[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 33



Mọi người ở Sở Cảnh Sát đều không xa lạ gì với Khương Từ Nghi.

Trước khi Khương Từ Nghi gặp tai nạn xe, tất cả người mới đến nhậm chức ở Sở Cảnh Sát Giang Cảng đều được nghe nói về Khương pháp y của phòng Kỹ thuật.

Một là nhan sắc nổi bật, hai là năng lực xuất sắc.

Là pháp y trẻ tuổi nhất của phòng Kỹ thuật, nàng đã thiết lập N kỷ lục tại Sở Cảnh Sát Giang Cảng.

Là pháp y thiên tài và cấp dưới được Lâm cục trưởng yêu thương nhất.

Đủ loại danh xưng chồng lên người nàng, vì vậy ở Sở Cảnh Sát Giang Cảng, người thích nàng cũng không hề ít, nam nữ đều có.

Lúc ấy, mọi người lén lút trêu chọc Khương Pháp Y là nữ thần của toàn Sở Cảnh Sát, hạ gục cả nam lẫn nữ.

Nhưng mà chẳng mấy ai dám theo đuổi nàng, thứ nhất là tính cách nàng quái gở, không muốn kết bạn với ai.

Đúng giờ đi làm và tăng ca đến nửa đêm.

Một mình nàng ở phòng khám nghiệm nằm ngủ cạnh thi thể , ngay cả những cảnh sát hình sự lâu năm cũng khiếp sợ khi gặp chuyện này.

Thế nhưng, nàng chỉ là cô gái mới ngoài hai mươi, mà làm những chuyện này cứ như việc thường ngày.

Thứ hai, nàng lớn lên quá xinh đẹp, một đám đàn ông thô lỗ ở Sở Cảnh Sát Giang Cảng, làm gì có dũng khí đó?

Thật ra phụ nữ thì có, nhưng trên cơ bản, lần lượt từng người đều bị nàng từ chối.

Có duy nhất Chu Đào, vẻ ngoài chẳng ra gì, mới được điều đến Sở Cảnh Sát Giang Cảng thì động lòng với Khương Pháp Y, còn quyết liệt theo đuổi một thời gian.

Khương Từ Nghi từ chối hắn một cách thẳng thừng, mà hắn vẫn không bỏ cuộc, theo đuổi không được thì cứ bám đuôi, còn tuyên bố 'liệt nữ sợ triền lang*', nói rằng Khương Từ Nghi chắc chắn là người thuộc về hắn.

('liệt nữ sợ triền lang*: dù người con gái có cứng rắn đến mấy cũng sợ người đàn ông đeo bám dai dẳng.)

Những chuyện này không thể giấu, cuối cùng lại đến tai Lâm cục trưởng.

Lâm cục trưởng đặc biệt gọi Chu Đào lên phê bình một trận, còn nói rằng nếu hắn còn hành xử khoa trương như vậy thì sẽ chuyển hắn xuống đơn vị cơ sở.

Nhờ vậy Chu Đào mới tiết chế lại.

Nhưng vì Chu Đào là chuyên gia kiểm toán được Sở Cảnh Sát đặc biệt điều từ tỉnh ngoài đến nên Lâm cục trưởng cũng không tiện nói nặng lời.

Tuy nhiên, vì chuyện đó mà hắn và nàng xảy ra mâu thuẫn , bất đắc dĩ bị phân công phải hợp tác cùng nhau trong các vụ án hình sự nghiêm trọng, Khương Từ Nghi sẽ bị hắn chèn ép vài câu, nhưng nàng lại thản nhiên, bình tĩnh khiến hắn tức đến tái mặt.

Cả Sở Cảnh Sát đều biết Chu Đào đối với Khương pháp y yêu mà không được nên vì yêu sinh hận.

Hơn nữa, chuyện này được biến tấu thành vài phiên bản, thường được đem ra làm chủ đề tán gẫu khi rảnh rỗi.

Mà Khương Pháp Y - người được xem là đóa hoa kiêu sa của Sở Cảnh Sát Giang Cảng, đã kết hôn cách đây không lâu.

Đối tượng kết hôn là thiên kim hào môn.

Tin tức này, mọi người đều biết.

Khi ấy mọi người đều phân tích, Khương Từ Nghi là vì sau tai nạn xe không còn chỗ dựa, nên vội vàng bám lấy thiên kim hào môn là Trình Tinh, giống như người chết đuối vớ được cọc.

