BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan

205 - 206



Chương 205: Ngày cuối cùng bán bánh chẻo cá thu

Nhận được câu trả lời này, Tô Thuỵ Hi cười đến mức đuôi mày, khóe mắt cong cong: 'Xem ra địa vị của mình vẫn cao hơn cái sạp nhỏ của Tôn Miểu. Thấy chưa, Tôn Miểu còn nói rằng nếu mình không làm nữa thì em ấy cũng sẽ nghỉ'.

"Vậy có thể là chị sẽ nghỉ hưu sớm lắm đó."

"Ừm, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi khắp nơi trên thế giới."

Hai người cứ dựa vào nhau, Tôn Miểu hoàn toàn không nghe thấy Hệ Thống trong đầu đang hét ầm lên:

[Sắc làm mờ trí! Sắc làm mờ trí! Ký chủ mau tỉnh lại! Cô phải bày hàng suốt chứ!]

Cô nàng chẳng thèm nghe lời Hệ Thống, không phải làm việc để sống tốt hơn sao. Đúng là cô nàng rất thích nấu ăn, cũng thích cuộc sống bày quầy buôn bán, trò chuyện luyên thuyên với khách, nhưng chẳng lẽ thật sự không nghỉ hưu mà bán cả đời sao?

Chỉ nghĩ đến lúc bản thân thành bà lão 70 - 80 tuổi, còn phải run run lái xe ba bánh khắp nơi bán đồ ăn, Tôn Miểu cảm thấy đời cô nàng quá khổ. Dĩ nhiên cũng có những người già vẫn bày quầy, hoặc để phụ thêm sinh hoạt phí, hoặc để giết thời gian. Nhưng có Tô Thụy Hi bên cạnh, làm sao cô nàng cảm thấy cuộc đời buồn tẻ mà phải ra bày quầy chứ.

Tôn Miểu phớt lờ Hệ Thống, chọc nó tức đến phát điên:

[Sau này tôi nhất định phải tìm ký chủ chịu khó làm việc, tuyệt đối không giao toàn bộ thu nhập cho ký chủ nữa!]

Tôn Miểu chỉ có thể mặc niệm cho ký chủ tiếp theo của Hệ Thống.

Có lẽ lúc đầu Hệ Thống nào cũng thuần khiết, chỉ là bị ký chủ xấu như cô nàng làm hư.

Nhưng với tính cách của Hệ Thống, dù thêm điểm này, có lẽ nó vẫn là một Hệ Thống không tệ. Ít nhất... sẽ không hở tí là đánh đánh giết giết, đòi trừng phạt. Nghĩ đến đây, cũng để người kế tiếp đỡ xui, Tôn Miểu vẫn an ủi nó một câu.

"Không thể trách tôi được, nghĩ xem, từ năm 25 tuổi, tôi đã bắt đầu bày quầy, nếu làm 20 năm thì đã 45 tuổi rồi. Làm chừng đó là vừa đẹp, chẳng phải nên đi ngắm núi sông tươi đẹp sao? Cậu cũng có thể đi với tôi, lại còn như trước đây, dạy tôi nhiều món đặc sản và đồ ăn vặt các vùng. Hệ Thống, cậu là nhất, tôi cũng muốn đưa cậu đi chơi với tôi."

Hệ Thống rất dễ dỗ, nghe vậy đã quên mất chuyện vừa rồi.

Sau đó, Tôn Miểu lại cho Hệ Thống tự vào "phòng đen" ở đến sáng hôm sau mới được ra.

Ngày cuối cùng bán bánh chẻo cá thu, Tôn Miểu đã dự đoán sẽ có rất nhiều người, nhưng trước cảnh tượng đông nghịt trước mặt, cô nàng vẫn không kìm được mà hít sâu một hơi. Quan sát sơ qua, phần lớn đều là khách quen, ít thấy người mới.

Ngoài ra, đội ngũ người cao tuổi lại càng đông hơn. Trước đây bán hoành thánh bong bóng và bánh mai rùa, cô nàng cũng từng gặp vài khách cao tuổi, nhưng chưa thành quy mô. Không giống bây giờ, họ đứng bên đường, tạo thế cân bằng với nhóm trẻ tuổi.

