BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan
199 - 200
Chương 199: Cảm giác an toànSau khi Thẩm Dật Thu rời đi, lại có không ít khách lục tục đến. Tôn Miểu bán từ trước 6 giờ, chưa đến 7 giờ, bánh chẻo của cô nàng đã bán sạch.Chẳng qua là do khách quá nhiệt tình.Không còn cách nào khác, chủ yếu là vì Tôn Miểu vắng mặt quá lâu, khách quen đói phát điên... Đến mức phải đi ăn chả thịt cua sư tử của đầu bếp Giang Bình ở Viên Phúc Lâu để thay thế, ai nấy đều có triệu chứng "cai nghiện". Giờ Tôn Miểu đã quay lại, chẳng phải là "toàn quân xuất kích" sao.Vì vậy, mới sáng sớm đã có hơn 20 người xếp hàng chờ.Lúc bán chả thịt cua sư tử, người đến cũng không ít, nhưng tình huống lúc đó hoàn toàn khác. Khi đó là giờ vàng, vị trí đắc địa, nên đông người xếp hàng là chuyện bình thường, bán sạch trong 1 phút cũng không có gì lạ.Còn bây giờ thì sao? 6 giờ sáng là thời điểm mà đa số mọi người còn chưa bò dậy nổi, thêm vào đó lại là cửa vào một khu thắng cảnh ít người biết, mà vẫn có từng ấy người đến xếp hàng, đúng là chuyện hiếm thấy.Tôn Miểu nhìn đồng hồ, thầm nghĩ sớm biết vậy đã không chuẩn bị cơm trưa trước cho Tô Thụy Hi, giờ mà về chắc cô vẫn chưa thức. Cô nàng nhắn một tin vào nhóm chat: [Hết bánh rồi, ai định đến mua thì đừng đi nữa nhé.] Sau đó cô nàng bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị về nhà.Tôn Miểu không nhìn điện thoại, nhưng trong nhóm thì đang rất náo nhiệt. Một loạt dấu hỏi tuôn ra, thậm chí có người còn bắt đầu chửi thề:[Mấy người là súc vật hả?! Mới sáng sớm! Chưa đến 7 giờ, tôi mới vừa thức dậy, thế mà mấy người đã mua hết rồi?!][Với hiệu suất này, tôi không tin là người sống quanh đây hay du khách đến tham quan, chắc chắn là người trong nhóm mua hết.][Thật quá đáng, mấy người không biết chừa lại chút nào cho bọn tôi à?!][Nói tới nói lui, vẫn là do Tiểu Tôn chuẩn bị ít quá, chắc chắn lần này không chuẩn bị được bao nhiêu phần, chứ nếu làm 1 vạn cái, sao mà bán hết nhanh như vậy?!]Nếu Tôn Miểu mà đọc được dòng này, chắc cũng hơi chột dạ. Trước kia Tôn Miểu là người thế nào chứ? Khi còn bán bánh kẹp thịt bò, cô nàng mang theo nguyên liệu, tranh thủ buổi chiều làm thêm vài mẻ trước quầy hàng.Còn bây giờ? Thật sự chẳng còn chí lớn nữa!Hệ Thống cũng thấy tiếc nuối, nhưng đối với Tôn Miểu mà nói thì đã đủ rồi. Cô nàng đã kiếm được khá nhiều tiền lẻ, chi tiêu giảm, thu nhập tăng, cũng tiết kiệm được không ít. Nhất là lần này bán bánh chẻo, một phần 88 tệ, 100 phần là 8.800 tệ, trừ đi chi phí chẳng đáng là bao, ít nhất cũng lời được 8.000 tệ...Với mức thu nhập như vậy, Tôn Miểu thấy bản thân đã vượt qua 90% người rồi.Vốn dĩ cô nàng cũng không phải người quá tham vọng, có chút của ăn của để là đã hài lòng.Tôn Miểu lái xe hàng rong, đi xa hơn một chút để mua cá thu, rồi mới chạy xe về nhà.Tối qua gây náo loạn hơi nhiều, Tô Thụy Hi vẫn còn đang ngủ. Cơm sáng và trưa đều đã chuẩn bị sẵn, Tôn Miểu rửa mặt qua loa rồi chui ngay vào lòng Tô Thụy Hi. Cảm nhận được Tôn Miểu trở về, cơ thể Tô Thụy Hi thả lỏng, để cô nàng thoải mái chui vào giữa hai cánh tay cô.Giọng cô lười biếng mơ màng: "Em về rồi à?""Ừm, còn sớm, chị ngủ tiếp đi.""