[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 32
Sự trục trặc của hệ thống không dừng lại ở đó, mà diễn ra liên tục trong đầu cô.Tiếng điện gián đoạn xẹt xẹt lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng nói ra vài từ, cũng không thể ghép thành một câu hoàn chỉnh.Đại khái qua ba phút mới yên ổn.Ba phút này đối với Trình Tinh mà nói, thì rất khó chịu.Thậm chí cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình, lông mày đều nhíu chặt, sắc mặt hiếm khi hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.Chờ đến khi âm thanh bị lỗi đó biến mất, cô cứ thế xụ mặt, cũng không nói chuyện, thậm chí trong đầu không có chút nghi vấn nào.Hệ thống chủ động báo cáo: 【 Ngao ô! Trong quá trình hệ thống báo cáo đã xảy ra vấn đề phức tạp, trung tâm giải mã của Cục Quản lý Số Mệnh Tinh Tế đã xảy ra sự cố, hiện tại đã sửa chữa khẩn cấp. 】【 Ngao ô! Chúc mừng ký chủ, tiến độ công lược 35%, thưởng 40 vạn đô la Hồng Kông, xin không ngừng cố gắng. 】【 Bíp —— Giá trị công lược giảm xuống 10%, kích hoạt cơ chế trừng phạt, công bố nhiệm vụ trừng phạt. 】【Ngao ô! Bởi vì thời gian của tiến độ công lược và giá trị công lược giảm xuống cách nhau chưa đến một phút, căn cứ quy định của Cục Quản Lý Số Mệnh Tinh Tế, lần này không cần công bố nhiệm vụ trừng phạt, thay vào đó trừ vào 20 vạn tiền thưởng công lược. 】【Ps: Tôn đô không phải muốn làm khó dễ ngài đâu. Thật sự là lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, lòng người thay đổi, lòng dạ phụ nữ lại càng khó lường. 】Trình Tinh: "......"Sau khi một loạt báo cáo của hệ thống kết thúc, Trình Tinh vẫn không nói gì.【 Ngao ô! Hiện tại tiến độ công lược của ký chủ là 25%, tài khoản công lược còn lại 100 vạn đô la Hồng Kông. Quá tuyệt vời còn gì! 】Trình Tinh hiện tại không quan tâm đến thuật toán của hệ thống, cô chỉ hỏi: "Vì sao độ thiện cảm của Khương Từ Nghi đối với tôi lại giảm xuống nhanh như vậy chỉ trong một lần?"Lần trước giá trị công lược giảm là do nàng nghe thấy đọa đối thoại giữa cô và Lưu Chanh, nàng hiểu lầm cô cùng Lưu Chanh cấu kết muốn hại nàng mất mặt tại tiệc sinh nhật của Quan Lâm Mẫn.Vậy lần này thì sao?Đêm nay, bầu không khí giữa cô và Khương Từ Nghi khi ở chung khá hòa hợp, việc giá trị công lược tăng lên là chuyện nằm ngoài dự đoán của cô.Khương Từ Nghi không gặp bất kỳ ai, cũng không nghe điện thoại, mà cô vẫn luôn bên cạnh Khương Từ Nghi, tại sao lại xảy ra sự việc này?Trình Tinh có lý do nghi ngờ hợp lí----"Có phải người ở Cục Quản Lý Số Mệnh Tinh Tế cố ý làm vậy để tôi không hoàn thành nhiệm vụ."Hệ thống: 【 Ngao ô! Oan uổng! Tôi hết lòng muốn ký chủ hiện tại hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức, chính là trung tâm giải mã của Cục Quản Lý Số Mệnh Tinh Tế đã khống chế thiết bị nghe lén tiên tiến nhất của vũ trụ, tỷ lệ giải mã cao tới 99.99%, chưa bao giờ mắc lỗi.】"Từ xác suất học mà nói, cách nói của cô là sai. 99.99% xác suất là đúng, có nghĩa là 0.01% xác suất phạm sai lầm, cho nên không có khả năng chưa bao giờ mắc lỗi. Nói cách khác, một vạn người sẽ có một người bị cái lỗi 0.01% này tìm đến. Mà tôi có thể chính là người trong số một phần vạn này."【 Ngao ô! Ô! Ngô ngô! 】Hệ thống giống như bị choáng váng, nỗ lực tìm sơ hở trong lời nói của cô để phản bác, nhưng cuối cùng chỉ nói được mấy chữ như đang làm nũng.Dấu chấm câu còn rất quỷ dị.Trình Tinh hít sâu một hơi: "Đối với loại hiện tượng này, Cục Quản Lý Số Mệnh Tinh Tế các người không đưa ra xử lý bồi thường sao?"