[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 25



Trong buổi tiệc khách khứa đông nghịt, cái tát này đánh xuống thật vang dội.

Lưu Chanh chợt ngây người. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ không nỡ đánh cô một cái nào, thế mà giờ đây chỉ vì câu nói không đáng bận tâm của người khác mà mẹ giáng cho cô một bạt tay trước mặt công chúng.

Thậm chí còn đánh hết sức lực khiến nửa bên mặt Lưu Chanh như tê dại, khóe miệng rỉ máu, cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng.

"Mẹ!" Lưu Chanh biểu cảm kinh ngạc, không thể tin được mà gọi mẹ.

Lưu phu nhân trừng mắt nhìn cô: "Còn không mau xin lỗi Thẩm tiểu thư ."

Lưu Chanh không biết mình đã làm sai điều gì, cô chỉ vào Khương Từ Nghi nói: "Rõ ràng là con mất đồ, là kẻ tàn phế kia trộm vòng cổ của con, con chẳng qua chỉ tìm cô ấy đối chất, tại sao con phải xin lỗi?"

"Con vô lễ với Thẩm tiểu thư." Lưu phu nhân nói xong xoay người, khiêm tốn với Thẩm Tình Tuyết: "Thẩm tiểu thư, thật sự xin lỗi. Con gái tôi bị chiều hư từ nhỏ, ăn nói hành xử đều không đúng mực, về nhà tôi nhất định dạy dỗ nó đàng quàng."

Những người có mặt ở đây, có người nhận ra Thẩm Tình Tuyết, cũng có người không biết.

Thế nhưng tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.

Phải biết rằng trước mắt bao người, Lưu phu nhân cũng là người có máu mặt trong giới thượng lưu Giang Cảng. Mà giờ đây, đối với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều lại khom lưng cung kính.

"Không có gì." Thẩm Tình Tuyết lại rất thong thả: "Ái nữ ngây thơ hồn nhiên, nhìn ra được Lưu phu nhân rất cưng chiều cô ta. Nhưng người cô ta cần xin lỗi không phải tôi, mà là vị tiểu thư bị oan uổng này."

Lưu phu nhân đẩy nhẹ cánh tay Lưu Chanh: "Mau xin lỗi vị tiểu thư đó nhanh."

 "Tại sao con phải xin lỗi cô ấy?!" Lưu Chanh càng thêm khó hiểu.

Cô không biết người phụ nữ bất ngờ xuất hiện ở đây là ai, càng không hiểu sao kế hoạch được sắp đặt đâu vào đấy, mà Trình Tinh vẫn chưa xuất hiện để phối hợp diễn với cô. Hiện giờ, vở kịch bôi nhọ này chỉ có một mình Lưu Chanh độc diễn.

"Là cô ấy trộm vòng cổ của con." Lưu Chanh cầm chiếc vòng cổ nói: "Mẹ, mẹ xem một chút, đây là quà sinh nhật ba tặng cho con khi con hai mươi tuổi, chẳng lẽ mẹ muốn nói là con cố tình để nó vào túi cô ấy để vu oan sao? Con luôn ở bên cạnh Lộ Nhiễm và đám bạn, hoàn toàn không thể nào."

Lưu phu nhân nhìn bộ dạng này của con gái mình mà đau lòng muốn chết, nhưng Thẩm Tình Tuyết đang đứng ở đó, dường như quyết định phải lấy lại công bằng cho người phụ nữ tàn tật kia.

"Chanh Chanh, xin lỗi." Lưu phu nhân mím chặt môi: "Xin lỗi vị tiểu thư này."

"Đây là cái đạo lý gì? Cô ấy trộm đồ của con rồi lại bắt con xin lỗi! Không thể nào!" Lưu Chanh vẫn mạnh miệng như cũ.

Giây tiếp theo, giọng nói của Trình Tinh vang lên trong đám đông: "Cô có chứng cứ gì có thể chứng minh vợ tôi trộm vòng cổ của cô?"

Bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Tình Tuyết làm cô do dự nên định yên lặng quan sát tình hình.

Lại không ngờ Lưu Chanh từng bước dồn ép, mà Khương Từ Nghi đang ngồi ở đó trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Mặc dù mọi người đều không nhìn thấy Khương Từ Nghi trộm vòng cổ của Lưu Chanh, nhưng giọng điệu của Lưu Chanh rất chắc chắn, hơn nữa thái độ của cô ta cứng rắn, vừa rồi còn nói một tràng dài chứng minh động cơ gây án của Khương Từ Nghi,  nhất quyết cho rằng nàng là hung thủ.

Trong đám đông đã có người xì xào bàn tán, nói rằng người phụ nữ mà Trình gia cưới về tay chân không sạch sẽ.

