[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 29




 Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên gượng gạo.

Một lát sau, Trình Tinh mới nhận ra lời nàng nói chính là ngôi sao trên trời, chứ không phải là cô.

Vừa lúc cô muốn nói đùa để cho qua chuyện này, Khương Từ Nghi điềm tĩnh bổ sung: "Là ngôi sao trên bầu trời."

Khương Từ Nghi thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, mất một lúc mới nhận ra lời mình nói bị hiểu sai ý.

Vì thế nàng vội sửa lại cho đúng.

Không ngờ là sắc mặt Trình Tinh khẽ biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt.

Sau đó, cô cười mỉa mai: "Tôi đâu tự luyến đến mức nghĩ đó là tôi."

Khương Từ Nghi mím môi, không nói gì.

Trình Tinh chỉ có thể cười ngượng ngừng, có vẻ cô hơi xấu hổ.

"Xin lỗi." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh: "......"

Vốn dĩ tình huống này có thể cứu vãn, Trình Tinh đang vắt óc suy nghĩ tìm cách nào đó, lại không ngờ rằng hai từ này của Khương Từ Nghi lập tức đẩy bầu không khí xuống tận cùng bế tắc.

...... Không còn cách nào cứu vãn tình hình.

Trình Tinh cũng lười hao tâm tổn sức, dứt khoát để mặc nó đi.

"Đâu phải lỗi của cô." Trình Tinh nói: "Ban đầu do tôi hiểu sai, nhưng sau đó đã nhận ra rồi mà."

Cô đứng dậy, "Cô xin lỗi làm gì? Cô không làm sai gì hết."

Khương Từ Nghi nhìn về phía cô, Trình Tinh cười dịu dàng với nàng: "Đi thôi,chúng ta đến tiệm sách dạo một lát."

"Sức khỏe cô?" Khương Từ Nghi thoáng do dự.

"Khỏe hơn nhiều rồi." Trình Tinh xoa cổ: "Hỏi mẹ tôi mới biết, tôi đã hôn mê hai ngày trên giường. Sau khi tỉnh lại, cảm thấy mình nằm nhiều đến mức xương cốt đau nhức, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút."

"Được." Thật ra Khương Từ Nghi không muốn ra ngoài.

Ngày thường nàng là người thích ru rú trong nhà, trước kia chỉ qua lại giữa nhà và Sở Cảnh Sát, thỉnh thoảng, nàng sẽ đi chợ mua đồ với bà, chiều tối lại cùng bà đi dạo công viên. Không có việc gì đặc biệt, nàng sẽ không ra ngoài một mình.

Ngay cả Trịnh Thư Tình hẹn gặp nàng, cũng cách mấy tháng mới thấy mặt một lần.

Sau này nàng gặp tai nạn, Trịnh Thư Tình mới có thể thường xuyên hẹn gặp nàng.

Đi học đã quen việc một thân một mình, cũng không cảm thấy cảnh sắc thiên nhiên có gì đáng để thưởng thức.

Thế mà, những lời Trình Tinh vừa nói đã khơi gợi sự hứng thú ở nàng.

Bỗng nhiên cảm thấy việc có thể ngắm hoàng hôn vào thời điểm chạng vạng, thong thả đi dạo trên đường là một chuyện thật lãng mạn.

Mà sự lãng mạn này không tốn tiền bạc, chỉ cần tạm dừng mọi việc trên tay, ra khỏi cửa, bước đi trên đường và ngẩng đầu lên.

Khương Từ Nghi không thay quần áo bệnh nhân, Trình Tinh đỡ nàng từ giường sang xe lăn. Sau đó, cô phát hiện trên mu bàn tay Khương Từ Nghi có một vết bầm nhỏ, không kìm lòng được hỏi: "Tay cô bị sao vậy?"

"Hôm qua có cô y tá thực tập, tay nghề chưa thành thạo nên đâm kim nhiều lần." Khương Từ Nghi thản nhiên giải thích, tiếp đó kéo ống tay áo có hơi rộng che đi vết bầm đó.

Da nàng trắng nhạt, vì vậy vết bầm nhìn càng đáng sợ.

Trình Tinh hỏi: "Hôm nay cô ấy không đổi sang tay khác sao?"

"Hôm qua cô ấy đã tìm được mạch. Nếu hôm nay đổi sang tay khác, chắc cô ấy phải đâm thêm năm sáu lần nữa." Khương Từ Nghi ngồi trên xe lăn, còn Trình Tinh đẩy xe ở phía sau, hai người trò chuyện qua lại, không khí vừa bình yên lại hòa hợp.

"Cũng phải." Trình Tinh hỏi nàng mũi kim luồn vào mu bàn tay ngày hôm qua có bị máu trào ngược không, Khương Từ Nghi bình tĩnh đáp rằng máu trào ngược lên nửa ống dây truyền nước, suýt nữa làm cô y tá thực tập bật khóc.

