[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 28



Trình Tinh không biết cấp bậc đau đớn được xác định như thế nào, trong khoảnh khắc đó, trán cô túa ra những giọt mồ hôi li ti, môi thì tái nhợt như tờ giấy trắng.

Đau đến mức cô tức khắc ngã khuỵu xuống, song vẫn còn chút sức lực để cánh tay chống đỡ cơ thể, không đến mức quá chật vật.

Sự việc bất ngờ này làm lão phu nhân và Từ Chiêu Chiêu hoảng sợ.

Nhưng lão phu nhân chỉ luống cuống trong chớp mắt, lạnh mặt quát lớn: "Trình Tinh, cô không cần giả vờ. Nhiều năm nay ta đã thấy qua đủ loại người, đến nỗi cô vì chuyện này mà giả bệnh dọa ta sợ sao? Hôm nay mặc kệ cô làm thế nào, dù có nói hết lời đi nữa thì cũng phải ly hôn với người phụ nữ đó."

Mồ hôi trên trán ngưng tụ thành giọt rơi xuống sàn nhà, gần đó là chỗ nước cháo bị hắt đổ vương vãi.

Mọi thứ dường như đang châm chọc những nỗ lực vô ích của cô trong mấy ngày qua.

Đâu phải cô chủ động muốn đến thế giới này!

Vì cái gì, các người phải làm khó cô?

Lão phu nhân chẳng phải là người thân của cô sao? Tại sao lại hung hăng, dọa nạt cô như vậy?!

Ánh mắt Trình Tinh mang theo sự khó hiểu và oán giận, cơ thể đau đến run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run, nhưng vẫn lạnh lùng cực độ: "Không ly hôn."

Từ Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm Trình Tinh, sợ xảy ra chuyện nên lay lay cánh tay lão phu nhân: "Bà nội, hình như chị Tinh không phải giả vờ đâu."

Trình Tinh hơi ngẩng đầu, thờ ơ nhìn về phía hai người họ.

Từ Chiêu Chiêu nhanh chóng tiến tới quan tâm cô: "Chị Tinh, chị có sao không?"

Trình Tinh gạt tay cô ta: "Tránh xa tôi ra một chút."

Từ Chiêu Chiêu tức thì lộ vẻ mặt uất ức: "Chị Tinh, chị thực sự có nàng liền không để ý tới em sao? Em chỉ là lo lắng cho chị."

Trình Tinh hận không thể cả đời này không bao giờ liên quan đến hai người này nữa.

Trước đây chỉ cảm thấy hai người này, một người cậy già lên mặt phô trương uy thế, một người tâm cơ thâm độc và là bậc thầy trà xanh, không ngờ rằng các nàng chính là kẻ xấu xa.

Cái xấu đã ngấm vào xương tủy!

"Em gọi bác sĩ riêng cho chị." Từ Chiêu Chiêu đứng phắt dậy, làm bộ làm tịch mà lau lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào.

Lão phu nhân thấy vậy, lập tức quát dừng lại: "Chiêu Chiêu, cháu mặc kệ nó. Cháu nhìn bộ dạng của Trình Tinh đi, vừa nhìn đã biết giả vờ."

Trình Tinh: "......"

Cảm giác như có đàn kiến cắn xé trái tim khiến toàn thân cô kiệt quệ đến nỗi không nói thành lời, cũng không còn sức để phản bác.

Cũng không biết hình phạt của hệ thống khi nào kết thúc, cô sắp không chịu đựng nổi.

Dưới tình thế cấp bách, Trình Tinh tự bắt mạch cho mình, ngoại trừ tim đập nhanh hơn bình thường thì không có vấn đề gì.

Nhưng cảm giác này là sự đau đớn không thể hình dung bằng ngôn từ.

Lão phu nhân nhìn cô, cười khẩy nói: "Trình Tinh, cô muốn dùng thủ đoạn này hãm hại ta sao, thủ đoạn còn non quá. Ta hai mươi tuổi đã theo ông nội cô lăn lộn ở tập đoàn Trình Thị, Trình Thị hôm nay là một tay ta gây dựng nên. Số người ta gặp qua còn nhiều hơn số muối cô ăn. Không cần diễn."

Trình Tinh siết chặt nắm tay, cắn răng không nói chuyện.

Chỉ là trong lòng càng thêm phẫn nộ.

Cứ như lúc cô vừa đến đây và biết được vụ tai nạn đó là do vị hôn phu Tô Gia Minh của mình âm mưu gây ra.

Cô phẫn nộ, thậm chí cô căm hận.

---

Thời gian này là lúc người Trình gia lần lượt thức dậy ăn sáng, nhưng vì tối qua là tiệc sinh nhật của Quan Lâm Mẫn, mọi người đều ngủ khá muộn, nên hôm nay cũng dậy trễ hơn thường lệ.

Tần Chi Vận trước nay không có thói quen ngủ nướng, sau khi tỉnh dậy thấy chồng mình còn ngủ say.

Ngày thường, Trình Tử Mặc vì lo công việc tập đoàn Trình Thị nên khoảng 7 giờ sáng đã ở thư phòng để xử lý văn kiện.

Hôm nay hiếm khi thấy anh ngủ say, chị liền không quấy rầy, cứ thế rúc vào lòng anh ngủ thêm một lát.

Cho đến khi Trình Tử Mặc tỉnh lại, Tần Chi Vận cùng anh quấn quýt bên nhau nói chuyện riêng một lúc. Tranh thủ lúc Trình Tử Mặc đang đánh răng rửa mặt ,chị định ra ngoài xem mọi người xuống lầu ăn sáng chưa, kết quả vừa ra khỏi cửa liền thấy cảnh tượng dưới lầu.

Cô em chồng Trình Tinh trông vô cùng chật vật.

Phải biết là trước khi Tần Chi Vận gả về, người Tần gia đã dặn dò kỹ lưỡng: ở Trình gia chọc ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng chọc Lão phu nhân và cô em chồng kia.

Trình Tinh từ nhỏ đến lớn được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, dù cô gây ra lỗi lầm gì thì người Trình gia đều đứng ra giải quyết.

Những người trong độ tuổi của cô, cơ bản đều được nhét vào một chức vụ nhàn rỗi nào đó, nhưng vì trước kia Trình Tinh nói không thích đi làm, nên đến tận bây giờ cũng chưa từng bước chân vào công sở. Hằng ngày cô chỉ việc cầm thẻ đen do cha mẹ đưa cho để tiêu xài.

