[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 32



Quán cá nướng đông nghịt người, nhân viên bận rộn chạy tới chạy lui không ngơi tay. Vừa thấy khách quen, liền nở nụ cười chào đón: "Hỉ ca, các anh đến rồi à! Mau tìm chỗ ngồi đi!"

 Đoàn người có năm, sáu người, cả nam lẫn nữ, họ chọn một chiếc bàn tròn lớn rồi ngồi xuống.

Nhưng bọn họ sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên không phải xem thực đơn, mà là đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người phụ nữ dáng cao ráo, mảnh khảnh đẩy xe lăn đứng trước cửa kính và người phụ nữ ngồi trên xe lăn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Thế nhưng điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc  chính là đôi mắt lạnh lùng của nàng.

Thật lâu không gặp nàng, nhân viên quán nhìn thấy liền ngẩn người vài giây và đứng sững tại chỗ một lúc, rồi sau đó ngẩng mặt lên nở nụ cười tươi tắn: "Khương pháp y, chị đến rồi nha. Thế nào? Ngồi chung bàn với đám người Hỉ ca hay là một bàn riêng?"

Kể từ khi Khương Từ Nghi gặp tai nạn xe, anh nhân viên vẫn không gặp nàng, nhưng anh cũng cố tình lờ đi đôi chân tàn tật của nàng, giống như chào đón người quen cũ: "Gần đây chị bận rộn gì sao? Đã lâu rồi không gặp chị."

"Dưỡng bệnh." Khương Từ Nghi thản nhiên nói một lời: "Chúng tôi một bàn riêng."

Nàng nói chuyện hiếm khi biểu lộ sắc thái cảm xúc, đối với ai cũng có vẻ khó gần, mang theo vài phần xa cách.

Tuy nhiên, anh nhân viên đã quen điều đó, mỉm cười nhìn xung quanh, "Vậy tôi dẫn chị vào bàn trong yên tĩnh hơn."

"Được, cảm ơn." Khương Từ Nghi khẽ gật đầu với anh.

Anh nhân viên dẫn đường đi phía trước, Trình Tinh đẩy Khương Từ Nghi đi theo sau.

Khi đi ngang qua bàn của nhóm người kia, một người đàn ông khoảng 40 tuổi dáng vẻ đàng hoàng, hạ giọng nói: "Tiểu Khương, hay là chúng ta ghép bàn đi? Lâu rồi không gặp, mọi người cũng nhớ em lắm."

"Không cần Hỉ ca." Khương Từ Nghi thu lại sắc mặt. "Nếu lát nữa trên bàn xảy ra chút chuyện không hay, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người dùng bữa."

"Thằng khốn Chu Đào đó, em đừng để ý đến hắn." Hỉ ca nói: "Tuần trước bị bạn gái sắp cưới bỏ rơi, hôm nay lại vì chen lời trong cuộc họp mà bị Lâm cục trưởng phê bình một trận, vừa tan làm đã uống say khướt, miệng mồm thật sự hôi thối."

Sợ Khương Từ Nghi còn có khúc mắc, Hỉ ca ôn hòa nói: "Lát nữa hắn còn dám nói em câu nào thì tôi đập nát miệng hắn cho em."

"Hỉ ca, thật sự không cần." Khương Từ Nghi nhìn qua tựa như một con búp bê sứ xinh đẹp, sạch sẽ và dễ vỡ, nhưng nội tâm lại kiên định, "Vừa nãy ngoài cửa, hắn đã nói lời xin lỗi. Hơn nữa hôm nay tôi cùng..."

Nói đến đây nàng dừng lại một chút, hình như đang tìm kiếm xưng hô thích hợp.

Suy nghĩ một lát rồi nói: "Cùng vợ tôi đến chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm."

Ẩn ý chính là không muốn tham dự buổi liên hoan của đơn vị các anh.

Hỉ ca nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt đối diện Trình Tinh.

Trình Tinh rất lễ phép mà nhìn hắn mỉm cười, Hỉ ca phất tay chào cô: "Trình tiểu thư, chúc mừng cô ôm được mỹ nhân về nha."

"Vâng, vinh hạnh của tôi." Trình Tinh nhẹ nhàng trả lời.

