BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan

197 - 198



Chương 197: Vậy cũng tốt, phải không?

Sáng sớm hôm sau, Tôn Miểu hôn nhẹ lên trán Tô Thụy Hi, thì thầm nói sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng và bữa trưa, nói cô nhớ ăn đúng giờ. Sau đó, cô nàng xuống lầu, chuẩn bị xong xuôi rồi lập tức ra ngoài.

Lúc Tô Thụy Hi bị hôn lên trán, cả người còn mơ mơ màng màng, chỉ "ừm" một tiếng rồi lại chui vào chăn ngủ tiếp. Không trách cô được, hôm nay là thứ Bảy, Tô Thụy Hi được nghỉ. Tối qua sau khi ăn tối xong, hai người còn làm một số việc rất tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần.

Cả đêm như vậy, tất nhiên là Tô Thụy Hi sẽ ngủ mê mệt rồi.

Tôn Miểu lái chiếc xe hàng nhỏ đến địa điểm bán hàng. Lần này là trước cổng một điểm du lịch ít người biết đến. Cô nàng vẫn chọn dừng xe dưới cột đèn thứ hai. Còn chưa đến nơi, từ xa đã thấy một nhóm người đứng đợi đen kịt.

Rõ ràng là trời tháng Bảy, mặt trời đã mọc từ rất sớm, nhưng khí thế của nhóm người đó khiến cả khu vực tối sầm lại.

Tôn Miểu đã quen với điều này rồi, nhưng những khách cũ của cô nàng lại làm dì nhân viên ở khu du lịch bị giật mình. Dì ấy đến sớm dọn dẹp để chuẩn bị mở cửa. Khu du lịch này từ 5 giờ 30 đến 8 giờ 30 sáng là mở miễn phí, sau 8 giờ tối thì thu tượng trưng 15 tệ, nên dù là địa điểm ít người biết, vẫn có khá nhiều người đến tập thể dục buổi sáng.

Nhưng dù có đông, thì đột nhiên thấy một nhóm người đứng yên lặng với gương mặt nghiêm túc như vậy vẫn khiến dì ấy sợ hết hồn.

Dì ấy dùng giọng địa phương hỏi:

"Ủa? Sao đến sớm dữ vậy, ối trời, tôi mở cửa ngay đây, vào được rồi."

Nhưng một người trong nhóm đó đi tới, giải thích:

"Chúng tôi không đến tập thể dục đâu dì, dì đừng để ý đến chúng tôi."

Nói vậy nhưng dì ấy vẫn rất tò mò: 'Nếu không đến tập thể dục, vậy đến làm gì?'

Đúng lúc đó, chưa đến 6 giờ, dì ấy thấy Tôn Miểu lái xe hàng tới. Vì người đứng chờ quá đông, cô nàng phải xuống xe đẩy bộ. Nhóm người chờ sẵn đó lập tức ùa lên giúp cô nàng đẩy xe, vì chỉ để được ăn đồ của "Quầy ăn di động Miểu Miểu" sớm hơn.

Tôn Miểu đã quen với chuyện này, nhờ vậy cô nàng cũng đỡ tốn sức.

Không cần cô nàng nhắc, đến cột đèn thứ hai là mọi người tự động dừng lại. Cô nàng bắt đầu dọn quầy hàng nhỏ ra, sau đó mở bảng hiệu. Thực ra hôm qua cô nàng đã báo giá trong nhóm rồi, nhưng sợ có người đến mà chưa đọc tin, nên vẫn dán giá.

Bánh chẻo cá thu, một phần 10 cái, giá 88 tệ.

Giá này rõ ràng là mắc. Tôn Miểu nhớ lần cô nàng và Tô Thụy Hi đi ăn ở một nhà hàng hạng sao, giá cũng chỉ 88 tệ. Vậy mà cô nàng lại bán với mức giá này ngay ở quầy hàng nhỏ. Tuy nhiên, mọi người đều chấp nhận được, cô gái hiphop đứng đầu hàng còn nói:

"Không giới hạn số lượng đúng không? Cho tôi 3 phần, tôi ăn được hết!"

