[BHTT] [FUTA] Tháng ngày
Chương 4
"Trình Ngữ, cậu nói xem thế giới này có nhỏ không?"
Trình Ngữ nhìn Tống Diệm khó hiểu.
"Đi đi, bên kia, quán mì ăn khuya"Tống Diệm hớn hở câu tay Trình Ngữ tiến đến một quán ăn trong con phố ăn uống sầm uất về đêm ở nơi này, đó là một quán mì ramen và sushi Nhật giá bình dân, rất đông khách đã ngồi cả trong và ngoài quán chật kín.
Trình Ngữ hơi nhíu mày, cũng thuận theo Tống Diệm đến đó.
"Người đẹp mời vào mời vào"
"Còn chỗ trống không ông chủ"
"Còn chứ còn chứ"
Tuy nói thế nhưng ông chủ lại nhìn vòng xung quanh quán mình không thấy bàn trống, đang định ngại ngùng xin lỗi khách hàng thì cô ấy đã chỉ vào bàn phía kia nói:
"Chỗ kia đi, chúng tôi không ngại ghép bàn đâu."
"À được được, mấy cô qua đó đi. Ngại quá buổi tối đông khách hết chỗ, tôi sẽ tặng đồ uống miễn phí nhé"
Tống Diệm mỉm cười kéo theo Trình Ngữ len lỏi qua những cái bàn đi về phía kia. "Xin chào, thất lễ quá hết chỗ rồi chúng tôi ngồi cùng được không?"
Cô gái đang vừa ăn mì vừa xem điện thoại giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy 2 người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc đơn giản nhưng lại sang trọng, có chút bối rối buông đũa xuống lại lấy cái balo của mình ra khỏi ghế kia nhường chỗ cho họ: "được, cứ tự nhiên".
Ông chủ mang thêm ghế tới kèm 3 chai coca mát lạnh tặng cho 3 người, chiếc bàn nhỏ xem như tạm chen chúc được 3 người. Xung quanh mọi người cũng đều ngồi thế, đa phần khách là học sinh sinh viên và dân văn phòng tan ca tụ tập với nhau nên không ngại ngồi chật.
"Ngữ Ngữ ngồi đi"
Tống Diệm gian trá cười.
Trình Ngữ lấy chai cồn ra xịt vào khăn giấy lau sơ ghế mới ngồi xuống, phần vì đặc thù nghề nghiệp phần vì pháp y Trình là người tương đối cuồng sạch sẽ. Thời học sinh, sinh viên ít khi lui tới các hàng ăn ven đường nói gì đến bây giờ.
"Sạch rồi sạch rồi, nè ăn gì xem menu đi"
"Mì ramen truyền thống"
"Sushi không?"
"Không, đừng ăn"
Trình Ngữ lắc đầu, sushi ở những quán ven đường phần lớn sẽ không được làm kĩ không đảm bảo vệ sinh.
Trong lúc chờ món ăn, Tống Diệm kéo Trình Ngữ nói
"Ngữ Ngữ cậu nói xem sao anh chàng quán bar lúc nãy lại ngất xỉu vậy? Có khi nào có án mạng không? Còn sùi bọt mép giống như giật kinh phong"
Trình Ngữ đang lau chùi đũa muỗng, nghe Tống Diệm nói thì nhìn cô, thấy Tống Diệm đá mắt sang phía kia mới chú ý đến cô gái bên phải....bây giờ Trình Ngữ hiểu sao Tống tiểu thư phú nhị đại đây lại kéo cô vào quán ăn lề đường chen chúc cho bằng được rồi.
Chỉ vì không thích mấy chỗ quá đông, và sự tập trung chỉ chú ý lên vấn đề vệ sinh ở quán nên Trình Ngữ không để ý kĩ cô gái ngồi ghép bàn với họ, giờ nhìn lại bộ quần áo này vóc dáng và tỉ lệ cơ thể này thì cô đã nhớ ra.
"Khụ....khụ"
Cô gái trẻ bị sặc, quay đầu sang một bên không ngừng ho.
"Ấy chết em gái nhỏ có sao không? Đây khăn giấy"
"Khụ...cảm cảm ơn"
Cô gái với tay lấy khăn giấy lau, bị sặc ho đến mức chảy cả nước mắt.
Tống Diệm cười cười, ân cần rót cho cô nhóc kia 1 ly nước.
