[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 30
Hứa Từ Thích vừa bước ra từ phòng thí nghiệm, gió đêm lạnh buốt khiến chị rùng mình.Chị đứng ở lề đường mở điện thoại ra gọi xe, trong lúc chờ xe tới thì mở giao diện trò chuyện với Khương Từ Nghi: "Em đang nghi ngờ điều gì?"Khương Từ Nghi: "Rất nhiều."Hứa Từ Thích: "Cụ thể hơn đi."Khương Từ Nghi: "Suy đoán quá nhiều, ví dụ như song sinh."Hứa Từ Thích thực sự ngại đánh chữ vì tay đang lạnh, liền gửi tin nhắn thoại nói: "Không có khả năng. Trước đây, khi Trình gia sinh hai cậu con trai, vẫn luôn mong có một cô con gái, sau này khó khăn lắm mới mang thai Trình Tinh nên họ bảo vệ rất kỹ. Nếu có chuyện song sinh thì sớm bại lộ từ lâu.""Hơn nữa, em từng thấy hai người sinh đôi khi lớn lên vẫn giống nhau như đúc sao? Ngay cả song sinh cùng trứng, về cấu tạo xương cũng có khác biệt."Khương Từ Nghi: 【 "Ừm." 】Xe của Hứa Từ Thích đã đến, chị lên xe ngồi vào hàng ghế sau: "Báo cáo em giữ cho tốt, phần lưu trữ bên đây chị sẽ xóa."Khương Từ Nghi: 【 "Được." 】Kể từ khi quen biết cô học muội này, Khương Từ Nghi đã ít nói đến đáng thương, Hứa Từ Thích sớm quen với điều đó."Em vẫn định tiếp tục với cô ấy sao? Chi bằng ly hôn đi, sau đó đến phòng thí nghiệm của tôi. Tình trạng hiện giờ của em không hợp làm công việc nặng nhọc, ở phòng thí nghiệm là thích hợp nhất. Dự án chúng tôi đang làm nếu thành công thì việc nhận giải thưởng cũng không phải không thể." Hứa Từ Thích vẫn không bỏ cuộc, muốn chiêu mộ Khương Từ Nghi về làm trợ lý trong phòng thí nghiệm của mình.Khương Từ Nghi là người có thiên phú xuất chúng nhất mà chị từng gặp.Tuy rằng Hứa Từ Thích từ nhỏ đến lớn đều đạt thành tích xuất sắc, đi đến đâu cũng được khen ngợi. Nhưng thời điểm chị học nghiên cứu sinh, giáo sư hướng dẫn đã từng nói rằng chưa từng gặp qua người nào có năng lực nổi bật như Khương Từ Nghi.Khi đó Hứa Từ Thích hỏi giáo sư: "Em so với nàng cũng kém sao?""Em rất thông minh." Giáo sư đưa ra nhận xét một cách khéo léo: "Nhưng nàng là thiên tài."Cho đến sau này, Khương Từ Nghi năm đó 23 tuổi công tác ở Sở Cảnh Sát Giang Cảng, bằng chính thực lực của mình đã phản bác ý kiến của hai vị pháp y có tiếng trong ngành, nhờ đó phá thành công một vụ án treo.Thanh danh vang dội.Lần ấy, Hứa Từ Thích cũng tham gia vụ án đó. Chị và các pháp y khác đều có chung ý kiến cho rằng vết thương chí mạng nằm ở bụng. Thế nhưng Khương Từ Nghi vẫn im lặng quan sát, một lúc sau mới nhận định vết thương là ở đầu.Tất cả mọi người đều không tin, bởi vì mọi dấu vết trên thi thể đều chứng minh phần bụng mới là vết thương dẫn đến tử vong, mà Khương Từ Nghi khẳng định chắc chắn vết thương là ở đầu.Sau khi trải qua quá trình khám nghiệm kỹ hơn, họ phát hiện trong hộp sọ của thi thể có một cây kim dài, và chính cây kim này mới là vết thương chí mạng của nạn nhân.Kể từ lần đó, Hứa Từ Thích mới thực sự tâm phục khẩu phục Khương Từ Nghi.Vậy nên, sự lạnh lùng, cao ngạo, hờ hững của Khương Từ Nghi, Hứa Từ Thích có thể chấp nhận được.Chỉ là khi quen biết một thời gian, chị nhận ra cô học muội này không hề ngạo mạn, nàng chỉ đơn thuần không thích giao tiếp với người khác. Hơn nữa tính cách lại tương đối thuần thiết, Hứa Từ Thích rất thích làm việc với nàng.Chính vì thế, chị mới tận tâm, tận lực giúp đỡ Khương Từ Nghi.Bằng không, việc lén đi điều tra DNA của Trình Tinh, nếu để người nhà họ Trình biết, chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ riêng bà mợ của chị đã làm ầm ĩ lên rồi.Nói như vậy thì chị cùng Trình Tinh có dính chút quan hệ họ hàng với nhau.Mợ của chị là Trình Tú Lệ — cũng là cô ruột của Trình Tinh. Trình gia cưng chiều Trình Tinh đến mức nào, cả Giang Cảng đều biết.Mọi người đều âm thầm chế nhạo Trình Tinh là tiểu thư ngàn năm có một của Giang Cảng, kiêu căng tùy hứng là thật, nhưng được cưng chiều cũng là thật.Dù mọi người vẫn thường mỉa mai, nhưng trong đó có vài phần ghen ghét, vài phần ngưỡng mộ.Tuy nhiên Hứa Từ Thích không thường xuyên qua lại với họ, sinh hoạt hằng ngày của chị chính là đọc sách, học lên thạc sĩ, vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Chị không hứng thú với sản nghiệp gia tộc, cũng chướng mắt đám người sống hưởng thụ, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi.Không tham gia vòng giao thiệp đó thì cũng không biết những chuyện bê bối của Trình Tinh. Lần này Khương Từ Nghi tìm đến chị nên chị mới đi tra xét.Nhân phẩm thật sự không ra gì.Vào tối hôm đó, chị còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trình Tinh và Lưu Chanh, lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra họ đúng là cá mè một lứa.Giờ thì đã biết rõ nơi của Trình Tinh chính là hố lửa nguy hiểm, Hứa Từ Thích