BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan
209 - 210
Chương 209: Có người nói xấu emBan đầu, Tô Thụy Hi không định xin Tôn Miểu. Cô nghĩ bản thân nên nhẫn nhịn một chút, vì nếu nói thẳng ra sẽ có vẻ không giữ kẽ, lại còn lộ rõ là đang thèm ăn. Cô tự nhủ bản thân có thể chịu được, chờ đến khi Tôn Miểu làm xong hết rồi mang lên bàn ăn.Tôn Miểu chia rau thành hai phần, một phần đặt ngay ra dĩa, phần còn lại thì phết thêm sốt cay.Khi cả 2 phần đã được xếp vào dĩa, Tôn Miểu quay lại tiếp tục chiên các món mặn. Mà hai dĩa đó lại đặt ngay sát chỗ Tô Thụy Hi. Mùi thơm ngào ngạt của xiên chiên từng chút một len vào mũi cô.Mùi xiên chiên này đúng là quá đáng! Trước giờ Tôn Miểu cũng làm nhiều món vặt thơm ngon, nhưng không món nào "bá đạo" như xiên chiên cả. Nếu nói các mùi khác ngoan ngoãn ngồi yên, chờ khách đến thưởng thức, thì mùi xiên chiên lại cứ nhộn nhạo, nôn nóng mời gọi khách mau tới ăn nó.Thật là quá đáng!Tô Thụy Hi trừng mắt nhìn đám xiên chiên, phải dồn hết sức mới quay đi được, không dám nhìn thêm. Nhưng bụng cô lúc này lại bắt đầu réo ùng ục.Buổi trưa họ ăn ở Tô Châu. Không thể nói là dở, vị ngọt của món ăn Tô Châu cũng hợp khẩu vị Tô Thuỵ Hi, nhưng dù sao cũng không phải Tôn Miểu làm, lại khác so với bữa ăn thường ngày của cô, nên cô chỉ ăn được 5 - 6 phần thì dừng đũa.Giờ đã lâu rồi, lại còn vừa giúp Tôn Miểu làm một ít việc, cho dù là chút xíu thôi, nhưng cũng là có làm, nên đến lúc này, cô thấy đói cũng không lạ.Quan trọng nhất là... mùi xiên chiên kia thật sự quá thơm! Lại ở ngay trước mặt, ánh mắt Tô Thụy Hi quay đi được một lát rồi lại len lén nhìn về. Cô nuốt xuống ngụm nước miếng vì thèm, rồi lại nhìn sang Tôn Miểu.Tô Thuỵ Hi lúc này đứng ngả nghiêng, gần như không vững.Tôn Miểu giống như mọc thêm con mắt phía sau đầu, rõ ràng không nhìn thấy hành động của cô, nhưng đã nhận ra được sự xao nhãng và khao khát ấy. Tôn Miểu không quay lại, chỉ chăm chú nhìn chảo, nhưng giọng nói đã vang lên:"Chị Tô Tô, chị có muốn ăn thử một xiên trước không? Lát nữa nguội mất thì không ngon đâu."Tôn Miểu nắm rất rõ tính kiêu ngạo của Tô Thụy Hi, nên cố ý dùng từ "ăn thử", khiến trái tim kiêu kỳ của cô được xoa dịu. Cô còn ra vẻ thản nhiên đáp:"Ừm, đã vậy thì..."Lời vừa dứt, tay cô đã vươn ra lấy xiên.Xiên làm bằng tre, đã ngâm trong dầu một lúc nên hơi dính dầu. Ban đầu Tôn Miểu định đưa khăn giấy cho cô cầm đỡ, nhưng còn chưa kịp lấy, cô gái luôn kỹ tính này đã trực tiếp chạm vào xiên và nhấc lên một xiên cải thảo.Thấy vậy, Tôn Miểu cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục chuyên tâm vào chảo.Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu không nhìn cô thì yên tâm, cầm xiên lên hẳn. Cải thảo khá dài, Tôn Miểu đã cắt bớt phần cuống cứng trước khi xiên. Mỗi xiên gồm 3 dải cải, phần cuống ở trên xiên, lá dài buông xuống.Cải được phết sốt nên nặng hơn, có ít sốt ngọt trượt xuống, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bám trên lá, không nhỏ giọt. Sợ sốt rơi, cô còn đưa tay kia hứng ở dưới.Cô rướn cổ, nghiêng người, há miệng cắn một miếng lá cải.Thật ra trước giờ Tô Thụy Hi chưa từng ăn món đậm vị như vậy. Cô không thích đồ vị nồng, lẩu, nướng hay xiên chiên cũng thế, cô chẳng hiểu sao người ta lại thích. Cho đến khi miếng cải thảo kia chạm vào miệng, cô mới biết, thì ra bản thân không ghét đồ đậm vị, cô chỉ ghét đồ... không ngon.Cuống cải giòn, cắn vào cảm nhận được nước ngọt bị dầu nóng khoá lại, ăn thêm vài miếng lá thì thấy mềm mịn. Cải được phủ sốt ngọt và gia vị nướng, tạo cảm giác "rạo rạo" trong miệng, ngon vô cùng.Trước đây cô nghe người khác kể, nhất là cô em họ hiphop, rằng nhiều quán