Ừm." Tô Thụy Hi mắt cũng không mở, kéo chăn lên, cằm cọ cọ vào đầu Tôn Miểu, rồi ngủ tiếp.Tối qua Tôn Miểu ngủ trễ, sáng lại dậy sớm, còn làm bao nhiêu việc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trong lòng Tô Thụy Hi.Tô Thụy Hi bị đánh thức vì đói, bụng trống rỗng, kêu réo không ngừng. Cô ngáp một cái, mở mắt ra, phát hiện tư thế hiện giờ hoàn toàn khác với lúc còn mơ màng thiếp đi. Ban đầu là Tôn Miểu chui vào lòng cô, vậy mà giờ tỉnh dậy thì lại thấy bản thân nằm trong lòng Tôn Miểu.Không chỉ vậy, cô còn như con gấu koala bám lên cây, quấn lấy người ta. Chân vắt lên đùi Tôn Miểu, bắp chân còn quặp xuống dưới, áp vào cẳng chân của cô nàng. Cả hai cứ thế ôm nhau mà ngủ một giấc dài.Chăn bị đá xuống tận chân, chỉ vừa đủ đắp lên bụng.Tô Thụy Hi nhẹ nhàng nhấc chân khỏi người Tôn Miểu, ngả người ra sau, với lấy điện thoại để xem mấy giờ rồi. Nệm không quá mềm, nhưng có lớp cao su non bên trên, lúc cô xoay người thì giường bị lún xuống khiến Tôn Miểu cũng tỉnh theo.Tôn Miểu ngáp một cái, cảm thấy hôm nay ngủ lâu quá: "Mấy giờ rồi chị Tô Tô?"Tô Thụy Hi cầm điện thoại, bấm nút, hiện ra 13:56.Thấy thời gian, cô suýt bật ngửa: "Sắp 2 giờ rồi."Tôn Miểu lập tức tỉnh táo hơn: "Bọn mình ngủ lâu vậy sao?""Ừm." Tô Thụy Hi cũng bất ngờ. Nhưng cô từng đọc được một điều: 'Khi người ta ngủ cạnh người khiến bản thân có cảm giác an toàn, rất dễ vô thức ngủ quên, ngủ rất lâu.Nói cách khác, Tô Thụy Hi cảm thấy ở bên cạnh Tôn Miểu rất an toàn. Và, Tôn Miểu cũng cảm thấy như vậy.Nhận thức này khiến tâm trạng Tô Thụy Hi trở nên tốt hơn.Hai người lồm cồm bò dậy, mỗi người vào nhà tắm rửa mặt. Tôn Miểu nhanh hơn, xuống lầu trước, hâm nóng phần cơm sáng kiêm trưa chuẩn bị sẵn cho Tô Thụy Hi. Khi cô xuống, cô nàng kéo cô ăn bữa "cơm chiều sớm".Trên bàn ăn, Tôn Miểu không ngừng tám chuyện, còn kể chuyện của Chu Linh."Hay là tối nay em mang ít bánh chẻo cho con bé ăn nha, chuyện này đáng ăn mừng mà.""Ừm." Tô Thụy Hi gật đầu, vừa ăn món hoành thánh Tôn Miểu làm mà không ngẩng đầu, vừa ăn món ăn kèm ngon lành, tất nhiên chẳng thèm ghen. Cô còn hỏi thêm: "Còn bánh chẻo hôm qua thì sao?""Em mang cho con Samoyed nhà bà Lý và con chó nhà chủ cũ rồi, chúng nó cũng thích ăn lắm.""Em làm ngon thật." Tô Thụy Hi không tiếc lời khen. Dù so với những khách quen kia với kiểu "ngon thần thánh", "vị của thiên đường" thì có phần nhạt nhòa, nhưng đó đã là lời khen nức nở nhất mà cô có thể nói ra."Ha ha, chó cũng thích ăn nữa." Tự nhiên Tôn Miểu nhớ tới một chuyện vui từng thấy trên mạng: "À đúng rồi, trên mạng có người từng thử ăn thức ăn cho chó đó. Họ nói là chẳng có mùi vị gì cả, nói sao nhiều con chó không thích ăn. Nhưng vì chó không thể ăn mặn, nên thức ăn như vậy lại là hợp lý.""Thật á? Thức ăn cho chó không có vị gì luôn à?" Điều này Tô Thụy Hi thật sự không biết.Ăn cơm xong, buổi chiều Tôn Miểu ngồi gói bánh chẻo, còn Tô Thụy Hi thì cầm sách ngồi bên cạnh vừa đọc vừa ngắm Tôn Miểu làm việc. Tối đến, Tôn Miểu mang bánh chẻo cá thu sang nhà bên cạnh cho mẹ Chu Linh. Bà ấy ngạc nhiên ra mặt: "Chị bạn của chị còn vừa nói với chị là hôm nay ăn bánh chẻo cá thu ở chỗ em ngon cực, chị còn đang thèm đây. Tính mai dậy sớm đi mua, ai ngờ hôm nay em mang qua luôn."Hai người nói chuyện vài câu, mẹ Chu Linh định trả tiền như bình thường nhưng Tôn Miểu xua tay: "Em mang tặng Chu Linh mà, nếu lấy tiền thì còn gì gọi là tặng nữa. Giúp em chúc mừng em ấy nha.""Được, lát nữa con bé về chị kêu nó qua cảm ơn em.""Dạ không cần đâu." Tôn Miểu khoát tay lia lịa, đặt bánh chẻo xong là quay đầu đi thẳng, chẳng cho bà ấy có cơ hội trả tiền.Hôm sau là chủ nhật, Tô Thụy Hi vẫn như mọi khi không thể dậy sớm. Sáng sớm Tôn Miểu đã lái xe điện đi làm. Cô nàng nghĩ, chắc hôm nay sẽ không đông như hôm qua, có khi phải chờ tới chiều mới bán hết. Không ngờ tới nơi mới thấy, người còn đông hơn hôm qua nữa!Giống hệt cái cảm giác khi bán chả thịt cua sư tử ở Viên Phúc Lâu vậy.Trời còn chưa sáng rõ, mới gần 6 giờ sáng, dù là tháng 7 vẫn mờ mờ tối. Thế mà đã có một nhóm người đứng im lặng xếp hàng, khiến Tôn Miểu bị giật mình. Còn chưa kịp xuống xe thì nhóm người ấy đã chạy lại giúp cô nàng đẩy xe, khiêng cả xe tới đúng chỗ hôm qua bày hàng.