thẳng thừng chỉ Khương Từ Nghi một con đường đúng đắn: "Mặc kệ thế nào, trước tiên em phải có một công việc đúng không? Đến phòng thí nghiệm của tôi đi. Không cần tăng ca thêm giờ, sáng chín chiều năm, nghỉ trưa hai tiếng, nghỉ cuối tuần, 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ dự phòng, một tháng hai vạn, ngày 5 mỗi tháng sẽ chuyển vào tài khoản của em."Hứa Từ Thích còn cẩn thận suy nghĩ xem hai vạn tệ có phải hơi không xứng đáng với năng lực Khương Từ Nghi hay không, nhưng vì hiện tại phòng thí nghiệm có kinh phí eo hẹp, đây là mức lương cao nhất chị có thể đưa ra.Nhưng để có thể lôi kéo Khương Từ Nghi đến phòng thí nghiệm của mình: "Sau khi em đến, nếu hạng mục có tiến triển mới, tôi có thể tự bỏ tiền túi tăng lương cho em, em muốn đề nghị bao nhiêu cũng được."Khương Từ Nghi: 【...... Làm nghiên cứu khoa học bây giờ nghèo đến vậy sao? 】Hứa Từ Thích vừa bực vừa cười: "Em nghĩ sao? Kinh phí chỉ cấp một ít, nếu không phải gia đình tôi hỗ trợ thì tôi đã sớm chết đói rồi. Hay là ở bên Sở Cảnh Sát em nhận được bao nhiêu? Tôi sẽ trả lương cho em tương đương."Khương Từ Nghi cũng không đòi hỏi quá đáng: 【 Vậy cứ theo ý chị đi. Chị không cần đóng bảo hiểm và quỹ hưu trí cho tôi, bên Sở Cảnh Sát vẫn treo chức cho tôi, họ sẽ đóng phần đó. 】Hứa Từ Thích: 【...Trời đất ơi. 】Khương Từ Nghi không biết tại sao chị lại đột ngột nói lời văng tục nên đành gửi một dấu chấm hỏi."Khương Từ Nghi, em đây là lén Nhà nước đi làm thêm đó hả. Hơn nữa, Sở Cảnh sát Giang Cảng cũng không hề vì em bị chấn thương mà sa thải, mà vẫn trả lương cho em để tạm giữ chức, đây không phải là đãi ngộ dành cho thiên tài sao?" Hứa Từ Thích nói xong câu cuối cùng với giọng điệu có vẻ ghen tị.Nhưng không có ý ghen ghét.Khương Từ Nghi không thừa nhận điều đó, mà nói rất khiêm tốn: 【 Chắc là thấy tôi đáng thương thôi.】Hứa Từ Thích: 【 Hừ. 】Khương Từ Nghi cầm điện thoại suy nghĩ một lát, rồi mới nhắn tin cho Hứa Từ Thích về thời gian có thể bắt đầu làm việc là thứ hai tuần tới.Hơn nữa nàng cũng không chắc mình có thể làm việc lâu dài, cũng không cam đoan có thể hỗ trợ cho dự án của chị ấy. Nếu không giúp được gì cho Hứa Từ Thích thì lúc đó Hứa Từ Thích có thể nói thẳng, nàng sẽ tự mình xin nghỉ.Hứa Từ Thích chỉ bình thản nói: 【 Khương Từ Nghi, em quá coi thường từ thiên tài trong lời tôi rồi. 】Thiên tài — đó là lời khen ngợi đỉnh cao, là người làm gì cũng đều dễ như trở bàn tay.Nhưng Hứa Từ Thích không tạo áp lực cho nàng: 【 Em chỉ cần cố gắng hết sức là được, dự án này thật sự có khó khăn, tôi đã liên tục cắm đầu trong phòng thí nghiệm cả tuần rồi mà không có bất kỳ tiến triển nào. Vốn dĩ nghiên cứu là chuyện không có hồi kết. 】Khương Từ Nghi nói lời cảm ơn với chị, lúc này mới đặt điện thoại xuống.———Đã một giờ rưỡi sáng, Khương Từ Nghi vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.Từ khi nàng và Trình Tinh kết hôn đã nữa tháng trôi qua, nàng ở một mình trong gác mái tăm tối suốt mười ngày.Thế nhưng, kể từ lúc nàng từ gác mái bước ra, mọi thứ đều trở nên khác lạ.Khương Từ Nghi bắt đầu tìm kiếm các manh mối ban đầu, lại phát hiện mọi thứ khá mơ hồ.Cứ như bắt đầu từ ngày hôm đó, không hề có điềm báo và chẳng rõ nguyên do, mà Trình Tinh thay đổi thành một người khác.Cô không nhớ rõ mình ăn trứng vịt Bắc Thảo sẽ bị dị ứng, bắt đầu dùng ứng dụng đặt cơm mà trước đây chưa từng đụng vào, từ những nhà hàng Tây sang trọng chuyển sang quán ăn ven đường và cơm hộp, đôi khi sẽ mang ánh mắt rất đỗi dịu dàng nhìn chăm chú mình, chân thành trao đổi điều kiện với nàng, có thể nghiêm túc làm quà thủ công, bất cứ khi nào cũng đều đứng ra bảo vệ, che chở cho nàng.Nếu không phải cùng một khuôn mặt, Khương Từ Nghi rất khó để liên tưởng người hiện tại với người trước kia đều cùng một người.Nhưng khoa học đã chứng minh, các nàng chính là cùng một người.Trình Tinh trước kia từng thẳng thắn nói qua rằng nếu không tin thì nàng có thể đi xét nghiệm DNA.Chính là từ lời này của cô mà Khương Từ Nghi mới bắt đầu suy đoán rằng cô ấy có thể là chị em sinh đôi với người trước kia, cho nên thái độ đối với nàng tốt hơn rất nhiều.Lại không ngờ, một tờ báo cáo đã bác bỏ tất cả suy đoán của nàng.Phản ứng đầu tiên của Khương Từ Nghi chính là cô đang ấp ủ một âm mưu mới.Nghĩ tới nghĩ lui, dường như lại thấy không cần thiết.Nếu cô muốn tạo ra tình huống làm mình yêu cô ấy, rồi sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ thì Trình Tinh đã bắt đầu từ vài tháng trước.Nhưng rõ ràng, mình sẽ không để Trình Tinh thực hiện được.Bởi vì Khương Từ Nghi không yêu Trình Tinh.Cùng cô kết hôn chỉ để bà nội được mãn nguyện, coi như là một cách khác để tạm chấp nhận cuộc sống này. Khương Từ Nghi khi đó