[BHTT] [FUTA] Tháng ngày

Chương 3




"Nè em gái"

"Chưa mở hàng xin đợi tới quay lại"


"Không có mua hàng, tới thu tiền"

Lục An Bình nghe tới "tiền" lặp tức lấy cái mũ đang che mặt ra liền đập vào mắt là 2 ông chú mập mạp đầu đinh.

"Tiền gì?"

"Cô em mới ra đời hả? Buôn bán ở đâu mà không phải đóng bảo kê. Khu này bọn anh thầu, thấy bảo hôm qua cô em bán hàng khá tốt"
Một ông chú mập vừa nói vừa cười lớn, chà Lục An Bình cảm giác như cái áo của ông chú này sẽ thành cái crop top vậy, theo lực đạo cười của ông ấy cái áo ngày càng giựt lên để lộ cái bụng tròn như mang bầu 7 tháng.


"Ê em gái sao nhìn bụng đại ca tao rồi cười"
Ông chú mập khác chỉ chỉ tay vào Lục An Bình.

Lục An Bình ngẩn đầu lên đối diện tầm mắt của 2 "đại ca", không hề sợ hãi nói: "Cười đâu, tôi đang suy nghĩ tiền bảo kê bao nhiêu coi có đủ không"

"500 1 ngày"

"Đại ca! Mắc quá"


"Hừ, giá đó ở cái khu du lịch này mà mắc à? Anh đây biết hết bọn bán hàng như em gái kiếm được bao nhiêu đó"



Lục An Bình nở nụ cười tươi, ho vài cái lấy giọng nói: "Em lần đầu ra bán hàng không biết giá cả, bớt chút đi nha 2 anh. Em là sinh viên kiếm ít tiền hè sang năm đóng học phí, thông cảm bớt cho em với".

Giọng cô vừa nhỏ nhẹ lại run run ánh mắt cún con thành khẩn khiến 2 ông chú mập bảo kê cũng dao động. Người được gọi là "đại ca" nhìn Lục An Bình từ trên xuống dưới áo thun rộng thùng thình, cũ mèm, quần jean cũng cũ xì, giày thì có lỗ rách, mặt mày sáng sủa đẹp gái nhưng mà hơi sạm đen, ông chú chặc lưỡi vài cái:

"Thôi thấy em gái cũng đáng thương, bớt 100 làm quen"

"Đợi em chút"

2 chú mập nhìn coi con bé này định làm gì thì thấy nó lấy 2 quả táo, cầm bộ dao khắc ra bắt đầu biểu diễn một màn điêu khắc lên táo.

Khoảng chừng ít phút sau, 2 quả táo được khắc tỉ mỉ đưa ra trước mặt 2 chú mập.

"Cái này tặng 2 anh, giảm giá cho em nữa đi. 1 quả này em bán mắc hơn đó, nhưng thấy 2 anh thương người có hoàn cảnh khó khăn lại tốt bụng nên em muốn khắc tặng."

Đại ca đưa tay nhận, bên trên có khắc chữ "phát tài", ngó sang quả táo đệ tử mình thì thấy chữ "phát lộc".

"Haha được đó, đúng ý anh đây. Thôi giảm cho thêm 100"

Lục An Bình cười, lấy tiền ra đưa.
"Cảm ơn 2 anh"

Đại ca cầm lấy tiền đếm, sau đó dúi lại 50 cho Lục An Bình
"Cho 50 ăn cơm đó, còn dư mua cái ví khác mà đựng tiền cái gì mà ví cũng cũ xì!!"

Lục An Bình nhận lấy nói cảm ơn, vẫy tay tiễn bọn họ. Ngày mai cô cũng bấm nút biến khỏi đây rồi, giảm được đồng nào hay đồng đó.

Nhìn cái ví tiền "cũ xì" của mình, nhờ cũ xì như vậy mà ở bao nhiêu nơi bày sạp hàng, cộng thêm cái miệng dẻo qua dẻo lại, bộ dạng nghèo túng mới đỡ được biết bao nhiêu là tiền bảo kê đó.
.

.

.

.

.

Quán bar X

"Cạn ly, lần này về bao lâu?"
Tống Diệm chạm ly thuỷ tinh vào chiếc ly của người phụ nữ kế bên.


"Chưa biết, chắc là sẽ lâu"


"Cậu đó về nước làm cũng tốt mà tuy nói ở nước ngoài phát triển tốt hơn nhưng có nơi đâu bằng quê hương. Xem nè đồ ăn cũng ngon hơn mấy món thức ăn nhanh bên Tây"
Tống Diệm chặc lưỡi, chỉ vào món ăn vặt trước mặt họ.

"Ừa ừa, càng lớn tuổi càng nhiều lời đó quý cô Tống"


"Tư bản bào mòn thanh xuân tớ!!! Mà ở Thượng Hải có tốt không? Sao không xin điều qua đây"
Tống Diệm nói, dù gì thì bạn tốt trở về nước cô cũng mong muốn cô nàng chuyển đến thành phố này cùng mình để tiện chăm sóc lẫn nhau hơn, Thượng Hải thì lại xa quá cả 2 gặp nhau cũng khó, công việc ai cũng dày đặc.

Trình Ngữ về nước được hơn 3 tháng rồi mới sắp xếp được thời gian bay đến đây thăm Tống Diệm.

"Cũng ổn, Thượng Hải cũng tốt, hiện đại, trang thiết bị ở đó tân tiến hơn nhiều nơi, mà công tác đâu phải tớ muốn là được."

