BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan
201 - 202
Chương 201: Bớt nói vài câu điKhi Tô Thụy Hi lái xe về đến nhà, quả nhiên ba mẹ Tô đang ăn sáng. Dì giúp việc thấy Tô Thụy Hi về, vội vàng dọn thêm chén đũa.Chưa cần Tô Thụy Hi lên tiếng, ba mẹ Tô đã biết ngay món cô mang về chắc chắn là đồ ăn do bạn gái nhỏ của cô làm. Sắc mặt Thẩm Dật Thu có phần phức tạp:"Con mang gì về đó?"Tô Thụy Hi rất thản nhiên:"Bánh chẻo cá thu. Bạn gái con làm. Có cả bánh sống lẫn bánh chín, bánh sống thì cất tủ đông, lúc nào muốn ăn lấy ra luộc là được. Bánh chín thì sau khi luộc xong đã trụng qua nước lạnh rồi, khi ăn chỉ cần đun sôi nước rồi nhúng lại là được."Cô liếc nhìn bữa sáng trên bàn, quả thật không thấy thèm ăn, nên dặn dì giúp việc:"Hai hộp bánh chín đó, dì mang đi trụng nóng lại. Bây giờ chúng ta ăn luôn."Thật ra món trên bàn cũng khá phong phú, có cả há cảo tôm hoàng kim, là món sở trường của đầu bếp nhà họ Tô. Trước khi quen Tôn Miểu, Tô Thụy Hi cũng rất thích món này. Há cảo vừa hấp xong vẫn còn bốc khói, chấm chút dấm thì đúng là ngon không tả được.Nhưng bây giờ, Tô Thụy Hi lại cảm thấy nhân tôm trong há cảo có mùi tanh, ăn vào thấy khó chịu.Dì giúp việc nhận bánh rồi đáp lời ngay:"Dạ, tiểu thư đợi chút, tôi đi làm ngay."Dì ấy còn chuẩn bị cho Tô Thụy Hi một ly sữa bò ấm, vì uống lạnh khi bụng đói dễ đau bụng, uống ấm vẫn tốt hơn. Nhưng dì ấy không biết rằng, trước khi về nhà, Tô Thụy Hi đã ăn lưng lửng bụng rồi.Trong lúc dặn dò dì giúp việc, Tô Thụy Hi vẫn không quên quan sát sắc mặt mẹ Tô. Quả nhiên, khi cô thừa nhận đó là "bánh chẻo cá thu", nét mặt của mẹ Tô lập tức trở nên khó tả, còn có chút ngỡ ngàng và nghi ngờ, như thể đang nói "Con thừa nhận thật à?"Mẹ Tô... thật ra cũng hơi ngây thơ.Từ nhỏ đến lớn, các mối quan hệ xung quanh Thẩm Dật Thu đều không phức tạp. Ngay cả chồng bà cũng là thanh mai trúc mã. Bà học hành chăm chỉ, thời đại mà sinh viên đại học còn hiếm, bà đã đậu vào trường danh tiếng toàn quốc, rồi học lên đến tiến sĩ. Hiện tại là giáo sư tại trường cũ, từng hợp tác với nhiều viện nghiên cứu để phát triển sản phẩm mới.Nhưng điều đó cũng có nghĩa là các mối quan hệ xã hội của bà gần như chỉ quanh quẩn trong trường học, một môi trường khá đơn giản so với xã hội ngoài kia.Thêm nữa, có hậu thuẫn tài chính từ gia đình, đến cả viện nghiên cứu thiếu kinh phí còn có thể tìm ba Tô giúp đỡ. Bà gần như chưa từng trải qua mưu mô thủ đoạn gì.Thẩm Dật Thu có thể nói là người ngây thơ nhất nhà họ Tô... (tính luôn cả Tôn Miểu).Vì vậy, chỉ cần nhìn nét mặt là Tô Thụy Hi đã biết mẹ Tô đang nghĩ gì.Sau đó, sắc mặt Thẩm Dật Thu lại thay đổi, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, như thể đang nghĩ "Sao con lại thừa nhận thẳng thừng vậy chứ? Lúc trước đâu phải như vậy đâu!"Trong ánh mắt bà không có sự giận dữ hay kinh ngạc nào đối với Tô Thụy Hi hay Tôn Miểu, chứng tỏ đúng như Tô Thụy Hi nghĩ, mẹ Tô đã đoán ra từ lâu, và quan trọng là bà không có ác cảm gì với Tôn Miểu.Tô Thụy Hi thầm đắc ý:'Đó, vẫn sẽ thích Tôn Miểu thôi mà! Mình nói rồi, với sức hút của Tôn Miểu thì có ai mà không thích cho được'.Có được đáp án, tâm trạng cô tốt hẳn lên, cầm ly sữa uống mấy ngụm. Chẳng bao lâu sau, dì giúp việc đã bưng bánh chẻo đã trụng nóng ra bàn.Thẩm Dật Thu khẽ thở dài. Trước đó, bà vẫn còn một chút vùng vẫy cuối cùng, tự lừa mình rằng 'Có khi là do bà nghĩ nhiều thôi, "Tiểu Tôn" là "Tiểu Tôn", còn bạn gái của Thụy Hi là người khác'. Nhưng đúng