nghĩ rằng nàng không tìm thấy người mình yêu thì tìm người yêu mình cũng được. Vì ôm ý nghĩ đó nên đã đồng ý lời cầu hôn của cô.Không ngờ rằng vừa mới kết hôn, cô đã lộ bản chất.Hiện giờ lại đổi thành bộ dạng khác.Trước đó đã đồng ý có thể ly hôn với mình, đến ngày hôm sau lại đổi ý, nói là cần thời gian hai tháng.Hai tháng, có thể làm gì đây?Khương Từ Nghi tự nhận là người thông minh, cũng được người khác khen ngợi vô số lần, nhưng giờ lại hoàn toàn bế tắc nào trước sự việc này.Khi nhắm mắt lại, gương mặt Trình Tinh mấy ngày nay không ngừng xuất hiện trong đầu, cuối cùng dừng lại ở câu nói rất nghiêm túc của cô ấy vào tối hôm đó: "Tôi không muốn trở thành người hèn hạ như trước đây trong mắt cô."Loại người hèn hạ trước đây.Những dấu hiệu khác thường đó cho thấy rằng Trình Tinh hiện tại và Trình Tinh trước đây không phải cùng một người.Nhưng cô ấy sẽ dùng đủ loại lý lẽ không đâu vào đâu, hoặc nửa thật nữa giả để chứng minh cô ấy trước sau đều là một người, chỉ là cô thật sự hối cải để làm người mới.Khương Từ Nghi vẫn không tin.----Đêm đó Khương Từ Nghi ngủ không được an ổn, hôm sau cũng thức dậy muộn. Khi tỉnh lại, trên mu bàn tay đã được cắm kim truyền nước, chỉ là đổi sang bên tay khác. Có thể thấy, kỹ thuật luồn kim của cô y tá này rất tốt, ngay cả nàng cũng không bị đánh thức.Dung dịch glucose trong chai đã truyền hơn phân nửa, rèm cửa trong phòng bệnh vẫn kéo kín, có chút ánh sáng mỏng manh từ khe hở rèm cửa chiếu vào.Nàng nằm đó lười biếng không muốn cử động.Tối qua, trước khi ngủ đã hao tốn khá nhiều cảm xúc, liên tục suy ngẫm về nguồn cơn của toàn bộ sự việc, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.Mà ngược lại giống như đi vào mê cung, càng đi càng lạc lối.Một đêm trôi qua, cuối cùng nàng quyết định buông tha bản thân.Chuyện không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ, cứ đi một bước xem một bước.Dù sao trên đời này hiện tại chỉ còn lại mình nàng — một người cô độc này, mặc kệ Trình Tinh muốn làm gì thì làm.Từng có người nói với nàng rằng một người chỉ cần không có gì uy hiếp thì nhất định trở nên mạnh mẽ nhất.Hiện giờ, nàng thật sự đã làm được.Tuy nhiên, không có điểm yếu bị uy hiếp, nhưng cũng không có khả năng tự do hành động.Đúng là châm chọc.Khương Từ Nghi ngồi dậy thẫn thờ một lát, liền có y tá đi vào xem xét tiến độ truyền nước của nàng, thấy nàng tỉnh, cô y tá mỉm cười: "Cô tỉnh rồi. Có cần tôi kéo rèm sang không?""Kéo đi. Cảm ơn." Khương Từ Nghi nói.Rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào phòng, lập tức làm Khương Từ Nghi bị chói mắt.Nàng giơ tay che che, một lát sau mới dịu lại. Mở mắt ra lần nữa, nàng thấy căn phòng này hình như hơi khác biệt so với hôm qua.Cô y tá đi tới hỏi nàng có cảm thấy khó chịu hay không, Khương Từ Nghi nói vẫn ổn,nhưng cô y tá vẫn chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại một chút.Cô y tá vẫn là cô thực tập đã luồn kim truyền dịch cho nàng hôm qua. Có lẽ là do Khương Từ Nghi đã bao dung với cô ấy, nên thái độ hôm nay của cô ấy đối với Khương Từ Nghi đặc biệt tốt. Vừa nói chuyện là cười tươi tắn, còn hỏi nàng có đói không, có muốn ăn chút đồ ăn vặt nào không.Khương Từ Nghi lắc đầu: "Tôi không đói."Dù vậy, cô y tá vẫn để lại mấy viên kẹo ở mép giường cho nàng.Khương Từ Nghi nói lời cảm ơn với cô ấy, cô y tá vội vàng xua tay: "Hôm qua cô đã cho tôi rất nhiều cơ hội, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn với cô nữa mà. Cô đúng là người tốt!"Nói xong còn cúi chào nàng.Cô y tá trông rất trẻ tuổi, khi hỏi ra thì biết cô ấy mới học năm ba thì được nhà trường cử đi thực tập.Cô ấy nói bản thân mình vốn dĩ không phải người thông minh, nhưng đến những thao tác cơ bản này cũng không kém đến vậy. Thậm chí nhờ sự chăm chỉ luyện tập của mình mà không ai trong lớp tìm mạch máu và luồn kim thuần thục hơn cô ấy. Chuyện hôm qua là sự cố ngoài ý muốn.Bởi vì mạch máu của Khương Từ Nghi thật sự quá nhỏ.Khương Từ Nghi lại mỉm cười: "Nhưng hôm nay cô làm rất tốt."Cô y tá "À" một tiếng: "Mũi kim hôm nay không phải do tôi luồn.""Vậy là ai?" Khương Từ Nghi hỏi.Cô y tá định trả lời thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ theo thường lệ đến kiểm tra phòng.Bác sĩ Tần hỏi nàng vài vấn đề rồi điều chỉnh thuốc hôm nay cho nàng, dặn dò nàng một vài điều cần chú ý. Chờ đến khi xong việc, cô y tá cũng đi theo bác sĩ rời đi.Khương Từ Nghi vốn dĩ không bận tâm chuyện này, chỉ là trò chuyện vài câu với cô y tá mà thôi.