xiên chiên làm dở tệ: khô, vô vị, gia vị dính răng toàn là hạt li ti.Nhưng sốt của Tôn Miểu thì không như vậy. Gia vị được xay nhuyễn, lại hoà với sốt ngọt, nên tất cả quyện lại trôi xuống bụng, không sót lại cảm giác lạo xạo khó chịu trong miệng. Ngoại trừ việc do miếng cải thảo quá lớn nên khi ăn khó tránh khỏi dính quanh môi, còn lại thì không để sót chút gì trong khoang miệng, không gây cảm giác vướng víu hay không sạch sẽ sau khi ăn xiên chiên.Quan trọng nhất vẫn là... xiên chiên này ngon xuất sắc.Bình thường khi nấu ăn, Tôn Miểu không dùng quá nhiều gia vị, nhưng xiên chiên lại là lễ hội của gia vị. Ngay cả người quen ăn nhạt như Tô Thụy Hi cũng bị hương vị này làm cho choáng ngợp.Ăn hết xiên cải, cô lại tấn công sang xiên khác như súp lơ, củ sen, nấm hương... Ăn đến xiên thứ năm, thứ sáu thì bị Tôn Miểu chặn lại."Chị Tô Tô, đừng ăn nữa, lát em làm xong hết rồi ăn chung, em còn làm thêm vài món nữa.Tính tiết kiệm đã ăn sâu vào máu Tôn Miểu. Dầu này mới chiên một lần, lại là đồ họ tự ăn, nên lọc lại rồi vẫn có thể dùng xào nấu tiếp.Nếu là bán hàng ngoài quán thì chắc chắn cô nàng không làm vậy, ngày nào cũng thay dầu mới.Cách làm này thật sự là "lương tâm của chủ quán", vì nhiều quán xiên ngoài kia, loại tốt thì một hai tuần mới thay, loại tệ thì cả tháng mới thay dầu. Ngay cả KFC cũng 4 ngày mới đổi một lần.Còn thay dầu mỗi ngày thì gần như không có. Mà Tôn Miểu lại không bán quá lâu trong ngày, dù Hệ Thống cho thời hạn 12 tiếng, nhưng cô nàng luôn bán hết trước giờ.Tức là, chỉ vài tiếng đã thay dầu mới.Làm xong tất cả các món, Tôn Miểu chụp một tấm "bộ ba kinh điển" xiên chiên rồi đăng vào nhóm. Hôm nay giờ bán khác mọi khi, từ 10 giờ tối đến 10 giờ sáng hôm sau.Dù sao cũng chẳng ai dậy sớm ăn xiên chiên cả. Quầy xiên chiên trước đây sáng nào cũng mở, nhưng gần như không có khách, chỉ mong có ai "mắt mờ" muốn ăn đồ dầu mỡ buổi sáng.Ông chủ đó thật sự lì đòn kiếm tiền, có phần bền bỉ hơn cả Tôn Miểu bây giờ.Đăng xong, Tôn Miểu không xem nhóm chat nữa, mang đồ ra ngoài ăn tối với Tô Thụy Hi.Hai người ăn uống vui vẻ, để lại đám khách quen ngồi nhìn hình mà chảy nước miếng. Đây chính là "bộ ba kinh điển" xiên chiên! Combo tuổi thơ! Không chỉ tuổi thơ, ngay cả khi đã 30 - 40 tuổi, vẫn có người thỉnh thoảng mua ăn.Bộ ba này giá hơi cao, 30 tệ một phần.Mức giá này đối với "bộ ba" thì đúng là mắc không thể mắc hơn. Bởi lẽ nếu mua lẻ, cho dù ở khu du lịch, một cây xúc xích cũng chỉ khoảng 5 tệ, bánh gạo cũng 5 tệ, thịt thăn heo có mắc hơn một chút thì cũng chỉ 10 tệ, cộng lại cũng mới 20 tệ! Ấy vậy mà Tôn Miểu dám bán 30 tệ!Nếu ở những quầy xiên chiên bình thường, cả combo này cộng lại chưa đến 10 tệ!Trong nhóm 2 có vài người không hiểu chuyện, thậm chí ngay cả bánh chẻo cá thu còn chưa ăn được đã lên tiếng chất vấn:[Không phải chứ, ba loại xiên chiên bình thường mà bán tôi 30 tệ? Quá vô lý!][Mắc thế này, rốt cuộc ai ăn?][Bánh chẻo cá thu lần trước tôi cũng không ăn được, chỉ biết giá 88 tệ, nghe Lê Tử nói ăn rất đáng tiền, nhưng thực ra thế nào tôi cũng không rõ. Giờ lại dọn sang chỗ khác bán, còn không bán bánh chẻo nữa, chẳng lẽ cố tình tạo hiệu ứng kéo khách rồi chém à?]Người trong nhóm 2 chưa biết chuyện, nhưng nhóm 1 thì đã bắt đầu hét ầm lên:[A a a a là "bộ ba" xiên chiên kìa! Mới nghe thôi đã thèm rồi, hơn nữa giờ mở cửa quá hợp lý, 10 giờ tối mới bán, tan làm về tắm rửa xong vẫn kịp chạy qua!][Trời đất ơi, chỉ 30 tệ thôi! Sau vụ bánh chẻo cá thu, tôi còn tưởng ít nhất cũng phải 50 tệ!][30 tệ? Nghĩa là gì? Nghĩa là cho không đó! Quá rẻ! Ngay cả số lẻ của 588 tệ cũng chẳng bằng! Chả thịt cua sư tử hay bào ngư nguyên vỏ hầm mềm thì tôi