Tần Chi Vận có cô em họ, lúc trước học chung trường cấp ba với Trình Tinh nói rằng tiếng tăm của cô ấy ở trường rất xấu, thường xuyên bắt nạt người khác. Mọi người thấy cô đều tìm cách né tránh, sợ gặp đúng lúc cô ấy tâm trạng không tốt. Thậm chí có lần, cô bắt một cậu bạn ốm yếu quỳ xuống lau giày cho mình.

Tần Chi Vận nghe xong thì lộ vẻ chán ghét, nhưng sau khi về làm dâu Trình gia, chị ít tiếp xúc với cô em chồng này. Hơn nữa, cô ở trong nhà hoàn toàn khác so với những gì em họ chị nói.

Tần Chi Vận đối với những lời này bán tín bán nghi.

Thế nhưng hiện giờ, lão phu nhân đang sống một mình ở nước ngoài đột nhiên về nước, trong chốc lát xảy ra xích mích với Trình Tinh.

Thái độ đối đầu như nước với lửa của hai người, không thể không liên quan đến bữa tiệc chào đón lão phu nhân tối hôm đó.

Mới sáng sớm đã chứng kiến cảnh tượng náo loạn làm chị cảm thấy không thoải mái. Dù sao Tần Chi Vận cũng là con dâu mới gả vào, tùy tiện can thiệp vào những chuyện này chắc chắn không được yên ổn.

Tuy nhiên, cũng không thể đứng nhìn như vậy.

Dù sao thì mối quan hệ của hai bà cháu trở nên tồi tệ cũng liên quan đến chị.

Nhớ lại buổi tiệc tối hôm đó, Trình Tinh vì bất bình mà lên tiếng bênh vực Trình Tử Mặc, lẽ ra Tần Chi Vận phải ra mặt nói giúp cô ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Chi Vận gõ cửa phòng Quan Lâm Mẫn.

Quan Lâm Mẫn đang ngủ mơ màng, còn tưởng người giúp việc nào đó không hiểu chuyện quên lời dặn dò của bà mà tới mời bà ăn sáng.

Phải mất một lúc lâu mới mở cửa, Quan Lâm Mẫn thấy đó là con dâu cả, ngáp một cái rồi hỏi: "Chuyện gì thế? Vận Nhi."

Tần Chi Vận không dám nói lớn, ghé sát tai bà thì thầm vài câu.

Quan Lâm Mẫn lập tức mở to mắt, dù bà đang mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng nhưng vội vàng đi xuống lầu.

Trình Khôn Sơn ở trong phòng dặn dò bà: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nóng lòng, sốt ruột thì ít nhất phải mặc quần áo tử tế rồi mới xuống chứ."

Quan Lâm Mẫn quay đầu lại nhìn, thấy ông bình thản ngồi ở bàn sách, mải mê xem quyển "Tư bản luận", liền tức giận đi qua véo ông một cái: "Trình Khôn Sơn! Đều tại ông, đang yên đang lành tự dưng rước mẹ ông về làm gì? Bà ấy vừa đến là nhà chúng ta gà bay chó sủa. Ông phải đuổi bà ấy cho tôi!"

Trình Khôn Sơn bị đau, lập tức đặt sách xuống để an ủi bà: "Sao vậy? Bà ấy ở bên đó quá cô đơn, muốn về nhà tận hưởng niềm vui gia đình. Tôi là con trai bà, sao có lý do đuổi bà đi? Hơn nữa, chẳng phải bà ấy chỉ còn vài ngày là đi rồi sao. Bà nhịn một chút, nói cho Trình Tử Mặc và mấy đứa phải ráng nhịn, bà đã 80 tuổi, còn sống mấy năm nữa đâu?"

Quan Lâm Mẫn mặt lạnh tanh: "Tự ông xuống lầu mà xem đi!" Nói xong bà khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy nhanh ra ngoài.

---

Trình Tinh đã giữ tư thế quỳ gối dưới sàn rất lâu, cứ chậm rãi chờ đợi mà hình phạt vẫn chưa kết thúc.

Thời gian đau đớn lúc này như đang trôi qua với tốc độ 0.5 lần, đau đến mức cả người cô sắp không chống đỡ nổi, song cô vẫn lạnh lùng nhìn lão phu nhân.

Lúc này khuôn mặt lão phu nhân đối với cô không chỉ là một người.

Mà có thêm hình ảnh Tô Gia Minh chồng lên.

Hơn hai mươi năm trước, Trình Tinh sống cuộc đời thuận buồm xuôi gió, không ngờ rằng những chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra liên tiếp trong năm nay.

Lão phu nhân liền hung hăng nói: "Nhìn cái gì? Trình Tinh, cô đang bất mãn với tôi sao?"

"Đương nhiên." Trình Tinh cắn răng nói.

"Vậy cô giả vờ cái gì?" Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Không phải chỉ làm vỡ một chén cháo của cô thôi sao? Chẳng lẽ vì vậy mà muốn đuổi ta ra khỏi nhà?"

"Con cháu Trình gia ta không thể cúi đầu khom lưng với bất kì ai." Lão phu nhân hờ hững nói, sự uy nghiêm tích lũy sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường vào lúc này bộc lộ ra.

Trình Tinh lại không sợ: "Đồ cổ hủ."

Vì hình phạt của hệ thống khiến cô không còn chút hơi sức nào, nghiến răng nói ra từng chữ. Thế nhưng sau khi nói xong, cả người cô không thể chịu đựng thêm nữa, ý thức dần dần mơ hồ, cánh tay đang chống đỡ thân thể cũng sắp mất hết sức lực, cơ thể trở nên lung lay sắp đổ.

Nhưng mà, cô không thể ngã xuống. Nếu ngã, mặt cô sẽ ụp xuống vũng nước cháo trên sàn nhà.

Cả người càng thêm chật vật.

Cô không muốn thảm hại như thế.

Ít nhất không muốn thảm hại như vậy trước mặt hai người này.

Từ Chiêu Chiêu nhẹ giọng: "Bà nội, hay là gọi bác sĩ riêng đến khám cho chị Tinh đi ạ, hình như chị ấy thật sự rất khó chịu."

"Gọi cái gì?" Lão phu nhân nói: "Bác sĩ riêng là ta mời từ nước ngoài về, cũng là ta bỏ ra giá cao để thuê hằng năm. Cô ta dựa vào cái gì mà được dùng? Dựa vào việc cô ta họ Trình sao? Hừ."

Tiếng "hừ" cuối lời nói đó mang theo vô vàn sự mỉa mai, châm biếm.