Đến khi mọi người đi hết, trong phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh, Khương Từ Nghi mới quan sát kỹ sự thay đổi trong căn phòng này.Những bó hoa mua ở cổng bệnh viện tối qua đã được tỉa gọn và đặt vào các bình hoa khác nhau. Những bình hoa này có lẽ được mua vào buổi sáng hoặc có người mang tới. Năm bình hoa đều có vẻ đẹp riêng, màu sắc của hoa trong mỗi bình đều được phối hợp rất nghệ, từ thanh nhã, tràn đầy sức sống và rực rỡ, cứ như được phối hợp sẵn từ cửa hàng hoa chuyên nghiệp.Những bông hoa tối qua có chút héo, sau khi được tỉa và cắm vào nước, lại tiếp tục bừng sáng sức sống. Mặc dù nhìn không đẹp bằng hoa mới hái, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với lúc mua tối qua.Bên cửa sổ có một chậu hoa không có cây nào, nhìn qua chỉ là một chậu đất trống trơn, nhưng đất đã được xới và tưới nước, dường như là đang trồng hạt giống.Nhờ mấy chậu hoa đầy sắc màu đó, mà căn phòng vốn u ám bỗng trở nên tươi sáng và có sức sống hơn.Không còn nghi ngờ, những thứ này hẳn là do Trình Tinh làm.Cũng có thể là cô gọi người làm, chỉ để lấy lòng mình.Nhưng cô lấy lòng mình có ích lợi gì sao?Trên người Khương Từ Nghi không có bất kỳ điều gì đáng giá cho cô lợi dụng, không đáng để cô phải cúi đầu, khom lưng chỉ làm mình vui.Đây mới là điều Khương Từ Nghi nghĩ mãi không ra.Trước đây vì để làm nhục nàng, Trình Tinh mới có thể hao tốn tâm tư kết hôn với nàng, sau đó không ngừng bắt nạt nàng.Giống như thuần hóa thú dữ mà thuần phục nàng.Nhưng hiện tại, mục đích của Trình Tinh đã đạt được.Chẳng lẽ cô có vấn đề tâm lý? Hay là rối loạn nhân cách kịch tính*?(Rối loạn nhân cách kịch tính là một dạng rối loạn tâm thần có đặc trưng là mô hình hành vi tìm kiếm sự chú ý quá mức và cảm xúc luôn thay đổi, dễ bị kích động. Người mắc rối loạn này luôn khao khát trở thành trung tâm của sự chú ý và cảm thấy không thoải mái nếu bị ngó lơ. Để đạt được điều này, họ thường có các hành vi khoa trương, đôi khi còn mang tính khiêu khích hoặc gợi cảm. Cảm xúc của họ thường dễ bộc phát và thay đổi nhanh chóng. Họ cũng thường sử dụng vẻ ngoài và cử chỉ cơ thể để thu hút người khác, và có xu hướng nhìn nhận các mối quan hệ là thân mật hơn thực tế.)Sau khi bác bỏ suy đoán về chị em sinh đôi, Khương Từ Nghi cảm thấy lý thuyết duy nhất có thể giải thích hợp lý sự việc trước mắt, đại khái chỉ có điều này.Đang lúc nàng suy nghĩ, cửa phòng bị gõ vang, Khương Từ Nghi lên tiếng: "Mời vào."---Theo tiếng cửa mở, Trịnh Thư Tình mặc bộ đồ hồng nhạt đang ôm một bó hoa đi vào: "Hello nha, Khương bảo bối của mình."Khương Từ Nghi thấy đó là Trình Thư Tình, đáy mắt thoáng hiện lên sự mất mát.Nhưng rất nhanh điều chỉnh lại.Chính vì biểu cảm rất nhỏ này lại bị Trịnh Thư Tình nhìn thấy rõ ràng: "Khương bảo bối, cậu sao thế? Thấy mình lại không vui đúng không? Có phải nghĩ rằng người bước vào là Trình Tinh?"Khương Từ Nghi: "...... Không có."Quan hệ xã giao của Khương Từ Nghi rất ít, cho nên thường ngày, người có thể xuất hiện vào lúc này chỉ có Trình Tinh.Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã thích ứng loại nhịp điệu này.Vậy nên đương nhiên cho rằng, người đẩy cửa đi vào sẽ là Trình Tinh.Dựa theo những gì Trình Tinh đã làm mấy hôm trước, hẳn là sẽ mang đồ ăn vào đây rồi ra sức thuyết phục mình tin tưởng cô ấy.Nhưng hôm nay Trình Tinh giúp nàng đổi hoa trong phòng, mà không vào gặp nàng dù chỉ một lần.Đáy lòng Khương Từ Nghi cảm thấy có chút kỳ lạ, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Trịnh Thư Tình vội cắt ngang sự trầm tư của nàng: "Ánh mắt vừa rồi của cậu rõ ràng tràn đầy thất vọng."Khương Từ Nghi liếc xéo cô một cái: "Sao cậu lại tới đây?""Đương nhiên là đến thăm người bạn tốt nhất của mình rồi." Trịnh Thư Tình đặt hoa sang một bên rồi "Này" một tiếng: "Hoa này là ai tặng vậy? Mình mua trùng rồi."Khương Từ Nghi nhìn về phía bình hoa trên tủ giường, là mấy đóa hoa sơn chi cùng hoa oải hương phối hợp với nhau, cắm trong chiếc bình thủy tinh màu tím hồng lộng lẫy, nhìn qua tràn đầy sức sống.Mà Trịnh Thư Tình mua chính là một bó hoa oải hương."Không sao." Khương Từ Nghi nói: "Bó của cậu nhiều và đẹp hơn."Trịnh Thư Tình "Hừ" một tiếng: "Ai có mắt nhìn cũng có thể thấy bó hoa này được người ta phối hợp đẹp hơn nhiều. Mình ở tiệm hoa cũng thấy những bó phối hợp đẹp mắt, nhưng không có cách nào vì cậu thích hoa oải hương, đương nhiên mình phải mua toàn là hoa oải hương cho cậu rồi.""Cảm ơn cậu nha." Khương Từ Nghi bị cảm xúc của Trịnh Thư Tình lan tỏa, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.Trịnh Thư Tình hỏi nàng ăn cơm xong chưa, nhân tiện lấy ra canh gà mẹ cô nấu: "Mẹ mình biết cậu thân thể ốm yếu, đặc biệt dậy sớm đi chợ mua gà tam hoàng, hầm canh thơm quá trời. Buổi sáng mình ngửi thấy mùi, muốn dùng muỗng nếm một ngụm, suýt chút nữa bị mẹ lấy chiếc đũa đánh gãy tay.""Dì cũng đánh cậu sao?" Khương Từ Nghi trêu chọc.Trịnh Thư Tình nhún