[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 27
Sự mong chờ lại hụt hẫng, nhịp thở cũng vô thức thả lỏng.Vốn dĩ không nên trông đợi vào câu trả lời này.Mấy ngày nay Khương Từ Nghi nghĩ đến rất nhiều đáp án, ngay cả khả năng Trình Tinh có một người chị em song sinh với xác suất cực kỳ nhỏ cũng đã nghĩ qua.Vẫn là không tìm được đáp án hợp lý và phù hợp lẽ thường.Trực giác nói cho nàng biết, Trình Tinh của mấy ngày nay và Trình Tinh ban đầu không cùng một người.Bởi vì một người dù có thay đổi đến đâu cũng không thể nào thay đổi cả ánh mắt chỉ trong một ngày.Thế nhưng cấu trúc xương của Trình Tinh không chút khác biệt, dù là song sinh cùng trứng, cũng không có khả năng giống nhau đến mức này.Khương Từ Nghi từng tiếp xúc không ít vụ án, đã từng thấy qua đủ loại thủ đoạn gây án và tâm lý tội phạm kỳ lạ.Phần lớn các vụ án đều có thể tìm ra lý lẽ thông thường và chứng minh bằng logic.Tuy nhiên chuyện này của Trình Tinh, thật sự khó tin và vô cùng quái lạ.Buổi tối, Khương Từ Nghi đã đem bàn chải đánh răng trước kia Trình Tinh từng dùng và tóc rụng trên gối của cô ấy cho Hứa Từ Thích, nàng muốn kiểm chứng một số thứ.Nếu đáp án giống nàng dự đoán thì chứng minh Trình Tinh hiện tại và Trình Tinh trước kia không phải một người.Nhưng nếu ngoài dự đoán, vậy sự thật rốt cuộc là gì?Khương Từ Nghi chưa bao giờ tin chuyện hối lỗi để làm lại cuộc đời hay cải tà quy chính, thông thường đó đều là lời cầu xin tha thứ của tội phạm nghĩ ra khi bị dồn vào đường cùng.Một khi cho họ vùng đất màu mỡ để phạm tội, họ tuyệt đối sẽ vứt lời đó ra sau lưng, không chút do dự mà tái phạm, nhưng khi sự việc bại lộ thì họ vẫn nói những lời như vậy.Ví dụ đơn giản nhất, cũng phổ biến nhất chính là bạo lực gia đình.Khi một người bị phát hiện bạo lực gia đình có thể được tha thứ bằng lời xin lỗi, điều đó chứng minh rằng cái giá phải trả khi phạm tội rất nhẹ, càng có lợi cho hắn tiếp tục tái phạm.Một lần lại một lần, vĩnh viễn không có điểm dừng.Trình Tinh trước kia đối xử với nàng thế nào, Khương Từ Nghi đều có suy tính, nàng vốn am hiểu việc quan sát người khác.Hành vi, ngôn ngữ, thói quen, gặp mặt năm phút, nói vài câu, Khương Từ Nghi liền có thể đại khái phán đoán ra đây là người như thế nào.Sự phán đoán của nàng, hầu như chưa bao giờ sai.Trình Tinh, là lần duy nhất trong đời khiến nàng mắc lỗi.Hiện tại nàng muốn bình tĩnh lại, không ngờ Trình Tinh một lần nữa làm nàng kinh ngạc.Đầu tiên là nói về Phật Tổ và Bồ Tát, hiện giờ lại nói về vũ trụ và người ngoài hành tinh. Quả thực, là một người yêu thích khoa học viễn tưởng, Khương Từ Nghi từng nhiều lần tin rằng có sự tồn tại của nền văn minh ngoài hành tinh, chỉ là!Cô ấy làm sao đến đây? Phi thuyền vũ trụ?Phương thức, thời gian, địa điểm, không có bất kỳ bằng chứng nào.Loại bỏ những khả năng không logic và sai lầm này, cuối cùng thì sự thật là gì?Mỗi lần Trình Tinh kể chuyện đều như những câu chuyện bịa đặt, nói năng lảm nhảm, thật giả lẫn lộn, ánh mắt cô ấy trong trẻo quá mức, sạch sẽ như mặt hồ trong veo nhìn thấy đáy, tinh khiết và thuần túy.Chính vì thế, Khương Từ Nghi không có cách nào phân biệt thật giả từ lời nói lộn xộn của cô ấy.Mỗi lần cảm thấy là thật, nhưng mỗi lần lại biết cô ấy đang nói dối.Lý trí cùng cảm tính