[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 24




Trình Tinh cảm nhận được Khương Từ Nghi đã thay đổi.

Có lẽ Khương Từ Nghi đã nhận ra sự biến đổi của cô, nên nàng trở nên mềm mỏng hơn.

Nhìn Khương Từ Nghi cười cợt, Trình Tinh không nhịn được mà cười theo, ăn ý phối hợp với nàng: "Mẹ yên tâm, con nhất định chuẩn bị cho mẹ món quà thật sự ý nghĩa."

Quan Lâm Mẫn nghe được câu trả lời vừa ý lại hỏi Khương Từ Nghi có muốn cùng bà xuống dưới chào hỏi các phu nhân không.

Khương Từ Nghi lấy cớ nói mình cơ thể không khỏe, Quan Lâm Mẫn khựng lại: "Có cần gọi bác sĩ riêng đến không?"

"Không cần." Khương Từ Nghi nói: "Tôi nghỉ ngơi một lát là ổn."

Quan Lâm Mẫn dặn dò Trình Tinh phải chăm sóc tốt Khương Từ Nghi, dù đi chơi với đám bạn thì cũng đừng để Khương Từ Nghi bị lạc lõng.

Trình Tinh cảm thấy khó hiểu, trước đó khi ở bệnh viện, Quan Lâm Mẫn còn giận không thể lập tức cột hai người lôi đi ly hôn, vậy mà chưa đầy hai ngày, thái độ đã hoàn toàn trái ngược.

Nhưng mà Khương Từ Nghi đang ở đây nên cũng không tiện hỏi, vội thúc giục Quan Lâm Mẫn đi tiếp đãi khách khứa tới dự tiệc.

Trình Tinh lại đẩy xe lăn cho Khương Từ Nghi, bất đắc dĩ hỏi nàng: "Cô nghĩ ra muốn tặng quà gì chưa?"

"Là cô muốn tặng mà." Khương Từ Nghi giả vờ không biết, vô tội hỏi: "Vừa nãy là tôi nghe nhầm sao?"

Trình Tinh nói: "Vậy cô không tặng à? Dù sao cũng là con dâu trên danh nghĩa."

"Cô tặng là đủ rồi." Khương Từ Nghi đẩy sạch trách nhiệm: "Tấm lòng của cô đủ đại diện cho hai người chúng ta."

Trình Tinh: "......"

Thực ra, cô đang mơ hồ việc phải tặng món quà gì.

---

Trình Tinh vừa ngủ bù một giấc thật sâu, đến giữa trưa mới dậy.

Mà bữa tiệc này còn kéo dài đến tối.

Quan Lâm Mẫn là người thích xã giao, trong khi Trình Khôn Sơn bận rộn công việc bên ngoài, Quan Lâm Mẫn thì phụ trách xây dựng mối quan hệ tốt với các phu nhân, rảnh rỗi thì đánh bài, đi dạo phố, những quan hệ này được bà ấy đặc biệt chú trọng.

Việc kinh doanh của Trình Khôn Sơn có thể duy trì vị thế như hiện tại, đều có quan hệ mật thiết với chuyện Quan Lâm Mẫn thường tham dự các buổi tiệc. 

Quan Lâm Mẫn có tâm tư đơn giản, đối đãi với mọi người hào phóng và chân thành, khi đầu tư kiếm lời thì tuyệt đối không nương tay, nên các gia tộc đều vui vẻ kết giao với bà.

Hiện giờ bà thường xuyên dẫn theo con dâu cả tham gia các buổi tiệc. Tần Chi Vận nhìn qua có vẻ dịu dàng mềm mỏng nhưng thực chất nội tâm có mưu tính. Trước khi cưới, chị đã làm Giám đốc đối ngoại ở công ty Tần gia, sau khi gả vào Trình gia còn quản lý cả hai công ty của hai nhà, cho nên không ai dám xem thường.

Trong giới thượng lưu ở Giang Cảng, ai cũng biết thế hệ này của Trình gia, nhất định có thể vươn lên thêm một bậc.

 Về phần Trình Tinh?

Chỉ là một phú nhị đại ăn no chờ chết. 

Dù sao trong nhà không dựa vào cô để tạo nên thành tựu.

Đối với điều này Trình Tinh biết rõ, đó là những nội dung được đề cập trong nguyên tác. Trình gia dù có mạnh đến đâu cũng không so được với quyền lực và danh vọng của gia tộc trăm năm. Đối mặt với gia tộc đứng đầu Giang Cảng, họ chẳng khác nào 'kiến càng lay cổ thụ'. Thế nên, khoảnh khắc Trình gia phá sản sau này trở thành tâm điểm trên các bản tin kinh tế tài chính và treo trên hot search khoảng một tuần.

Mỗi ngày là một chủ đề mới.

Vì thế, hiện tại Trình Tinh chỉ cần công lược Khương Từ Nghi là có thể tránh được kết cục bi thảm đó.

Lúc này Trình Tinh đã đói bụng, đồ ăn nhẹ và rượu trong bữa tiệc không thể lấp đầy cái dạ dày trống trơn của cô. Cô đẩy Khương Từ Nghi đi dạo một vòng dưới lầu, đúng là thấy vài gương mặt thân quen nhưng lại không thể nhớ ra tên của họ.

