[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 31



Sắc trời chạng vạng của Kinh Thị vào mùa đông mang theo cảm giác lạnh lẽo, đặc biệt là sau khi tuyết rơi.

Bầu trời màu cam hồng được khoác lên một lớp sương trắng mờ ảo.

Thế nhưng Giang Cảng không có tuyết rơi.

Giang Cảng là một thành phố mà mùa đông cũng không cần áo khoác lông. 

Khung cảnh chạng vạng được nhuộm sắc hồng bắt mắt và thu hút mọi ánh nhìn, cũng là một vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Tựa như Khương Từ Nghi vậy.

Trình Tinh cũng thật bất ngờ khi Khương Từ Nghi đồng ý cùng cô ra ngoài ngắm hoàng hôn.

Cô đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi xuống lầu, đi ngang qua rất nhiều người. Trên đường, dòng xe cộ tấp nập như thoi đưa, còn các nàng thì lặng lẽ đi qua một khu nhà, rồi dừng lại bên một chiếc ghế dài yên tĩnh.

Trình Tinh xoa tay vào nhau rồi tự nhiên ngồi xuống ghế dài.

Xe lăn của Khương Từ Nghi ở ngay bên cạnh cô.

Ngoại trừ những lời nói trước đó trong phòng, các nàng không nói với nhau lời nào nữa.

Ánh hoàng hôn hôm nay thật ưu ái lòng người, rực rỡ như lửa đốt, dù mặt trời đã khuất sau đỉnh núi nhưng mây hồng vẫn chưa tan biến.

Ánh sáng chiếu vào hai người, phủ lên một tầng hồng sắc ấm áp.

Trình Tinh rất nghiêm túc ngắm nhìn bầu trời, trong lòng không vướng bận điều gì.

Trong lúc vô tình quay đầu lại, cô phát hiện ánh mắt Khương Từ Nghi đang dừng lại trên người mình.

Thế mà khi bốn mắt chạm nhau, Khương Từ Nghi vội lảng tránh, cứ như vừa rồi không làm gì cả.

Trình Tinh tiếp tục ngắm nhìn bầu trời, nhưng  khóe mắt khẽ liếc nhìn Khương Từ Nghi.

Tầm mắt lướt qua thấy Khương Từ Nghi đang khép hờ mắt, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt ấy.

Trình Tinh muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định im lặng.

Từ tối qua đến tận hôm nay, cô luôn cảm thấy lòng bồn chồn và tâm trí rối bời.

Cô dường như đã bước vào đường cùng, mà người duy nhất có thể cứu vãn tình hình này, chỉ có Khương Từ Nghi.

Tuy nhiên, Khương Từ Nghi không tin tưởng cô.

Thật ra, nếu đặt mình vào trị trí của người khác mà nghĩ, bảo cô tin tưởng Tô Gia Minh, e rằng cô  chẳng thể nào tin nổi.

Vậy thì cô lấy tư cách gì mà yêu cầu Khương Từ Nghi được chứ?

Điều kiện cô có thể đưa ra thỏa thuận với Khương Từ Nghi thật sự quá ít.

Nếu như cô không trải qua vụ tai nạn xe do Tô Gia Minh sắp đặt, có lẽ cô vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng, dù sao những chuyện này không phải cô làm, cô chỉ cần công lược nàng là được.

Lừa nàng, khinh thường nàng, chỉ cần đạt thành mục đích thì không cần hối tiếc.

Nhưng bản thân Trình Tinh đã trải qua cảm giác bị đâm sau lưng và cũng từng gặp tai nạn xe. Chính vì phải thu dọn mớ hỗn độn do nguyên chủ để lại trong hoàn cảnh này, cô càng thấu hiểu cho Khương Từ Nghi hơn.

Cô biết chính mình và người trước đây, không phải cùng một người.

Nhưng trong mắt Khương Từ Nghi, các nàng đều là một.

Thậm chí Khương Từ Nghi còn liên tục dò xét, muốn tìm ra bằng chứng rằng cô không phải là nguyên chủ.

Trình Tinh không có cách nào chứng minh, mọi phương pháp cô đều thử qua, thậm chí còn bịa ra cả chuyện về người ngoài hành tinh có phần nửa thật, nửa giả để dẫn dắt Khương Từ Nghi — người thông minh này, bước vào màn kịch giả tạo do chính mình sắp đặt.

Chỉ cần Khương Từ Nghi có thể tin rằng cô không phải nguyên chủ, thì chắc chắn cô có cơ hội sống sót.