điên cuồng giằng co, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng.Nhưng cô tỉ mỉ bịa đặt những lời nói dối này, rốt cuộc là muốn che giấu điều gì? Còn việc cô ấy đối xử tốt với mình có ý đồ gì sao?Bước tiếp theo của cô sẽ là cái bẫy gì?Khương Từ Nghi đang điên cuồng tiến hành "cơn lốc" phân tích trong đầu, ánh mắt nhìn Trình Tinh trở nên nghiêm túc.Trình Tinh lại bật cười, nhún vai, thoải mái nằm vật ra giường, cả người đều toát ra vẻ thư thái, dễ chịu: "Cô xem, tôi biết ngay là cô không tin tôi."Cô trở mình, nằm nghiêng ngủ, đây là tư thế giúp người ta có cảm giác an toàn, tiếp đó nói lầm bầm: "Không liên quan, bản thân tôi còn không tin mà."Khương Từ Nghi không đáp lời cô nói.Một người say rượu, lầm bầm làu bàu, có nói nàng nghe cũng không hiểu."Sao ngày nào mình cũng bịa chuyện vậy ta." Trình Tinh nói lẩm bẩm, không biết là lời trong cơn say vẫn hay là nói mớ.Khương Từ Nghi im lặng mà nghe, không đáp lại.Cô nhỏ giọng thì thầm vài câu, nói đến mức hàm hồ, Khương Từ Nghi cũng không nghe rõ.Thế mà lát sau, cô đột nhiên lớn tiếng "Sau này tôi có thể đi viết tiểu thuyết."Khương Từ Nghi: "...""Được." Khương Từ Nghi dằn lọng kiên nhẫn: "Cô chuẩn bị viết chủ đề gì?""Nhật ký du hành ngoài vũ trụ." Trình Tinh ngáp một cái, nước mắt do phản xạ tự nhiên mà chảy ra, rồi vùi đầu vào giường, giọng càng buồn bã: "Người ngoài hành tinh không thân thiện chút nào."Khương Từ Nghi: "..."Nàng cong khóe môi: "Được, chúc cô thành công."---Sáng sớm hôm sau, Trình Tinh bị hệ thống đánh thức.Bảy giờ hai mươi phút sáng, giọng của hệ thống vang lên trong đầu, mà hôm nay không còn dễ thương như thường ngày.Có lẽ vì bản thân đồng hồ báo thức đều định sẵn là không đáng yêu, hệ thống nghiêm túc: 【 "Bíp — Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu trừng phạt, xin ký chủ hoàn thành thật tốt nhé. Trừng phạt cũng là một phần của khen thưởng, nếu đến bảy giờ rưỡi ngài vẫn chưa tỉnh dậy, thì hệ thống sẽ giúp ngài." 】Cơ thể Trình Tinh còn chưa tỉnh ngủ, nhưng đầu óc đã tỉnh táo, vừa giận dữ lại phẫn nộ như muốn nổ tung: "Cô muốn giúp tôi cái gì? Giúp tôi làm sao?"Hệ thống: 【 "Bíp — Đương nhiên không phải. Hệ thống sẽ sử dụng cảm giác đau giúp làm ngài tỉnh táo, lần thứ nhất giúp đầu óc sảng khoái, lần thứ hai giúp tinh thần phấn chấn và càng tỉnh táo hơn, lần thứ ba xương cốt tan thành từng mảnh, lần thứ tư nằm thẳng cẳng trong bệnh viện, lần cuối cùng thì chuyển vào nhà xác. Dịch vụ cảm giác đau đớn độc quyền của Cục Quản lý Số Mệnh Tinh Tế, ngài xứng đáng tận hưởng." 】Trình Tinh mở mắt.Hệ thống: 【 "Bíp — Đúng là con người cần thúc giục mới có thể trưởng thành. Ngài trưởng thành rất nhanh, hệ thống cũng rất vui." 】Trình Tinh: "..."Nếu hệ thống là người máy có thực thể thì Trình Tinh chắc chắn đập nó nát bét.Không, nát nhừ.Dùng máy kéo nghiền thành bột rồi ném xuống biển.Không, ném vào đống rác.Ném xuống biển sẽ phá hoại môi trường tự nhiên.Lúc cô đang căm giận trong lòng, hệ thống lên tiếng: 【 "Bíp — Hệ thống thật sự không nhìn lầm người, ngài đúng là người tốt khi yêu quý môi trường. Vậy bây giờ ngài có thể thực hiện trừng phạt của mình chưa? Món ăn chuẩn bị cho hôm nay là: Thịt sợi xào sốt Ngư Hương ." 