Đẩy xe đến chỗ thường bán, trước mặt cô nàng đã có một hàng dài tít tắp không thấy cuối.

Bộ đôi hiphop và ya-bi đứng đầu, cả hai đều đeo quầng thâm.

Cô gái hiphop với quầng thâm đậm nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn:

"Tối qua tôi không về nhà, ngủ với cậu ấy ngay cổng khu du lịch."

Ánh mắt Tôn miểu nhìn quanh, thấy không xa có một chiếc xe RV, để xếp hàng được số một, hai cô ấy liều thật.

Còn cô gái ya-bi thì nhìn "có phong độ" hơn hẳn, ít ra là quầng thâm không lộ. Thực ra không phải là không có, mà vì hôm nay cô ấy trang điểm kiểu khói mắt Nhật, quanh mắt đen cả nên chẳng ai nhận ra.

"Hai phần bánh chẻo, mang đi."

Thấy Tôn miểu nhìn, cô gái ya-bi lập tức gọi trước, cô gái hiphop lập tức không chịu thua:

"Ba phần, mang đi."

Nói xong, cô gái hiphop không trò chuyện với Tôn Miểu nữa mà quay sang ông bác phía sau, hất cằm rồi "hừ" một tiếng qua mũi.

Động tác này làm ông bác tức điên:

"Cô bé, đừng đắc ý, mai tôi sẽ đến trước cô cho mà xem."

Nghe vậy, cô gái hiphop càng cười tươi:

"Mai con không đến nữa, nhường ông đến, nhường ông đến."

Ông bác không hiểu ý, tưởng cô ấy chịu nhường, cũng "hừ" một tiếng. Tôn Miểu gói xong 5 phần bánh chẻo đưa cho bộ đôi hiphop, họ vốn lười tính tiền, còn hay trả dư, năm phần đưa hẳn 500 tệ.

Đến lượt ông bác, Tôn Miểu nhắc:

"Dạ bác, hôm nay là ngày cuối con bán ở đây, mai không đến nữa, bác đừng đến công cốc."

"À?"

Ông bác ngẩn người, rồi hỏi ngay:

"Vậy con bán ở đâu?"

Tôn Miểu đưa mã QR:

"Tạm thời con chưa biết, đây là mã vào nhóm, bác muốn biết thì quét vào..."

Cô nàng còn định hỏi ông bác có dùng được smartphone không, thì bác ấy đã rút ngay chiếc điện thoại flagship mới nhất quét mã vào nhóm vèo một cái.

"Được, nhất định phải báo nha!"

Thậm chí bác ấy còn mua nổi điện thoại mới nhất, mà lần đầu chỉ mua nửa phần bánh chẻo.

Đúng là trí khôn của người già, có bị lừa thì chỉ mất tiền nửa phần, không phải cả phần. Còn đám trẻ "trong sáng" thì lại hay nghĩ:

"Tôi phải xem cái gì mà mắc vậy."

Rồi mất tiền cả phần.

Sáng nay đông khách như vậy, hoàn toàn là do lần trước bị đám sinh viên dọa sợ:

"May mà đang nghỉ hè, phần lớn tụi sinh viên về quê, chứ với sức bền của chúng, giờ chắc chúng ta không mua được đâu. Chính là streamer tên Lê Tử đó, quá đáng lắm, dám đăng video review quầy!"

"Đúng đó, hôm qua nhóm vào bao nhiêu người, làm tôi lo đến mất ngủ cả đêm. Tôi định canh đến ngày cuối mới mua bánh chẻo cá thu, để 3 ngày sau lại được ăn món mới!"

"May là fan của streamer đó không biết cô chủ Tôn bán hết đồ từ sáng sớm, chứ không thì chắc chắn chúng ta không mua được!"