Nhưng đêm qua, sau khi cô nói xong những lời đó và rời khỏi phòng Khương Từ Nghi, cô vô tình thấy cô y tá thường xuyên truyền nước cho Khương Từ Nghi, lúc này cô ấy đang nỗ lực luyện tập kỹ thuật luồn kim trên mô hình.

Khi ngẩng đầu vừa vặn thấy cô, cô y tá bối rối lên tiếng xin lỗi và nói rằng sau này mình nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ, tuyệt đối không làm đau Khương Từ Nghi nữa.

Cô y tá còn khen Khương Từ Nghi kiên nhẫn, dịu dàng.

Khương Từ Nghi trong lời cô ấy miêu tả, lại hoàn toàn khác biệt với người Trình Tinh từng thấy lần đầu tiên.

Dường như Khương Từ Nghi chính là người như vậy.

Một người có thể khoan dung với người khác, thì có thể xấu xa đến mức nào chứ?

Nàng nhìn qua trông có vẻ lạnh nhạt, chẳng qua là đang ngụy trang sự cô đơn không nơi nương tựa của mình.

Vậy mà, sau khi Trình Tinh xuyên đến đã làm gì?

Cô vì lợi ích của mình mà không ngừng tạo áp lực cho đối phương, khiến đối phương hoài nghi, nhưng lại không thể cho đối phương biết sự thật.

Khương Từ Nghi đã làm sai điều gì sao?

Trình Tinh trở lại phòng và suy nghĩ rất lâu, cô ngẫm nghĩ, Khương Từ Nghi chẳng làm sai điều gì hết.

Là cô nghĩ sai và cũng đã làm sai.

Thời điểm hệ thống xuất hiện, cô liền suy nghĩ nên làm cách nào để lừa dối Khương Từ Nghi cho qua chuyện. Tất cả đều vì bản thân mình mà suy xét.

Con người đều ích kỷ. Quả thật, Trình Tinh cũng vậy.

Nhưng khi đối diện với người như Khương Từ Nghi, hình như Trình Tinh khó có thể ích kỷ mà lòng vẫn cảm thấy yên tâm, thoải mái.

Không thể chỉ vì bản thân từng khổ sở, mà muốn kéo một người phụ nữ cũng đáng thương như mình để cùng chịu khổ hay sao?

Trình Tinh một đêm không ngủ, cả người có chút mơ hồ.

Cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Trước đây cô vẫn xem Khương Từ Nghi là đối tượng công lược, cô không từ thủ đoạn mà hoàn thành nhiệm vụ để trở về thế giới của mình.

Khương Từ Nghi là nữ chính mà hệ thống đã tiết lộ cho cô biết và yêu cầu mọi sinh hoạt của cô phải luôn xoay quanh Khương Từ Nghi.

Do đó, đương nhiên cô đã xem Khương Từ Nghi như một cỗ máy lạnh băng, giống hệt hệ thống.

Mà lại quên mất, Khương Từ Nghi là một con người.

Nàng chỉ mới 25 tuổi, thậm chí còn chưa bằng độ tuổi của cô khi vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Thiếu nữ thiên tài, truyền thuyết giới pháp y, nhan sắc như tiên nữ, kiêu ngạo và lạnh lùng.

Những từ ngữ này sau khi đặt lên người nàng, tựa như đã làm lu mờ tất cả bản chất thật sự của nàng.

Trên thực tế, Khương Từ Nghi chỉ là một cô gái thiếu cảm giác an toàn nên buộc phải dùng sự lạnh nhạt để ngụy trang bản thân, nhằm giả vờ rằng mình là người rất mạnh mẽ.

Nàng dũng cảm, lương thiện, chân thành, không nên bị xem như một cỗ máy móc lạnh băng.

Nghĩ thông suốt những điều này, Trình Tinh lòng đầy áy náy đi đến phòng nàng, vừa lúc gặp cô y tá đang chuẩn bị truyền glucose cho nàng.

Trình Tinh vốn dĩ chỉ đứng xem và không muốn cô y tá làm phiền giấc ngủ của nàng.

Kết quả khi cô y tá chuẩn bị luồn kim vào mu bàn tay nàng thì bất chợt tay cô ấy run rẩy, nhìn thấy mũi kim sắp lệch, Trình Tinh lập tức tiến đến nắm cổ tay cô ấy.

"Để tôi làm cho." Trình Tinh nói.

Khi Trình Tinh luồn kim cho Khương Từ Nghi, nàng ngủ rất say.

Có lẽ tối qua cũng vì chuyện của cô mà suy nghĩ quá nhiều, đáy mắt nàng còn có quầng thâm, ngủ cũng không yên giấc.

