[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 23
Trình Tinh cảm nhận được sự bối rối và ngượng ngùng của Khương Từ Nghi lúc này, vậy nên không hề thể hiện sắc mặt khó chịu mà vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi: "Tôi bế cô đi.""Cảm ơn." Khương Từ Nghi ngồi dậy nói lời cảm ơn.Trình Tinh cười nhẹ: "Khách sáo gì chứ, đó là điều tôi nên làm."Trình Tinh không cần tốn nhiều sức lực bế Khương Từ Nghi lên, một đường đi đến nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên bồn cầu, rồi lại đứng đó do dự."À." Khương Từ Nghi khựng lại, nhịn không được mở lời: "Cô còn chuyện gì sao?"Trình Tinh: "...... Cái đó, cô có cần tôi giúp ......""Không cần." Khương Từ Nghi thẳng thừng từ chối.Trình Tinh "À" một tiếng, xấu hổ sờ sờ vành tai, bước vội ra cửa.Cô thường bối rối những chi tiết nhỏ nhặt này.Chờ đến khi Trình Tinh ra ngoài, Khương Từ Nghi mới bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.Mà Trình Tinh đứng ở cửa đi qua lại, tránh nghe được âm thanh truyền ra từ bên trong, cũng để bản thân tránh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.Là một người có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, trường hợp nào chưa từng thấy qua?Sao lại vì chuyện này tự làm mình hoảng loạn và mất bình tĩnh?Lúc Trình Tinh đang tự trấn an bản thân, giây tiếp theo trong phòng vệ sinh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, thế nhưng mang theo vài phần thanh thoát: "Tôi xong rồi."Trình Tinh lập tức đáp lời: "Tới ngay."Mọi suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên im bặt, cô đẩy cửa đi vào.Tức thì nhìn thấy Khương Từ Nghi ngồi trên bồn cầu trầm tĩnh và ngoan ngoãn, quần áo chỉnh tề, cho dù ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng vì tình cảnh xấu hổ lúc này nên dịu đi vài phần.Nhìn kỹ, còn mang theo vài phần ngượng ngùng e thẹn.Trình Tinh bế nàng đặt lên giường một lần nữa, nhịn không được nói: Cô gầy quá.""Ừ." Khương Từ Nghi nói: "Cũng tạm được.""Cô được 45 kí không?" Trình Tinh muốn xua tan bầu không khí gượng gạo nên bắt đầu tìm chuyện để nói, vừa lúc kéo gần khoảng cách với nàng."Chắc là không." Khương Từ Nghi nói: "Trước tai nạn giao thông từng kiểm tra sức khỏe một lần, 44 kí."Trình Tinh giật mình: "Chỉ 44 kí?"Có thể thấy Khương Từ Nghi cao khoảng 1m65.Còn bản thân cô cao 1m68, trọng lượng nhiều năm duy trì mức 50 đến 55 ký, khi đó còn bị cơn ác mộng mang tên cuộc sống nghiên cứu sinh hành hạ, tra tấn. Mỗi lần giáo viên hướng dẫn thúc giục nộp luận văn, cô không màng ăn uống mà sửa hết bản thảo này đến bản thảo khác.Mỗi khi về nhà, chén cô sẽ được gắp đầy đồ ăn, mọi người đều bảo cô ăn nhiều một chút.Khương Từ Nghi đã ổn định trên giường, lần nữa đắp chăn kỹ càng, giọng điệu hơi lộ vẻ bất lực: "Ăn không mập."Trình Tinh: "...... Cô như vậy thật sự rất dễ bị người ta ghét đó nha."Giọng nói của cô hơi kỳ lạ, cố ý khiến nàng bật cười và pha lẫn chút ẩn ý trêu chọc.Khương Từ Nghi nể tình cô mà cười một chút, sau đó nhắm mắt lại: "Tôi muốn đi ngủ."