BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan
207 - 208
Chương 207: Bộ ba xiên chiênChưa đợi Tôn Miểu và Tô Thụy Hi nói gì, bà chủ cửa hàng đã vội vàng giảm giá cho hai người họ, vừa giảm vừa nói:"Tôi mở cửa hàng sườn xám này chính là để chờ ngày hôm nay! Đẹp quá! Bộ đồ này phải để mỹ nhân mặc mới xứng! Giảm! Nhất định phải giảm giá, giảm thật mạnh, hai bộ 500 tệ, lấy ngay đi!"Tôn Miểu cảm thấy đây chắc chắn là chiêu trò buôn bán của bà chủ, nhưng lời nói lại rất dễ nghe, hơn nữa giá cũng không mắc, thế là cô nàng lập tức móc tiền ra mua hết. Ngoài ra, dưới cơn mưa lời khen của bà chủ, cô nàng còn mua thêm vài phụ kiện nhỏ như túi xách, giày...Cuối cùng khi ra khỏi tiệm, cô nàng đã tiêu tổng cộng 900 tệ.Tô Thụy Hi thì xách quần áo hai người đã thay ra, bà chủ tiệm cũng coi như có chút lương tâm, đưa cho họ túi mua sắm để gói đồ mang đi.Từ lúc vào cho đến lúc ra, cả hai đã thay đổi từ đầu đến chân. Đứng ở cửa tiệm, con mèo bên trong kêu "meo meo" hai tiếng với họ, bà chủ nhiệt tình nói:"Hoan nghênh hai mỹ nhân lần sau lại ghé nhé!"Đi được hai bước, Tôn Miểu không nhịn được mà lén nói với Tô Thụy Hi:"Chắc chắn đây là chiến thuật của cô ấy, thổi phồng chúng ta đến mức mụ mị đầu óc, vậy là em cứ vô thức thanh toán! Thật là xảo quyệt, không ngờ còn có cách buôn bán như vậy!"Tô Thụy Hi mỉm cười, bởi cô biết Tôn Miểu vì được bà chủ khen mà nhất thời hưng phấn nên mới mua nhiều vậy. Giọng cô nhẹ nhàng:"Nhưng giá cũng rẻ mà."Ừm, cũng đúng, giá cả cũng được. Nếu không thì với tính cách tiết kiệm của Tôn Miểu, nếu thật sự không vừa ý, có lẽ giờ này cô nàng vẫn đang ở trong cửa hàng trả giá với bà chủ.Tôn Miểu lấy túi mua sắm từ tay Tô Thụy Hi, rồi hai người nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ Giang Nam. Đường lát đá xanh không dễ đi, may mà họ không mang giày cao gót, mà mang giày thêu nên đi rất thoải mái, không bị trơn trượt.Chỉ là trải nghiệm ở con đường chính này thực sự không tốt. Người quá đông, qua lại tấp nập, chỉ nhìn qua loa cũng không thấy gì thú vị. Hơn nữa mức độ thương mại hóa quá cao, xung quanh toàn là các cửa hàng bán đồ ăn vặt và quà lưu niệm du lịch, khiến cả hai cảm thấy đã chọn sai chỗ.Mãi mới đến được bến thuyền mà trên mạng khuyên nên thử, muốn ngồi thuyền ngắm cảnh, nhưng lại thấy hàng dài người xếp chật kín, nếu thật sự xếp hàng thì chắc phải hơn một tiếng.Cả hai vốn không thích xếp hàng nên đành bỏ cuộc.May là trải nghiệm ngày hôm sau khá hơn hẳn. Họ dậy thật sớm, mặc sườn xám mua hôm qua, rồi đến ngôi chùa được dân mạng đánh giá cao. Sáng sớm chùa không thu vé vào cửa, vào trong còn có thể vuốt ve mèo của chùa.Buổi sáng trời vẫn còn mát mẻ, mèo đều ngồi trong sân, để mặc mọi người xoa nựng.Cả hai cũng thử món mì chay nổi tiếng, chỉ là quá ngọt, Tô Thụy Hi không thích lắm. Dù cả hai đều là người vô thần, nhưng vẫn nhận 3 nén nhang miễn phí để vái trước tượng Bồ Tát. Ra khỏi chùa, Tô Thụy Hi ghé sát tai Tôn Miểu, khẽ nói:"Miểu Miểu, em biết cầu gì ở chùa này linh nhất không?"Tôn Miểu lắc đầu.Tô Thụy Hi lại thì thầm bên tai cô nàng, giọng nhẹ mềm như len vào tận tai, khiến tai cô nàng khẽ động:"Là cầu duyên."Nói xong, Tô Thụy Hi lùi lại một chút, hỏi tiếp:"Vậy vừa rồi Miểu Miểu cầu gì?"Người ta thường cầu những điều giống nhau: hoặc là sự nghiệp thành công, công danh rạng rỡ; hoặc học hành tấn tới, gia đình vui vẻ. Tôn Miểu là người bình thường, nghĩ cũng không khác mấy, cô nàng thành thật đáp:"Em mong chị Tô Tô cả đời thuận lợi."Ước mơ của cô nàng rất nhỏ bé, trước khi xuyên không chỉ là muốn kiếm chút tiền, mua một căn nhà cho bản thân, có chỗ an cư lạc nghiệp. Tham lam hơn chút thì mong có được người yêu trọn đời không rời bỏ. Bây giờ những mong ước ấy đã thành hiện thực, thì cô nàng lại tham lam thêm, muốn Tô Thụy Hi cả đời bình an thuận lợi, đúng như kỳ vọng mà ba mẹ đặt vào tên cô.Nói xong, Tôn Miểu hỏi lại:"Còn chị Tô Tô? Chị cầu gì?"Tô Thụy Hi là người có chút ranh mãnh:"Không nói cho em biết.""