BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan

203 - 204



Chương 203: Cãi đi

Làm một người livestream mukbang, điều quan trọng nhất là phải khiến người xem có cảm giác thèm ăn, chỉ cần nhìn cũng khiến người ta muốn ăn theo.

Và Lê Tử là người có khả năng đó.

Tôn Miểu liếc nhìn vài lần thì phát hiện, biểu cảm mãn nguyện khi ăn bánh chẻo của Lê Tử còn cao hơn hẳn so với người khác. Vốn cô ấy đã giống như một chú sóc nhỏ, nhai nhồm nhoàm, má căng phồng, nhưng sau khi nhai thêm vài cái, cô ấy lại không nuốt vội mà tròn xoe mắt, long lanh như phát hiện được điều gì đó thần kỳ.

Cô ấy có khuôn mặt dễ thương, đôi mắt đen láy khiến biểu cảm ngạc nhiên của cô ấy vừa ngây thơ lại vừa tinh nghịch.

Nhai thêm vài cái nữa, cô ấy bất ngờ ngẩng cằm lên, nuốt bánh chẻo trong miệng xuống.

Tôn Miểu nhìn Lê Tử ăn một lúc, rồi cũng thôi, cúi đầu chơi điện thoại. Dù đều là con gái, cô nàng vẫn thầm ngưỡng mộ những cô gái xinh đẹp. Nhưng cứ nhìn chằm chằm người ta lại thấy bất lịch sự, nên thôi.

Sau một lúc, Tôn Miểu cảm thấy có gì đó không ổn. Nghĩ lại... có vẻ yên tĩnh quá mức. Cô nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lê Tử, chỉ thấy cô ấy đang chúi đầu ăn liên tục. Vẫn là dáng vẻ như chú sóc, nhưng tốc độ ăn nhanh hơn hẳn. Một miếng còn chưa nuốt xong, đã gắp cái tiếp theo chấm vào nước sốt.

Tôn Miểu bắt đầu thấy sốt ruột:

"Không phải chứ, cô là streamer mà, Lê Tử! Nói gì đi chứ!"

Biểu cảm khi ăn ngon của Lê Tử quả thật rất bắt mắt, vui vẻ, bất ngờ, mãn nguyện, nhưng cô ấy là người làm livestream mukbang, ít nhất cũng phải review một chút chứ? Vậy mà cô ấy chỉ cắm cúi ăn, không dừng lại phút nào.

Tôn Miểu nhìn một lúc thấy không được gì, đành cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại. Nhưng vẫn ngó nghiêng nghe ngóng. Ngoài tiếng gắp chạm vào hộp nhựa loạt soạt và tiếng nhai, cô nàng không còn nghe thấy tiếng gì khác.

Lúc đầu Lê Tử còn ríu rít liên tục, giờ thì như bị bấm nút "im lặng".

Một lúc sau, có khách đến, Tôn Miểu không còn rảnh rỗi mà tiếp tục quan sát Lê Tử, chỉ tập trung luộc bánh chẻo. Khách đến đều trò chuyện vài câu, rồi mang bánh đi. Sau khi phục vụ hết 3, 4 người, cô nàng mới rảnh trở lại, lúc này mới nghe được tiếng của Lê Tử.

"Phù... ngon quá!"

Ngay khoảnh khắc đó, Tôn Miểu bắt đầu nghi ngờ: 'Cô ấy thật sự là một streamer mukbang sao? Sao không nói gì hế vậy? Cả buổi chỉ có đúng một câu?

Nhưng đúng là cô ấy ăn khỏe thật.

Thời buổi này, nhiều "đại dạ dày vương" trên mạng đều là giả. Nhất là những cô nàng gầy gò nhưng ăn như hố đen. Như lần trước Tôn Miểu từng xem một người livestream ăn 13 chén cơm, 8 vắt mì, 2 cái bánh kem và vô số đồ ăn vặt... Nếu thật thì chắc bụng người đó phải như "túi thần kỳ của Doraemon".