Lúc này, Hỉ ca mới nói với Khương Từ Nghi: "Em rảnh thì đến đây thăm mọi người, Lâm cục trưởng và mọi người đều nhớ em."

"Vâng. Có thời gian em sẽ đến." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh thấy bọn họ đã nói chuyện xong, nếu còn ở lại thì bầu không khí có thể khá xấu hổ nên kịp thời lên tiếng: "Hỉ ca, vậy chúng tôi đi trước nha, các anh ăn uống vui vẻ."

Hỉ ca gật đầu: "Được, lát nữa cùng nhau uống một ly."

Khương Từ Nghi theo bản năng định từ chối, còn chưa mở lời thì nghe Trình Tinh lanh mồm lanh miệng: "Bụng đói uống rượu không tốt cho dạ dày, chờ lát nữa mọi người ăn gần xong, tôi sẽ đến kính mọi người một ly."

Khương Từ Nghi khóe miệng hơi run run.

... Với tửu lượng đó sao?

Nhưng mà những người ở đây đều không biết.

Họ đều cho rằng loại đại tiểu thư như Trình Tinh, quanh năm suốt tháng đều ăn chơi hưởng thụ, tửu lượng chắc chắn cực kì lợi hại.

----

Trình Tinh và Khương Từ Nghi ngồi xuống một góc yên tĩnh, Chu Đào ở bàn kia cũng trở lại bữa tiệc, ánh mắt cố tình dừng lại trên người các nàng.

Trình Tinh chỉ thờ ơ liếc hắn một cái, hoàn toàn không muốn để ý.

Vừa nãy ngoài cửa quán, cái tên Chu Đào kia nói lời châm chọc khó nghe, thật sự khiến người ta bực mình, nếu không phải Hỉ ca ra hòa giải, e là vừa nãy đã xảy ra chuyện.

Chủ yếu là Khương Từ Nghi tự nhiên hào phóng chào hỏi mọi người nhưng lại gọi đích danh Chu Đào: "Chu sir muốn biết những vấn đề này có thể đi hỏi Lâm cục trưởng, tôi nghĩ bà ấy rất sẵn lòng nói anh biết những điều đó."

Chu Đào tức khắc như bị chặn họng, biểu cảm khó coi vô cùng.

Hỉ ca lập tức trách mắng: "Chu Đào, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Xin lỗi Tiểu Khương đi."

"Xin lỗi." Chu Đào tỏ vẻ không mấy tình nguyện, ngữ điệu kéo dài và lười nhác: "Đều quên rồi, Khương pháp y của chúng ta là người được cưng chiều nhất Sở Cảnh Sát Giang Cảng, tôi sao có thể nghi ngờ chứ."

"Anh có thể nghi ngờ." Khương Từ Nghi nói: "Đi hỏi Lâm cục trưởng thì anh sẽ nhận được đáp án mình muốn."

Chu Đào: "..."

Chu Đào tức giận đến mức nói luyên thuyên một tràng âm điệu tiếng Quảng Đông, nói xong không đợi Hỉ ca giáo huấn, hắn đã giơ tay vẫy vẫy: "Các anh cứ ôn chuyện đi, tôi đi WC đây."

Kẻ duy nhất có giọng điệu mỉa mai, châm chọc đã đi rồi, không khí cũng dịu xuống.

Mọi người đều là đồng nghiệp cũ của Khương Từ Nghi, Trình Tinh không biết nên nói gì, cuối cùng giữ im lặng.

Lại không ngờ rằng sau khi vào tiệm, Chu Đào với ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía các nàng, Trình Tinh cũng không cam tâm yếu thế mà trừng mắt lại.

Cho đến khi cảm giác trên tay bị vật gì sắc bén chọt vào, Trình Tinh lúc này mới cúi đầu, phát hiện là một tờ thực đơn được gấp lại.

Khương Từ Nghi nhàn nhạt nói: "Đừng nhìn hắn nữa, gọi món đi."

Khương Từ Nghi không cần quay đầu, cũng biết là Chu Đào.

"Tôi ăn cá nướng cà chua, thêm một chén cơm." Trình Tinh nhanh chóng gọi món xong: "Cô muốn gọi cháo bí đỏ, còn gì nữa không? Có muốn gọi thêm một phần cơm chiên thập cẩm không?"