Đây là đang đuổi khách.Trình Tinh không hề bận tâm, mỉm cười rồi chỉnh đèn ngủ thành màu vàng ấm áp giúp nàng dễ ngủ, sau đó đứng dậy đi về phía sô pha.Mới vừa nằm xuống không lâu đã mơ màng sắp ngủ, ai ngờ điện thoại bất ngờ rung lên đánh thức nàng.Trình Tinh không muốn để ý tới, nhưng điện thoại cứ rung liên tục.Ngay cả Khương Từ Nghi đang nằm trên giường cũng nhịn không được nói: "Có thể tắt âm được không?"Vì ảnh hưởng đến người khác trong cùng không gian, Trình Tinh đành phải làm vậy, trước tiên tắt âm rồi mới xem thông báo.Là tin nhắn của Tô Mạn Xuân ở Paris gửi tới.Ban đầu chỉ gửi một tấm ảnh mặt hồ sóng nước lấp lánh, bên nàng vẫn là buổi chiều trời trong nắng ấm, còn Giang Cảng đã bước vào đêm khuya tĩnh lặng.Hơi thở văn nghệ của Tô Mạn Xuân vẫn chưa dừng lại ở đó, thấy Trình Tinh không hồi âm thì gửi thêm tin nhắn chữ.Tô Mạn Xuân: 【Đến nơi này làm bài tập nhóm, phát hiện chỗ này giống hồ Minh Triệt chúng ta từng đi qua. 】Tô Mạn Xuân: 【Mùa đông Paris lạnh hơn Giang Cảng, mấy ngày trước tôi còn bị cảm. 】Tô Mạn Xuân: 【Nhưng mà tôi đã uống thuốc, đang nỗ lực khỏe lên, cô không cần lo lắng. 】Tô Mạn Xuân: 【Cũng đừng bay thẳng đến Paris thăm tôi, như vậy mệt mỏi lắm. 】Sau khi xem xong, Trình Tinh không hiểu gì hết.Những lời này rốt cuộc có liên quan gì với nhau?Cuối cùng ngẫm đi ngẫm lại, cô đã hiểu được ý đồ của Tô Mạn Xuân.Rõ ràng đã chọn đi du học, song lại luyến tiếc không nỡ từ bỏ nguyên chủ — kẻ theo đuổi mù quáng vô liêm sỉ này.Thế nên mới dùng phương thức này để câu dẫn.Vừa lộ ra ý tứ rằng mình cô đơn, lạnh lẽo nơi đất khách quê người, nhưng lại "hiểu lòng người" khuyên cô đừng bận tâm mà bay qua thăm nàng, nhân tiện tạo cho mình hình tượng kiên cường, lạc quan....... Một mũi tên trúng ba con chim.So với Từ Chiêu Chiêu thì thủ đoạn này cao tay hơn nhiều.Nhưng Trình Tinh đã tiếp nhận nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, công lược Khương Từ Nghi là đủ rồi.Về chuyện đào hoa ong bướm của nguyên chủ, Trình Tinh không muốn nghĩ đến chút nào.Suy tư một lát, Trình Tinh trả lời dứt khoát: 【Bây giờ là 1 giờ sáng, Tô tiểu thư, cô biết không? 】Trạng thái Tô Mạn Xuân trở thành "Đối phương đang soạn tin nhắn".【Ngượng ngùng, Tinh Tinh, quấy rầy cô rồi. 】 Tức thì, nàng ta biến thành nạn nhân ấm ức.Trình Tinh nhìn ra ý tứ trong đó nhưng không chiều theo: 【Đúng vậy. 】Trên màn hình hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn", thật lâu sau đó mới gửi lại: 【 Tôi chỉ là nhất thời có chút xúc động nên tâm sự thôi, cô có thể không cần trả lời tôi. 】Trình Tinh:【Được, tôi sẽ bật chế độ im lặng.】Tô Mạn Xuân: 【......】Hai giây sau, phía trên hiển thị: "Đối phương thu hồi một tin nhắn".Sự cạn lời của Tô Mạn Xuân là theo bản năng, nhưng việc thu hồi lại vì muốn giữ thể diện.Trình Tinh buồn ngủ đến mức không muốn đôi co với nàng. Đối với quyết định theo đuổi lý tưởng và từ bỏ nguyên chủ của Tô Mạn Xuân, cô hoàn toàn tán thành, dù sao so với tình yêu thì sự nghiệp mới là chỗ dựa đáng tin cậy.Nhưng cô lại khinh thường kiểu người chỉ muốn vẹn cả đôi đường, vừa muốn thứ này nhưng không cam lòng buông bỏ thứ kia.Tô Mạn Xuân: 【Thật xin lỗi. Tôi không ngờ sau khi kết hôn thì tình bạn của chúng ta đã thay đổi, sau này tôi sẽ cố gắng không quấy rầy cô nữa. 