Có người tiếp đón cô, cô liền gật đầu đáp lại bằng một nụ cười, sau đó đẩy Khương Từ Nghi rời đi.

Phía sau nhà bếp đang bận rộn chuẩn bị món ăn cho bữa trưa, Trình Tinh đi vào lướt nhìn, tìm một người giúp việc và bảo cô ấy làm hai suất cơm chiên.

Người giúp việc bận đến chân không chạm đất, nghe được yêu cầu vô lý như vậy nên định nổi nóng, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay tiểu thư nhà mình.

 Vị thiên kim này nổi tiếng là người nóng nảy, người giúp việc trong nhà đều không dám trêu chọc cô, thái độ bà ta lập tức cung kính: "Tiểu thư, ngài muốn khi nào ạ?"

"Làm nhanh đi." Trình Tinh nói: "Lát nữa đem đến phòng tôi."

Người giúp việc khom lưng: "Vâng, tiểu thư."

"Một phần gạo phải mềm hơn một chút." Trình Tinh dặn dò.

Sau đó cô lại đẩy Khương Từ Nghi rời đi. Hai người ăn mặc đơn giản, họ chẳng khác nào đang đi dạo trong nhà, hoàn toàn không có dáng vẻ đang tham dự một buổi tiệc chút nào.

Chiếc váy dạ hội ngày hôm qua của Khương Từ Nghi đã bị Trình Tinh làm hỏng, Trình Tinh đã chuẩn bị tinh thần để bồi thường, vì thế khi vừa thức dậy còn đau lòng một lát.

Trước khi ra cửa, Trình Tinh tùy ý lấy hai chiếc váy trong tủ của nguyên chủ.

Sau khi dạo quanh một vòng khung cảnh hoành tráng của bữa tiệc, hai người lên thang máy trở lại phòng.

Dù sao Khương Từ Nghi không thể tự do đi lại, lại đang ở nhà Trình Tinh, nên đi đến đâu cũng tùy theo sự sắp xếp của Trình Tinh. 

Nàng ấy không có ý kiến gì.

Trở lại phòng, Trình Tinh bắt đầu tìm kiếm, còn Khương Từ Nghi thì ngồi trên ghế sô pha, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy phong cảnh hoa viên.

Tối hôm qua đến trễ, nàng chỉ cảm thấy con đường nhỏ rải đá cuội kia thật quen mắt, đến lúc này nhìn khắp vườn hoa tulip, nàng càng cảm thấy quen thuộc.

Nhưng rõ ràng nàng chưa từng đến phòng của Trình Tinh.

 Quen biết Trình Tinh lâu như vậy, Trình Tinh chưa bao giờ dẫn nàng đến Trình gia.

Ngay khi Khương Từ Nghi đồng ý lời cầu hôn của Trình Tinh, Trình Tinh liền lấy lòng nàng bằng căn biệt thự đơn lập Đinh Lan công quán. 

Đêm kết hôn, nàng đã bị nhốt vào gác mái của căn biệt thự đó.

Dáng vẻ khi ấy của Trình Tinh, đời này nàng không thể nào quên.

Trình Tinh uống quá nhiều rượu, lúc say lúc tỉnh, thỉnh thoảng nhận nhầm nàng là Tô Mạn Xuân, kéo lấy vai nàng hỏi vì sao phải ra nước ngoài, vì sao phải bỏ rơi cô ấy? Kúc sau tỉnh táo lại thì bóp cằm nàng hỏi nàng rốt cuộc thích ai? Rõ ràng đã kết hôn với cô rồi, tại sao còn giữ nhiều lá thư như vậy?  Trong đêm tân hôn vẫn muốn trân trọng những lá thư đó sao!

La hét đến khàn cả giọng, Trình Tinh đập phá nhiều đồ đạc trong nhà và còn xô Khương Từ Nghi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đập mạnh vào đôi chân đã mất cảm giác của nàng.

Trình Tinh giống như một con quỷ kề sát vào nàng, hung hăng bóp cằm nàng: "Đời này cô chỉ có thể làm con chó của tôi. Tôi kêu cô đi hướng Đông thì cô không được đi hướng Tây, tôi muốn chơi đùa cô đến chết. Kẻ phụ bạc tấm chân tình trên đời này đều đáng chết! Cô phải tồn tại một cách thảm hại, sống không bằng chết."

Khi ấy, khí chất u ám trên người Trình Tinh đã khiến người hàng năm tiếp xúc với tử thi như Khương Từ Nghi, nhịn không được mà rùng mình.

Mặc dù đã trôi qua một thời gian, thế nhưng lúc hồi tưởng lại vẫn làm Khương Từ Nghi nhíu mày.

Bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vai cô một cái, sắc mặt Khương Từ Nghi lạnh nhạt mà quay đầu lại, nhìn thấy Trình Tinh.

Cũng trong một đêm như hôm đó, nói đúng ra là một Trình Tinh khác hẳn Trình Tinh của quá khứ.