không mua nổi, nhưng xiên chiên thì tôi mua được! Nhất định phải ăn, không ai cản nổi!][Tag cô chủ quầy trà chanh vào đi, kêu cô ấy bày quầy cạnh cô chủ Tôn, xiên chiên mà uống kèm đồ lạnh thì chẳng phải lời to à?][Bạn thì biết cái gì chứ, ai lại uống nước chanh, chắc chắn phải uống "nước vui vẻ" (nước có gas) của dân lười vận động! Mà còn phải là loại ướp lạnh!]Mọi người trong nhóm rôm rả bàn tán, Thẩm Dật Thu cũng đang xem. Ban đầu bà còn tò mò xem Tôn Miểu sẽ bán món gì, sau món bánh khoai tây chiên và bánh chẻo cá thu, bà rất mong chờ món mới của Tôn Miễu. Ai ngờ chờ mãi, kết quả lại là món này."Bộ ba" xiên chiên đúng là bữa tiệc của giới trẻ, nhưng với người lớn tuổi như bà thì hơi nặng bụng, chẳng gợi được hứng thú.Lúc tâm trạng đang khó chịu, kiểu gì cũng có kẻ khiến bà khó chịu hơn xuất hiện. Vừa hay ba Tô bước tới, hỏi Thẩm Dật Thu:"Dật Thu, em nói xem bao giờ Hi Hi mới lại gửi đồ ăn tới?"Ông còn bặm môi tỏ vẻ thòm thèm, rõ ràng rất mê mẩn những món bạn gái Tô Thụy Hi làm.Nghe vậy, Thẩm Dật Thu càng bực hơn.Cả ngày chỉ biết ăn với ăn, sớm muộn gì cũng thành một con heo mập ú.Bà nhìn ba Tô một lúc, nghĩ thầm: 'Con bé không đưa bạn gái về nhà, mình cũng không thể tùy tiện gọi món bánh khoai tây, không phải vì ông này ngày nào cũng phản đối sao?'Khóe môi bà khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh, "hừ hừ" mấy tiếng khiến ba Tô thấy rợn tóc gáy, rồi mới nói:"Thế này nhé, tối mai, anh đi ăn khuya với em đi. Quán đó ngon lắm."Tuy ba Tô thấy nét mặt mẹ Tô kỳ lạ, như cười mà lại như giấu dao, nhưng nào dám từ chối, chỉ có thể gật đầu lia lịa:"Được."Đang ăn cơm, bỗng Tôn Miểu hắt xì một cái. Tô Thụy Hi hỏi:"Có phải điều hòa bật thấp quá không? Để chị tăng nhiệt độ lên."Tôn Miểu xoa mũi:"Không cần, chắc là có người đang nói xấu em thôi."Việc bị người khác bàn tán sau lưng khiến bản thân hắt xì đã là chuyện quen thuộc với Tôn Miểu. Cô nàng lấy điện thoại trong túi, mở khung chat, lướt từ nhóm chat 1 sang nhóm chat 2, rồi đưa cho Tô Thụy Hi xem:"Tô Tô, chị xem này, rõ ràng có người đang nói xấu em."
Chuong 210: Ra bánNgày hôm sau, trước khi Tô Thụy Hy đi làm, Tôn Miểu thức dậy một lúc, làm bữa sáng đơn giản cho cô ăn. Ăn sáng với cô xong, cô nàng lại chui vào ngủ tiếp một giấc. Ngủ đến khi tỉnh hẳn mới dậy, buổi trưa còn mang cơm đến cho Tô Thụy Hi.Lần bán này, nói tốt cũng có cái tốt: không cần dậy sớm, lại còn có thể mang cơm trưa cho Thụy Hi, buổi tối ăn tối chung; nói không tốt thì là 10 giờ đêm mới dọn quầy ra, đúng là mất đi một phần thời gian ngủ, lại không thể ngủ chung với Tô Thụy Hi.Nhưng được cái này thì mất cái kia, Tôn Miểu cũng nghĩ chắc cô nàng sẽ không phải bán đến tận rạng sáng hôm sau. Thế nên, sau khi chào tạm biệt Tô Thụy Hi, cô nàng chạy chiếc xe bán đồ ăn lên đường.Chỗ bán hàng vẫn là do Hệ Thống chọn, ở ngay cổng một công viên nhỏ. Công viên này thật sự rất nhỏ, kiểu như mấy khu tập thể dục dưới chân tòa nhà, chứ không phải công viên nổi tiếng như lần trước. Người qua lại cũng vừa phải, không quá đông, nhưng Tôn Miểu còn chưa đến nơi đã thấy khá nhiều người đang đợi.Bộ đôi hiphop và ya-bi vẫn xuất hiện như thường lệ, Tôn Miểu vừa dọn xong quầy là họ đã xếp hàng. Mọi người rất có ý thức, xếp hàng dọc theo vỉa hè theo hướng đông - tây, không tràn ra lòng đường, hàng ngũ ngay ngắn gọn gàng, chỉ chiếm một lối, không chắn đường đi bộ.Tôn Miểu đang đun nóng dầu thì cô gái hiphop lên tiếng:"Ông bác kia còn nói chắc gì tôi đã giành được vị trí đầu tiên đó, hừ, giờ trễ thế này thì chắc bác ấy không tới được đâu. Cô chủ Tôn, nhìn cho kỹ nha, tôi mới là khách hàng đáng giữ nhất của cô.""Cho tôi 10 phần combo ba