Ơ?" Tôn Miểu sững lại. Chưa kịp phản ứng, Tô Thụy Hi đã bước nhanh mấy bước, Tôn Miểu vội vàng đuổi theo. Cô không nói, thì Tôn Miểu càng tò mò, kéo tay cô nũng nịu:"Chị Tô Tô, nói cho em nghe đi, rốt cuộc là chị cầu gì vậy?""Không nói, nói ra là không linh."Nghe vậy, Tôn Miểu phản xạ như điều kiện, "phì phì phì" mấy tiếng:"Không phải đâu, nói ra cũng linh mà. Vừa rồi câu đó không tính, mong cầu của em nhất định sẽ thành hiện thực!"Hai người vừa cười đùa vừa đi, đến trưa thì vào một quán ăn nổi tiếng ở Tô Châu để thưởng thức món ngon địa phương. Điều khiến Tôn Miểu bất ngờ là, quán ăn trăm năm ở đây thực ra không hề mắc, thậm chí còn rẻ hơn Viên Phúc Lâu.Hai người gọi mấy món, ăn xong chưa đến 1 ngàn tệ.Tất nhiên, hương vị cũng không quá đặc sắc, quán này vẫn đi theo hướng đại chúng. Tôn Miểu cảm thấy vậy cũng tốt, khá ổn.Đến Chủ Nhật, như thường lệ, Tôn Miểu lại bị kéo vào không gian Hệ Thống từ sáng sớm. Lần này, Hệ Thống không dạy món truyền thống, mà là món kinh điển đặc biệt, "Bộ ba xiên chiên".Bộ ba xiên chiên này rất đơn giản, gồm: xúc xích bột(*) chiên, bánh gạo chiên, và thịt xiên chiên.(*)Xúc xích bột: là món ăn vặt phổ biến ở nhiều vùng Trung Quốc, đặc biệt trong đồ ăn đường phố và quầy xiên que chiên.Ban đầu là một dạng xúc xích rẻ tiền dùng thay cho xúc xích thịt, sau này được biến tấu thành món ăn vặt giòn bên ngoài, dẻo bên trong. Được làm chủ yếu từ tinh bột (bột năng, bột khoai, bột bắp...) trộn với một ít thịt, gia vị rồi hấp hoặc luộc chín.Thực ra làm ba món này không khó, khó là ở khâu chuẩn bị. Hệ Thống dạy Tôn Miểu làm cả bánh gạo và xúc xích, nhưng làm xúc xích quá tốn thời gian, hơn nữa sản xuất công nghiệp vừa nhanh vừa vệ sinh, nên nó cho phép cô nàng mua sẵn.Còn bánh gạo thì bắt buộc phải tự làm.Làm bánh gạo cũng không khó, cách đơn giản nhất ở nhà là đem cơm hấp chín, sau đó giã với bột gạo cho đến khi dẻo quánh, rồi hấp cách thủy cho chín, tạo hình xong thì cho vào tủ lạnh bảo quản.Cách mà Hệ Thống dạy thì khó hơn một chút.Lấy gạo nếp, gạo tẻ và một miếng mỡ heo, vo sạch theo tỉ lệ nhất định rồi ngâm, sau đó xay nhuyễn thành bột nhão. Vẫn là hấp cách thủy, thêm mỡ heo và chút đường trắng, hấp chín rồi cho vào khuôn, đợi đông lại.Làm xúc xích bột cũng không khó, chỉ cần thêm chút thịt, nước, tinh bột, đường cát, bột ngọt... hấp chín rồi ép thành hình là xong.Về xúc xích bột, trước đây từng có "bê bối" khi có phóng viên phanh phui rằng nhiều loại được làm từ "bột xương gà", khiến một thời gian dài người ta hoang mang, đến món chiên yêu thích cũng chẳng dám ăn.Tôn Miểu cũng từng theo dõi tin này, rồi sau đó thấy có thông tin đảo ngược, xúc xích bột làm từ bột xương gà hầu hết là hàng không được chứng nhận, nhiều loại còn là thức ăn cho thú cưng. Còn các nhà sản xuất hợp pháp có kiểm định thì không dám làm như vậy.Hệ Thống còn đặc biệt dạy cách phân biệt xúc xích bột có phải làm từ bột xương gà hay không, nó còn cho Tôn Miểu ăn thử và yêu cầu ghi nhớ sự khác biệt. Nếu không phân biệt được, thì phải ăn tiếp cho đến khi nhận ra.Tôn Miểu ăn một cây, nhớ được rồi thì không ăn nữa.