Tôn Miểu vừa gật đầu vừa đáp lại đôi câu, rồi mới tiếp đãi hết khách. Lúc xong thì đã 6 giờ 45. Nhân lúc trước mặt không còn ai, cô nàng mới nghỉ một chút, xem còn bao nhiêu phần. Sáng nay quả thật rất đông, cô nàng chuẩn bị 120 phần, giờ chỉ còn tầm 20 phần.

Một lát sau, bà Lý dẫn cháu gái đến chơi, tiện thể mua một phần rồi ăn chung. Cô bé vốn ăn ít, bà Lý lại già, nên một phần là vừa đủ.

Tôn Miểu còn cho họ thêm hai chén nước luộc bánh, khoản này cô nàng không hề keo kiệt.

Hai bà cháu định ngồi ăn ở bàn nhỏ, nhưng Tôn Miểu chợt nhớ ra hồi nãy bà Lý còn nói là dẫn cháu gái đi chơi, nên thuận miệng nói:

"Có khách nói bên trong khu du lịch có ghế đá ngồi, cảnh cũng đẹp lắm, bà có muốn dẫn Nhuần Nhuần vào trong ăn không?"

Dù gì chỗ này cũng là ven đường, Tôn Miểu tuy lau bàn rất sạch, nhưng người qua lại nhiều, khó tránh bụi bay.

Nghe vậy, bà Lý gật đầu:

"Được, vậy bà cháu bà vào trong ăn."

Tôn Miểu đậy nắp hộp bánh chẻo, buộc túi nilon cẩn thận mới đưa cho bà.

Một lát sau, Thẩm Dật Thu cũng đến. Mấy hôm nay bà không đến, không phải vì không muốn ăn bánh chẻo của Tôn Miểu, mà là do trước đó Tô Thụy Hi mang về nhà rồi. Bánh chẻo mà Tôn Miểu chuẩn bị cho ba mẹ Tô Thụy Hi cũng khá nhiều, nhưng không chịu nổi hai ông bà ngày nào cũng ăn, gần như bữa nào cũng có. Bánh chẻo mà ăn kiểu đó thì bao nhiêu cũng không đủ.

Tối hôm kia đã ăn hết sạch, hôm qua bà cố nhịn, nhưng rồi vẫn thấy thèm. Quan trọng hơn là bà biết rõ chỗ bán, nên sáng nay dậy sớm chạy đến.

Lúc nhìn thấy Tôn Miểu, Thẩm Dật Thu hơi ngại, không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng nghĩ lại thì Tôn Miểu cũng đâu biết bà chính là mẹ ruột của Tô Thụy Hi, nên bà bình tĩnh lại.

"Một phần bánh chẻo mang về, nước chấm như cũ nhé."

Tôn Miểu vui vẻ nhận lời, còn tặng kèm nụ cười rạng rỡ, khiến Thẩm Dật Thu thấy không đỡ nổi, lập tức quay người đi. Lên xe rồi, bà mới bắt đầu nghĩ:

"Ngày nào cũng cười, đã có gia đình rồi mà cười tươi vậy nữa!"

Nhưng nghĩ lại thì người ta làm dịch vụ, sáng phải dậy sớm bán hàng, nếu không cười thì lấy đâu ra khách.

Bà vừa muốn soi mói con dâu tương lai, vừa biết cô nàng thật sự là người tốt. Hai suy nghĩ ấy đan xen, khiến bà rối bời. Nhìn hộp bánh chẻo trên bàn nhỏ trong xe, bà không kìm được mà thở dài:

"Haiz."

Một lúc sau, Thẩm Dật Thu nhận ra chuyện này không thể để mình bà day dứt. Bà cắn răng quyết định, tuần sau khi Tôn Miểu mở bán lại, sẽ âm thầm để chồng bà "ăn quả đắng" giống bà cho biết!

Trong lúc bà còn suy nghĩ, Tôn Miểu đã bán thêm mấy phần nữa. Còn gặp khách "khủng" chuyên tích trữ đồ ăn, Đồng Vũ Vi, fan cuồng duy nhất của bánh kẹp thịt bò. Hôm nay, cô ấy là khách cuối cùng. Cô ấy hỏi còn bao nhiêu phần, biết chỉ còn 5 phần, cô ấy lập tức phẩy tay:

"Gói hết cho tôi. Dạo này tôi vừa nhận thưởng, đang rủng rỉnh tiền."