Từ đêm cô ấy mở cửa gác mái, Khương Từ Nghi đã nhận thấy sự bất đồng.

Nhưng Khương Từ Nghi không có cách nào để kết luận, trên đời này thật sự có hai người giống nhau như đúc sao?

Khương Từ Nghi dựa vào cô càng gần để càng tới gần chân tướng.

Hồi ức khiến sắc mặt Khương Từ Nghi biến đổi, Trình Tinh cũng hoảng sợ:"Cô...... Cô đang nghĩ gì vậy?"

Khương Từ Nghi mím chặt môi dưới, cụp mắt, giả vờ lơ đãng nhìn về nơi khác: "Không có gì."

"Dường như cô không thích hoa viên bên ngoài." Trình Tinh hỏi. "Là không thích tulip sao?"

Trình Tinh có khả năng cảm nhận rất mạnh, cực kì nhạy bén, càng có thể nhận ra những thay đổi cảm xúc tinh tế của người khác.

Còn Trình Tinh trước kia, ngày thường trò chuyện với cô toàn về nhãn hiệu túi mới ra, chỗ nào có món ăn cao cấp hơn, hôm nay lại là hoa hồng nhập từ nước nào về, cả người đều nhuốm màu tiền bạc, trước nay đều không quan tâm tâm trạng của nàng, cũng sẽ không theo cô thảo luận vụ án, dù cô thỉnh thoảng có lộ ra vài câu, đối phương cũng chỉ sẽ cau mày nói thật máu me.

Tuy nhiên, Khương Từ Nghi không phải là không thích hoa trong hoa viên.

"Không có." Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh bàn, hai suất cơm vừa xào xong được mang tới, còn tỏa ra mùi hương hấp dẫn.

"Hoa tulip nở rất đẹp." Khương Từ Nghi nói: "Chỉ là cảm thấy nơi này giống như tôi đã từng gặp qua."

"Nhiều hoa viên đều thiết kế tương tự như vậy, cảm thấy quen mắt cũng bình thường." Trình Tinh không hề cảm thấy kiến trúc này có gì đặc biệt, cảm giác cũng gần giống với vườn hoa trong công viên.

"Trình gia chắc đã chuyên tâm mời nhà thiết kế để thiết kế hoa viên." Khương Từ Nghi cầm muỗng ăn một miếng cơm, không thấy ngon lắm, cơm quá mềm, không hợp khẩu vị của nàng. Đợi đến khi nuốt xuống mới tiếp tục nói: "Nếu bà nội cô nghe thấy lời này, lại muốn tức giận đánh cô một trận."

"Vậy cô lại bóp nát quả óc chó của bà ấy." Trình Tinh ngồi đối diện cô mà cười , nhớ lại hình ảnh Khương Từ Nghi phong thái nhẹ nhàng bóp nát quả óc chó tối hôm qua, hỏi cô: "Có phải cô đã luyện tập qua không? Cái loại óc chó đó cậu làm cách nào mà bóp nát chỉ một lần?"

"Trước đây thường xuyên dọn dẹp tử thi " Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh: "......"

Cơm trước mắt bỗng nhiên không còn thơm nữa.

Khương Từ Nghi lại rất bình tĩnh, mặt không biểu cảm mà ăn suất cơm chiên trước mặt. Ăn đến một nửa, cô lại ngẩng đầu: "Có thể chia cho tôi một chút cơm chiên của cô không?"

Trình Tinh ngẩn ra: "Cô làm sao vậy?"

"Không thể ăn." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh dùng muỗng múc phần của cô ấy, ăn vào miệng quả thật rất mềm.

"Cô không thể ăn gạo cứng như vậy, đối với dạ dày không tốt." Trình Tinh giải thích.

Khương Từ Nghi nhấp môi, ngay sau đó đặt muỗng xuống: "Vậy tôi ăn no rồi."

Trình Tinh: "......"

Chỉ một lát sau, Trình Tinh đem phần cơm chiên trước mặt cô đổi cho Khương Từ Nghi: "Cô ăn đi, đừng để bị đói."

Khương Từ Nghi lại cầm lấy cái muỗng: "Cảm ơn."

Nhưng khi cô cúi đầu ăn, Trình Tinh rõ ràng thấy được khóe miệng nàng khẽ cong lên.

Trình Tinh không nhịn được mà cười: "Vừa rồi cô nhìn chằm chằm hoa viên, xem đến nhập tâm như vậy, trông vẻ mặt rất tức giận, tôi còn có chút không quen."

"Vậy cô quen với bộ dạng nào?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh nghĩ nghĩ: "Cô như bây giờ này."

Cô nói: "Khương Từ Nghi, cô không cần thiết phải căng thẳng như vậy."

Bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng khó gần, kỳ thật sẽ vì trêu chọc người khác mà lộ ra nụ cười tinh quái, cũng sẽ vui vẻ vì đổi được món ăn mình muốn. 

Rõ ràng vẫn là một cô gái nhỏ nhưng lại dùng sự lạnh nhạt để ngụy trang cho bản thân.