Lúc này Trình Tinh mới ra mặt, bước đến bên cạnh Khương Từ Nghi vỗ vai nàng trấn an.

Khương Từ Nghi ngước mắt đối diện cô, sắc mặt không cảm xúc, nhưng dưới sự bình tĩnh đó là sóng gió trào dâng mãnh liệt.

Trình Tinh đến gần mới phát hiện thân thể nàng đang run rẩy.

Trình Tinh vừa ra mặt thì càng thêm náo nhiệt, Quan Lâm Mẫn cùng Tần Chi Vận sau khi nghe tin thì vội vàng qua đây, một loạt đàn ông Trình gia cũng đều có mặt.

Quan Lâm Mẫn thấy Lưu phu nhân đứng ở đó thì cũng đứng bên cạnh Trình Tinh và Khương Từ Nghi với dáng vẻ đứng ra bảo vệ cho họ, nhưng Trình Tinh không muốn bà tham gia vào chuyện này.

Cô điềm tĩnh nhìn Lưu Chanh: "Bắt gian phải bắt tại trận, bắt trộm phải bắt được tang chứng. Đạo lý đơn giản như vậy, có lẽ Lưu tiểu thư hiểu mà phải không?"

 "Trình Tinh cô!" Lưu Chanh thấy cô thay đổi giọng điệu, giận muốn sôi máu: "Cô sao lại nói giúp cô ấy?"

"Cô ấy là vợ tôi, tôi không giúp cô ấy thì giúp ai?" Trình Tinh nói: "Trước tiên không bàn đến vấn đề khác. Cô nói Khương Từ Nghi trộm vòng cổ của cô, cô có chứng cứ gì không? Có người thấy vợ tôi trộm vòng cổ của cô sao? Hay là cô xem camera giám sát phát hiện cô ấy lấy ở đâu?"

Lưu Chanh không nói lời nào.

Trình Tinh tiếp tục hỏi: "Hoặc là Khương Từ Nghi thừa nhận trộm vòng cổ của cô?"

Lưu Chanh quay đầu, vừa vặn thấy cô bạn thân Chu Lộ Nhiễm đang đứng một bên hóng hớt, lạnh mặt nói: "Là Lộ Nhiễm thấy."

 Chu Lộ Nhiễm: "??"

 "Phải không, Chu tiểu thư." Trình Tinh quay mặt hỏi: "Xin hỏi cô đã thấy Khương Từ Nghi lấy vòng cổ của cô ta khi nào và ở đâu?"

Chu Lộ Nhiễm vẻ mặt ngơ ngác: "Tôi không biết, không nhìn thấy."

Sau khi giải thích rõ, Chu Lộ Nhiễm quay sang Lưu Chanh: "Lưu Chanh cô bị điên à? Tôi lúc nào nói lời đó với cô?"

Lời nói dối ngay lập tức bị vạch trần, Lưu Chanh vẫn thẳng lưng: "Các người đang bao che cho kẻ tàn phế này đúng không?"

"Đó không phải là bao che." Trình Tinh nói: "Lưu tiểu thư xin hãy thận trọng trong lời nói . Nếu vợ tôi thật sự lấy vòng cổ của cô, thì chúng tôi nhất định xin lỗi và bồi thường cho cô, nhưng nếu không phải cô ấy lấy thì cô phải ở đây xin lỗi vợ tôi, trả lại sự trong sạch cho cô ấy."

Lưu Chanh nghiến răng tức giận: "Trình Tinh cô!"

Một lúc sau cũng không nói thêm được gì.

Xét cho cùng là hai người đã lên kế hoạch từ trước, chuẩn bị trong bữa tiệc này vu oan nàng, bôi nhọ danh tiếng Khương Từ Nghi, nhân tiện xem nàng mất mặt ra sao?

Nếu nói ra thì chẳng phải khẳng định Lưu Chanh đang vu oan Khương Từ Nghi.

Và Lưu Chanh sẽ trở thành kẻ lừa đảo.

Buổi tiệc này quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Cảng, Lưu Chanh có thể mất thể diện, nhưng cả nhà cô ta không thể chịu được sự nhục nhã này!

Chuyện đến nước này, đành phóng lao thì phải theo lao: "Tôi không nhìn thấy cô ấy trộm, nhưng vòng cổ từ trong túi cô ấy rơi ra, hơn nữa ở đây chỉ có Khương Từ Nghi bị tình nghi trộm đồ."

"Vì sao?" Trình Tinh hỏi: "Động cơ là gì?"

"Có thể vì cái gì! Đương nhiên vì cô ấy nghèo. Ai  mà không biết cô ấy có người ba tệ nạn lại từng ngồi tù."