Dù không giới hạn, nhưng Tôn Miểu vẫn nhắc:

"Bánh lớn lắm đó, 10 cái một phần là đủ no rồi."

Cô gái hiphop nghĩ một lúc:

"Vậy tôi vẫn lấy ba phần, vừa đủ cho ba bữa: sáng, trưa, tối."

Tôn Miểu cũng không nói gì nữa. Cô nàng bật bếp điện từ, nấu một nồi nước lớn. Nồi này có thể nấu một lúc 5 phần, tức 50 cái bánh chẻo. Dù bếp điện thường yếu nhiệt, nhưng đây là bếp Hệ Thống cấp nên vừa mạnh vừa tự điều chỉnh, tiết kiệm thời gian và công sức.

Khi nước gần sôi, Tôn Miểu lấy ra một khay lớn từ tủ lạnh mini mà Hệ Thống chuẩn bị sẵn. Trong khay xếp gọn gàng khoảng 30 cái bánh chẻo trắng trẻo, mập mạp, nhìn thôi đã thấy ngon. Cô gái hiphop sốt ruột hỏi:

"Có thể nấu trước 10 cái, 20 cái còn lại để tôi mang về được không?"

Tôn Miểu trả lời:

"Cũng được, nhưng người khác nấu chắc chắn không giống tôi nấu..."

Nghe vậy cô gái hiphop lập tức đổi ý:

"Vậy cô nấu hết đi."

Tôn Miểu nói lớn để mọi người đều nghe:

"Tôi sẽ trụng bánh qua nước lạnh sau khi luộc xong, để bánh không bị dính. Mọi người về nhà chỉ cần nấu sôi nước rồi cho bánh vào hâm lại là ăn được."

Nhiều người cũng định mua 2 – 3 phần để ăn dần. Hơn 20 người vây quanh, Tôn Miểu biết không bao lâu sẽ bán sạch.

Nước sôi, cô nàng thả 50 cái bánh vào nồi, đúng 5 phần.

Cô gái ya-bi lấy 2 phần, cô ấy nói bao tử nhỏ, 20 cái đủ ăn 3 bữa. Hóa ra không chỉ cô gái hiphop đói, mà cô bạn thân này cũng vậy. Tôn Miểu hỏi thêm cô ấy muốn loại nước chấm nào, rồi chuẩn bị túi nhỏ đựng theo từng phần.

"Cô có muốn lấy thêm nước luộc bánh không?"

"Có gì ngon đâu..."

Cô gái hiphop còn chưa nói hết, đã bị cô bạn thân ya-bi bịt miệng lại, nghiêm túc hỏi:

"Tôi mua 2 phần, lấy 2 phần nước bánh được không?"

Tôn Miểu gật đầu:

"Được."

Cô gái hiphop lập tức tỉnh ngộ, gỡ tay cô bạn thân ra:

"Vậy tôi lấy 3 phần nước luôn!"

Sau khi bánh chín, Tôn Miểu dùng nước khoáng để trụng bánh nguội rồi mới cho vào hộp. Có 2 phần không trụng vì bộ đôi kia ăn ngay tại chỗ. Tôn Miểu còn chuẩn bị túi nhỏ đựng nước chấm tương ứng.

Bộ đôi ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh bắt đầu ăn. Cô gái ya-bi tao nhã hơn, còn cô gái hiphop thì vừa ăn vừa kêu thành tiếng vì quá ngon. Nhìn nét mặt hài lòng của họ, những người đang xếp hàng phía sau càng nóng lòng muốn biết bánh chẻo này sẽ ngon tới mức nào đây?

Nhưng người đông quá, cái bàn nhỏ kia chắc chắn không đủ chỗ ngồi. Vậy mà nhóm khách này cứ như đầu thai từ kiếp đói khát, không thể chờ thêm dù chỉ một chút, lập tức bưng hộp bánh chẻo ngồi xổm luôn trên bậc thềm ven đường mà ăn. Vì không có bàn, đến nước chấm họ cũng không cần đựng riêng trong túi nhỏ, cứ thế rắc trực tiếp lên bánh chẻo là xong.