Trình Tinh nghĩ rằng đau đến tột độ rồi sẽ tê dại, nhưng không ngờ cơn đau này cứ liên tục tra tấn cô.

Như thể đang dạy dỗ cô về sự may mắn, nói cô biết những nhiệm vụ này cô bắt buộc phải hoàn thành.

Không thể mong bất kì tâm lý may mắn nào, nếu không kết cục sẽ thê thảm.

Trình Tinh dần mất đi các giác quan, trước mắt trở nên nhòe đi, lời nói của họ bên tai cũng không nghe rõ.

Khi tự bắt mạch cho mình lần nữa, ngón tay cô run rẩy, phải cắn mạnh một cái mới dừng lại.

Mạch tượng không giống trước, trở nên yếu ớt, đồng thời mang theo sự tức giận quá mức.

Ngay lúc cô không gượng nổi mà ngã xuống, bỗng nhiên có người đỡ lấy đầu cô, nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô.

Trình Tinh khó khăn mà mở mắt ra thì thấy Khương Từ Nghi với mái tóc đen dài đang giơ tay vỗ vỗ mặt cô. Vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt ánh lên sự lo lắng và quan tâm: "Cô làm sao vậy?"

Đau đớn kéo dài quá lâu, khiến Trình Tinh không phân biệt đâu là ảo giác, đâu là hiện thực.

Cơn đau dường như đã biến mất, lại giống như vẫn còn kéo dài.

"Đau." Trình Tinh thấy nàng xuất hiện, đột nhiên thả lỏng, cô gục đầu xuống đùi nàng một cách vô thức: "Ngực đau."

Khương Từ Nghi nhíu mày, nhìn xung quanh, tiện tay chỉ một người giúp việc: "Cô tới đây giúp tôi đỡ cô ấy nằm xuống sàn."

Người giúp việc đứng yên một chỗ rất lâu, sớm đã không chịu được cảnh tượng này, nhưng lại ngại uy quyền của lão phu nhân nên căn bản không dám có hành động gì.

Dù Khương Từ Nghi đã chỉ đích danh, người giúp việc mới bước tới, liền nghe thấy lão phu nhân phát ra "Ừm" đầy uy hiếp và đe dọa.

Chân người giúp việc vừa bước ra lại lùi về sau. Ánh mắt sợ hãi của cô ta đang thầm cầu xin-buông tha tôi đi.

Người giúp việc tới đây làm vì muốn kiếm thêm chút tiền hỗ trợ gia đình, Ai mà chẳng biết người trong nhà này không giàu thì cũng quyền quý, không ai dám đắc tội cả.

Phàm là người có chút tinh ý, đều biết trong nhà này lão phu nhân nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

Đắc tội vị Khương tiểu thư mới gả vào thì không sao, nhưng nếu đắc tội lão phu nhân, sau này muốn tìm một công việc khác rất khó khăn.

Người giúp việc này không dám, Khương Từ Nghi càng nhíu mày chặt hơn, nhưng cũng không làm khó cô ta, vì thế chuyển sang chỉ một người khác.

Nhưng trong đại sảnh rộng lớn, năm sáu người giúp việc, không một ai dám đứng ra.

Lão phu nhân thấy thế cười: "Cô là cái thá gì mà dám sai khiến người nhà Trình gia ta."

Khương Từ Nghi liếc xéo bà, giọng nói rất lạnh, ngữ khí thản nhiên: "Họ ký hợp đồng lao động, không phải khế ước bán thân."

Thần thái rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại gây tức giận: "Thời đại phong kiến đã qua rồi, chẳng lẽ bà muốn biến tập đoàn Trình Thị thành Trình Thị đế quốc? Xem bà có thể sống được mấy trăm năm nữa không, sắp xuống lỗ đến nơi mà lòng dạ còn ác độc như vậy."

"Cô!" Lão phu nhân giận tận trời: "Vãn bối như cô cũng dám dạy đời ta sao?"

"May cho bà khi tôi là vãn bối." Khương Từ Nghi nói: "Nếu không thì tôi đã tự tay giáo huấn bà."

Từ Chiêu Chiêu mặt không biến sắc mà đổ thêm dầu vào lửa: "Bà nội đừng nóng giận, Khương tiểu thư ở nhà không có ai dạy dỗ, tuổi còn nhỏ nên không hiểu quy củ, bà cần gì phải chấp nhất với nàng ."

Khương Từ Nghi cười lạnh một tiếng: "Từ Chiêu Chiêu, có phải cô nghĩ rằng mọi người trên đời này đều là kẻ ngốc? Tuy tôi không ai dạy dỗ, nhưng vẫn biết rằng khi đang ăn nhờ ở đậu thì không nên giở trò ly gián quan hệ gia đình nhà người ta. Chuyện tu hú chiếm tổ, dù có chiếm được thì vẫn là kẻ ăn bám, giống như chim sẻ dẫu có bay lên cành cao chẳng thể hóa thành phượng hoàng, mãi mãi là con chim sẻ chỉ biết ríu rít."

---

Hình phạt hẳn là đã kết thúc, Trình Tinh cảm giác trái tim mình như được thả lỏng, cô tự bắt mạch lại, mạch tượng khá ổn định so với trước đó.

Vừa lúc nghe được lời Khương Từ Nghi nói.

Không ngờ ngày thường Khương Từ Nghi lạnh lạnh nhạt nhạt, nhìn là biết kiểu người không thích nói chuyện, nhưng khi mắng người lại không hề thua kém.

Hơn nữa Khương Từ Nghi có trình độ học vấn cao, lúc mắng người không dùng từ ngữ thô tục vẫn khiến đối phương bị tổn thương chí mạng.

Cô chống đỡ thân thể suy yếu rồi vỗ tay.

Mà tình trạng cơ thể cô đến cả động tác vỗ tay này cũng không chịu nổi, vừa mới vỗ hai cái, ý thức cả người trở nên mơ hồ, thân thể không còn chút sức lực, chỉ có thể trượt dần xuống theo chân Khương Từ Nghi.

Trong tình thế cấp bách, Khương Từ Nghi kịp thời kéo cô lại.

Trình Tinh suy yếu mà cười cười, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu, vẫn an ủi nàng: "Tôi không sao."

Khương Từ Nghi mắng cô: "Cô đừng nói chuyện."

Trình Tinh ngẩng đầu mỉm cười với nàng, đối với cô động tác này cũng rất khó khăn.

"Giả vờ cũng rất giống." Lão phu nhân cười khinh: "Trình Tinh, nếu bây giờ cô đồng ý ly hôn với nàng và kết hôn với Chiêu Chiêu, ta sẽ cho cô 5% cổ phần của tập đoàn Trình Thị."