】Trình Tinh mặt không cảm xúc mà trả lời: 【Chuyện này không cần cố gắng cũng có thể làm được. 】Trình Tinh: 【Nếu cô biết tôi đã kết hôn, vậy chúng ta không cần giữ liên lạc . Xóa kết bạn đi, cảm ơn.】Tô Mạn Xuân: 【 Tinh Tinh, cô đang giận dỗi nên mới nói vậy phải không? 】Trình Tinh: 【 Không có. 】Sau khi gửi xong, Trình Tinh chụp màn hình để lưu lại đoạn lịch sử trò chuyện này, nhân tiện xóa kết bạn nàng ta.Thế giới trở lại bình yên.---Trong khi đó, Tô Mạn Xuân đang làm bài tập nhóm ở quán cà phê tại Paris , tiếp tục gửi cho cô một tin nhắn: 【 Trước kia cô không phải như vậy. 】Tin nhắn vừa gửi đi, phía trước xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ."Bạn vẫn chưa là bạn bè của đối phương, xin hãy thêm anh/cô ấy làm bạn bè trước."Tô Mạn Xuân tức khắc siết chặt điện thoại, móng tay màu hồng nhạt cũng vì thế mà trở nên tái nhợt. Người bạn bên cạnh thấy vậy, lập tức hỏi bằng tiếng Anh hỏi: "Gracia, cậu bị sao vậy?"Lúc này Tô Mạn Xuân lấy lại tinh thần, khẽ cụp mi, ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi dài tạo nên một bóng mờ mỏng manh, trông nàng có vẻ nhu nhược đáng thương: "Không có gì."Mọi người tiếp tục quay lại cuộc thảo luận sôi nổi, Tô Mạn Xuân mở điện thoại gửi tin nhắn cho chị gái Tô Lãnh Nguyệt: 【 Chị, gần đây chị có gặp Trình Tinh không? 】Tô Lãnh Nguyệt vẫn chưa ngủ vì chị đảm nhận một vụ án hình sự đến nỗi bận tối mắt, tối mũi, nhưng lại tranh thủ chút thời gian trả lời tin nhắn : 【 Có, làm sao vậy? 】Tô Mạn Xuân hỏi: 【 Gần đây cô ấy có gì khác thường không? 】Tô Lãnh Nguyệt tháo mắt kính, ngả người ra sau dựa vào ghế sofa bọc da, không chút để ý mà hồi âm: 【 Cô ta chẳng phải luôn thối nát sao? May mà em du học, nếu không, kết hôn với cô ta thì không chừng bị hành hạ thành cái dạng gì đây. 】Tô Mạn Xuân: 【 Có ý gì? 】Tô Lãnh Nguyệt đem chuyện xảy ra ngày hôm đó ở Trình gia kể tóm tắt cho Tô Mạn Xuân nghe, nhân tiện thêm thắt vài lời mắng chửi Trình Tinh, nói rằng cô ta cưới pháp y nổi tiếng nhất Sở Cảnh sát Giang Cảng, người được mệnh danh là thiên tài Khương Từ Nghi, kết quả sau khi cưới về lại không đối xử tốt, trước và sau khi kết hôn là hai bộ mặt khác nhau.Tô Mạn Xuân lại gửi: 【 Chị, cô ấy vì em nên mới như vậy sao? 】Tô Lãnh Nguyệt luôn thương yêu cô em gái này. Lúc trước, sau khi mẹ sinh Tô Mạn Xuân thì qua đời, ba liền gởi nàng cho người khác nuôi dưỡng. Đến khi được mang về Tô gia thì cô bé gầy gò, ốm yếu như cọng giá đậu đỏ. Ba chị chỉ thích những người có năng lực, đối với Tô Mạn Xuân chẳng hề quan tâm.Ba chị là một người phong lưu, tổng cộng có sáu người con. Tô Lãnh Nguyệt là con gái do người vợ đầu tiên sinh ra, địa vị cũng khác biệt so với những người khác, nhưng cũng vì định hướng công việc mà chị từng xảy ra bất hòa với ba mình.Tuy nhiên, Tô Lãnh Nguyệt chưa từng vì chuyện đó mà sinh ra hiềm khích với Tô Mạn Xuân, ngược lại từ nhỏ đã đối xử rất tốt với em gái.Tô Lãnh Nguyệt không ưa Trình Tinh, song vẫn an ủi em gái: 【 Bản chất Trình Tinh là kẻ tồi tệ, em đừng bị cô ta mê hoặc. 