"Cảm ơn chị"
"Không có gì đâu"
Trình Ngữ có nhìn kĩ hơn cô gái bên cạnh, khuôn mặt rám nắng, góc cạnh, đường nét xương hàm rất đẹp, sóng mũi cao thẳng gãy đốt nhẹ nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp, một chiếc mũi mà có lẽ bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cũng không nỡ sửa đốt gãy đó, đã đủ đẹp. Dưới mắt trái có nốt ruồi nhỏ.
Trình Ngữ đánh giá cô gái trẻ rất ưa nhìn, hơi trông sương gió phông bạt một chút.
Tống Diệm đá vào chân Trình Ngữ dưới bàn. Trời ạ, bạn thân cô là pháp y thì thôi đi nhưng nhìn ai cũng giống như cậu ấy sắp mổ xẻ con người ta ra vậy.
"Em gái, nhìn em quen quen"
"Có sao? Tôi không biết chị"
Tống Diệm vờ suy nghĩ rồi à lên 1 tiếng
"Ah! Lúc nãy gặp em ở quán bar, quán mà góc ngã tư gần đây đó cái to nhất"
"Vậy à, không để ý lắm ở đó đông người", cô gái không ăn nữa, lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn định đứng dậy. Mẹ kiếp! Ở đâu ra 2 người phụ nữ nhìn nguy hiểm quá, lỗ chân lông của Lục An Bình muốn dựng hết lên. Một người thì nói không ngừng như cái máy hát, một người im lặng như cái máy quét. Hơn nữa...họ nhắc đến địa điểm quán bar mà ở đó tầm 30 phút trước Lục An Bình vừa làm "chuyện xấu", cô chột dạ.
"Không sao, có duyên mà. Phải rồi có nhóm thanh niên xỉu ở đó ghê chết đi được nên bọn chị mới bỏ về sớm"
Lục An Bình ừ hử không đáp, làm sao sẽ đến mức xỉu? Rõ ràng cô để cái thứ đó sẽ không xỉu....
Trình Ngữ và Tống Diệm nhìn nhau, qua quan sát sắc mặt của cô gái trẻ kia cũng 100% bỏ thuốc gì đó là thật rồi.
"Ông chủ tiền để trên bàn"
Lục An Bình để tiền, vội vã lấy đồ đạc balo đứng dậy, trước khi đi chỉ nói với Tống Diệm và Trình Ngữ 1 câu: "Tôi đi trước".
"Ừ bai bai em gái nhỏ, đi cẩn thận nhé"
Tống Diệm cười vẫy tay, còn cô em gái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy biến mất.
"Cậu doạ người ta"
"Đùa thôi ai ngờ em ấy nhát vậy, có gan làm chuyện xấu mà lại sợ. Tuổi trẻ!!!! Tò mò chết mất em ấy bỏ cái thuốc gì thế nhỉ?"
Tống Diệm chống tay lên bàn nói, lẽ ra nên hỏi thẳng đúng không? Làm phóng viên không tìm ra sự thật thoã mãn sự tò mò của mình khiến cô bức bối quá.
"Thuốc sổ"
Trình Ngữ nhặt dưới đất lên 2 vỉ thuốc.
"Hả, em ấy làm rơi à"
"Ừ, thuốc đau cơ và thuốc sổ, thuốc đau cơ uống hết rồi còn 1 viên. Thuốc sổ này là loại mạnh, vỉ 4 viên còn 3 viên"
Trình Ngữ suy đoán, nếu làm chuyện xấu chắc không ai rảnh rỗi đến mức bỏ thuốc trị đau xương đau cơ đâu nên 100% thuốc đó là thuốc sổ.
"Hahaha, thì ra thuốc sổ loại mạnh. Cái con nhóc này ra tay cũng mạnh đó, trời ạ đã thuốc sổ còn uống đống rượu lộn tùng phèo lên xem ra hôm nay mấy thanh niên đó không rời khỏi nhà vệ sinh nổi"
Trình Ngữ gật gù, bỏ 2 vỉ thuốc vào túi áo khoác.
.
.
.
Sân bay.
"Xin mời hành khách đi chuyến bay **** đến Thượng Hải nhanh chóng đến cửa tàu bay"
Lục An Bình chạy như điên tới cửa tàu bay, xuất trình vé cho nhân viên.
"Ngại quá, tôi đến trễ"
Nhân viên hàng không mỉm cười check vé: "Không sao, chúc quý khách có chuyến bay tốt lành"
"Cảm ơn"
Lục An Bình xốc lại balo trên lưng, lau mồ hôi trên trán. Đúng là quả báo sẽ đến dù muộn, mấy hôm trước bỏ thuốc xổ cho người ta ở quán bar, hôm nay đến phiên bản thân đau bụng quằn quại do trào ngược dạ dày và bao tử, làm hại xém tí đã lên máy bay trễ. Kéo kéo áo thun hơi nhăn của mình, chỉnh lại mũ lưỡi trai trên đầu,
Lục An Bình đi vào nhờ nhân viên hướng dẫn chỗ ngồi.
