[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 48: Nếm thử đôi chút
Để tạm thời thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ kia, Dư Doanh Hạ đặt đũa xuống, đứng dậy định ra ngoài. Nhan Hoài Hi vốn định đi cùng nàng, nhưng lại bị Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng ấn vai xuống."Ta ra ngoài một lát là được, sẽ quay lại ngay."Dư Doanh Hạ vốn chỉ muốn tạm thời giữ chút khoảng cách với Nhan Hoài Hi, sao có thể để nàng đi cùng mình được?Trong phòng chỉ còn lại Nhan Hoài Hi đầy vẻ bối rối hoang mang. Nàng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ ánh mắt mình vừa rồi quá mức trắng trợn? Cũng đâu có đến nỗi đó chứ? Ít nhất vẫn còn kín đáo hơn nhiều so với những gì Dư Doanh Hạ từng vẽ ra trong truyện.Cũng có thể là con thỏ nhỏ nhà nàng chỉ biết nhiều trong sách, chứ khi thật sự gặp chuyện thì chẳng ứng phó nổi. Nhan Hoài Hi khẽ nhếch môi, thật là đáng yêu.Ánh mắt nàng mang theo hơi nóng bỏng rát, đến mức khi Dư Doanh Hạ bước ra khỏi nhã gian, khép cửa lại rồi vẫn như có thể cảm nhận được cái nhìn nửa cười nửa không ấy dõi theo.Nàng dùng bàn tay lạnh buốt khẽ chạm lên má mình, thầm nhủ trong lòng: Thật chẳng có tiền đồ gì hết!Bộ dạng Nhan Hoài Hi vừa rồi rõ ràng có vài phần trêu chọc, tuyệt đối không thể để bị nàng ta dắt mũi được!Dư Doanh Hạ hít sâu mấy hơi rồi vỗ nhẹ vào má mình, lấy lại tinh thần bước nhanh ra ngoài.Nàng gọi một tiểu nhị lại hỏi xem trong tửu lâu có bánh hoa đào không, nghe nói có, liền dặn mang thêm một đĩa lên nhã gian của bọn họ.Tiểu nhị lập tức đáp lời, vội vã chạy vào nhà bếp. Dư Doanh Hạ thì không quay lại ngay mà ngẩng đầu nhìn lên tầng hai nơi nhã gian ấy, chỉ cảm thấy ở đó dường như không khí quá ngột ngạt khiến nàng khó thở.Hôm nay Nhan Hoài Hi có chút lạ lùng... chẳng lẽ là di chứng sau khi đọc cuốn sách đó?Dư Doanh Hạ khẽ cắn môi. Phản ứng của Nhan Hoài Hi khác hẳn những gì nàng tưởng tượng. Nàng từng nghĩ Nhan Hoài Hi đã nhiều lần răn dạy mình không được có suy nghĩ vượt giới hạn với nàng ấy, vậy nên sau khi đọc cuốn sách kia, ít nhiều cũng sẽ thấy phản cảm, thậm chí còn tránh mình một thời gian.Kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Không những không tránh, mà ánh mắt của Nhan Hoài Hi nhìn nàng cứ như thể trên người nàng có mùi bạc hà chuyên dành cho mèo, ánh mắt ấy vừa mềm mại lại vừa dính chặt lấy nàng.Thật là kỳ quái..."Phập!" Một bóng đen cực nhỏ vụt qua trước mặt nàng. Cảm giác nguy hiểm khiến Dư Doanh Hạ lập tức dừng bước.Một chiếc đũa đen kịt sượt qua trước người, ghim thẳng vào tường."Rầm!" Theo đó là một tiếng động lớn, chiếc bàn không xa bị lật tung, hai người cãi nhau rồi xông vào đánh nhau loạn xạ.