Nói xong, cô ấy lại thở dài:

"Đồ chị làm ngon thật, nhưng giá cao quá, kiểu người làm thuê như tôi sao thường xuyên ăn nổi."

Rồi cô ấy đổi giọng:

"Chị ơi, khi nào chị bán bánh kẹp thịt bò lại vậy?"

Bánh chẻo cá thu ngon thật, 5 phần này cô ấy mang về ăn, chắc 2 ngày là hết, ăn liên tục cũng không ngán. Nhưng bánh chẻo cá thu mắc quá, 10 cái 88 tệ lận, vẫn là bánh kẹp thịt bò "đáng đồng tiền" hơn, số tiền mua một phần bánh chẻo đủ mua mấy cái bánh kẹp thịt bò.

Là fan cuồng "độc quyền" của bánh kẹp thịt bò, đương nhiên cô ấy phải tranh thủ PR cho "thần tượng" của mình.

Tôn Miểu vốn quen với cảnh này nên giả vờ như không nghe thấy:

"Tôi dọn hàng về đây."

Đồng Vũ Vi bĩu môi:

"Keo kiệt."

Đợi cô ấy đi rồi, Tôn Miểu mới đăng lên nhóm chat một câu:

[Hết bánh.]

Cô nàng vừa cất điện thoại, lại nhớ ra còn một nhóm khác.

Quên mất, mới báo ở nhóm 1, nhóm 2 chưa báo. Cô nàng lại mở nhóm chat 2, gõ y nguyên câu cũ, nhưng bên dưới lại toàn là dấu chấm hỏi.


Chương 206: Em có muốn ra ngoài chơi không?

[Tôi có nhìn nhầm không vậy, bán hết rồi sao? Mới mấy giờ chứ?]

[Không phải chứ... thật sự có nhiều người ăn bánh chẻo 88 tệ đến vậy sao? Chưa tới 8 giờ rưỡi mà chủ quầy đã dọn hàng về rồi à?]

[Đừng hù tôi, tôi còn định tối tan làm ra ăn đây, trước kia không phải nói bán từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối sao? Giờ giấc này không khớp chút nào.]

Trong nhóm 2 phần lớn là khách mới, nhiều người còn là xem video của Lê Tử mới biết đến quầy nhỏ của Tôn Miểu, định tới ăn thử. Tất nhiên cũng có vài bác lớn tuổi mới vào nhóm hôm nay. Lúc này, ông bác hay tranh đầu hàng với cô gái hiphop, đeo kính lão, đang ngồi ở nhà đọc mấy tin nhắn này.

Bác ấy giơ một ngón tay, chậm rãi gõ chữ trên màn hình, mãi mới xong một câu:

[Bánh chẻo cô bé làm ngon lắm, sáng nào cũng có rất đông người xếp hàng, tôi đây thường xuyên không tranh nổi đầu hàng. Mỗi ngày cô ấy chỉ bán một số lượng nhất định, hết là chắc chắn về. Muốn ăn thì lần sau mấy người tới sớm hơn. Cô bé còn nói hôm nay bán xong rồi thì lần sau sẽ đổi chỗ.]

Về chuyện sau đó, một số người mới vào nhóm cũng đã nghe loáng thoáng:

[Hình như đúng vậy, trước đây còn bán bánh kẹp thịt bò và bánh cuốn, chủ quầy khá "tùy hứng". Người ta có thực lực, tùy hứng cũng là lẽ đương nhiên.]

Tôn Miểu đang đợi đèn đỏ thì suy nghĩ, có nên giải thích trong nhóm không. Dù sao đây cũng là nhóm mới, có người chưa quen, khó tránh sẽ thắc mắc. Nhưng nhìn qua nhóm chat, cô nàng phát hiện đã có "dân nhiệt tình" giải thích giúp rồi.