】Trình Tinh: "..."Nè nè, hệ thống bị bệnh rồi phải không?Nhà ai lại ăn 'thịt sợi xào sốt Ngư Hương' vào buổi sáng?Hơn nữa, Khương Từ Nghi bị bệnh dạ dày!Mọi lời phàn nàn của Trình Tinh đều bị hệ thống nghe thấy, nhưng hệ thống cố chấp không chịu nghe: 【 "Bíp — Thịt sợi xào sốt Ngư Hương là món ăn tiểu thư Khương Khương thích nhất trước khi bà nội qua đời, nếu ngài có thể tái hiện lại hương vị khi bà còn sống, nhất định sẽ làm tiểu thư Khương Khương cảm động, giá trị chinh phục dự kiến sẽ tăng 10%. " 】Trình Tinh: "..."Trong nháy mắt, hệ thống không nhận được sóng điện não của Trình Tinh.Hệ thống hỏi: 【 "Bíp — Là vì hệ thống làm nhiều việc cho ngài, nên ngài quá cảm động sao? Không sao, đây đều là việc hệ thống nên làm." 】Khóe miệng Trình Tinh run run: "Không cần tự luyến."【 "Bíp — Vậy là vì cái gì? Lần đầu tiên hệ thống không bắt được sóng điện não trong đầu một con người, thật thần kỳ. Xin hỏi vừa rồi đầu óc ngài bị chập mạch sao?" 】Trình Tinh: "... Chập mạch là cách nói của người máy các người. Con người chúng tôi gọi là đầu óc trống rỗng."【 "Bíp — Vậy vừa rồi ngài suy nghĩ điều gì?" 】"Tôi suy nghĩ rằng nếu tôi có thể tái hiện lại hương vị món ăn đó, chẳng những Khương Từ Nghi cảm động, mà bản thân tôi còn cảm động hơn. Ngay cả ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác, họ hàng gần xa đều cảm kích đến mức nước mắt giàn giụa, Tết Thanh Minh phải đốt thêm vài tờ tiền vàng mã ở phần mộ tổ tiên."Hệ thống: 【 "bíp ——————" 】Trình Tinh biết nấu cơm một chút, nhưng không nhiều lắm.Tô mì tối hôm đó nấu cho Khương Từ Nghi chính là tuyệt kỹ cả đời cô, ngoài món đó ra, cô cũng không biết xào rau.Bởi vì lúc nhỏ, cô vào bếp bật bếp gas thì suýt chút nữa bị lửa đốt bị thương, vậy nên người nhà không cho cô vào bếp.Ngày lễ, ngày tết cô chỉ cần chờ ăn là được.Từ nhỏ đến lớn, nỗi khổ lớn nhất cô từng trải qua chính là nỗi khổ học tập, nhưng vì hứng thú với dược liệu và từ nhỏ luôn được đắm chìm trong môi trường đó, nên không thấy cực khổ cho lắm.Bây giờ, ngay cả mẹ cô còn chưa ăn món 'Thịt sợi xào sốt Ngư Hương" do cô làm.Hệ thống tại sao cảm thấy cô sẽ làm được?!!Hệ thống: 【 "bíp — chúc ngài nấu cơm vui vẻ." 】Trình Tinh tò mò: "Tại sao cô không nói 'Ngao ô'? Đó không phải thiết lập chương trình của cô sao?"【 "Khi ký chủ tiếp nhận trừng phạt, thiết lập chương trình được sửa thành tiếng bíp ngắn gọn." 】"..."Trình Tinh cùng hệ thống "ngắn gọn" giao lưu một lúc để hiểu rõ quy tắc trừng phạt này.Trong vòng một tuần, mỗi ngày đều có thời gian cố định cho bữa sáng, trưa, chiều, trà chiều và bữa ăn khuya. Bữa sáng từ 8 đến 9 giờ, bữa trưa từ 12 giờ đến 1 giờ chiều, bữa chiều từ 6 giờ đến 7 giờ tối, thời gian trà chiều là 4 giờ đến 4 giờ rưỡi, bữa ăn khuya là 9 giờ rưỡi đến 10 giờ tối.Trước thời gian này, hệ thống đều dựa vào tình hình hiện tại của ký chủ để gọi cô nấu cơm.Hơn nữa, mỗi ngày công bố một món ăn để chuẩn bị.Món ăn này có thể được làm ra vào bất kì bữa nào trong ngày, sau bảy ngày, trừng phạt kết thúc thì nhận được năm vạn tệ tiền thưởng.Trình Tinh đã cố gắng thương lượng với hệ thống, cô có thể không cần năm vạn tệ kia, nhưng cũng không muốn loại trừng phạt này.Hệ thống từ chối cô một cách máy móc.Ban đầu, Trình Tinh nghe nói phải tự mình làm cơm trong một tuần thì không cảm thấy đó là trừng phạt.Cô vốn dĩ đã quen tự mình làm mọi việc, hiện tại tình trạng của Khương Từ Nghi cũng chỉ ăn cháo và chút đồ thanh đạm, nếu không thì xào chút cải thìa, qua loa đại khái, kiểu gì cũng trôi qua một tuần.Nhưng không ngờ là như thế này!!