[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 26



Âm thanh máy móc ngọt ngào của hệ thống vang liên tục trong đầu.
【 Ngao ô! Nội dung trừng phạt là: Làm ba bữa ăn cho đối tượng công lược trong vòng một tuần, kèm theo trà chiều và bữa ăn khuya.

【 bíp - xin chú ý, không được tìm người làm thay mà phải dùng tất cả tâm tư. 】

【 bíp - xin chú ý, một khi phát hiện ký chủ vi phạm quy định thì sẽ bị đưa vào nhà lao Ngũ Hành Tinh Tế để giam giữ, hoặc phải chịu xử phạt đau đớn. 】

Trình Tinh: "..."

Đây là kiểu trừng phạt gì vậy?

Hiện tại hệ thống chưa cho cô thời gian và không gian để tranh luận, sau khi thông báo xong thì im bặt, trước mặt cô có ba người đang đứng đó.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô, Trình Tinh mím môi dưới: "Lưu Chanh, tôi không thể nói xin lỗi được."

Cô nói: "Nếu cô muốn, cô có thể công khai tất cả sự việc. Tôi có thể xin lỗi vì những hành động trước đây của tôi, dù sao cô cũng biết mà, tôi mới xuất viện, đêm đó dùng thuốc quá liều ảnh hưởng đến đầu óc, bây giờ vẫn có chút không tỉnh táo."

Lưu Chanh tức đến nghiến răng ken két: "Trình Tinh, có phải cô bị điên rồi không?"

"Tôi cảm thấy tôi của trước đây mới bị điên." Trình Tinh trả lời rất bình tĩnh: "Vừa có tiền vừa an nhàn, người nhà ở bên cạnh, bạn bè ở trước mắt, nhưng không biết trân trọng, mà lại cùng các người tụ tập làm mấy chuyện xấu xa này, đó mới là kẻ điên."

Nhân cơ hội này, Trình Tinh vạch rõ ranh giới với Lưu Chanh: "Trước đây xảy ra chuyện gì tôi không quan tâm, nhưng sau này tôi có thể quyết định, chúng ta không cùng một loại người. Tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình, không hứng thú với trò đùa cợt người khác."

Lưu Chanh: "Chúng ta? Đùa cợt người khác?"

Lưu Chanh vừa tức vừa cười: "Con mẹ nó, cô đã quên rồi sao, cô mới là người thích đùa cợt người khác nhất."

"Có lẽ đúng là vậy." Trình Tinh nói: "Nhưng bây giờ tôi muốn làm người tốt."

Cô đút tay vào túi, giọng điệu thản nhiên: "Phật Tổ không phải đã nói sao, buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật."

Lưu Chanh: "???"

Trước kia, khi vào miếu Bồ Tát còn hận không thể lấy tượng Bồ Tát xuống để làm chuyện bậy bạ mà giờ lại nói ra những lời này?

Lưu Chanh cảm thấy thế giới quan của mình đã chịu đả kích lớn.

Lúc trước còn hay nói đùa với mọi người rằng nếu Trình Tinh mà đáng tin cậy thì heo cũng biết leo cây.

Cuối cùng thì bây giờ cô đang nói gì?

Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.

Lưu Chanh muốn ngay lập tức bổ đầu cô ra xem bên trong có phải bị úng nước hay không.

Nếu không thì sao có thể nói ra lời kinh dị như vậy.

"Cô!" Lưu Chanh kinh ngạc đến mức tạm thời không biết nên nói gì, chỉ nói được mấy tiếng "cô" rồi dừng lại.

Trình Tinh cong môi cười với cô ta: "Lưu tiểu thư cẩn thận ngẫm lại lời tôi nói, có phải rất có đạo lý không?"

"Đạo lý cái quái gì." Lưu Chanh liếc xéo cô một cái: "Cô bị mỡ heo che tim hay bị đồ tàn phế kia mê hoặc đến mất trí? Sợ rằng đã quên chuyện Tô Mạn Xuân rồi phải không? Hôm nay Tô Lãnh Nguyệt cũng ở đây, cô không sợ chị ta nói cho Tô Mạn Xuân biết, đến lúc đó cô và cô ta thật sự không còn cơ hội nào hết."

Lưu Chanh là bạn bè xấu của nguyên chủ, nhưng cũng là người bạn rất "thân".

Cho đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến tình cảm của nguyên chủ. Nhưng....

Trình Tinh nhếch môi: "Cô nói Tô Mạn Xuân là người đi du học nước ngoài sao?".

"Không phải cô ta thì có thể là ai." Lưu Chanh không chút kiêng dè nơi này có người khác, càng không bận tâm người đó là người vợ hợp pháp và được pháp luật công nhận của Trình Tinh, không nể nang mà nói: "Trước đó chẳng phải nói rõ rồi sao, hành hạ đồ tàn phế này để Tô Mạn Xuân biết cô còn quan tâm cô ta, vẫn chờ cô ta quay về. Tại sao? Bây giờ lại yêu đồ tàn phế này?"

Cô ta cứ một câu đều gọi "đồ tàn phế", gọi thật sự quen miệng.

Tuy nhiên, Trình Tinh chỉ mới biết được chân tướng của vở kịch khôi hài đêm nay thông qua lời của Lưu Chanh---

Vì để bày tỏ sự trung thành với Tô Mạn Xuân đang ở nước ngoài.