Lời nàng nói nghe qua thật nhẹ nhàng, nhưng Trình Tinh không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Đặt kim luồn tĩnh mạch cũng không phải chuyện nhỏ, tuy rằng mạch máu Khương Từ Nghi nhỏ, nhưng một y tá thực tập sau khi học ở trường lại chưa có kinh nghiệm, có thể sai nhưng không thể sai nhiều lần như vậy, đặc biệt là máu chảy ngược nhiều như vậy.

Thân thể Khương Từ Nghi vốn đã yếu ớt, không chịu nổi sự giày vò như vậy.

Trình Tinh đẩy Khương Từ Nghi ra khỏi khu vực nằm viện, hai người có vẻ ngoài thu hút, dù chỉ mặc quần áo bệnh nhân nhưng vẫn trở thành cảnh sắc tuyệt đẹp giữa đám đông.

Người qua lại nhịn không được quay đầu ngoái nhìn, tỉ lệ quay đầu rất cao.

Hai người vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình nên không hề chú ý.

"Lát nữa trở về vẫn nên nói với bác sĩ một tiếng." Trình Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Biết cô mềm lòng muốn cho người mới cơ hội, nhưng cô đâu phải giáo viên của họ, không cần thiết phải hy sinh bản thân mình như vậy. Ngay cả khả năng này cũng không có, thà sớm từ bỏ còn hơn."

Khương Từ Nghi sựng người.

----

Hôm nay ra ngoài muộn vì nán lại trong phòng trò chuyện vài câu nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc sắc màu đỏ cam của hoàng hôn nhuộm hồng nửa bầu trời, cùng ánh chiều tà rực rỡ dệt thành khung cảnh như tà áo bảy sắc cầu vồng lộng lẫy bao phủ khắp không gian.

Mà nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy những đám mây màu cam nhạt nhòa sắp tan biến, cứ như được cố tình tô vẽ lên. Ngay cả chút màu sắc còn sót lại cũng bị gió đêm thổi qua cuốn đi mất, trên bầu trời chỉ còn lại những mảng màu đen tối.

Ánh trăng ở phía chân trời xa xôi, mờ mịt, mông lung, mới chỉ nhô lên một chút.

Khương Từ Nghi nhìn trời, không trả lời Trình Tinh, chỉ thản nhiên nói: "Trời tối rồi."

"Ừ. Đèn sáng." Trình Tinh nói.

Bệnh viện đông người, họ liên tục đi ngang qua bên cạnh hai người.

Trình Tinh yên lặng đẩy Khương Từ Nghi đi về phía trước, những lời quan tâm của cô không được Khương Từ Nghi hồi đáp, vì vậy cô thầm hiểu rằng Khương Từ Nghi không đồng tình với ý kiến của mình.

Trình Tinh cũng không quan trọng việc người khác phải công nhận quan điểm của mình, nên không tiếp tục dây dưa chủ đề đó.

Nhưng sau một lúc lâu, khi Trình Tinh đẩy nàng gần đến cửa tiệm sách, Khương Từ Nghi mới nhàn nhạt cất lời: "Cô nhìn những ngôi sao đó đi, có ngôi sao sáng rực, có ngôi sao mờ nhạt, lại có ngôi sao bị mây che khuất, nhưng chúng vẫn không ngừng tỏa sáng."

Trình Tinh chưa kịp hiểu: "Hả?"

"Còn có ngôi sao chậm rãi xuất hiện, nhưng không có nghĩa nó là ngôi sao tối nhất." Khương Từ Nghi nói: " Đánh giá một người quá sớm, cũng như vội vàng khẳng định độ sáng của một ngôi sao."

Lần đầu tiên Trình Tinh nghe Khương Từ Nghi nói nhiều đạo lý đến vậy, ban đầu cô cứ nghĩ nàng là mỹ nhân ít nói.

Nhưng phát hiện khi nàng đối diện với bà nội và Từ Chiêu Chiêu, nàng chưa bao giờ nhượng bộ.

Ngay khi gặp Quan Lâm Mẫn, nàng vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo, không nịnh bợ.

Sự kiên cường và phẩm cách của nàng thể hiện qua mọi mặt trong cuộc sống.

 Mà giờ phút này, Trình Tinh cảm nhận được nhân sinh quan và sự lương thiện của nàng.

Bề ngoài Khương Từ Nghi lạnh nhạt, thật ra nội tâm nàng lại vô cùng tốt bụng.

Tuy rằng Trình Tinh rất thích nhân phẩm này của nàng, nhưng......

"Làm sao cô chắc chắn cô ấy là ngôi sao chậm rãi xuất hiện, nhưng vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ?" Trình Tinh hỏi.

"Ánh mắt mỗi người đều biết nói." Khương Từ Nghi nói: "Có thể nhìn thấy rất nhiều thứ."

"Vậy cô nhìn thấy gì trong ánh mắt cô ấy?" Trình Tinh lại hỏi.