"Bà nội." Từ Chiêu Chiêu nghe vậy, giả vờ thay đổi sắc mặt: "Bà đây là......"

Lão phu nhân vỗ nhẹ tay cô ta trấn an: "Thế nào? Cô có đồng ý không?"

Trình Tinh híp nửa mắt: "Nằm mơ."

Nhiệm vụ của cô khi đến đây chính là công lược Khương Từ Nghi, nếu ly hôn với Khương Từ Nghi, sợ là bây giờ cô phải chết.

Có 5% cổ phần của tập đoàn Trình Thị thì có ích gì?

Trình Tinh nhận ra tầm quan trọng của tiền sau sự việc xảy ra với ba mình, nhưng cô cũng nhận thức được rằng không phải loại tiền nào trên đời này cũng có thể lấy.

Kết hôn với loại trà xanh như Từ Chiêu Chiêu?

Thà chết còn hơn.

Khương Từ Nghi chỉ ấn bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện."

Không hiểu vì sao, Trình Tinh cảm nhận được vài phần dịu dàng trong giọng nói của nàng.

Lạnh nhạt như Khương Từ Nghi, lại sẵn lòng bộc lộ lòng tốt của mình vào thời khắc mạng người đang bị đe dọa.

Trình Tinh cúi đầu cong môi cười, nhưng vì thể lực đã suy kiệt khiến cô chao đảo sắp ngã, hoàn toàn dựa vào sức của Khương Từ Nghi để dựa vào.

Trình Tinh có thể cảm nhận được cánh tay vừa vững chắc lại mạnh mẽ của nàng đỡ lấy người mình, cứ như đã dốc hết mọi sức lực.

Mà lúc này xe lăn của nàng cán qua vũng nước lênh láng trên sàn, nàng không để tâm chút nào.

Hình như Trình Tinh đã rõ ràng, vì sao nàng trở thành nữ chính.

Trình Tinh vẫn muốn trấn an nàng, nói cho nàng biết mình không sao và cơn đau đã dừng lại.

Chỉ là ngay cả sức lực nâng tay lên cô lại không có.

Giây tiếp theo liền nghe Khương Từ Nghi lên tiếng dứt khoát: "Bộ dạng của tiểu thư, các người đều thấy chứ? Ngay bây giờ, giúp tôi đặt cô ấy nằm xuống, tôi có thể giúp cô ấy xem xét. Cô ấy có thể bị nhồi máu cơ tim cấp tính, hoặc các bệnh lý tim mạch cấp tính khác, nếu không cấp cứu kịp thời, nói không chừng lát nữa phải tiến hành khám nghiệm tử thi."

Nói xong, nàng ngẩng đầu: "Còn các người, nếu hôm nay cô ấy chết, camera giám sát trong nhà này có thể chứng minh là do các người gây ra. Mặc dù không động thủ, nhưng vì tranh chấp với các người mà chết. Tôi muốn xem, luật sư của tập đoàn Trình Thị có thể giúp lão phu nhân 80 tuổi này hoãn thi hành án phạt được bao nhiêu năm."

"Những ngày cuối đời, bà vẫn có thể ở trong tù phô trương uy thế, tiếp tục làm lão phu nhân cay nghiệt."

Vẻ mặt lão phu nhân đã biến sắc: "Cô!"

"Các người đứng ngây ra đó làm gì!" Quan Lâm Mẫn từ thang máy lao tới, vừa vặn nghe thấy lời này của Khương Từ Nghi, lại nhìn những người giúp việc đứng bất động, cùng với Trình Tinh đang dựa vào chân Khương Từ Nghi, suy yếu đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp, cả người nhanh chóng giận dữ: "Đều không muốn làm phải không?! Muốn nhìn tiểu thư chết ở đây sao?"

Năm sáu người giúp việc đồng loạt đi tới, cùng nhau đỡ Trình Tinh nằm xuống đất.

Khương Từ Nghi ngồi xe lăn cũng không tiện, nhìn về phía người dễ nói chuyện nhất là Tần Chi Vận, chọn một cách xưng hô tương đối tốt: "Chị dâu, đỡ em một chút."

Tần Chi Vận đỡ nàng, cả người nàng quỳ gối trên sàn. Đây là tư thế không thoải mái, bởi vì nhanh chóng cứu người, nàng không để tâm đến gì khác.

Đầu tiên là kiểm tra mạch đập ở cổ tay cô, rồi bảo Quan Lâm Mẫn gọi xe cấp cứu, tiếp theo xác định vị trí đau đớn của cô.

Lòng bàn tay ấm áp cách lớp áo ngủ mà lướt qua tim cô, không tránh khỏi chạm vào chỗ mềm mại, nhưng Khương Từ Nghi không bị phân tâm, cứ hỏi đi hỏi lại không ngừng.

Cuối cùng xác định là ngực.

Khương Từ Nghi nhẹ nhàng xoa ngực cô.

Trình Tinh chưa hoàn toàn mất đi ý thức nên cảm nhận được tim mình đập nhanh mãnh liệt theo từng động tác của Khương Từ Nghi.

Rất nhiều người vây quanh cô, Khương Từ Nghi quay đầu lại bảo họ tản ra để cô có đủ không khí.

Khương Từ Nghi rất trắng, nàng nghiêm túc và nỗ lực xoa ngực cho cô dưới khung cảnh ngược sáng, thỉnh thoảng kiểm tra tình trạng của cô. Khoảnh khắc này, Trình Tinh không rõ nhịp tim của mình đang đập nhanh là vì động tác của Khương Từ Nghi, hay vì dáng vẻ của nàng.

Một lát sau, Trình Tinh khôi phục đôi chút, trên mặt cô có một giọt nước rơi xuống.

Là mồ hôi của Khương Từ Nghi.

Cả người Khương Từ Nghi thực hiện mỗi động tác đều vô cùng gian nan, dù vậy, nàng như không biết mệt mỏi mà lặp đi lặp lại.

Sau đó lại ghé sát ngực cô nghe nhịp tim.

Khi nàng chuẩn bị thực hiện lượt chẩn đoán tiếp theo, Trình Tinh giữ tay nàng lại: "Nghỉ một chút đi, tôi không sao."

Cô yếu ớt mà cười cười.

Từ Chiêu Chiêu ở một bên đột nhiên nói: "Chị Tinh không sao hết."

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía cô ta, Từ Chiêu Chiêu sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Chị Tinh đã nói như vậy."

