngồi, giờ này quán cơm cũng không có mấy khách.
"Ăn cơm trễ vậy, hôm nay bán ế nên còn chứ bình thường giờ này hết sạch rồi. Nè cho cháu lon sữa, thanh niên phải ăn uống đầy đủ"
"Cảm ơn ạ"
Lục An Bình nhận lấy, nhìn phần cơm đầy ắp thịt cũng bất giác mỉm cười, tuy nói thành phố này đắt đỏ nhưng cũng không thiếu mấy cô chú bán hàng tốt bụng. Bộ dạng cô nghèo túng nên hay được thương lắm...
Lục An Bình ăn cơm xong ngồi tra điện thoại tìm phòng trọ nghỉ qua đêm, mẹ ơi không tra thì thôi tra xong chỉ muốn ngủ ngoài đường cho rồi. Nửa năm trước giá cũng còn ổn, sao giờ lên cao dữ vậy, loại phòng rẻ bèo nhất cũng những 300 tệ /1 đêm, đúng là tư bản!!!
Lục An Bình bỗng nhiên nhìn thấy tấm biển để "tuyển nhân viên phục vụ" treo trong tiệm, 2 mắt cô sáng rực.
"Bà chủ bà tuyển nhân viên tạm thời ạ?"
Bà chủ đang vừa xào mì vừa nói: "Ừ, 1 ngày từ 10 giờ sáng đến dọn hàng, cỡ 12 giờ. Bao ăn 2 bữa, bao chỗ ngủ điện nước, lương ngày 250 tệ"
Lục An Bình nhẩm tính, không cao không thấp, có lẽ tiệm nhỏ không đông khách mấy nữa nên trả lương như thế là đúng còn có bao cơm và ngủ.
Dù sao cô vốn định ở Thượng Hải cho đến khi Lâm Mạnh xuất viện, mà tiệm cơm này gần bệnh viện thuận tiện đi lại.
"Cháu đang tìm việc, bà có thể tuyển cháu không?"
Bà chủ nhìn cô gái trẻ cao ráo xinh xắn trước mặt có chút không tin, mức lương đó làm sao tốt bằng đi ra ngoài làm phục vụ mấy quán cà phê/ trà sữa.
"Cháu chắc không? Quán ăn vất lắm đấy, có mỗi cháu với bà thôi. Nhân viên cũ là cô kia mà cô đó về quê chăm cháu nội vài tháng rồi, cháu có làm được 1,2 tháng không?"
"Được, việc gì cháu cũng làm được. Bạn cháu bệnh nằm ở bệnh viện gần đây, làm ở đây tiện đi lại chăm sóc cậu ấy, cháu không ở Thượng Hải lâu đâu bao giờ cô phụ việc bà lên thì cháu nghỉ"
Lục An Bình nghĩ 1,2 tháng nữa chắc lúc đó Lâm Mạnh xuất viện rồi, cô không vội gì kiếm thêm ít tiền rồi đi sau cũng được.
Bà chủ thấy Lục An Bình nhìn thật thà xinh xắn còn thấy đứa trẻ này ở lại đây vì bạn bệnh nên mủi lòng đồng ý nhận Lục An Bình, bất ngờ là trả thêm 50 tệ 1 ngày cho cô.
"Bà gọi là bà Hoa, tên gì?"
"An Bình, Lục An Bình ạ"
Lục An Bình mỉm cười, má lúm đồng tiên sâu sắc trên gò má phải rất chói mắt khiến bà Hoa cũng vô thức mỉm cười theo.
"An Bình An Bình, cả đời bình an, tên đẹp đó. Đưa căn cước đây bà xem rồi mai đi đăng ký tạm trú, đợi đó ta đi in hợp đồng lao động"
Lục An Bình đưa căn cước, bà Hoa xem kĩ xác nhận đúng thì mới để cô gái trẻ kí hợp đồng.
"24 à? Nhìn bà cứ tưởng 19,20, đen chút nhưng rất rắn rỏi"
Lục An Bình cười đáp: "Vâng ạ, thế tối nay cháu ở đâu được?"
"Trên lầu có 3 phòng, cô phụ tiệm kia 1 phòng, 1 phòng còn lại có ghế xếp có ngủ được không? Yên tâm ngày nào cũng lau dọn nhà nên sạch sẽ"
"Được bà"
Lục An Bình làm sao dám chê, có chỗ ngủ miễn phí là được.
"Ừm lát dọn hàng xong bà dắt lên tắm rửa nghỉ ngơi, thế làm từ giờ luôn được không, phụ dọn thôi ta tính lương 1/2 luôn cho hôm nay"
"Được được, cháu để balo đã"
Lục An Bình cất balo sang góc đi ra phụ bà Hoa dọn tiệm.
Bà Hoa nhìn cô gái trẻ lanh lẹ lại tháo vát, đoán chừng là con gái nhà nghèo ở tỉnh lẻ nên cũng thấy cảm tình hơn.
Có Lục An Bình phụ việc dọn hàng rất nhanh chóng đã xong, vì đây bán cơm trong hộp giấy nên không cần rửa bát chỉ rửa nồi dĩa đựng thức ăn nên Lục An Bình cũng làm một loáng hết việc.
Lục An Bình theo bà Hoa lên lầu, một căn nhà 2 tầng.
"Đó phòng kia, cứ thoải mái dùng điện nước ga, wifi, bình thường sáng bà tự nấu đồ 10 giờ thì có mặt phụ bưng đồ ra ngoài xếp bàn ghế là được, còn trước đó đi đâu thì đi"
"Vâng ạ"
"Biết nấu ăn không?"
"Biết một chút, không khéo lắm đâu ạ"
Bà Hoa cười: "Tưởng khéo ta truyền nghề cho haha"
Lục An Bình cười, cô không thích nấu ăn nhưng thích ăn ngon, ngặt nỗi kinh tế eo hẹp ăn no là ưu tiên hàng đầu. Chuyện bếp núc cũng không thạo mấy, người này đây mai đó như Lục An Bình chỉ lấp đầy cái bụng kiếm tiền được là tốt rồi, không có thời gian cho mấy chuyện khác.
"Ừa thôi ngủ sớm đi, mai nhớ 10 giờ dậy là được"
Lục An Bình chúc bà chủ ngủ ngon, xách balo về phòng.
Phòng nhỏ không có gì nhiều, chỉ 1 cái bàn, tủ đựng đồ, ghế xếp để nằm và đồng hồ treo tường, hết. Cô lấy đồ trong balo ra sắp xếp cũng may đồ của Lục An Bình không nhiều.
Nên đi tắm không nhỉ? Thôi sáng mai tắm luôn khuya rồi.
Lục An Bình ngả lưng lên ghế xếp, lúc nãy bà Hoa có đưa cho cái chăn với cái gối mới, cũng còn tốt dù ghế hơi cứng người.Nhìn trần nhà xa lạ, Lục An Bình thở dài thật sự mệt mỏi với việc bôn ba như thế này, nhưng biết sao được người không có nhà như cô thì thế thôi.