"Được." Khương Từ Nghi nói.

Nhưng nàng sựng người: "Món nổi tiếng của quán này là cá nướng ớt xanh, cô có thể ăn cay mà."

"Không cần." Trình Tinh nói: "Tôi ăn cá nướng, nếu cô muốn nếm thử một miếng thì có thể ăn. Còn ăn cay thì ngay cả một miếng, cô cũng không ăn được."

Khương Từ Nghi: "... À."

Nàng giơ tay gọi nhân viên đến đặt món.

Anh nhân viên vừa ghi vừa cười nói: "Những ngày chị không tới, việc kinh doanh của quán chúng tôi không tốt bằng trước kia."

"Như vậy mà không tốt?" Khương Từ Nghi trả lời: "Không còn chỗ ngồi nào cả."

"Haizzz. Hôm nay là mèo mù vớ phải chuột chết." Anh nhân viên ghi chép xong: "Chắc là bọn họ biết chị muốn đến, nên đến đây chờ trước."

Khương Từ Nghi bất đắc dĩ cười nhẹ: "Lâu rồi không gặp, anh vẫn thích tâng bốc tôi quá mức."

"Sao gọi là tâng bốc được chứ? Đây là lời khen thật lòng mà." Anh nhân viên nói: "Không có chị, quán chúng tôi cũng khó mà trụ vững."

Hai người tán gẫu qua loa vài câu, sau đó anh nhân viên mới vội vã rời đi.

Anh nhân viên tiếp tục phục vụ những bàn khác, nhưng chẳng thấy mỉm cười vui vẻ như ở bàn này, đa phần đều là nghe xong rồi rời đi với vận tốc ánh sáng.

Trình Tinh không nhịn được hỏi: "Cô và hắn quen thân lắm sao?"

Khương Từ Nghi khựng lại, đúng là nghiêm túc suy nghĩ vài giây: "Xem là vậy đi."

"Thời điểm quán này mới khai trương, hắn đã làm ở đây rồi." Khương Từ Nghi nói: "Tôi được xem như vị khách đầu tiên của quán này."

"Chẳng trách." Trình Tinh khẽ thì thầm.

Khương Từ Nghi không nghe rõ nên liền hỏi lại, Trình Tinh nhún vai: "Tôi nói nhìn cô khi vào đây cứ như về nhà vậy."

Có một cảm giác thoải mái, thư thái không giống nơi nào khác.

Kể cả là gặp những đồng nghiệp của nàng, hay gặp anh nhân viên này, trên người nàng toát ra một cảm giác thả lỏng mà trước đây Trình Tinh chưa từng thấy.

Khương Từ Nghi mím môi, không phủ nhận lời này của cô.

Mà trên bàn kia, Chu Đào vẫn nhìn chăm chăm, Hỷ ca ngồi bên cạnh hắn giơ tay vỗ vào gáy hắn một cái.

Trình Tinh nhìn thấy cảnh đó nhịn không được mà cười.

Khương Từ Nghi đưa cho cô một đôi đũa: "Đừng hóng chuyện nữa."

"Sao cô biết tôi đang hóng chuyện?" Trình Tinh hỏi.

"Người tên Chu Đào đó có chút cố chấp." Khương Từ Nghi nói, "Nhiều chuyện, lòng dạ hẹp hòi, cô không cần chấp nhặt với hắn."

"Giữa hai người có mâu thuẫn à?"

"Cũng xem là vậy."

"Cái gì?" Trình Tinh đưa tay lên đặt ra sau tai: "Để tôi vểnh tai lên nghe cho rõ."

Đúng lúc cá nướng được mang lên, Trình Tinh gắp phần ngon nhất trên thân cá và cẩn thận gỡ hết xương ra.

Loại cá này ít xương nên việc gỡ xương cũng dễ dàng hơn.

Thời điểm Trình Tinh đang gỡ xương, lại nghe Khương Từ Nghi lạnh lùng nói: "Hắn từng theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý."

Trình Tinh: "..."

----

Nghe Khương Từ Nghi nói xong, Trình Tinh nhìn chằm chằm Chu Đào thêm một lát, rồi đưa ra đánh giá: "Cô làm rất đúng."