】Một lát sau, Tô Mạn Xuân nói: 【 Chị, em muốn về nước. 】【 Tinh Tinh nhất định là vì em nên mới trở thành như vậy, cô ấy vốn là người lương thiện. 】Tô Lãnh Nguyệt: 【 ...... 】Nếu đây không phải là em gái của mình, chắc chắn Tô Lãnh Nguyệt sẽ mắng đối phương vừa ngu vừa mù.Loại người như Trình Tinh, làm sao có thể dùng từ lương thiện để hình dung?Tô Lãnh Nguyệt gửi tin nhắn thoại cho em gái, giọng nói lạnh nhạt: "Bây giờ em về nước làm gì? Cô ta đã kết hôn, em trở về chỉ có thể làm người thứ ba.""Em trở về, Tinh Tinh chắc chắn sẽ ly hôn với cô ta." Tô Mạn Xuân nói: "Cô ấy kết hôn với người phụ nữ đó là để chọc tức em thôi."Tô Lãnh Nguyệt tức đến bật cười: "Em lấy dũng khí từ đâu ra? Trình gia là nơi dung túng cho cô ta muốn làm gì thì làm sao? Đối với gia đình như chúng ta, hôn nhân không phải là chuyện đùa.""Nhưng kết hôn với em sẽ tốt hơn nhiều so với kết hôn với người phụ nữ kia. Trình gia cũng sẽ cân nhắc lợi và hại.""Còn việc học của em thì sao? Chưa đủ một năm thì không thể làm thủ tục bảo lưu. Mạn Mạn, cơ hội lần này, chị khó khăn lắm mới giành được cho em, nếu bỏ lỡ thì không có lần sau đâu." Tô Lãnh Nguyệt dứt khoát nói ra sự thật: "Em thật sự muốn vì cô ta mà từ bỏ ước mơ của mình sao?"Tô Mạn Xuân im lặng.Sau một lúc lâu, cô trả lời: 【 Xin lỗi chị, là em quá nóng vội. 】Tô Lãnh Nguyệt khuyên bảo em gái vài câu, lúc này mới tắt điện thoại tiếp tục xem hồ sơ.Vụ án hình sự hiện tại cô đang thụ lý có liên quan đến vợ của Trình Tinh là Khương Từ Nghi.Nhưng sau vụ tai nạn của Khương Từ Nghi, Sở Cảnh sát Giang Cảng không cho phép bất kỳ ai liên lạc riêng với nàng ấy.Tô Lãnh Nguyệt là luật sư hình sự, đối tượng bào chữa lần này của cô là một kẻ giết người.Đêm giao thừa năm ngoái, hung thủ vì nảy sinh lòng tham nên bám theo một người phụ nữ về nhà, hắn trộm số trang sức quý giá, trị giá gần một triệu tệ. Vì nạn nhân chống cự, hắn dùng dao chém hai nhát vào cánh tay, sau đó mất kiểm soát mà giết chết nạn nhân.Hung thủ kiên quyết không nhận tội danh "giết người sau khi cưỡng hiếp", chỉ thừa nhận hành vi trộm cắp và hai nhát chém trên cánh tay.Hệ thống camera giám sát vào ngày xảy ra án mạng bị hỏng, còn kết quả giám định pháp y cho thấy vết thương chí mạng của nạn nhân ở bụng, đã xảy ra hành vi xâm hại tình dục khi ý thức không tỉnh táo và tinh dịch được phát hiện trong cơ thể, sau khi kiểm tra DNA thì không phải của nghi phạm. Tuy nhiên cảnh sát phán đoán hung thủ và người này hẳn là đồng phạm gây án, dù thẩm vấn nhiều lần nhưng chưa có kết quả.Trong khi đó, hung thủ lại nói với chị rằng chỉ một mình hắn gây án.Vụ án này đến nay vẫn chưa được phúc thẩm lần hai, nhiều chi tiết chưa được công bố cho luật sư.Nếu muốn tìm được nhiều sơ hở, nhất định phải tìm pháp y phụ trách giải phẩu lúc đó để dò hỏi.Thật trùng hợp, vị pháp y đó chính là Khương Từ Nghi.Hiện giờ Tô Lãnh Nguyệt rất nôn nóng muốn gặp Khương Từ Nghi một lần.