"Lưu Chanh, cô phải chú ý từ lời nói đến hành động của mình!" Quan Lâm Mẫn nghe vậy thì không ngồi yên được nữa, cắt ngang lời cô ta.

Trình Tinh ấn bà ngồi xuống, thản nhiên mà nói: "Đây cũng gọi là động cơ sao? Chỉ vì xuất thân gia đình mà trở thành động cơ gây án? Thật nực cười. Lưu tiểu thư may mà không làm việc trong Sở Cảnh Sát, nếu không thì trên đời này có thêm bao nhiêu vụ án oan nữa đây."

"Đầu tiên, vòng cổ của cô dù trị giá trăm vạn, nhưng cũng không đáng để vợ tôi phải lấy trộm.  trong ngăn tủ của tôi có những loại quần áo và trang sức quý giá hơn thứ này rất nhiều, chỉ cần vợ tôi muốn thì có thể lấy tùy ý, vì đó đều là của cô ấy."

"Tiếp theo, trước kia cô ấy là người làm công ăn lương, nhưng cô ấy là pháp y lừng danh của Sở Cảnh Sát Giang Cảng. Mỗi đồng tiền kiếm được đều sạch sẽ và không hổ thẹn với lương tâm, thậm chí cô ấy chưa bao giờ tiêu xài vượt quá khả năng chi tiêu của mình."

"Thứ ba, thân thể cô ấy các vị đều thấy rõ, cô ấy không đủ khả năng để thực hiện việc lấy trộm."

"Cuối cùng, xét về nhân phẩm của vợ tôi và những thứ cô ấy sở hữu mà nói thì chiếc vòng cổ trị giá trăm vạn này là thứ không đáng kể. Tôi không dám nói là toàn bộ Trình gia, nhưng ít nhất mọi thứ tôi có đều là của cô ấy. Nói cách khác, hành động của cô ấy cũng chính là hành động của tôi. Lưu tiểu thư, cô cảm thấy tôi sẽ đi trộm chiếc vòng cổ này của cô sao?"

Giọng Trình Tinh không lớn, bình tĩnh mà phân tích tình hình cụ thể, mỗi lời đều nói có sách mách có chứng.

"Vậy cô giải thích thế nào việc vòng cổ của tôi rơi ra từ túi xách của cô ấy?" Lưu Chanh nói: "Chẳng lẽ đó cũng là tôi vu oan cho cô ấy sao?"

"Vòng cổ xuất hiện trong túi xách của vợ tôi có nhiều khả năng. Tôi đã cử quản gia đi kiểm tra camera giám sát. Chuyện này nếu xảy ra ở Trình gia chúng ta, nên không thể để bất kì ai phải chịu ấm ức." Trình Tinh nói: "Suốt ngày hôm nay, tôi đều ở bên cạnh cô ấy, chúng tôi vừa mới ra ngoài không bao lâu, nói vậy hẳn là rất dễ điều tra.."

Vừa dứt lời, quản gia lập tức xuất hiện: "Tiểu thư, tra được rồi."

"Mở camera giám sát ra đi."Trình Tinh kêu người mở màn hình lớn đang đặt trên cao, vốn dĩ nó được chuẩn bị để chiếu video sinh nhật cho Quan Lâm Mẫn đêm nay.

----

Giây tiếp theo liền nghe Thẩm Tình Tuyết nói: "Hôm nay là tiệc sinh nhật của Trình phu nhân, ồn ào như vậy có phần lấn át chủ nhà. Hay là mỗi bên nhường đều một bước mà bỏ qua chuyện này."

Thẩm Tình Tuyết liếc xéo cô gái đứng run rẩy trong góc, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nếu cô không xuất hiện, e rằng cô gái kia nhất định sẽ bị lôi ra làm bia đỡ đạn cho những người này.

Thẩm Tình Tuyết ung dung, bình thản giống như tuyết đầu mùa ngày đông, phảng phất chút ấm áp trong cái lạnh thấu xương: "Lưu tiểu thư hôm nay cũng một phen sợ hãi rồi."

Trình Tinh không hiểu ý đồ của Thẩm Tình Tuyết, vừa rồi còn lời lẽ gay gắt, lợi dụng uy quyền để Lưu phu nhân cho Lưu Chanh một cái tát, giờ đây lại bắt đầu đóng vai người hòa giải.

Không riêng gì Trình Tinh, ngay cả Lưu Chanh cũng khó hiểu.

Lưu Chanh đã sắp xếp ổn thỏa khi mọi chuyện bại lộ, chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên người cô tiểu minh tinh do Trần Nhụy giới thiệu.

Dù sao cũng là cô ta bỏ tiền ra nhờ tiểu minh tinh âm thầm bỏ vòng cổ vào túi xách của Khương Từ Nghi.