"Đến cả lời trấn an của người bệnh cũng xem là thật." Khương Từ Nghi lạnh lùng nói: "Ngu ngốc."

Có thể nghe thấy rằng Khương Từ Nghi không phải mắng người để hả giận.

Chỉ đơn thuần cảm thấy cô ta quá ngốc.

Ngốc đến khó tin.

"Khương Từ Nghi cô đừng quá đáng." Lão phu nhân thấy Trình Tinh còn nói chuyện được, lòng nhẹ nhõm hơn phân nửa, lại trở về bộ dạng nghiêm khắc: "Đây là Trình gia, không tới lượt cô đến đây ra oai."

"Không phải ra oai." Khương Từ Nghi nói: "Nếu xe cấp cứu đến trễ thêm chút nữa, tôi có thể tiến hành khám nghiệm tử thi ngay tại đây."

Quan Lâm Mẫn tức khắc trợn tròn mắt: "Cô đừng làm tôi sợ."

Nói xong, hai hàng nước mắt liền chảy xuống.

Khương Từ Nghi nhìn về phía lão phu nhân: "Nếu Trình Tinh chết, lão phu nhân là 'người có công' từ đầu đến cuối."

Lời này nói ra, lập tức làm Quan Lâm Mẫn nảy sinh căm ghét với lão phu nhân. Những năm gần đây lão phu nhân vẫn vẫn giữ cái tính nết này, kiêu căng, ngang ngược, càng già càng lộng hành.

Phần lớn thời gian bà đều ở nước ngoài, một năm về nước không quá mấy ngày, cho nên nhịn được thì nhịn.

Nhưng lần này động chạm tới cô con gái bảo bối của bà.

Quan Lâm Mẫn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, "Nếu hôm nay Tinh Tinh có mệnh hệ gì, tôi liều mạng với bà."

Từ Chiêu Chiêu ở một bên khuyên giải: "Mẹ đừng nghe những lời nàng nói, chị Tinh hiện tại không phải vẫn ổn sao? Bà nội cũng không làm gì chị Tinh. Là buổi sáng chị Tinh ăn nói vô lễ với bà nội, bà nhất thời tức giận mới......"

"Tiểu thư Từ Chiêu Chiêu cũng có công không nhỏ." Khương Từ Nghi buông lời châm chọc tăng thêm sát thương.

Quan Lâm Mẫn càng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Chiêu Chiêu nói: "Cô đừng gọi tôi là mẹ! Từ Chiêu Chiêu, năm đó tôi thấy ba mẹ cô cùng lúc qua đời, nhìn cô đáng thương mới đem cô về nhà, nhiều năm trôi qua cô lại báo đáp tôi như vậy sao?

"Tinh Tinh đắc tội với cô hả? Cô ở đây giở trò hai mặt, châm ngòi ly gián. Chuyện giữa các người tôi không muốn xen vào, nhưng hiện giờ Tinh Tinh đã kết hôn, cô lại xúi giục cái đồ hồ đồ như lão phu nhân nói ra lời chỉ cần kết hôn với cô được cho 5% cổ phần. Các người xem sự nỗ lực của con trai tôi là cái gì hả?"

"Quan Lâm Mẫn! Cô nói chuyện phải giữ chừng mực!" Lão phu nhân cãi lại quyết liệt: "Chiêu Chiêu không làm gì sai cả."

"Chỉ có người đồ hồ đồ là bà mới cảm thấy nó không làm sai gì hết." Quan Lâm Mẫn nói: "Một bà già lão hồ đồ bị đứa tâm cơ lừa đến xoay vòng vòng, vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình năm xưa đưa tập đoàn Trình Thị phát triển rực rỡ, tôi thấy bà chẳng qua là ăn may thôi."

Lão phu nhân tức giận đến mức tay ôm ngực: "Năm đó nếu không có ta, thì cơ nghiệp hiện tại để lại cho Khôn Càn và Tử Mặc có thể như Trình Thị bây giờ sao?"

"Hiện tại Trình Thị không phải của Trình Khôn Sơn." Lão phu nhân trừng mắt tức giận, uy hiếp nói: "Ta vẫn có thể giao Trình Thị cho Khôn Sơn."

"Bà muốn giao cho ai thì giao." Quan Lâm Mẫn giận quá hóa cười : "Mấy công ty này Quan gia tôi không có sao? Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, nếu Tinh Tinh xảy ra chuyện gì, Quan gia tôi khẳng định sẽ kiện bà ra tòa, ngày tháng còn lại, bà cứ ở trong tù mà dưỡng già đi."

Trong nhà cãi nhau ầm ĩ đến mức này, tất cả mọi người đều tập trung dưới lầu.

Trình Khôn Sơn muốn tới can ngăn trận khẩu chiến căng thẳng giữa mẹ chồng và nàng dâu, nhưng vừa mới nhấc chân, hai đứa con trai đã kéo ông lại một bên.

Trình Tử Kinh là 'người từng trải' với mắt sáng suốt, tâm thấu hiểu nên khuyên Trình Khôn Sơn: "Ba đừng nhúng tay vào, sợ lát nữa bà nội có cớ để làm lớn chuyện. Mẹ lợi hại lắm, ba cứ đứng xem mẹ thể hiện đi."

Trình Khôn Sơn nhỏ giọng nói: "Nghe lời mẹ vừa nói, lỡ mẹ tức giận đến mức xảy ra chuyện không hay thì phải làm sao?"

"Cơ thể bà nội con khỏe mạnh lắm." Trình Tử Kinh cười nhẹ: "Ba nên lo lắng cho đứa con gái đang nằm trên sàn của ba đi."

Trình Khôn Sơn: "......"

Vừa lúc Trình Khôn Sơn lo lắng cho cả hai bên, liền nghe Quan Lâm Mẫn chỉ vào lão phu nhân nói: "Nếu bà may mắn thì có khi được nằm trong quan tài, không cần phải vào tù nữa."

Mọi người: "......"

Trình Tử Kinh âm thầm giơ ngón cái về phía Trình Tử Mặc.

Trình Tử Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà Trình Tinh đang nằm dưới sàn nhà, cô chỉ mơ hồ nghe được loáng thoáng cuộc khẩu chiến của họ, cả người cứ như đang lơ lửng trên mây.