----Trình Tinh ngủ không được yên ổn, dù cho cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng sau khi ngủ lại thường xuyên gặp ác mộng.Và rồi lúc sáu giờ sáng, cô tỉnh dậy với kết quả suýt chút thì ngã xuống ghế sofa.Một động tĩnh rất nhỏ cũng làm Khương Từ Nghi tỉnh giấc.Khương Từ Nghi chưa tỉnh táo hẳn, giọng hơi khàn khàn hỏi xảy ra chuyện gì.Trình Tinh nhìn điện thoại thấy vẫn còn sớm, liền trấn an cô: "Không có gì đâu, ngủ tiếp đi."Khương Từ Nghi ngừng lại một chút: "Cô lại bị ngã sao?"Trình Tinh: "......"Chuyện hôm đó ở bệnh viện cô bị ngã xuống giường, có lẽ sẽ trở thành vết đen trong lịch sử đời cô.Trình Tinh ho nhẹ một tiếng: "Suýt chút nữa thôi, không tính là ngã."Trong phòng lặng yên một lúc, Khương Từ Nghi hạ giọng, nhẹ nhàng cất lời: "Hay là cô lên giường đi."Trình Tinh: "?"Khương Từ Nghi nói: "Ngủ ở bên kia giường.""Như vậy không ổn cho lắm?" Trình Tinh có chút do dự, nhưng trải nghiệm ngủ trên ghế sofa đêm qua không hề tốt, nửa tỉnh nửa mê, ngay cả nằm mơ cũng thấy kỳ lạ."Vậy thôi." Giọng Khương Từ Nghi buồn ngủ, không mời nữa.Trình Tinh: "......"Bỏ lỡ thời cơ thích hợp, sau đó lại muốn lên giường thì có vẻ hơi ngượng ngùng.Nhưng Trình Tinh liếc nhìn ghế sofa, rồi lại nhìn chiếc giường, cuối cùng quyết định không gượng ép cơ thể mình nữa, rón rén bò lên giường.Một bên giường sụp xuống, giữa hai người có một khoảng cách khá rộng.Trình Tinh nói khẽ: "Tôi chợp mắt một chút thôi, chỉ một chút."Khương Từ Nghi nghiêng mặt đi: "Tùy cô."Lần đầu tiên cùng người khác ngủ chung giường, cảm giác có chút đặc biệt.Ban đầu Trình Tinh có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi trên người Khương Từ Nghi, thoang thoảng nhưng lại hấp dẫn lạ thường.Đây chắc là mùi của một loại sữa tắm.Cô chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường, cái chăn đắp chung bị kéo căng ở giữa, trùm kín cả hai, không nhìn thấy được gì khác.Không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, những suy nghĩ miên man cũng theo đó biến mất.Đến khi tỉnh lại, Trình Tinh cảm thấy có thứ gì đó đang quẹt qua quẹt lại trên mặt mình, giống như có người đang trêu đùa cô.Trong thoáng chốc, cô sững sờ tưởng rằng mình đã trở về nhà.Cô vẫn chưa mở mắt, khẽ cau mày lầm bầm, đầu nghiêng qua, cảm giác đó vẫn không biến mất, vì thế cô đành nhẫn nhịn sự bực bội mà từ từ mở mắt ra.Đập vào mắt cô là mái tóc mềm mại có hơi rối, còn mặt cô thì đang tựa sát bên đầu người ta, thì ra đó là tóc của đối phương lướt qua má cô. Ban đầu Trình Tinh còn tưởng tư thế ngủ của Khương Từ Nghi không tốt nên lăn sang phía cô, nhưng khi nhìn kỹ lại, cô phát hiện là chính mình khi ngủ lăn qua lăn lại rồi sát lại gần Khương Từ Nghi.Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô thừa lúc Khương Từ Nghi chưa dậy mà lăn về vị trí của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Nhưng khi cô đang di chuyển thật cẩn thận, vừa mới quay mặt ra liền nghe thấy tiếng chào hỏi nhẹ nhàng: "Dậy à?"Trình Tinh: "......"Trình Tinh nhích người ra xa một chút, khẽ cười một cách gượng gạo, rồi chào lại cô ấy: "Hai ~"Khương Từ Nghi mở to mắt, ánh mắt trong trẻo, nhìn dáng vẻ có lẽ đã dậy từ lâu và không mấy thân thiện: "Hai."Trình Tinh: "......"Cô cảm giác ánh mắt sáng rực của Khương Từ Nghi đang nói—cô giả vờ đáng yêu để làm gì?Người Trình Tinh cứng