vai: "Không có cách nào. Cậu biết mà, mẹ mình luôn thiên vị cậu." Khương Từ Nghi trầm ngâm: "Có lẽ vì mình không ở chung với dì dượng thôi.""Kể cả ở chung một chỗ thì ba mẹ mình vẫn thích cậu nhất."Trịnh Thư Tình múc cho nàng một chén canh gà, thấy nàng đang truyền nước nên định đút cho nàng.Khương Từ Nghi lại nói: "Đợi một chút, truyền xong rồi, mình sẽ tự ăn."Trịnh Thư Tình bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật không biết cậu có tật xấu gì, đúng là không cho người ta chút cơ hội nào cả.""Mình cho cậu cơ hội để làm gì? Nếu để dì dượng biết cậu ở đây hầu hạ mình, nhất định sẽ hận mình chết đó." Khương Từ Nghi cười giỡn mà nói đùa với cô.Trịnh Thư Tình lập tức trừng mắt: "Nếu ba mẹ mình biết, khẳng định là cảm thấy mình có tiền đồ, thế mà có thể đút cơm cho Trạng nguyên đại học."Khương Từ Nghi: "......""Họ ước gì mình có thể đi theo cậu nhiều hơn để dính chút thông minh." Trịnh Thư Tình nói xong bỗng nhiên nhảy ra một câu tiếng Quảng Đông: "Đều là con gái nhà người ta tốt hơn."Khương Từ Nghi mím môi: "Để qua một thời gian đi.""Tôi sẽ nói với họ." Trịnh Thư Tình lần này đến, cảm xúc rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều so với trước. Sau khi tùy ý nói chuyện phiếm vài câu với nàng, lại quay sang chủ đề chính: "Cậu quyết định xong chưa? Chuyện ly hôn với Trình Tinh.""Vẫn chưa." Khương Từ Nghi nói.Sau khi quyết định hoãn lại hai tháng, Khương Từ Nghi có nhắn tin với Trịnh Thư Tình, chẳng qua chưa nói về việc hứa hẹn, chỉ nói cần quan sát thêm.Trịnh Thư Tình cũng là người có ý thức ranh giới rõ ràng, biết nàng không phải bị ép buộc đưa ra quyết định liền bảo nàng cứ tự mình quyết định.Thế mà hôm nay Trịnh Thư Tình đến cũng mang theo tâm sự: "Mình trở về nghĩ lại, hiện tại cậu ly hôn với cô ấy quả thật hơi vội vàng. Tài sản dưới danh nghĩa cô ấy không ít, cậu ly hôn với cô ấy khẳng định có thể chia được vài phần. Mình có quen biết một vài luật sư, lúc đó có thể kiện. Còn nữa, cậu không cần lo lắng ly hôn với cô ấy xong thì không có chỗ nào để đi, nhà tôi tuy rằng không giàu có bằng nhà cô ấy, nhưng chia cho cậu một căn phòng vẫn được.""Câu dọn đến ở cùng chúng tôi, ba mẹ tôi có thể chăm sóc cậu." Mấy ngày nay Trịnh Thư Tình bình tâm lại và suy tính kỹ càng mọi đường lui cho nàng: "Tiền thuốc men hàng tháng của cậu cũng không cần lo lắng, quyến sách mới nhất của mình có doanh thu rất tốt, chẳng mấy chốc mình có thể trở thành tiểu phú bà rồi, không cần dựa vào ba mẹ mình vẫn sống được, sau đó mình sẽ dùng tiền đó nuôi cậu."Trịnh Thư Tình là con một trong gia đình, ba cô ấy làm chủ công ty, còn mẹ thì ở nhà nội trợ. Sau khi cô tốt nghiệp đại học, đi làm được vài ngày, mỗi ngày ngoài việc ở văn phòng đối mặt với đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau thì chính là giúp lãnh đạo làm việc vặt linh tinh, có lúc còn bị dẫn đi tiệc tùng để tiếp rượu nữa.Nếu không phải ngày đó đúng lúc gặp ba cô, chắc chắn cô đã bị đám người kia bắt nạt.Những chuyện đó làm cô bị ám ảnh tâm lý, tiếp đó ở nhà một mình vài ngày, cô không còn vui vẻ để gặp gỡ ai, càng không muốn đi làm nữa.Ba cô dứt khoát bảo cô cứ ở nhà đợi, muốn làm gì thì làm, ông chuyển hồ sơ nhân sự vào công ty của mình rồi "treo" ở đó , sau đó mỗi tháng sẽ chuyển tiền đều đặn cho cô.Một tháng chuyển ba vạn, nếu vào sinh nhật cô thì chuyển năm vạn.Trịnh Thư Tình dành dụm được một khoản tiền tiết kiệm không hề ít, nhưng Trịnh tiểu thư nói mình phải là một người có khí phách, trừ các khoản chi tiêu sinh hoạt cần thiết ra thì căn bản không đụng đến số tiền ba cô cho.Kể từ khi nghỉ việc, cô lại thích đọc tiểu thuyết, thường xuyên thức trắng đêm xem tiểu thuyết mạng. Thỉnh thoảng Khương Từ Nghi được mẹ Trịnh nhờ vả gọi Trịnh Thư Tình — vốn cả ngày ru rú trong nhà nên ra ngoài hít thở không khí trong lành với nàng.Sau khi Khương Từ Nghi gửi tin nhắn cho cô, đến giờ tan làm thì thấy Trịnh Thư Tình với đôi mắt có hai quầng thâm như gấu trúc, nhìn cứ như bị thứ gì đó hút cạn sức sống.Hỏi ra mới biết là thức trắng đêm liên tục đọc tiểu thuyết.