Đến lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Dư Doanh Hạ mới hơi thả lỏng, may mà chỉ là vạ lây, không phải một vụ tập kích có chủ đích như lần trước.Nghĩ vậy, nàng bỗng ngẩn người, từ khi nào mà tiêu chuẩn của mình lại thấp đến thế này chứ..."Tôn giả cho chúng ta mười ngàn linh thạch thượng phẩm, vậy mà ngươi chỉ chia cho ta ba ngàn? Quá tham rồi đó! Nói cho ngươi biết, dù chúng ta là huynh đệ ruột đi nữa, ta cũng không chấp nhận!"Tiếng cãi vã từ bên cạnh vọng lại. Hai huynh đệ vì chia chác tài nguyên không đều mà xông vào đánh nhau, một người còn dùng đũa làm vũ khí ném đi, đối phương né kịp, và thế là suýt trúng Dư Doanh Hạ.Hai người đó nhìn qua có tu vi Luyện Tinh Hóa Khí, cao hơn Dư Doanh Hạ một đại cảnh giới. Với thực lực ấy, ở một tiểu trấn phàm nhân thế này bọn họ có thể tung hoành không ai dám đụng chạm. Có lẽ vì vậy mà chẳng hề kiêng dè, nhưng lại không ngờ suýt nữa đã đụng phải kẻ mà họ tuyệt đối không nên trêu vào.Dư Doanh Hạ nhìn sang, bắt được một từ trong lời cãi nhau của họ — "Tôn giả". Trong giới tu hành, "tôn giả" là cách gọi tôn kính dành cho những tu sĩ cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo.Là ai... mà lại thuê những kẻ toàn thân đầy âm sát khí mà tu vi chẳng cao này chứ?Ngay khi nàng còn đang trầm ngâm, sát ý từ tầng hai đã âm thầm bao phủ xuống. Chiếc đũa đang cắm sâu trong tường bỗng bị một luồng lực vô hình kéo ra, Dư Doanh Hạ lập tức lùi lại một bước, chỉ thấy cây đũa ấy vút ngược trở về, xuyên thẳng qua xương vai của kẻ vừa ném nó đi.Tiếng kêu thảm vang lên, mùi máu tanh trong nháy mắt tràn ngập khắp tửu lâu."Ai?!" Người còn lại đập bàn đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh. Dù hai huynh đệ kia trước đó vì chia chác lợi ích mà xung đột, nhưng lúc gặp kẻ địch bên ngoài, lập tức lại đứng cùng một phe.Ánh mắt hắn nhanh chóng khóa chặt lên người Dư Doanh Hạ, bởi cây đũa vừa rồi bay ra từ hướng nàng. Dư Doanh Hạ bị ánh nhìn đầy sát khí kia quét tới, thật sự oan uổng đến cực điểm.Thế nhưng đối phương chỉ liếc một cái là biết tu vi trên người nàng yếu đến đáng thương, tuyệt đối không thể là thủ phạm, bèn bắt đầu dò xét những người khác.Chưởng quỹ của tửu lâu vội vàng chạy ra hoà giải. Dù sao đây chỉ là nơi phàm trần, không giống những tửu lâu trong giới tu hành có kết giới phòng hộ, nếu thật sự đánh nhau ở đây, chỉ sợ cái lầu nhỏ này sẽ bị san bằng mất.Hai huynh đệ kia đảo ánh mắt lạnh lẽo khắp một lượt tầng một và tầng hai. Vừa rồi bọn chúng không hề cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào, vậy mà lại bị đâm trúng. Kẻ ra tay hoặc là cực kỳ giỏi ẩn giấu khí tức, hoặc là có thực lực mạnh vượt xa bọn chúng.Dù đây là phàm thế, nhưng nơi này lại rất gần với Thiên Khâu Tông, nếu ẩn nấp trong đó có một hai vị đại năng của tông môn ấy cũng chẳng có gì lạ. Hai huynh đệ có phần cảnh giác, không dám manh động."