Cô nàng lái xe bán hàng đi mua rau rồi về nhà. Buổi chiều, cô nàng còn nhắn tin trò chuyện với Tô Thụy Hi một lúc. Hiếm khi ngày mai và ngày kia đều được nghỉ, lại đúng thứ bảy và chủ nhật, Tô Thụy Hi cũng nghỉ ở nhà. Nhưng Tô Thụy Hi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên gọi thẳng điện thoại để nói chuyện với Tôn Miểu.

Giọng cô nhẹ nhàng, mang chút cảm giác bí mật:

"Miểu Miểu, em có muốn ra ngoài chơi không?"

"Đi đâu?"

Tôn Miểu bỏ qua câu "có muốn đi không", hỏi thẳng điểm đến.

Thực ra Tô Thụy Hi không quan trọng là đi đâu, chỉ cần được đi với Tôn Miểu. Nhưng thấy Tôn Miểu hỏi vậy, cô vẫn suy nghĩ nghiêm túc.

Chỉ có 2 ngày, không thể đi quá xa, chỉ loanh quanh gần đây. Lịch trình cũng không thể quá kín, vì Chủ nhật Tôn Miểu còn phải chuẩn bị món mới cho tuần sau. Nên thực chất, họ chỉ có hơn 1 ngày để chơi.

Vậy lựa chọn chỉ gói gọn quanh vùng.

Tô Thụy Hi cười cong mắt:

"Đi Tô Châu nhé?"

Người ta hay nói "Trên có thiên đường, dưới có Tô - Hàng", Hàng Châu hơi xa, nhưng Tô Châu thì gần.

Tôn Miểu trả lời:

"Được."

Tô Thụy Hi nói tiếp:

"Vậy để chị lên lịch, bọn mình tự lái xe đi, tối nay khởi hành luôn."

Sau khi Tô Thụy Hi định xong lịch trình, Tôn Miểu đồng ý, cúp máy là bắt đầu thu dọn đồ. Đi 2 ngày nên không cần mang nhiều quần áo, nhưng chống nắng thì nhất định phải chuẩn bị, giữa tháng Bảy nắng gắt, buổi sáng luộc bánh chẻo còn đổ mồ hôi, huống chi đi chơi ngoài trời.

Tối đó, Tô Thụy Hi về nhà, hai người ăn cơm ở nhà trước, dọn dẹp xong mới kéo vali ra cửa.

Cô Tô có nhiều điểm nổi tiếng, nhất là các khu vườn cổ và công trình cổ. Khách sạn Tô Thụy Hi đặt ở ngay khu phố cổ, xung quanh nhiều điểm tham quan, đi bộ là tới. Tối hôm đó, họ đi dạo ở phố đi bộ gần đó.

Tối thứ Sáu, quanh khu du lịch chỗ nào cũng đông nghịt người. Khác hẳn nơi Tôn Miểu bán dạo này, ở đây gần như là biển người. Tôn Miểu nhanh mắt kéo Tô Thụy Hi rẽ vào một con hẻm nhỏ, mới thở phào.

Thoát khỏi đám đông, hai người nhìn nhau bật cười.

Trong hẻm, họ không vội đi ra. Ngoài kia đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập, còn bên trong chỉ lác đác ánh đèn nhà dân, bóng cây lay động. Mới 8 giờ nên cũng không lo về an toàn.

Hơn nữa, dù là hẻm nhỏ nhưng khu này đã khai thác du lịch nhiều, bên cạnh toàn là các cửa hàng nhỏ.

Họ nắm tay nhau, thong thả tản bộ.

Dù chuyến đi là quyết định bất chợt, nhưng khi tới đây, cả hai lại thấy lòng bình lặng. Rất hợp để đi chậm. Đường không lát đá xanh kiểu phố chính, mà đổ xi măng, nhưng vẫn làm theo phong cách cổ. Kết hợp những ngôi nhà dân cũ kỹ xung quanh, tạo nên nét riêng.

Đi một lúc, Tô Thụy Hi nhìn thấy một cửa hàng bán sườn xám, nên kéo Tôn Miểu vào.