đờ, lùi về vị trí của mình, quay lưng lại với Khương Từ Nghi, xin lỗi: "Thật xin lỗi, tư thế ngủ của tôi không tốt lắm."Khương Từ Nghi "Ừ" một tiếng, không đề cập đến chuyện sau khi cô ngủ, chỉ nói: "Không sao, thật sự cô ngủ rất say."Trình Tinh: "...... Tôi không nói mê sảng gì chứ?"Khương Từ Nghi dừng lại một chút: "Cô nghĩ thử xem?"Trình Tinh càng thêm thấp thỏm, cô nhớ mình mỗi khi ngủ say có những giấc mơ đều liên quan đến người nhà, giọng nói buồn bã: "Nếu có nói mê sảng gì đó, cô coi như không nghe thấy là được."Khương Từ Nghi: "Được, tôi không nghe thấy."Trình Tinh cảm thấy nói chuyện với nàng dễ dàng quá mức, hơi kinh ngạc quay người lại thì bất chợt phát hiện khóe môi nàng ấy khẽ cong lên một nụ cười, rất nhẹ.Ngay khoảnh khắc cô xoay người, vẻ mặt kia lập tức thay đổi trở về vẻ lạnh băng như cũ.Trình Tinh vui vẻ: "Khương Từ Nghi, vừa nãy có phải cô đang cười tôi không?""Không có," Khương Từ Nghi phủ nhận: "Cô nhìn nhầm rồi.""Tôi không nhìn nhầm được." Trình Tinh ghé sát lại một chút, nắm chặt chăn, đối diện nàng giữa một khoảng cách, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, không như hai ngày trước mà lạnh nhạt, tựa như tảng băng đang dần hòa tan tuôn ra dòng nước dịu dàng. Trình Tinh nói một cáchchắc chắn : "Rõ ràng vừa nãy cô đã cười."Trình Tinh không đợi nàng phủ nhận đã vội vàng khen: "Cô cười lên rất xinh đẹp."Sau khi nói xong lại cảm thấy lời này không đúng, lập tức bổ sung: "Không phải nói thời điểm cô không cười thì không xinh đẹp, mà là nói cô cười lên làm người ta cảm thấy dễ gần hơn."Mới đầu, cô thật sự có chút sợ Khương Từ Nghi.Dù gì đi nữa, đây cũng là người cầm dao mổ dễ dàng một nhát lấy mạng mình.Nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy đau lòng.Có một sự thương cảm ở đó, càng khiến cô thêm tiếc nuối.Sắc mặt Khương Từ Nghi lạnh hơn, dường như không quen với việc người khác khen mình, đặc biệt là không quen việc Trình Tinh khen mình, cứ như chồn chúc Tết gà, không hề có ý tốt.Trình Tinh cũng nhận thấy không khí đang đóng băng, xốc chăn rời giường: "Không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi."Khương Từ Nghi im lặng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, nhìn cô đứng dậy vươn vai với đôi chân dài cùng sải tay rộng, rồi lại thuần thục làm mấy động tác Thái Cực.Tất cả dường như hoàn toàn tự nhiên.Những điều này so với Trình Tinh trước đây thật khác biệt.---Bữa tiệc tối hôm qua mừng lão phu nhân trở về đã náo loạn gà bay chó sủa, lão phu nhân được Từ Chiêu Chiêu dỗ dành, buổi sáng đã lên đạo quán trên núi Xuân Thành tu tâm dưỡng tính.Lão phu nhân vừa đi, trong nhà liền náo nhiệt.Hôm nay là sinh nhật Quan Lâm Mẫn, bà mời rất nhiều người đến.Các phu nhân trong giới thượng lưu ở Giang Cảng, còn con cái của họ thì mang theo quà tặng đến chúc mừng.Thế nên, thời điểm Trình Tinh và Khương Từ Nghi thức dậy, nhà chính đặc biệt náo nhiệt.Toàn bộ cách bài trí của đại sảnh khác hoàn toàn so với tối qua trước khi ngủ, một lần nữa khiến Trình Tinh cảm nhận được sự lợi hại của "Sức mạnh đồng tiền".Bước vào đại sảnh nhà mình, giống như đi vào