Đây coi như hình phạt cho việc cô nàng muốn "cắt xén" công đoạn bằng cách mua xúc xích làm sẵn. Nếu không muốn bán rẻ, thì phải đảm bảo ngon. Bán không ngon thì quá là áy náy với khách.Ngoài 2 món kia, thịt xiên chiên cũng khá đơn giản, thực chất là thịt thăn chiên. Giờ nhiều quầy hàng dùng thịt thăn đông lạnh, rẻ và tiện, nhưng Tôn Miểu bán giá cao thì không thể dùng hàng đông lạnh mà phải mua thịt tươi ở chợ về làm.Những thứ này với Tôn Miểu không khó, khó nhất là canh lửa và pha sốt chấm. Hệ Thống chỉ cho ba loại sốt: sốt ngọt, sốt cay, sốt cà chua, ngoài ra còn có một loại bột gia vị rắc lên. Những món này cô nàng đều đã có nền tảng, nên lần này chỉ mất 3 tháng trong Hệ Thống là học xong.Mở mắt ra, Tô Thụy Hi vẫn đang cuộn tròn trong lòng Tôn Miểu ngủ. Tôn Miểu cọ cằm vào Tô Thụy Hi, cô lười biếng ngẩng đầu:"Em tỉnh rồi à? Muốn đi ăn không?""Không, em muốn nằm nướng một chút."Ra khỏi không gian Hệ Thống, thể chất Tôn Miểu không mệt, nhưng tinh thần lúc nào cũng khó thích nghi với cảm giác uể oải đó. Cô nàng dụi đầu vào cằm Tô Thụy Hi, cảm nhận vòng tay ôm ấm áp, lòng thấy mãn nguyện.Nhân lúc này, cô nàng quyết định nhắc đến chuyện từng xem phim trước đây. Dạo này cô nàng không tìm được phim nào giống hoàn cảnh bản thân, chỉ còn video về cậu "đầu bếp thiên tài" bật hack lên đỉnh cao sự nghiệp.Vì vậy, sau khi ôm ấp một lúc, cô nàng hỏi:"Chị Tô Tô, chị có muốn xem một bộ phim ngắn với em không?"Tô Thụy Hi không hứng thú lắm, nhưng thấy cô nàng hỏi thì gật đầu:"Được."Sáng hai người lại đi dạo khu du lịch, trưa ăn sơ sơ rồi về. Chiều, Tôn Miểu mua nguyên liệu, làm bánh gạo xong để tủ lạnh rồi kéo Tô Thụy Hi xem phim ngắn.Cả hai xem trên TV qua màn hình chiếu. Phim ngắn quay dọc nên không hợp với TV khổ lớn mắc tiền nhà Tô Thụy Hi. Nam diễn viên... cũng không được bắt mắt lắm.Ngay khi khuôn mặt "không mấy ưa nhìn" của nam chính xuất hiện trên màn hình, Tô Thụy Hi hơi ngả người ra sau, lông mày nhíu lại.Phim ngắn, mỗi tập chỉ hơn 1 phút, tập đầu gần như chẳng nói gì, chỉ kể nam chính xuyên không về cổ đại và nhận được Hệ Thống đầu bếp. Tô Thụy Hi lập tức cảm thấy hơi đau đầu, nhấn tạm dừng và nhìn Tôn Miểu với ánh mắt như muốn hỏi: "Có phải em chọn nhầm phim không?"Kết quả là Tôn Miểu còn lúng túng hơn. Cô nàng đặt chân xuống đất, khác hẳn dáng vẻ thoải mái thường ngày, ngón chân còn khẽ co lại vì ngại."Ờm... Chị Tô Tô, à... xem tập tiếp theo đi."Chiều hôm đó, cả hai đều thấy "căng não", khó khăn lắm mới xem xong hơn 10 tập phim. Tôn Miểu nuốt nước miếng, ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, đấu tranh tâm lý hồi lâu rồi hỏi:"Chị Tô Tô, xem xong mấy tập, chị thấy sao?"
Chương 208: Chỉ vậy thôiNếu là người khác hỏi Tô Thụy Hi như vậy, lại còn kéo cô xem cái thể loại phim truyền hình này, chắc chắn cô sẽ nổi giận đùng đùng, mỉa mai đáp: "Tôi có ý gì à? Cô nghĩ tôi thích coi mấy thứ này sao? Không hiểu cô nghĩ cái gì, lại lãng phí từng ấy thời gian của tôi."Nhưng người hỏi lại là Tôn Miểu, hơn nữa cô nàng thật sự đã xem bộ phim ngắn này với cô lâu như vậy. Tô Thụy Hi vô thức nghĩ: 'Thật ra ai cũng có sở thích riêng, xem chút phim như vậy cũng đâu có sao, tuy hơi xấu hổ và... vô nghĩa, nhưng cũng giúp giết thời gian'.Câu nói này còn chưa kịp thốt ra, Tô Thụy Hi đã nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Miểu.Cô nàng đang rất nghiêm túc, còn có chút giống một phạm nhân sắp bước lên đoạn đầu đài, mang cái khí thế kiểu "dù chết cũng không sợ".Ánh mắt đó khiến Tô Thụy Hi khựng lại, rồi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. Cô im lặng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đoán ra được gì, thậm chí còn nghĩ: 'Chẳng lẽ Miểu Miểu định nói... em ấy và nam chính trong phim là người thân, là anh trai ruột thất lạc nhiều năm?'Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị loại bỏ, vì nam chính kia... thật sự không đẹp trai, xấu đến mức khiến Tô Thụy Hi nghi ngờ là "có tiền mới được đóng phim". Người như vậy sao có thể là anh ruột của Miểu Miểu nhà cô được chứ.Khi đã loại trừ hết các khả năng khác, đáp án tưởng chừng không thể nào... lại chính là sự thật.Giọng điệu và vẻ mặt của Tô Thụy Hi đều kỳ lạ: "Miểu Miểu, em muốn nói với chị là... em cũng có một cái Hệ Thống như vậy?"Ban đầu, Tô Thụy Hi chỉ nói nửa đùa nửa thật. Cô là người theo chủ nghĩa vô thần, thà tin có người ngoài hành tinh còn hơn tin trên đời này tồn tại cái gọi là "Hệ Thống". Nhưng Tôn Miểu lại im lặng, và sự im lặng đó khiến Tô Thụy Hi ngừng nói, chỉ yên lặng nhìn cô nàng.Tôn Miểu khẽ mấp máy môi, nước miếng trong miệng tiết ra hơi nhiều, buộc cô nàng phải nuốt xuống. Cô nàng lại giống như phạm nhân chờ cây búa công lý giáng xuống, sự lo lắng và khó xử xoay vòng trong lòng. Nhưng rồi, Tôn Miểu vẫn kiên định lại.Cô nàng đã sớm quyết định rồi, không có gì phải sợ hết. Tôn Miểu cũng tin rằng Tô Thụy Hi sẽ không vì lời cô nàng nói mà rời xa, cô nhất định sẽ ở bên cô nàng."Phải..." Cô nàng đem toàn bộ chuyện bản thân gặp Hệ Thống, và việc bản thân đến từ một thế giới song song, nói hết ra. Trong suốt quá trình này, Tô Thụy Hi chỉ im lặng lắng nghe, hai tay đặt trên đùi, mắt cụp xuống, không nói một lời. Tôn Miểu dựa vào một hơi dồn sức, nói liền một mạch.Đến khi nói xong, Tôn Miểu mới chậm rãi thở ra một hơi.Một lúc sau, Tô Thụy Hi hỏi: "Hết rồi?"Tôn Miểu sững lại, gật đầu: "Ừm... hết rồi, chỉ vậy thôi." Khi nói ba từ "chỉ vậy thôi", trong lòng Tôn Miểu trộn lẫn đủ thứ cảm xúc, chẳng biết nên gọi là gì. Rõ ràng đây không phải chuyện "chỉ vậy thôi", nhưng thái độ của Tô Thụy Hi lại bình thản như không.Cô chỉ "ừm" một tiếng, rồi không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy cái phim ngắn này... khỏi xem nữa hả?""À... ừm, khỏi xem nữa."Tô Thụy Hi thoát khỏi chế độ chiếu màn hình, chuyển sang kênh khác, đúng lúc đang phát một bộ phim tài liệu về động vật. Cả hai xem được một lúc, Tôn Miểu vẫn thấy lấn cấn, nên cẩn thận hỏi: "Chị Tô Tô, chị không có gì khác muốn nói sao?"Tô Thụy Hi khẽ "ừm", đưa tay xoa xoa đầu Tôn Miểu, tóc cô nàng mềm mềm, Tô Thụy Hi thấy rất thích."Miểu Miểu giỏi lắm. Nếu là chị phải đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, chắc chắn chị sẽ rất hoang mang." Hơn nữa, khi Tôn Miểu vừa xuyên tới, cô nàng không có lấy 1 đồng, nhà cửa trống trơn, Tô Thụy Hi nghĩ nếu cô rơi vào tình cảnh đó, chắc sẽ hoang mang rất lâu, dù sao thì từ nhỏ đến giờ cô chưa từng sống khổ.Nghe Tô Thụy Hi khen như vậy, Tôn Miểu có chút ngại: "Cũng... không có gì đâu..." Thật ra trước kia cô nàng đã từng nghèo, hoặc phải nói là... lúc nào cũng nghèo, nên chuyện trong túi chẳng có mấy đồng, với cô nàng cũng là bình thường.Chính vì vậy, sau khi xuyên không, cô nàng chỉ mất một chút thời gian làm quen, rồi lập tức vào guồng sống mới.Sau khi chuyện này được nói ra, Tôn Miểu thấy lòng nhẹ hẳn, cũng bạo dạn hơn: "Chị Tô Tô, thật ra... mấy món ăn chị thích đều là em... gian lận mà có."Tô Thụy Hi lại không để tâm lắm, trái lại còn hỏi: "Nhưng chẳng phải em từng nói, mỗi lần sáng hôm sau ngày nghỉ là Hệ Thống sẽ kéo em vào không gian để huấn luyện, ít thì 3 tháng, nhiều thì cả năm sao? Vậy chẳng phải đó cũng là do công sức của em mới học được sao?"Nói thì nói vậy, nhưng trên mặt Tôn Miểu vẫn lộ chút áy náy vì đã "ăn gian" để học được.Tô Thụy Hi thấy vậy nên cúi người ôm cô nàng vào lòng: "Hơn nữa, nếu đã có cách nhanh gọn thì sao lại không dùng? Chị làm ăn cũng chẳng tránh khỏi phải nhờ gia đình giúp đỡ. Nói theo cách khác, chị cũng là 'ăn gian' đó. Chẳng lẽ vì thế mà chị phải bỏ qua hết mọi hỗ trợ sao? Giúp đỡ đúng lúc, con đường tiện lợi hiệu quả, từ chối hết mấy thứ đó thì đúng là ngốc."Tô Thụy Hi lập luận đến mức Tôn Miểu nghe mà tâm phục khẩu phục.Nói chuyện thêm một lát, chuyện này cũng xem như khép lại. Vì Tô Thụy Hi tiếp nhận quá tự nhiên, nên thậm chí Tôn Miểu còn hoài nghi: 'Hay là mình đang nằm