Loại người như Chu Đào, mà dám theo đuổi Khương Từ Nghi sao? 

Hắn lấy đâu ra dũng khí đó chứ!

Không hiểu sao lại tự tin như vậy!

Khương Từ Nghi cầm muỗng chậm rãi, từ tốn ăn cháo bí đỏ, từ nàng toát lên một cảm giác năm tháng tĩnh lặng cùng an yên tự tại.

Một lát sau, Trình Tinh đẩy chén của mình đến trước mặt Khương Từ Nghi.

Khương Từ Nghi không hiểu ý nên nhìn cô, tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ biểu đạt trong ánh mắt rất rõ ràng ——Cô đang làm gì đó?

"Đây là phần cô có thể ăn." Trình Tinh nói: "Hôm nay cô chỉ được ăn phần cá như thế thôi, ăn nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể cô. Xương cá tôi đã gỡ rồi, nhưng lúc ăn cô vẫn phải cẩn thận một chút, coi chừng mắc xương."

Ngữ điệu Trình Tinh nhẹ nhàng, khi dặn dò nhìn cô rất giống một bác sĩ. 

Nghiêm túc, cẩn trọng, nhưng lại thân thiết.

Khương Từ Nghi nhìn phần thịt cá trong chén đã được gỡ xương và sắp xếp lại trông rất đẹp mắt, suy tư một lát.

Trình Tinh còn tưởng nàng không hài lòng, liền giải thích: "Đôi đũa này tôi chưa dùng đâu."

"Không phải." Khương Từ Nghi ngẩng đầu, muốn nói gì đó rồi lại thôi. 

Cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Cảm ơn."

Trái tim đang treo lơ lửng Trình Tinh, lúc này mới buông xuống, "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn."

Kế đó cô lại dặn dò Khương Từ Nghi trình tự dùng cơm, Khương Từ Nghi nhìn cô chăm chú, không chớp mắt.

Trình Tinh bị nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, sờ mặt mình hỏi: "Mặt tôi bị dính gì sao?"

Khương Từ Nghi lắc đầu, nhìn những miếng cá đã được gỡ xương cẩn thận đó, đè nén sự rung động trong lòng, hạ giọng nói: "Không có, ăn cơm đi."

Lúc này nàng mới dùng đũa gắp một phần thịt cá đưa vào miệng.

Trước kia, nàng thường ăn cá nướng ớt xanh hoặc hơi cay nhẹ, nàng đã ăn quán này không dưới hai mươi lần, mà đây là lần đầu tiên ăn vị cà chua.

Tuy nhiên, không có nước sốt cà chua thấm vào, thiếu chút vị cà chua nên có hơi nhạt nhẽo.

Vừa lúc nàng nghĩ như vậy thì Trình Tinh bỗng nhiên nói: "Có muốn chan thêm chút nước sốt không? Như vậy sẽ ngon hơn đó."

Nói xong, cô lấy chiếc muỗng nhỏ đặt bên cạnh múc cho nàng chút nước sốt.

Khương Từ Nghi thoáng chốc ngạc nhiên.

Trình Tinh lại thúc giục: "Ăn đi, lát nữa nguội mất."

Khương Từ Nghi nhìn chén cá đó, bỗng dưng khóe mắt hơi ửng đỏ.

... Nhớ bà quá.

Khi ấy, nàng mới vừa công tác không bao lâu, quán này cũng vừa khai trương, nhưng sau nửa tháng khai trương lại xảy ra vụ án mạng.

Từ lúc đó, quán bị gọi là nơi xui xẻo, việc làm ăn trong quán cũng tiêu điều.

Chỉ có Khương Từ Nghi — người vừa mới tan làm bước vào quán.

Không vì lý do nào khác, đơn giản là nàng không tin những chuyện này.

Đến cả người quanh năm suốt tháng tiếp xúc với tử thi như nàng, mà cũng tin vào những thứ mê tín phong kiến này, vậy trên đời này cần luật sư để làm gì? Mọi người cứ đi tìm pháp sư giải quyết đi.

Cần những pháp y như các nàng có lợi ích gì? Cứ đi cầu thần bái Phật là xong.