Lợi dụng lúc Khương Từ Nghi đi vệ sinh, tiểu minh tinh không biết dùng thủ đoạn gì mà dễ dàng bỏ vào.

Lại không ngờ rằng Thẩm Tình Tuyết bỗng nhiên ra mặt hòa giải.

Thế nhưng, Trình Tinh không muốn cho cô ta mặt mũi: "Lưu tiểu thư tất nhiên bị kinh hãi, nhưng vợ tôi cũng bị hoảng sợ. Không chỉ hoảng sợ, còn bị uất ức, chẳng lẽ việc này không cần một lời giải thích rõ ràng sao?"

Thẩm Tình Tuyết thoáng giật mình, đôi mắt màu xanh biếc nhìn trực diện qua đây.

Trình Tinh ngạc nhiên đôi chút, vừa rồi không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện đôi mắt Thẩm Tình Tuyết có màu xanh biếc, lại pha lẫn một chút màu nâu, nhìn qua rất giống người nước ngoài.

Nhưng mà nhớ trong nguyên tác miêu tả rằng Khương Tình Tuyết mang trong mình 1/8 dòng máu Châu Âu.

Thế nên đường nét trên gương mặt cô càng thêm sắc sảo, mũi cũng cao và thẳng hơn.

"Mọi người đều ấm ức." Trình Tinh mỉm cười, ôn hòa dịu dàng, dù một bước cũng không nhường: "Vậy xem lại camera giám sát để không ai bị ấm ức."

Cô giơ tay muốn chiếu camera thì Thẩm Tình Tuyết thản nhiên nói: "Trình tiểu thư, lẽ nào không nể mặt tôi một chút sao?"

"Nể mặt cô cũng được." Trình Tinh nói: "Vậy thì uất ức vợ tôi đã nhận, cô đứng ra chịu thay à?"

Trước kia Trình Tinh rất nhạy bén, nhưng nguyên chủ thì không có đầu óc, làm việc thiếu suy nghĩ, hoàn toàn không có sự tính toán.

Trình Tinh bây giờ lại khác biệt, cô ôn nhu bình điềm tĩnh, lại mang theo sự kiên định bảo vệ Khương Từ Nghi, dù đương đầu với Thẩm Tình Tuyết không hề sợ hãi.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong phút chốc như đang đối đầu quyết liệt.

Quan Lâm Mẫn sợ Trình Tinh đắc tội vị Thẩm gia quyền quý trong truyền thuyết này, bà cũng không muốn giống Lưu phu nhân phải giơ tay tát con gái mình để xoa dịu cơn giận của vị thiên kim quyền lực này.

Ra mặt nói dứt khoát: "Thôi, hôm nay là sinh nhật tôi, tất cả nể mặt tôi chút đi. Đừng gây chuyện nữa."

"Chuyện hôm nay tôi và Lưu phu nhân tự mình quyết định, cả hai đều có chỗ sai sót." Quan Lâm Mẫn nói: "Xin lỗi với nhau là được."

Quan Lâm Mẫn nhân tiện còn ra hiệu bằng mắt với Khương Từ Nghi, rồi nhìn về phía Lưu phu nhân - người thường ngày có quan hệ khá tốt với bà: "Lưu phu nhân, cô thấy sao?"

"Chanh Chanh." Lưu phu nhân kéo tay Lưu Chanh: "Xin lỗi Khương tiểu thư."

Trong mắt Lưu phu nhân toát ra ý cầu xin, Lưu Chanh bất đắc dĩ, miễn cưỡng mà nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi ai?" Trình Tinh nói: "Cô phải nói cho rõ ràng."

Lưu Chanh trừng mắt nhìn cô: "Trình Tinh, cô đừng có mà được voi đòi tiên."

Trình Tinh quay đầu: "Vậy chiếu camera giám sát."

Lưu Chanh nghiến răng nghiến lợi: "Khương Từ Nghi, tôi xin lỗi."

Sau đó Lưu phu nhân nhìn về phía Quan Lâm Mẫn: "Như vậy được chưa Trình phu nhân."

Quan Lâm Mẫn gật đầu, vỗ vai Khương Từ Nghi ra hiệu bảo nàng xin lỗi.

Nào ngờ Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn, ngữ khí lạnh nhạt: "Không phải chuyện tôi làm, tôi không nhận."

Quan Lâm Mẫn ngượng ngùng rút tay về, Trình Tinh lập tức đi tới và nói: "Nếu muốn chúng tôi xin lỗi, trước tiên phải chiếu camera để xác định vợ tôi sai thì muốn chúng tôi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cũng được. Nhưng nếu không chiếu camera, vậy thì lỗi này chúng tôi không nhận."