khoảnh khắc nhìn thấy dĩa bánh chẻo, bà không thể lừa bản thân được nữa.Những cái bánh chẻo trắng tròn, da mỏng nhân đầy, phơn phớt hồng, xen lẫn chút xanh, không phải là bánh chẻo cá thu nổi tiếng của "Tiểu Tôn" sao?Sáng nay bà đã định ra ngoài mua bánh của Tôn Miểu, nhưng vì con gái nói sẽ về, nên bà ở nhà, ai mà ngờ vẫn được ăn bánh do chính tay Tôn Miểu làm.Thẩm Dật Thu gắp một cái bánh, cắn thử. Vừa chạm miệng là bà xác nhận, đúng là hương vị quen thuộc của "Tiểu Tôn". Có khác biệt chút ít do để lâu khiến bánh hơi dính, nhưng ngoài ra vẫn ngon như cũ.Trái ngược với cảm xúc hỗn độn của Thẩm Dật Thu, tâm trạng của ba Tô lại vô cùng đơn giản:'Ăn! Chỉ cần ăn thôi!'Ông gắp bánh, nhìn con gái, thấy Tô Thụy Hi không có phản ứng gì, cũng yên tâm bắt đầu ăn. Miệng ông khá lớn, một lần nuốt trọn một cái bánh, nhai vài cái là trôi tuột xuống.Một cái bánh ăn chưa tới nửa phút. Chỉ có lúc chấm dấm là hơi mất thời gian. Mười cái bánh chẻo? Với ông quá đơn giản! Chưa đầy 5 phút đã giải quyết xong!Tuy Tô Thụy Hi không nhìn chằm chằm, nhưng vẫn liếc bằng khóe mắt. Khi thấy ông ăn đến cái bánh thứ 14, còn nhiều hơn cả khẩu phần thường ngày của cô thì cô mới lên tiếng:"Ba, ba ăn khỏe ghê ha.""..."Ba Tô khựng lại, gương mặt thoáng nét bối rối. Nghe con gái nói xong, đến cả Thẩm Dật Thu cũng quay sang nhìn ông. Trên dĩa bánh giữa bàn, phần bánh gần ông đã vơi đi hẳn.Nhưng ba Tô mặt dày, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, nói thản nhiên:"Ba đói, ăn thêm vài cái thôi mà."Tô Thụy Hi cũng không vừa:"Hôm nay được nghỉ, sáng sớm ba nên ăn ít lại."Câu nói này khiến ba Tô do dự, gắp không được mà thu đũa lại cũng chẳng xong. Khi ông còn đang lưỡng lự, Thẩm Dật Thu đã gật đầu:"Đúng là anh nên ăn ít lại."Nói xong, bà lại gắp thêm 2 cái nữa. Tính đến lúc này, Thẩm Dật Thu đã ăn 10 cái, đúng bằng khẩu phần thường ngày của bà.Nhưng do dự một lát rồi bà vẫn không ngừng đũa, tiếp tục ăn thêm. Dù sao thì Thẩm Dật Thu vẫn tự chủ hơn ba Tô một chút, ăn đến cái thứ 12 thì dừng hẳn. Còn Tô Thụy Hi vì buổi sáng đã ăn lưng bụng, giờ cũng chỉ ăn thêm 5 cái nữa.Thẩm Dật Thu và ba Tô đều nghĩ Tô Thụy Hi là người rất tự giác, đâu biết cô đã ăn trước khi về nhà.Ăn xong, Tô Thụy Hi đứng dậy. Nhìn điệu bộ của cô, Thẩm Dật Thu lập tức nhận ra cô chuẩn bị chuồn. Bà sững người một chút, đột nhiên hỏi:"Con đi à?""Dạ, con về đây."Chỉ hai câu, với hai chữ "đi" và "về". Dù là người theo học khoa tự nhiên không mẫn cảm với ngôn từ, nhưng lúc này Thẩm Dật Thu lại nhạy bén nhận ra có gì đó không bình thường. Điều này chứng tỏ Tô Thụy Hi thật sự đã coi nơi sống chung với Tôn Miểu là "nhà".Trước kia, nếu Tô Thụy Hi về khu Thúy Đình Nhã Uyển, cô sẽ không bao giờ nói là "về", mà sẽ nói kiểu như "chút nữa con qua Thúy Đình Nhã Uyển".Vì vậy, khi nghe cô nói sẽ "về", theo bản năng, Thẩm Dật Thu cũng đứng lên:"Chờ chút, mẹ có chuyện muốn nói với con."Tô Thụy Hi nghe vậy cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ gật đầu trả lời: "Dạ." Trước ánh mắt đầy thắc mắc của ba Tô, hai người lên tầng hai, vào phòng làm việc của Thẩm Dật Thu. Họ ngồi xuống sofa, Tô Thụy Hi bình thản rót nước cho bản thân, còn Thẩm Dật Thu ngồi ở ghế đơn, khoanh tay, ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay như có điều suy nghĩ.Cả hai đều biết rõ bản thân sắp nói gì, nhưng chẳng ai chủ động mở lời.Cuối cùng, vẫn là Thẩm Dật Thu không nhịn được mà hỏi:"Cô chủ nhỏ họ Tôn kia, là người yêu của con à?"Tô Thụy Hi