Nhiều video bị bóc phốt, lộ ra phần edit rõ ràng, chỉ có động tác nhai, không có nuốt. Họ chỉ nhai rồi nhổ ra trong lúc cắt dựng. Có clip lộ ra còn cho thấy streamer đi ăn buffet, trước ống kính thì ăn, sau ống kính thì... nhổ.

Dù là livestream cũng có thể gian lận, tay áo dài, bàn cao che kín, tranh thủ ăn rồi lén nhổ ra.

Nhưng cũng có những người thật sự ăn khỏe, như cô gái trước mặt Tôn Miểu. 30 cái bánh chẻo... Tôn Miểu chỉ ăn nổi 15 cái, vậy mà cô ấy ăn hết sạch! Dù là nhiều, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được.

Bánh chẻo của Tôn Miểu là thịt thật vỏ thật, nguyên liệu chất lượng cao. Nếu cô ấy ăn liền 50 cái... chắc Tôn Miểu phải gọi cấp cứu thật quá.

Sau khi ăn xong, Lê Tử mới sững lại vài giây, rồi bắt đầu khen ngợi. Lúc này tai Tôn Miểu vểnh lên hẳn. Dù ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng vẫn thấy vui khi được khen.

Sau màn khen ngợi, Lê Tử kết thúc video, thu dọn thiết bị rồi bước tới quầy, quét mã trả tiền:

"Chị ơi, bánh của chị thật sự quá ngon luôn! Nhưng sao không thấy ai đến mua nhỉ? Nơi này vắng quá rồi... Trước kia ở gần khu phố đi bộ thì ổn hơn. Em nghĩ chị nên quay lại chỗ cũ bán đi, tay nghề như vậy không nên bị chôn vùi ở nơi hẻo lánh này đâu!"

Tôn Miểu mỉm cười:

"Thật ra khách cũng đông lắm, trước khi em đến cũng có nhiều người rồi. Giờ đang là lúc vắng tạm thôi, lát nữa sẽ lại đông lên."

Lê Tử tưởng Tôn Miểu đang "giữ thể diện", chỉ cười, trả lời nhẹ nhàng:

"Vậy em đi trước nha, nhất định sẽ quay lại. Ngon lắm luôn đó!"

Nếu cô ấy nán lại thêm chút nữa, sẽ thấy cảnh náo nhiệt của "làn sóng khách thứ hai", những người rảnh rỗi không đi làm buổi sáng. Tầm 8 – 9 giờ, vừa qua cao điểm, lại không kẹt xe, thế là đám "phú bà" rỗi việc đổ về.

Mẹ Chu Linh và nhóm bạn đến đầu tiên, vừa chạy vừa phe phẩy tay:

"Tôi tới rồi, cô chủ nhỏ ơi, còn không? Cho tôi 2 phần nha!"

Hôm nay có thêm nhóm người cao tuổi nên Tôn Miểu bán xong sớm hơn cả hôm qua. Khi bán hết hàng, cô nàng gửi tin vào nhóm:

[Đã hết bánh rồi nha, hẹn mai gặp lại~]

Rồi mới dọn dẹp ra về.

Buổi tối hôm đó, Tôn Miểu kể cho Tô Thụy Hi nghe chuyện của Lê Tử. Cô nàng ngồi hơi lùi về sau, hai chân gác chéo dưới bàn, chân trái móc vào gót chân phải, thi thoảng còn đung đưa nhè nhẹ.

Có thể thấy tâm trạng của Tôn Miểu đang rất tốt.

"Không biết bao giờ cô ấy mới đăng bài có em nữa."

Động tác ăn cơm của Tô Thụy Hi khựng lại một chút, không nhịn được hỏi:

"Em để tâm chuyện đó à?"

Tôn Miểu múc thêm một muỗng cơm, chậm rãi trả lời:

"Ừm, nếu cô ấy đăng rồi, người khác cũng sẽ thấy mà. Em rất tò mò xem mọi người sẽ bình luận thế nào."