Đến nơi rồi mà Tôn Miểu vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Có người sốt ruột giục: "Cô chủ Tôn, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bày hàng đi chứ!"Lúc này Tôn Miểu mới hoàn hồn, bắt đầu sắp xếp đồ nghề. Vừa làm vừa nói: "Mọi người đến sớm vậy làm gì? Đừng khiêng xe tôi nữa, xe này nặng lắm, nhỡ đâu va vào mọi người thì sao."Khách không để tâm: "Ui trời, có gì đâu. Quan trọng là cô bán nhanh cho bọn tôi đi, mấy cái đó không đáng kể."Tôn Miểu than thầm vài câu trong lòng, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn bày hàng. Đến khi nồi nước sôi, cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu để ý quan sát khách.Đông thật, cô nàng ước chừng phải 30 - 40 người. Lại hỏi:"Mọi người đến sớm vậy làm gì, thật sự không cần đâu, tôi đâu có trốn đâu.""Cô không trốn? Hôm qua bán xong là chạy mất tiêu còn gì!""Đúng đó! Hôm qua cô đăng thông báo hết hàng là lúc tôi đang kẹt xe đèn đỏ. Nhìn điện thoại mà tưởng trời sắp sập xuống!""Tôi cứ tưởng là thứ bảy thì không ai dậy sớm, định ngủ nướng. Ai ngờ ngủ dậy thì đã chẳng còn gì! Hôm nay mà không đến là mai lại đi làm mất rồi!"Dù Tôn Miểu có khéo ăn nói cũng không đỡ nổi cả đám đông người cùng lúc như vậy.Nước sôi rồi, người đứng đầu hàng bắt đầu gọi món. Nhưng lần này không phải bộ đôi hiphop thường ngày, mà bị người khác giành mất suất đầu tiên. Một bác trai khoảng 60 tuổi đứng nghiêm, hai tay chắp sau lưng. Người phía sau hối bác nhanh lên, mà bác vẫn từ tốn nhìn thực đơn.Có vẻ bác bị lão thị, nhìn không rõ, phải ghé sát vào mới đọc được.Tôn Miểu không nhớ bác này, chắc không phải khách quen trong nhóm, nên chủ động hỏi: "Dạ, bác ơi, chỗ con bán bánh chẻo cá thu, 88 tệ một phần, một phần có 10 cái, bác có muốn mua không?"Nghe vậy bác ấy trợn mắt: "Gì hả? Mắc vậy?!"Câu đó vừa thốt ra, cả đám phía sau cũng hiểu là bác ấy chẳng biết đây là đâu.Tôn Miểu ngừng một chút rồi hỏi lại: "Dạ, vậy bác có muốn mua không?"Bác trai liên tục xua tay: "Thôi thôi, tôi thấy đông người xếp hàng tưởng là có phát trứng miễn phí hay gì đó. Ai ngờ bán mắc thế này!"Bác trai vừa lắc đầu vừa quay người định rời hàng. Nhưng vừa quay lại đã thấy những ánh mắt như hổ rình mồi phía sau, bác lại quay lại hỏi: "Mà... bánh chẻo này, ngon lắm hả con?"
Chương 200: Địa điểm ăn uống mớiChưa cần Tôn Miểu trả lời, các khách quen xung quanh đã bắt đầu giới thiệu nhiệt tình:"Bác ơi, tin con đi, ngon lắm! Trên đời này không còn cái bánh chẻo nào ngon như thế đâu!""Ngon thật mà, bác mua nhanh lên, tụi con còn đang chờ phía sau nè!"Còn có người nói ngược lại:"Không ngon đâu, thật sự không ngon đâu! Bác mau đi đi, cô ấy bán 88 tệ một phần là gạt người đó!"Mọi người nhìn người vừa nói câu đó, ánh mắt đầy phẫn nộ:"Sao lại thế được? Bác mà bị lừa đi, nhường chỗ cho cậu ta, thì rõ ràng là chiêu trò để chen lên đầu chứ gì nữa?"Bác trai lớn tuổi vẫn còn lưỡng lự, chưa đưa ra quyết định. Những người phía sau sốt ruột vì chờ lâu, lúc này Tôn Miểu mới lên tiếng:"Bác ơi, bác muốn mua hay không cũng không sao hết, bác tạm đứng sang bên cạnh một chút nha. Con vẫn tính bác là người đầu tiên. Bác cứ quan sát thử, nếu muốn mua thì nói một tiếng, không muốn thì đi luôn cũng không sao."Nói xong, cô nàng quay sang bộ đôi hiphop:"Hôm nay ăn mấy phần?"Thật ra hành động của bác trai khiến Tôn Miểu hơi bất ngờ. Dù trong không gian Hệ Thống