món luôn, 3 xiên sao đủ ăn chứ."Cũng may hôm nay bảng menu không ghi chữ "giới hạn số lượng", chứ không cô ấy đâu dám tự tin như vậy.Tôn Miểu gật đầu: "Chờ chút nha, dầu đang nóng."Cô nàng mở tủ lạnh, lấy ra số phần mà hai người gọi. Cô gái ya-bi không phóng đại như bạn thân, chỉ gọi 5 phần."Nhiều bánh gạo quá, tôi chỉ ăn hai xiên là đủ rồi." Cô gái ya-bi vừa nói xong, cô gái hiphop lập tức nói:"Cậu không ăn hết thì cho tôi, tôi ăn được hết mà."Cô gái ya-bi lườm cô bạn thân một cái, không nói thêm.Trong lúc họ đang trò chuyện, cô chủ quầy trà chanh bất ngờ lao ra. Cô gái hiphop trợn mắt:"Làm gì vậy, làm gì vậy, không được chen hàng đâu nha, chen hàng là tôi cho vào sổ đen đó!""Nhìn cô kìa." Cô chủ quầy trà chanh "suỳ" một tiếng, rồi bày bàn ghế mang theo ngay bên cạnh quầy của Tôn Miểu, treo bảng trà chanh ra phía trước."Hôm qua có người trong nhóm tag tôi, tôi nghĩ cũng đúng, kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Giờ tôi còn phải nuôi thêm một người một mèo, áp lực cực lớn, không bán trà chanh thì lỗ vốn mất. Tôi còn chuẩn bị sẵn Sprite và Coca, có thể pha ngay rồi thêm lát chanh vào."Cô ấy còn tiện tay đưa một ly cho Tôn Miểu:"Cô chủ Tôn, uống một ly không? Sprite chanh, thêm đá, ngon cực."Lúc này Tôn Miểu mới thấy cô ấy mang theo một thùng giữ nhiệt, bên trong xếp đầy đồ uống pha sẵn. Cô nàng lắc đầu:"Không cần đâu, cô để bán đi." Rồi tiện thể hỏi: "Niu Niu với chủ nó đâu?"Cô chủ quầy trà chanh hất cằm về phía trước:"Kia kìa, đang xếp hàng. Tôi kêu cô ấy mua nhiều một chút để mời tôi ăn."Nhắc đến đây là cô ấy lại than thở, rõ ràng cô ấy chỉ thuê một trợ lý, giờ thì tốt rồi, cả người cả mèo đều đè lên vai cô ấy, trợ lý thì hối bản thảo còn tích cực hơn bản thân. May mà vẽ truyện bách hợp kiếm được chút tiền, chứ không thì ngay cả mèo cũng không nuôi nổi.Công nhận cô chủ quầy trà chanh cũng có đầu óc, biết cô ấy không phải đến để chen hàng mà là bán đồ uống nên sắc mặt cô gái hiphop cũng bớt khó chịu. Lấy được phần xiên nướng, hai người kéo ghế ngồi xuống, gọi ngay hai ly nước.Giữa ngày hè nóng nực, ở cổng công viên có làn gió nhẹ thổi qua. Ngồi vào bàn gấp, trước mặt là xiên chiên thơm nức, thật sự không gì sướng bằng. Cô gái hiphop cắm ống hút vào ly nhưng chưa uống, mà háo hức cầm ngay xiên thịt.Là tín đồ thịt, hôm qua Tôn Miểu đã đăng tin rõ ràng, xúc xích là loại bột, nên cô ấy nhắm thẳng xiên thăn heo chiên, nhanh tay đưa vào miệng. Miếng thịt đặc biệt mềm, được quét nước sốt nên lại càng trơn mượt, vừa cắn một miếng là nước thịt và thịt tan ngay trong miệng.Hương vị thịt bùng nổ trong khoang miệng, hòa cùng gia vị khiến cô ấy cảm nhận rõ sự khoái lạc nguyên sơ. Cô ấy mê cay, nên kêu Tôn Miểu quét thật nhiều sốt cay, nhưng cũng không bỏ qua tương ngọt, quét thêm một chút. Lúc này, cú "đánh" cực mạnh của vị giác khiến tạm thời cô ấy không kịp hoàn hồn.Nuốt xuống một cái, vị cay lập tức trào lên, khiến cô ấy vô thức há miệng hít chút không khí. Để áp vị cay xuống, cô ấy chộp ngay ly nước bên cạnh, uống một hơi đã đời.Xiên chiên + đồ uống lạnh, cảm giác như khai thông cả đỉnh đầu. Cô ấy đặt ly xuống, không kìm được mà thốt ra một chữ:"Đã!"