Mặc dù nàng có một gương mặt xinh đẹp, nhưng gia thế không tốt, lại còn gặp tai nạn xe, cho dù có thích gương mặt đó đến mấy, cũng không thể nào kết hôn với một người tàn tật.

Đây chính là chuyện cả đời.

Vì vậy Khương Từ Nghi đã lợi dụng lúc Trình Tinh còn si mê nàng mà ràng buộc đạo đức để bản thân trở thành thiếu phu nhân hào môn.

Chính nàng cũng chắc chắn không có tình cảm gì với cuộc hôn nhân này.

Trước đây Trình Tinh theo đuổi Khương Từ Nghi ồn ào đến mức khiến Khương Từ Nghi khó chịu ra sao, đều là chủ đề bàn tán của Sở Cảnh Sát Giang Cảng.

Câu chuyện được thêu dệt cứ truyền tới truyền lui, có quá nhiều chuyện như vậy, muốn không biết cũng khó.

Mọi người đồng tình cho rằng, Khương Từ Nghi chẳng qua là tìm một người nuôi mình nửa đời còn lại, thì làm sao có tình cảm? Nào ngờ hôm nay vừa thấy, tình cảm hai người thật sự tốt đẹp.

Có một cảm giác như thể không phải đang diễn mà cũng không phải thật.

Mà cố tình, cảm giác này lại không giống đang diễn, mà cũng không giống giả vờ.

Khí chất của Trình Tinh rất khác biệt so với lúc xuất hiện trước cửa Sở Cảnh Sát Giang Cảng ôm hoa hồng chờ Khương Từ Nghi tan làm, cô điềm tĩnh hơn rất nhiều, không chút nào khoa trương, ngược lại thì kín đáo, ôn hòa, nói chuyện với người khác cũng hòa nhã, ngay cả khi mời rượu cũng không hề cảm nhận được sự kiêu ngạo của một thiên kim hào môn, mà đơn thuần xem họ là đồng nghiệp của Khương Từ Nghi nên rất lịch sự mà mời rượu.

Mọi người vì vậy mà thay đổi cái nhìn về cô, phần lớn những người trên bàn này trước đây chưa từng thấy mặt và tiếp xúc với cô, sau hôm nay đều sáng tỏ, đúng là lời đồn không thể tin.

Và sự thân mật không coi ai ra gì của hai người, lọt vào mắt mọi người.

Mọi người trên bàn trao đổi ánh mắt với nhau, cứ như đang nói --- Cái này gọi là không có tình cảm sao?"

Tửu lượng của Trình Tinh khi uống rượu trắng càng lúc càng kém, nhưng cô vẫn không lùi bước, cô thật lòng xem Khương Từ Nghi là một người thật sự, nên cũng để tâm đến đồng nghiệp của nàng.

Cô lại giơ ly rượu lên, Hỉ ca đứng bên cạnh ngăn cản: "Trình tiểu thư, uống không được thì không cần uống, đều là người nhà mà, về nhà với Tiểu Khương đi."

Trình Tinh lắc đầu: "Cảm ơn Hỉ ca. Nhưng hôm nay, ly rượu này tôi nhất định phải uống."

Hỉ ca nhìn về phía Khương Từ Nghi, nàng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn không cần cản.

"Vốn dĩ tôi định chỉ uống ba ly mời mọi người, nhưng mọi người cũng thấy rồi đó, tửu lượng của tôi quả thật không tốt lắm." Trình Tinh nói mà vẫn cười, mày mặt rạng rỡ, "Vợ tôi lo lắng lỡ lát nữa tôi say, người chịu khổ chính là nàng, cho nên tôi chỉ có thể uống ly cuối cùng."

"Ly cuối cùng này tôi mời mọi người, cảm ơn mọi người trước đây đã chiếu cố Khương pháp y nhà chúng tôi, trước đó nếu nàng có làm gì không chu toàn, đắc tội với mọi người ở đâu thì vẫn mong mọi người đừng để bụng."

"Đồng thời, sau này cũng xin mọi người tiếp tục đối đãi với nàng như trước. Nếu sau này có bất kì yêu cầu nào cần Trình gia hỗ trợ, các vị cứ việc nói, tôi có thể giúp chắc chắn sẽ giúp. Cảm ơn các vị."

Cô nói xong những lời này một cách rành mạch và logic chặt chẽ, tiếp đó bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Một ly rượu trắng xuống bụng, mặt cô đã đỏ như cà chua chín, nhưng cô vẫn cười: "Hôm nay để tôi mời, mọi người cứ ăn uống vui vẻ. Chúng tôi xin phép đi trước."