Đọc quá nhiều, Trịnh Thư Tình liền bắt đầu tự mình viết.Lúc mới viết, cô che giấu danh tính rất kỹ, không nói cho ai biết, bảo là chờ đến khi có chút thành tựu sẽ nói cho nàng biết.Sau này vì muốn khoe khoang văn phong của mình, liền tiết lộ danh tính cho Khương Từ Nghi.Tuy nhiên trong chuyện viết văn này, Trịnh tiểu thư đôi lúc cảm thấy hài lòng, còn đa phần là uể oải và mất hứng.Nhưng hai năm trôi qua, Trịnh Thư Tình đã có độc giả cố định, mỗi tháng có thể kiếm được mấy ngàn tệ. Lại thường xuyên nửa đêm không ngủ được, bò dậy như hồn ma ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, mỗi lần viết là suốt đêm.Vì thế, mẹ Trịnh thường xuyên lo lắng cho cô, khuyên cô không cần viết nữa, còn bảo ba Trịnh chuẩn bị thêm tiền cho cô. Kết quả là Trịnh tiểu thư cực kì có khí phách mà nói: "Đây là cột trụ tinh thần của con. Con đường đường là Trịnh đại tác gia, lẽ nào lại ăn xin?" Sau ngày hôm đó, cô bị cắt khẩu phần ăn nên đói bụng cả ngày, lúc đi tìm Khương Từ Nghi thì xoa xoa bụng, hận không thể làm Khương Từ Nghi mời mình ăn một bữa thật thịnh soạn.Từ đó về sau, Trịnh Thư Tình không bao giờ dám nói những lời như vậy.Nhưng viết tiểu thuyết là nghề không ổn định, quyển sách trước đó của Trịnh Thư Tình rất ảm đạm, cô chẳng dám khoe khoang chút nào. Vì để an ủi cô, Khương Từ Nghi mời cô đi ăn rất nhiều lần.Hôm nay, từ khóe mắt đến chân mày của Trịnh Thư Tình luôn mang theo niềm vui, đặc biệt hào phóng mà vỗ vai Khương Từ Nghi: "Quyển sách này nếu không kiếm được một trăm tám mươi vạn thì mình xin viết ngược lại ba chữ Trịnh Thư Tình. Chuyện nuôi cậu không phải nói chơi đâu."Khương Từ Nghi nhướng mày: "Tự tin đến vậy sao?""Cậu không biết đâu, mình viết văn lâu như vậy, chưa bao giờ có số liệu tốt đến thế." Trịnh Thư Tình còn đưa giao diện quản lý của mình cho Khương Từ Nghi xem: "Hiện tại mới đến lúc này thôi, mình đã có một ngàn đồng."Khương Từ Nghi: "......"Quả thật là kiếm được nhiều tiền.Trịnh Thư Tình chia sẻ chuyện công việc của mình, Khương Từ Nghi liền kể chuyện mình sắp đi làm ở phòng thí nghiệm của đàn chị cho cô nghe.Ban đầu Trịnh Thư Tình có chút tiếc nuối, hỏi nàng sau này có phải sẽ không còn quay lại con đường cũ đúng không.Khương Từ Nghi dừng một lát: "Nếu chân không khỏi hẳn, chắc là sẽ không quay lại được."Sở Cảnh Sát cho nàng thời gian cũng là có hạn, mà chân nàng không tốt thì làm giải phẫu có nhiều bất tiện. Nàng có thể dựa vào kinh nghiệm và thành tích trước đây để được đặc cách đi nhậm chức ở trường đại học, hoặc có thể chuyển sang làm nghiên cứu khoa học.Nhưng nếu muốn tiếp tục làm pháp y thì không khả thi.Kể từ khi nàng bị tai nạn xe đã có tiền bối ngỏ ý giới thiệu nàng đi dạy học ở Đại học Giang Cảng. Tuy nhiên bằng cấp của nàng là một vấn đề, nhưng nếu có thư tiến cử của Sở Cảnh Sát, hẳn là có thể nhận chức, nhưng mà tiền lương có lẽ không cao bằng ở Sở Cảnh Sát. Lúc ấy Khương Từ Nghi không suy xét đến chuyện đổi nghề, cho nên đã khéo léo từ chối đối phương.Chuyện đến nước này, nàng cần phải xem xét chuyện đổi nghề."Thật đáng tiếc quá." Trịnh Thư Tình lộ vẻ mặt buồn bã: "Cậu không biết đâu, mình thường khoe với độc giả là mình có cô bạn thân làm pháp y, vậy nên họ rất tin tưởng những câu chuyện trinh thám do mình viết."Khương Từ Nghi: "......""Chậc." Khương Từ Nghi nói đùa với cô, lấy đó để xoa dịu bầu không khí có chút trầm xuống: "Cậu đây là mượn danh nghĩa của mình để lừa gạt người ta đó nha.""Cái này gọi là làm việc có căn cứ! Sao gọi là lừa gạt được chứ?" Trịnh Thư Tình nói.Khương Từ Nghi chiều theo mà hưởng ứng vài câu, Trịnh Thư Tình nhỏ giọng: "Thật sự quá đáng tiếc."Trước đó chỉ là cảm thán, giờ đây mới thật sự nghiêm túc tiếc nuối.Khương Từ Nghi vỗ vỗ vai cô: "Nghĩ theo hướng tốt thì không làm pháp y sẽ giảm bớt nhiều đe dọa đến tính mạng.""Nghĩ cũng đúng, nếu trước đó không làm, nói không chừng sẽ không có vụ tai nạn xe này." Trịnh Thư Tình nhíu mày nói: "Mình luôn cảm thấy đây không phải một vụ tai nạn ngoài ý muốn.""Mình cũng biết. Nhưng bên Sở Cảnh Sát vẫn không có manh mối." Khương Từ Nghi nói: "Thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả người gây chuyện rồi bỏ trốn cũng chưa bắt được."Nếu như vậy, lại càng chứng minh đây không phải một vụ tai nạn xe đơn giản.Giống như một kế hoạch sắp đặt tỉ mỉ.Hai người không ai bảo ai mà cùng nhau trầm mặc, trong lòng nặng trĩu suy tư. Một lát sau, Khương Từ Nghi nhìn qua thấy chai truyền nước đã hết, chỉ còn lại chút nước trong dây truyền dịch. Thấy đã truyền gần xong, Khương Từ Nghi liền duỗi tay rút kim.Sau khi ấn giữ một lát, lúc này nàng mới cầm chén canh gà Trịnh Thư Tình mang tới.Canh gà mẹ Trịnh nấu mùi thơm ngào ngạt, hương vị đậm đà, khi cho vào miệng thì vừa ngon vừa thơm, không hề thua kém hương vị của nhà hàng bên ngoài. Khương Từ Nghi uống hết hai chén, Trịnh Thư Tình đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay không thấy cái tên Trình Tinh kia? Cô ấy không phải nói là muốn hối cải làm người tốt sao? Cậu còn đi theo cô ấy về nhà, kết quả lại để cậu một mình trong phòng bệnh đợi à.""Không có." Khương Từ Nghi khựng lại một chút, vấn đề tối qua cho đến nay vẫn chưa nghĩ kỹ bỗng nhiên nảy ra trong đầu. Nàng nhíu mày hỏi Trịnh Thư Tình: "Cậu nói xem một người có khả năng biến thành một người khác trong khoảng thời gian ngắn hay