Cái phong cách ăn uống hoang dã này, nhìn không giống với dáng vẻ của người có tiền và rảnh rỗi chút nào.

Đúng vậy, thời điểm và địa điểm thế này, những ai đến đây ăn bánh chẻo của cô nàng phần lớn đều là người có tiền, có thời gian rảnh. Trong đó phần đông là bạn bè của bộ đôi hiphop và ya-bi. Nhưng ngồi xổm bên vệ đường ăn kiểu đó, lại giống hệt kẻ thất nghiệp.

Cũng không sai, đúng là phần lớn trong số họ đều thất nghiệp.

Ăn xong, họ còn xách theo phần mang về, ăn chưa đã miệng mà đã rời đi. Đợt khách khoảng hơn 20 người này suýt nữa quét sạch hết hàng của Tôn Miểu. Cô nàng chỉ chuẩn bị khoảng 100 phần bánh chẻo, mọi người ít thì 1 phần, nhiều thì 3 phần như cô gái hiphop.

Cũng may, số bánh còn lại chắc cũng đủ bán thêm một thời gian nữa. Cô nàng còn nghĩ, sau khi đợt khách này rút đi thì phải đợi khá lâu mới có khách mới đến. Không ngờ chỉ một lúc sau, khách lại lác đác kéo đến.

Điều khiến Tôn Miểu không ngờ tới là khách tiếp theo lại là một người bạn của mẹ Chu Linh. Người phụ nữ ấy ngồi xe sang, dừng ngay gần chỗ Tôn Miểu rồi bước xuống xe, dáng đi yểu điệu nhưng bước chân lại nhanh như gió, vài bước đã như chạy nước rút 50 mét.

Tới trước mặt Tôn Miểu, bà ấy mới thở phào:

"Ui trời, sáng nay chị đã đặt báo thức rồi, vậy mà vẫn ngủ quên. Thấy trong nhóm chưa thông báo gì, à, chưa bán hết hả? Cho chị 2 phần mang về nha."

Tôn Miểu hỏi:

"Là mang về ăn liền hay sau đó mới ăn?"

"Về nhà ăn luôn."

"Được."

Tôn Miểu vừa làm bánh chẻo cá thu, vừa nghe bà ấy nói chuyện:

"Cô chủ nhỏ à, có quen với cô bé Chu Linh không?"

"Ừm."

Tôn Miểu không thích nói chuyện khi đang nấu ăn, nên chỉ khẽ ừm một tiếng và gật đầu nhẹ. Có lẽ vì vừa chạy vội nên người phụ nữ kia thấy nóng, nên lấy tay phe phẩy làm mát:

"Cô bé Chu Linh ấy đăng ký học đại học tận đâu đâu xa lắm, làm tôi còn thấy lo thay cho mẹ nó, sao lại chọn đi xa thế không biết."

Bà ấy cứ nói mãi, còn Tôn Miểu thì chỉ lắng nghe. Thật ra cô nàng cũng quên Chu Linh từng nói định đăng ký trường nào, ngành nào, nhưng nghe lời bà ấy thì Chu Linh đã nộp vào ngôi trường cô bé yêu thích. Thế là Tôn Miểu mỉm cười dịu dàng, cố ý chăm chú lắng nghe.

Thật ra, người vùng Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải hiếm khi nộp hồ sơ vào các trường xa. Ví như Tô Thụy Hi, là sinh viên xuất sắc của một trường đại học nổi tiếng tại địa phương, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi xa. Dù vậy, cô vẫn là một người trưởng thành độc lập, tự chủ.

Nhưng cũng có không ít người, vì chưa từng rời xa quê nên khả năng tự lập còn kém.

Chu Linh là một cô gái dũng cảm. Dám chọn một nơi xa xôi để học, rời xa vùng đất quen thuộc nơi bản thân lớn lên. Từ một cô bé lần đầu gặp còn u sầu vì chuyện học hành, trầm cảm, chưa từng ăn lẩu cay, ăn ớt là khóc, mà chỉ trong thời gian ngắn đã trưởng thành đến vậy, khiến Tôn Miểu cảm thấy rất an ủi.