Tôn Miểu chợt bật lên tâm lý tư sản nhỏ, nhắc nhở:

"Chị Tô Tô, quần áo trong khu du lịch mắc lắm, bọn mình..."

Tô Thụy Hi cười:

"Chị mua cho em."

"Không phải ý đó... Ý em là em mua cho chị."

Tôn Miểu chưa nói xong đã bị kéo vào. Cửa hàng nhỏ, chỉ vài mét vuông, từ ngoài đã nhìn thấy hết bên trong. Vào cửa, có một cái ghế mây trống, trên ghế là một con mèo.

Con mèo béo múp, lông bóng mượt, rõ là được chăm tốt. Thấy có người vào, nó chẳng sợ, còn "meo" một tiếng. Tôn Miểu vừa nhìn đã nghĩ cái dáng này ngang ngửa con Niu Niu.

Chưa thấy chủ cửa hàng đâu, nhưng Tô Thụy Hi đã ung dung như chủ, tự do chọn đồ. Cô lấy hai cái sườn xám, ướm lên người, hỏi Tôn Miểu cái nào đẹp hơn.

Trước khi vào, Tôn Miểu còn hơi ngại, sợ giá trong khu du lịch quá cao. Nhưng vào rồi lại thấy bình tĩnh, nghĩ tới số tiền tiết kiệm hiện tại của bản thân, cũng không cần quá dè xẻn. Tâm lý tư sản nhỏ lại bị dập tắt, cô nàng nói:

"Cái nào cũng đẹp."

Cô nàng nói thật, không chỉ khen cho vui. Tô Thụy Hi là "mẫu lý tưởng" của cô nàng, khoác bao tải cũng vẫn đẹp.

"..." Tô Thụy Hi im lặng một lát, rồi đặt hai cái áo xuống, lại lấy ra hai cái khác, ướm lên người Tôn Miểu:

"Ừm, đúng là đẹp thật."

Ánh mắt cô khẽ đảo, Tôn Miểu lập tức biết Tô Thụy Hi đang nghĩ trò gì.

Tô Thụy Hi xem tag, xác nhận size, rồi nhét vào tay Tôn Miểu:

"Miểu Miểu, đi thử đi, chắc chắn em mặc sẽ đẹp."

Không thấy chủ tiệm ở đó khiến Tôn Miểu hơi ngại:

"Làm vậy không hay lắm ha?"

"Không sao, bọn mình vào thì tất nhiên phải thử chứ. Với lại ở đây có phòng thử, nghĩa là được phép thử. Chỉ cần em để ý khi mặc, đừng để son phấn dính lên áo là được."

Dưới sự thuyết phục của Tô Thụy Hi, Tôn Miểu mới cầm hai bộ sườn xám đi vào phòng thử. Chất liệu của sườn xám mềm mại và dễ chịu hơn hẳn quần áo thông thường, nhưng mặc vào lại khó hơn nhiều. Khóa kéo ở sau lưng kéo dài từ đường hông lên tận cổ. Dù Tô Thụy Hi hiểu rõ số đo của Tôn Miểu và đã chọn đúng kích cỡ vừa nhất, thì khi mặc vào vẫn hơi khó kéo hết lên trên.

Cửa hàng nhỏ nên phòng thử đồ cũng rất chật. Nói là "phòng" chứ thật ra chỉ là một góc nhỏ được che lại bằng tấm rèm vải.

Gặp trục trặc, Tôn Miểu chỉ còn cách cầu cứu Tô Thụy Hi.

"Chị Tô Tô, em không kéo khóa lên được."

"Sao lại không được, chị chọn đúng số của em rồi mà."

Tô Thụy Hi vén nhẹ một góc rèm, chui vào. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô khẽ khựng lại. Tôn Miểu quay lưng về phía cô, cái sườn xám ôm sát, làm nổi bật vòng eo thon. Khóa kéo đã kéo được hơn nửa, chỉ còn chừng một gang tay nữa là tới cổ.