trước đây, cô nàng cũng chưa từng gặp tình huống này. Thường thì khách trong Hệ Thống hay tìm lỗi, hoặc gặp các tình huống giả định như không mang tiền, mất ví...Nhưng kiểu khách lớn tuổi đứng đầu hàng, phân vân mãi không quyết định thế này thì chưa từng có.Chỉ có thể nói AI của Hệ Thống vẫn không thể hoàn toàn thay thế con người. Những gì xảy ra trong thực tế đôi khi còn ly kỳ và phức tạp hơn Hệ Thống mô phỏng hàng ngàn lần.Bác trai thật sự làm như lời Tôn Miểu, lùi sang một bên đứng xem. Bộ đôi hiphop gật đầu chào bác ấy, rồi bước lên trước, gọi phần ăn của họ.Cô gái hiphop lên tiếng than phiền:"Hôm qua tôi mua 3 phần, cuối cùng chỉ được ăn có 2 phần. Ai mà ngờ được là chị tôi lại ở nhà chứ. Vừa thấy là chị ấy xách luôn 2 phần đi rồi, tôi là người bỏ tiền ra mà ăn còn ít hơn chị ấy!"Cô gái ya-bi thì không nói gì nhiều, chỉ yên lặng đứng bên nghe hai người trò chuyện.Tôn Miểu chỉ gật đầu biểu thị là cô nàng đang nghe, không trả lời nhiều. Đợi làm xong, gói ghém cẩn thận, cô nàng đưa phần ăn cho họ rồi tiếp tục phục vụ khách tiếp theo.Việc bán hàng của Tôn Miểu diễn ra đều đều như vậy. Không biết từ lúc nào, khi cô nàng đang làm bánh chẻo, mọi người cũng tự nhiên chia sẻ những câu chuyện vụn vặt của họ với cô nàng. Chuyện kẹt xe, mất ngủ, sâu răng... thậm chí là chuyện con mèo nhà hàng xóm đánh nhau cũng kể ra.Mọi người cũng không nhất thiết muốn Tôn Miểu trả lời. Chỉ cần cô nàng thỉnh thoảng gật đầu, hoặc khẽ "ừm" một tiếng là được rồi.Nếu Tôn Miểu muốn trả lời thì lúc đưa đồ sẽ nói vài câu. Nhiều thì 10 mấy chữ, ít thì chỉ có 2 chữ: "Vậy à." Nhưng ai cũng cảm thấy vui, không thấy cô nàng qua loa.Bởi vì mắt Tôn Miểu luôn sáng rỡ.Cô nàng thật sự đang lắng nghe, và sau đó, cũng chính là lúc món ăn ngon đến tay khách, để họ được một bữa no nê.Bác trai lớn tuổi đứng bên ngoài nhìn khá lâu. Lúc đầu còn nghi ngờ không biết đây có phải chiêu trò thuê người xếp hàng để tạo hiệu ứng đông khách hay không. Dù bác ấy không hiểu tạo hiệu ứng làm gì, nhưng vẫn thấy khả nghi.Tuy nhiên, bác ấy nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Vì rất nhiều người ăn tại chỗ, ai có ghế thì ngồi vào bàn, ai không có thì ngồi bệt xuống lề đường. Nhìn dáng vẻ ăn uống của họ, rõ ràng là thấy thật sự ngon miệng.Bác ấy vẫn thấy 88 tệ là mắc. Nhưng bác ấy cũng muốn nếm thử xem sao. Thế là bác ấy lại bước vào hàng, mở miệng hỏi:"Cô ơi, tôi có thể mua nửa phần được không?"Tôn Miểu sững lại một chút, rồi gật đầu:"Dạ nửa phần là 45 tệ."Tính tiết kiệm của Tôn Miểu lại trỗi dậy. Thật ra bình thường cô nàng không bán nửa phần, nhưng bác ấy đã mở lời thì cô nàng cũng chiều. Vì là 44 tệ cho nửa phần nghe không được hay, nên cô nàng làm tròn thành 45 tệ. Lẽ ra cô nàng cũng có thể giảm giá, bán 40 tệ, nhưng... cô nàng thật sự không làm được. Đã là nửa phần rồi mà còn giảm giá nữa thì người khác sẽ nghĩ gì? Lẽ nào cô nàng là kẻ ngốc sao?Bác ấy cũng không ý kiến gì về giá, trả tiền xong chờ bánh. Sau khi lấy phần ăn, bác ấy mang bánh chẻo đi vào khu du lịch gần đó.Có vài khách quen nghĩ thầm, dù gì cũng đã đến cổng khu du lịch rồi, sao không tranh thủ ghé thăm luôn? Kết quả là vừa có người vào chưa được bao lâu, đã hớt hải chạy ra:"Đừng ngồi ăn ở lề đường nữa! Vào bên trong là quảng trường nhỏ, có ghế đá, có cây cối, đẹp lắm. Ngồi ăn bên trong sướng hơn nhiều!"Nghe vậy, ai cũng thấy hứng thú.Thế là ai nấy đều xách đồ, kéo nhau vào trong khu du lịch, ngồi lên ghế đá và bắt đầu ăn.Phải nói là phong cảnh bên trong rất đẹp, núi xanh, cây cối rợp bóng, ánh sáng xuyên qua tán lá chiếu xuống, ngồi trên