Vì thế, sau khi gói xong bánh và đưa cho người phụ nữ kia, Tôn Miểu cười rạng rỡ:

"Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Đại bàng con lớn rồi, thì phải biết bay thôi."

Người kia sững lại một chút, rồi than dài:

"Phải đó, chỉ là gần đây chị cứ nghĩ, nếu con chị cũng đi xa như Chu Linh, chắc chị sẽ lo lắng biết bao."

Con đi ngàn dặm, mẹ lo ngàn nỗi. Nhìn con người ta lại nhớ đến con mình, không lạ khi bà ấy lại thở dài như thế. Tôn Miễu khẽ khuyên:

"Nếu con đã có chính kiến, có mục tiêu để nỗ lực, đó chẳng phải rất tốt sao?"

Bà ấy mỉm cười, vẫy tay chào rồi rời đi.

Ngay sau đó, khách tiếp theo cũng bước tới, là Thẩm Dật Thu. Bà không kêu tài xế đưa đến, đi bộ một đoạn xa hơn bạn của mẹ Chu Linh rất nhiều, nhưng vì không gấp nên khi tới nơi cũng không thở dốc. Khi người bạn của mẹ Chu Linh đang mua bánh, bà đã đứng phía sau, nghe trọn cuộc trò chuyện giữa hai người.


Chương 198: Ợ

Gần đây, Thẩm Dật Thu chẳng còn tâm trí ăn uống gì nữa. Nhất là sau khi ăn hết mấy phần hoành thánh bong bóng mà Tô Thụy Hi mang đến, bà lại càng khó chịu hơn.

Trong lúc đó, Thẩm Dật Thu bắt đầu nghi ngờ, liệu Tôn Miểu có phải là "bạn gái nhỏ" của Tô Thụy Hi hay không? Vì những thứ được nhắc đến trong nhóm chat, rất giống với mấy món mà Thụy Hi từng mang đến.

Nào là bánh ú, nào là bánh kẹp thịt bò, rồi hoành thánh bong bóng... lại thêm chuyện cả hai cùng biến mất trong mùa mưa, trên đời này, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

Bà nghi ngờ, nhưng cũng không gọi điện hỏi Tô Thụy Hi cho ra lẽ. Vì nếu thật sự là bạn gái của con bà, thì trước kia lúc gọi điện, con bé đã cố tình giấu chuyện đó. Giờ bà có hỏi, con bé cũng không nói thật đâu.

Tính con gái ra sao, Thẩm Dật Thu hiểu quá rõ rồi.

Tối qua, sau khi Tôn Miểu nhắn tin trong nhóm, bà lưỡng lự mãi, có nên đến hay không? Trằn trọc mãi đến tận nửa đêm, bụng đói kêu òng ọc, bà mới hạ quyết tâm, có thể ấm ức ai chứ không thể để cái bụng ấm ức! Phải đi tìm Tôn Miểu thôi! Còn phải hỏi rõ ràng, cô bé có phải là bạn gái của con gái bà không? Tiện thể hỏi luôn sao cô nàng không bán bánh khoai tây nữa rồi!?

Mang theo quyết tâm ấy, sáng sớm hôm sau, Thẩm Dật Thu dậy thật sớm, lôi cả tài xế dậy theo, đi thẳng đến khu du lịch nơi Tôn Miểu bán.

Dù vậy, bà vẫn không cho xe chạy thẳng đến cổng khu du lịch, mà kêu tài xế dừng ở dưới, rồi một mình thong thả đi bộ lên. Phải nói thật, dù chỉ mới ở ngoài rìa khu du lịch, nhưng không khí và phong cảnh nơi đây đã hơn hẳn thành phố rồi.

Bà vừa đi vừa ngắm cảnh, chẳng bao lâu sau đã đến quầy hàng nhỏ của Tôn Miểu. Lúc đó có khách đang mua, Thẩm Dật Thu đứng sau chờ. Kết quả, bà tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.