không chần chừ lấy một giây, gật đầu rồi trả lời:"Dạ."Thật ra Thẩm Dật Thu đã sớm đoán được điều này từ phản ứng của Tô Thụy Hi, nhưng nghe chính miệng con gái xác nhận vẫn là một cảm giác khác hẳn, ngổn ngang trăm mối, tâm trạng rối bời. Một lúc sau, bà lại hỏi:"Vậy cô ấy có biết mẹ là mẹ của con chưa?""Chắc là chưa biết."Câu trả lời khiến đầu óc Thẩm Dật Thu càng thêm rối rắm. Căn phòng rơi vào im lặng, không một tiếng động. Chỉ có tiếng chim thỉnh thoảng đáp xuống bậu cửa kêu "chip chip".Một lúc lâu sau, Thẩm Dật Thu mím môi, cuối cùng cũng hỏi ra câu bà vẫn cất giấu trong lòng:"Con... thực sự xác định là cô ấy rồi sao? Nếu sau này con hoặc cô ấy hối hận thì sao? Mẹ... mẹ không muốn thấy con hay cô ấy bị tổn thương. Cô chủ nhỏ đó là người tốt."Nỗi băn khoăn của Thẩm Dật Thu thể hiện rõ trên mặt, trong lòng và cả trong lời nói. Nếu chưa từng tiếp xúc với Tôn Miểu, có lẽ bà sẽ chẳng buồn lo xem người kia có bị tổn thương hay không. Bà là người tốt bụng, nhưng không đến mức phải thông cảm cho kẻ "cướp" mất con gái mình.Nhưng sau khi tiếp xúc rồi, bà cũng sợ rằng nếu một ngày hai đứa chia tay, nụ cười rạng rỡ kia sẽ tắt lịm, chẳng thể nào tỏa nắng như trước nữa.Tô Thụy Hi đặt ly trà xuống. Trong ly không có trà, chỉ là một ly nước lọc trong vắt. Ly nước ấy khẽ lay động theo chuyển động của tay cô, tạo thành những gợn sóng nhỏ.Cô nhẹ giọng, nhưng dứt khoát:"Không đâu. Mẹ biết con là người thế nào mà."Một khi đã xác định việc gì, cô sẽ làm đến cùng, không đâm đầu vào tường thì không quay đầu. Tô Thụy Hi luôn là người kiêu ngạo, bá đạo:"Con cũng sẽ không để em ấy hối hận. Chuyện này, mẹ đừng lo."Một lúc lâu sau, Thẩm Dật Thu mới thở dài.Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi biết mẹ Tô sẽ không xen vào chuyện giữa cô và Tôn Miểu nữa, bởi vì bà đã chấp nhận Tôn Miểu. Tôn Miểu không phải đứa trẻ xấu, ngược lại còn rất được yêu mến, mà trong đó có cả Thẩm Dật Thu.Tô Thụy Hi đứng lên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường ngày. Cô nói với Thẩm Dật Thu:"Vậy con về trước."Nói xong không đợi mẹ Tô trả lời, cô đã đi thẳng ra cửa. Khi xuống tầng một, ba Tô còn định nói gì đó, nhưng Tô Thụy Hi đã phất tay bỏ lại phía sau:"Có gì thì ba gọi điện."Nhìn con gái ra khỏi cửa, lên xe, khởi động máy rồi rời đi thẳng thừng, ba Tô tức đến mức suýt phát điên. Quay sang thấy Thẩm Dật Thu vừa xuống lầu, ông lẩm bẩm oán trách:"Có người yêu rồi là quên cả mẹ. Vừa có đối tượng là về nhà cũng không chịu ở lâu hơn một tiếng!"Thẩm Dật Thu cũng đang bực mình, liếc chồng một cái, bực bội nói:"Anh bớt nói vài câu đi!"
Chương 202: Người làm mukbang tới rồiNgày 10, Tô Thụy Hi đi làm, Tôn Miểu dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn viết một tờ giấy nhỏ dán lên tủ lạnh, sau đó lái xe ra khỏi nhà. Khi đến cổng khu du lịch, cô nàng thấy hôm nay người xếp hàng còn đông hơn hôm qua.Ngoài những khách quen đã quen mặt, còn có 6, 7 bác trai bác gái lớn tuổi, trong đó có bác trai hôm qua là người đầu tiên thử ăn trong khu du lịch. Thấy Tôn Miểu đến, bác ấy lập tức phấn khởi, trong khi những người đi cùng thì nửa tin nửa ngờ.Tôn Miểu còn chưa đến gần đã nghe họ nói chuyện:"Lão Tiền à, cái bánh chẻo đó thực sự ngon đến vậy sao? Ông nói một phần tới 88 tệ lận, nếu không ngon thì sau này đừng mong bọn tôi nhảy quảng trường với ông nữa."Lão Tiền vỗ ngực đảm bảo: "Ngon thật đó! Tôi chưa bao giờ lừa ai hết, đảm bảo ngon. Không ngon tôi trả tiền cho!"So với nhóm