"Nghiêm túc, kiên trì, nhiệt huyết." Khương Từ Nghi ngừng lại: "Thế giới này do hàng ngàn, hàng vạn người bình thường tạo thành, người thành công dựa vào thiên phú lại ngày càng ít ỏi."

Lời này khiến Trình Tinh suy ngẫm, sau khi đẩy nàng vào tiệm sách, hai người dừng lại trước giá sách tiểu thuyết văn học.

Trình Tinh ghé sát vào nàng, nói nhỏ bên tai: "Vậy cô dựa vào thiên phú để thành công, hay là một người trong hàng ngàn, hàng vạn người bình thường?"

Khương Từ Nghi tiện tay lấy một cuốn tiểu thuyết ra xem. Đó là cuốn tiểu thuyết bách hợp hiện đại mới xuất bản. Vừa nhìn phần tóm tắt đã thấy nhẹ nhàng và lãng mạn. Truyện kể về hai nữ sinh cấp ba từ đối thủ không đội trời chung ở trường, rồi trở thành bạn thân, tiếp đó nảy sinh tình cảm đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp, họ xác định quan hệ, nhưng khi lên đại học lại chia tay vì mỗi người học một nơi, nhiều năm sau họ tình cờ gặp nhau ở nơi làm việc.

Câu truyện gương vỡ lại lành.

"Tôi còn chưa thành công mà." Gương mặt Khương Từ Nghi bị cuốn sách che đi, hơi ấm khi nói chuyện truyền lên sách rồi dội ngược trở lại, giọng nói cố tình đè thấp mang theo vài phần kiều diễm, truyền đến tai Trình Tinh khiến cô thấy nhột.

Tiệm sách mở ánh đèn vàng ấm áp, dịu dàng lại yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật sách hay tiếng bước chân mỗi khi có người đi vào, tất cả đều vang lên một cách nhịp điệu.

Cho nên giọng nói Khương Từ Nghi lúc trò chuyện trở nên đặc biệt rõ ràng, hơn nữa vì Trình Tinh nghe rõ lời nàng nói, nghiêng người dựa sát vào, tai cô vô tình lướt qua má nàng, tóc mái ở thái dương nàng nhẹ nhàng lướt qua vành tai lạnh lẽo .

Trong khoảnh khắc như có người cố tình châm lửa, gió đêm thổi qua làm lửa cháy nhanh lan ra đồng cỏ, đốt tới trái tim nàng.

Trình Tinh nuốt nước miếng ùng ục.

Không cẩn thận mà thất thần.

Kết quả giây tiếp theo liền thấy Khương Từ Nghi cầm trang sách đã mở ra, quơ quơ trước mắt cô: "Nghe được không?"

Trình Tinh lập tức đứng thẳng như chiếc lò xo, nhanh chóng khôi phục tinh thần thì tiếp đó cảm thấy tai rất ngứa, duỗi tay chà xát, giả vờ là tai mình do chính mình dùng tay xoa đỏ.

Nàng lại lần nữa cúi xuống nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cô nói cái gì?"

Khương Từ Nghi lật một trang sách, lặp lại lời nói: "Tôi nói, tôi còn chưa thành công, chờ đến khi thành công sẽ nói cho cô."

Trình Tinh mím môi: "Được."

Không chút nghi ngờ lời nàng nói.

"Đọc sách đi." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh cũng không dám ở bên cạnh nàng nữa, ngửi thấy hương hoa thoang thoảng tỏa ra trên người nàng, khiến cô cảm thấy lòng dạ bất ổn và tâm trí xao động.

Trời cao thật là không công bằng.

Tại sao hai người đều từ bệnh viện bước ra, mà trên người Khương Từ Nghi là mùi hương hoa dễ chịu, còn người cô lại là mùi nước sát trùng khó ngửi?

Trình Tinh xoay người đi tới giá sách khác, trùng hợp là sách liên quan đến y học.

Trình Tinh quay mặt về phía giá sách, cô đưa tay lên phe phẩy trước mặt, dùng tay quạt ra gió để hạ nhiệt cho khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhân tiện kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ vì Khương Từ Nghi.

Ai ngờ đang quạt, liền phát hiện qua khe hở giữa các cuốn sách, Khương Từ Nghi không chớp mắt mà nhìn cô chăm chăm.

Bốn mắt nhìn nhau, động tác Trình Tinh sửng sốt, Khương Từ Nghi nhịn không được cong môi cười.

Trình Tinh bất ngờ mở to mắt, sau đó cứng đờ xoay người đi, làm bộ như không nhìn thấy và không hề đối diện với nàng.

Nhưng......

Nụ cười vừa rồi của Khương Từ Nghi thật ngọt ngào.

Nhịp tim Trình Tinh như càng đập nhanh hơn nữa.