... Khương Từ Nghi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì!!!

Trình Tinh là người có cảm xúc ổn định, nghe được lời của Lưu Chanh thì đáy lòng không nhịn được mà trợn trắng mắt .

Hóa ra Khương Từ Nghi chỉ là một vòng "trò chơi" của bọn họ sao?

Sự vô cảm của Trình Tinh hiện rõ trên mặt, nhưng trong mắt người khác lại giống sự khinh thường dành cho Khương Từ Nghi.

"Cô không cần bất lịch sự như vậy." Trình Tinh điều chỉnh cảm xúc, thật nghiêm túc nói với Lưu Chanh: "Làm người thì ít nhất phải lễ phép, tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, chăm sóc người già yếu, bệnh tật là phép tắc cơ bản của một con người."

"Tôi luôn bất lịch sự mà. " Lưu Chanh cười khẩy: "Chẳng phải cô cũng giống tôi sao."

Trình Tinh vươn hai tay ra trước người rồi xoa xoa, "Xin lỗi! Chúng ta không giống nhau. Ngay cả phép tắc cơ bản của con người cô cũng không hiểu, mà cô là một người trưởng thành có thể nghe hiểu tiếng người, như vậy có thể đưa ra kết luận."

Trình Tinh dừng một lát, lộ ra nụ cười chết chóc: "Đầu óc cô không tốt. Nói như vậy không hay lắm nên có thể gọi tắt là não tàn."

Đùa giỡn à.

Một kẻ vừa bước ra giảng đường đại học.

Cũng đòi đấu với một nghiên cứu sinh?

Dù thường ngày, Trình Tinh ít tham gia vào những cuộc vui chơi của bạn bè, nhưng không phải tách biệt hoàn toàn với các mối quan hệ xã giao.

Thời gian lướt mạng không nhiều, song cô đều biết những trào lưu trên các nền tảng video ngắn, việc mắng chửi người một cách uyển chuyển, khéo léo đương nhiên không làm khó được cô.

Lời này vừa nói ra, mặt Lưu Chanh liền tái mét.

Trình Tinh cũng không có tâm trạng tranh cãi với cô ta, hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm hệ thống hỏi cho rõ ràng chuyện của Thẩm Tình Tuyết, cô có một linh cảm chẳng lành.

Hệ thống nói từ khi cô đến đây, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển.

Điều đó đối với cô hay với tất cả mọi người?

Vậy cô sẽ thay đổi hoàn toàn hướng đi của thế giới này sao?

Hoặc là cô chỉ làm một số nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu, còn những chuyện xảy ra sau đó đều đi theo thiết lập ban đầu?

Vậy mọi chuyện cô làm có ý nghĩa gì không? Ý nghĩa cô đến đây là gì?

Không một khoảnh khắc nào mà Trình Tinh muốn hỏi rõ nguyên nhân hơn lúc này.

Chỉ cần hỏi rõ nguyên nhân, cô mới biết sau này nên đi tiếp như thế nào, chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt hay là phải có sự tính toán lâu dài.

Lại không ngờ rằng, trong lúc cô đang tranh cãi với Lưu Chanh, Hứa Từ Thích đã đẩy Khương Từ Nghi đi.

Cứ như không biết họ đến lúc nào và họ đi khi nào.

Đến khi Trình Tinh đứng trên lầu tìm kiếm, họ đã đi đến cửa, sắp rời khỏi phòng tiệc.
---

Bữa tiệc tối này cũng không bình thường, bởi vì màn kịch vừa rồi đã tạo ra chủ đề bàn tán sau bữa ăn.

Quan Lâm Mẫn đang tổ chức tiệc sinh nhật trên sân khấu, ở phía dưới, tất cả mọi người đang bàn tán chuyện vừa xảy ra.

Thế nhưng tâm điểm bàn tán không nằm ở việc Trình Tinh cưới một người phụ nữ hai chân tàn tật, chuyện này đã sớm lan truyền trong giới, mỗi khi có người muốn mượn chuyện này để mách lẻo với Quan Lâm Mẫn, bà đều hờ hững nói: "Con gái mà, thích thì cứ để nó làm theo ý mình, dù sao Trình gia chúng tôi nuôi nổi."

Mọi người đều nói, Quan Lâm Mẫn cưng chiều cô con gái này đến tận trời xanh.

Mà nhân vật trọng tâm tối nay là Thẩm Tình Tuyết.

Mọi người đều biết, trong giới thượng lưu ở Giang Cảng, những gia đình như họ Trình, họ Quan chỉ có thể gọi là hào môn, ngày thường tổ chức tiệc tùng, khách mời cũng đều là những người cùng tầng lớp, cấp bậc không quá khác biệt, thỉnh thoảng sẽ mở rộng giao thiệp xuống phía dưới để dung hòa.

Mà Thẩm gia này, chính là danh gia vọng tộc quyền quý.

Sự khác biệt trong đó, không cần nói cũng biết.

Vậy nên một câu nói của Thẩm Tình Tuyết lại có thể làm Lưu phu nhân sợ đến mức lập tức cho Lưu Chanh một cái tát, nếu hôm nay Lưu phu nhân khôn dạy dỗ Lưu Chanh, thì Thẩm Tình Tuyết sẽ ra mặt chỉnh đốn.

Thẩm Tình Tuyết không làm bất kì hành động nào công khai, nhưng trong thầm lặng, trên thương trường biến động, việc làm cho một công ty sụp đổ chỉ là chuyện sớm chiều.

Đừng nói Thẩm gia là danh gia vọng tộc mà mọi người không dám động vào, ngay cả bản thân Thẩm Tình Tuyết cũng là người không dễ chọc.

Tương truyền trước đây trong một bữa tiệc tối, có người nói một câu chọc cô không vui, lại khiêu khích giẫm lên giày cô, ngày hôm sau, công ty vừa mới niêm yết của người đó gặp khủng hoảng tài chính, khó khăn huy động vốn, chuỗi tài chính đứt gãy, không vay được tiền ngân hàng, chưa đến một tuần phải thế chấp tài sản, bán sạch gia sản mà còn nợ các nhà đầu tư rất nhiều tiền.

Sau đó người kia có đến cầu xin, nhưng ngay cả mặt Thẩm Tình Tuyết cũng không nhìn thấy.

Thẩm Tình Tuyết chỉ nhờ người đến nói: "Bài học đầu tiên của xã hội, làm người nên khiêm tốn."

Chỉ là từ sau vụ đó, cô ấy ít khi xuất hiện trong các buổi tiệc tùng.

Khi đó Thẩm Tình Tuyết mới hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học Cambridge, đảm nhận mảng kinh doanh xuyên quốc gia trong công ty.

Hơn nữa, bà ngoại cô ấy hình như là quý tộc hoàng gia châu Âu.

Nhưng đó chỉ là tin đồn truyền miệng của mọi người, chưa được kiểm chứng.

Sau này Thẩm Tình Tuyết tự mình thành lập chuỗi siêu thị Tình Dương, không đến mười năm đã phát triển thành Tập đoàn Tình Dương, từ một chuỗi siêu thị lột xác trở thành một tập đoàn lớn với các lĩnh vực như mỹ phẩm, hàng hiệu, logistics, và trung tâm thương mại.

Những điều này, so với gia tộc của cô ấy thì không đáng nhắc đến.

Trong thành phố Giang Cảng xa hoa lộng lẫy này, ngoài Thẩm gia, còn có Cố gia.

Hai đại gia tộc này giao thiệp vô cùng thân thiết, nhưng Cố gia còn thần bí hơn cả Thẩm gia, không có ai thấy qua người trong dòng chính của Cố gia ra mặt nói chuyện làm ăn, việc kinh doanh của họ trải rộng khắp thế giới, tất cả trung tâm thương mại, khách sạn hàng đầu trong thành phố Giang Cảng đều là tài sản của Cố gia, mà những thứ này chỉ là một phần rất nhỏ trong số tài sản của Cố gia.

Do đó sự xuất hiện của Thẩm Tình Tuyết trong tối nay khiến mọi người đều phải nín thở.

Có người muốn đến nịnh bợ nhưng không đủ can đảm, có người tò mò không biết vì sao cô ấy xuất hiện ở đây.

Càng có người bắt đầu đồn đại rằng Trình gia đã bắt được mối quan hệ với Thẩm gia, khả năng sắp thực hiện một dự án lớn.

Một khi dự án thành công, Trình gia nói không chừng có thể vươn lên trở thành đại gia tộc thứ ba dưới trướng Thẩm gia và Cố gia.

Vậy thì bầu trời thành phố Giang Cảng này, e rằng sẽ thay đổi.

Nhưng đây chỉ là lời đồn, thực hư thế nào thì phải chờ thời gian kiểm chứng.

Nhưng mà việc Thẩm Tình Tuyết xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Quan Lâm Mẫn dường như chính là bằng chứng.

Trình Tinh và Lưu Chanh giằng co trên lầu, Trình Tinh cũng không bận tâm đến cảm xúc của cô ta, xuống lầu tiếp tục tham gia tiệc sinh nhật của Quan Lâm Mẫn.

Cô đã nhắn tin cho Khương Từ Nghi, nhưng nàng ấy vẫn chưa trả lời, chắc là đang nói chuyện với Hứa Từ Thích.

Trong lòng Trình Tinh có chút lo lắng, lời nói vừa nãy không biết Khương Từ Nghi nghe được bao nhiêu, hẳn là không ít, nếu không thì giá trị công lược của cô sẽ không giảm nhanh như vậy.

Cuối cùng thì chỉ tăng được 5%, nhưng hệ thống vẫn còn nhân nhượng nên không trừ tiền cô.

Vậy thì... cô có thể kiếm tiền bằng cách tăng giá trị công lược và giảm giá trị công lược?

Cứ như gặp phải lỗi hệ thống.

Ngay lúc Trình Tinh đang suy nghĩ về tính khả thi của phương án này, cô nghe thấy giọng nói máy móc dễ thương kia: 【"Ngao ô! Không được khiêu khích uy quyền của Cục Quản lý Số mệnh Tinh Tế, nếu không ngài sẽ chết rất thảm."】

Trình Tinh mặc kệ, đối thoại với hệ thống trong đầu: "Thảm hơn tôi bây giờ sao? Làm ơn, tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, cô thấy mắt tôi không? Bên trong nó tràn ngập sự ngây thơ, trong sáng."