Đây mới chính là tận hưởng mùa hè!Nhất là cái vị cay ấy, mùa đông ăn sẽ thấy ấm cả người, nhưng mùa hè ăn, cái cảm giác vừa nóng vừa cay lại khiến người ta "phê" tận óc.Dĩ nhiên, nếu hàng người xếp không dài đến vậy, quanh đây không chật kín người đứng hoặc ngồi xổm, thì chắc còn sướng hơn nữa.Nhưng dù vậy, nếu đem về nhà ăn riêng sẽ tiện hơn, thế mà đa số khách vẫn chọn ngồi lại bên quầy của Tôn Miểu, ăn cho đã miệng rồi mới về.Không phải đâu, thật sự không phải họ thích đứng lì ở quầy hàng không có bàn ghế, phải đứng hoặc ngồi xổm, thậm chí có người ngồi luôn lên bờ vỉa hè, không phải họ muốn thế! Nếu được, ai chẳng muốn ung dung đem về nhà, bật tivi xem, lấy đồ uống lạnh trong tủ, rồi vừa xem vừa ăn thỏa thuê.Nhưng mà... họ không làm được!Không thể nào xách cái túi tỏa mùi thơm mê người như vậy, đi vòng vòng khắp phố, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng mới về tới nhà, rồi mới được ăn, phải không? Đến lúc đó, xiên đã nguội, mùi thơm bay hết, mà lòng mình cũng trống rỗng.Vì vậy, những người không nhịn nổi chỉ còn cách ở lại đây, ăn cho xong rồi tính tiếp.10 giờ tối, với những sinh vật sống về đêm thì đêm mới chỉ bắt đầu. Lê Tử chính là một trong những kẻ đảo lộn ngày đêm như vậy. Cô ấy cầm điện thoại, đứng ở khoảng giữa của quầy. Sau lần ăn bánh chẻo cá thu lần trước, cô ấy vẫn tưởng cô chủ Tôn chỉ nổi tiếng hão, trên thực tế thì người xếp hàng chắc không nhiều.3 xiên 30 tệ, Lê Tử cũng thấy giá khá chát. Thế nên cô ấy càng tin lần này sẽ ít người.Cô ấy còn cố tình đến sớm để quay cảnh cô chủ Tôn đến dọn hàng ra. Ai ngờ vừa đến cổng công viên đã thấy đông nghịt, từng tốp 3, 4 người tụ lại, hễ có ai mới đến là nhìn một cái, rồi lại cúi đầu chơi điện thoại hoặc trò chuyện với người bên cạnh.Ban đầu Lê Tử còn tưởng cô ấy nhầm chỗ, hướng vào ống kính nói:"Không ngờ giờ này, trước cổng công viên nhỏ mà đông người như vậy. Chắc là cô chủ Tôn đã khảo sát trước, biết ở đây đông khách nên..."Chưa nói hết câu, một vị khách đặc biệt nhiệt tình đã tiến lại, tò mò hỏi:"Cô đang livestream à?""Ừm."Người khách kia thao thao bất tuyệt:"Tôi xem video của cô rồi, hay lắm, chỉ là... người xem nhiều quá. Chúng tôi đều đang đợi cô chủ Tôn đó. Cô ấy chẳng khảo sát gì đâu, chỗ nào cũng có thể bán..."Khách kia luyên thuyên một tràng, khiến trên trán Lê Tử hiện nguyên một dấu chấm hỏi: 'Ủa, video mình nhiều người xem thì sao?'Chưa kịp hỏi lại, phía trước đã vang lên tiếng hô:"Đến rồi đến rồi! Thấy xe đồ ăn của cô chủ Tôn rồi! Cái biển 'Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu' kìa, tôi nhìn thấy rồi!"Một câu thôi mà khiến những vị khách đang yên lặng lập tức xôn xao, ào ào đổ về chỗ cột đèn thứ hai.Lúc này Lê Tử mới hiểu, thì ra mọi người đều đang chờ cô chủ Tôn!Cô ấy còn đang ngẩn người, vị khách khi nãy thuận tay kéo cô ấy lại:"Lát nữa cô đứng ngay sau tôi nhé. Tôi đến trước cô, cô cũng để ý người phía sau, nhắc họ một tiếng, như vậy hàng mới không loạn."Nhóm khách này, không chỉ đến sớm mà còn rất tự giác.Vì được dặn dò như thế nên Lê Tử cũng theo phản xạ nhìn về phía sau xem ai tới sau mình. Nhưng do cô ấy đứng một lúc lâu, lúc này người lại càng đông, khiến cô ấy hơi bối rối. May mà trong livestream vẫn có khán giả, họ nhắn trên màn hình:"Người phía sau ấy, người phụ nữ dắt con mèo! Con mèo mập ú kia!"Lê Tử tìm được, kéo người đó lại để đứng sau mình. Người phụ nữ kia đeo balo mèo, nhưng con mèo không nằm trong balo mà lại ngồi chồm hổm trên đó, trên tay chị ấy là sợi dây dắt mèo, nhưng so với con mèo thì sợi dây ấy mỏng manh đến đáng thương.Khán giả nói "mèo mập ú" quả thật không hề nói quá.Lê Tử còn đang thầm cảm thán thì người kia lại tỏ ra nắm rõ quy tắc hơn cô ấy, lập tức gật đầu lia lịa, còn giơ tay ra dấu "OK":"Rõ rồi, nhất định sẽ theo sát cô."Nói xong lại quay ra tìm người đến sau nữa, nhiệt tình bắt chuyện với họ.Chỉ qua lại vài lượt như vậy, Tôn Miểu cũng đã dọn xong quầy, hàng cũng xếp thành hàng dài. Lê Tử mang chút mơ hồ, đứng ngay sau vị khách khi nãy.Cô ấy giơ gậy selfie suốt nửa tiếng, đến mức khán giả trong livestream cũng lên tiếng:[Chờ lâu quá rồi, có thể đổi để lên trước không? Tôi tặng