các bác, biểu cảm của nhóm khách quen còn thú vị hơn nhiều. Đặc biệt là bộ đôi hiphop và ya-bi thường đến đúng giờ mỗi ngày. Cô gái ya-bi còn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn cô gái hiphop thì gần như đeo luôn "mặt nạ đau khổ".Ban đầu Tôn Miểu không hiểu tại sao, đến khi cô nàng dọn quầy xong và nhìn về phía trước thì thấy toàn là người lớn tuổi. Lúc này cô nàng mới hiểu, thì ra những người này đến sớm quá, giành mất vị trí đầu hàng.Lão Tiền vẫn là người đầu tiên, giống như hôm qua, vẫn hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói: "Cô bé à, bác đưa bao nhiêu người đến ủng hộ, con coi có thể bớt cho bác chút nào không?"Chưa cần Hệ Thống nhắc, Tôn Miểu đã thẳng thắn từ chối: "Dạ bác ơi, con thật sự không giảm giá được. Con không muốn lấy cớ 'kinh doanh nhỏ vốn ít' gì đâu, nhưng bác ăn rồi cũng biết, phần lớn là do tay nghề chứ vốn chẳng lời lãi bao nhiêu. Nếu con giảm cho bác, thì sau này khách quen khác cũng đòi như vậy, con không thể kiểm soát được nữa."Nghe vậy, lão Tiền thở dài, biết không còn cách nào khác, đành nghiến răng: "Thôi được, không giảm thì không giảm, cho bác một phần." Rồi quay sang hỏi phía sau: "Mọi người thì sao, mỗi người một phần luôn không?"Những người kia nhìn nhau rồi nói: "Một phần thôi, mắc quá, 88 tệ lận, không ngon thì sao?"Tôn Miểu một lần nấu được 50 cái, làm xong nồi thứ hai thì mới đủ phần cho nhóm người cao tuổi này. Họ cầm phần ăn rồi vào trong khu du lịch. Sau đó cô nàng tiếp tục nấu nồi thứ ba, vì kế tiếp là bộ đôi hiphop và ya-bi, 2 người họ luôn gọi 5 phần."Nhóm các bác cao tuổi tới sớm quá, bọn tôi cũng dậy sớm lắm rồi, đầu óc mơ màng còn không tự lái xe được, phải kêu tài xế đưa tới. Trên đường còn chợp mắt tí mà vẫn tới sau họ." Cô gái hiphop than.Cô gái ya-bi gật đầu: "Người lớn tuổi thường dậy sớm mà, họ tập thể dục xong rồi ghé ăn sáng."Cô gái hiphop gật gù: "Vậy tối nay tôi thức trắng luôn, mai nhất định phải tới đầu tiên!"Tôn Miểu không nói gì, chỉ khi đang đóng gói đồ ăn thì hỏi nhẹ: "Cô nhất định phải tới đầu tiên để làm gì?""Cô đừng lo." Cô gái hiphop trả lời, nhưng vẻ mặt đầy u uất. Cô ấy luôn muốn đến sớm là có lý do, cô ấy cảm thấy Tôn Miểu chuẩn bị quá ít, nếu phía trước có ai không biết điều mà ăn nhiều quá thì sao?Khả năng này tuy nhỏ, và Tôn Miểu cũng sẽ ngăn cản. Tuy vậy, nếu gặp phải loại người như hôm trước ở cổng viện nghiên cứu tới gây sự và lật cả quầy trước khi đến lượt cô ấy thì chẳng phải là mất trắng à?Những ai từng chứng kiến cảnh hôm đó đều mang trong người nỗi lo như thế. Đặc biệt có một khách quen, hôm đó chỉ còn vài người nữa là tới lượt thì quầy bị lật ngay trước mặt. Suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau nếu không nghĩ đến đây là xã hội pháp trị. May mà có bạn của mẹ Chu Linh lên tiếng trước, không thì chắc chắn họ sẽ đứng ra làm chứng đầu tiên.Cái cảm giác xếp hàng cả buổi, cuối cùng không được ăn gì, còn phải đi nơi khác mua tạm cái gì đó cho đỡ đói, quả thật khiến ai cũng buồn bực.Nghĩ đến đây, nhóm khách quen không khỏi cảm khái rằng cô gái hiphop nói quá đúng!Nhóm khách quen mua xong rồi kéo nhau vào khu du lịch ăn. Dì dọn vệ sinh ở cổng cũng cười tươi, vì nhóm người này rất có ý thức, lần này dì có thể yên tâm rồi.Một lúc sau, quanh Tôn Miểu không còn ai xếp hàng, thỉnh thoảng chỉ có vài người lác đác ghé qua. Cô nàng đoán phải 8, 9 giờ mới có lượt khách tiếp theo. Nhưng mới hơn 7 giờ, đã thấy một cô gái cầm gậy selfie vừa quay vừa