Sau đó các nàng rời đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Quan Lâm Mẫn lộ ra vẻ mặt đắc ý, lập tức kiềm chế lại rồi đối mặt với sự giận dữ bất đắc dĩ của Lưu phu nhân nói: "Lưu phu nhân, thật là ngại quá."

----

Trình Tinh cùng Khương Từ Nghi trở lại phòng, Khương Từ Nghi trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ mà thẫn thờ.

Trình Tinh đưa nàng ly nước, nàng cũng không uống, dường như đang hồi tưởng chiếc vòng cổ kia vào trong túi xách nàng như thế nào.

"Đừng nghĩ." Trình Tinh nói: "Không cần rơi vào bẫy 'tự chứng minh.'"

Khương Từ Nghi thản nhiên nhìn về phía cô: "Cô không nghi ngờ là tôi làm sao?"

"Không đâu." Trình Tinh nói: "Cô không có khả năng làm loại chuyện này."

Trình Tinh vội nuốt nước bọt, có phần gấp gáp nên suýt chút nữa bị sặc, ho khan vài tiếng.

Khương Từ Nghi vươn tay giúp cô vỗ lưng, cũng rút tay lại rất nhanh.

Trình Tinh ổn định lại mới nói: "Vừa nãy ở đại sảnh tôi nhìn thấy ba cô, ông ta giống như bị người nào đó mua chuộc muốn tới đây làm cô mất mặt."

"Sao?" Nhắc tới Khương phụ, biểu cảm Khương Từ Nghi tức khắc thay đổi: "Là Lưu Chanh?"

Trình Tinh lắc đầu: "Không biết, ông ta không chịu nói gì hết."

Khương Từ Nghi nhíu mày, những người này không biết  vì cái gì lại nhắm vào nàng.

"Cô với những người đó có mâu thuẫn sao?" Khương Từ Nghi hỏi cô.

Trình Tinh sựng lại: "Không có, tại sao hỏi như vậy?"

"Tôi không quen những người đó." Khương Từ Nghi nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ cô, các nàng gây khó dễ cho tôi chính là phá hoại danh tiếng nhà cô, làm cho mọi người trong giới biết cô cưới một người phụ nữ có phẩm hạnh xấu xa, sẵn tiện phá hỏng tiệc sinh nhật của mẹ cô."

Trình Tinh: "......"

Nói như vậy, thì quả thật đúng là như thế.

Nhưng nghe ý tứ của Lưu Chanh, hình như chuyện này do hai người cùng lên kế hoạch.

...... Thật sự không hiểu được cách suy nghĩ nguyên chủ!

Trong nguyên tác thì buổi tiệc hôm nay chỉ có vài nét bút lướt qua, không hề có sự xuất hiện của Thẩm Tình Tuyết. Dĩ nhiên cũng không có xuất hiện của Khương Từ Nghi.

Bởi vì Khương Từ Nghi còn bị nguyên chủ nhốt trên gác mái nuôi như chó.

Mục đích lớn nhất của bữa tiệc này chính là để viết rằng nguyên chủ uống quá nhiều rượu với nhóm bạn xấu, lại nghe lời xúi giục của người khác, nói rằng có người thấy Tô Mạn Xuân nắm tay với một phụ nữ ở nước ngoài. Vì thế, nguyên chủ chịu kích động mà trở về nổi điên với Khương Từ Nghi.

Nhưng hôm nay, Thẩm Tình Tuyết đã xuất hiện.

Trong nguyên tác, Thẩm Tình Tuyết chỉ xuất hiện sau chuyện Khương Từ Nghi được gia đình hào môn nhận về. Sau đó, Thẩm Tình Tuyết tới cửa thăm hỏi, đó là một ngày tuyết rơi, tác giả dùng khá nhiều bút mực để miêu tả lần đầu gặp mặt của hai người.

Thẩm Tình Tuyết khen ngợi Khương Từ Nghi như thế nào, trò chuyện tâm đầu ý hợp với nhau, vừa gặp đã thân ra sao.

Nhưng bây giờ, Thẩm Tình Tuyết và Khương Từ Nghi đã gặp nhau.

Tuy rằng không biết Thẩm Tình Tuyết ra mặt có phải vì giúp Khương Từ Nghi hay không, hoặc là đã nhận ra thân phận nàng chưa? Hay là đơn thuần thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ?

Tuy nhiên hành vi ba phải của Khương Tình Tuyết sau đó cũng làm người ta khó hiểu.

Những việc này tựa như một cuộn chỉ rối, Trình Tinh căn bản không nghĩ ra được.

 Chắc là phải hỏi hệ thống.

Đột nhiên căn phòng trở nên yên lặng.