---

Khương Từ Nghi lấy cuốn tiểu thuyết kia vốn dĩ là tiện tay, cũng không phải nội dung khiến nàng cảm thấy hứng thú, trước đây cũng chưa từng xem qua, chỉ là cảm thấy bìa sách đẹp.

Giống như cảnh hoàng hôn nàng đã bỏ lỡ chiều nay.

Mở trang sách ra nàng nhận thấy đoạn tình cảm trào dâng lúc không cần thiết, cốt truyện không có gì đặc sắc, nhưng vì đối với nhân vật chính này khơi gợi chút hứng thú, cho nên đọc tiếp.

Thính giác của nàng rất nhạy bén. Nói đúng ra, các giác quan của nàng đều vô cùng nhạy bén.

 Vì thế, nàng nghe thấy tiếng tim đập của Trình Tinh từ ổn định trở nên dồn dập sau khi cúi người lại gần nàng, vì thế nàng cố tình kéo dài lời nói để trêu đùa và muốn nghe xem nhịp tim cô có thể đập nhanh đến mức nào.

Có lẽ vì hôm nay, nàng bị thu hút bởi sự lãng mạn của cảnh hoàng hôn trong lời nói của Trình Tinh , cũng vì thế mà cảm thấy con người cô không tệ cho lắm.

Hiện tại, Khương Từ Nghi đặc biệt kiên nhẫn, cũng vì nhìn thấy dòng người  tấp nập 'ngựa xe như nước', khung cảnh nhân gian phồn hoa, náo nhiệt dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khiến ham muốn thể hiện bản thân của nàng trở nên mạnh mẽ hơn, vậy nên mới giải thích với Trình Tinh nhiều điều như vậy.

Khương Từ Nghi cứ nghĩ Trình Tinh đến giá sách khác để đọc sách, không ngờ cô đứng đối diện với giá sách để quạt quạt tạo gió.

Một người trông có vẻ điềm đạm, chín chắn, mà lại dùng tay quạt gió.

...... Thật đáng yêu.

Khương Từ Nghi cũng không rõ tại sao từ này xuất hiện trong đầu , ngay cả chính nàng cũng cảm thấy từ này có chút kỳ quái, thế là nàng bật cười.

Nụ cười này lọt vào mắt Trình Tinh, có lẽ bị hiểu thành cười nhạo.

Cho nên cô ấy giận dỗi quay lưng đi chỗ khác.

......

Càng thêm thú vị.

Khương Từ Nghi không chỉ cười nhẹ, nàng còn cúi đầu cong môi cười một lát, lúc này mới tập trung đọc sách.

Trước đây nàng không có nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết. Thời đi học, các bài chuyên ngành và phòng thí nghiệm đã chiếm gần hết thời gian của nàng, cộng thêm hơn nửa thời gian phải đi làm thêm kiếm tiền để hỗ trợ chi tiêu cho phí sinh hoạt ngoài khoản học bổng của nàng.

Sau khi tốt nghiệp, gần như mỗi ngày đều tiếp xúc với thi thể, các loại báo cáo viết mãi không xong. Nhờ năng lực của nàng mà Sở Cảnh Sát đặc cách cho phép nàng không cần đảm nhận những công việc thường nhật của một pháp y, như phải gặp mặt người nhà nạn nhân.

Những cũng vì vậy, số lượng thi thể nàng khám nghiệm rất nhiều, mọi loại kiểu dáng đều có.

Ngẫu nhiên gặp trường hợp cố tình mưu sát, việc thực hiện một lần khám nghiệm tử thi nhằm loại trừ tất cả khả năng sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Cứ đến ngày nghỉ, nàng hận không thể ngủ mấy chục tiếng đồng hồ.

Đối với nàng mà nói, việc đọc tiểu thuyết là một thứ xa xỉ.

Nàng không xứng nhận được kiểu giải trí này.

Vậy nên lần đầu tiên mở cuốn tiểu thuyết, dường như đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Nàng đọc đến mê mẩn, cho đến khi nhân viên cửa hàng đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Chào quý khách? Vẫn chưa xem xong sao? Chúng tôi sắp đóng cửa rồi."

Lúc này Khương Từ Nghi ngẩng đầu lên, việc cúi đầu quá lâu khiến máu không kịp cung cấp lên não, vừa ngẩng lên thì không chỉ cổ không thoải mái, mà nhìn người trước mặt cũng thấy hoa mắt. Nàng xoa xoa đôi mắt hơi mỏi, giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã 10 giờ rưỡi.

Khương Từ Nghi nhìn lại số trang trên sách, gần bốn tiếng đồng hồ, nàng đã xem xong phần đầu của cuốn sách này và xem đến trang 148 của phần sau.

Đúng lúc tình tiết cao trào, hai nữ chính sắp phá vỡ rào cản che đậy tình cảm dành cho nhau và chuẩn bị tái hợp.

Nàng hỏi: "Quyển sách này có thể mượn không?"