Với Tô Thụy Hi, câu trả lời đó giống như... nguy hiểm đã được hóa giải. Cô thầm nghĩ: 'À, thì ra là vậy'. Rồi khẽ mỉm cười:

"Vậy chắc chắn mọi người sẽ khen em rồi."

Nghe vậy, Tôn Miểu không kìm được cười khúc khích, vẻ mặt có chút ngại ngùng:

"Thật ra trước đây cũng từng có rồi, lúc người ta đăng hình bánh kẹp thịt bò và bánh cuốn em làm á. Chắc chị Tô Tô chưa biết, có người chụp đồ ăn em bán rồi đăng lên mạng, hỏi xem em bán ở đâu. Vì hình đẹp nên mọi người ai cũng khen, ai cũng nói muốn ăn thử."

"Chỉ cần thấy người khác khen em, tâm trạng em lập tức vui lên."

Chuyện này rất thường gặp, nhất là với những người có tài khoản mạng xã hội và hay đăng tải các nội dung sáng tạo, như nhà văn, họa sĩ hay vlogger. Họ thường hay tự tìm bài viết về bản thân. Gặp bình luận tích cực thì vui, thấy lời chê bai thì buồn.

Đó là chuyện thường tình, khó tránh khỏi. Nên Tô Thụy Hi cố tình trêu chọc hỏi:

"Vậy nếu có người nói xấu em, em có buồn không?"

Tôn Miểu lắc đầu, một lúc sau lại gật nhẹ:

"Chắc vẫn sẽ buồn chứ. Nếu có người chưa ăn thử mà đã chê đồ em bán mắc, nói em coi khách như kẻ ngốc, hoặc nói những ai đến mua là dại dột gì đó, thì em sẽ cảm thấy tổn thương, không thoải mái."

Người ta hay nói 'Đừng để những lời bàn tán bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân'. Nhưng thực tế, đã sống trong xã hội, ai cũng khó mà không dao động trước lời đánh giá từ người khác. Những người thật sự "vững như núi" rất hiếm.

Nếu thực sự không để tâm, chỉ là vì người ta chưa nói trúng điểm yếu của bản thân mà thôi.

Ví như Tô Thụy Hi, cô có thể không bận lòng khi người trong giới nói cô dựa vào gia đình, rằng chỉ nhờ ba mẹ mới có được thành tựu hiện tại. Với cô, mấy lời đó như gió thoảng qua tai. Nhưng lần trước, khi cô dùng tài khoản phụ lén vào nhóm, thấy mọi người bàn luận về quầy ăn vặt của Tôn Miểu, đọc đến mấy bình luận tiêu cực, cô lập tức giận sôi máu, phải lén lút ở văn phòng chiến đấu với dân mạng.

Tô Thụy Hi là người có khí chất, cô tuyệt đối không chửi tục, chỉ dùng lời lẽ sắc sảo để phản bác lại. Lối nói của cô đôi khi mang theo chút mỉa mai đầy thâm thúy, khiến đối phương tức điên mà không phản bác nổi. Cộng thêm tư duy logic vững vàng, cô luôn khiến đối phương cạn lời.

Tuy nhiên, Tô Thụy Hi chỉ bộc lộ mặt "chiến đấu" đó khi liên quan đến Tôn Miểu. Cô thật sự là... "ngôi nhà cũ bốc cháy", thôi thì cứ để cháy đi vậy.

Tô Thụy Hi nhẹ giọng an ủi Tôn Miểu:

"Trên đời này không ai được tất cả mọi người yêu thích đâu, ngay cả tiền cũng không làm được điều đó. Nếu có ai nói xấu em, cứ đến tìm chị."

Câu nói ấy khiến Tôn Miểu cười tít mắt. Đôi chân dưới gầm bàn vốn đã dừng lại, giờ lại đung đưa không ngừng. Cô nàng biết bản thân ăn cơm không được ngay ngắn lắm, nhưng Tô Thụy Hi bao dung với cô nàng, ở trong nhà của hai người, hà tất gì phải cư xử nghiêm chỉnh?