Tóc đuôi ngựa của Tôn Miểu được cô nàng tự vén cao, chỉ còn vài sợi tóc lòa xòa ngay chỗ khóa kéo, khiến việc kéo lên bị vướng.

Dù hai người đã yêu nhau lâu và thân mật không biết bao lần, Tô Thụy Hi vẫn thấy tim rung lên khi nhìn cảnh này. Cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ấy sang một bên:

"Tóc em vướng rồi."

Vừa nói, cô vừa kéo khóa áo lên giúp Tôn Miểu.

Khi Tôn Miểuu thay xong, Tô Thụy Hi kéo cô nàng ra ngoài soi gương.

Thường ngày Tôn Miểu ít khi chăm chút ngoại hình, nên khi ăn diện lên, Tô Thụy Hi thấy cô nàng rất xinh đẹp.

Đặc biệt là khí chất của Tôn Miểu dịu dàng, ngay thẳng và tràn đầy sức sống. Bộ sườn xám màu vàng nhạt, thêu hoa nhỏ, cổ áo kiểu chữ nhân viền xanh nhạt, đường nét uyển chuyển, tất cả hòa vào nhau, tạo nên hình ảnh một tiểu thư thanh thuần, đáng yêu.

Khuôn mặt Tôn Miểu tròn trịa hơn Tô Thụy Hi, nên bộ này lại càng hợp với cô nàng.

Nhưng Tôn Miểu chưa từng mặc sườn xám nên vẫn lo lắng:

"Mắc bộ này có thấy bụng em lớn lắm không?"

Tô Thụy Hi lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô nàng:

"Không đời nào, em mặc đẹp lắm."

Nói xong, Tô Thụy Hi cũng chọn một bộ, rồi vào thử.

Trong lúc Tô Thụy Hi đang thử, chủ cửa hàng quay về. Tôn Miểu và bà chủ nhìn nhau, bà chủ niềm nở:

"Xin lỗi nha, tôi vừa qua hàng kế bên chơi. Hai cô mua đồ hả? Cứ xem thoải mái, thử nhiều vào. Tôi không nói xạo đâu, quần áo ở đây đẹp lắm đó!"

Chưa dứt lời, rèm được vén lên. Ngay khoảnh khắc ấy, cả bà chủ và Tôn Miểu đều im bặt.

Tay Tô Thụy Hi khẽ giữ rèm, bước ra. Trong mắt Tôn Miểu, Tô Thụy Hi lúc nào cũng đẹp, từng chi tiết, từng sợi tóc đều hợp gu cô nàng đến lạ. Thế giới này có thể có nhiều người đẹp hơn, nhưng chẳng ai khiến tim cô nàng rung động như Tô Thụy Hi.

Tóc cô rẽ sang một bên, mắt hơi cụp xuống, trên người là bộ sườn xám tím nhạt càng tôn thêm vẻ ngọc ngà. Khi bước ra vài bước, tấm rèm theo tay cô trượt xuống, lướt dọc cánh tay trắng như ngọc. Mỗi bước cô đi đều uyển chuyển, duyên dáng.

Rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Tôn Miểu.

Tôn Miểu tuy học không nhiều, nhưng vẫn nhớ vài câu thơ. Giây phút đó, trong đầu cô nàng chợt hiện lên câu:

"Kiều tiếu thiển hề, mỹ mục phán hề(*)."

(*) Kiều tiếu thiển hề: nụ cười khéo léo, duyên dáng, khiến người nhìn phải xao xuyến

Mỹ mục phán hề: Đôi mắt đẹp long lanh, chan chứa tình ý.

Đôi mắt của Tô Thụy Hi sáng trong, khi cô khẽ mỉm cười nhìn cô nàng, Tôn Miểu cảm giác trái tim như bị đánh trúng.

Tôn Miểu chưa kịp nói gì, bà chủ bên cạnh đã lên tiếng:

"Ôi trời, đại mỹ nhân!"

Tôn Miểu quay sang nhìn bà chủ, thấy mắt cô ấy cũng lấp lánh như sao.

Chương trước Chương tiếp
Loading...