"Có thể." Nhân viên cửa hàng lễ phép nói: "Chỉ cần làm thẻ mượn sách ở tiệm chúng tôi là được, trả lại trong vòng nửa tháng sẽ được miễn phí."

"Làm thẻ mượn sách có tốn tiền không?" Khương Từ Nghi hỏi tiếp.

"Năm trăm tệ. Nếu thêm năm trăm tệ có thể nâng cấp thành thẻ thành viên." Nhân viên cửa tiệm nói: "Năm trăm tệ là tiền đặt cọc, đến khi quý khách trả sách thì tiền đặt cọc sẽ được hoàn trả. Còn thẻ thành viên, áp dụng khi mua bất kì loại sách nào trong tiệm đều giảm giá 20%  và có thể mượn sách trong vòng một tháng."

Khương Từ Nghi suy nghĩ một chút, cảm thấy làm thẻ mượn sách có lợi hơn, nàng đang định nói với nhân viên làm một thẻ mượn sách, thì không ngờ có người từ phía sau lên tiếng trước: "Hai chúng tôi làm chung một thẻ thành viên được không?"

Là Trình Tinh.

Vốn dĩ Trình Tinh cũng đang say sưa đọc sách, cô tìm thấy một cuốn sách Trung y học mà bên trong vừa hay đề cập tới chứng bệnh bại liệt, tuy rằng không đưa ra phương pháp giải quyết cụ thể, nhưng Trình Tinh biết rằng dùng cách thức châm cứu, thuốc tắm kết hợp với mát xa chắc chắn có tác dụng.

Không ngờ nghe thấy người ta nói chuyện thì mới nhìn điện thoại, phát hiện đã khuya rồi.

Vừa đi tới, cô liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa nhân viên và Khương Từ Nghi, có thể thấy nhân viên đang cân nhắc kĩ lưỡng để tăng doanh thu cho cửa tiệm.

Nhân viên cửa hàng suy nghĩ trong chốc lát: "Theo lý mà nói thì không được, nhưng do hai vị thanh toán chung, có thể tính là một đơn hàng nên vẫn được."

"Vậy làm cho tôi một thẻ." Trình Tinh khựng lại: "Làm thẻ xong có thể dùng ngay không?"

"Có thể." Nhân viên cửa hàng nói.

Trình Tinh đáp vâng , tiếp đó hỏi Khương Từ Nghi muốn mua sách gì nữa không.

Khương Từ Nghi ngẩn người, "Có thể mượn mà."

"Trong nhà có giá sách." Trình Tinh nói: "Mua về có thể từ từ mà xem."

Sở thích tiêu tiền yêu thích của Trình Tinh trước kia chính là mua sách. Dù mua ba đến năm cuốn, cô cũng không bận tâm, nhưng mua nhiều thì thật sự rất tốn kém.

Trong phòng cô chất đầy sách, đủ loại kiểu dáng từ xã hội nhân văn, khoa học viễn tưởng, thiên văn, y học, ngay cả loại ít người chú ý như sách nông nghiệp, cô cũng có mấy quyển.

Cô chỉ là thích cảm giác sưu tầm những cuốn sách mình yêu thích.

"Không cần thiết." Khương Từ Nghi nói: "Tôi đọc xong rất nhanh thôi."

Nhân viên cửa hàng thấy hai người có quan điểm khác nhau, tinh ý mà nói: "Hai vị tiểu thư, tôi xin phép ra quầy trước, hai vị thương lượng xong có thể lại đây. Tiệm sách chúng tôi còn mở cửa trong mười phút nữa, hai vị cứ bàn bạc xong rồi quay lại sau."

"Vâng, cảm ơn." Trình Tinh nói.

Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Khương Từ Nghi vẫn giữ vững quan điểm của mình: sách là để đọc, đọc xong sẽ không mở ra nữa, cần gì tốn nhiều tiền như vậy để làm thẻ rồi lại mua sách.

"Sau khi đọc xong, cô không muốn xem lại lần thứ hai à?" Trình Tinh hỏi: "Đến lúc đó cần phải tới tiệm sách, thật phiền phức mà."

"Không đâu." Thái độ Khương Từ Nghi chắc chắn mà nói.

Trình Tinh khựng lại: "Nhưng cô mua sách thì nó là của cô, cô có thể thoải mái ghi chú, tùy ý vẽ vời. Nếu bây giờ cô thấy vài câu hay cũng không thể đánh dấu. Tôi thích mua sách."

Khương Từ Nghi: "......"

Nói không lại cô, Khương Từ Nghi mím môi: "Vậy cô mua đi."

"Cô chỉ hai cuốn này sao?" Trình Tinh hỏi.

Khương Từ Nghi "ừ" một tiếng.

Trình Tinh quay đầu nhìn trên giá sách, hỏi nàng: "Cô có hứng thú với thể loại cưới trước yêu sau không?"

Khương Từ Nghi: "?"