"Dạ, em sẽ tìm chị ngay lập tức. Dù em không thể được mọi người yêu thích, nhưng chị Tô Tô nhất định là người thích em!"

Nghe xong, lòng Tô Thụy Hi như được lấp đầy. Cô vừa thỏa mãn, vừa có chút tự hào, nhưng ngoài mặt chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Thế nhưng, dáng người bỗng ngồi thẳng lên, lồng ngực hơi ưỡn ra, như nói cô đang rất đắc ý.

Ăn xong, Tô Thụy Hi đi dọn dẹp, sau đó quay lại ngồi xem TV. Hai người ngồi sát nhau, Tôn Miểu tựa vào người Tô Thụy Hi, chân gác lên thành ghế sofa, người co lại chơi điện thoại.

Trên bàn trà trước mặt là dĩa trái cây mà Tôn Miểu đã chuẩn bị sẵn. Trong lúc xem chương trình, thỉnh thoảng Tô Thụy Hi lại dùng nĩa nhỏ đút trái cây cho Tôn Miểu.

Đợi chương trình kết thúc, Tô Thụy Hi hỏi:

"Sao rồi? Có thấy video 'khám phá quán ăn' nào nhắc tới em chưa?"

Tôn Miểu thở dài:

"Chưa thấy. Chắc chưa nhanh vậy đâu, dù sao cũng mới quay sáng nay mà."

Tô Thụy Hi đưa tay cầm lấy điện thoại của cô nàng, cúi người lại gần, rồi hôn lên má Tôn Miểu một cái:

"Vậy đừng xem điện thoại nữa, lại đây chơi với chị đi."

Tôn Miểu liếm môi, không nỡ từ chối.

Khi cô nàng chủ động hôn lại, Tô Thụy Hi khẽ bật cười, giọng cười nhỏ nhẹ nhưng đầy ấm áp.


Chương 204: Mở nhóm chat thứ 2

Video của Lê Tử làm trong 2 ngày, và được đăng vào tối ngày 13, tức là ngày áp chót quầy bánh chẻo cá thu hoạt động. Mà người đầu tiên phát hiện ra video lại không phải là Tôn Miểu.

Tuy Tôn Miểu đã biết trước rằng Lê Tử sẽ đăng video, nhưng vì 2 ngày trước đã cật lực tìm mà không thấy đâu, kết quả tìm kiếm vẫn chỉ là mấy nội dung cũ rích, nên cô nàng cũng dần dần lơ là việc kiểm tra.

Đến lúc gần như đã quên mất vụ này, thì nhóm chat bỗng nổ tung trời, thậm chí còn tag cô nàng tới 99+ lần. Tôn Miểu vừa nhìn đã thấy một đường link, mở ra thì đập vào mắt là phần giới thiệu của Lê Tử, với tiêu đề video:

"Bánh chẻo cá thu giá trên trời ở vỉa hè, nữ food blogger vẫn thấy rất xứng đáng!"

Tôn Miểu định bụng sẽ xem ngay, nhưng lại nhớ tới lần trước đã nói với Tô Thụy Hi rằng họ sẽ xem với nhau, nên cô nàng quyết định đợi đến khi cô tan làm về nhà mới bật lên xem.

Nhưng cô nàng không biết rằng Tô Thụy Hi vẫn đang âm thầm theo dõi nhóm chat bằng nick phụ, và ngược lại, Tô Thụy Hi cũng không hề biết Tôn Miểu đang chờ xem video với cô.

Giữa giờ nghỉ trưa ở công ty, Tô Thụy Hi chuyển sang nick phụ, định lướt xem nhóm nói gì về Tôn Miểu. Không ngờ lại gặp ngay video ấy.

Cô không chần chừ, bấm xem luôn.

Đầu tiên là phần giới thiệu quen thuộc của Lê Tử, giọng nói dễ thương, đúng với hình ảnh vốn có.

"Dạo gần đây quầy này nổi như cồn trên mạng, tôi muốn ăn thử từ lâu rồi. Có điều... sao nó lại ở chỗ hẻo lánh thế này chứ? Xuống xe buýt còn phải đi bộ thêm cả đoạn dài!"

Sau đó chuyển cảnh, cô ấy nói:

"Cuối cùng cũng đến nơi! Để tôi xem thực đơn nào!"

Nếu lúc đó Tôn Miểu có mặt, chắc chắn sẽ nhấn mạnh:

"Câu này là lồng tiếng sau đó, lúc quay không hề nói đâu!"

Khi màn hình hiện giá cả, video dùng biểu cảm nhân vật Q (chibi) phiên bản sốc, với hiệu ứng rung và zoom 3 lần để nhấn mạnh cú sốc khi thấy giá. Bình luận nổ như bom:

[???]

[Tôi nhìn nhầm hay thiếu dấu chấm? 8,8 tệ chứ không phải 88 tệ đúng không???]

[Tôi biết giá cả ở Thượng Hải vô lý, nhưng không ngờ vô lý đến mức này!]

Có người nghi ngờ Lê Tử bị "bơm tiền" để quảng cáo. Nhất là tiêu đề ghi "rất xứng đáng", khiến nhiều người nghĩ cô ấy đang châm biếm.

[88 tệ một phần?? Ở Sơn Đông 88 tệ ăn được cả chồng bánh chẻo rồi đó!]

Khi Lê Tử gọi tới 3 phần, ai nấy đều gọi cô ấy là "cái đầu ngốc" vì bị chém đẹp.

Đến phần Tôn Miểu dày công chuẩn bị nguyên liệu và nấu nướng cũng không thu hút nổi nhiều sự chú ý, người xem vẫn chỉ chăm chăm vào giá cả.

Chuyển tới cảnh Lê Tử ngồi trước mâm bánh chẻo lớn, cô ấy gắp lên một cái, đưa sát màn hình:

"Không giấu gì mọi người, cái bánh này đẹp quá trời! Tròn trịa, trắng ngần, hơi ánh hồng, nhìn là biết nhân đầy, vỏ mỏng!"

Dù thế, bình luận vẫn bám lấy chuyện 88 tệ một phần:

[Cho dù có ngon đi chăng nữa cũng không xứng với cái giá này.]

Thế nhưng, ngay từ miếng bánh đầu tiên, gió đổi chiều.

Lê Tử vốn ăn xong hay nhận xét, tuy không chuyên nhưng mộc mạc, dễ hiểu. Cách cô ấy review luôn khiến người xem thấy thân thuộc.

Nhưng lần này cô ấy hoàn toàn quên khán giả, chỉ cắm cúi ăn hết cái này đến cái khác.

Bình luận lúc đó tràn ngập một câu:

[Lê Tử! Bình luận đi chứ! Nói gì đó coi!]

Rồi ai cũng bắt đầu tranh luận sôi nổi:

[Chỉ mình tôi thấy Lê Tử ăn cái bánh đó một cách quá thật lòng thôi sao? Không buồn nói gì luôn kìa.]

[Cái kiểu ăn chăm chú vậy chứng tỏ là ngon lắm rồi!]

[Cô ấy ăn đến mức quên cả nói, đúng là đáng tin nhất luôn.]

[Xem biểu cảm của cô ấy là tui chảy nước miếng đầy bàn rồi đây này...]

[Làm ơn, địa chỉ ở đâu vậy? Tui muốn ăn, muốn ăn lắm rồi!]

Cuối cùng, Lê Tử chỉ buông một câu chân thành:

"Phù... Ngon quá."

Lại bùng nổ bình luận:

[Hết rồi hả?]

[Dù biết đây là lời nhận xét chân thành nhất, nhưng bình thường chị đâu có như vậy! Lời nói hoa mỹ đâu rồi?]