mơ? Hoặc vừa rồi chỉ là tưởng tượng của bản thân, tất cả đều chưa từng xảy ra?'Gần đến giờ cơm tối, Tô Thụy Hi mới không kìm được hỏi: "Vậy lần này Hệ Thống dạy em món gì? Ngon không?""Chắc là ngon lắm." Rồi cô nàng chuẩn bị bắt tay vào làm bữa tối hôm nay, xiên que chiên giòn.Nhưng lúc này, nhóm khách hàng của Tôn Miểu trên mạng lại rần rần, vì bình thường buổi sáng cô nàng sẽ đăng ảnh mẫu và thông báo giờ bán, nhưng hôm nay đến tận giờ này mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Điều đó khiến các khách quen xuất hiện "triệu chứng cai nghiện", thi nhau đoán xem cô nàng đã gặp chuyện gì.Chỉ có bộ đôi hiphop và ya-bi là lên tiếng: [Đừng lo, chắc chắn cô ấy không sao đâu.]Còn chuyện làm sao mà họ biết được... đơn giản là vì thấy bài đăng trên wechat moments của Tô Thụy Hi.Thật ra cô chỉ đăng vài tấm hình phong cảnh thôi, mà kỹ thuật chụp của cô cũng không tệ, cảnh "cầu nhỏ nước chảy, nhà ven sông" của Tô Châu đều được chụp lại rõ ràng.Ban đầu cô gái hiphop chỉ tiện tay bấm like rồi lướt qua, nhưng nửa chừng lại nhớ ra phần ghi chú tên hình như có gì đó không đúng. Cô ấy kéo ngược lại xem thì phát hiện là Tô Thụy Hi! Nhìn tới nhìn lui, mới nhận ra Tô Thụy Hi đang đi chơi!Cái đầu không mấy lanh lợi của cô ấy cũng nhanh chóng nảy ra mấu chốt, vậy chắc cô chủ Tôn cũng đang đi chơi. Thế nên khi trong nhóm chat ngày Chủ nhật, mọi người bắt đầu sốt ruột, thì bộ đôi hiphop và ya-bi vẫn rất bình tĩnh.Cô chủ Tôn chắc chắn không sao hết, còn chuyện ngày mai nhóm khách ruột trong nhóm có bị "đói" hay không... thì chưa chắc. Nhưng đã đến nước này mà cô chủ Tôn vẫn chưa báo nghỉ hay ngưng bán tạm thời, thì chắc vẫn sẽ mở bán thôi.Mọi người thì nóng lòng như lửa đốt, còn Tôn Miểu vẫn ung dung, chậm rãi bắt đầu xiên que.Hệ Thống chỉ dạy "bộ ba kinh điển", nhưng Tôn Miểu làm cho Tô Thụy Hi đâu chỉ có thế. Cô nàng mua rất nhiều nguyên liệu, nhất là đồ chay vì Tô Thụy Hi thích ăn. Ngay cả bò viên và cá viên tự làm trước kia cũng được cô nàng làm lại, vẫn có thể chiên giòn.Đám rau củ ăn kèm của món mala xianggou cũng có thể tỏa sáng trong món xiên chiên này.Thấy cô nàng bận rộn, Tô Thụy Hi cũng lại gần.Trong bếp giờ có nhiều thứ mà Tô Thụy Hi sẽ không mua, như cái ghế đẩu nhỏ mà Tôn Miểu tự mang theo. Thấy Tô Thụy Hi bước tới, Tôn Miểu lấy một cái ghế ra cho cô ngồi bên cạnh. Hai người cùng nhau xiên que.Tôn Miểu nhanh nhẹn, khéo tay, không bao lâu đã xiên được 10 que; còn Tô Thụy Hi thì chậm chạp, xiên không đều, lại hay bị nhắc phải làm chậm thôi kẻo đâm vào tay.Tới khoảng 5 giờ, xiên cũng gần xong, Tôn Miểu kêu Tô Thụy Hi nghỉ tay, rồi bật bếp, đun nóng dầu. Đến đây thì Tô Thụy Hi đã đoán ra Tôn Miểu định làm gì.Cô thề là cô tin tưởng tuyệt đối vào tay nghề của Tôn Miểu, bất kể làm món gì cô cũng thích ăn. Nhưng vấn đề là... Tôn Miểu định làm xiên chiên. Điều đó khiến Tô Thụy Hi khẽ giật mình. Lông mày liễu hơi nhíu lại: "Miểu Miểu, chị... ừm, cho ít dầu thôi nhé.""Chị Tô Tô yên tâm, chắc chắn em sẽ không cho nhiều dầu đâu."Dầu nóng, Tôn Miểu bắt đầu cho xiên vào theo thứ tự, tách riêng đồ chay và đồ mặn. Vì làm ở nhà nên cô nàng chỉ dùng một chảo dầu, chiên rau trước, vớt ra rồi mới chiên đồ mặn.Khi thả rau vào, Tô Thụy Hi cố tình lùi lại một chút. Cô không rành chuyện bếp núc, nhưng cũng từng thấy mẹ Tô nấu ăn. Thẩm Dật Thu luôn rất nhiệt tình vào bếp, nhưng toàn bộ thiên phú đều dành cho sự nghiệp, còn nấu nướng thì... không có năng khiếu.Bà chưa từng làm xiên chiên, nhưng đã từng chiên đồ, và lần nào chiên, Tô Thụy Hi cũng thấy bà như sắp làm nổ tung căn bếp. Dầu bắn có thể cao tới cả mét, khiến cô phải đứng thật xa, sợ bị bắn vào người.Tô Thụy Hi tin rằng tay nghề của Tôn Miểu sẽ không thê thảm như vậy, nhưng thói quen