Nói xong liền đẩy Khương Từ Nghi đi, Hỉ ca hỏi cô: "Hai người tới đây như nào?"

"Lái xe." Khương Từ Nghi nghe ra ngay ý tứ của hắn, khéo léo từ chối: "Tôi đã gọi người lái thay rồi, các anh cứ tiếp tục uống đi."

Hỉ ca nghe lời nàng nói, liền biết nàng không vui.

Tức khắc chỉ dặn các nàng đi chậm một chút, trên đường cẩn thận.

Khương Từ Nghi gật đầu với bọn họ.

-----

Dù Trình Tinh có uống không ít, đầu óc cũng choáng váng, nhưng vẫn đi đến quầy thanh toán hóa đơn của hai bàn.

Thanh toán xong thì cô đẩy Khương Từ Nghi ra ngoài, Khương Từ Nghi ngồi trên xe lăn dùng điện thoại gọi người lái thay.

Vừa ra khỏi cửa, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cả người Trình Tinh đang nóng ran vì rượu tức khắc rùng mình một cái.

Khương Từ Nghi hỏi cô: "Còn đi được không?"

"Được." Trình Tinh hỏi, "Cô gọi người lái thay sao?"

"Ừm, khoảng năm phút nữa đến."

Trình Tinh đứng ở đó chờ, chờ đến nỗi hắt xì một cái.

Khương Từ Nghi thở nhẹ một hơi: "Lên xe trước đi."

"Xe?" Trình Tinh hơi khựng lại: "Không phải cô gọi xe sao?"

Khương Từ Nghi: "..."

"Tôi là gọi người lái thay." Khương Từ Nghi chỉ vào chiếc xe bắt mắt đậu ven đường kia: "Xe của cô đây."

Trình Tinh đứng tại chỗ, thở dài: "Cứu mạng, tôi uống đến lú luôn rồi."

Nói rồi liền đẩy nàng đi về phía chiếc xe.

Khương Từ Nghi trong thoáng chốc khó mà phán đoán, cô là thật sự say hay giả vờ say.

Trình Tinh đến bên cạnh xe rồi kéo cửa phía sau, kết quả kéo hai lần không mở ra, quay đầu lại cau mày hỏi Khương Từ Nghi: "Khương Từ Nghi, sao tôi kéo không ra?"

Khương Từ Nghi: "..."

Rất muốn tìm thấy dấu vết giả vờ, nhưng không tìm được.

Cô rất nghiêm túc hỏi chuyện này.

Khương Từ Nghi xác định, cô say rồi.

"Chưa mở khóa." Khương Từ Nghi nói: "Chìa khóa xe ở trong túi cô."

Trình Tinh khẽ giật mình, sau đó động tác chậm chạp mở túi, lấy chìa khóa xe ra, ấn một cái, đèn xe sáng lên, cô kéo nhẹ một cái liền mở được cửa xe.

Kiểu việc nhỏ nhặt, đơn giản trong đời sống thường ngày này, nhưng trong mắt cô giống như rất phức tạp.

Cô quay đầu nhìn Khương Từ Nghi, cười rất khoái chí: "Khương Từ Nghi, cô thông minh quá!"

Khương Từ Nghi: "..."

Bình thường loại lời khen này sẽ làm Khương Từ Nghi cảm thấy cạn lời, bởi vì biết nó không thật lòng.

Đa số chỉ là tâng bốc nàng mà thôi.

Nhưng giờ phút này, Trình Tinh vì chuyện nhỏ nhặt này mà cười rạng rỡ khen nàng, lời khen thật sự chân thành, còn vì uống quá nhiều nên hưng phấn, sau khi kéo mở cửa xe thì chạy lại đây, thật sự lo lắng mà nói: "Cô mặc váy, để tôi bế cô lên xe trước, kẻo trời lạnh mà cô bị cảm ."

Trình Tinh đẩy xe lăn đến bên cạnh xe, miệng còn lẩm bẩm: "Cơ thể cô bây giờ không chịu nổi chút ấm ức nào đâu."

Khương Từ Nghi nhìn cô, phát hiện đôi mắt cô long lanh, lại mang theo vài phần vui vẻ.