 Khương Từ Nghi và Trình Tinh đều trầm mặc, mỗi người có suy nghĩ riêng.

Không lâu sau, không khí buổi tiệc khôi phục như ban đầu, Trình Tinh hỏi Khương Từ Nghi có muốn gặp ba nàng không, Khương Từ Nghi khẽ lắc đầu: "Tôi với ông ta không có gì để nói."

Nàng từng tự tay đưa người này vào tù, hiện tại  không biết ông ta hận nàng đến mức nào.

 "Vậy tôi sẽ đi giải quyết." Trình Tinh nói: "Cô ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt."

"Được, làm phiền cô." Khương Từ Nghi nói.

----

Trình Tinh rời khỏi phòng, sau đó đi thẳng đến phòng của Khương phụ đang kêu la ầm ĩ, đến nơi lấy ra ảnh chụp của Lưu Chanh cho Khương phụ xem: "Có phải người này sai ông đến đây không?"

Khương phụ cợt nhả nói: "Muốn biết à? Đưa tiền đây."

Trình Tinh nhíu mày: "Ông không nói sao?"

Khương phụ cười mỉa: "Cô cho tôi tiền thì tôi nói thôi. Thế nào? Trước đây không phải tốt lắm sao, mỗi câu đều kêu bác, bây giờ cưới con gái tôi lại đối xử với tôi vậy hả? Giống hệt người phụ nữ chết tiệt kia, hai người chẳng khác gì nhau, đều là một loại người."

Nguyên chủ từng tiếp xúc với Khương phụ, chỉ là lúc ấy đang theo đuổi Khương Từ Nghi, đối với Khương phụ cũng là giả nhân giả nghĩa.

Sau khi biết Khương Từ Nghi chán ghét ông ta thì chuyển sang uy hiếp Khương phụ, nếu không nghe lời liền tìm người trùm đầu đánh một trận, dù sao Khương phụ thường xuyên qua lại với giang hồ, đợi đến khi ông ta uống quá say hoặc đang phê thuốc ở mấy quán bar vô danh, cho dù bị đánh bầm dập ông ta cũng không nhớ rõ.

Sau đó Khương phụ không dám quá đáng nữa.

Tuy nhiên Trình Tinh là người biết đạo lí, tuyệt đối không làm ra loại chuyện giống nguyên chủ.

Điều cô có thể làm, căn bản là nghĩ cách đưa người này vào nhà giam.

Trình Tinh thấy Khương phụ 'lợn chết không sợ nước sôi' nên dụ dỗ hắn: "Bao nhiêu tiền?"

 "30 vạn." Khương phụ nói tiếng Quảng Đông như một tên du côn mà khoe khoang: "Tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cô."

Trình Tinh: "......""

Sao không đi cướp luôn đi.

"Khương Từ Nghi là con gái ông, vì sao ông ép nàng đến mức này? Hại chết mẹ ruột của mình còn chưa đủ sao? Ông còn là người không?" Trình Tinh đứng lên mắng hắn: "Chỉ cần ông còn chút lương tâm, thì không nên xuất hiện trước mặt Khương Từ Nghi."

 "A. Ha ha ha." Khương phụ cười đến ghê rợn, "Ông đây không cần loại con gái này. Không biết mẹ nó cùng thằng chó nào qua lại mà sinh ra nó, lại còn đưa tao vào trong tù. Nếu không phải mẹ nó con tiện nhân kia, hôm nay tao có thể thảm hại đến mức này sao? Thà nó chết quách đi cho rồi."

"Khương Từ Nghi có biết những chuyện này không?" Trình Tinh hỏi.

Khương phụ khinh thường: "Ông đây còn muốn dựa vào nó để dưỡng già. Nói nó biết những chuyện này để làm gì? Nó phải chu cấp tiền cho tao."

Khương phụ trở nên kích động, Trình Tinh lập tức tránh ra, ra hiệu cho Tiểu Dương, bảo cậu chế ngự hắn chờ đến khi tiệc kết thúc nhanh chóng thông báo Sở Cảnh Sát tới đem người đi.

Nhất định lần này phải cho hắn một tội danh nghiêm trọng.

Trình Tinh bỗng nhiên nghĩ đến ——

Cô vội vàng bước tới gần, nhìn Khương phụ đang thần trí bất ổn, nói: "Ông biết tại sao Khương Từ Nghi lớn lên xinh đẹp còn ông lại xấu xí như vậy không? Bởi vì nàng không phải con ruột ông, ông không thể nào có con gái xinh đẹp như vậy. Vợ ông cũng không yêu......"

Lời chưa nói xong, Khương phụ bất ngờ nhấc chân đá cô.

Trình Tinh dựa theo lực đó mà trượt xa vài mét.