Vì để phê phán những nhiệm vụ này quá đáng đến mức nào, Trình Tinh không ngại tự hạ thấp mình: "Cô đưa tôi vào gia đình thượng lưu này để chơi quyền mưu sao. Nói thật nhé, hồi nhỏ tôi chia phe với đám bạn nữ cùng lớp còn không bao giờ thắng nổi, tôi là đứa bị cả lớp cô lập đó."

Hệ thống:【...... Ngao ô! 】

Sau một hồi lâu im lặng, hệ thống nói: 【"Ngao ô! Cục Quản lý Số Mệnh Tinh Tế lựa chọn ngài, điều đó đại diện cho ký chủ có tố chất hơn người." 】

Trình Tinh: "... Lời này cô tin không?"

【"Ngao ô! Hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, nếu không thì sao ngài có thể trở thành người phụ nữ cứu vớt thế giới này?!"】

Trình Tinh: "... Không bằng cô nói cho tôi trước, sau khi tôi đến đây và thay đổi một số chuyện, những chuyện khác có theo đó mà thay đổi không? Có phải là xảy ra hiệu ứng cánh bướm? Nếu thay đổi thì có ảnh hưởng gì đến tôi?"

Hệ thống im lặng.

Trình Tinh đành bất lực.

----

Trên sân khấu, Quan Lâm Mẫn đọc diễn văn kết thúc buổi tiệc, người dẫn chương trình bảo con của bà đẩy bánh kem lên, mọi người vây quanh xem Quan Lâm Mẫn cắt bánh kem.

Trình Tinh bị Trình Tử Kinh kéo một mạch lên sân khấu, và ngay khoảnh khắc cô đứng trên đó thì nhìn thấy Khương Từ Nghi và Hứa Từ Thích đã trở lại.

Hứa Từ Thích ngồi chỗ được sắp xếp và ngồi chung với người Hứa gia.

Trên bàn đó, Trình Tinh còn thấy hai người con trai nhà cô mình đang vây quanh Hứa Từ Thích nói chuyện gì đó, Hứa Từ Thích đẩy họ một cái, có lẽ bảo họ chú ý nhìn lên sân khấu.

Khương Từ Nghi thì điều khiển xe lăn ngồi bên cạnh Tần Chi Vận, bên tay phải nàng vừa vặn là chỗ ngồi được sắp xếp cho Thẩm Tình Tuyết khi bất ngờ tham dự.

Khương Từ Nghi và Thẩm Tình Tuyết ngồi cạnh nhau, Khương Từ Nghi còn gật đầu với cô ấy, hai người đang trò chuyện.

Nhìn dáng vẻ của họ thật sự rất vui vẻ.

Trình Tinh đứng trên sân khấu, nhất thời ngây người, mãi đến khi Trình Tử Kinh đẩy cô một cái, cô mới hoàn hồn.

Trình Tử Kinh ghé sát nhắc nhở cô: "Hôm nay là sinh nhật mẹ, em đừng gây rối nữa, vị Thẩm gia kia cũng đang ở đây, đừng làm chuyện xấu."

Trình Tinh thu lại ánh mắt, nói nhỏ: "Em biết."

Quan Lâm Mẫn tuy rằng thích can thiệp vào mọi chuyện xung quanh, nhưng lại không nhúng tay vào chuyện của cô và Trình Tử Kinh.

Ba đứa con đứng trên sân khấu, bà chỉ để người anh cả Trình Tử Mặc phát biểu, Trình Tinh chỉ phụ trách vỗ tay bộp bộp bộp, lúc đó tiếng vỗ tay của cô là vang dội nhất.

Cuối cùng đã hoàn thành phần này, Trình Tinh vội vàng xuống dưới.

Tiếp theo đó bắt đầu tiệc tối, màn giao thiệp xã giao kéo dài.

Tranh thủ lúc Quan Lâm Mẫn chưa bước vào cuộc giao thiệp, Trình Tinh vội vàng đưa quà của mình.

Quan Lâm Mẫn mở ra nhìn, cau mày hỏi: "Đừng nói với mẹ đây là hàng con đặt trên mạng nha? Loại 9,9 tệ à?"

Trình Tinh cãi lại: "Con tự tay làm."

Quan Lâm Mẫn ngạc nhiên: "Hả?"

Trình Tinh nói: "Con làm cả buổi chiều đó. Cái hình gỗ khắc này là tự tay con khắc, con dâu mẹ còn tinh chỉnh lại, còn bối cảnh này cũng là con tự tay nặn ra, có thể đặt ở đầu giường làm đèn ngủ."

Quan Lâm Mẫn nghe vậy, lập tức nghiêm túc nhìn kỹ, xem xong thì rất thích hình gỗ khắc kia.

"Không ngờ con có tay nghề này." Quan Lâm Mẫn cười nói: "Hồi nhỏ có một thời gian con thích chơi đồ gỗ, nên đã mua cho con một đống, kết quả con chơi mấy ngày thì chán, hóa ra là đã học thành thạo rồi à."

Trình Tinh nhún vai: "Mẹ vừa lòng là tốt rồi. Chúc mẹ mỗi năm có ngày này, mỗi tuổi có hôm nay, mãi mãi là người đẹp vui vẻ."

Quan Lâm Mẫn nghe được lời chúc của cô, ngẩng đầu liếc cô một cái: "Con gái mẹ đã trưởng thành. Lời chúc hôm nay làm mẹ muốn khóc."