không?"Trịnh Thư Tình: "......?"Trịnh Thư Tình không hiểu nên Khương Từ Nghi liền kể cụ thể những điểm bất thường mà nàng cảm nhận trong mấy ngày nay.Kể xong xuôi, Khương Từ Nghi còn bổ sung: "Hôm đó cô ấy uống say, còn nói muốn cho mình biết một bí mật, nói cô ấy là người ngoài hành tinh."Trịnh Thư Tình: "Á??"Khương Từ Nghi lại buông chén, trầm giọng nói: "Cậu cảm thấy chuyện này là thật sao? Trên thế giới này thật sự có người ngoài hành tinh?"Trịnh Thư Tình: "Á???"Khương Từ Nghi thấy biểu tình của cô, tự biết chẳng có gì thú vị: "Thôi bỏ đi.""Người ngoài hành tinh tồn tại." Trịnh Thư Tình nói: "Trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thì có. Nhưng mà căn cứ tiến độ nghiên cứu hiện tại mà nói, vũ trụ hẳn là có người ngoài hành tinh, chỉ là chúng ta chưa thiết lập liên hệ với họ thôi. Lời đó của cô ấy chỉ trêu chọc cậu mà thôi.""Nhưng mà thật sự cô ấy không giống trước kia." Khương Từ Nghi nói: "Trực giác của mình không bao giờ sai."Trịnh Thư Tình không nghi ngờ mà tin tưởng điều này.Ban đầu nghe Khương Từ Nghi nói vậy cô còn nghĩ rằng Khương Từ Nghi vì muốn tiếp tục mối quan hệ này mà bịa lý do, nhưng hiện tại xem ra thì hình như là thật.Vì thế, Trịnh Thư Tình nghĩ tới nghĩ lui: "Chỉ có ba loại khả năng.""Gì?""Thứ nhất, cô ấy bị bệnh tâm thần. Thứ hai, cô ấy bị hoán đổi linh hồn. Thứ ba, cô ấy bị đa nhân cách."Là một tác giả tiểu thuyết mạng, Trịnh Thư Tình còn cẩn thận phân tích xác suất ba loại khả năng này cho nàng.Xét về mặt lý trí mà nói, khả năng thứ ba có xác suất lớn hơn.Thế nhưng đối với một người vừa tin khoa học vừa tin huyền học như Trịnh Thư Tình, cô lại càng thích khả năng thứ hai hơn.Chỉ là mặc kệ thế nào đi nữa..."Người này quá nguy hiểm. Cậu thật sự nên ly hôn với cô ấy." Trịnh Thư Tình nói: "Cậu không cần sợ là không có chỗ nào để đi, cũng không cần sợ sẽ liên lụy mình. Nhà của mình rất hoan nghênh cậu đó, Khương bảo bối."Khương Từ Nghi dở khóc dở cười: "Biết rồi, mình có chừng mực.""Bởi vì thấy cậu có chừng mực nên lúc cậu quyết định kết hôn mình mới không nói gì." Trịnh Thư Tình đau lòng mà nói: "Kết quả cậu lại đem chính mình thành bộ dạng này."Khương Từ Nghi: "......"--Trịnh Thư Tình vẫn ở trong phòng cho đến tận chiều mới đi, bên tai Khương Từ Nghi lúc này mới yên tĩnh lại.Vừa nãy, trong lúc cô y tá đến truyền nước cho nàng lần nữa, kỹ thuật luồn kim vẫn chưa thuần thục, nhưng so với hôm qua thì tốt hơn rất nhiều.Khương Từ Nghi vẫn bình tĩnh chờ đợi.Ngược lại Trịnh Thư Tình ở bên cạnh nhíu mày, mắt cô cứ như có ngọn núi lửa sắp phun trào.Khương Từ Nghi lôi kéo cô trò chuyện về cuốn tiểu thuyết vừa đọc ở tiệm sách hôm qua.Trịnh Thư Tình lập tức hứng thú.Chờ đến khi Trịnh Thư Tình rời khỏi, Khương Từ Nghi ngồi ở chỗ đó ngẩn người một lúc.Trong đầu lại vang lên lời của Trịnh Thư Tình nói trước khi đi: "Cái tên Trình Tinh đó đối với cậu là cảm xúc nhất thời và chỉ say mê vẻ đẹp của cậu thôi. Hôm nay mình tới cả ngày cũng chưa thấy cô ấy. Thật sự cô ấy không để tâm gì đến cậu đâu. Nếu sau này tái hôn, cậu phải gả cho một người tốt hơn đó."Khương Từ Nghi chỉ cười cười: "Được."Trịnh Thư Tình rời đi cũng mang theo cả nụ cười của Khương Từ Nghi.Năng lượng giao tiếp xã hội của Khương Từ Nghi tiêu hao gần như cạn kiệt, nhưng khi quay đầu thì nàng lại thấy hai bó hoa.Mỗi bó đều có nét đẹp riêng biệt.Mùi hương hoa tràn ngập trong phòng, cứ như mình đang ở giữa khu vườn hoa, mà ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, sắc màu đỏ rực bao phủ cả bầu trời tựa như khung cảnh chỉ có thể xuất hiện trong phim.Khương Từ Nghi đột nhiên nhớ tới lời Trình Tinh đã nói hôm qua, cứ như từ đó ánh hoàng hôn được khoác lên một tầng ý nghĩa khác, cảnh chiều tà không còn đơn thuần là ranh giới giữa ban ngày và đêm tối, mà là sự lãng mạn của pháo hoa chốn nhân gian.Khương Từ Nghi rất muốn đi xem ánh hoàng hôn mà nàng bỏ lỡ ngày hôm qua, nhưng lại không đủ sức. Nàng luôn như vậy, lúc ở một mình thì rất nhàm chán.Sau khi suy nghĩ, nàng dứt khoát lấy quyển sách trên đầu giường để đọc tiếp.Đúng như lời Trịnh Thư Tình nói, cả ngày hôm nay Trình Tinh không đến tìm nàng.Chắc là vì lời nàng đã nói trong lúc tức giận vào hôm qua?Trình đại tiểu thư này quả thật chưa từng chịu ấm ức bao giờ.Khương Từ Nghi cần phải xin lỗi sao?Khương Từ Nghi chưa từng học cách xin lỗi này.Đặc biệt là đối với Trình Tinh.Mọi chuyện trong quá khứ đối với Khương Từ Nghi mà nói, chính là bóng ma tâm lý, không thể xóa nhòa.