Giây tiếp theo, trong đầu vang lên giọng máy móc kia___

【 "Két-- Xử phạt đau đớn hoàn thành, nhiệm vụ trừng phạt lần này kết thúc, đã khấu trừ 10 vạn đô la Hồng Kông trong tài khoản của ký chủ." 】

【 "Ngao ô! Giá trị công lược của ký chủ hiện tại là 15%, tích lũy 1 nhiệm vụ trừng phạt, hoàn thành 0. Trải qua trừng phạt đau đớn cấp độ 3."】

【 "Ngao ô! Nhắc nhở thân thiện, ký chủ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ công lược, không được lười biếng. Lần sau kích hoạt nhiệm vụ trừng phạt, nhất định phải hoàn thành thật tốt, nếu không phải đối mặt với trừng phạt của nhà lao Ngũ Hành Tinh Tế, cố lên!"

Trình Tinh nghe xong, định lý luận với hệ thống vài câu nhưng chưa kịp mở lời thì đã mất ý thức.

Trình Tinh hoàn toàn ngất lịm, trước khi bất tỉnh, cô còn thấy đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt của Khương Từ Nghi đang nhìn mình với vẻ quan tâm.

----

Khi Trình Tinh tỉnh lại, xung quanh im ắng.

Đập vào mắt là trần nhà trắng toát, cùng mùi nước sát trùng quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết đây là bệnh viện.

Vào thế giới này mấy ngày, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện.

Sau khi tỉnh lại, cô lướt nhìn xung quanh, bên ngoài trời đã chạng vạng, hẳn là cô hôn mê được một ngày.

Trong phòng bệnh có người, Quan Lâm Mẫn đang chống tay ngủ gục ở mép giường bệnh, mắt còn có quầng thâm, trông có vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

Trình Tinh không kìm được mà nhớ tới mẹ của mình.

Bên má Quan Lâm Mẫn có hai sợi tóc con bay bay, Trình Tinh theo bản năng vươn tay muốn vén hai sợi tóc chướng mắt kia đi, Quan Lâm Mẫn bỗng nhiên mở to mắt.

Chỉ thấy đôi mắt bà đỏ hoe vội quan tâm hỏi tình trạng của cô: "Tinh Tinh, con tỉnh rồi? Thế nào? Có cảm thấy không thoải mái không?"

Trình Tinh rút tay về, ngón tay cuộn lại, nhẹ giọng an ủi: "Không có gì, vẫn ổn."

"Sao giờ con lại cố tỏ ra mạnh mẽ?" Quan Lâm Mẫn đau lòng lẩm bẩm: "Đã ngất rồi còn nói mình không sao."

Quan Lâm Mẫn vừa nói vừa đứng dậy: "Mẹ đi gọi bác sĩ cho con."

Chờ Quan Lâm Mẫn đi ra ngoài, Trình Tinh mới phát hiện đây là phòng bệnh hôm đó, mang theo một cảm giác quen thuộc.

Lại không thấy bóng dáng Khương Từ Nghi.

Cô tiện tay tự bắt mạch cho mình, chính là vì cảm giác đau quá mức mãnh liệt mà tạo thành vấn đề thiếu oxy ở tim, liên quan tới đại não cũng thiếu oxy.

Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.

Rất nhanh, bác sĩ dẫn theo một đám y tá đi vào, vây quanh phòng bệnh.

Lần này bác sĩ điều trị đã đổi người, là một phụ nữ khá trẻ, đeo khẩu trang, chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, gọn gàng. Mái tóc bob được tùy ý buộc lên, vì độ dài quá ngắn, nên giống như một búi tóc nhỏ.

"Không có vấn đề gì cả." Bác sĩ nói: "Tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, không nên thức khuya và đừng để bị căng thẳng."

"Tốt." Trình Tinh đáp lời.

Cô trả lời quá ngoan ngoãn và vâng lời, làm bác sĩ phải nhìn cô thêm lần nữa, với vẻ mặt mang ẩn ý không thể tin được.

Ánh mắt thường có thể biểu đạt nhiều thứ, thế nên lúc này Trình Tinh đã nhận ra sự quen thuộc trong ánh mắt của bác sĩ.

Hơn nữa là sự quen thuộc kèm theo kinh ngạc, đại khái là___ trước đây cô không phải như vậy, sao bây giờ lại thay đổi thành thế này?

Vị bác sĩ này hẳn là có quen biết với nguyên chủ?

Nhưng nguyên chủ không hề có chút ký ức về cô ấy.

"Cảm ơn bác sĩ Tần." Quan Lâm Mẫn nói: "Vất vả cho cô rồi."

"Không có gì." Bác sĩ Tần khẽ gật đầu: "Có việc gì thì nhấn chuông gọi tôi là được."

-----

Chờ đến khi cô ấy ra ngoài, Trình Tinh mới hỏi Quan Lâm Mẫn: "Mẹ, Khương Từ Nghi đâu?"

Quan Lâm Mẫn với giọng ghen tị: "Vừa tỉnh dậy chỉ biết tìm vợ, trong mắt con có người mẹ này không?"

"Đương nhiên là có mà." Trình Tinh nhìn bà, bị giọng nói của bà cảm động nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Không phải con vừa tỉnh dậy đã thấy mẹ sao, đương nhiên phải hỏi xem nàng thế nào."

"Hai ngày nay, nàng cũng mệt mỏi. Sau khi đưa con vào bệnh viện xong thì nàng bị kiệt sức, hiện đang truyền nước biển ở phòng bên cạnh." Quan Lâm Mẫn nói: "Yên tâm, mẹ cho các con ở phòng VIP."

"Sao lại đổi bác sĩ điều trị cho con?" Trình Tinh hỏi.

Ánh mắt vừa nãy của bác sĩ Tần có chút kỳ lạ.

"Bác sĩ trước được điều đi nước ngoài để trau dồi chuyên môn." Quan Lâm Mẫn nói: "Bác sĩ mới là em họ của chị dâu con, tiến sĩ của Đại học Y khoa Harvard, lại chưa đến 30 tuổi. Được bệnh viện mời về với mức lương cao, nếu không phải Tần gia ra mệnh lệnh, dù nói gì cô ấy cũng không muốn về nước."

"Tốt rồi." Trình Tinh cũng không muốn tiếp tục truy vấn sự việc này, chỉ hỏi: "Con ngủ bao lâu?"

Quan Lâm Mẫn nhìn cô, trong mắt ngập tràn sự đau lòng.

Tình yêu thương này như sắp tràn ra ngoài, khiến Trình Tinh thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bà, vậy nên cúi đầu.

Quan Lâm Mẫn nói: "Ngủ cái gì mà ngủ. Con là ngất xỉu."

"Lão phu nhân này lúc trẻ đã ngang ngược, sau này già rồi mà không chịu an phận." Quan Lâm Mẫn tức giận đến nghiến răng: "Không chừng về sau chỉ có nằm vào trong quan tài mới có thể dừng lại."