"Đừng khóc đừng khóc, mau đi tìm mấy cô bạn thân của mẹ đi." Trình Tinh đẩy bà về phía đám đông, cắt ngang cảm xúc sướt mướt của bà.

Quan Lâm Mẫn vỗ cô một cái, nhỏ giọng dặn dò cô chăm sóc Khương Từ Nghi cho tốt, đồng thời cẩn thận với Thẩm Tình Tuyết, đừng không biết nặng nhẹ mà đắc tội với người ta.

Trình Tinh gật đầu: "Con có chừng mực."

Đuổi Quan Lâm Mẫn đi rồi, lúc này Trình Tinh đi đến bên cạnh Khương Từ Nghi, nắm lấy tay cầm xe lăn của nàng ấy: "Hai vị đang nói chuyện gì vậy? Không ngại cho tôi xen vào chứ?"

Ánh mắt Khương Từ Nghi và Thẩm Tình Tuyết cùng lúc nhìn về phía cô.

Theo lý mà nói, Trình Tinh phải tạo cơ hội cho Khương Từ Nghi và Thẩm Tình Tuyết ở bên nhau, hơn nữa không ngừng tác hợp cho hai người họ.

Dù sao họ mới là một cặp trong nguyên tác.

Nhưng mà... Nhiệm vụ công lược của cô vẫn chưa hoàn thành!

Vị đại nhân vật Thẩm Tình Tuyết này vẫn nên ít lảng vảng bên cạnh Khương Từ Nghi thì hơn.

Khương Từ Nghi trả lời cô một cách thờ ơ: "Cảm ơn Thẩm tiểu thư vừa rồi đã lên tiếng giúp đỡ, tiện thể trò chuyện vài câu."

Trình Tinh gật đầu, lại nghe Thẩm Tình Tuyết hình như cảm thấy hứng thú, hỏi cô: "Quà sinh nhật cô tặng cho mẹ khi nãy là tự tay cô làm sao? Làm bằng cái gì? Trông rất có tâm."

Thẩm Tình Tuyết nói chuyện cũng không giống trước kia mang lại cảm giác áp lực, ngược lại trông rất điềm tĩnh.

Nhưng Trình Tinh biết, sự điềm tĩnh đó chỉ là giả vờ mà thôi.

Trong nguyên tác, Thẩm Tình Tuyết là người có thủ đoạn vô cùng độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, một kẻ điên hoàn toàn, chỉ dịu dàng và ôn hòa trước mặt nữ chính Khương Từ Nghi.

Nhưng bây giờ Khương Từ Nghi không phải người trong hào môn và có hôn ước với cô ấy, vì sao vẫn ôn hòa như vậy?

Điều này rất kỳ lạ.

Khương Từ Nghi cũng hỏi điều Trình Tinh đang băn khoăn: "Vừa nãy Thẩm tiểu thư giúp tôi, thật sự khiến tôi vừa mừng vừa sợ, không biết Thẩm tiểu thư vì sao làm vậy? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Hay là có người nhờ vả?"

Thẩm Tình Tuyết khựng lại, mỉm cười: "Sao lại nghĩ như vậy?"

Khương Từ Nghi cong môi: "Đã thấy quá nhiều sự lừa dối, tranh giành và đấu đá lẫn nhau, tôi cảm thấy trên đời này không có chuyện tốt nào tự nhiên đến với mình. Ngay cả người thân cận nhất cũng muốn tìm cách hại tôi."

Nàng tựa như cố ý ám chỉ điều gì đó mà liếc nhìn Trình Tinh, Trình Tinh lạnh toát sống lưng, lập tức dùng ánh mắt chứng minh sự trong sạch.

Nhưng Khương Từ Nghi không để ý, nàng tiếp tục nói: "Muốn biết rõ ràng, để sau này còn có nơi phải báo đáp ân tình."

Thẩm Tình Tuyết khoanh tay: "Không thể do hôm nay tâm trạng tôi tốt và chỉ đơn giản muốn làm chuyện tốt thôi sao?"

Khương Từ Nghi khẽ sựng người: "Có thể, cảm ơn Thẩm tiểu thư."

Nàng cầm ly rượu trên bàn kính đối phương: "Sau này nếu có chỗ cần nhờ đến, trong khả năng của mình thì tôi nhất định tận tâm giúp đỡ."

Nàng định uống, Trình Tinh nhanh chóng nắm tay nàng, Khương Từ Nghi ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Tình Tuyết cũng nghi ngờ nhìn sang, Trình Tinh muốn lấy ly rượu ra khỏi tay nàng, nhưng Khương Từ Nghi cầm rất chặt.

Trình Tinh bất đắc dĩ: "Cô quên lời dặn của bác sĩ Lam rồi sao? Không được uống rượu, đồ ăn cay trên bàn cô cũng không được chạm vào."

Nói rồi nhìn về phía Thẩm Tình Tuyết: "Thật sự xin lỗi Thẩm tiểu thư, mấy ngày trước cô ấy kiểm tra phát hiện bệnh dạ dày, yêu cầu ăn uống thanh đạm, ly rượu này tôi uống thay cô ấy. Thật sự cảm ơn ngài đã bênh vực lẽ phải, vì thế tôi xin uống trước ba ly."