Cùng làm mẹ, nên khi nghe cô gái nhỏ ấy nói sẽ đi học xa, Thẩm Dật Thu cũng không khỏi chạnh lòng. Bà lại nhớ tới con gái, may mà Tô Thụy Hi vẫn còn "nghe lời", học đại học trong thành phố, không chạy lung tung đâu xa.

Nhưng rồi bà lại nghĩ, thật ra Tô Thụy Hi cũng không phải ngoan ngoãn như vậy, vì con bé thích... một cô gái, còn yêu đương hẳn hoi.

Thẩm Dật Thu không phải người cổ hủ. Nếu học sinh của bà mà là người đồng tính, đến tìm bà tâm sự, bà cũng sẽ nhẹ nhàng an ủi, nói rằng xã hội bây giờ cởi mở, không ai kì thị họ nữa đâu.

Nhưng bà cũng thừa hiểu, ngay khoảnh khắc bà nói câu đó, trong lòng bà thật ra... đã có thành kiến rồi.

Với học sinh, bà có thể bao dung, nhưng khi đối tượng là con gái bà, bà lại chẳng thể bình tĩnh nổi. Bởi bà biết, con đường ấy quá khó khăn. Sẽ phải đối mặt với lời ra tiếng vào, bị người đời nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Tô Thụy Hi còn trẻ lắm, tương lai trước mắt vẫn còn rất dài. Sau này khi cả hai đều già đi, liệu con bé có hối hận vì đã chọn yêu một người cùng giới, thay vì lập gia đình, sinh con đẻ cái?

Lý trí cũng nhắc nhở bà rằng Tô Thụy Hi là người kiêu ngạo và kiên định. Những gì cô đã chọn, sẽ không dễ thay đổi, càng không để ai can thiệp. Nên lúc này, nói gì cũng không bằng "thuận theo" cô.

Thẩm Dật Thu chấp nhận... nhưng chấp nhận, không có nghĩa là bà có thể thật tâm mà chúc phúc.

Thật ra thì, bà cũng như ba của Tô Thụy Hi, đều mang một sự "bài xích tự nhiên" đối với người yêu của con gái.

Lúc nghi ngờ Tôn Miểu chính là cô gái ấy, trong đầu Thẩm Dật Thu đã tưởng tượng đủ kiểu: 'Phải chất vấn thế nào? Phải khuyên nhủ ra sao? Thậm chí có nên giống như mấy bà mẹ chồng trong phim, lấy tiền ra ép người ta rời xa con mình không?'

Nhưng tất cả những suy nghĩ đó... ngay khoảnh khắc bà nhìn thấy Tôn Miểu, đều tiêu tan hết.

Bà nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, trong trẻo như ánh nắng, nghe thấy giọng nói nhiệt tình, tích cực của cô bé. Khi Tôn Miểu nói "Đại bàng con rồi cũng phải lớn và bay đi thôi", Thẩm Dật Thu chợt bừng tỉnh, đúng thế, đại bàng con lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng rồi.

Tô Thụy Hi sắp 30 rồi, đã không còn là đứa bé trong mắt người khác nữa. Cô không còn là chim non, mà là đại bàng đang tung cánh giữa bầu trời. Cô có chính kiến, có lý tưởng. Ngay cả cô gái 18 tuổi như Chu Linh còn biết chọn tương lai cho bản thân, thì Thẩm Dật Thu lấy tư cách gì để chọn thay con gái?

Huống chi, Tôn Miểu cũng chẳng phải cô gái dễ bị ghét bỏ.

Ngược lại, Tôn Miểu là kiểu người khiến người ta không thể không thích. Trước khi nghi ngờ cô nàng là bạn gái con bà, Thẩm Dật Thu đã bị thu hút bởi tính cách, nhân phẩm và năng lượng tích cực từ cô nàng. Thậm chí còn từng khen ngợi, chủ động kêu con gái giúp đỡ.