ghế đá ăn bánh chẻo ngon lành, không còn gì tuyệt vời hơn.Chỉ tội cho dì lao công giữ cửa. Dì ấy nhìn từng nhóm người xách đồ ăn đồ uống đi vào mà lo lắng hiện rõ trên mặt.Chủ yếu là ai cũng nhắm thẳng vào việc vào trong ăn. Nếu lỡ có ai thiếu ý thức mà để lại rác, dì ấy phải là người dọn. Khu du lịch này nhỏ, chỉ là một vườn cảnh mini, bình thường cũng không có nhiều khách, nên công ty chỉ phân công vài người trông coi.Dì lao công không chỉ canh cổng, bán vé, mà còn phải tranh thủ dọn dẹp khi vắng khách.Vì vậy, chỉ cần thấy ai mang đồ ăn đi vào, là dì ấy lại thót tim. Dù họ không vứt rác bừa bãi, chịu khó vứt vào thùng rác thì dì ấy cũng vẫn hồi hộp theo.Bởi vì trong khu du lịch, thùng rác rất nhỏ, là kiểu thùng rác mang phong cách cổ xưa thường thấy ở các khu du lịch. Chưa vứt được bao nhiêu đã đầy, sau đó rác chất đống xung quanh, dì lao công vẫn phải mất công dọn dẹp cả buổi.Dì lao công nhìn mà rầu rĩ, trong lòng đầy oán trách, cái sạp nhỏ trước cổng bán đến đúng 9 giờ là dẹp, nhưng để lại một đống rác, một mình dì ấy thì phải dọn đến bao giờ mới xong?Dì ấy nhìn chằm chằm, lại ngạc nhiên phát hiện những người đó ăn xong đều tự giác dọn dẹp, còn lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch chỗ họ vừa ăn. Dù họ tự tin là không làm rơi tí nước nào khi ăn, nhưng vì vệ sinh vẫn lau kỹ một lượt.Lau xong, họ nhét giấy vào túi đựng rác, xách túi lên rồi rời đi.Bởi vì trước đó Tôn Miểu đã dặn họ rằng ra khỏi khu du lịch đi một đoạn là có trạm phân loại rác, có thể vứt ở đó. Nếu không tiện thì cũng có thể vứt vào thùng rác lớn mà cô nàng chuẩn bị.Tôn Miểu là người cực kỳ sạch sẽ, không muốn làm phiền công nhân vệ sinh. Những người từng bán hàng với cô nàng gần viện nghiên cứu cũng đều như vậy. Khách quen nhìn thấy thế, cũng nhớ kỹ trong lòng. Những tiểu thương đi theo Tôn Miểu làm được như vậy, thì họ là khách quen sao lại không làm được?Thế nên ai nấy đều xách túi rác trong tay như thể đang nâng một lá cờ vinh quang, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.Ra khỏi cổng khu du lịch, họ còn quay đầu chào Tôn Miểu:"Cô chủ Tôn, hẹn gặp lại nhé!"Lúc đó Tôn Miểu đang bận luộc bánh chẻo, không rảnh đâu mà trả lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.Cùng lúc Tôn Miểu đang tiếp khách, thì Tô Thụy Hi cũng vừa thức dậy, ngáp một cái. Tối qua, ba Tô có nhắn tin nói lâu rồi cô không về nhà, tranh thủ về chơi một chút, đừng để mất tăm mất tích như vậy mãi.Tô Thụy Hi tính lại, quả thật cũng khá lâu rồi cô chưa về nhà. Hôm qua Tôn Miểu làm nhiều bánh chẻo cá thu, ngoài phần gửi cho Chu Linh thì vẫn còn dư, biết hôm nay Tô Thụy Hi sẽ về nhà nên kêu cô mang về cho ba mẹ.Nghe vậy, Tô Thụy Hi ngẩn ra một lúc, rồi mới trả lời "được".Thực ra cô có một tài khoản phụ, âm thầm vào nhóm khách hàng của Tôn Miểu, thỉnh thoảng vào xem. Trước đây, trong nhóm có người mới vào có tên và avatar giống y hệt mẹ Tô. Ban đầu cô chỉ tưởng là trùng hợp, nhưng bấm vào xem thì đúng là mẹ ruột của cô thật.Tô Thụy Hi đoán rằng, sau từng ấy ngày, mẹ của cô, Thẩm Dật Thu, chắc chắn đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tôn Miểu. Nếu bây giờ cô mang bánh chẻo cá thu về, khả năng cao sẽ xác thực sự nghi ngờ đó.Việc cô ngẩn ra khi nghe Tôn Miểu kêu mang bánh về nhà cũng vì lý do đó. Cô không biết liệu mẹ Tô có chấp nhận Tôn Miểu hay không. Nếu lỡ sau khi biết được thân phận bạn gái của cô nàng lại quay sang ghét Tôn Miểu thì sao? Dù Tô Thụy Hi không bận tâm việc ba mẹ có chấp nhận người yêu của cô hay không, dù họ phản đối, cô cũng vẫn sẽ ở bên Tôn Miểu, cùng lắm thì không gặp nhau nữa thôi.Nhưng mà, cô vẫn không muốn ai ghét Tôn Miểu, đặc biệt là ba mẹ Tô.Tôn Miểu là người tốt như vậy, không đáng bị ai ghét bỏ, nhất là vì cô.Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi vẫn đồng ý. Bởi trong lòng cô, Tôn Miểu là người tuyệt vời đến mức toàn thế giới nên yêu quý cô nàng. Mẹ Tô mua bánh khoai tây của Tôn Miểu cả tuần nay rồi, còn gọi điện dặn cô phải chăm sóc Tôn Miểu thật tốt. Như thế thì, chắc hẳn mẹ Tô cũng thích Tôn Miểu lắm.Đây chính là tư duy của kẻ đang yêu.Sau khi thức dậy, Tô Thụy Hi rửa mặt, rồi mở điện thoại, thấy tin nhắn của Tôn Miểu gửi trong lúc bận rộn: [Hôm nay chắc em bán nhanh, sẽ xong sớm về.]Tô Thụy Hi trả lời: [Vậy chị đợi em về ăn trưa.]Không thấy Tôn Miểu trả lời lại, có lẽ đang bận nấu nướng, hoặc đã lên xe về rồi.Tô Thụy Hi ăn vài miếng bữa sáng do Tôn Miểu chuẩn bị, chừa bụng lại một chút, xách theo bánh chẻo đã luộc chín và phần còn đông lạnh, lái xe về nhà.Đúng vậy, Tô Thụy Hi không hề định ở nhà lâu. Ở với ba mẹ thì có gì vui, mẹ nấu ăn cũng chẳng ngon, không bằng quay về ăn trưa với Tôn Miểu.Có thể ăn chung một bữa sáng với họ, đã là cô con gái có hiếu lắm rồi. Chứ nếu là cô em họ hiphop, chắc phải ăn no xong mới chịu về nhà.
Chương 200: Địa điểm ăn uống mớiChưa cần Tôn Miểu trả lời, các khách quen xung quanh đã bắt đầu giới thiệu nhiệt tình:"Bác ơi, tin con đi, ngon lắm! Trên đời này không còn cái bánh chẻo nào ngon như thế đâu!""Ngon thật mà, bác mua nhanh lên, tụi con còn đang chờ phía sau nè!"Còn có người nói ngược lại:"Không ngon đâu, thật sự không ngon đâu! Bác mau đi đi, cô ấy bán 88 tệ một phần là gạt người đó!"Mọi người nhìn người vừa nói câu đó, ánh mắt đầy phẫn nộ:"Sao lại thế được? Bác mà bị lừa đi, nhường chỗ cho cậu ta, thì rõ ràng là chiêu trò để chen lên đầu chứ gì nữa?"Bác trai lớn tuổi vẫn còn lưỡng lự, chưa đưa ra quyết định. Những người phía sau sốt ruột vì chờ lâu, lúc này Tôn Miểu mới lên tiếng:"Bác ơi, bác muốn mua hay không cũng không sao hết, bác tạm đứng sang bên cạnh một chút nha. Con vẫn tính bác là người đầu tiên. Bác cứ quan sát thử, nếu muốn mua thì nói một tiếng, không muốn thì đi luôn cũng không sao."Nói xong, cô nàng quay sang bộ đôi hiphop:"Hôm nay ăn mấy phần?"Thật ra hành động của bác trai khiến Tôn Miểu hơi bất ngờ. Dù trong không gian Hệ Thống trước đây, cô nàng cũng chưa từng gặp tình huống này. Thường thì khách trong Hệ Thống hay tìm lỗi, hoặc gặp các tình huống giả định như không mang tiền, mất ví...Nhưng kiểu khách lớn tuổi đứng đầu hàng, phân vân mãi không quyết định thế này thì chưa từng có.Chỉ có thể nói AI của Hệ Thống vẫn không thể hoàn toàn thay thế con người. Những gì xảy ra trong thực tế đôi khi còn ly kỳ và phức tạp hơn Hệ Thống mô phỏng hàng ngàn lần.Bác trai thật sự làm như lời Tôn Miểu, lùi sang một bên đứng xem. Bộ đôi hiphop gật đầu chào bác ấy, rồi bước lên trước, gọi phần ăn của họ.Cô gái hiphop lên tiếng than phiền:"Hôm qua tôi mua 3 phần, cuối cùng chỉ được ăn có 2 phần. Ai mà ngờ được là chị tôi lại ở nhà chứ. Vừa thấy là chị ấy xách luôn 2 phần đi rồi, tôi là người bỏ tiền ra mà ăn còn ít hơn chị ấy!"Cô gái ya-bi thì không nói gì nhiều, chỉ yên lặng đứng bên nghe hai người trò chuyện.Tôn Miểu chỉ gật đầu biểu thị là cô nàng đang nghe, không trả lời nhiều. Đợi làm xong, gói ghém cẩn thận, cô nàng đưa phần ăn cho họ rồi tiếp tục phục vụ khách tiếp theo.Việc bán hàng của Tôn Miểu diễn ra đều đều như vậy. Không biết từ lúc nào, khi cô nàng đang làm bánh chẻo, mọi người cũng tự nhiên chia sẻ những câu chuyện vụn vặt của họ với