Khương Từ Nghi ngồi trong quán cá nướng ăn xong, chủ quán còn tặng nàng một bọc lớn đồ ăn.

Tiếp đó, lúc Khương Từ Nghi nhận được tiền lương đầu tiên, liền đưa bà nội đến ăn ở đây.

Bà nội cũng là như vậy, khi nàng còn đang hứng khởi chia sẻ với bà những chuyện thường ngày ở Sở Cảnh Sát thì bà cẩn thận gỡ hết xương cá trên lưng cá rồi bỏ miếng thịt cá ngon nhất vào chén nàng, còn lầm bầm: "A Sứ đi làm vất vả rồi, phải ăn nhiều một chút."

Dường như ngoại trừ bà nội thì không còn ai sẽ gỡ xương cá cho nàng.

Nàng hiếm khi ăn cá cùng người khác, cũng đã quen với việc một mình.

Bất ngờ đối mặt với tình huống này, nàng có chút không thích ứng.

Khương Từ Nghi liếc nhìn Trình Tinh vài lần, cô ấy cứ như chẳng xem đây là chuyện gì to tát.

Hình như điều này chỉ là tiện tay làm, hoàn toàn không phải cố tình để lấy lòng nàng.

Phải biết rằng trước kia Khương Từ Nghi và Trình Tinh từng cùng nhau ăn không ít bữa cơm.

Đặc biệt là lúc Trình Tinh mới bắt đầu rầm rộ theo đuổi Khương Từ Nghi, mỗi ngày đổi một chiếc xe thể thao không trùng loại nào mà đậu trước cửa Sở Cảnh Sát. Kế đó, dẫn nàng đi các nhà hàng Tây, nếm thử đủ loại hương vị ẩm thực quốc tế. Ban đầu Khương Từ Nghi từ chối rất nhiều lần, nhưng thật sự không thể từ chối được nữa mới cùng cô ấy đi. Mỗi lần đi, Trình Tinh đều ở trên xe nói: "Đây là hương vị mà cả đời này cô chưa từng thử qua."

 Nếu nàng hơi ngạc nhiên khi ăn đến món ngon nào đó, thì Trình Tinh sẽ dùng ánh mắt xem thường để nhìn kẻ quê mùa mà nhìn nàng: "Chưa thấy sự đời đây mà."

Khi đó Trình Tinh luôn cao cao tại thượng, là người mắt cao hơn đầu, dù rằng trước mặt Khương Từ Nghi lại cố ý giả vờ dáng vẻ thâm tình, nhưng sự cao quý khắc sâu vào xương cốt của cô ấy khó lòng mà thay đổi.

Thế nhưng Khương Từ Nghi cảm thấy đó chỉ là sự tự tin mà gia thế đem lại cho cô ấy.

Lại không ngờ rằng, một người có thể hư hỏng đến mức này.

Mà Trình Tinh hiện tại, ánh mắt tựa như dòng suối trong veo, nhẹ nhàng mà gợn sóng, chẳng hề mang theo ý đồ nào.

Có lẽ là có, mà Khương Từ Nghi chưa nhìn ra mà thôi.

Nhưng giờ phút này, lòng Khương Từ Nghi dâng lên sự rung động.

Nàng kìm nén không để mình biểu lộ ra ngoài, tốc độ ăn cơm càng ngày càng chậm.

Cuối cùng buông muỗng xuống, rút khăn giấy từ bên cạnh ra lau miệng.

Trình Tinh ngẩng đầu nhìn nàng: "Ăn no rồi sao?"

"Ừm." Khương Từ Nghi không để lộ cảm xúc mà quan sát cô, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Trình Tinh rất tự nhiên nói: "Vậy cô chờ tôi một lát, tôi ăn nhanh lắm."

"Không vội." Khương Từ Nghi nói: "Cô có thể ăn chậm rãi."

"Còn phải đi mời rượu bọn họ nữa mà." Trình Tinh nói.

Khương Từ Nghi khẽ cau mày: "Thật ra không cần đâu."

Trình Tinh buông đũa và lau miệng, gọi nhân viên cửa hàng mang chai rượu đắt nhất của quán tới, sau đó ôn hòa mỉm cười với nàng: "Rất cần thiết, Khương pháp y."

-----

Rất kỳ lạ.