【 Ngao ô! Ngài muốn cái gì? 】"Chân tướng."【Ngao ô! Sau khi trải qua sự điều tra kỹ càng của tổng bộ Cục Quản lý Số Mệnh Tinh Tế, xác nhận phán quyết không có sai lầm. Hiện tại tiến độ công lược của ký chủ là 25%, xin tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ công lược nha! 】"......"Sau khi cơm hộp giao tới, Trình Tinh an tĩnh ăn cơm.Sự cố hệ thống vào tối nay đã phá hỏng hoàn toàn tâm trạng vốn đang tốt đẹp của cô kể từ khi tỉnh dật lúc chạng chạng.Phía bên này, Khương Từ Nghi cũng im lặng.Mặc dù trước kia Khương Từ Nghi khá ít nói, nhưng ánh mắt của nàng rất có hồn, không phải kiểu im lặng bình đạm, mà nàng sẽ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô. Trong cái liếc mắt chứa đựng sự tìm tòi, nghiên cứu và tò mò, chẳng qua đã bị vẻ lãnh đạm của nàng che giấu kĩ càng.Từ khi Trình Tinh đến đây, người đầu tiên cô nhìn thấy mỗi ngày khi vừa mở mắt chính là Khương Từ Nghi, người cô chú ý nhất cũng là nàng. Mỗi lời nàng nói ra, cô đều hận không thể tách ra phân tích từng chút một để lý giải.Nhờ vậy, cô có thể đọc vị cả ánh mắt của nàng.Thế nhưng tối nay, sau khi đi trở về từ bên ngoài, Khương Từ Nghi không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.Cơm niêu có cà rốt, Trình Tinh đã gắp ra hết trước khi đưa cho nàng.Kỳ thực, vừa mới nhìn qua đã thấy có cà rốt, cô cảm thấy vô cũng suy sụp.Vì rõ ràng lúc gọi món, cô đã ghi chú là không cần cà rốt.Nhưng quán ăn vẫn cho vào.Quán ăn này cũng giống như hệ thống đưa cô tới đây, đều nghe không hiểu tiếng người.Dù vậy, Trình Tinh vẫn kiên nhẫn gắp ra hết rồi mới đưa cho nàng.Mà Khương Từ Nghi — người luôn giữ sự lễ phép như thường lệ, ngay cả lời cảm ơn cũng không hề nói.Trình Tinh âm thầm nhìn nàng vài lần, thế nhưng chẳng có lần nào ánh mắt hai người chạm nhau .Lần này Trình Tinh hoàn toàn tin vào sự tính toán chính xác của hệ thống.Nhưng cô không nghĩ ra, cô đã làm gì sai với Khương Từ Nghi?Lại là cục diện rối rắm trước kia của nguyên chủ sao?Đã giải quyết nhiều như vậy rồi mà.Trình Tinh cũng rất mệt, vừa vùi đầu ăn cơm vừa suy nghĩ, nghĩ mãi mà không ra kết quả, đến cả cơm cũng không còn mùi vị gì nữa.Ăn xong, cô đặt muỗng xuống, lúc ngẩng đầu vừa vặn thấy Khương Từ Nghi cũng đặt đồ ăn xuống và chuẩn bị thu dọn.Trình Tinh lên tiếng: "Để tôi dọn cho."Khương Từ Nghi không để ý đến cô, vẫn tiếp tục thu dọn. Khi nàng định đặt nắp hộp cơm lên hộp đã ăn rồi, Trình Tinh duỗi tay đặt trên hộp cơm, lại vô tình chạm vào ngón tay nàng.Khương Từ Nghi rụt tay về, cảm giác lạnh lẽo kia biến mất, nàng xoay người điều khiển xe lăn rời đi.Trình Tinh nhìn bóng dáng nàng thật cô độc và xa cách.Không khí trong phòng trở nên kỳ quái, áp suất thấp cứ như luồng không khí lạnh lẽo thổi qua mọi ngóc ngách trong phòng.Trình Tinh khẽ cúi đầu nhìn những thứ còn lại trên bàn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó toàn tâm toàn ý mà dọn dẹp.Hai hộp cơm được cô xếp gọn lại như cũ rồi bỏ vào túi rác, tiếp đó ném vào thùng rác.Dùng khăn giấy còn dư để lau bàn.Thói quen dùng cơm của cô và Khương Từ Nghi đều khá tốt, vậy nên không làm vương vãi đồ ăn ra bàn, chỉ cần lau chùi sơ qua một chút là xong.