Nói xong, Khương Từ Nghi vẫn không chịu buông tay, có lẽ sau khi nghe thấy những lời khi nãy thì không muốn để ý đến cô.

Trình Tinh khom lưng ghé sát tai nàng nói nhỏ: "Đừng để người ta chê cười. Ngoan, buông tay đi."

Khương Từ Nghi nhíu mày, cảm thấy ngữ khí này quá mức thân mật, song cũng buông lỏng tay.

Trình Tinh uống hết ba ly, Thẩm Tình Tuyết cũng uống một ly thì nghe Thẩm Tình Tuyết nói: "Cũng không hẳn là bênh vực lẽ phải, chỉ là thấy Khương tiểu thư liền cảm thấy thân thiết."

Khương Từ Nghi cười: "Đúng là hiếm gặp, người bình thường gặp tôi còn trốn không kịp.

"Vì sao?" Thẩm Tình Tuyết tuy chỉ uống một ly, hình như có men say, cười đến mơ màng.

"Mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với thi thể." Khương Từ Nghi nói: "Ở phòng giải phẫu lâu rồi, trên người đều là mùi xác chết."

"Trình tiểu thư còn không sợ, vì sao tôi phải sợ?" Thẩm Tình Tuyết nửa đùa nửa thật nói: "Khương tiểu thư ,nếu nói người bình thường trốn cô còn không kịp, vậy Trình tiểu thư tại sao vẫn luôn bên cạnh cô?"

"Tôi trời sinh có tính phản nghịch, chỉ thích mùi hương trên người vợ tôi thôi." Trình Tinh ở bên cạnh nói.

Khương Từ Nghi cảm thấy giọng nói cô có gì đó không đúng, vội quay đầu lại....

Hai gò má của Trình Tinh đã ửng hồng, ánh mắt long lanh như mặt hồ gợn sóng dưới làn gió nhẹ mùa hè. Cô mỉm cười dịu dàng, không mang theo sự đe dọa mà xen lẫn vài phần trẻ con.

"Mùi hương trên người vợ tôi, tôi thích không chịu nổi." Trình Tinh nói: "So với mùi thuốc bắc kia thì dễ chịu hơn nhiều."

Thẩm Tình Tuyết nheo mắt: "Trình tiểu thư là người học trung y?"

Trình Tinh cắt ngang: "Cảm thấy hứng thú thôi. Hồi nhỏ thường xuyên uống thuốc, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."

"À." Thẩm Tình Tuyết nhìn về phía Khương Từ Nghi, nhẹ nhàng nói: "Khương tiểu thư, vợ cô uống hơi nhiều rồi."

"Vâng, tôi đưa cô ấy về phòng, thật ngại quá." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh nghe vậy, nghiêng đầu nói với Thẩm Tình Tuyết: "Tạm biệt nhé ~ tiểu Thẩm."

Tần Chi Vận ngồi ở bên kia nghe được lời này, trong lòng không khỏi run sợ .

Cứu mạng. Cô em chồng này đúng là không sợ trời không sợ đất, người đó chính là Thẩm Tình Tuyết của Thẩm gia.

Thế mà cô gọi người ta là tiểu Thẩm?

Tần Chi Vận đang cân nhắc nên cứu vãn tình hình thế nào, liền thấy Thẩm Tình Tuyết đỡ trán cười khẽ, còn chủ động chào hỏi chị: "Trình thiếu phu nhân, hai vị trong nhà chị thật thú vị đó."

Tần Chi Vận cứng đờ người, đáp lại bằng nụ cười: "Ngài quá khen."

Thẩm Tình Tuyết thấy ở lại cũng không gì thú vị, nên đứng dậy bỏ đi.

---

10 giờ tối, biệt thự Lan Nguyệt.

Thẩm Tình Tuyết với gương mặt lạnh lùng ngồi trên sofa, trên bàn đặt hộp thuốc lá dành cho nữ, cùng chiếc bật lửa kim loại màu bạc. Cô cởi hai cúc áo sơ mi ở trên, để lộ một mảng lớn da thịt trước ngực, dù vậy cũng không khiến người ta nảy sinh một chút tà niệm nào.

Mái tóc dài màu nâu được cô tùy ý kẹp lên bằng chiếc kẹp cá mập, hai bên má buông xuống vài lọn tóc, trông có vẻ buông thả lại phóng túng, như kẻ bất cần đời và không gì có thể ràng buộc .

Thẩm Tình Tuyết không chút bận tâm trả lời tin nhắn, lúc này mới cúi người cầm điếu thuốc trên bàn, vừa đưa điếu thuốc lên miệng, lập tức có người quỳ xuống châm lửa.

Ánh lửa của bật lửa chập chờn, chiếu vào gương mặt cô những vệt sáng u ám.

Khói thuốc màu than chì bay lượn lờ trong không trung, Thẩm Tình Tuyết kiên nhẫn chờ đợi.

Điếu thuốc đã hút hơn nửa, sự kiên nhẫn cũng dần cạn kiệt.

Giọng nói cung kính của người đàn ông phía sau truyền đến: "Thẩm tổng, Kỷ tiểu thư đến rồi."

Thẩm Tình Tuyết ung dung hút một hơi thuốc, ngồi yên một chỗ, vừa lúc có một cô gái ước chừng hai mươi tuổi cẩn thận đi tới, liếc nhìn xung quanh rồi dè dặt ngồi xuống ghế sofa đối diện cô.