Đại ca, ngươi xem, nữ tử kia... có phải là người trong lệnh truy nã không?" Kẻ bị xuyên thủng vai nhịn đau, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.【Trên đó treo thưởng bao nhiêu linh thạch nhỉ?】 Hai người lập tức dùng truyền âm trao đổi, vẻ mặt cảnh giác.【Không ít đâu. Nhưng giờ không phải lúc ra tay, gần đây Thiên Khâu Tông giám sát rất chặt.】Dư Doanh Hạ bị ánh nhìn của hai kẻ đó dán chặt vào người, nổi cả da gà. Vừa nãy chúng còn hung tợn, giờ lại giống như hai con sói đói đang rình mồi.Nàng thoáng siết chặt ngón tay, tim có chút căng thẳng, nhưng nghĩ đến việc Nhan Hoài Hi vẫn đang ở ngay tầng trên, Dư Doanh Hạ liền thả lỏng. Có bản lĩnh thì hai người cứ thử động thủ đi.【Tạm thời rút, đừng gây động tĩnh, lát nữa theo sau nàng.】Hai huynh đệ giả vờ chấp nhận lời an ủi và xin lỗi của chưởng quỹ, cầm linh thạch rồi bỏ đi. Dư Doanh Hạ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt hơi trầm xuống, nàng cảm thấy hình như mình dường như lại vô duyên vô cớ bị ai đó nhắm vào.Chưởng quỹ sau khi dàn xếp bên kia xong thì quay lại xin lỗi nàng, lời lẽ cực kỳ khép nép. Dư Doanh Hạ thật sự là tai bay vạ gió, chỉ ra ngoài ăn bữa cơm, suýt nữa đã bị đũa đâm trúng.Để bày tỏ thiện ý, chưởng quỹ miễn toàn bộ tiền ăn, còn giục nhà bếp mau làm xong bánh hoa đào, sợ đắc tội với khách lớn. Dù sao, người chịu bỏ ra nhiều linh thạch chỉ để dùng bữa chắc chắn không phải hạng thường, hoặc có thực lực mạnh, hoặc sau lưng có thế lực trong tu tiên giới. Mà loại người như vậy, tuyệt đối không thể đắc tội.Dư Doanh Hạ tính tình ôn hòa, không làm khó người ta, chỉ nhận lấy đĩa bánh hoa đào mà tiểu nhị vừa từ bếp bưng ra, rồi quay trở lại nhã gian.Sắc mặt Nhan Hoài Hi lúc này đã kém hơn trước đôi chút. Mùi tử khí quen thuộc khiến nàng mất hứng; nếu không vì bận tâm đến khẩu vị của Dư Doanh Hạ, có lẽ cây đũa vừa rồi đã xuyên thẳng qua đầu kẻ đó chứ chẳng chỉ dừng ở vai."Tỷ tỷ, bánh hoa đào xong rồi." Dư Doanh Hạ đặt đĩa bánh xuống bên cạnh Nhan Hoài Hi.Nàng chợt cảm thấy bàn tay kia bị Nhan Hoài Hi khẽ nắm lấy. Khi nàng quay đầu nhìn, Nhan Hoài Hi cũng vừa ngẩng lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng."Dọa sợ rồi à?" Giọng Nhan Hoài Hi dịu dàng như gió xuân."Không có, chỉ là chuyện nhỏ thôi." So với những lần bị sát thủ truy giết, hay bị xác sống cắn xé, thì chuyện vừa rồi quả thật chỉ là "việc vặt". Dư Doanh Hạ thầm cười khổ, tự giễu trong lòng.Nhan Hoài Hi dường như cũng nghĩ đến cùng một chuyện với Dư Doanh Hạ, nàng khẽ nhíu mày. Trong tu tiên giới, chuyện