Đã gần 12 giờ, bệnh viện đã trở nên yên tĩnh. Nhìn qua cửa sổ, dưới lầu cũng không còn bao nhiêu người, ngay cả xe cộ dưới đường cũng ít hẳn.Bầu không khí yên tĩnh, Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn vào phòng vệ sinh để đánh răng, rửa mặt.Hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Trình Tinh mà trực tiếp xem cô như người vô hình.Trình Tinh đứng giữa phòng bệnh, lòng dâng lên cảm giác chua xót cùng khó chịu.Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Không bao lâu, Khương Từ Nghi để mặt mộc điều khiển xe lăn ra ngoài.Vừa mới rửa mặt xong, nàng cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, gương mặt nàng gần như không có nhiều khác biệt so với trước, chỉ có đầu mũi có hơi ửng hồng.Trình Tinh cố tình đứng chắn giữa lối đi , nhưng Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn đi ngang qua người cô, thậm chí nàng không ngẩng đầu nhìn lấy cô một lần.Lạnh nhạt.Và cả sự thù hận.Sự thù hận đó rất mờ nhạt, Trình Tinh từng nhìn thấy nó trong mắt Khương Từ Nghi vào ngày đầu tiên cô xuyên đến.Khi đó ánh mắt Khương Từ Nghi toát ra sự thù hận mãnh liệt đến mức muốn cùng cô đồng quy vu tận*.(đồng quy vu tận*: liều mạng kéo đối phương chết chung.)Nhưng sau này, từ lúc cô bắt đầu từng bước tiếp cận nàng, sự thù hận kia dần biến mất.Lại không ngờ rằng, hôm nay lại xuất hiện một lần nữa.Rõ ràng vừa nãy, các nàng còn trò chuyện vui vẻ, cùng nhau bàn luận về những ngôi sao, ánh trăng và mối quan hệ giữa người với người. Trong phút chốc, Trình Tinh đã tìm lại cảm giác tự tại và dễ chịu như lúc còn gửi thư qua lại với người bạn năm xưa.Khi học cấp ba, trong trường đang thịnh hành việc kết bạn qua thư từ. Mọi người sẽ làm quen những người bạn mới trên mạng, sau đó trao đổi địa chỉ để viết thư cho đối phương.Trong thời kỳ mạng internet phát triển, họ vẫn muốn níu giữ sức hút truyền thống nhất của chữ viết.Ban đầu Trình Tinh có vài người bạn qua thư từ, nhưng viết thư cho bạn qua thư thật sự rất tốn sức. Ngay cả bài thi đại học viết 800 chữ, cô cũng cảm thấy vất vả, cho nên sau này không thể kiên trì được nữa, những lá thư viết cho nhóm bạn qua thư từ cũng càng ngày càng nhạt nhẽo, dần dần, cô cắt đứt liên lạc với họ.Mà trong số đó có một cô gái tên là "Mái Ngói", cứ mỗi tháng sẽ gửi thư cho cô, kể về chuyện xảy ra ở trường của mình, nói rằng hình như nàng không được bạn bè chào đón, nào là bà nội đã nấu món gì, lại còn kể những cây hoa nhài nàng đang trồng ở nhà.Sau khi trau đổi địa chỉ với nhóm bạn qua thư từ đó, Trình Tinh liền xóa hết các phương thức liên lạc khác, họ thống nhất với nhau chỉ dùng thư tay để giao lưu. Vì thế, cô đã không còn phương thức liên lạc với Mái Ngói. Ban đầu, cô nghĩ mình sẽ cắt đứt liên lạc với Mái Ngói như đã làm với những người bạn qua thư khác.Lại không ngờ, Mái Ngói rất kiên trì, nàng dường như không có người bạn nào khác, vậy nên mỗi tháng đều gửi cho cô một lá thư.Dần dà, Trình Tinh cũng tâm sự với nàng về những bộ phim vừa mới ra, quyển sách mới mua, món sườn heo chua ngọt mẹ làm hay tiền lì xì của ông bà ngoại — toàn là những chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Thỉnh thoảng còn xen lẫn những điều phiền muộn, chẳng hạn như thứ hạng thi giữa kỳ bị tụt, điểm thi thử sụt giảm không phanh, lúc điền nguyện vọng thi đại học thì phát hiện điểm thi mình có lẽ không đủ để vào trường mình mong ước.Trình Tinh vẫn duy trì liên lạc với nàng, còn thường xuyên viết thư cổ vũ nàng.Nàng kể trong thư bị bạn cùng lớp nhốt ở nhà vệ sinh suốt đêm, nơi đó không có đèn, nàng sợ đến mức suýt ngất đi. Trình Tinh khuyên nàng hãy lấy một con dao đặt lên bàn, xem ai dám bắt nạt mình, nàng cứ cầm dao nhắm mắt chém lung tung. Nhưng phải dùng dao chưa mài bén, không được chém người khác bị thương, nếu không sẽ phải ngồi tù.Nàng ấy kể mình từ sau lần đó liền mắc chứng sợ bị giam cầm, không dám ở một mình trong không gian tối tăm.Trình Tinh hỏi nàng rằng có ai có thể bảo vệ nàng không? Nói với ba mẹ hoặc với giáo viên. Nàng nói mình không có ai đáng tin cậy, Trình Tinh liền cổ vũ nàng hãy mạnh mẽ hơn, một người chỉ cần loại bỏ được mọi sự uy hiếp, nhất định sẽ là người mạnh mẽ nhất.Khi đó tần suất các nàng trao đổi thư từ nhanh nhất là nửa tháng một lần. Ban đầu, văn phong của Trình Tinh không tốt, dù cầm viết khá lâu mà không viết ra được bao nhiêu chữ. Nhưng để có cách hành văn tốt hơn nhằm miêu tả những điều mình hiểu biết và viết về cuộc sống không quá thú vị của mình trở nên hấp dẫn, cô đã tìm đọc đủ loại sách. Cô cũng chia sẻ với bạn qua thư về những cuốn sách mình vừa đọc gần đây. Thậm chí có khi một lá thư được coi như một bài bình luận sách.Lúc mới đầu, khi viết thư xong và đọc lại, cô rất lo lắng sợ bạn qua thư sẽ chê bai mình. Lại không ngờ khi nhận được thư hồi âm, câu đầu tiên của Mái Ngói chính là: "Mạ thân mến, tôi đã đọc cuốn sách cậu giới thiệu. Sau khi đọc xong cũng giống như cậu vậy, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại được."Mái Ngói cũng viết thư hồi âm thành bài bình luận sách, đó là một góc nhìn khác biệt với cô.Ngày qua ngày, Trình Tinh cũng thích đọc sách. Đến khi cô học đại học đã có thể viết một lá thư dài hai ngàn chữ cho bạn qua thư. Trình Tinh sẽ kể về tình hình hiện tại của mình trong thư, nói mình học chuyên ngành yêu thích, lại còn gần nhà.Bạn qua thư có nói qua chuyên ngành của mình, thật trùng hợp, nàng ấy là pháp y. Nhưng nàng nói bản thân không có thiên phú, lúc giải phẫu tử thi sẽ rất sợ hãi, đứng trong phòng thí nghiệm nhịn không được mà run chân, ngay tiết học giải phẫu đầu tiên ở đại học, nàng đã nôn thốc nôn tháo dữ dội, có lẽ phải suy xét đến việc chuyển ngành. Trình Tinh cổ vũ nàng, cũng khuyên nàng nếu thật sự quyết tâm thì hãy dũng cảm thực hiện.Sau này có lẽ nàng quyết định chuyển ngành, số lượng chữ trong thư gửi đến cũng càng ngày càng ít, chỉ còn vài dòng sơ sài, không còn những chuyện vụn vặt hằng ngày nữa, mỗi lời tâm sự chỉ toàn là nỗi phiền muộn. Sau một thời gian, Trình Tinh không còn nhận được thư hồi âm của nàng.Ba tháng sau, Trình Tinh gửi cho nàng một lá thư kèm theo số di động của mình, bày tỏ lòng mình đối với nàng có chút cảm mến mơ hồ. Nếu Mái Ngói cũng có cảm giác tương tự với cô thì có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin để hai người có thể hẹn gặp mặt trực tiếp. Lại không ngờ rằng, Trình Tinh không còn nhận được bất kỳ thư hồi âm nào.Trình Tinh vẫn luôn coi đoạn tình cảm chưa từng gặp mặt và không hề biết tên đối phương là mối tình đầu của mình.Mà hôm nay, bầu không khí cùng Khương Từ Nghi đọc sách cùng nhau đã thỏa mãn những mong ước đơn thuần và tươi đẹp của cô khi học cấp ba. Vì thế, sau khi nói chuyện phiếm với nàng, cô cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái.----Trình Tinh nhìn Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn lên cao, dựa vào sức lực cánh tay để lên giường. Nàng chẳng hề liếc nhìn Trình Tinh dù chỉ một lần.Khương Từ Nghi ngồi ổn định trên giường, lấy cuốn sách đặt trên bàn lên đọc, hoàn toàn coi Trình Tinh như không khí.Trình Tinh không nhịn được mà đi tới giật cuốn sách trên tay này, cưỡng ép nàng ngẩng đầu nhìn mình. Khương Từ Nghi chỉ lạnh lùng nói: "Buông tay.""Cô làm sao vậy?" Trình Tinh hỏi: "Tôi làm sai chuyện gì chọc giận cô sao?" Khương Từ Nghi nhàn nhạt: "Những chuyện trước đây cô làm chính là sai lầm lớn nhất.""Nhưng cô cũng nói đó là trước đây." Trình Tinh nói: "Không phải chúng ta đã thỏa thuận hai tháng này chung sống hòa thuận sao? Tôi sẽ thay đổi và cô cũng nhận được điều cô muốn.""Tôi đổi ý." Khương Từ Nghi với chiếc cổ thon dài như thiên nga ngước lên nhìn cô: "Trình Tinh, cô vẫn là Trình Tinh."Trình Tinh nhíu mày: "Có ý gì? Tôi quả thật là Trình Tinh mà. Cô không phải không biết?""À." Khương Từ Nghi nở một nụ cười khẩy: "Cô không sửa được bản tính của mình.""Tôi lại làm chuyện gì sai với cô sao? Nếu cô lo lắng thỏa thuận giữa hai ta vẫn chưa ký hợp đồng, ngày mai tôi sẽ làm ngay, ký hợp đồng giấy trắng mực đen, tôi nhất không chối cãi được." Trình Tinh nói: "Trước đó cô vẫn bình thường, vừa trở về liền như thế này, cô có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?""Không có." Khương Từ Nghi lạnh giọng: "Không cần nghĩ. Ly hôn.""Tại sao?" Trình Tinh hỏi: "Cho dù chết thì cũng phải để tôi chết một cách minh bạch. Rõ ràng trước đó chúng ta đã thỏa thuận ổn thỏa rồi mà"Khương Từ Nghi nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Tôi không muốn chung sống với người luôn muốn giết tôi, lại còn giả vờ thân thiết trong hai tháng được.""Tôi khi nào muốn giết cô?" Trình Tinh hỏi, "Hiện tại tôi chỉ muốn làm cô khỏe lên. Khương Từ Nghi, từ ngày vào bệnh viện đến nay, tôi đối xử với cô thế nào, cô đều cảm nhận được phải không? Tôi không phải người trước kia như cô nghĩ.""Vậy cô là ai?" Khương Từ Nghi hỏi. Trình Tinh: "...... Tôi chính là tôi. Là Trình Tinh."Nhưng không phải Trình Tinh của nguyên chủ.Khương Từ Nghi khép sách lại, đặt sách sang một bên: "Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."Trình Tinh cũng không muốn dồn ép nàng, dù trong lòng cực kỳ ấm ức, mà lúc nói chuyện với Khương Từ Nghi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng. Cô kiên nhẫn giải thích với nàng, chỉ mong nhận được một câu trả lời mà thôi.Bây giờ Khương Từ Nghi nói như vậy, cô không thể kiên trì thêm nữa, cô buồn bã nói: "Vậy cô nghỉ ngơi đi.""Khương Từ Nghi, dù người khác có nói với cô bất cứ điều gì, nhưng xin cô hãy tin vào những gì mình thấy, tin vào sự phán đoán của bản thân, có được không?" Trình Tinh nói: "Tôi không muốn trở thành con người hèn hạ như trước đây trong mắt cô."Những gì cần nói, cô đã nói đã hết.Điều gì cần làm thì cũng làm rồi.Thế nhưng, Khương Từ Nghi vẫn nhắm mắt giữ vẻ mặt không cảm xúc, trông có vẻ thật sự không muốn để ý đến cô.Trình Tinh dịu dàng nói: "Tôi ra ngoài trước, cô nghỉ ngơi cho tốt."Chờ khi cô ra cửa, Khương Từ Nghi mới chậm rãi mở mắt ra, một lần nữa cầm điện thoại mở giao diện trò chuyện với Hứa Từ Thích.Nổi bật nhất là bản báo cáo kiểm tra do Hứa Từ Thích gửi.Qua kiểm nghiệm, Trình Tinh hiện tại vẫn là Trình Tinh của trước đây.Tất cả những suy đoán và mong đợi trước đây của nàng, đều trở thành trò cười.Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thật nực cười .