"Có lẽ vậy." Trình Tinh bất đắc dĩ nói.

"Con hôn mê suốt hai ngày." Quan Lâm Mẫn nói: "Tim mẹ cũng vì con mà bất ổn, sợ con xảy ra chuyện gì."

" Không phải con vẫn ổn sao." Trình Tinh vỗ nhẹ vai bà, nhưng vẫn không thân thiết như với mẹ ruột của mình, dù vậy Quan Lâm Mẫn nắm tay cô, rưng rưng nước mắt: "Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết làm sao bây giờ."

"Cho dù con có chuyện gì, mẹ cũng phải sống thật tốt." Trình Tinh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của bà, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ còn hai anh người con trai, anh hai sau này sẽ kết hôn, cũng giống như mẹ có hai con trai, hai con gái, chắc chắc sẽ sống tốt."

"Không giống nhau." Quan Lâm Mẫn chắc chắn nói.

Trình Tinh cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút áp lực, chủ động nói đùa: "Mẹ sao lại nói như vậy, nếu để anh cả và anh hai nghe thấy thì buồn lòng đó."

"Chính là không giống nhau." Quan Lâm Mẫn nói: "Cho dù tụi nó có ở đây mẹ cũng nói vậy. Tinh Tinh, mẹ biết con ở nhà là giả vờ mà thôi, dù sao con cũng là con gái của mẹ. Năm đó sinh con là sinh non, mới sinh ra đã bé xíu, mọi người đều cảm thấy con không sống được."

"Nhưng mẹ và ba con mong muốn có một đứa con gái đến nhường nào, thật vất vả mới sinh con ra, sao mẹ đành lòng để con chết? Mẹ tìm bác sĩ tốt nhất, mỗi ngày đều ở bên cạnh con."

Quan Lâm Mẫn nắm tay cô, ngữ khí rất trầm, tựa như như trở về năm cô mới sinh ra.

"Phải rồi." Trình Tinh cũng không tiếp tục truy vấn về sự kiện này, chỉ hỏi: "Con ngủ bao lâu?"

Quan Lâm Mẫn nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.

Tình yêu thương này gần như sắp tràn ra ngoài, khiến Trình Tinh thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà, vì thế cúi đầu.

Quan Lâm Mẫn nói: "Cái gì mà ngủ chứ. Con là ngất xỉu."

"Cái lão phu nhân này từ lúc trẻ đã ngang ngược, lúc về già mà còn không chịu dừng." Quan Lâm Mẫn tức giận đến ngứa răng: "Không chừng về sau chỉ có nằm vào trong quan tài mới có thể nghỉ ngơi."

"Khả năng là vậy." Trình Tinh bất đắc dĩ nói.

"Con hôn mê suốt hai ngày." Quan Lâm Mẫn nói: "Tim mẹ cứ theo con mà bất ổn, sợ con xảy ra chuyện gì."

"Con đây không phải không có việc gì sao." Trình Tinh vỗ vỗ vai bà, vẫn không thân cận được như với mẹ ruột mình, nhưng Quan Lâm Mẫn lại nắm tay cô, trong mắt hàm chứa nước mắt: "Nếu con có chuyện, mẹ biết làm sao bây giờ."

"Cho dù con có chuyện, mẹ cũng phải sống tốt chứ." Trình Tinh có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của bà, ôn tồn khuyên nhủ: "Mẹ còn hai anh trai, anh hai sau này sẽ kết hôn, mẹ xem như có hai con trai và hai con gái thì vẫn có thể sống tốt."

"Không giống nhau." Quan Lâm Mẫn nói rất chắc chắn.

Trình Tinh cảm thấy không khí trong phòng bệnh có phần áp lực, chủ động nói đùa: "Sao mẹ lại nói như vậy, lỡ như anh cả và anh hai nghe thấy thì họ sẽ buồn lòng đó."

"Đúng là không giống nhau." Quan Lâm Mẫn nói: "Nếu tụi nó có ở đây thì mẹ cũng nói như vậy. Tinh Tinh, mẹ biết con ở nhà là đang giả vờ, dù sao con cũng là con gái của mẹ. Năm đó lúc sinh con là sinh non, mới chào đời thì bé xíu, ai cũng nghĩ con không sống nổi."

"Thế nhưng mẹ và ba con đã mong có con gái đến nhường nào, khó khăn lắm mới sinh được con, sao mẹ đành lòng để con rời xa mẹ? Mẹ tìm bác sĩ giỏi nhất để mỗi ngày đều ở bên cạnh con."

Quan Lâm Mẫn nắm tay cô, ngữ khí rất trầm, phảng phất như trở về những năm tháng cô vừa chào đời.

"Hai anh trai con đều nhờ chị dâu chăm sóc, nuôi lớn, nhưng con thì khác, con là do chính tay mẹ nuôi nấng. Mẹ còn nhớ hồi con một, hai tuổi thường xuyên bị bệnh, mọi người đều nói con sẽ chết yểu bất cứ lúc nào. Mẹ càng không tin những lời xui xẻo đó."

"Trước khi sinh con, mẹ là người không tin thần linh. Nhưng sinh con xong, trong một năm mẹ đã đi hết mọi ngôi chùa trong nước, cứ chỗ nào người ta nói linh thiêng thì mẹ sẽ đến. Từ Đông y, chuyên gia trong và ngoài nước, mẹ đều đưa con đi khám khắp nơi."

"Mẹ biết khi ấy cả giới hào môn đã xem mẹ như trò cười. Năm đó, chỉ riêng tiền mẹ quyên góp cho các chùa chiền đã hơn 8000 vạn. Sau một thời gian, có lẽ do trời thấy mẹ thành tâm nên sức khỏe con bỗng nhiên tốt hơn."

Khi còn nhỏ, cơ thể Trình Tinh khá yếu ớt, đều dựa vào thuốc tắm của ông ngoại mà chữa khỏi.

Lúc còn rất nhỏ, cô đã gắn bó với tiệm thuốc Trung y, không chỉ học hỏi kiến thức, mà còn điều trị bệnh cho bản thân.

Mỗi khi đến thời điểm giao mùa là cô bị cảm nặng, có thể sốt tới 40 độ, vài lần khiến người nhà sợ hãi tột độ, mẹ cô cũng thức trông nom cô hết đêm này đến đêm khác.

Đến khi cô lớn lên bình an vô sự, mọi người còn cảm thán rằng cô có thể sống sót quả là một kỳ tích.