Khương Từ Nghi trầm mặc một lát mới nói: "Tôi không căng thẳng."

Nhưng khi cô nói những lời này, sống lưng thẳng đến mức cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự lạnh lẽo "người sống chớ gần".

Trình Tinh bất đắc dĩ, dỗ dành : "Được rồi, cô thấy vui thì cứ làm vậy."

Đúng là một cô gái ra vẻ mạnh mẽ.

----

Trình Tinh và Khương Từ Nghi sau khi đổi cơm cũng không ăn được bao nhiêu, không lâu sau Quan Lâm Mẫn bảo người mời các nàng xuống lầu dùng bữa trưa.

Trình Tinh không muốn đi xuống đối mặt nhiều người như vậy, sau đó dò hỏi ý kiến Khương Từ Nghi, cô từ chối lời mời của người kia và nói rằng tự mình sẽ giải thích với Quan Lâm Mẫn.

Chờ người kia rời đi, Trình Tinh gửi Quan Lâm Mẫn một tin nhắn WeChat, kèm một đống sticker "mệt chết đi được" và mấy cái biểu cảm "khóc lóc".

Quan Lâm Mẫn hoảng sợ: "Thương thương, làm sao vậy?"

Trình Tinh: "Con vừa ăn cơm xong, buồn ngủ quá, không muốn xuống lầu ăn."

Quan Lâm Mẫn bất đắc dĩ: "Con ngủ đến 11 giờ mới dậy, còn mệt sao?"

Trình Tinh: "Mấy hôm trước con bị bệnh mà. Mệt mệt.jpg"

Quan Lâm Mẫn gửi tin nhắn thoại có âm thanh ồn ào ở phía sau, xem ra bữa tiệc dưới lầu đang diễn ra náo nhiệt: "Vậy con nghỉ ngơi cho tốt. Khương Từ Nghi đâu? Nàng không đi sao?"

Trình Tinh: "Cô ấy cùng ăn với con, tụi con đang chuẩn bị nghỉ ngơi."

Trình Tinh: "Mommy, đừng quên, tụi con đều bị mẹ lôi từ bệnh viện về đây."

Quan Lâm Mẫn bất mãn: "Cũng không nói vì ai mà con vào bệnh viện."

Trình Tinh: "Khương Từ Nghi cũng là vì con mà. Con mới là người làm sai, mẹ cứ nhắc đến nàng ấy làm gì."

Quan Lâm Mẫn: "Ai bảo con là con gái mẹ, nếu không phải sau này mẹ biết con là người làm sai, thì mẹ đã không cho cô ta sắc mặt tốt rồi."

Quan Lâm Mẫn nhanh chóng gửi tin nhắn, dấu chấm câu còn chưa kịp đánh, thế nên Trình Tinh phải cẩn thận phân biệt mới hiểu được ý tứ.

Vì gõ chữ hạn chế sự phát huy của Quan Lâm Mẫn, bà lại gửi tin nhắn thoại: "Mẹ nghe bác sĩ Lam nói hai đứa cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt, con liền nhốt người ta vào gác mái, còn đóng cửa suốt ngày, trách không được người ta lại tức giận. Nếu hôm qua bà nội con không về, mẹ nhất định tìm con tính sổ. Nhà mình là người biết lý lẽ, trước đây con yêu người ta đến chết đi sống lại, cưới về nhà không vừa ý thì liền bắt nạt người ta, mẹ nói cho con biết, đây là bạo lực gia đình đó."

Trình Tinh không ngờ rằng, Quan Lâm Mẫn là người khá tốt, tuy cưng chiều con gái, nhưng cũng là người biết đạo lý.

Đều là do nguyên chủ lừa dối họ.

Trình Tinh vội vàng nhận lỗi: "Con xin lỗi, con đã biết lỗi của mình, không phải hiện tại con đang chuộc tội sao."

"Con nghỉ ngơi trước đi, hôm khác mẹ nói chuyện này rõ ràng với con."

Trình Tinh: "Được ! Hôm nay là sinh nhật mommy. chơi thật vui nha, đừng nóng giận."

Quan Lâm Mẫn gửi đến biểu cảm "hừ hừ" nhìn rất đáng yêu.

Sau khi nhắn tin với Quan Lâm Mẫn xong, Trình Tinh hỏi Khương Từ Nghi buổi chiều chuẩn bị làm gì, cô đã từ chối tất cả hoạt động xã giao, chuẩn bị làm một món quà sinh nhật thật ý nghĩa cho Quan Lâm Mẫn.

Năm trước sinh nhật của mẹ, cô đẫ chuẩn bị sẵn quà sinh nhật từ sớm. Còn năm nay, quà sinh nhật mà cô chuẩn bị được đặt trong ngăn tủ, đó là một chiếc khăn quàng cổ đan thủ công.

Mùa đông ở Kinh Thị lạnh hơn nhiều so với Giang Cảng, mỗi năm mẹ cô đều bị đau ở cổ, thế nên cô dành toàn bộ thời gian rảnh mà không ngừng đẩy nhanh tiến độ và mất hai tháng để đan xong một chiếc khăn quàng cổ.

Bây giờ chỉ còn một buổi chiều, hơn nữa chỉ có thể lấy nguyên liệu có sẵn, Trình Tinh cũng không biết có thể làm ra món quà khiến Quan Lâm Mẫn hài lòng hay không.

Khương Từ Nghi nói: "Không có gì để làm, ngủ đi."

Trình Tinh lập tức kéo rèm cửa cho nàng, chỉ để lại ánh đèn đầu giường.

Nguyên chủ là người không thích học hành cho nên không có phòng sách, cũng không có bàn làm việc, vậy nên Trình Tinh đành phải ngồi trước bàn trang điểm, mở đèn chiếu sáng trên gương.

Nhưng ánh đèn này đối với việc làm đồ thủ công tỉ mỉ của cô thì không tiện chút nào.

Khương Từ Nghi nhìn bóng lưng nghiêm túc của cô, hỏi cô chuẩn bị làm quà gì.

"Tôi tìm thấy đất sét trong tủ, còn có một ít gỗ nhỏ có thể điêu khắc" Trình Tinh nói: "Khắc một hình người nhỏ, sau đó kết hợp với đất sét. Không chắc chắc làm đẹp được, nhưng tôi cố gắng thử xem."

"À." Khương Từ Nghi hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"

"Cô biết làm không?" Trình Tinh hỏi. "Điêu khắc gỗ á."

Khương Từ Nghi lắc đầu: "Không biết."

"Vậy thì thôi." Trình Tinh quay đầu lại cười với cô: "Yên tâm ngủ đi, tôi làm cho."

"Có phải vì tôi nói nên  cô đã làm một món quà tinh xảo cho bà ấy, vậy nên cô phải làm mấy thứ này?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh gật đầu: "Đúng vậy."

"Ban đầu cô dự định tặng gì?"

Trình Tinh dừng lại: "Không nghĩ tới, chưa chuẩn bị gì để tặng."

Cô vừa mới đến đây, lo thân mình còn chưa xong thì loại tiệc tùng này muốn tránh còn không kịp.

Nếu không phải trước đây Quan Lâm Mẫn nói có liên quan đến Khương Từ Nghi thì cô chắc chắn từ chối những chuyện này.

Chưa từng sống chung với Quan Lâm Mẫn, dĩ nhiên sẽ không có tình cảm sâu sắc gì, vậy nên cũng không mất công chuẩn bị quà.

Lúc ở hành lang nói rằng buổi tối sẽ tặng quà cho bà, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, cô định đợi lát nữa khi có thời gian rảnh thì lướt mạng, đặt hàng xong gọi 'dịch vụ giao hàng nhanh' đem đến đây.

Thế nhưng lời Khương Từ Nghi vừa nói đã nâng cao mức độ mong đợi của Quan Lâm Mẫn, Trình Tinh buộc phải cố gắng làm cho bằng được.

Khương Từ Nghi không ngờ cô lại thành thật như vậy, ngược lại khiến nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Một lát sau, Khương Từ Nghi nói: "Hay là để tôi tới giúp cô."

"Không cần." Trình Tinh thật dịu dàng mà cười với cô, giọng nói mềm mại như nước, không cố ý dỗ dành mà là sự dịu dàng toát ra tận trong xương tủy: "Cô cứ yên tâm ngủ đi, tôi cũng không chắc có thể làm được, cố gắng thử một chút thôi."

"Được rồi." Khương Từ Nghi không kiên trì nữa.

Thật ra sáng nay thức dậy rất muộn, Khương Từ Nghi không buồn ngủ lắm, cô vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Tinh, từ góc độ này có thể thấy cô ấy đang bận rộn.

 Thời điểm làm việc này, cô ấy rất nghiêm túc, hơn nữa khi tập trung vào đó, cô ấy dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Đây là khí chất mà Khương Từ Nghi chưa từng thấy ở Trình Tinh trước đây.

Nhìn chăm chú hồi lâu, mí mắt Khương Từ Nghi bắt đầu nặng trĩu, không lâu sau thì nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Trình Tinh không chú ý đến động tĩnh phía sau, vì khắc gỗ là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ

Mấy thứ này có lẽ là đồ chơi lúc nhỏ của nguyên chủ do một phút hứng thú mà mua, chắc là tốn rất nhiều tiền nên chất liệu gỗ rất tốt, dao khắc uyển chuyển mà lại sắc bén, dùng thật thuận tiện.

Trình Tinh đã lâu chưa làm những món đồ này, hồi nhỏ để cô không nghịch ngợm, ông ngoại cho cô chơi những thứ này, dần dần cô cũng có chút kinh nghiệm. 

Khi lên Đại học, cô còn tham gia câu lạc bộ khắc gỗ, làm được mấy tác phẩm đoạt giải thưởng của câu lạc bộ, nhưng phần thưởng không nhiều lắm, chỉ được hai trăm tệ.

 Sau này việc học bận rộn, cô không còn thời gian chơi những thứ này nữa.

Bây giờ cầm trên tay cũng không có cảm giác xa lạ.