cô nàng. Chuyện kẹt xe, mất ngủ, sâu răng... thậm chí là chuyện con mèo nhà hàng xóm đánh nhau cũng kể ra.Mọi người cũng không nhất thiết muốn Tôn Miểu trả lời. Chỉ cần cô nàng thỉnh thoảng gật đầu, hoặc khẽ "ừm" một tiếng là được rồi.Nếu Tôn Miểu muốn trả lời thì lúc đưa đồ sẽ nói vài câu. Nhiều thì 10 mấy chữ, ít thì chỉ có 2 chữ: "Vậy à." Nhưng ai cũng cảm thấy vui, không thấy cô nàng qua loa.Bởi vì mắt Tôn Miểu luôn sáng rỡ.Cô nàng thật sự đang lắng nghe, và sau đó, cũng chính là lúc món ăn ngon đến tay khách, để họ được một bữa no nê.Bác trai lớn tuổi đứng bên ngoài nhìn khá lâu. Lúc đầu còn nghi ngờ không biết đây có phải chiêu trò thuê người xếp hàng để tạo hiệu ứng đông khách hay không. Dù bác ấy không hiểu tạo hiệu ứng làm gì, nhưng vẫn thấy khả nghi.Tuy nhiên, bác ấy nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Vì rất nhiều người ăn tại chỗ, ai có ghế thì ngồi vào bàn, ai không có thì ngồi bệt xuống lề đường. Nhìn dáng vẻ ăn uống của họ, rõ ràng là thấy thật sự ngon miệng.Bác ấy vẫn thấy 88 tệ là mắc. Nhưng bác ấy cũng muốn nếm thử xem sao. Thế là bác ấy lại bước vào hàng, mở miệng hỏi:"Cô ơi, tôi có thể mua nửa phần được không?"Tôn Miểu sững lại một chút, rồi gật đầu:"Dạ nửa phần là 45 tệ."Tính tiết kiệm của Tôn Miểu lại trỗi dậy. Thật ra bình thường cô nàng không bán nửa phần, nhưng bác ấy đã mở lời thì cô nàng cũng chiều. Vì là 44 tệ cho nửa phần nghe không được hay, nên cô nàng làm tròn thành 45 tệ. Lẽ ra cô nàng cũng có thể giảm giá, bán 40 tệ, nhưng... cô nàng thật sự không làm được. Đã là nửa phần rồi mà còn giảm giá nữa thì người khác sẽ nghĩ gì? Lẽ nào cô nàng là kẻ ngốc sao?Bác ấy cũng không ý kiến gì về giá, trả tiền xong chờ bánh. Sau khi lấy phần ăn, bác ấy mang bánh chẻo đi vào khu du lịch gần đó.Có vài khách quen nghĩ thầm, dù gì cũng đã đến cổng khu du lịch rồi, sao không tranh thủ ghé thăm luôn? Kết quả là vừa có người vào chưa được bao lâu, đã hớt hải chạy ra:"Đừng ngồi ăn ở lề đường nữa! Vào bên trong là quảng trường nhỏ, có ghế đá, có cây cối, đẹp lắm. Ngồi ăn bên trong sướng hơn nhiều!"Nghe vậy, ai cũng thấy hứng thú.Thế là ai nấy đều xách đồ, kéo nhau vào trong khu du lịch, ngồi lên ghế đá và bắt đầu ăn.Phải nói là phong cảnh bên trong rất đẹp, núi xanh, cây cối rợp bóng, ánh sáng xuyên qua tán lá chiếu xuống, ngồi trên ghế đá ăn bánh chẻo ngon lành, không còn gì tuyệt vời hơn.Chỉ tội cho dì lao công giữ cửa. Dì ấy nhìn từng nhóm người xách đồ ăn đồ uống đi vào mà lo lắng hiện rõ trên mặt.Chủ yếu là ai cũng nhắm thẳng vào việc vào trong ăn. Nếu lỡ có ai thiếu ý thức mà để lại rác, dì ấy phải là người dọn. Khu du lịch này nhỏ, chỉ là một vườn cảnh mini, bình thường cũng không có nhiều khách, nên công ty chỉ phân công vài người trông coi.Dì lao công không chỉ canh cổng, bán vé, mà còn phải tranh thủ dọn dẹp khi vắng khách.Vì vậy, chỉ cần thấy ai mang đồ ăn đi vào, là dì ấy lại thót tim. Dù họ không vứt rác bừa bãi, chịu khó vứt vào thùng rác thì dì ấy cũng vẫn hồi hộp theo.Bởi vì trong khu du lịch, thùng rác rất nhỏ, là kiểu thùng rác mang phong cách cổ xưa thường thấy ở các khu du lịch. Chưa vứt được bao nhiêu đã đầy, sau đó rác chất đống xung quanh, dì lao công vẫn phải mất công dọn dẹp cả buổi.Dì lao công nhìn mà rầu rĩ, trong lòng đầy oán trách, cái sạp nhỏ trước cổng bán đến đúng 9 giờ là dẹp, nhưng để lại một đống rác, một mình dì ấy thì phải dọn đến bao giờ mới xong?Dì ấy nhìn chằm chằm, lại ngạc nhiên phát hiện những người đó ăn xong đều tự giác dọn dẹp, còn lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch chỗ họ vừa ăn. Dù họ tự tin là không làm rơi tí nước nào khi ăn, nhưng vì vệ sinh vẫn lau kỹ một lượt.Lau xong, họ nhét giấy vào túi đựng rác, xách túi lên rồi rời đi.Bởi vì trước đó Tôn Miểu đã dặn họ rằng ra khỏi khu du lịch đi một đoạn là có trạm phân loại rác, có thể vứt ở đó. Nếu không tiện thì cũng có thể vứt vào thùng rác lớn mà cô nàng chuẩn bị.Tôn Miểu là người cực kỳ sạch sẽ, không muốn làm phiền công nhân vệ sinh. Những người từng bán hàng với cô nàng gần viện nghiên cứu cũng đều như vậy. Khách quen nhìn thấy thế, cũng nhớ kỹ trong lòng. Những tiểu thương đi theo Tôn Miểu làm được như vậy, thì họ là khách quen sao lại không làm được?Thế nên ai nấy đều xách túi rác trong tay như thể đang nâng một lá cờ vinh quang, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.Ra khỏi cổng khu du lịch, họ còn quay đầu chào Tôn Miểu:"Cô chủ Tôn, hẹn gặp lại nhé!"Lúc đó Tôn Miểu đang bận luộc bánh chẻo, không rảnh đâu mà trả lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.Cùng lúc Tôn Miểu đang tiếp khách, thì Tô Thụy Hi cũng vừa thức dậy, ngáp một cái. Tối qua, ba Tô có nhắn tin nói lâu rồi cô không về nhà, tranh thủ về chơi một chút, đừng để mất tăm mất tích như vậy mãi.Tô Thụy Hi tính lại, quả thật cũng khá lâu rồi cô chưa về nhà. Hôm qua Tôn Miểu làm nhiều bánh chẻo cá thu, ngoài phần gửi cho Chu Linh thì vẫn còn dư, biết hôm nay Tô Thụy Hi sẽ về nhà nên kêu cô mang về cho ba mẹ.Nghe vậy, Tô Thụy Hi ngẩn ra một lúc, rồi mới trả lời "được".Thực ra cô có một tài khoản phụ, âm thầm vào nhóm khách hàng của Tôn Miểu, thỉnh thoảng vào xem. Trước đây, trong nhóm có người mới vào có tên và avatar giống y hệt mẹ Tô. Ban đầu cô chỉ tưởng là trùng hợp, nhưng bấm vào xem thì đúng là mẹ ruột của cô thật.Tô Thụy Hi đoán rằng, sau từng ấy ngày, mẹ của cô, Thẩm Dật Thu, chắc chắn đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tôn Miểu. Nếu bây giờ cô mang bánh chẻo cá thu về, khả năng cao sẽ xác thực sự nghi ngờ đó.Việc cô ngẩn ra khi nghe Tôn Miểu kêu mang bánh về nhà cũng vì lý do đó. Cô không biết liệu mẹ Tô có chấp nhận Tôn Miểu hay không. Nếu lỡ sau khi biết được thân phận bạn gái của cô nàng lại quay sang ghét Tôn Miểu thì sao? Dù Tô Thụy Hi không bận tâm việc ba mẹ có chấp nhận người yêu của cô hay không, dù họ phản đối, cô cũng vẫn sẽ ở bên Tôn Miểu, cùng lắm thì không gặp nhau nữa thôi.Nhưng mà, cô vẫn không muốn ai ghét Tôn Miểu, đặc biệt là ba mẹ Tô.Tôn Miểu là người tốt như vậy, không đáng bị ai ghét bỏ, nhất là vì cô.Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi vẫn đồng ý. Bởi trong lòng cô, Tôn Miểu là người tuyệt vời đến mức toàn thế giới nên yêu quý cô nàng. Mẹ Tô mua bánh khoai tây của Tôn Miểu cả tuần nay rồi, còn gọi điện dặn cô phải chăm sóc Tôn Miểu thật tốt. Như thế thì, chắc hẳn mẹ Tô cũng thích Tôn Miểu lắm.Đây chính là tư duy của kẻ đang yêu.Sau khi thức dậy, Tô Thụy Hi rửa mặt, rồi mở điện thoại, thấy tin nhắn của Tôn Miểu gửi trong lúc bận rộn: [Hôm nay chắc em bán nhanh, sẽ xong sớm về.]Tô Thụy Hi trả lời: [Vậy chị đợi em về ăn trưa.]Không thấy Tôn Miểu trả lời lại, có lẽ đang bận nấu nướng, hoặc đã lên xe về rồi.Tô Thụy Hi ăn vài miếng bữa sáng do Tôn Miểu chuẩn bị, chừa bụng lại một chút, xách theo bánh chẻo đã luộc chín và phần còn đông lạnh, lái xe về nhà.Đúng vậy, Tô Thụy Hi không hề định ở nhà lâu. Ở với ba mẹ thì có gì vui, mẹ nấu ăn cũng chẳng ngon, không bằng quay về ăn trưa với Tôn Miểu.Có thể ăn chung một bữa sáng với họ, đã là cô con gái có hiếu lắm rồi. Chứ nếu là cô em họ hiphop, chắc phải ăn no xong mới chịu về nhà.