quà cho Lê Tử, không muốn đợi nữa.]Lê Tử cũng hơi dao động, định tìm người ở phía trước hỏi thử, nhưng ngay lúc đó có người tặng một món quà cực mắc, kèm lời nhắn:[Đừng lên trước! Tôi là khách quen của cô chủ Tôn, nói thật, sẽ không ai nhường vị trí cho cô đâu, mua cũng không được! Thấy mấy người ở phía trước không? Nhìn cách họ ăn mặc, đeo túi kìa, người ta còn ngoan ngoãn xếp hàng đó, cô đưa bao nhiêu thì mua được chỗ?]Lê Tử nhìn về phía trước, hơi hoang mang, nhưng người ta đã tặng quà mắc như vậy thì cô ấy cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên.Khó khăn lắm mới đến lượt, cô ấy nghe bụng "ục ục" mấy tiếng liền. Chưa kể hàng dài thế này, mà mùi thơm phía trước cứ bay tới tấp, khiến bụng mọi người cũng réo liên hồi, đặc biệt là người phía sau cô ấy...Ban đầu Lê Tử còn tưởng là bụng chủ Niu Niu kêu, nhưng khán giả lại nhắn:[Không phải chủ con mèo đâu, nghe tiếng to thế này thì chính là con mèo mập ú kia đang kêu đấy!]Lần đầu tiên Lê Tử mới biết, thì ra bụng mèo cũng có thể kêu lớn đến vậy.
Chuong 210: Ra bánNgày hôm sau, trước khi Tô Thụy Hy đi làm, Tôn Miểu thức dậy một lúc, làm bữa sáng đơn giản cho cô ăn. Ăn sáng với cô xong, cô nàng lại chui vào ngủ tiếp một giấc. Ngủ đến khi tỉnh hẳn mới dậy, buổi trưa còn mang cơm đến cho Tô Thụy Hi.Lần bán này, nói tốt cũng có cái tốt: không cần dậy sớm, lại còn có thể mang cơm trưa cho Thụy Hi, buổi tối ăn tối chung; nói không tốt thì là 10 giờ đêm mới dọn quầy ra, đúng là mất đi một phần thời gian ngủ, lại không thể ngủ chung với Tô Thụy Hi.Nhưng được cái này thì mất cái kia, Tôn Miểu cũng nghĩ chắc cô nàng sẽ không phải bán đến tận rạng sáng hôm sau. Thế nên, sau khi chào tạm biệt Tô Thụy Hi, cô nàng chạy chiếc xe bán đồ ăn lên đường.Chỗ bán hàng vẫn là do Hệ Thống chọn, ở ngay cổng một công viên nhỏ. Công viên này thật sự rất nhỏ, kiểu như mấy khu tập thể dục dưới chân tòa nhà, chứ không phải công viên nổi tiếng như lần trước. Người qua lại cũng vừa phải, không quá đông, nhưng Tôn Miểu còn chưa đến nơi đã thấy khá nhiều người đang đợi.Bộ đôi hiphop và ya-bi vẫn xuất hiện như thường lệ, Tôn Miểu vừa dọn xong quầy là họ đã xếp hàng. Mọi người rất có ý thức, xếp hàng dọc theo vỉa hè theo hướng đông - tây, không tràn ra lòng đường, hàng ngũ ngay ngắn gọn gàng, chỉ chiếm một lối, không chắn đường đi bộ.Tôn Miểu đang đun nóng dầu thì cô gái hiphop lên tiếng:"Ông bác kia còn nói chắc gì tôi đã giành được vị trí đầu tiên đó, hừ, giờ trễ thế này thì chắc bác ấy không tới được đâu. Cô chủ Tôn, nhìn cho kỹ nha, tôi mới là khách hàng đáng giữ nhất của cô.""Cho tôi 10 phần combo ba món luôn, 3 xiên sao đủ ăn chứ."Cũng may hôm nay bảng menu không ghi chữ "giới hạn số lượng", chứ không cô ấy đâu dám tự tin như vậy.Tôn Miểu gật đầu: "Chờ chút nha, dầu đang nóng."Cô nàng mở tủ lạnh, lấy ra số phần mà hai người gọi. Cô gái ya-bi không phóng đại như bạn thân, chỉ gọi 5 phần."Nhiều bánh gạo quá, tôi chỉ ăn hai xiên là đủ rồi." Cô gái ya-bi vừa nói xong, cô gái hiphop lập tức nói:"Cậu không ăn hết thì cho tôi, tôi ăn được hết mà."Cô gái ya-bi lườm cô bạn thân một cái, không nói thêm.Trong lúc họ đang trò chuyện, cô chủ quầy trà chanh bất ngờ lao ra. Cô gái hiphop trợn mắt:"Làm gì vậy, làm gì vậy, không được chen hàng đâu nha, chen hàng là tôi cho vào sổ đen đó!""Nhìn cô kìa." Cô chủ quầy trà chanh "suỳ" một tiếng, rồi bày bàn ghế mang theo ngay bên cạnh quầy của Tôn Miểu, treo bảng trà chanh ra phía trước."Hôm qua có người trong nhóm tag tôi, tôi nghĩ cũng đúng, kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Giờ tôi còn phải nuôi thêm một người một mèo, áp lực cực lớn, không bán trà chanh