Ghế sofa rất mềm, khi ngồi xuống lún sâu, gần như bao bọc cả người cô gái mảnh khảnh ấy, song lại đem đến cảm giác an toàn chưa từng có.

Thẩm Tình Tuyết bình tĩnh nhìn cô gái như đang ẩn giấu một cơn bão sắp dậy sóng.

"Hôm nay em đến đó làm gì?" Thẩm Tình Tuyết hỏi.

Cô gái cắn môi: "Có người trả tiền bảo em đi biểu diễn."

"Bao nhiêu tiền?"

"Mười vạn."

"Biểu diễn cái gì?"

"Ca hát."

"Có biểu diễn không?"

"Không có."

"Vậy em làm gì?"

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, đến mức làm rơi một cây kim cũng có thể nghe rõ ràng. Tuy nhiên, những người làm việc lâu năm bên cạnh Thẩm Tình Tuyết đều quen với loại áp lực này.

Thế mà, sau khi Thẩm Tình Tuyết rời khỏi Trình gia, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm.

Ở Trình gia cô ấy còn cười nói ôn hòa, trước nay họ chưa từng thấy Thẩm tổng lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy.

Nhưng vừa ra khỏi cửa liền thay đổi sắc mặt, cứ như đã bị lập trình theo một trình tự mặc định nào đó.

Chỉ là hôm nay Thẩm Tình Tuyết bất ngờ tốt bụng, phất tay bảo tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, trừ Kỷ tiểu thư.

Thẩm Tình Tuyết lại hút một hơi thuốc, nhả ra làn khói, hình dáng người trước mắt trở nên chút mơ hồ.

Cô lạnh lùng hỏi: "Tại sao không nói?"

"Em... Em không dám nói." Cô gái cúi đầu, cơ thể run rẩy, dường như rất sợ cô.

Thẩm Tình Tuyết cười lạnh một tiếng: "Không dám nói, nhưng lại dám làm."

Cô gái đột nhiên run lên bần bật: "Thật... Thật xin lỗi."

"Em biết hôm nay nếu tôi không đi, kết cục của em sẽ là gì không?" Thẩm Tình Tuyết hỏi.

Hai ngón tay cô gái bấu chặt vào nhau: "Biết... Biết."

"Biết?" Thẩm Tình Tuyết cười nhạo: "Nếu em biết, sao còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"

"Ngày thường, tôi sẽ không đến loại tiệc tùng đó." Thẩm Tình Tuyết nói: "Chi Chi, em quá ngu ngốc."

"Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư." Giọng Chi Chi nghẹn ngào: "Em chỉ là nghe nói, sau khi đến đó hát một bài sẽ được trả tiền, em nghĩ có thể kiếm được chút tiền để trả cho chị."

"Muốn rời xa tôi như vậy sao?" Thẩm Tình Tuyết dụi tắt điếu thuốc, trong không khí tràn ngập hương thơm đặc trưng của loại thuốc lá này, hương hoa sơn chi thoang thoảng lan tỏa, cô vẫy tay về phía cô gái đối diện: "Chi Chi, lại đây."

Chi Chi cắn môi dưới, đôi môi anh đào sắp cắn đến chảy máu, cô chần chừ không muốn bước tới.

Hôm nay em làm chuyện sai, không biết Thẩm tiểu thư sẽ phạt em như thế nào.

Em rất sợ hãi.

Thẩm Tình Tuyết lạnh lùng lặp lại lời nói: "Chi Chi, lại đây."

Chi Chi dù không muốn vẫn đứng dậy đi đến trước mặt cô.

Thẩm Tình Tuyết bắt chéo chân, trông cực kì phong lưu, ngữ khí không nóng không lạnh: "Hát cho tôi nghe một chút bài hát mà em chuẩn bị biểu diễn đêm nay."

Nước mắt Chi Chi đọng trên mi, bộ dạng tủi thân nhưng không dám khóc.

Thẩm Tình Tuyết lại không có nhiều kiên nhẫn: "Chi Chi, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Cô gái nghe vậy lập tức hắng giọng, mặc dù vừa nghẹn ngào vì nức nở, giọng hát vẫn uyển chuyển du dương, trời sinh em có giọng hát hay. Hát tình ca lại mang đến cảm xúc khác biệt, làm người nghe như hòa mình vào cảnh sắc Giang Nam, say mê giữa sông nước hữu tình.

Không cần nhạc đệm, hát chay thôi cũng đã là giọng ca trời ban.

Bài hát kết thúc.

Thẩm Tình Tuyết khẽ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá cô gái: "Lau nước mắt đi."

Chi Chi vội vàng lấy giấy lau, giây tiếp theo liền nghe Thẩm Tình Tuyết nói: "Cởi áo ra."

Chi Chi siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt tức khắc ửng đỏ, do dự vài giây sau đó cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen.

"Quần jean." Thẩm Tình Tuyết uống champagne, lời nói ngắn gọn, nhưng lời cô nói ra chính là mệnh lệnh, Chi Chi không dám cãi lời, cũng không dám từ chối.

Trên và dưới là hai màu đen trắng đối lập.

"Áo ngực." Thẩm Tình Tuyết tiếp tục nói.

Chi Chi lưỡng lự một lát rồi làm theo, chỉ còn lại chiếc quần lót cuối cùng.