Tống Diệm nghiên người sang khẽ thì thầm vào tai Trình Ngữ: "nghe nói vụ án ở Thượng Hải nhiều hơn đúng không? Kiểu biến thái xé xác phanh thây đồ đó....? Chậc chậc ở thành phố càng lớn càng tệ nạn hả ta?"

Trình Ngữ bật cười: "Ở đâu có con người ở đó có thể có tội ác, thành phố hay vùng quê cũng vậy thôi quý cô Tống, đầu óc cậu tưởng tượng quá đó"


"E hèm, pháp y Trình nói phải. Tại tớ đây chưa gặp vụ án bao giờ cũng tò mò chứ bộ"


"Ngậm cái miệng quạ lại ngay"
Trình Ngữ rót rượu cho Tống Diệm, thật muốn khiến cô bạn thân bên cạnh câm cái miệng xui xẻo của cậu ấy.


2 người phụ nữ xinh đẹp tiếp tục cùng nhau uống rượu và chuyện trò, thỉnh thoảng cũng không thiếu trai đẹp, gái xinh đến mời rượu nhưng mấy lần đều bị khôn khéo từ chối. Tống Diệm và Trình Ngữ nháy mắt nhìn nhau cười, họ vẫn là cặp bài trùng hoa khôi như ngày xưa ở trường, khác là bây giờ được thời gian vun vén thành 2 người phụ nữ thành thục, xinh đẹp và trưởng thành.


"Ê Ngữ Ngữ, nhìn bên kia"
Tống Diệm chọc vào tay Trình Ngữ, vì họ đang ngồi ở quầy bar nên Trình Ngữ phải hơi xoay người lại phía sau.

"Ở đâu?"


"Góc phải sofa gần chỗ chậu cây"

Trình Ngữ nhìn về đó, thấy 1 cậu thanh niên trông khá trẻ ăn mặc thời thượng tóc nhuộm đủ màu, trên bàn đầy rượu đắt tiền cạnh bên còn có 2 cậu nhóc khác trông giống như đàn em hầu hạ.


"Sao, gu cậu hả?"


"Điên hay gì, thằng nhóc ấy mà có cửa sao?", Tống Diện kéo ống tay áo Trình Ngữ thì thầm

"Có người vừa bỏ thuốc vào ly nước của hắn....là cô gái đứng ở bên kia đang nói chuyện với người quản lý"

Trình Ngữ liếc mắt nhìn sang, 1 cô gái trẻ cao khoảng 1m7, gầy chắc là không đến 50kg, phong cách ăn mặc giản dị hay nói đúng hơn sẽ không phù hợp để đến những nơi như quán bar, vì bệnh nghề nghiệp nên Trình Ngữ quét 1 vòng từ trên xuống dưới của cô gái nhưng nhìn thế nào cũng không giống như "người bỏ thuốc" người khác.


"Chính mắt tớ thấy, lúc đi qua cô ấy hơi nghiên người tưởng ngã, thằng nhóc ngồi bên sofa còn định đỡ xong thì 1 viên thuốc được bỏ vào trong ly ở giữa"

Tống Diệm nói, làm phóng viên lâu năm đến nơi nào dù thư giãn cũng không thể bỏ qua thói quen quan sát săm soi "chó săn" của mình. Chỉ là lần đầu tiên Tống Diệm chứng kiến 1 màn này nên tò mò kéo Trình Ngữ nhiều chuyện một chút.


2 người họ vừa mượn ly rượu vừa ngầm quan sát bóng dáng cô gái trẻ phía kia, cô gái đó sau khi nói chuyện với 1 người trông giống như quản lý xong thì đi mất, từ đầu đến cuối chỉ để lại cho Tống Diệm và Trình Ngữ một bóng lưng.

"Đi rồi, hết chuyện hay để xem"

"Bớt nhiều chuyện"


"Làm như cậu không có!!!"


"Cậu tính sao? Có nên nhắc nhở thằng nhóc kia không?"

Trình Ngữ uống rượu, lắc đầu: "không cần, mặc kệ hắn"


"Chà chà dù gì cũng là cảnh sát pháp y đồ đó sao quý cô Trình lại như thế vậy"


"Hắn nghiện ma tuý", Trình Ngữ nói.


"Sao cậu biết?"

"Liên tục ngáp, lờ đờ, môi thâm, làn da tái nhợt, mu bàn tay có nhiều vết kim, mắt đảo qua lại đồng tử mở rộng, liên tục gãi phần cổ xem ra sắp lên cơn nghiện"


Tống Diệm kinh ngạc mở to 2 mắt
"Quả nhiên là pháp y Trình, bái phục bái phục. Chà chà cái quán bar này sợ là cũng không kinh doanh đàng hoàng, nhanh uống xong chúng ta chuồn đi ăn khuya....đói quá"

Tống Diệm nghe xong cũng không quay lại nhìn nhóm những thanh niên nghiện ngập đó, cũng không có hứng nhắc nhở gì đâu. Với những thành phần bất hảo như vậy chắc chỉ để xã hội trừng trị cho bài học được thôi.



2 người uống nốt đồ uống thanh toán và ra về, khi đi qua còn khẽ lướt nhìn đám thanh niên đó. Trình Ngữ nhìn những cái ly đã rỗng trên bàn, có lẽ đã uống rồi, cô có chút tò mò cô gái trẻ đó đã bỏ gì vào ly của đám thanh niên này?

Chương trước Chương tiếp
Loading...