thì lỗ vốn mất. Tôi còn chuẩn bị sẵn Sprite và Coca, có thể pha ngay rồi thêm lát chanh vào."Cô ấy còn tiện tay đưa một ly cho Tôn Miểu:"Cô chủ Tôn, uống một ly không? Sprite chanh, thêm đá, ngon cực."Lúc này Tôn Miểu mới thấy cô ấy mang theo một thùng giữ nhiệt, bên trong xếp đầy đồ uống pha sẵn. Cô nàng lắc đầu:"Không cần đâu, cô để bán đi." Rồi tiện thể hỏi: "Niu Niu với chủ nó đâu?"Cô chủ quầy trà chanh hất cằm về phía trước:"Kia kìa, đang xếp hàng. Tôi kêu cô ấy mua nhiều một chút để mời tôi ăn."Nhắc đến đây là cô ấy lại than thở, rõ ràng cô ấy chỉ thuê một trợ lý, giờ thì tốt rồi, cả người cả mèo đều đè lên vai cô ấy, trợ lý thì hối bản thảo còn tích cực hơn bản thân. May mà vẽ truyện bách hợp kiếm được chút tiền, chứ không thì ngay cả mèo cũng không nuôi nổi.Công nhận cô chủ quầy trà chanh cũng có đầu óc, biết cô ấy không phải đến để chen hàng mà là bán đồ uống nên sắc mặt cô gái hiphop cũng bớt khó chịu. Lấy được phần xiên nướng, hai người kéo ghế ngồi xuống, gọi ngay hai ly nước.Giữa ngày hè nóng nực, ở cổng công viên có làn gió nhẹ thổi qua. Ngồi vào bàn gấp, trước mặt là xiên chiên thơm nức, thật sự không gì sướng bằng. Cô gái hiphop cắm ống hút vào ly nhưng chưa uống, mà háo hức cầm ngay xiên thịt.Là tín đồ thịt, hôm qua Tôn Miểu đã đăng tin rõ ràng, xúc xích là loại bột, nên cô ấy nhắm thẳng xiên thăn heo chiên, nhanh tay đưa vào miệng. Miếng thịt đặc biệt mềm, được quét nước sốt nên lại càng trơn mượt, vừa cắn một miếng là nước thịt và thịt tan ngay trong miệng.Hương vị thịt bùng nổ trong khoang miệng, hòa cùng gia vị khiến cô ấy cảm nhận rõ sự khoái lạc nguyên sơ. Cô ấy mê cay, nên kêu Tôn Miểu quét thật nhiều sốt cay, nhưng cũng không bỏ qua tương ngọt, quét thêm một chút. Lúc này, cú "đánh" cực mạnh của vị giác khiến tạm thời cô ấy không kịp hoàn hồn.Nuốt xuống một cái, vị cay lập tức trào lên, khiến cô ấy vô thức há miệng hít chút không khí. Để áp vị cay xuống, cô ấy chộp ngay ly nước bên cạnh, uống một hơi đã đời.Xiên chiên + đồ uống lạnh, cảm giác như khai thông cả đỉnh đầu. Cô ấy đặt ly xuống, không kìm được mà thốt ra một chữ:"Đã!"Đây mới chính là tận hưởng mùa hè!Nhất là cái vị cay ấy, mùa đông ăn sẽ thấy ấm cả người, nhưng mùa hè ăn, cái cảm giác vừa nóng vừa cay lại khiến người ta "phê" tận óc.Dĩ nhiên, nếu hàng người xếp không dài đến vậy, quanh đây không chật kín người đứng hoặc ngồi xổm, thì chắc còn sướng hơn nữa.Nhưng dù vậy, nếu đem về nhà ăn riêng sẽ tiện hơn, thế mà đa số khách vẫn chọn ngồi lại bên quầy của Tôn Miểu, ăn cho đã miệng rồi mới về.Không phải đâu, thật sự không phải họ thích đứng lì ở quầy hàng không có bàn ghế, phải đứng hoặc ngồi xổm, thậm chí có người ngồi luôn lên bờ vỉa hè, không phải họ muốn thế! Nếu được, ai chẳng muốn ung dung đem về nhà, bật tivi xem, lấy đồ uống lạnh trong tủ, rồi vừa xem vừa ăn thỏa thuê.Nhưng mà... họ không làm được!Không thể nào xách cái túi tỏa mùi thơm mê người như vậy, đi vòng vòng khắp phố, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng mới về tới nhà, rồi mới được ăn, phải không? Đến lúc đó, xiên đã nguội, mùi thơm bay hết, mà lòng mình cũng trống rỗng.Vì vậy, những người không nhịn nổi chỉ còn cách ở lại đây, ăn cho xong rồi tính tiếp.10 giờ tối, với những sinh vật sống về đêm thì đêm mới chỉ bắt đầu. Lê Tử chính là một trong những kẻ đảo lộn ngày đêm như vậy. Cô ấy cầm điện thoại, đứng ở khoảng giữa của quầy. Sau lần ăn bánh chẻo cá thu lần trước, cô ấy vẫn tưởng cô chủ Tôn chỉ nổi tiếng hão, trên thực tế thì người xếp hàng chắc không nhiều.3 xiên 30 tệ, Lê Tử cũng thấy giá khá chát. Thế nên cô ấy càng tin lần này sẽ ít người.Cô ấy còn cố tình đến sớm để quay cảnh cô chủ Tôn đến dọn hàng ra. Ai ngờ vừa đến cổng công viên đã thấy đông nghịt, từng tốp 3, 4 người tụ lại, hễ có ai mới đến là nhìn một cái, rồi lại cúi đầu chơi điện thoại hoặc trò chuyện với người bên cạnh.Ban đầu Lê Tử còn tưởng cô ấy nhầm chỗ, hướng vào ống kính nói:"Không ngờ giờ này, trước cổng công viên nhỏ mà đông người như vậy. Chắc là cô chủ Tôn đã khảo sát trước, biết ở đây đông khách nên..."Chưa nói hết câu, một vị khách đặc biệt nhiệt tình đã tiến lại, tò mò hỏi:"Cô đang livestream à?""