Đầu tiên, một người ít khi vào bếp lại phải làm món rau xào theo quy trình phức tạp, thì rất là khó.Tiếp theo, thuyết phục một người mỗi ngày đều ăn cơm đúng giờ cố định, còn bao gồm trà chiều và bữa ăn khuya, khó càng thêm khó.Cuối cùng, nấu cơm cho Khương Từ Nghi, một người có khẩu phần ăn ít lại mang theo sự cảnh giác và đề phòng cô, nhất định không để nàng phát hiện manh mối, khó càng thêm khó khó khó.Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ bắt buộc phải làm.Trình Tinh không định làm món chính vào buổi sáng, tối qua cô uống rượu, sáng lại bị ép buộc thức dậy, đầu còn hơi đau.Nhưng mà tối qua sau khi uống rượu, giấc ngủ của cô tốt hơn nhiều so với ngày thường, ngủ một đêm cùng nàng mà ranh giới vẫn còn nguyên.Khi cô tỉnh, Khương Từ Nghi còn ngủ say, tư thế ngủ thật đẹp, đúng chuẩn người đẹp ngủ trong rừng bản đời thực.Trình Tinh sợ đánh thức nàng, cẩn thận rón rén ra khỏi phòng.Ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Khương Từ Nghi lập tức mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, nào có chút buồn ngủ nào?Thật ra lúc Trình Tinh dậy, nàng đã thức, đơn thuần muốn quan sát Trình Tinh muốn làm gì.Kết quả cô không làm gì hết mà đi ra ngoài.Khương Từ Nghi đè nén sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.———Trình Tinh đi vào phòng bếp gặp người giúp việc, người giúp việc cung kính hỏi cô muốn ăn gì.Trình Tinh không hề nghĩ ngợi mà phất tay: "Để tôi tự làm, mọi người cứ làm việc của mình, không cần để ý tôi."Giúp việc sợ hãi: "Tiểu thư, hôm qua ngài tự mình nấu ăn, lão phu nhân đã trách mắng chúng tôi, ngài quý giá như vậy, sao có thể tự mình xuống bếp?"Trình Tinh: "... Tôi muốn nấu cháo thôi."Giúp việc vẫn cố ngăn nàng, Trình Tinh dứt khoát thể hiện uy quyền: "Mọi người sợ bà ấy thì không sợ tôi à?"Dù sao nguyên chủ là người ăn nói hỗn xược.Trình Tinh nói: "Mọi người không cần bận tâm đến tôi, tôi tự mình làm, đến lúc đó bà nội có hỏi, cứ nói là tôi khăng khăng đòi làm, không cho tôi làm thì tôi còn đánh mọi người nữa."Giúp việc khó xử: "Cái này...""Đừng xen vào tôi." Trình Tinh tìm được nồi và gạo, đổ nước chuẩn bị nấu cháo. "Thời gian sắp không kịp rồi."Cuối cùng, vì thời gian gấp rút nên Trình Tinh nấu một phần cháo dưỡng dạ dày bằng gạo kê và gạo tẻ, rồi cắt thêm một đĩa dưa muối nhỏ, khi đổ cháo vào tô thì xếp vài sợi dưa muối lên trên để nhìn đẹp mắt hơn.Phần còn lại thì xào một phần rau xanh.Trình Tinh phát huy hai chữ "lừa gạt" đến cực hạn.Cô vừa lòng mang mâm đồ ăn ra khỏi bếp, chuẩn bị lên lầu thì lại gặp Từ Chiêu Chiêu.Từ Chiêu Chiêu giống như trước đó chưa có chuyện gì xảy ra, vẫy tay chào hỏi cô: "Chị Tinh, chào buổi sáng nha. Chị tới ăn cơm sáng sao?"Nói xong lại chăm chú nhìn về phía Trình Tinh: "Nha, chị Tinh, cái này chị làm cho bà nội sao? Bà nội mà thấy nhất định sẽ cảm động."Trình Tinh: "?"Chưa kịp phản bác liền nghe thấy tiếng cười khinh: "Cái thân già này không chịu nổi đâu.""Ai nha Tổ mẫu, vừa rồi con nghe người giúp việc nói chị Tinh bận rộn trong