Trình Tinh luồn kim xong còn vỗ vỗ lưng nàng trấn an.

Lúc này Khương Từ Nghi mới chìm vào giấc ngủ an ổn, thậm chí còn xích lại gần phía chân cô.

Cơ thể Trình Tinh tức thì cứng đờ, ngay cả cánh tay đang vỗ lưng nàng cũng khựng lại vài nhịp, một lát sau mới tiếp tục.

Cô cúi đầu, quan sát nghiêm túc gương mặt Khương Từ Nghi.

Khương Từ Nghi rất trắng, là kiểu da trắng lạnh điển hình, lúc nhắm mắt ngủ trông rất điềm tĩnh, không hề có chút đe dọa nào.

Nếu phải dùng một loài động vật để so sánh, Trình Tinh cảm thấy nàng như một con mèo.

Có chút dính người, thích cọ chân người khác để ngủ.

Trình Tinh vỗ lưng nàng, mãi đến khi tay mỏi nhừ mới dừng lại, mà Khương Từ Nghi đã vùi mặt vào chân cô, gần như không còn khe hở nào để thở.

Sau đó Trình Tinh đứng dậy thay hết hoa trong phòng, lúc này mới rời đi.

Cô đã quyết định chỉ làm những nhiệm vụ cố định mà hệ thống đã công bố, ví dụ như giúp Khương Từ Nghi chữa chân, giúp Khương Từ Nghi nhận người thân, còn lại thì nhất định không làm.

Việc đối xử quá tốt với Khương Từ Nghi, đối với nàng mà nói, thực chất là một gánh nặng.

Không bằng cứ âm thầm, lặng lẽ mà làm.

Nàng muốn ly hôn, liền cùng nàng ly hôn.

Mấy ngày nay chậm rãi bình tâm mới phát hiện, nguyên tắc đầu tiên mà ngày đó hệ thống nói là: Công lược nữ chính.

Vậy thì chỉ cần làm nữ chính vui vẻ là được rồi.

Hiện tại, ly hôn với cô chính là chuyện làm Khương Từ Nghi vui mừng nhất.

Vì thế, Trình Tinh ở trong phòng đọc sách cả buổi chiều, đôi lúc cũng ngẩng đầu lên cho mắt nghỉ ngơi, khi dạo bước đến cửa phòng Khương Từ Nghi, cô nghe thấy tiếng cười của nàng và Trịnh Thư Tình vang ra ngoài.

Nghe qua có vẻ tâm trạng họ khá tốt, cô càng không có lý do nào để xuất hiện phá hỏng bầu không khí tốt đẹp của hai người.

Đến khi chạng vạng, cô ngẩng mặt lên từ quyển sách dày cộm, ánh hoàng hôn rực rỡ vô tình chiếu vào mắt làm cô thấy hơi chói.

Trình Tinh là người có thể không có bình mình nhưng nhất định phải có hoàng hôn.

Chỉ khi hoàng hôn dần buông xuống, cô mới cảm thấy khoảng thời gian ấy thuộc về riêng mình.

Cô tận hưởng không gian một mình một cõi, cũng như hưởng thụ sự tĩnh lặng khi mọi âm thanh đều lắng đọng.

Cho nên cô tha thiết yêu thích ánh chiều tà lãng mạn.

Có thể thấy ngày hôm qua Khương Từ Nghi không được nhìn ngắm ánh hoàng hôn nên có chút tiếc nuối.

Người như Khương Từ Nghi luôn nỗ lực sống sót và liều mạng tiến về phía trước, có lẽ sẽ không có thời gian dừng lại để ngắm ánh nắng chiều tà.

Vậy nên, Trình Tinh lấy hết can đảm đẩy cửa phòng nàng, mời nàng cùng ngắm hoàng hôn với mình.

----

Chờ đến khi mây đỏ trên chân trời tan biến, trước khi trời hoàn toàn tối đen, tất cả đèn đường lần lượt sáng lên.

Trình Tinh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Cô có đói bụng không?"

Mặc dù tối qua hai người đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng lúc này nói chuyện lại giống như chưa có gì xảy ra.

Bình thản, ôn hòa.

Trình Tinh muốn ra vẻ trưởng thành mà bỏ qua chuyện này.

Khương Từ Nghi hơi khựng lại: "Có chút."

"Muốn ăn gì?" Trình Tinh hỏi.

Khương Từ Nghi suy nghĩ một lát: "Sở Cảnh Sát Giang Cảng cách một trăm mét về phía tay trái có một quán cá nướng, cô muốn ăn không?"