nói gì đó, xuất hiện trong tầm mắt Tôn Miểu.Ban đầu cô nàng nghĩ người ta đến chơi, ghi lại cảnh đẹp cũng bình thường. Nhưng vừa thấy Tôn Miểu, cô gái mắt sáng rỡ, chạy ngay lại, vừa đi vừa nói, tay còn bấm nút trên thiết bị, rõ ràng đang quay Tôn Miểu.Tới gần, Tôn Miểu nghe rõ:"Chào các bạn, cuối cùng cũng tìm được rồi! Đây chính là quầy ăn di động nổi tiếng 'Miểu Miểu' từng gây bão mạng, nổi lên nhờ bánh kẹp thịt bò, bánh cuốn, bánh ú. Trước đây mọi người ở Thượng Hải đều tìm kiếm quầy này. Tưởng nghỉ bán rồi, ai ngờ nhờ nguồn tin nội bộ mới biết là đang bán bánh chẻo ở đây!"Nghe giọng điệu, Tôn Miểu đoán đây là một người làm nội dung tự do, có thể là quay clip, cũng có thể là livestream. Cô ấy bước đến, chuyển camera quay về phía mình và nói nhỏ:"Chào chị, em là người làm mukbang và quay video khám phá quán ăn. Lúc nãy là em quay bảng hiệu chứ không quay chị đâu. Em có thể quay lại quầy này không? Cũng như bảng giá ấy?"Tôn Miểu hỏi: "Em đang quay video hay livestream vậy?"Cô gái trả lời: "Em quay video thôi. Giờ này fan em đang ngủ hoặc đi làm, đâu ai rảnh coi livestream đâu."Nghĩ thấy cũng đúng, mới 7 giờ sáng, ai rảnh ngồi coi live?Tôn Miểu gật đầu: "Ừm, em quay đi."Sau khi được sự đồng ý của chủ quán, cô gái giới thiệu đôi chút về bản thân:"Cảm ơn chị chủ, em tên là Lê Tử Mê Ăn, chị cứ gọi em là Lê Tử được rồi. Để em xem nào..."Lúc này, ống kính máy quay đang hướng về phía Lê Tử, và khi ánh mắt cô ấy nhìn qua bảng giá, đôi mắt cô ấy lập tức trợn to, vẻ mặt cũng hiện rõ nét ngỡ ngàng.Biểu cảm của cô ấy như thể đang nói: 'Có nhầm chỗ không vậy? Sao lại mắc thế này?'Nhưng vì cô ấy đã nhận được thông tin nội bộ trước đó, biết rằng quầy này đang bán bánh chẻo cá thu, nên sau vài giây bối rối, cô ấy mới lên tiếng:"Chị ơi, cho em 3 phần nha.""Bánh chẻo ở đây to hơn bình thường một chút, 3 phần e là em ăn không hết đâu."Nghe vậy, Lê Tử lập tức ưỡn ngực đầy tự tin:"Chị coi thường em rồi, em là dân chuyên ăn nhiều đó nha!"Cô ấy nhoẻn miệng cười, đồng thời nhờ Tôn Miểu cứ nấu thoải mái, rồi cũng thỏa thuận thêm để ghi hình quá trình nấu bánh.Khi bánh sắp được mang ra, cô ấy chạy tới cái bàn nhỏ, đặt thiết bị ghi hình lên và chỉnh góc máy.Tôn Miểu mang bánh tới khi thấy cô ấy đã chuẩn bị xong. Nước chấm được pha theo khẩu vị cô ấy mô tả: cay nhiều, nhiều giấm, không cần nước tương.Trong lúc cô ấy bắt đầu ăn, Tôn Miểu cũng tranh thủ ngồi nghỉ một lát, tiện thể liếc nhìn Lê Tử vài lần.Miệng cô ấy gần như không ngừng nói:"Nghe thông tin nội bộ nói rằng muốn ăn được món này thì phải đi sớm, không thì trưa là chị chủ dẹp hàng rồi. Nên hôm nay tôi phải dậy thật sớm, thấy không có ai luôn, chắc em là người đầu tiên đó."Tôn Miểu ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thấy tự nhiên chạy tới nói "Không, em không phải người đầu tiên đâu" thì cũng kỳ quá, nên lại cúi xuống.Lê Tử tiếp tục giới thiệu:"Đây là bánh chẻo cá thu giá 88 tệ một phần mà tôi đã nghe danh từ lâu. Tôi là người tỉnh Sơn Đông, từng ăn đủ loại bánh chẻo rồi, nhưng bánh chẻo giá cao như này thì đúng là hiếm thấy ở mấy quầy ven đường."Lúc cô ấy nói, ánh mắt tình cờ hướng về phía Tôn Miểu, mặt nở nụ cười tươi tắn. Khi cười sâu, lúm đồng tiền một bên má càng rõ, khiến người ta càng thêm thiện cảm.Tên cô ấy là "Lê Tử" (nghĩa là quả lê), lại có lúm đồng tiền giống như... "lê rụng giỏ", đúng là rất thuyết phục.Sau đó cô ấy bắt đầu "review" bánh chẻo, động tác rất chuyên nghiệp. Cô ấy gắp một cái bánh