Trong phòng này có camera giám sát, Trình Tinh kêu Tiểu Dương đem camera giám sát copy xuống dưới, thuận tiện đưa cho Sở Cảnh Sát, các nàng sẽ biết làm như thế nào.

----

Vừa rời khỏi phòng Trình Tinh nghe thấy âm thanh máy móc nhẹ nhàng vang lên trong đầu:

【 Ngao ô! Chúc mừng ký chủ, tiến độ công lược đạt 25%, nhận được 50 vạn đô la Hồng Kông, xin tiếp tục cố gắng ~】

Trình Tinh: "?"

Lập tức tăng lên 15% tiến độ công lược, cô đã làm cái gì?

Chỉ vì đã giúp Khương Từ Nghi ra mặt chút xíu?

Chỉ là tiền thưởng hình như giảm bớt rồi.

【Ngao ô! Ký chủ ngài thật tuyệt vời nha, ngài là ký chủ làm nhiệm vụ nhanh nhất mà tôi từng gặp đó!】

"Không cần giở trò khích lệ để lừa dối tôi." Trình Tinh chất vấn hệ thống trong đầu: "Tiền của tôi sao lại ít hơn trước?"

【Ngao ô! Tiến độ công lược một lần nhảy vọt 15% nên tiền thưởng bị giảm một chút. Quy tắc kế toán của Cục Quản lí Số Mệnh Tinh Tế là như vậy, mọi chuyện không biết trước được mà.】

Trình Tinh: ......

Thật quá đáng nha.

【 Ngao ô! Nhưng mà tiến độ công lược một lần nhảy vọt từ 20% trở lên sẽ có khen thưởng cho ký chủ.】

Trình Tinh đang định hỏi hệ thống vì sao Thẩm Tình Tuyết đột nhiên xuất hiện liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Lưu Chanh: "Trình Tinh! Cô điên rồi sao? Vừa nãy tại sao cô làm như vậy?"

Nửa bên mặt của Lưu Chanh bị sưng lên, nhìn qua có chút buồn cười, cô ta giận đùng đùng mà đi tới.

Trình Tinh tạm thời chuyển sự chú ý qua, nhưng hệ thống trong đầu vẫn nghe thấy câu nghi vấn của cô, hồi đáp: 【Ngao ô! Là nhân vật mấu chốt của cốt truyện, từ lúc ngài đến đây, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động chậm rãi.】

Trình Tinh không trả lời hệ thống mà nhìn phía Lưu Chanh: "Làm sao vậy?"

"Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi làm sao vậy? Vừa rồi ở dưới lầu cô giúp đỡ người vợ tàn tật của cô để đối phó tôi, cô điên rồi phải không?" Lưu Chanh giận run người: "Làm tôi bị mẹ giáng một bạt tay, bà ấy còn nói trở về nhà sẽ cấm túc tôi."

"Đó là cô gieo gió gặt bão. Trình Tinh nói: " Cô vu oan cho Khương Từ Nghi trước mặt bao người, ngay cả chứng cứ cũng không có mà đã ức hiếp cô ấy."

"Cô! Cô thật sự điên rồi! Chuyện này con mẹ nó không phải là kế hoạch chúng ta cùng nhau lập ra sao? À?! Hôm nay tôi còn gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời tôi. Nhưng lúc trước cô đã nói cứ theo kế hoạch mà thực hiện, tôi mạo hiểm cùng làm với cô, kết quả thì sao?!Con mẹ nó, cô ở đó ra vẻ người tốt, chẳng lẽ thật sự bị người vợ tàn tật kia mê hoặc đến mất hết lý trí?"

Lưu Chanh chỉ trích cô nói không giữ lời, ăn ở thất đức.

Trình Tinh cau mày: "Tôi không hề muốn cô làm chuyện như vậy, sau này những việc như thế cũng đừng tới tìm tôi."

"Tôi khinh." Lưu Chanh tức giận, lấy điện thoại ra: "Đây, đây, đây, xem lịch sử trò chuyện của chúng ta. Cô hiện tại muốn làm người tốt đúng không? Trước đây trong nhóm chat, chính cô đã nói vài lời cổ vũ."

Lưu Chanh bắt đầu phát giọng nói, quả thật là giọng nói của nguyên chủ, nói về việc hôm nay muốn đại náo tiệc sinh nhật này, nguyên chủ cười rất vui vẻ.

Những người khác cũng hùa theo, có người còn hỏi gây ra chuyện lớn như vậy, mẹ Trình Tinh sẽ không vui?