Nhìn thấy Trình Tinh đứng trước giá sách, nghiêm túc chọn tiểu thuyết cho nàng. Sau đó, cô rút thêm cuốn bìa màu lam, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cầm theo sáu cuốn.

Khương Từ Nghi: "......?"

Ban đầu Khương Từ Nghi nghĩ rằng việc cô ấy lấy sách cho mình đã rất khoa trương, không ngờ chờ cô ấy đi lướt qua giá sách, trong hai phút trở lại quầy tính tiền, trên tay đã cầm bảy tám cuốn sách đủ loại.

Có tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, còn có sách Y học, Trung y, tâm lý, đến cả thể loại trinh thám.

Trình Tinh vui vẻ làm thẻ và thanh toán, sau đó xách theo hai túi sách và giúp nàng đẩy xe lăn.

----

Ra khỏi cửa, Khương Từ Nghi yêu cầu cô đặt túi sách lên đùi mình, dù sao chân mình cũng không còn cảm giác đau.

Trình Tinh khẽ sựng người , tiếp đó lắc đầu nói: "Không được, tôi có thể xách."

"Dù sao tôi cũng không cảm nhận được sức nặng." Khương Từ Nghi nói: "Cô có thể tiết kiệm chút sức lực, tại sao lại không làm?"

"Chân cô đúng là không đau, nhưng lòng cô sẽ cảm thấy tủi thân." Trình Tinh nói: "Tôi chưa yếu đến mức không xách nỗi chút đồ này đâu, hơn nữa xách túi sách này làm tôi có động lực hẳn."

Mua được đồ mình thích, ngữ khí nói chuyện Trình Tinh phấn khởi hơn nhiều.

Thật ra, Khương Từ Nghi không thấy mình tủi thân, nàng chỉ nghĩ đó là áp dụng phương án thực tế mà thôi.

Nhưng Trình Tinh rất kiên trì, nàng cũng không nhắc lại chuyện này, để cô tự làm mình vất vả đi.

Thế mà đi thêm một đoạn, họ thấy có một cô bé đứng bán hoa trước cổng bệnh viện, có lẽ hoa được cắt từ buổi sáng, trải qua cả ngày phơi nắng nên đã có chút héo.

Cô bé ngọt ngào mời chào từng người đi ngang qua, mong họ mua hoa chỉ với giá hai tệ một bông.

Thế nhưng không ai để ý cô bé.

Cho đến khi Trình Tinh đẩy Khương Từ Nghi đi ngang qua, cô bé rướn người tới nói: "Chị gái xinh đẹp, chị mua một bông hoa tặng chị ấy đi."

Cô bé hướng về phía Khương Từ Nghi nói.

Khương Từ Nghi khẽ giật mình: "Vì sao?"

Cô bé không nghĩ rằng nàng sẽ hỏi vấn đề này, nhíu mày suy nghĩ một lát: "Chị gái xách đồ thật vất vả, cho nên chị có thể thưởng cho chị ấy một chút."

"Nhưng tự cô ấy thích xách." Khương Từ Nghi nói: "Tại sao chị phải thưởng cho cô ấy?"

"Chị ấy có thể đặt đồ lên đùi chị, nhưng lại không nỡ để lên chân chị, sợ chị đau." Cô bé nói: "Chị ấy thật lòng yêu thương chị, vậy nên mua một bông hoa tặng chị ấy đi."

Khương Từ Nghi nhướng mày: "À?"

Cô bé nhìn xung quanh rồi ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: "Tay chị ấy lằn đỏ cả rồi."

"Nhưng chân chị không có cảm giác đau." Khương Từ Nghi nói.

"Vậy thì chị sẽ cảm thấy buồn lòng. Không thể vì chị không có cảm giác đau mà đặt hết sức nặng lên người chị, chị ấy sẽ xót." Đôi mắt cô bé long lanh, kiên định thuyết phục Khương Từ Nghi mua hoa tặng Trình Tinh.

Rõ ràng Trình Tinh mới là người có tiền.

Khương Từ Nghi nhìn cô bé, muốn xem cô bé có thể nói ra lời gì nữa thì cô bé đã làm nũng: "Chị gái xinh đẹp, mua một bông hoa cho chị gái yêu thương chị đi."

Trình Tinh nghe đến ngượng ngùng, lập tức ngắt lời: "Cô gái nhỏ, em có bao nhiêu hoa thì đưa hết cho chị đi."

Cô bé ngẩng đầu, chớp mắt với cô: "Tổng cộng 28 bông, 56 tệ. Nếu chị muốn mua hết, chỉ cần trả cho em 52 tệ, chúc chị và chị gái xinh đẹp mãi mãi yêu nhau."

Cô bé lời lẽ ngọt ngào, thật khéo ăn nói.

Trình Tinh khom lưng nhìn trực diện cô bé, hỏi: "Nàng là chị gái xinh đẹp, vậy chị là gì? Chị không xinh đẹp sao?"