Ừm."Người khách kia thao thao bất tuyệt:"Tôi xem video của cô rồi, hay lắm, chỉ là... người xem nhiều quá. Chúng tôi đều đang đợi cô chủ Tôn đó. Cô ấy chẳng khảo sát gì đâu, chỗ nào cũng có thể bán..."Khách kia luyên thuyên một tràng, khiến trên trán Lê Tử hiện nguyên một dấu chấm hỏi: 'Ủa, video mình nhiều người xem thì sao?'Chưa kịp hỏi lại, phía trước đã vang lên tiếng hô:"Đến rồi đến rồi! Thấy xe đồ ăn của cô chủ Tôn rồi! Cái biển 'Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu' kìa, tôi nhìn thấy rồi!"Một câu thôi mà khiến những vị khách đang yên lặng lập tức xôn xao, ào ào đổ về chỗ cột đèn thứ hai.Lúc này Lê Tử mới hiểu, thì ra mọi người đều đang chờ cô chủ Tôn!Cô ấy còn đang ngẩn người, vị khách khi nãy thuận tay kéo cô ấy lại:"Lát nữa cô đứng ngay sau tôi nhé. Tôi đến trước cô, cô cũng để ý người phía sau, nhắc họ một tiếng, như vậy hàng mới không loạn."Nhóm khách này, không chỉ đến sớm mà còn rất tự giác.Vì được dặn dò như thế nên Lê Tử cũng theo phản xạ nhìn về phía sau xem ai tới sau mình. Nhưng do cô ấy đứng một lúc lâu, lúc này người lại càng đông, khiến cô ấy hơi bối rối. May mà trong livestream vẫn có khán giả, họ nhắn trên màn hình:"Người phía sau ấy, người phụ nữ dắt con mèo! Con mèo mập ú kia!"Lê Tử tìm được, kéo người đó lại để đứng sau mình. Người phụ nữ kia đeo balo mèo, nhưng con mèo không nằm trong balo mà lại ngồi chồm hổm trên đó, trên tay chị ấy là sợi dây dắt mèo, nhưng so với con mèo thì sợi dây ấy mỏng manh đến đáng thương.Khán giả nói "mèo mập ú" quả thật không hề nói quá.Lê Tử còn đang thầm cảm thán thì người kia lại tỏ ra nắm rõ quy tắc hơn cô ấy, lập tức gật đầu lia lịa, còn giơ tay ra dấu "OK":"Rõ rồi, nhất định sẽ theo sát cô."Nói xong lại quay ra tìm người đến sau nữa, nhiệt tình bắt chuyện với họ.Chỉ qua lại vài lượt như vậy, Tôn Miểu cũng đã dọn xong quầy, hàng cũng xếp thành hàng dài. Lê Tử mang chút mơ hồ, đứng ngay sau vị khách khi nãy.Cô ấy giơ gậy selfie suốt nửa tiếng, đến mức khán giả trong livestream cũng lên tiếng:[Chờ lâu quá rồi, có thể đổi để lên trước không? Tôi tặng quà cho Lê Tử, không muốn đợi nữa.]Lê Tử cũng hơi dao động, định tìm người ở phía trước hỏi thử, nhưng ngay lúc đó có người tặng một món quà cực mắc, kèm lời nhắn:[Đừng lên trước! Tôi là khách quen của cô chủ Tôn, nói thật, sẽ không ai nhường vị trí cho cô đâu, mua cũng không được! Thấy mấy người ở phía trước không? Nhìn cách họ ăn mặc, đeo túi kìa, người ta còn ngoan ngoãn xếp hàng đó, cô đưa bao nhiêu thì mua được chỗ?]Lê Tử nhìn về phía trước, hơi hoang mang, nhưng người ta đã tặng quà mắc như vậy thì cô ấy cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên.Khó khăn lắm mới đến lượt, cô ấy nghe bụng "ục ục" mấy tiếng liền. Chưa kể hàng dài thế này, mà mùi thơm phía trước cứ bay tới tấp, khiến bụng mọi người cũng réo liên hồi, đặc biệt là người phía sau cô ấy...Ban đầu Lê Tử còn tưởng là bụng chủ Niu Niu kêu, nhưng khán giả lại nhắn:[Không phải chủ con mèo đâu, nghe tiếng to thế này thì chính là con mèo mập ú kia đang kêu đấy!]Lần đầu tiên Lê Tử mới biết, thì ra bụng mèo cũng có thể kêu lớn đến vậy.