Nguyên chủ nói: "Không sao hết, mẹ tôi cưng chiều tôi. Tôi muốn nhìn dáng vẻ chật vật của kẻ tàn phế kia, thả ba nàng ra so với chó giống nhau, cho một chút tiền là có thể cắn loạn, nàng muốn chết tâm lần nữa đều có ha ha ha."

Trình Tinh nghe được thì đau đầu.

Đây chẳng phải là một kẻ ngốc sao?!!

Trình Tinh mím môi không nói, Lưu Chanh nhìn thấy cô đang chột dạ: "Cô tin là tôi đem lịch sử trò chuyện này tung ra ngoài không? Cùng nhau thân bại danh liệt."

"Cô muốn làm như vậy, thì cứ làm đi. Trình Tinh nói: "Chuyện đã kết thúc mà cô lại gây thêm rắc rối, cùng lắm là cho mọi người có thêm đề tài tám chuyện mà thôi."

Những đoạn lịch sử trò chuyện này sẽ không bị lan truyền ra ngoài, mặc dù bị tiết lộ cũng sẽ không lan truyền rộng rãi.  Trình gia chắc chắn không cho phép tin tức này phát tán trong dư luận xã hội.

Lưu Chanh nếu làm như vậy chỉ gây ra sự việc 'cá chết lưới rách', cuối cùng người chịu thiệt chỉ có Lưu gia mà thôi.

Mà Lưu gia khi cần thiết thì có thể hy sinh cô ta.

Trước lợi ích gia tộc, mọi cá nhân đều phải nhượng bộ. Đây là đạo lý trong giới mà các nàng từ khi sinh ra đã rõ ràng, vậy nên nguyên chủ cùng đám bạn bè xấu dù náo loạn thế nào, cũng không dám làm lớn chuyện hơn.

"Lưu Chanh, hiện tại cô làm chuyện gì phải cân nhắc kĩ càng. " Giọng điệu Trình Tinh hờ hững nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp: "Đừng có mà không cẩn thận lại giẫm phải đinh sắt."

Lưu Chanh sựng lại: "Số điện thoại của ba nàng là cô cho tôi."

Trình Tinh trầm mặc nhìn cô ta, khẳng định là cô không dám làm gì.

Lưu Chanh cũng nuốt không trôi cục tức này, cắn môi, siết chặt tay nói: "Trừ khi cô đưa nàng đến đây xin lỗi tôi, rồi đem nàng cho tôi chơi mấy ngày."

Đến mức chơi như thế nào, đều do Lưu Chanh quyết định.

Trình Tinh tức khắc nhíu mày, đang định nói cô ta nằm mơ đi, bất ngờ nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ vang lên cách đó không xa, còn mang theo vài phần khinh miệt: Chậc.

Trình Tinh và Lưu Chanh đồng thời quay đầu, lập tức thấy một người phụ nữ mang mắt kính gọng vàng, mặc áo sơmi vàng cam cùng quần tây đen đứng ở đó, cô đang đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi, mà Khương Từ Nghi rất bình tĩnh nhìn về phía các nàng.

Đặc biệt là Trình Tinh.

Đôi mắt kia dường như muốn nhìn xuyên vào linh hồn sâu thẳm của Trình Tinh.

Lưu Chanh chẳng hề để ý mà nói: "Hứa Từ Thích, chuyện này không liên quan đến chị, đừng xen vào chuyện của người khác."

Nghe được tên Hứa Từ Thích, Trình Tinh biết người tới là ai. Là học tỷ Khương Từ Nghi, chị của Hứa Tịnh Chanh và cùng Khương Từ Nghi sau khi nhận về hào môn có liên hệ mật thiết, sau này trở thành chị dâu Khương Từ Nghi.

 Là vợ của chị hai Khương Từ Nghi, đúng là bị hôn nhân gia tộc trói buộc vào nhau.

Đừng nhìn chị có khuôn mặt phúc hậu và vô hại nhưng thật ra khi mổ xẻ cơ thể người thì mắt cũng không chớp.

Giống với Khương Từ Nghi đều cùng một loại người.

Hứa Từ Thích nghe Lưu Chanh nói, lập tức khoanh tay: " À. Tôi nhìn xem các người muốn làm thế nào."

Trình Tinh cảm giác khi đối diện với Khương Từ Nghi như trôi qua một thế kỷ, thật sự rất dài.

Rất lâu sau, Lưu Chanh thúc giục: "Cô còn ngây ra đó làm gì? Kêu nàng xin lỗi tôi đi."

Bang —— bang —— bang ——

Khương Từ Nghi ngồi ở trên xe lăn vỗ tay: "Trình tiểu thư, thủ đoạn hay lắm."

【ngao ô! Xong rồi! Giá trị công lược giảm xuống 10%, khởi động cơ chế trừng phạt ——】

Chương trước Chương tiếp
Loading...