Mỗi lần cô bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ đều là người giành lại mạng cô từ tay Thần Chết.

Vậy nên, lúc Quan Lâm Mẫn nói đến những chuyện này, lòng cô cũng dâng lên chua xót.

Nước mắt Quan Lâm Mẫn rơi xuống tay cô, Trình Tinh lấy giấy lau cho bà.

"Mẹ chỉ có một người con gái là con thôi, con nhất định phải sống thật tốt." Quan Lâm Mẫn nắm tay cô nói: "Còn nữa, chuyện con và Tô Mạn Xuân đã là quá khứ, hiện tại đã kết hôn với Khương Từ Nghi thì con phải đối xử tốt với nàng."

Trình Tinh không biết tại sao lại chuyển sang chủ đề này, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

"Mẹ biết vài chuyện bên ngoài của con, tối đó con cùng Lưu Chanh muốn làm gì mẹ cũng biết, nhưng mẹ sẵn lòng cho con một cơ hội." Quan Lâm Mẫn vỗ nhẹ tay cô: "Mẹ không mong con trở thành người giống như hai anh con, đọc được bao nhiêu sách hay đạt những thành tựu nào, mẹ chỉ hy vọng con bình an khỏe mạnh và sống thật tốt."

Trình Tinh nhìn vào mắt bà, thật lâu sau mới thận trọng gật đầu.

Nếu cô vẫn tiếp tục ở trong cơ thể này, thì cô nhất định làm một người tốt.

---

Quan Lâm Mẫn rời khỏi phòng, không lâu sau Trình Tinh đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Cô gõ cửa, không ai trả lời.

Trình Tinh đẩy cửa đi vào, Khương Từ Nghi đã tỉnh và đang ngồi trên giường đọc sách.

Nghe thấy có người bước vào, nàng chỉ là dửng dưng ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.

"Quyển sách này hay không?" Trình Tinh lấy cái ghế ngồi ở mép giường.

"Cũng được." Khương Từ Nghi gấp một góc nhỏ trang sách đang đọc, khép lại đặt sang một bên: "Cô chưa đọc qua sao?"

"Hôm đó ở tiệm sách xem mấy quyển khác nên chưa đọc quyển này." Trình Tinh nói: "Tôi có nên mua cho cô mấy quyển tiểu thuyết không? Ở bệnh viện đọc sách giết thời gian cũng khá tốt."

"Cũng được." Khương Từ Nghi nói: "Có sách để đọc là tốt rồi."

Tối hôm đó Trình Tinh bước vào 'Tiệm sách Kiếp Phù Du', vốn dĩ muốn tìm một nơi có thể giúp tinh thần bình tâm lại, kết quả lại thấy trên kệ sách có mấy quyển sách liên quan đến pháp y học, vội cầm đi tính tiền để mang về cho Khương Từ Nghi.

Cô nghĩ rằng Khương Từ Nghi ở bệnh viện buồn chán nên có thể đọc sách.

Nhưng lúc này cô cảm thấy, vốn dĩ công việc của nàng là pháp y, vậy mà giờ không thể làm công việc liên quan, việc xem những cuốn sách này ở bệnh viện chẳng khác nào đâm kim vào lòng nàng.

Không bằng xem tiểu thuyết cho thư giãn còn hơn.

Thật ra Khương Từ Nghi không sao cả, Trình Tinh có thể nhớ việc mua sách về cho nàng, bất kể là thật lòng hay giả dối, nàng đều nhận sự quan tâm này.

Cho nên tối hôm đó mới vào phòng vệ sinh đưa cho cô một ly nước.

Khương Từ Nghi biết ngày hôm đó Trình Tinh đi theo người khác đua xe, còn xem cả video trực tiếp của Hứa Từ Thích.

Thế nhưng lúc ấy, nàng thật lòng mong Trình Tinh sẽ chết ở đó.

Lại không ngờ rằng, Trình Tinh sau khi trở về sắc mặt hiện rõ mệt mỏi, nhưng lại mỉm cười dịu dàng với nàng .

Còn mua sách về cho nàng.

Trình Tinh nghe nàng nói như vậy, nhẹ nhàng nói: "Tiệm sách này tên là 'Kiếp Phù Du', ở gần cổng bệnh viện. Hôm nay cô truyền nước biển xong chưa? Chúng ta có thể cùng đi xem."

Khương Từ Nghi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Trời sắp tối rồi."

"Mới chạng vạng thôi." Trình Tinh nói: "Cô xem, ánh nắng chiều còn chưa tắt hẳn."

Rõ ràng cô mới tỉnh dậy không lâu, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy hy vọng: "Bây giờ chúng ta đi ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh nắng chiều chậm rãi lặn về phía tây, bầu trời từ màu cam chuyển sang màu xám, sau đó ánh đèn ven đường đồng loạt sáng lên, dòng xe cộ trên đường tập nập như thoi đưa, tiệm sách thì lại yên tĩnh."

"Đặc biệt là tiệm sách vào buổi tối." Giọng điệu Trình Tinh nhàn nhạt, theo lời cô miêu tả, hình ảnh dường như đã hiện ra trong đầu.

Đêm tối vốn dĩ thường nhàm chán và cô đơn, trong nháy mắt nhuốm đầy hơi thở pháo hoa nhân gian.

Khương Từ Nghi nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô sáng lấp lánh, cứ như ngôi sao sáng nhất đang treo trên bầu trời đêm vào lúc không gian chìm vào bóng tối.

"Chúng ta có thể chờ đọc sách mệt rồi tùy tiện tìm một quán ăn để dùng bữa." Trình Tinh nói: "Sau đó theo bóng đêm trở về. Sắp đến Rằm nên gần đây ánh trăng rất sáng và còn đặc biệt tròn."

Khương Từ Nghi đột nhiên hỏi cô: "Vậy cô đọc qua quyển sách tên là 'Ánh Trăng và Sáu Xu' chưa?"

"Cô đọc qua rồi sao?" Trình Tinh vui mừng kinh ngạc hỏi.

Khương Từ Nghi gật đầu: "Có một thời gian rất thích."

Trình Tinh hỏi nàng: "Vậy cô thích ánh trăng hay sáu xu?"

Khương Từ Nghi suy nghĩ một chút, giọng nói đột nhiên trở nên lưu luyến: "Tôi thích ngôi sao*."

(Tinh Tinh có nghĩa là ngôi sao á)

Trình Tinh ngạc nhiên, chớp mắt: "Hả?"

Này...... Đây là lời tỏ tình sao??

Chương trước Chương tiếp
Loading...