Cô điêu khắc hình Quan Lâm Mẫn phiên bản chibi, bà là người có nét đặc trưng nên Trình Tinh điêu khắc khá thuận lợi.

Loại việc làm khéo léo này, điều quan trọng nhất chính là sự tập trung, Trình Tinh liên tục ngồi một vị trí trong hai tiếng và giữ nguyên tư thế không di chuyển.

Sau khi khắc xong hình gỗ nhỏ, Trình Tinh bắt đầu dùng đất sét để dựng cảnh.

Cô tìm tòi trên mạng cách chơi đất sét, đây cũng là hoạt động thủ công hữu ích.

Trước tiên Trình Tinh cố định tạo hình bằng dây đèn, tiếp đó nặn đất sét thành mô hình mong muốn, toàn bộ quá trình không được phép sai sót.

Khoảng một giờ sau, mô hình đất sét đã hoàn thành,  đó là hoa linh lan có nút điều khiển, phía dưới khuôn có phủ một lớp đất sét màu xanh lục để làm bãi cỏ, phía trên có những cánh hoa nhiều màu sắc đang nở rộ.

Quan Lâm Mẫn là một người yêu cái đẹp, đặt mô hình điêu khắc gỗ của bà lên bãi cỏ, mở đèn lên, ánh đèn màu vàng ấm áp tỏa ra từ bên trong những cánh hoa linh lan làm bằng đất sét, tạo hình khắc gỗ rất sống động được đặt trên bãi cỏ đang phơi mình dưới ánh trăng.

Nhìn qua thấy khá ổn

Nhưng Trình Tinh chưa hài lòng với mô hình khắc gỗ này, lần đầu điêu khắc không tính là đặc biệt tinh xảo, vì thế cô lấy ra, tranh thủ thời gian chờ đất sét khô để tiếp tục điêu khắc hoàn chỉnh.

Điện thoại đặt ở một bên, sáng lên rất nhiều lần, cô căn bản không để ý tới.

Là tin nhắn của Lưu Chanh: "Kế hoạch tối nay cứ tiến hành như thường lệ?"

Lưu Chanh: "Cô đang làm gì vậy? Nhanh trả lời tôi một đi."

Lưu Chanh: "Không trả lời thì tôi cứ theo nguyên kế hoạch mà làm."

Lưu Chanh: "Ba nàng ấy đúng là đồ tồi, nói cho ông ta mười vạn tệ thì ông ta nhanh chóng đến ngay, tối nay có trò hay để xem rồi."

Lưu Chanh: " Cô ngủ như chết rồi phải không? Hay còn đang say đắm trong sự quyến rũ của người phụ nữ đó?"

Lưu Chanh: "Cuối cùng có làm hay không. Mặc kệ. Tối nay vẫn hành động theo kế hoạch."

Sáu tin nhắn liên tiếp, Trình Tinh không chú ý tới, chìm đắm trong thế giới của mình.

Cho đến khi có tiếng động phía sau vang lên, Khương Từ Nghi không biết từ lúc nào đến bên cạnh cô, cẩn thận quan sát thành phẩm cô làm: "Tay nghề khá lắm."

Tay Trình Tinh run lên, dao khắc thiếu chút nữa xẹt qua ngón tay cô, vẫn là Khương Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy ngón tay cô.

Ngón tay lạnh lẽo dừng trên da thịt cô, Trình Tinh thoát ra trạng thái tập trung cao độ , ý thức vẫn còn mơ hồ, thậm chí có chút hoảng hốt, theo bản năng, cô đan vào ngón tay nàng.

Cứ thế, ngón út của nàng vô thức móc lấy ngón áp út của đối phương.

Nhưng trong giây lát, cô liền tỉnh táo, rút tay lại, trên ngón út còn vương lại sự lạnh lẽo nàng ấy mang đến.

Khương Từ Nghi nói: "Cô đã làm rất lâu."

Trình Tinh vươn vai: "Mấy giờ rồi?"

"5 giờ." Khương Từ Nghi nói: "Tiệc tối lúc 6 giờ, sắp bắt đầu rồi."

Trình Tinh chớp chớp mắt, thả lỏng cơ thể sau khi làm việc với sự tập trung cao độ, đôi mắt có hơi mỏi, cô giơ tay xoa xoa: "Nhưng tôi vẫn chưa làm xong."

Khương Từ Nghi nhìn hình khắc gỗ trên bàn: "Là mẹ cô à?"

"Ừm." Trình Tinh nói: "Vẫn còn thiếu chút thần thái."

Khương Từ Nghi nhìn chằm chằm một lát, cầm dao khắc và dừng lại vài giây, sau đó dao khắc vững vàng lướt xuống, những vụn gỗ nhỏ như kẽ móng tay khẽ bay ra.

Thời điểm làm việc nàng ấy vô cùng nghiêm túc.

Ban đầu Trình Tinh nghĩ nàng ấy chưa từng làm những thứ này nên nhất định không biết làm.

Sau đó nhớ ra nàng ấy là một pháp y.

Nói về việc cầm dao, đặc biệt là loại dao nhỏ thì hầu như không ai ở độ tuổi này có thể đạt đến trình độ như nàng ấy.