[Lê Tử thay đổi rồi, không còn nói nhiều như xưa nữa!]

[Nhưng rõ ràng là... ngon thật đó.]

[Tôi xác nhận: Khi ăn món cực kỳ ngon, đầu óc chỉ nghĩ được hai chữ "ngon" và "thêm"!]

Sau cùng, video kết thúc bằng phần kêu gọi like – share – follow như thường lệ.

Tô Thụy Hi xem đến đoạn này, nhận ra gió dư luận đã đổi chiều.

Từ chỗ ai cũng nghi ngờ giá quá chát, không ai muốn ăn, chuyển thành:

[Hình như chỗ đó gần nhà tôi, chắc phải đến ăn thử xem sao.]

[Thật sự ngon vậy sao? Tò mò quá, định đi mua một phần ăn thử.]

Tô Thụy Hi quay lại app chat. Trên tài khoản phụ, cô thấy cả nhóm đang "náo loạn":

[Cái gì thế này! Sao lại có food blogger tới? Bọn mình mới tạm ổn ngăn được đám sinh viên, giờ thì sao chịu nổi đám fan kéo tới ăn nữa??]

[Hu hu, bí mật về quầy nhỏ của cô chủ Tôn cuối cùng cũng không giấu được rồi. Mà cô blogger này còn nổi tiếng ở địa phương nữa chứ, lại chuyên review mấy quán rẻ mà giá trị. Vậy mà lại tìm ra được cô chủ Tôn!]

[Cô ấy có trong nhóm không vậy? Không thấy tên! Lạ thiệt, sao cô ấy tìm ra được chỗ cô chủ Tôn bán nhỉ?]

[Thôi rồi, mai phải dậy sớm ra xếp hàng thôi. Hai người hay giành ăn là hiphop và ya-bi còn không giành được suất đầu tiên. Giờ thì bọn họ gần như muốn ngủ lại ở khu du lịch luôn rồi. Mấy người cao tuổi kia ác quá, sáng sớm đã ra giành hàng! Mà người càng lúc càng đông!]

[Đừng nói nữa! Giờ bác cao tuổi đó còn vô group luôn rồi. Xài điện thoại giỏi lắm kìa!]

Trong lúc trò chuyện, lại có thêm vài người gia nhập nhóm chat, số lượng thành viên đang dần chạm mốc 500, ngày mở nhóm thứ 2 của Tôn Miểu chắc chắn không còn xa. Những khách quen trong nhóm đều lo lắng, sợ rằng sẽ có ngày càng nhiều người tranh giành Tôn Miểu với họ.

Đọc đến đoạn này, Tô Thụy Hi không nhịn được muốn "phì cười", cái gì mà "tranh giành Tôn Miểu với họ", rõ ràng là đang tranh với cô thì đúng hơn. Nhưng Tô Thụy Hi hoàn toàn không lo sẽ bị cướp mất Tôn Miểu, bởi vì cô đã "bắt cóc" Tôn Miểu về nhà rồi, ngày nào cũng có phần riêng, có gì phải lo chuyện khách đông khiến cô không ăn được nữa chứ?

Càng không lo, lại càng muốn ngồi xem náo nhiệt. Với tinh thần "xem trò vui không sợ chuyện lớn", Tô Thụy Hi không chút do dự bật chế độ quảng bá cho video của blogger kia. Điều này cũng có nghĩa sẽ có nhiều người xem được video hơn, và nhiều người hơn nữa sẽ bị Tôn Miểu thu hút.

Rồi sau đó, ngày nào cũng để Tôn Miểu về nhà sớm.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là Tô Thụy Hi đã muốn cười thành tiếng.

Những khách quen trong nhóm không hề biết, mối đe dọa lớn nhất với họ lại chính là người phụ nữ tên Tô Thụy Hi. Họ ngày ngày lo sợ sẽ có quá nhiều khách mới tranh mất phần ăn của họ, còn Tô Thụy Hi thì chỉ mong Tôn Miểu ở nhà luôn, khỏi phải ra ngoài buôn bán nữa.