Trình Tinh không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ là đầu óc phản ứng hơi chậm. Thường thì nói xong một câu phải mất một lúc mới nghĩ ra câu tiếp theo, nên trông có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng khi trong đầu vụt ra một ý tưởng nào đó, cô lại lập tức trở nên hào hứng, nói liền một tràng không ngừng nghỉ.

Cũng là thật lòng quan tâm cơ thể Khương Từ Nghi.

Nói một câu nghiêm túc, bây giờ cô quan tâm đến sức khỏe nàng hơn cả bản thân nàng .

Dù sao đôi chân của Khương Từ Nghi có tác động đến vận mệnh cô.

Mà khi say, cô sẽ không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là đơn thuần cảm thấy gió rất lớn, Khương Từ Nghi một mình ngồi trên xe lăn, gió đêm thổi bay tóc mái của nàng, nhìn qua có vẻ rất đáng thương.

Có một cảm giác tan vỡ, rách nát và lung lay sắp đổ.

Làm người ta rất muốn bảo vệ nàng.

Trình Tinh vươn hai tay, dễ như trở bàn tay mà bế Khương Từ Nghi lên, rồi sau đó đặt nàng vào trong xe.

Đầu tiên buông cánh tay đặt sau lưng nàng ra để nàng có thể dựa vào ghế xe, tiếp đó buông cánh tay đặt ở khuỷu chân nàng, nhưng Khương Từ Nghi vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.

Động tác của Trình Tinh cũng trở nên chậm chạp, cô đối diện với Khương Từ Nghi.

Ánh đèn đường hắt xuống gương mặt Khương Từ Nghi để lại những vệt sáng mờ nhạt, đẹp như thể một bức tranh thủy mặc được điểm xuyến vài nét chấm phá.

Ánh mắt nàng cũng không lạnh lẽo như thường lệ.

Trình Tinh nhìn nàng rồi đột nhiên cong môi cười, ngữ điệu cũng thật ôn hòa: "Khương Từ Nghi, trong mắt cô bây giờ có tôi rồi."

Trong không gian chật hẹp này, Trình Tinh dịu dàng giơ tay vuốt nhẹ hàng lông mi dài của nàng, Khương Từ Nghi vô tình chớp mắt, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay cô.

Trình Tinh buông tay xuống, hơi nóng khi nói chuyện mang theo mùi rượu nồng đậm, có lẽ vì cô uống không nhiều, nên không đến mức gây khó chịu.

Giọng nàng buồn bã hỏi: "Trong mắt tôi bây giờ có cô không?"

Khương Từ Nghi nhìn thẳng vào nàng.

"Có chứ." Trình Tinh nói: "Cô xinh đẹp như vậy, trong mắt mọi người đều có cô."

Khương Từ Nghi lại im lặng.

Trình Tinh xoay người lại, lưng dựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giọng nói bỗng nhiên trầm lắng: "Nhưng mà Khương Từ Nghi, đôi mắt cô phải sáng hơn một chút, nhìn rõ ràng ai là người tốt với cô, ai là kẻ muốn hại cô, cô đừng tin những kẻ nói rằng đối xử tốt với cô, nhưng thực ra sẽ làm tổn thương cô. Cô phải sống thật tốt, sống hạnh phúc, sau này sẽ có rất nhiều người đến yêu thương cô, cô cũng trở nên rất giàu có."

Khương Từ Nghi mím môi, cố gắng tìm ra sơ hở từ những lời nói không chút logic của cô.

Thế nhưng, dường như những lời này đều là sự mong đợi dành cho nàng.

Cũng là sự kỳ vọng vào tương lai của nàng.

Trở nên rất giàu có?

Có rất nhiều người đến yêu thương nàng?

... Cô đang mơ cái quái gì vậy?

Khương Từ Nghi gọi cô: "Trình Tinh, lên xe."

Trình Tinh vẫn ngước đầu nhìn, "Cô nói xem, cứ nhìn mãi lên trời như vậy, có thể đi đến nơi mình muốn không?"

"Cô muốn đi đâu?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh: "Tôi muốn về nhà tôi."

"Nhà cô ở đâu?" Khương Từ Nghi hỏi tiếp.

Trình Tinh đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu, cô cúi đầu thở dài: "Ở một nơi rất xa, rất xa."

Khương Từ Nghi dựng tai lên nghe, cảm thấy mình sắp hỏi được đáp án mình mong muốn, khoảng cách sự thật đang rất gần.

"Có bao xa?" Khương Từ Nghi hỏi: "Trong nhà có những ai?"