Đối xử với Trình Tinh, Khương Từ Nghi cảm thấy dù có làm gì cũng không quá đáng.Hơn nữa sau khi trải qua phân tích của Trịnh Thư Tình, Khương Từ Nghi cảm thấy Trình Tinh rất có khả năng bị đa nhân cách.Nhưng đa nhân cách thường sẽ có quá trình hình thành. Trước đây Khương Từ Nghi từng gặp nghi phạm bị đa nhân cách. Sau khi nhân cách phụ phạm tội, nhân cách chính căn bản không nhớ rõ mình đã làm những chuyện này. Hơn nữa hai nhân cách có sự khác biệt rõ ràng, thông thường đều là phần tính cách độc ác cực đoan.Trải qua điều tra, khi còn bé nghi phạm thường xuyên bị bạo hành, trải qua một lần bị cưỡng hiếp nên vì để trốn tránh nỗi đau và cũng để báo thù người khác, mà hình thành nhân cách phụ.Nhân cách chính đảm nhiệm sự thiện lương, vẫn là bản thân ngây thơ vô tội như ban đầu, còn nhân cách phụ sẽ xuất hiện mỗi khi nhân cách chính cảm thấy đau khổ để lộ ra mặt tối trong nhân tính.Qua điều tra là nhân cách phụ đã giết chết nạn nhân.Cuối cùng nghi phạm bị đưa đến bệnh viện tâm thần để tiếp nhận trị liệu.Lần gần nhất khi Khương Từ Nghi nghe tin là người bệnh không chịu nổi không khí trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng đã kết thúc sinh mạng của mình.Đúng là một câu chuyện đáng suy ngẫm.Xem như là một trong những vụ án tương đối phức tạp mà Khương Từ Nghi từng xử lý.Bệnh trạng của Trình Tinh phù hợp với đặc điểm của đa nhân cách, nhưng Trình đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị ngược đãi hay chuyện gì tương tự, nên không có bất kì điều kiện nào để trở thành đa nhân cách. Tại sao lại là đa nhân cách? Hơn nữa thời gian Khương Từ Nghi quen biết cô, không tính là ngắn.Chẳng lẽ vừa mới xuất hiện nhân cách thứ hai?Những suy đoán không ngừng xuất hiện trong đầu Khương Từ Nghi, khiến nàng căn bản không thể tập trung đọc sách.Lúc nàng cố gắng khép quyển sách lại lần thứ ba, Khương Từ Nghi hít sâu một hơi.Nàng bất chợt nhận ra, dường như nàng đã chú ý đến Trình Tinh quá nhiều .Trước đây dù ba ngày không thấy người này, nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.Cũng không nghĩ đến việc muốn gặp cô.Nhưng hôm nay, nàng luôn cảm thấy tinh thần không ổn.Có lẽ vì hôm qua đã xảy ra chuyện không vui thôi.Khương Từ Nghi tự an ủi mình như vậy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô y tá đến giúp nàng rút kim, nhân tiện mang theo hạt dẻ nóng bán ở ven đường cho nàng.Cô y tá vừa rút kim vừa nói nhỏ: "Hôm nay thật sự làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng lại giống như hôm qua nữa.""Không sao, cô tiến bộ rất nhanh." Khương Từ Nghi an ủi cô ấy."Cô thật sự là người tốt." Cô y tá nói: "Tôi cảm thấy đời này tôi sẽ không làm được như vợ của ngài.""Vợ tôi?" Khương Từ Nghi kinh ngạc.Chuyện này liên quan gì đến Trình Tinh?Cô y tá gật đầu: "Đúng vậy, sáng nay cô ấy đã luồn kim cho cô, làm một lần là được liền, thậm chí cô vẫn chưa thức dậy."Khương Từ Nghi: "......"Nàng kinh ngạc đến mức phải hỏi lại lần nữa: "Sáng nay là Trình Tinh luồn kim cho tôi?""Đúng vậy, Trình tiểu thư ngồi một bên xem tôi luồn kim, tôi quá căng thẳng nên cô ấy đã tự mình làm." Cô y tá nói.Khương Từ Nghi: "......"Nàng nhắn tin hỏi Hứa Từ Thích: 【 Rối loạn đa nhân cách có bao gồm việc mỗi nhân cách có kỹ năng học tập khác nhau không? 】Hứa Từ Thích: 【 Em nghi ngờ cô ấy bị đa nhân cách à? 】Khương Từ Nghi chưa kịp trả lời thì cửa phòng lần nữa bị gõ vang.Cô y tá bưng khay đi, cười đầy ẩn ý với Khương Từ Nghi: "Cô thật sự tìm được người vợ tốt nha, Trình tiểu thư vẫn luôn đợi ở bên ngoài đó.""Đợi cái gì?" Khương Từ Nghi hỏi."Cô ấy nói đã làm sai, không dám vào gặp cô, nhưng vẫn muốn gặp cô nên đi đi lại lại trước cửa.""Ừm? Nguyên văn lời nói của cô ấy sao?""Đương nhiên không phải." Cô y tá nói: "Tôi đã thêm thắt một chút. Nguyên văn lời nói của cô ấy là tìm cô có chút việc, nhưng cả ngày hôm nay cô ấy đều đi vòng tới vòng lui trước cửa phòng cô, tinh thần cũng không ổn. Dù làm sai chuyện gì, cô cũng tha thứ cho cô ấy đi, cô ấy yêu cô lắm á."Khương Từ Nghi: "......"Cửa phòng bị đẩy ra, Trình Tinh cũng vừa vặn nghe được câu nói kia của cô y tá.Mà cô y tá lướt qua bên cạnh cô, còn làm động tác cổ vũ với Trình Tinh: "Trình tiểu thư, Fighting!"Trình Tinh: "......" Chờ đến khi cô y tá rời đi, Trình Tinh đứng trong phòng, Khương Từ Nghi nhìn về phía cô.Bốn mắt nhìn nhau, có chút ngại ngùng.Khương Từ Nghi chủ động mở lời: "Tại sao không vào?""Sợ cô thấy tôi thì tâm trạng không tốt, cũng muốn cho cô chút thời gian suy nghĩ." Trình Tinh nói.Khương Từ Nghi hỏi: "Suy nghĩ gì?""Suy nghĩ có muốn tiếp tục duy trì hợp đồng của chúng ta nữa không." Trình Tinh nói: "Nếu cô khăng khăng muốn ly hôn, hình như tôi cũng không còn cách nào."Khương Từ Nghi nói: "Vậy bây giờ tại sao cô lại vào đây?"Trình Tinh khẽ nhìn bầu trời bên ngoài, dịu dàng nói: "Sợ cô lại bỏ lỡ cảnh hoàng hôn chiều nay mà thấy tiếc nuối."Thế nên, cô chỉ muốn dẫn nàng đi ngắm khung cảnh chiều tà ấy.