phản xạ đã ăn sâu.Tôn Miểu vừa quay đầu đã thấy Tô Thụy Hi đứng cách bản thân gần 2 mét. May mà bếp nhà cực rộng, chứ ở căn hộ bình thường thì khoảng cách này đã ra tới phòng ăn rồi.Tô Thụy Hi rướn cổ nhìn, thấy không có dầu bắn thì mới bước lại gần.Chảo dầu trong tay Tôn Miểu đẹp đến lạ. Rau củ xiên trên que, lăn mình trong làn dầu vàng óng, thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo. Đó là âm thanh sôi nổi của đồ chiên, chứ không phải tiếng nổ lép bép đầy nguy hiểm.Khó mà tưởng tượng nổi, chảo dầu lại ngoan ngoãn đến vậy trong tay Tôn Miểu.Khi chiên, mùi thơm bốc lên không hề ngấy. Vớt xiên ra để ráo, rau củ dưới ánh đèn càng trở nên bắt mắt. Từ trong chảo ra, rau vẫn tươi mọng, như thể sức sống bị "khóa" chặt bên trong. Lớp dầu trong suốt bao bọc bên ngoài không làm rau héo hay ngấy, trái lại còn lấp lánh như ánh sáng.Khi chiên đồ mặn, Tôn Miểu dùng kẹp gắp mấy xiên rau sang một cái thau inox, khéo léo phết một lớp tương ngọt, rồi rắc gia vị nướng. Rau vẫn giữ nguyên màu tự nhiên, chỉ trong nháy mắt đã khoác lên sắc đỏ nâu của sốt, nhìn cứ như đang vẫy gọi Tô Thụy Hi: "Mau ăn em đi~"
Chương 208: Chỉ vậy thôiNếu là người khác hỏi Tô Thụy Hi như vậy, lại còn kéo cô xem cái thể loại phim truyền hình này, chắc chắn cô sẽ nổi giận đùng đùng, mỉa mai đáp: "Tôi có ý gì à? Cô nghĩ tôi thích coi mấy thứ này sao? Không hiểu cô nghĩ cái gì, lại lãng phí từng ấy thời gian của tôi."Nhưng người hỏi lại là Tôn Miểu, hơn nữa cô nàng thật sự đã xem bộ phim ngắn này với cô lâu như vậy. Tô Thụy Hi vô thức nghĩ: 'Thật ra ai cũng có sở thích riêng, xem chút phim như vậy cũng đâu có sao, tuy hơi xấu hổ và... vô nghĩa, nhưng cũng giúp giết thời gian'.Câu nói này còn chưa kịp thốt ra, Tô Thụy Hi đã nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Miểu.Cô nàng đang rất nghiêm túc, còn có chút giống một phạm nhân sắp bước lên đoạn đầu đài, mang cái khí thế kiểu "dù chết cũng không sợ".Ánh mắt đó khiến Tô Thụy Hi khựng lại, rồi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. Cô im lặng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đoán ra được gì, thậm chí còn nghĩ: 'Chẳng lẽ Miểu Miểu định nói... em ấy và nam chính trong phim là người thân, là anh trai ruột thất lạc nhiều năm?'Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị loại bỏ, vì nam chính kia... thật sự không đẹp trai, xấu đến mức khiến Tô Thụy Hi nghi ngờ là "có tiền mới được đóng phim". Người như vậy sao có thể là anh ruột của Miểu Miểu nhà cô được chứ.Khi đã loại trừ hết các khả năng khác, đáp án tưởng chừng không thể nào... lại chính là sự thật.Giọng điệu và vẻ mặt của Tô Thụy Hi đều kỳ lạ: "Miểu Miểu, em muốn nói với chị là... em cũng có một cái Hệ Thống như vậy?"Ban đầu, Tô Thụy Hi chỉ nói nửa đùa nửa thật. Cô là người theo chủ nghĩa vô thần, thà tin có người ngoài hành tinh còn hơn tin trên đời này tồn tại cái gọi là "Hệ Thống". Nhưng Tôn Miểu lại im lặng, và sự im lặng đó khiến Tô Thụy Hi ngừng nói, chỉ yên lặng nhìn cô nàng.Tôn Miểu khẽ mấp máy môi, nước miếng trong miệng tiết ra hơi nhiều, buộc cô nàng phải nuốt xuống. Cô nàng lại giống như phạm nhân chờ cây búa công lý giáng xuống, sự lo lắng và khó xử xoay vòng trong lòng. Nhưng rồi, Tôn Miểu vẫn kiên định lại.Cô nàng đã sớm quyết định rồi, không có gì phải sợ hết. Tôn Miểu cũng tin rằng Tô Thụy Hi sẽ không vì lời cô nàng nói mà rời xa, cô nhất định sẽ ở bên cô nàng."Phải..." Cô nàng đem toàn bộ chuyện bản thân gặp Hệ Thống, và việc bản thân đến từ một thế giới song song, nói hết ra. Trong suốt quá trình này, Tô Thụy Hi chỉ im lặng lắng nghe, hai tay đặt trên đùi, mắt cụp xuống, không nói một lời. Tôn Miểu dựa vào một hơi dồn sức, nói liền một mạch.