"Được thôi." Trình Tinh cúi đầu nhìn quần áo bệnh nhân trên người các nàng: "Chúng ta mặc thế này đi ra ngoài không phù hợp lắm? Hơn nữa, dạ dày cô không ăn được những món đó."

Khương Từ Nghi nói: "Quán đó có cháo bí đỏ, tôi có thể ăn món đó."

"Vậy sao cô còn muốn đi?" Trình Tinh nói: "Cô lại không ăn được cá."

Khương Từ Nghi sựng người, ngượng ngùng quay mặt đi, nhìn về phía đám đông, cố tình không nhìn Trình Tinh.

"Cô rủ tôi ngắm hoàng hôn thì tôi mời cô đi ăn cá nướng."

Trình Tinh nhìn sườn mặt nàng, cong môi: "Được nha."

Nói xong đứng dậy, đẩy nàng quay trở lại: "Vậy chúng ta thay quần áo trước đã, sau đó tôi lái xe chở cô đi."

Trình Tinh cảm thấy vụ cãi vã hôm qua, thậm chí không được tính là cãi vã, đã tạo nên chút gợn sóng trong lòng Khương Từ Nghi.

Còn đối với Trình Tinh thì vẫn chưa có gì xảy ra.

Cô chuẩn bị thay đổi triệt để trở thành một người tốt.

Trình Tinh quay về thay quần áo rồi đi tìm Khương Từ Nghi. Nàng hoạt động bất tiện nên thay một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, váy dài rủ xuống che khuất hơn nửa chân nàng.

Tóc nàng dùng kẹp cá mập tùy ý kẹp lên, nhìn qua thêm vài phần dịu dàng.

Thế nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh như băng sương.

Trình Tinh mặc rất đơn giản, một chiếc áo hoodie màu tím phối với quần jean nhạt màu cùng giày thể thao trắng, trang phục thoải mái cứ như vừa bước ra từ một trường đại học nào đó.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đơn thuần vì thuận tiện khi ra ngoài.

Tóc cũng được búi cao tròn một cách tùy tiện, nhìn qua càng giống một nữ sinh viên.

Cô đẩy Khương Từ Nghi ra ngoài, xuống đến tầng một thì rất dễ dàng tìm thấy chiếc xe thể thao đúng phong cách của nguyên chủ.

Màu sắc bắt mắt của chiếc xe nổi bật một cách lạ thường giữa những chiếc xe đen trắng.

Hình như nguyên chủ rất thích kiểu phối màu kỳ quái này.

Cũng như màu tóc của cô ấy vậy.

Không phải kiểu màu vàng kim óng ánh, mà là màu vàng của tóc bị hư tổn sau khi tẩy nhuộm nhiều lần, hoặc là màu vàng nhợt nhạt của người mắc bệnh nặng.

Mỗi lần soi gương, Trình Tinh đều bị dáng vẻ của bản thân dọa sợ thót tim.

Vì vậy, cô cũng không muốn đem mái tóc chói lóa này xõa xuống.

Trình Tinh lái xe đi theo chỉ dẫn của Khương Từ Nghi tới quán đó, khi đi ngang qua Sở Cảnh Sát Giang Cảng, Trình Tinh nhìn xung quanh một lượt, giả vờ không để ý hỏi mà Khương Từ Nghi: "Đây có phải nơi trước kia cô làm việc không?"

"Ừm." Khương Từ Nghi khẽ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, rồi tiếp đó lòng không vướng bận mà nhìn thẳng phía trước.

Trình Tinh cũng không dám suy đoán tâm tư của nàng.

Nhưng cô luôn có cảm giác, Khương Từ Nghi vẫn muốn trở lại nơi này làm việc.

Xe dừng lại ở chỗ đậu xe ven đường, Trình Tinh xuống xe trước rồi lấy xe lăn trong cốp xe ra, sau đó đến ghế phụ vươn hai tay ra bế nàng xuống một cách dễ dàng.

Nhưng mà Khương Từ Nghi mới vừa ngồi vào xe lăn, còn chưa kịp buông tay khỏi cổ Trình Tinh thì đã nghe thấy có người cười khì khì nói: "Ôi, đây không phải là Khương đại pháp y của chúng ta sao? Sao phải ngồi trên xe lăn thế này? Thật sự tàn tật hay giả vờ vậy?"

Trình Tinh nghe vậy nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đám người từ phía Sở Cảnh Sát đang đi tới .

Khương Từ Nghi buông tay trên cổ Trinh Tinh ra và ngồi xuống xe lăn, sống lưng thẳng tắp, trông như một con thiên nga trắng kiêu ngạo: "Đã lâu không gặp các vị."

Chương trước Chương tiếp
Loading...