Tìm được ghế hàng 27, Lục An Bình nhìn tấm vé 27B trong tay mình, A B C 3 chỗ ngồi, chỗ C phía ra vào có người ngồi. Cô cất balo lên khoang đựng phía trên rồi về chỗ.
"Xin lỗi, phiền cô cho tôi đi qua"
Người ngồi 27C nhích người sang để Lục An Bình đi vào trong.
"Cảm ơn", Lục An Bình quay sang khoé môi vừa định cong lên đã cứng đờ.....vì người phụ nữ ngồi ghế 27C cũng là người phụ nữ ở tiệm mì tối đó cách đây 2 hôm.
Chậc hỏi Lục An Bình làm sao trí nhớ tốt thế hả? Vì tối đó ấn tượng quá, 2 người phụ nữ khí thế mạnh mẽ bị doạ sợ trối chết 1 trận thì sao không ấn tượng được.
Người phụ nữ nọ mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng sang trọng, quầy tây dài màu đen, đeo kính đen bảng to che gần hết khuôn mặt chỉ gật đầu với Lục An Bình rồi chuyên chú vào ipad trên đùi.
Lục An Bình thở phào, thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế nhắm mắt ngủ, mặc kệ có nhận ra không Lục An Bình quá mệt mỏi để tâm, cô thiếu ngủ trầm trọng.
Máy bay xuất phát bay lên bầu trời, tiếng ồn ào xung quanh cũng dần dần biến mất, mọi người rơi vào khoảng lặng nghỉ ngơi.
Trình Ngữ đẩy gọng kính, nghiên đầu liếc nhìn cô gái trẻ kế bên, tất nhiên cô biết cô ấy nhận ra cô và cô cũng vậy, nhưng Trình Ngữ không cảm thấy gì chỉ à một tiếng trong lòng là trùng hợp quá, nếu như Tống Diệm ở đây sợ là gà bay chó sủa rồi....
Chuyến bay kéo dài 6 tiếng, có phục vụ bữa trưa. Khi tiếp viên hàng không đến gọi mấy lần Lục An Bình cũng không dậy, dường như ngủ rất say.
Trình Ngữ vỗ vỗ vai Lục An Bình mấy cái, càng vỗ càng mạnh khiến nữ tiếp viên cũng chỉ biết cười trừ ái ngại nhìn.
"Hả... gì gì vậy"
Lục An Bình bật dậy, còn mơ ngủ không hiểu chuyện gì chỉ biết bị đánh đau mà tỉnh.
"Chúng tôi phục vụ bữa trưa, cô muốn cơm thịt bò hay cơm gà?"
"Cơm...cơm hả? Thịt bò đi, phiền chị"
Nữ tiếp viên đưa đồ ăn xong rời đi, Lục An Bình nhìn hộp cơm ngẩn người, cơn buồn ngủ vẫn khiến 2 mắt cô muốn díp lại. Khoan đã!! Khoan đã hình như đã bỏ qua chi tiết nào đó? Ai đánh mình? Chắc chắn không phải tiếp viên hàng không, vậy thì chỉ có thể là người phụ nữ ghế 27C bên cạnh.
Lục An Bình quay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh đang tao nhã thưởng thức trái cây và bánh ngọt.
"Có chuyện gì không?"
Trình Ngữ đặt nĩa xuống, nhìn Lục An Bình hỏi.
"Không không...không có gì"
Lục An Bình xua tay, ăn cơm ăn cơm thôi không nên kiếm chuyện mặc kệ đi dù sao đó là "đánh thức", không nên chấp nhặt nhỏ nhen làm gì.
Mẹ kiếp, Lục An Bình chửi thầm trong bụng. Có trời biết người phụ nữ kế bên khí thế đến mức cô nổi cả da gà!!!!!
Xử lí xong hộp cơm, uống ly nước trái cây dằn bụng, Lục An Bình tiếp tục sự nghiệp ngủ bù của mình.
Trình Ngữ tiếp tục xem tài liệu, không quan tâm mấy đến cô gái trẻ bên cạnh, chỉ nghĩ như một cô nàng nghịch ngợm nào đó rời nhà đi du lịch và quậy phá ở thành phố không ai biết cô ấy là ai.