giết người hay bị giết vốn là chuyện thường tình, Dư Doanh Hạ lẽ ra nên sớm quen với điều đó, giống như lễ nhập môn của Trường Sinh Môn vậy, ai ai cũng phải đối mặt với sự tàn khốc của tu tiên giới.Lẽ ra nàng nên để Dư Doanh Hạ nếm trải điều đó sớm hơn, nhưng nói cho cùng, vẫn là không nỡ. Bởi vậy, lần nào nàng cũng chọn cách dẫn dắt từng bước một. Đám người và chuyện xảy ra hôm nay vốn là "tư liệu giảng dạy" rất tốt, nhưng khi chúng thực sự xuất hiện, Nhan Hoài Hi chỉ thấy bực bội vô cùng.Kẻ vừa rồi miệng lưỡi quả thật rất nhanh, ba chữ "lệnh truy nã" thành công khơi dậy "hứng thú" của Nhan Hoài Hi. Nàng rất muốn xem là ai cả gan vẽ chân dung Dư Doanh Hạ lên lệnh truy nã, và vị tôn giả nào lại giao việc cho hai tên tà ma ngoại đạo đầy mùi xác sống kia."Không có chuyện gì thì tốt. Ngồi xuống ăn đi." Lần này, Nhan Hoài Hi để Dư Doanh Hạ ngồi ngay bên cạnh mình. Dư Doanh Hạ còn chưa kịp từ chối thì một miếng bánh hoa đào mềm mềm đã bị nhét vào miệng.Bánh hoa đào hồng hồng, nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn, nhưng bản thân Nhan Hoài Hi lại chẳng mấy hứng thú với nó, vì trong mắt nàng, đã có một sắc hồng mềm mại khác thắng hơn muôn phần.Nàng đút cho Dư Doanh Hạ một miếng bánh hoa đào nhưng lại không rút tay về. Bánh ở tửu lâu này rất nhỏ, vừa một miếng, nên kết quả là môi Dư Doanh Hạ khẽ chạm vào đầu ngón tay đang giữ bánh của Nhan Hoài Hi.Dư Doanh Hạ không ngờ lại xảy ra biến cố như thế, đôi mắt nàng khẽ mở to, nhất thời quên cả phản ứng, cũng chẳng nhận ra đầu ngón tay Nhan Hoài Hi khẽ lướt qua môi mình.Dư Doanh Hạ vội vàng ngậm lấy bánh hoa đào rồi lùi lại một chút, để môi mình rời khỏi ngón tay của Nhan Hoài Hi. Còn Nhan Hoài Hi thì lại rất thích kiểu phản ứng này của nàng. Nàng vừa khẽ cong môi định thu tay lại, Dư Doanh Hạ đã nhanh hơn, rút khăn tay của mình ra giúp Nhan Hoài Hi lau sạch.Vị tổ tông sống này vốn có chứng sạch sẽ, không ghét bị mình chạm vào đã là may, chứ đâu có thể chịu đến mức này! Dư Doanh Hạ hết sức tập trung, cẩn thận lau sạch từng đầu ngón tay của Nhan Hoài Hi, đến lúc cần thiết còn vận linh lực điều khiển dòng nước giúp nàng rửa tay.Nàng làm rất nhanh, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy nét mặt của Nhan Hoài Hi đã khác, hình như có chút không vui, thậm chí còn lườm nàng một cái.Dư Doanh Hạ vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý, không chạm vào tay tỷ tỷ nữa."Nàng cứ nghĩ rằng Nhan Hoài Hi không vui vì bị chạm vào, chứng sạch sẽ phát tác. Dáng vẻ ngây ngô, không chút tâm tư ấy khiến Nhan Hoài Hi vừa tức vừa buồn cười.Bảo con thỏ nhỏ này cái gì cũng không hiểu thì không đúng, nàng hiểu nhiều lắm, chỉ là lúc nào cũng nghĩ sai hướng