lên, đưa lên sát mặt, tay còn lại giơ ra sau làm hậu cảnh để tránh bị mất nét khi quay cận. Ánh sáng ban ngày rất đẹp, cộng thêm cô ấy đang ngồi dưới nắng sớm, Tôn Miểu thầm nghĩ chắc cái bánh nhìn trên video sẽ rất "ăn ảnh".Thật ra, Tôn Miểu cũng biết bánh chẻo cô nàng làm hình thức khá đẹp, trắng trắng, tròn tròn, hồng hồng, vừa vớt ra từ nồi nên bóng bẩy, mướt mát, rất bắt mắt.Cũng không thể trách bản thân vì cứ liếc nhìn Lê Tử mãi, cô nàng chỉ sợ món bản thân làm có điểm nào chưa tốt, làm ảnh hưởng đến đánh giá của cư dân mạng.Dù sao thì cô nàng cũng từng là "đầu bếp thần kỳ" trong lòng nhiều cư dân mạng, chỉ với bánh kẹp thịt bò và bánh cuốn đã nổi đình nổi đám khắp thành phố, giờ món bánh chẻo này bán mắc mà không ngon thì thật sự "muối mặt".Sau khi quay cận cái bánh chẻo, Lê Tử nói tiếp:"Trước tiên tôi sẽ ăn một cái không có nước chấm. Bánh này to hơn loại thường một chút, tôi gọi 30 cái, nếu chưa đủ sẽ gọi thêm."Nói xong, cô ấy há miệng cho luôn một cái bánh vào. Bánh khá to, mà vóc dáng cô ấy lại gầy nhỏ, nên vừa ăn vào, hai bên má đã phồng lên, như chú sóc nhỏ nhét đầy thức ăn vào miệng vậy. Nhất là khi cô ấy nhai, nhìn lại càng giống.Tôn Miểu nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được nghĩ thầm:"Nói sao lại có thể làm mukbang được..."
Chương 202: Người làm mukbang tới rồiNgày 10, Tô Thụy Hi đi làm, Tôn Miểu dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn viết một tờ giấy nhỏ dán lên tủ lạnh, sau đó lái xe ra khỏi nhà. Khi đến cổng khu du lịch, cô nàng thấy hôm nay người xếp hàng còn đông hơn hôm qua.Ngoài những khách quen đã quen mặt, còn có 6, 7 bác trai bác gái lớn tuổi, trong đó có bác trai hôm qua là người đầu tiên thử ăn trong khu du lịch. Thấy Tôn Miểu đến, bác ấy lập tức phấn khởi, trong khi những người đi cùng thì nửa tin nửa ngờ.Tôn Miểu còn chưa đến gần đã nghe họ nói chuyện:"Lão Tiền à, cái bánh chẻo đó thực sự ngon đến vậy sao? Ông nói một phần tới 88 tệ lận, nếu không ngon thì sau này đừng mong bọn tôi nhảy quảng trường với ông nữa."Lão Tiền vỗ ngực đảm bảo: "Ngon thật đó! Tôi chưa bao giờ lừa ai hết, đảm bảo ngon. Không ngon tôi trả tiền cho!"So với nhóm các bác, biểu cảm của nhóm khách quen còn thú vị hơn nhiều. Đặc biệt là bộ đôi hiphop và ya-bi thường đến đúng giờ mỗi ngày. Cô gái ya-bi còn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn cô gái hiphop thì gần như đeo luôn "mặt nạ đau khổ".Ban đầu Tôn Miểu không hiểu tại sao, đến khi cô nàng dọn quầy xong và nhìn về phía trước thì thấy toàn là người lớn tuổi. Lúc này cô nàng mới hiểu, thì ra những người này đến sớm quá, giành mất vị trí đầu hàng.Lão Tiền vẫn là người đầu tiên, giống như hôm qua, vẫn hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói: "Cô bé à, bác đưa bao nhiêu người đến ủng hộ, con coi có thể bớt cho bác chút nào không?"Chưa cần Hệ Thống nhắc, Tôn Miểu đã thẳng thắn từ chối: "Dạ bác ơi, con thật sự không giảm giá được. Con không muốn lấy cớ 'kinh doanh nhỏ vốn ít' gì đâu, nhưng bác ăn rồi cũng biết, phần lớn là do tay nghề chứ vốn chẳng lời lãi bao nhiêu. Nếu con giảm cho bác, thì sau này khách quen khác cũng đòi như vậy, con không thể kiểm soát được nữa."Nghe vậy, lão Tiền thở dài, biết không còn cách nào khác, đành nghiến răng: "Thôi được, không giảm thì không giảm, cho bác một phần." Rồi quay sang hỏi phía sau: "Mọi người thì sao, mỗi người một phần luôn không?"Những người kia nhìn nhau rồi nói: "Một phần thôi, mắc quá, 88 tệ lận, không ngon thì sao?"Tôn Miểu một lần nấu được 50 cái, làm xong nồi thứ hai thì mới đủ phần cho nhóm người cao tuổi này. Họ cầm phần ăn rồi vào trong khu du lịch. Sau đó cô nàng tiếp tục nấu nồi thứ ba, vì kế tiếp là bộ đôi hiphop và ya-bi, 2 người họ luôn gọi 5 phần."Nhóm các bác cao tuổi tới sớm quá, bọn tôi cũng dậy sớm lắm rồi, đầu óc mơ màng còn không tự lái xe được, phải kêu tài xế đưa tới. Trên đường còn chợp mắt tí mà vẫn tới sau họ." Cô gái hiphop than.Cô gái ya-bi gật đầu: "Người lớn tuổi thường dậy sớm mà, họ tập thể dục xong rồi ghé ăn sáng."Cô gái hiphop gật gù: "Vậy tối nay tôi thức trắng luôn, mai nhất định phải tới đầu tiên!"Tôn Miểu không nói gì, chỉ khi đang đóng gói đồ ăn thì hỏi nhẹ: "Cô nhất định phải tới đầu tiên để làm gì?""Cô đừng lo." Cô gái hiphop trả lời, nhưng vẻ mặt đầy u uất. Cô ấy luôn muốn đến sớm là có lý do, cô ấy cảm thấy Tôn Miểu chuẩn bị quá ít, nếu phía trước có ai không biết điều mà ăn nhiều quá thì sao?Khả năng này tuy nhỏ, và Tôn Miểu cũng sẽ ngăn cản. Tuy vậy, nếu gặp phải loại người như hôm trước ở cổng viện nghiên cứu tới gây sự và lật cả quầy trước khi đến lượt cô ấy thì chẳng phải là mất trắng à?Những ai từng chứng kiến cảnh hôm đó đều mang trong người nỗi lo như thế. Đặc biệt có một khách quen, hôm đó chỉ còn vài người nữa là tới lượt thì quầy bị lật ngay trước mặt. Suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau nếu không nghĩ đến đây là xã hội pháp trị. May mà có bạn của mẹ Chu Linh lên tiếng trước, không thì chắc chắn họ sẽ đứng ra làm chứng đầu tiên.Cái cảm giác xếp hàng cả buổi, cuối cùng không được ăn gì, còn phải đi nơi khác mua tạm cái gì đó cho đỡ đói, quả thật khiến ai cũng buồn bực.Nghĩ đến đây, nhóm khách quen không khỏi cảm khái rằng cô gái hiphop nói quá đúng!Nhóm khách quen mua xong rồi kéo nhau vào khu du lịch ăn. Dì dọn vệ sinh ở cổng cũng cười tươi, vì nhóm người này rất có ý thức, lần này dì có thể yên tâm rồi.Một lúc sau, quanh Tôn Miểu không còn ai xếp hàng, thỉnh thoảng chỉ có vài người lác đác ghé qua. Cô nàng đoán phải 8, 9 giờ mới có lượt khách tiếp theo. Nhưng mới hơn 7 giờ, đã thấy một cô gái cầm gậy selfie vừa quay vừa nói gì đó, xuất hiện trong tầm mắt Tôn Miểu.Ban đầu cô nàng nghĩ người ta đến chơi, ghi lại cảnh đẹp cũng bình thường. Nhưng vừa thấy Tôn Miểu, cô gái mắt sáng rỡ, chạy ngay lại, vừa đi vừa nói, tay còn bấm nút trên thiết bị, rõ ràng đang quay Tôn Miểu.Tới gần, Tôn Miểu nghe rõ:"Chào các bạn, cuối cùng cũng tìm được rồi! Đây chính là quầy ăn di động nổi tiếng 'Miểu Miểu' từng gây bão mạng, nổi lên nhờ bánh kẹp thịt bò, bánh cuốn, bánh ú. Trước đây mọi người ở Thượng Hải đều tìm kiếm quầy này. Tưởng nghỉ bán rồi, ai ngờ nhờ nguồn tin nội bộ mới biết là đang bán bánh chẻo ở đây!"Nghe giọng điệu, Tôn Miểu đoán đây là một người làm nội dung tự do, có thể là quay clip, cũng có thể là livestream. Cô ấy bước đến, chuyển camera quay về phía mình và nói nhỏ:"Chào chị, em là người làm mukbang và quay video khám phá quán ăn. Lúc nãy là em quay bảng hiệu chứ không quay chị đâu. Em có thể quay lại quầy này không? Cũng như bảng giá ấy?"Tôn Miểu hỏi: "Em đang quay video hay livestream vậy?"Cô gái trả lời: "Em quay video thôi. Giờ này fan em đang ngủ hoặc đi làm, đâu ai rảnh coi livestream đâu."Nghĩ thấy cũng đúng, mới 7 giờ sáng, ai rảnh ngồi coi live?Tôn Miểu gật đầu: "Ừm, em quay đi."Sau khi được sự đồng ý của chủ quán, cô gái giới thiệu đôi chút về bản thân:"Cảm ơn chị