Một cơn gió thổi qua làm tóc Trình Tinh bay tán loạn, cô nhắm mắt lại, nhớ đến mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, thậm chí nhớ đến nhà ăn trong Đại học Y Khoa.

Cô cười chua xót: "Hình như có rất nhiều người, nhưng hình như lại chẳng có ai."

Cô cũng không biết những gì cô nhìn thấy dưới sự chỉ dẫn của hệ thống là đã xảy ra, hay là sẽ xảy ra trong tương lai.

Và không biết sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở đây thì trở về sẽ nhìn thấy những gì.

Mọi thứ đều là ẩn số.

Nơi cô lớn lên từ nhỏ và những người cô quan tâm, đã biến thành con mèo của Schrodinger nằm trong chiếc hộp đó.

Chỉ khi mở ra mới có thể thấy kết quả.

Khương Từ Nghi hơi khựng lại, hỏi tiếp: "Vậy cô từ đâu đến? Thông qua phương thức nào?"

Trình Tinh quay đầu nhìn về phía nàng, nhìn biểu cảm vừa nghiêm túc lại căng thẳng của nàng, đưa tay dịu dàng xoa đầu nàng: "Khương Từ Nghi, cô phải sống tốt nha, cô thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, lại nỗ lực như vậy, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Cô muốn gì thì cứ nói với tôi biết, tôi nhất định sẽ làm cho cô."

Khương Từ Nghi: "..."

Say rồi.

Tại sao nàng vẫn cố tìm đáp án từ miệng của một con ma men chứ?

Nhưng chỉ khi Trình Tinh uống say, mới có thể mở lời.

Khương Từ Nghi không trả lời cô, mà thúc giục cô lên xe.

Gió đêm lạnh lẽo, cơn say dần tan biến, Trình Tinh đóng cửa xe cho nàng, đem xe lăn cất vào cốp xe.

Tiếp đó, cô vẫn còn thất thần mà dựa vào cốp xe .

Đợi một lát sau, khi ổn định cảm xúc xong, cô mới lên xe.

Khương Từ Nghi đang ngồi ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Tinh ngồi cách nàng một khoảng.

Sau khi lên xe, cô cũng không làm phiền Khương Từ Nghi, cô ngẩn người dựa vào cửa sổ xe, một lát sau có người gõ cửa xe, âm thanh truyền đến từ phía Khương Từ Nghi.

Khương Từ Nghi hạ cửa xe xuống, thấy Hỉ ca, hỏi hắn có chuyện gì.

Hỉ ca khom lưng hỏi nàng: "Vừa rồi đông người, tôi không tiện hỏi, em định khi nào trở lại làm việc?"

Khương Từ Nghi nhìn chân mình: "Chuyện đó còn xa lắm."

"Em cũng biết đó, bộ phận kỹ thuật của khoa pháp y chúng ta năm nay đã điều đi vài người, còn mỗi mình em là trụ cột. Sở hiện đang tồn đọng vài vụ trọng án, vì không thể xác định kết quả khám nghiệm nên không còn cách nào tiếp tục điều tra." Hỉ ca thăm dò hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"

Khương Từ Nghi siết chặt bàn tay, ngữ điệu giả vờ bình tĩnh: "Không có cách nào."

"Thôi được." Hỷ ca thở dài: "Lâm cục trưởng nhắc đến em rất nhiều lần, em có rảnh thì về thăm một chuyến cũng được."

"Được." Khương Từ Nghi trả lời, nhưng không cho hắn thời gian cụ thể.

Hỉ ca biết điều, cũng không nán lại thêm, dặn dò các nàng trên đường cẩn thận rồi rời đi.

Cửa sổ xe được kéo lên, Trình Tinh mới hỏi: "Cô và Hỉ ca quan hệ tốt không?"

Khương Từ Nghi trả lời một cách nghiêm túc: "Cũng được."

"Vậy còn Lâm cục trưởng?"

"Cũng được."

Khương Từ Nghi chỉ toàn nói ra những câu trả lời qua loa kiểu này, Trình Tinh bĩu môi, không mấy để tâm hỏi: "Vậy ai có quan hệ tốt với cô?"

Khương Từ Nghi khoanh tay, suy nghĩ hai giây rồi nói: "Trịnh Thư Tình."

Trình Tinh: "... À."

Cô hỏi câu này dư thừa rồi.

Dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, người lái thay tới.

Trình Tinh đưa chìa khóa xe ra, thì đối diện với một khuôn mặt thân quen.