"Xinh đẹp nha." Cô bé nói: "Chị là bạn gái của chị gái xinh đẹp, chắc chắn cũng rất xinh đẹp. Lớn lên em cũng muốn xinh đẹp như hai chị."

Trình Tinh bị con bé lấy lòng, cô định lấy điện thoại ra chuyển khoản, lại nghe Khương Từ Nghi hô: "Cô gái nhỏ, đưa mã thanh toán của em đây, chị mua."

Ánh mắt cô bé lướt qua lại giữa người hai người họ, biểu cảm thật sự quá rõ ràng —— rốt cuộc ai mua?

"Là em mời chị mua trước." Khương Từ Nghi nói: "Em nói đúng, nên mua một bó hoa cho chị gái vất vả ở phía sau."

Cô bé nhanh nhẹn đưa mã thanh toán.

Khương Từ Nghi quét mã tính tiền xong, cô bé muốn đưa hoa cho Trình Tinh, Trình Tinh lại nói: "Đưa cho chị gái xinh đẹp đi."

"Vâng." Cô bé đem hoa đưa tới tay Khương Từ Nghi, không cùng một loại hoa nên có đủ kiểu dáng khác nhau, đủ mọi màu sắc, tuy rằng có hơi héo, nhưng có thể nhìn ra vẻ đẹp rực rỡ của chúng lúc nở rộ.

Khương Từ Nghi cầm hoa, cô bé không kìm được sự kinh ngạc: "Chị ơi, chị thật xinh đẹp."

"Không cần khen ngợi." Khương Từ Nghi nói: "Cô gái nhỏ không cần khách sáo vậy đâu"

"Em nói thật." Cô bé còn kéo Trình Tinh vào: "Chị gái dịu dàng, chị nói đi?"

"Đúng là rất xinh đẹp." Trình Tinh gật đầu đồng ý.

Khương Từ Nghi nghe thấy lời đó thì vành tai mình nóng ran một cách khó hiểu, nàng thúc giục cô bé: "Cô gái nhỏ, sao còn chưa trở về nhà?"

"Bây giờ về ngay." Cô bé vừa nói vừa tìm trong túi váy, móc ra một túi hạt giống: "Chị gái, đây là hạt giống hoa hồng, những bông hoa này đều do mẹ em trồng. Mẹ em nói rằng trồng hoa cũng như yêu một người, cần phải tỉ mỉ chăm sóc mới có thể nhận được hoa đẹp và tình yêu trọn vẹn."

Cô bé nhìn về phía họ, nở một nụ cười tràn đầy hy vọng, mặc dù thiếu một cái răng cửa, nhưng nụ cười có sức hút khó tả.

"Hy vọng đến khi hạt giống nở thành hoa, chân của chị có thể hồi phục lại." Cô bé nói.

Khương Từ Nghi không biết trồng hoa, nàng thuộc loại người trồng cái gì thì cái đó sẽ chết.

Trước kia còn bị đồng nghiệp trêu chọc, có thể là do trên người "Tử khí" quá nặng, vì thế nàng dự định trả lại túi hạt giống cho cô bé.

Tuy nhiên, nàng mới cầm lên, Trình Tinh ở phía sau cứ như nhìn thấu tâm tư của nàng, liền lấy túi hạt giống từ trên người nàng, quơ quơ tay với cô bé: "Cô gái nhỏ, cảm ơn em."

"Đợi đến khi hạt giống nở hoa, chân của chị gái xinh đẹp này chắc chắn sẽ tốt hơn." Trình Tinh nói.

Khương Từ Nghi quay đầu lại, chỉ thấy thoáng qua bóng dáng cô ấy mỉm cười dịu dàng, tựa như Trình Tinh có sự tin tưởng vào điều này.

Trong lòng nàng dâng lên sự rung động không tên. Nàng đưa tay đè nén cảm xúc đó.

----

Hai người đi thẳng đến cổng khu nằm viện, Trình Tinh dừng lại: "Không xong."

"Sao vậy?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh nói: "Vừa rồi đọc sách quá tập trung,  quên cả ăn cơm. Cô đói không?"

Khương Từ Nghi sờ bụng: "Còn ổn."

"Vậy chúng ta đi ăn chút gì nhé?" Trình Tinh hỏi.

"Không biết."

"Hiện giở cũng ít cửa hàng nào còn mở cửa." Trình Tinh suy nghĩ một lát: "Hay chúng ta về phòng gọi đồ ăn nhanh?"

"Sao cũng được." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh nhìn quanh bốn phía, các cửa hàng ăn uống cơ bản đều đóng cửa, khu vực gần bệnh viện không có nhiều người, chỉ có tòa nhà lớn của bệnh viện vẫn còn đông người.

Dứt khoát quyết định quay về gọi đồ ăn nhanh.