bếp, chắc là cảm thấy có lỗi vì chuyện hai ngày trước, đây là chị ấy xin lỗi bà đó." Từ Chiêu Chiêu vui vẻ khuyên giải: "Người một nhà sao lại để thù hằn qua đêm, trong lòng chị Tinh vẫn nghĩ đến bà mà.""Nhưng hôm nay bà nội muốn ăn trong phòng, chị Tinh đưa cái này cho em đi." Từ Chiêu Chiêu nói xong, vội vàng muốn lấy mâm đồ ăn trên tay Trình Tinh, Trình Tinh lập tức xoay người né tránh.Cô là người không giỏi từ chối người khác, nhưng đến nơi đây thì phát hiện có quá nhiều kẻ 'đầu trâu mặt ngựa'.Cần phải từ chối một cách thẳng thừng mới được.Từ Chiêu Chiêu thấy cô không đưa cho mình, nhẹ nhàng nói: "Chị Tinh là muốn đích thân hầu hạ bà nội ăn sao? Vậy em đúng là dư thừa rồi.""Không phải." Trình Tinh nói: "Cơm của các người để người giúp việc làm. Cái này làm cho Khương Từ Nghi."Sắc mặt lão phu nhân tức khắc thay đổi: "Nàng là cái thá gì mà cô phải nấu cơm cho nàng?!""Nàng là vợ tôi." Trình Tinh quyết định không nhún nhường với lão phu nhân này, kể từ khoảnh khắc Khương Từ Nghi bóp nát quả óc chó ngày đó, quan hệ các nàng với lão phu nhân định sẵn là không thể tốt đẹp, ngữ khí cô trở nên mạnh mẽ: "Tôi nấu cơm cho nàng là chuyện đương nhiên."Từ Chiêu Chiêu lập tức lên tiếng: "Khương Từ Nghi thân thể không tốt, chị Tinh cũng là chiếu cố nàng. Điều đó cũng phải thôi.""Chỗ đây không có phần cho cô lên tiếng." Trình Tinh liếc xéo cô ta một cái: "Cho dù tôi không kết hôn với Khương Từ Nghi thì cũng không tới lượt cô.""Trình Tinh cô!" Lão phu nhân trừng mắt nhìn cô: "Cô là người hầu của người phụ nữ đó sao? Còn nấu cơm cho nàng! Tiểu bối Trình gia ta lại có bộ dạng khúm núm nịnh bợ này sao?!"Trình Tinh mặt không cảm xúc: "Ngài có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tôi và nàng là bạn đời, là người thân cận nhất, tôi chăm sóc nàng thì có gì không bình thường. Có phải ngài chưa từng được người mình yêu chăm sóc, nên mới nói như vậy không? Người với người giao thiệp với nhau dựa vào sự chân thành, thế mà suốt ngày chỉ toan tính thiệt hơn, lòng dạ cũng thật bẩn thỉu."Vừa dứt lời, lão phu nhân giơ tay, trực tiếp đánh nghiêng mâm đồ ăn của cô.Nước canh vương vãi khắp sàn, và sự cố gắng sáng sớm của cô cũng đổ sông đổ biển.Trình Tinh nhìn đống ngổn ngang dưới sàn, vừa ngẩng mắt lên liền nghe lão phu nhân nói: "Trình gia khi nào đến lượt cô giáo huấn ta?! Còn người vợ kia của cô! Ta không hài lòng, hai người ly hôn đi."Từ Chiêu Chiêu ở bên cạnh trấn an lão phu nhân, ngoài mặt thì an ủi nhưng ngầm đổ thêm dầu vào lửa: "Bà nội đừng tức giận, chị Tinh là hiếu thuận ngài, chắc là buổi sáng nghe lời người phụ nữ đó nói nên mới quên nấu cháo cho bà, ngày mai sẽ nhớ rõ thôi. Bà nội với Chị Tinh mới là người một nhà, người phụ nữ đó dù sao cũng là người ngoài, chị Tinh chắc chắn sẽ nghe lời bà nói."Trình Tinh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nằm mơ."Đúng lúc cô chuẩn bị giằng co với hai người này, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu.【 "bíp — Kiểm tra đo lường thấy ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt trong thời gian quy định, tiến hành xử phạt đau đớn." 】【 "bíp — Mức độ đau đớn cấp ba." 】Trái tim Trình Tinh đột nhiên như bị ai đó cầm lấy, siết chặt đến mức cô không thở nổi, sắc mặt lập tức đỏ bừng.