Chàng trai cắt tóc mái ngố, trắng trẻo sạch sẽ, trời lạnh mà mặc cái áo phông trắng, nhìn thấy cô liền ngạc nhiên kêu lên: "Chị họ?"

Trình Tinh: "... Ừm."

Đúng là con trai thứ hai của cô Trình Tú Lệ, Hứa Tĩnh Đảo.

"Sao em lại đến làm người lái thay?" Trình Tinh hỏi hắn: "Trong nhà thiếu tiền học phí cho em à?"

Hứa Tĩnh Đảo thắt dây an toàn xong, quay đầu nhìn phía trước: "Không phải, chị ngồi ổn định đi, em lái xe."

Trình Tinh "À" một tiếng, trở người ngồi hàng ghế sau.

Trên đường, Hứa Tĩnh Đảo rất im lặng, dù sao hai người chỉ là họ hàng, thân thích bề ngoài, ngoại trừ ngày lễ Tết và những ngày quan trọng gặp mặt một lần thì bình thường đa phần không gặp nhau.

Trình Tinh lại là người không hòa thuận với người trong nhà, cho nên Hứa Tĩnh Đảo cũng không định nói chuyện với cô.

Mà bầu không khí yên tĩnh bên trong xe làm người uống hơi nhiều là Trình Tinh, mơ màng sắp ngủ.

Trong lúc ý thức không còn tỉnh táo, xe vừa vặn đi qua một đoạn gồ ghề , cơ thể cô chao đảo, nghiêng hẳn về phía Khương Từ Nghi, cuối cùng tựa đầu vào vai nàng.

Trình Tinh ngay lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, lúc cô vội vàng muốn ngồi thẳng dậy, liền nghe Khương Từ Nghi hỏi: "Vì sao cô lại mời rượu họ?"

Toàn thân Trình Tinh không có sức, khi ngồi thẳng dậy vô tình kéo gần khoảng cách với Khương Từ Nghi.

Trình Tinh lúc này không kịp phản ứng: "Hả?"

"Chuyện mời rượu này, cô không cần phải làm." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh khựng lại: "Họ đều là đồng nghiệp của cô."

"Sau này cô quay lại làm việc, họ sẽ không ngầm gây khó dễ cho cô." Trình Tinh nói.

Cô không phải vì muốn họ giúp đỡ Khương Từ Nghi nên mới làm những chuyện này, mà chỉ để mọi người đừng ngầm hãm hại Khương Từ Nghi.

Khương Từ Nghi thông minh, năng lực mạnh mẽ, nhưng kiểu người như vậy, khi làm việc thường xem nhẹ các mối quan hệ xã giao, loại quan hệ này bình thường nhìn qua thấy không quan trọng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại rất dễ dàng trở thành một đòn chí mạng.

Trình Tinh không muốn nàng phải vất vả ở nơi làm việc.

Nàng chỉ cần làm những việc mình yêu thích là được, Trình Tinh sẽ giúp nàng đối phó những mối quan hệ xã giao phức tạp này.

Khương Từ Nghi khẽ giật mình, lại hỏi: "Thế còn Chu Đào? Cô không phải không thích hắn sao?"

"Đúng là không thích. Hắn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Trình Tinh ôn hòa nói: "Nhưng cô nói hắn là chuyên gia kiểm toán và hợp tác chặt chẽ với cô, hơn nữa người này lại bụng dạ hẹp hòi, không thể đắc tội quá tàn nhẫn. Dù sao, quân tử dễ đối phó, tiểu nhân khó đề phòng."

Khương Từ Nghi nghe vậy nghiêng mặt qua nhìn cô.

Trình Tinh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Khương Từ Nghi, sau này khi cô quay lại làm Khương pháp y, nhất định sẽ là Khương pháp y được mọi người yêu quý."

Lời cô nói cứ như đã hình dung đến viễn cảnh Khương Từ Nghi được chào đón ở Sở Cảnh Sát trong tương lai, mặt trần đầy ý cười.

"Mọi người sẽ chào đón cô một cách nồng nhiệt." Trình Tinh nói.

Tim Khương Từ Nghi đột nhiên thắt lại.

Một lát sau, nàng vẫn lạnh lùng nói: "Tuần sau tôi đi làm ở phòng thí nghiệm của học tỷ. Có lẽ..."

Nàng khựng lại, chậm rãi nói ra sự thật tàn nhẫn này: "Đời này sẽ không làm pháp y nữa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...