Thang máy vững vàng đi lên, bên trong lại yên tĩnh, Khương Từ Nghi ôm bó hoa, chủ động lên tiếng hỏi: "Những bông hoa này có thể sống đến sáng mai không?"

"Có thể." Trình Tinh nhìn trạng thái của hoa, "Có thể sống được một tuần."

Khương Từ Nghi liếc nhìn sang, cười khẽ: "Cô gạt tôi?"

"Lừa cô làm gì?" Trình Tinh nói: "Là thật. Tôi không nói dối."

Khương Từ Nghi trầm mặc một lát, không khí rơi vào sự tĩnh lặng quái dị, Trình Tinh chậm rãi nhận ra từ lúc cô đến đây, hình như đã nói dối qua loa rất nhiều lần.

Thậm chí cô cũng không rõ, những lời nói đó có được tính là nói dối hay không .

 Cứ như cô chưa từng nói dối, nhưng hình như lại có.

Ngay lúc cô đang lo sợ Khương Từ Nghi lại tiếp tục dò hỏi mình, nên nghĩ xem làm thế nào để sửa lại những gì vừa nói thì Khương Từ Nghi bất ngờ hỏi: "Sáng hôm đó, cô đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi sao?"

"Ừ." Trình Tinh cũng không giấu giếm: "Tôi nghĩ cô ăn chút cháo sẽ tốt cho dạ dày."

"Có phải cô ít khi vào bếp đúng không?" Khương Từ Nghi hỏi tiếp.

Trình Tinh: "...... Đúng vậy."

"Hèn chi." Khương Từ Nghi nói xong thì khẽ cười thầm.

Sau khi Trình Tinh được đưa tới bệnh viện, trải qua kiểm tra toàn thân, bác sĩ kết luận là do tức giận quá mức dẫn đến tăng áp lực lên tim và huyết áp tăng cao.

Cửa thang máy mở ra, Trình Tinh không nghe rõ lời nàng nói, liền hỏi nàng vừa nói gì.

Khương Từ Nghi lại nói không có gì.

Trình Tinh tò mò, dù đã hỏi nàng hai lần mà nàng vẫn không nói, tuy nhiên, nhớ tới dáng vẻ nàng giúp mình vào sáng hôm đó, cô  liền dịu giọng nói lời cảm ơn với nàng.

Khương Từ Nghi ngạc nhiên: "Cảm ơn tôi làm gì chứ?"

"Cô bảo vệ tôi." Trình Tinh nói.

"Chuyện thường tình mà thôi." Khương Từ Nghi cúi đầu chạm nhẹ cánh hoa trong lòng: "Dù sao chén cháo đó của cô cũng vì tôi mà nấu."

Trình Tinh cũng không tiếp tục khách sáo với nàng về chuyện này nữa mà chấp nhận tấm lòng của nàng.

Trở lại phòng bệnh, Trình Tinh đặt sách vào chỗ gọn gàng, lấy điện thoại bắt đầu gọi đồ ăn ngoài, cô hỏi Khương Từ Nghi muốn ăn gì, Khương Từ Nghi nói ngoại trừ những thứ nàng không thể ăn thì nàng đều ăn được hết.

Trình Tinh: "......"

Khương Từ Nghi còn hỏi nàng: "Còn nhớ những thứ tôi không thể ăn chứ?"

"Thịt bò, dê, nội tạng động vật, thịt ba chỉ, cá hố......" Trình Tinh đọc lại danh sách những món ăn lần trước nàng từng nhắc đến, sau đó có chút khó xử mà nói: "Khương Từ Nghi, trên thế giới này thật sự rất khó tìm được món cô thích ăn."

Khương Từ Nghi nhún vai: "Vậy cô cứ gọi món cho cô thôi."

"Tôi đâu có nói không cho cô gọi, tôi chỉ là than phiền chút xíu thôi mà." Trình Tinh nói: "Không chịu ăn uống đàng hoàng thì phải uống thuốc đó."

Khương Từ Nghi: "...... Ờ."

Trình Tinh cuối cùng gọi bánh cuốn và cơm niêu, còn kèm thêm một phần canh bắp hầm sườn heo.

Sau khi đặt xong, cô ngẩng đầu lên thấy Khương Từ Nghi đang xem điện thoại.

Cô định đứng dậy cắm hoa, liền nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên trong đầu ——

【  Ngao ô! Chúc mừng ký chủ, tiến độ công lược 30%, thưởng 40 vạn đô la Hồng Kông, xin...... Xẹt xẹt...... Xẹt xẹt......  】

【  Bíp —— Giá trị công lược giảm xuống 10%, kích hoạt cơ chế trừng phạt.  】

【  Bíp —— Xẹt xẹt...... Xẹt xẹt...... Tiến độ công lược 40%, thưởng...... Ngao ô...... Bíp ——  】

Trình Tinh: "......"

Hệ thống này bị điên rồi à!

Chương trước Chương tiếp
Loading...