buổi yến tiệc hoa lệ nào đó.Hoa hồng, champagne, cùng những người mặc lễ phục đi qua lại trong đại sảnh để giao thiệp với nhau.Trình Tinh nhìn thấy cảnh đó bất chợt lại sợ xã giao, vì thế cô đẩy Khương Từ Nghi đứng chần chờ ở cửa, thương lượng: "Hay là chúng ta đừng đi xuống, bảo họ mang đồ ăn lên là được."Vừa dứt lời, giọng Quan Lâm Mẫn ở bên cạnh vang lên, mang theo vài phần cưng chiều: "Tinh Tinh, bạn bè con đã sớm đến rồi, hỏi mẹ nhiều lần, nhưng con vẫn ngủ mãi nên mẹ không dám gọi. Cuối cùng thì con cũng dậy rồi.""Mommy, sinh nhật vui vẻ." Trình Tinh chúc mừng bà trước, sau đó ánh mắt cô lướt xuống dưới lầu: "Bạn bè của con? Những người đó sao?""Chính là đám Lưu gia, Trần gia, Hàn gia đó." Quan Lâm Mẫn liếc xéo cô một cái, vươn tay ra: "Bạn bè của mình mà không biết à? Hỏi mẹ làm gì? Quà của mẹ đâu?"Trình Tinh gạt nhẹ tay bà: "Ai lại đi tặng quà ngay lúc này, tối con sẽ đưa cho mẹ." Thực ra, cô chẳng chuẩn bị gì cả.Quan Lâm Mẫn bỏ qua cho cô, quay đầu nhìn về phía Khương Từ Nghi đang ngồi trên xe lăn, kiêu ngạo hỏi: "Khương Từ Nghi, cô muốn cùng tôi xuống gặp mọi người không? Cô vẫn chưa xuất hiện trong tiệc chiêu đãi nào của Trình gia chúng tôi, lần này dẫn cô đi gặp mọi người, cũng xem như chính thức ra mắt."Khương Từ Nghi cúi đầu nhìn chân mình, lại ngẩng lên nhìn bà: "Ngài cảm thấy dáng vẻ này của tôi có thể được sao?""Mọi người đều biết Tinh Tinh nhà chúng tôi cưới một người tàn tật ." Quan Lâm Mẫn nói: "Đâu phải chuyện gì không thể chấp nhận được. Cô chỉ cần không cầm dao hướng vào Tinh Tinh, không bắt nạt Tinh Tinh nhà chúng tôi, thì có gì là không được? Nhưng mà tôi cảnh cáo cô đó."Quan Lâm Mẫn vẫn chưa nói dứt lời đã bị Trình Tinh đẩy nhẹ cắt ngang lời bà.Trình Tinh đưa mắt ra hiệu cho bà: "Mẹ."Quan Lâm Mẫn bất đắc dĩ trừng mắt: "Mẹ thật sự thua con. Chỉ biết che chở vợ thân yêu của con thôi, trong mắt con có người mẹ này sao.""Mẹ nói gì vậy chứ?" Trình Tinh kéo cánh tay bà, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vợ và mommy đều rất quan trọng.""À." Quan Lâm Mẫn cười mỉa mai: "Vẫn là vợ con đặt lên đầu tiên đúng không."Trình Tinh: "......"Đang lúc cô nghĩ xem phải dỗ bà thế nào, Khương Từ Nghi ở bên cạnh dịu giọng nói: "Cô ấy chắc chắn yêu quý ngài nhất. Tối qua lúc ngủ còn luôn miệng gọi mẹ cơ mà."Trình Tinh: "......?"Quan Lâm Mẫn lập tức vui vẻ, chợt lại nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, bà túm lấy cổ tay Trình Tinh, lời lẽ thấm thía nói: "Tuy mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm, nhưng không thể khi ngủ cùng vợ mà cũng gọi mẹ."Trình Tinh: "......?"Dường như sự việc đang phát triển theo hướng kỳ quái.Giây tiếp theo, cô lại nghe Khương Từ Nghi nói: "Cô ấy biết hôm nay là sinh nhật ngài nên đã chuẩn bị cho ngài một món quà đặc biệt."Ánh mắt Quan Lâm Mẫn sáng bừng lên: "Thật sao? Tinh Tinh đúng là đứa con gái hiếu thảo mang lại sự ấm áp cho mẹ."Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Quan Lâm Mẫn, Trình Tinh tuyệt vọng nhìn về phía Khương Từ Nghi, phát hiện Khương Từ Nghi đang cười cợt một cách tinh nghịch.Trình Tinh: "......"