Đến khi nói xong, Tôn Miểu mới chậm rãi thở ra một hơi.Một lúc sau, Tô Thụy Hi hỏi: "Hết rồi?"Tôn Miểu sững lại, gật đầu: "Ừm... hết rồi, chỉ vậy thôi." Khi nói ba từ "chỉ vậy thôi", trong lòng Tôn Miểu trộn lẫn đủ thứ cảm xúc, chẳng biết nên gọi là gì. Rõ ràng đây không phải chuyện "chỉ vậy thôi", nhưng thái độ của Tô Thụy Hi lại bình thản như không.Cô chỉ "ừm" một tiếng, rồi không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy cái phim ngắn này... khỏi xem nữa hả?""À... ừm, khỏi xem nữa."Tô Thụy Hi thoát khỏi chế độ chiếu màn hình, chuyển sang kênh khác, đúng lúc đang phát một bộ phim tài liệu về động vật. Cả hai xem được một lúc, Tôn Miểu vẫn thấy lấn cấn, nên cẩn thận hỏi: "Chị Tô Tô, chị không có gì khác muốn nói sao?"Tô Thụy Hi khẽ "ừm", đưa tay xoa xoa đầu Tôn Miểu, tóc cô nàng mềm mềm, Tô Thụy Hi thấy rất thích."Miểu Miểu giỏi lắm. Nếu là chị phải đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, chắc chắn chị sẽ rất hoang mang." Hơn nữa, khi Tôn Miểu vừa xuyên tới, cô nàng không có lấy 1 đồng, nhà cửa trống trơn, Tô Thụy Hi nghĩ nếu cô rơi vào tình cảnh đó, chắc sẽ hoang mang rất lâu, dù sao thì từ nhỏ đến giờ cô chưa từng sống khổ.Nghe Tô Thụy Hi khen như vậy, Tôn Miểu có chút ngại: "Cũng... không có gì đâu..." Thật ra trước kia cô nàng đã từng nghèo, hoặc phải nói là... lúc nào cũng nghèo, nên chuyện trong túi chẳng có mấy đồng, với cô nàng cũng là bình thường.Chính vì vậy, sau khi xuyên không, cô nàng chỉ mất một chút thời gian làm quen, rồi lập tức vào guồng sống mới.Sau khi chuyện này được nói ra, Tôn Miểu thấy lòng nhẹ hẳn, cũng bạo dạn hơn: "Chị Tô Tô, thật ra... mấy món ăn chị thích đều là em... gian lận mà có."Tô Thụy Hi lại không để tâm lắm, trái lại còn hỏi: "Nhưng chẳng phải em từng nói, mỗi lần sáng hôm sau ngày nghỉ là Hệ Thống sẽ kéo em vào không gian để huấn luyện, ít thì 3 tháng, nhiều thì cả năm sao? Vậy chẳng phải đó cũng là do công sức của em mới học được sao?"Nói thì nói vậy, nhưng trên mặt Tôn Miểu vẫn lộ chút áy náy vì đã "ăn gian" để học được.Tô Thụy Hi thấy vậy nên cúi người ôm cô nàng vào lòng: "Hơn nữa, nếu đã có cách nhanh gọn thì sao lại không dùng? Chị làm ăn cũng chẳng tránh khỏi phải nhờ gia đình giúp đỡ. Nói theo cách khác, chị cũng là 'ăn gian' đó. Chẳng lẽ vì thế mà chị phải bỏ qua hết mọi hỗ trợ sao? Giúp đỡ đúng lúc, con đường tiện lợi hiệu quả, từ chối hết mấy thứ đó thì đúng là ngốc."Tô Thụy Hi lập luận đến mức Tôn Miểu nghe mà tâm phục khẩu phục.Nói chuyện thêm một lát, chuyện này cũng xem như khép lại. Vì Tô Thụy Hi tiếp nhận quá tự nhiên, nên thậm chí Tôn Miểu còn hoài nghi: 'Hay là mình đang nằm mơ? Hoặc vừa rồi chỉ là tưởng tượng của bản thân, tất cả đều chưa từng xảy ra?'Gần đến giờ cơm tối, Tô Thụy Hi mới không kìm được hỏi: "Vậy lần này Hệ Thống dạy em món gì? Ngon không?""Chắc là ngon lắm." Rồi cô nàng chuẩn bị bắt tay vào làm bữa tối hôm nay, xiên que chiên giòn.Nhưng lúc này, nhóm khách hàng của Tôn Miểu trên mạng lại rần rần, vì bình thường buổi sáng cô nàng sẽ đăng ảnh mẫu và thông báo giờ bán, nhưng hôm nay đến tận giờ này mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Điều đó khiến các khách quen xuất hiện "triệu chứng cai nghiện", thi nhau đoán xem cô nàng đã gặp chuyện gì.Chỉ có bộ đôi hiphop và ya-bi là lên tiếng: [Đừng lo, chắc chắn cô ấy không sao đâu.]Còn chuyện làm sao mà họ biết được... đơn giản là vì thấy bài đăng trên wechat moments của Tô Thụy Hi.Thật ra cô chỉ đăng vài tấm hình phong cảnh thôi, mà kỹ thuật chụp của cô cũng không tệ, cảnh "cầu nhỏ nước chảy, nhà ven sông" của Tô Châu đều được chụp lại rõ ràng.Ban đầu cô gái hiphop chỉ tiện tay bấm like rồi lướt qua, nhưng nửa chừng lại nhớ ra phần ghi chú tên hình như có gì đó không đúng. Cô ấy kéo ngược lại xem