chủ, em tên là Lê Tử Mê Ăn, chị cứ gọi em là Lê Tử được rồi. Để em xem nào..."Lúc này, ống kính máy quay đang hướng về phía Lê Tử, và khi ánh mắt cô ấy nhìn qua bảng giá, đôi mắt cô ấy lập tức trợn to, vẻ mặt cũng hiện rõ nét ngỡ ngàng.Biểu cảm của cô ấy như thể đang nói: 'Có nhầm chỗ không vậy? Sao lại mắc thế này?'Nhưng vì cô ấy đã nhận được thông tin nội bộ trước đó, biết rằng quầy này đang bán bánh chẻo cá thu, nên sau vài giây bối rối, cô ấy mới lên tiếng:"Chị ơi, cho em 3 phần nha.""Bánh chẻo ở đây to hơn bình thường một chút, 3 phần e là em ăn không hết đâu."Nghe vậy, Lê Tử lập tức ưỡn ngực đầy tự tin:"Chị coi thường em rồi, em là dân chuyên ăn nhiều đó nha!"Cô ấy nhoẻn miệng cười, đồng thời nhờ Tôn Miểu cứ nấu thoải mái, rồi cũng thỏa thuận thêm để ghi hình quá trình nấu bánh.Khi bánh sắp được mang ra, cô ấy chạy tới cái bàn nhỏ, đặt thiết bị ghi hình lên và chỉnh góc máy.Tôn Miểu mang bánh tới khi thấy cô ấy đã chuẩn bị xong. Nước chấm được pha theo khẩu vị cô ấy mô tả: cay nhiều, nhiều giấm, không cần nước tương.Trong lúc cô ấy bắt đầu ăn, Tôn Miểu cũng tranh thủ ngồi nghỉ một lát, tiện thể liếc nhìn Lê Tử vài lần.Miệng cô ấy gần như không ngừng nói:"Nghe thông tin nội bộ nói rằng muốn ăn được món này thì phải đi sớm, không thì trưa là chị chủ dẹp hàng rồi. Nên hôm nay tôi phải dậy thật sớm, thấy không có ai luôn, chắc em là người đầu tiên đó."Tôn Miểu ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thấy tự nhiên chạy tới nói "Không, em không phải người đầu tiên đâu" thì cũng kỳ quá, nên lại cúi xuống.Lê Tử tiếp tục giới thiệu:"Đây là bánh chẻo cá thu giá 88 tệ một phần mà tôi đã nghe danh từ lâu. Tôi là người tỉnh Sơn Đông, từng ăn đủ loại bánh chẻo rồi, nhưng bánh chẻo giá cao như này thì đúng là hiếm thấy ở mấy quầy ven đường."Lúc cô ấy nói, ánh mắt tình cờ hướng về phía Tôn Miểu, mặt nở nụ cười tươi tắn. Khi cười sâu, lúm đồng tiền một bên má càng rõ, khiến người ta càng thêm thiện cảm.Tên cô ấy là "Lê Tử" (nghĩa là quả lê), lại có lúm đồng tiền giống như... "lê rụng giỏ", đúng là rất thuyết phục.Sau đó cô ấy bắt đầu "review" bánh chẻo, động tác rất chuyên nghiệp. Cô ấy gắp một cái bánh lên, đưa lên sát mặt, tay còn lại giơ ra sau làm hậu cảnh để tránh bị mất nét khi quay cận. Ánh sáng ban ngày rất đẹp, cộng thêm cô ấy đang ngồi dưới nắng sớm, Tôn Miểu thầm nghĩ chắc cái bánh nhìn trên video sẽ rất "ăn ảnh".Thật ra, Tôn Miểu cũng biết bánh chẻo cô nàng làm hình thức khá đẹp, trắng trắng, tròn tròn, hồng hồng, vừa vớt ra từ nồi nên bóng bẩy, mướt mát, rất bắt mắt.Cũng không thể trách bản thân vì cứ liếc nhìn Lê Tử mãi, cô nàng chỉ sợ món bản thân làm có điểm nào chưa tốt, làm ảnh hưởng đến đánh giá của cư dân mạng.Dù sao thì cô nàng cũng từng là "đầu bếp thần kỳ" trong lòng nhiều cư dân mạng, chỉ với bánh kẹp thịt bò và bánh cuốn đã nổi đình nổi đám khắp thành phố, giờ món bánh chẻo này bán mắc mà không ngon thì thật sự "muối mặt".Sau khi quay cận cái bánh chẻo, Lê Tử nói tiếp:"Trước tiên tôi sẽ ăn một cái không có nước chấm. Bánh này to hơn loại thường một chút, tôi gọi 30 cái, nếu chưa đủ sẽ gọi thêm."Nói xong, cô ấy há miệng cho luôn một cái bánh vào. Bánh khá to, mà vóc dáng cô ấy lại gầy nhỏ, nên vừa ăn vào, hai bên má đã phồng lên, như chú sóc nhỏ nhét đầy thức ăn vào miệng vậy. Nhất là khi cô ấy nhai, nhìn lại càng giống.Tôn Miểu nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được nghĩ thầm:"Nói sao lại có thể làm mukbang được..."