Một dao lướt xuống, cắt từ chỗ này đến chỗ kia, vừa vặn không dư thừa chút nào.

Không lâu sau, Khương Từ Nghi thổi một hơi, thổi bay những vụn gỗ còn sót lại trên hình gỗ nhỏ. Hình khắc gỗ lập tức trở nên tinh xảo hơn hẳn.

Đôi mắt Trình Tinh sáng rực: "Vừa rồi tôi thấy làm thế nào cũng không đúng, cô đã sửa chỗ nào vậy? Sao chỉ sửa một chút mà đẹp hơn rất nhiều."

Lúc khen nàng, Trình Tinh không tiếc một lời: "Cô thật lợi hại thật đó Khương Từ Nghi. Quá tuyệt vời."

Khương Từ Nghi buông dao khắc gỗ, vỗ vỗ tay, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ thôi."

Trình Tinh đặt hình người gỗ vào, đèn vừa sáng, mô hình lập tức trở nên có hồn và lung linh hơn .

Đây hẳn là món quà sinh nhật rất có tâm.

Sau khi làm xong, hai người vội vã thay quần áo, còn Trình Tinh thì tranh thủ thời gian gói quà vào hộp.

Cho đến khi thay quần áo xong thì cũng đến giờ buổi tiệc sắp bắt đầu. Trình Tinh đặt món quà lên đùi Khương Từ Nghi rồi đẩy cô ra cửa.

----

Tiệc tối có khách mời đông đúc, có người đến từ buổi sáng và ở lại biệt thự Trình gia tới chiều, cũng có người lúc chạng vạng mới vội vàng đến.

Họ hàng bên Quan gia đến không ít.

Tần Chi Vận đi theo bên cạnh Quan Lâm Mẫn để xã giao, còn lão phu nhân và Từ Chiêu Chiêu cũng được đưa trở về. 

Lão phu nhân không thích những nơi ồn ào nên lúc này đang ngồi trong phòng. Trình Tinh thấy Từ Chiêu Chiêu cầm đồ ăn mới biết hai người đã trở về.

Khi Trình Tinh đẩy Khương Từ Nghi xuống lầu, cô hơi bối rối không biết nên đi phía nào, lại thấy có người chủ động chào đón mình, trông cũng quen mặt. 

Trình Tinh đẩy Khương Từ Nghi đi tới, trong đầu tức thì hiện ra thông tin của những người này, từ trái sang phải là Trần Nhụy, Chu Lộ Nhiễm, Lưu Chanh, đều là đám bạn bè xấu của nguyên chủ.

Các nàng lắc nhẹ ly champagne trên tay, liếc nhìn Trình Tinh: "Cô có vợ rồi thì quên bạn bè luôn sao."

Trình Tinh cười mỉa mai: "Sao có thể?"

Nhóm người này đều là những phú nhị đại không học vấn, không nghề nghiệp, họ có thân phận giống với nguyên chủ trong Trình gia. Ở nhà họ tỏ ra đàng quàng đứng đắn, thật ra ở bên ngoài thì ai cũng chơi bời như nhau.

 Trình Tinh không có cách nào để bắt chước nguyên chủ hòa nhập với bọn họ, vậy nên cô chuẩn bị lên tiếng chào hỏi rồi rời đi ngay.

Không ngờ rằng Lưu Chanh vỗ nhẹ vào vai cô: " Tôi nhắn tin cho cô, sao không thấy cô trả lời?"

Trình Tinh bất giác lấy điện thoại ra, phát hiện mình để quên trong phòng nên giải thích: "Buổi chiều tôi bận quá, quên mất."

"Thôi." Lưu Chanh đột nhiên ghé sát vào tai cô, Trình Tinh sợ đến mức lùi lại nửa bước. Lưu Chanh túm tay áo cô, cố sát lại gần hạ thấp giọng: "Mọi thứ tôi đều sắp xếp ổn thỏa, cứ theo kế hoạch mà tiến hành."

Trình Tinh: "...?"

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên thuận miệng đáp lại qua loa.

Tiếp đó cô rời khỏi đám bạn, tiện tay lấy một ly champagne rồi uống cạn để trấn an bản thân, cô nhìn xung quanh, mọi người đều bận rộn với việc riêng.

Khương Từ Nghi kéo nhẹ quần áo cô. Trình Tinh khom lưng, cúi người sát lại gần nghe.

"Tôi muốn đi phòng vệ sinh." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh gật đầu: "Tôi đi với cô."

"Không cần đâu." Khương Từ Nghi nói: "Tôi biết đường, cô cứ ở lại đây xã giao đi."

Khi nãy ánh mắt của đám bạn Trình Tinh không ngừng liếc nhìn về phía họ, nhìn chằm chằm đến mức khiến cả người nàng muốn bốc hỏa.

 Khương Từ Nghi không thích cái nhìn soi mói như vậy, dứt khoát lấy cớ đi vệ sinh để tránh một lát.

Sau khi nàng đi, Trình Tinh lại thấy không yên tâm nên đi tìm nàng, kết quả là khi đi đến góc khuất thì thấy có người đàn ông lén lút.