Tôn Miểu thật sự rất có sức hút. Nấu ăn ngon chỉ là một điểm nhỏ. Điều khiến người ta muốn vượt cả quãng đường xa đến tận đây ăn, là vì muốn được gặp cô nàng, trò chuyện đôi ba câu.

Nếu không, như bà hoặc như vị khách ăn mặc sang trọng phía trước cần gì phải tự đi? Gọi một người giao hàng, hay thuê người mua giúp là xong rồi còn gì?

Thứ mọi người thích, là chính con người của Tôn Miểu, là cảm giác khi ở cạnh cô nàng.

Nụ cười ấy, giọng nói ấy khiến ai cũng muốn ở gần cô nàng.

Một cô gái như vậy, được yêu thích cũng không có gì lạ. Ngay cả Thẩm Dật Thu cũng thấy quý Tôn Miểu. Khi không nhìn thấy thì còn lầm bầm trong lòng:

"Con nhóc này thật quá đáng, dám dụ dỗ con gái nhà tôi!"

Nhưng khi đối mặt rồi, bà lại lo lắng:

"Cô bé này còn trẻ, lại lạc quan tích cực như thế, chẳng lẽ là con gái mình dụ dỗ người ta sao?"

Những câu hỏi mà ban đầu bà định bụng sẽ hỏi, lúc này cũng không còn nghĩa lý gì. Hỏi rồi thì sao? Hai đứa có chia tay không? Nếu không, thì Tôn Miểu có đúng là bạn gái của con gái bà hay không, còn quan trọng nữa không?

Thẩm Dật Thu thở dài trong lòng, nhưng nét mặt vẫn bình thản.

Tôn Miểu nhìn thấy bà, cô nàng nhận ra ngay vì bà là người phụ nữ dịu dàng, có khí chất, có nét giống với Tô Thụy Hi:

"Dạ, cô muốn ăn bánh chẻo không? Bánh chẻo nhân cá thu đao chấm xanh, nhưng mà không có rau dấp cá, chỉ có thể chấm với sate thôi. Tôi pha sẵn nước chấm rồi, để vào túi nhỏ, cô có thể mang đi ngay."

Nụ cười cô nàng sáng rỡ, còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên cao. Thẩm Dật Thu hơi sững lại, mới đến có mấy lần thôi, vậy mà cô nàng đã nhớ được khẩu vị của bà rồi.

"Cô còn nhớ tôi à?"

"Dạ nhớ chứ."

Tôn Miểu gật đầu thật thà:

"Lúc tôi còn bán bánh khoai tây, cô rất thích ăn, còn dặn tôi bỏ thêm rau dấp cá nữa. Lúc đó cô còn nói sẽ thay tôi dạy dỗ gã đàn ông gây sự kia... cô không thực sự làm đó chứ? Nếu tôi làm phiền cô thì tôi xin lỗi."

Tôn Miểu nói xong, cười gượng gạo, vẻ mặt mang theo chút ngại ngùng vì sợ làm phiền người khác.

Thẩm Dật Thu nghe vậy, bất giác mỉm cười:

"Không sao đâu, tôi không sao hết, cô đừng lo."

Đối diện với cô bé như thế này, rõ ràng lúc ra khỏi nhà còn định hỏi cho ra lẽ, đến lúc đứng trước mặt lại chẳng nỡ cao giọng.

"Bánh chẻo cá thu giá 88 tệ một phần phải không? Cho tôi một phần nhé."

"Dạ."

Tôn Miểu cho bánh chẻo vào nồi, chẳng mấy chốc đã chín, rồi theo khẩu vị của Thẩm Dật Thu mà pha nước chấm:

"Dạ, cô có muốn thêm nhiều sate không?"

"Ừm, cho tôi nhiều một chút, tôi ăn cay được."

Dù Thẩm Dật Thu nói vậy, Tôn Miểu vẫn không cho quá nhiều sate. Dù sao à cũng có tuổi rồi, ăn cay nhiều không tốt cho bao tử. Cô nàng vẫn dựa trên những lần trước mà gia giảm cho vừa phải. Với khách quen, Tôn Miểu đều điều chỉnh liều lượng một chút, dù người đó mang về nhà ăn thì cô nàng cũng có thể ước chừng được khẩu vị họ.