"Còn nữa." Thẩm Tình Tuyết nói.

Chi Chi cúi đầu, mặt đã đỏ bừng đến tận cổ vì thời gian chần chừ quá lâu.

Thẩm Tình Tuyết cười nhạo một tiếng: "Chi Chi, đâu phải tôi chưa từng thấy chuyện này."

Chi Chi cắn môi: "Em thấy ngại."

Thẩm Tình Tuyết thích dáng vẻ này của em, không nhịn được mà cười, thưởng thức một lát mới gọi em, giọng nói mang theo chút men say: "Chi Chi, lại đây."

Chi Chi bước từng bước rất chậm, lại bị Thẩm Tình Tuyết một tay kéo xuống ngồi vào lòng mình.

Thẩm Tình Tuyết nói: "Chi Chi, sau này đừng để người ta lừa nữa."

"Vâng." Chi Chi nói.

Lòng bàn tay Thẩm Tình Tuyết lướt qua tấm lưng mềm mại như nhung của em: "Lần sau, tôi sẽ không cứu em đâu."

Chi Chi định trả lời thì đã bị cô ấy trêu đùa một cách ngang ngược, tức khắc ôm chặt lấy cô, lời muốn nói ra cũng trở thành tiếng nức nở.

---
Tại biệt thự Trình gia, Trình Tinh đang ngồi thẫn thờ ở mép giường.

Khương Từ Nghi đưa cho cô một ly nước ấm, Trình Tinh nhận lấy rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Đến khi uống xong, cô tự mình đứng dậy đặt ly nước lên bàn.

Trình Tinh một lần nữa ngồi xuống mép giường, đột nhiên hỏi: "Khương Từ Nghi, cô có người mình thích không?"

Khương Từ Nghi nhớ đến ngăn kéo chất đầy thư của mình, suy nghĩ một lát: "Xem như là có đi."

Cô ấy hỏi lại Trình Tinh: "Cô thì sao?"

Trình Tinh lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Tôi không biết là ai."

Khương Từ Nghi nhận ra hiện tại cô đang say nên không được tỉnh táo, liền nói: "Vậy cô đi ngủ đi."

Trình Tinh nhìn nàng, đột nhiên buồn bã nói: "Vừa nãy thấy cô cùng Thẩm Tình Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, tôi có chút không vui."

Khương Từ Nghi ngẩn người: "Tôi?"

Nàng lập tức cảnh giác: "Cô không phải thích Tô Mạn Xuân sao?"

"Tô Mạn Xuân?" Trình Tinh lắc đầu: "Đó không phải người tôi thích, tôi sẽ không thích người như vậy."

"Vậy cô thích người như thế nào?" Khương Từ Nghi hỏi.

"Thích..." Trình Tinh suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Khương Từ Nghi tưởng rằng cô đã ngủ rồi.

Kết quả là cô ấy bất ngờ mở to mắt nói: "Không biết, tùy cảm giác. Trước kia tôi còn thích một người bạn qua thư từ."

Khương Từ Nghi đang chuẩn bị nghe chuyện xưa thì nghe Trình Tinh quay về chủ đề trước đó: "Cảm giác tôi dành cho cô là chiếm hữu sao? Hình như cũng không giống lắm. Không nên nha."

"Cái gì không nên?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh nói: "Ta đáng lẽ không nên có sự chiếm hữu với cô, cũng không nên thấy không vui."

Khương Từ Nghi: "..."

Vì sao?

Nếu cô ấy là Trình Tinh, việc xuất hiện những cảm xúc này chẳng phải rất bình thường sao?

Dựa theo cách suy nghĩ trước kia của Trình Tinh mà nói, nàng chính là vật sở hữu của cô ấy, vậy nên khao khát chiếm hữu là rất chuyện bình thường.

Ngay khi nhìn thấy những lá thư của nàng, Trình Tinh kia còn nổi trận lôi đình và bắt đầu phát điên.

Nhưng hiện tại, cô ấy nói rằng không nên.

Cho nên...

Khương Từ Nghi trực tiếp bỏ qua sự phân tích trong đầu, hạ thấp giọng, mang theo ý đồ dụ dỗ: "Trình Tinh, vì sao cô không nên có sự chiếm hữu với tôi?"

So với ngày thường thì giọng nói của nàng bây giờ mềm mỏng hơn rất nhiều, bất cứ ai nghe xong cũng khó mà kiềm chế: "Là bởi vì, cô không phải Trình Tinh ban đầu đúng không?"

Trình Tinh nghiêng đầu qua, nhìn về phía Khương Từ Nghi, bỗng nhiên cười rất dịu dàng: "Cô thật xinh đẹp, Khương Từ Nghi."

Khương Từ Nghi: "..."

Không hỏi được gì.

Kết quả giây tiếp theo, Trình Tinh bỗng nhiên thần thần bí bí mà nói: "Tôi có một bí mật, Khương Từ Nghi."

Khương Từ Nghi dựng thẳng tai lên nghe: "Cái gì?"

Giờ khắc này, nàng cảm thấy sự thật đang ở ngay trước mắt.
Trình Tinh chớp chớp mắt, rất nghiêm túc nói: "Tôi là người ngoài hành tinh. Đến từ vũ trụ."
Khương Từ Nghi: "..."
Bị lừa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...