Trình Tinh vừa tới gần thì ký ức về hắn tức khắc hiện ra trong đầu. 

Là Khương Thượng Niên! 

Ba của Khương Từ Nghi. 

Nói đúng hơn là ba nuôi, bởi vì Khương Từ Nghi không phải con ruột của hắn.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?!

Lời nói vừa nãy của Lưu Chanh bỗng nhiên hiện lên trong đầu, Trình Tinh lập tức có dự cảm không hay.

Chẳng lẽ bọn họ muốn lợi dụng Khương Thượng Niên để làm Khương Từ Nghi mất mặt trong bữa tiệc này?

Chuyện này vẫn là kế hoạch của nguyên chủ cấu kết với người khác?

Trong nguyên tác đâu có đoạn này?

...Đây là đang làm gì vậy?!

Trình Tinh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi Tiểu Dương tới, bảo cậu ta dẫn theo bảo vệ bắt Khương Thượng Niên nhốt vào trong phòng.

Cô tra hỏi hắn nửa ngày trong phòng. 

Khương Thượng Niên chỉ là tên lưu manh vô lại, mặc kệ hỏi thế nào cũng chỉ nói là đến tìm con gái, con gái hắn ở nơi này ăn sung mặc sướng, không lý nào để một người cha như hắn phải sống nghèo khổ và ăn ngủ đầu đường xó chợ.

Trình Tinh thấy không thể nói rõ với hắn, đành phải dặn Tiểu Dương canh chừng, không để hắn ra ngoài trước khi buổi tiệc kết thúc.

Sau đó, cô rời khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Khương Từ Nghi, nói cho nàng ấy biết việc ba nàng ấy xuất hiện ở đây.

Lại không ngờ khi vừa xuống lầu, cô đã nghe thấy giọng nói chất vấn: "Các vị ở đây đều thấy rõ, đồ của tôi rơi ra từ trong túi cô ấy, cô còn chối cãi thế nào nữa?"

Là người tên Lưu Chanh vừa mới gặp, cô ta đứng trên cao nhìn xuống Khương Từ Nghi. Không khí buổi tiệc trở nên căng thẳng, không ít người đang xì xào bàn tán.

Khương Từ Nghi chỉ bình tĩnh mà nói: "Tôi không có trộm."

"Nhưng vòng cổ của tôi quả thật rơi ra từ trong túi cô. Nếu không phải vừa rồi cô làm rơi, tôi cũng không biết chiếc vòng cổ trị giá cả trăm vạn của tôi đã bị người ta lấy trộm!" Lưu Chanh nói năng hùng hồn, từng lời đều đầy lý lẽ: "Trong buổi tiệc này, ai không biết cô là người làm công ăn lương còn có một ông bố từng ngồi tù, vì ông ta, cô đã trộm vòng cổ của tôi. Đúng là đồ trộm cắp!"

Trình Tinh nghe vậy bước nhanh chạy xuống lầu, lại nghe bên cạnh vang lên một giọng nói nhàn nhạt: "Vòng cổ của cô rơi ra cũng có thể là vị tiểu thư này nhặt được, tại sao cô lại chắc chắn cô ấy là ăn trộm?"

Giọng nói này nghe không quen tai, song lại giọng điệu vừa nhã nhặn lại từ tốn, sau khi nói xong, mọi người theo phản xạ mà nhường đường cho cô ấy.

Và đến khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Trình Tinh bỗng nhiên mở to mắt ——

 Là thanh mai trúc mã của Khương Từ Nghi trong nguyên tác – Thẩm Tình Tuyết!!

Bước chân Trình Tinh tức khắc dừng lại, Thẩm Tình Tuyết nhìn về phía Lưu Chanh nói: "Chẳng lẽ cô cố tình vu oan hãm hại?"

Lưu Chanh cười nhạo: "Tôi đâu có điên mà vu oan một kẻ tàn phế. Cô ta trộm chính là trộm, thẳng thắn thừa nhận rồi xin lỗi tôi, chẳng qua là một chiếc vòng cổ trăm vạn thôi, tôi cho cô ta cũng được."

"Tôi không có trộm." Khương Từ Nghi nói: "Cũng không phải tôi nhặt được, tôi chưa từng nhìn thấy vòng cổ này."

"Cô còn cãi bướng." Lưu Chanh cười khinh: "Cô chính là kẻ ăn trộm."

Thẩm Tình Tuyết ở bên cạnh tiếp lời: "Lần đầu tiên thấy người chưa có chứng cứ mà đã định tội, thật thú vị."

Lưu Chanh nhìn cô ấy mà khó chịu: "Cô là ai? Chuyện này liên quan gì đến cô?"

Thẩm Tình Tuyết giữ vẻ mặt bình thản, liếc nhìn người nào đó trong đám đông, bình tĩnh mà nói: "Lưu phu nhân, cách dạy dỗ con gái của ngài đúng là thật cao tay."

Vừa dứt lời, Lưu phu nhân nhanh chóng bước lên giáng cho Lưu Chanh một cái tát.

Chương trước Chương tiếp
Loading...