Buổi tối khi về nhà, Tôn Miểu nói:

"Chị Tô Tô, blogger đó đăng video review rồi, mà hôm nay em chưa kịp xem. Hay lát nữa bọn mình xem chung nha."

Tôn Miểu có chút phấn khích, ánh mắt nhìn Tô Thụy Hi sáng rực, miệng thì cười tươi.

Ngay khoảnh khắc đó, Tô Thụy Hi có chút chột dạ, bởi vì cô đã lén lút xem video ngay tại công ty rồi. Lúc này, cô không dám để lộ chút gì cả, bởi cô không muốn bị phát hiện bản thân có nick phụ đang nằm vùng trong nhóm của Tôn Miểu.

Nếu Tôn Miểu mà biết thì Tô Thụy Hi sẽ thấy rất ngại.

Thế nên cô vuốt lại tóc, tỏ vẻ bình tĩnh nói:

"Ừm, được."

Tôn Miểu thì không phát hiện ra sự gượng gạo đó của Tô Thụy Hi. Sau bữa cơm tối, khi hai người ngồi xem video thì điện thoại của Tôn Miểu bỗng liên tục rung lên.

Kiểu rung từng đợt một, không giống cuộc gọi, mà giống thông báo hơn. Tôn Miểu lấy điện thoại ra xem, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tô Thụy Hi, cô nàng giải thích:

"Là lời mời kết bạn, ai cũng ghi là nhóm đầy rồi không vào được, em mở thêm nhóm nữa nha."

Việc nhóm 1 đầy người chỉ là vấn đề thời gian, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Tôn Miểu gãi đầu, mở thêm nhóm 2 nhưng lại không biết đăng link ở đâu. Nghĩ một lúc, cô nàng quyết định đăng cả lên nhóm 1 và vòng bạn bè, còn nhắc nhở thêm trong nhóm 1:

[Nếu bạn nào có người quen muốn vào thì để họ vào nhóm này nha, ai đã ở nhóm 1 thì đừng vào nữa.]

Nhóm 2 vừa mở đã có hơn 100 người tham gia, khiến gương mặt Tôn Miểu đỏ bừng vì vui mừng.

"Tươi thế này à?"

Tô Thụy Hi nghiêng người lại gần, không nhịn được hỏi. Tôn Miểu gật đầu mạnh mẽ:

"Dạ, vì điều này chứng tỏ có rất nhiều người thích món ăn em làm mà."

Dù trong hoàn cảnh nào, việc được người khác yêu thích vẫn luôn là điều khiến người ta vui vẻ.

"Miểu Miểu thích nấu ăn đến vậy sao?"

Tô Thụy Hi bất ngờ hỏi một câu như thế, Tôn Miểu không do dự gì mà trả lời luôn:

"Thích chứ, nếu không thì sao em lại đi bán đồ ăn ngoài chứ."

Cô nàng xích lại gần Tô Thụy Hi trên sofa:

"Cũng nhờ bán hàng nên em mới gặp được chị Tô Tô mà."

Lúc nói câu đó, Tôn Miểu rất nghiêm túc, đôi mắt long lanh, sâu thẳm đến mức khiến Tô Thụy Hi nhìn thấy được bóng dáng bản thân trong mắt cô nàng.

"Vậy em định bán đến khi nào?"

Câu hỏi này khiến Tôn Miểu hơi bất ngờ, thật sự là cô nàng chưa từng nghĩ đến, bởi vì cô nàng còn trẻ, chẳng dễ gì mà nghĩ đến chuyện "nghỉ hưu". Nhưng vì Tô Thụy Hi hỏi nên cô nàng cũng suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi đưa ra kết luận:

"Nếu chị Tô Tô nghỉ hưu, thì em cũng nghỉ luôn."

Chương trước Chương tiếp
Loading...