Nếu ăn tại chỗ, chỉ cần đôi ba lần, cô nàng đã có thể nắm bắt chính xác khẩu vị từng người.

Còn như Thẩm Dật Thu, chưa từng ngồi lại ăn, chỉ cần vài lần quan sát nét mặt sau mỗi lần mua về, Tôn Miểu cũng đã đoán được lần trước ăn có hài lòng hay không. Cho dù không điều chỉnh theo khẩu vị cá nhân, thì vị tiêu chuẩn của cô nàng cũng đã đủ ngon rồi.

Sau khi pha nước chấm, gói ghém cẩn thận, Tôn Miểu hai tay đưa cho Thẩm Dật Thu.

Thẩm Dật Thu quét mã thanh toán, trước khi rời đi vẫn không kìm được mà hỏi:

"Sao cô không làm bánh khoai tây nữa?"

Chuyện cô nàng có phải là bạn gái Tô Thụy Hi hay không có thể gác lại, nhưng bánh khoai tây thì nhất định phải hỏi rõ ràng trước.

Câu hỏi này, Tôn Miểu cũng bị hỏi nhiều lần rồi. Trước kia khách hỏi cô nàng vì sao không làm cơm chiên trứng, mala xianggou, bánh kẹp thịt bò, hay miến huyết vịt nữa... Sau đó lại hỏi khi nào mới bán lại?

Có người cô nàng không nhớ tên, nhưng giọng điệu cứ như Lâm Đại Ngọc, là fan ruột của bánh kẹp thịt bò. Dăm bữa nửa tháng lại hỏi một lần. Còn cô gái hiphop thì mê mala xianggou, vẫn còn lưu luyến miến huyết vịt. Tóm lại là... mọi người đều nhớ những món cũ của cô nàng.

Nhưng chuyện này còn phải xem Hệ Thống nữa, chắc thời gian tới chưa quay lại đâu.

Tôn Miểu đành thành thật trả lời:

"Vì còn nhiều món ngon khác nữa mà, tôi cứ từ từ làm thôi, chắc chắn sau này sẽ có món cô thích."

"Không giống nhau đâu."

Thẩm Dật Thu lắc đầu nói xong câu đó thì quay người đi luôn. Sau khi vào xe, bà không kêu tài xế lái đi ngay mà mở bàn gấp trước ghế, nghiêng người bắt đầu ăn tại chỗ.

Thẩm Dật Thu biết bánh chẻo mà để lâu thì sẽ bị dính vào nhau, nguội rồi cũng không còn ngon nữa. Cô chủ nhỏ họ Tôn kia vẫn chưa kỹ tính lắm, cũng không chuẩn bị loại hộp chuyên đựng bánh chẻo.

Vừa lầm bầm, bà vừa mở túi đồ ăn, cầm đũa lên, chấm vào nước sốt và bắt đầu ăn.

Bánh chẻo cá thu có thêm sate thì hương vị khác hẳn so với khi không có. Sate do Tôn Miểu làm thật sự thơm nức. Thẩm Dật Thu cắn một miếng, lớp vỏ trắng mềm cũng nhuốm đỏ, dầu giấm chảy xuống, nhìn thôi cũng đã thèm rồi.

Vị cay lan tỏa ngay trong khoang miệng, mùi thơm nồng nàn đập thẳng vào vị giác. Nhưng vì quá cay, bà phải húp một ngụm nước luộc bánh sau mỗi cái bánh. Vị của nước nước luộc bánh rửa trôi vị cay, húp xong lại cảm thấy cay vừa phải, hoàn toàn có thể chịu được.

10 cái bánh chẻo trôi tuột vào bụng, Thẩm Dật Thu mới sực nhận ra, hết rồi.

Không còn cái bánh nào, không còn nước luộc bánh, không còn cả nước chấm.

Bà không nhịn được, khẽ ợ một tiếng: "Ợ~"

Chương trước Chương tiếp
Loading...