thì phát hiện là Tô Thụy Hi! Nhìn tới nhìn lui, mới nhận ra Tô Thụy Hi đang đi chơi!Cái đầu không mấy lanh lợi của cô ấy cũng nhanh chóng nảy ra mấu chốt, vậy chắc cô chủ Tôn cũng đang đi chơi. Thế nên khi trong nhóm chat ngày Chủ nhật, mọi người bắt đầu sốt ruột, thì bộ đôi hiphop và ya-bi vẫn rất bình tĩnh.Cô chủ Tôn chắc chắn không sao hết, còn chuyện ngày mai nhóm khách ruột trong nhóm có bị "đói" hay không... thì chưa chắc. Nhưng đã đến nước này mà cô chủ Tôn vẫn chưa báo nghỉ hay ngưng bán tạm thời, thì chắc vẫn sẽ mở bán thôi.Mọi người thì nóng lòng như lửa đốt, còn Tôn Miểu vẫn ung dung, chậm rãi bắt đầu xiên que.Hệ Thống chỉ dạy "bộ ba kinh điển", nhưng Tôn Miểu làm cho Tô Thụy Hi đâu chỉ có thế. Cô nàng mua rất nhiều nguyên liệu, nhất là đồ chay vì Tô Thụy Hi thích ăn. Ngay cả bò viên và cá viên tự làm trước kia cũng được cô nàng làm lại, vẫn có thể chiên giòn.Đám rau củ ăn kèm của món mala xianggou cũng có thể tỏa sáng trong món xiên chiên này.Thấy cô nàng bận rộn, Tô Thụy Hi cũng lại gần.Trong bếp giờ có nhiều thứ mà Tô Thụy Hi sẽ không mua, như cái ghế đẩu nhỏ mà Tôn Miểu tự mang theo. Thấy Tô Thụy Hi bước tới, Tôn Miểu lấy một cái ghế ra cho cô ngồi bên cạnh. Hai người cùng nhau xiên que.Tôn Miểu nhanh nhẹn, khéo tay, không bao lâu đã xiên được 10 que; còn Tô Thụy Hi thì chậm chạp, xiên không đều, lại hay bị nhắc phải làm chậm thôi kẻo đâm vào tay.Tới khoảng 5 giờ, xiên cũng gần xong, Tôn Miểu kêu Tô Thụy Hi nghỉ tay, rồi bật bếp, đun nóng dầu. Đến đây thì Tô Thụy Hi đã đoán ra Tôn Miểu định làm gì.Cô thề là cô tin tưởng tuyệt đối vào tay nghề của Tôn Miểu, bất kể làm món gì cô cũng thích ăn. Nhưng vấn đề là... Tôn Miểu định làm xiên chiên. Điều đó khiến Tô Thụy Hi khẽ giật mình. Lông mày liễu hơi nhíu lại: "Miểu Miểu, chị... ừm, cho ít dầu thôi nhé.""Chị Tô Tô yên tâm, chắc chắn em sẽ không cho nhiều dầu đâu."Dầu nóng, Tôn Miểu bắt đầu cho xiên vào theo thứ tự, tách riêng đồ chay và đồ mặn. Vì làm ở nhà nên cô nàng chỉ dùng một chảo dầu, chiên rau trước, vớt ra rồi mới chiên đồ mặn.Khi thả rau vào, Tô Thụy Hi cố tình lùi lại một chút. Cô không rành chuyện bếp núc, nhưng cũng từng thấy mẹ Tô nấu ăn. Thẩm Dật Thu luôn rất nhiệt tình vào bếp, nhưng toàn bộ thiên phú đều dành cho sự nghiệp, còn nấu nướng thì... không có năng khiếu.Bà chưa từng làm xiên chiên, nhưng đã từng chiên đồ, và lần nào chiên, Tô Thụy Hi cũng thấy bà như sắp làm nổ tung căn bếp. Dầu bắn có thể cao tới cả mét, khiến cô phải đứng thật xa, sợ bị bắn vào người.Tô Thụy Hi tin rằng tay nghề của Tôn Miểu sẽ không thê thảm như vậy, nhưng thói quen phản xạ đã ăn sâu.Tôn Miểu vừa quay đầu đã thấy Tô Thụy Hi đứng cách bản thân gần 2 mét. May mà bếp nhà cực rộng, chứ ở căn hộ bình thường thì khoảng cách này đã ra tới phòng ăn rồi.Tô Thụy Hi rướn cổ nhìn, thấy không có dầu bắn thì mới bước lại gần.Chảo dầu trong tay Tôn Miểu đẹp đến lạ. Rau củ xiên trên que, lăn mình trong làn dầu vàng óng, thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo. Đó là âm thanh sôi nổi của đồ chiên, chứ không phải tiếng nổ lép bép đầy nguy hiểm.Khó mà tưởng tượng nổi, chảo dầu lại ngoan ngoãn đến vậy trong tay Tôn Miểu.Khi chiên, mùi thơm bốc lên không hề ngấy. Vớt xiên ra để ráo, rau củ dưới ánh đèn càng trở nên bắt mắt. Từ trong chảo ra, rau vẫn tươi mọng, như thể sức sống bị "khóa" chặt bên trong. Lớp dầu trong suốt bao bọc bên ngoài không làm rau héo hay ngấy, trái lại còn lấp lánh như ánh sáng.Khi chiên đồ mặn, Tôn Miểu dùng kẹp gắp mấy xiên rau sang một cái thau inox, khéo léo phết một lớp tương ngọt, rồi rắc gia vị nướng. Rau vẫn giữ nguyên màu tự nhiên, chỉ trong nháy mắt đã khoác lên sắc đỏ nâu của sốt, nhìn cứ như đang vẫy gọi Tô Thụy Hi: "Mau ăn em đi~"