Cô gọi Khương pháp y với ngữ khí chế giễu, nhưng Khương Từ Nghi lại nghe ra vài phần đùa giỡn.

Cũng có thể nàng gặp ảo giác.

Chỉ là Trình Tinh nói xong câu đó liền xách chai rượu đi, trước khi đi còn dặn dò nàng: "Cô ngồi đây chơi điện thoại một lát, đợi tôi quay lại đón cô."

Giống như người lớn sắp ra khỏi nhà rồi dặn dò đứa trẻ.

Trước đây Trình Tinh chưa từng mang lại cho Khương Từ Nghi cảm giác này.

Khi hai người ở bên nhau, về cơ bản Khương Từ Nghi như đang nhìn một đứa trẻ chưa lớn.

Thế nên nàng tự an ủi mình mà chấp nhận những khuyết điểm mắt cao hơn đầu của cô ấy.

Mà lúc này, Trình Tinh điềm tĩnh bước tới đặt chai rượu lên bàn của Hỉ ca và mọi người, rót một ly rượu trắng ra và lần lượt mời rượu từng người, đến lượt Chu Đào, cô dừng lại một lát: "Chu Sir, gần đây anh gặp vận xui, tôi có thể hiểu anh trong lòng không vui, nên vừa rồi ở ngoài, Khương pháp y nhà chúng tôi cũng không chấp nhặt đâu."

Chu Đào: "...?"

"Không phải, nàng chấp nhặt chuyện gì?" Chu Đào khó hiểu.

Trình Tinh lại giơ chén rượu lên: "Khương pháp y nhà chúng tôi là người rộng lượng, dù anh bụng dạ hẹp hòi, nói chuyện không lọt tai, bởi vì trước đây không theo đuổi được nàng mà lòng có oán hận, thì nàng cũng không để bụng. Suy cho cùng nàng quá bận, cho dù hiện tại không làm việc ở Sở Cảnh Sát nữa, cũng luôn quan tâm đến tin tức xã hội, không rảnh suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh này của anh."

Chu Đào: "...?"

Cả bàn đã có người nhịn không được mà cười ra tiếng.

Chu Đào lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người đó, nhưng đối phương lại không sợ hắn, nhìn lại bằng ánh mắt khiêu khích, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng đó, Chu Đào, anh đã là người lớn tuổi mà lòng dạ lại nhỏ hơn lỗ kim. May mà Khương pháp y không tính toán với anh, bằng không ngày mai anh cứ chờ bị Lâm cục trưởng phê bình đi."

Chu Đào đã uống không ít rượu, lúc này cảm giác say ập đến: "Câm miệng cho tôi!"

Trình Tinh đã mời rượu xong một vòng, lúc này đầu óc cũng hơi choáng váng, nhưng vẫn kiên trì giơ ly rượu lên: "Được rồi, Chu Sir, chuyện cũ đã qua thì nên bỏ qua. Về sau Khương pháp y còn phải hợp tác với các vị, các vị đều là cán cân công lý của người dân Giang Cảng và là những người vĩ đại và đáng quý, vậy nên những chuyện nhỏ nhặt này xin đặt sang một bên, sau này xin mọi người chiếu cố Khương pháp y nhà chúng tôi nhiều hơn."

Nói xong, cô bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.

Giây tiếp theo chuẩn bị tiếp tục rót rượu, nhưng tay bị người khác ấn xuống.

Bàn tay lạnh lẽo của Khương Từ Nghi áp lên mu bàn tay cô, giọng điệu cũng nhàn nhạt: "Đừng uống nữa."

Lời này rơi vào tai Trình Tinh, lại mang đến sự dịu dàng, cô cúi đầu nhìn Khương Từ Nghi, nhịn không được giơ tay xoa đầu nàng: "Đợi tôi kính xong, ngoan."

Một lát sau, tay Trình Tinh quả nhiên được buông ra.

Khương Từ Nghi ngồi trên xe lăn, nhưng không ai dám xem thường nàng, mà nàng chỉ lời ít ý nhiều: "Ly cuối cùng thôi."

Trình Tinh lại xoa đầu nàng, nhẹ nhàng trả lời: "Được."

Chương trước Chương tiếp
Loading...