thôi. Nhan Hoài Hi khẽ thở dài trong lòng."Không sao." Nàng rút bàn tay vừa được rửa sạch, véo nhẹ má Dư Doanh Hạ để trút bớt chút giận, rồi cũng gắp một miếng bánh hoa đào bỏ vào miệng. Hương vị ngọt ngào ấy hôm nay lại nhạt nhẽo lạ thường.Dư Doanh Hạ thở phào, chỉ cần Nhan Hoài Hi không để bụng là được.Dáng vẻ "thoát nạn" của nàng khiến Nhan Hoài Hi chỉ muốn cắn cho một cái, để Dư Doanh Hạ biết rốt cuộc mình có thật sự "ghét bỏ" nàng hay không!Thấy Nhan Hoài Hi tâm trạng vẫn không tốt, một lúc sau Dư Doanh Hạ mới rụt rè ghé lại gần, nói nhỏ: "Tỷ tỷ, vừa rồi ngươi có nghe hai người kia nhắc đến tôn giả không?"Nhan Hoài Hi khẽ gật đầu: "Bọn hắn cãi nhau to như thế, sao ta có thể không nghe thấy.""Ta thấy linh lực của họ dường như không giống người chính đạo. Sao chỗ này lại có tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo đi thuê hai kẻ ma đạo làm việc chứ?" Dư Doanh Hạ gần như đã chỉ thẳng ra rằng nàng nghi ngờ người đứng đầu Thiên Khâu Tông."Không đến nỗi ngốc." Nhan Hoài Hi dù vừa bị nàng chọc tức, nhưng lúc cần khen vẫn chẳng hề keo kiệt."Hai người đó mang mùi xác sống rất nặng, vừa thoáng qua ta còn tưởng mình quay lại thi quật của Trường Sinh Môn." Nhan Hoài Hi dựa lưng vào ghế, khẽ nheo mắt lại. Hai kẻ kia đến tửu lâu sau họ, ngay khi chúng vừa bước vào, hương khí trong cả tửu lâu liền bị làm bẩn.Nhan Hoài Hi gần như phải dựa hết vào mùi thơm ngọt của "bánh hoa đào" bên cạnh để xua đi mùi xác thối trong không khí mới có thể miễn cưỡng ở lại nơi này, nếu không thì nàng đã rời đi từ lâu."Chẳng lẽ hai kẻ đó là người trong hạch tâm sao?" Dư Doanh Hạ hạ giọng nói nhỏ: "Vậy chúng ta có nên đi theo họ, tìm ra sào huyệt thật sự của đám người luyện thi không?""Không cần đi theo." Nhan Hoài Hi nhẹ gõ một cái lên trán nàng, giọng thản nhiên: "Ngươi đó, cảnh giác vẫn còn kém lắm. Không nhận ra họ đã nhắm vào ngươi rồi sao?"Ngay lập tức, trong đầu Dư Doanh Hạ hiện lên hình ảnh mà mình khi nãy đã bỏ qua. Lúc hai huynh đệ kia thì thầm với nhau, họ cố tình hạ thấp giọng, mà Dư Doanh Hạ vì không vận linh lực cường hóa thính giác nên hoàn toàn không nghe được nội dung.Nhan Hoài Hi đã sao chép đoạn ký ức mình thấy, truyền thẳng vào đầu Dư Doanh Hạ."Lệnh truy nã..." Dư Doanh Hạ khẽ lặp lại ba chữ ấy. Không ngờ đang yên đang lành ngồi trong nhà, tai họa lại từ trên trời rơi xuống, bản thân bỗng dưng bị treo thưởng truy nã.Không, nàng nhớ ra rồi. Từ lâu, mình đã là cái gai trong mắt đám luyện thi đó. Chúng cho rằng chính mình phá hỏng kế hoạch của chúng, thậm chí khiến các tiên nhân tiêu diệt không ít hang ổ của bọn chúng. Bọn chúng chịu thiệt thì muốn báo thù, thế nên mới có sát thủ xuất hiện, thêm một tờ truy nã cũng chẳng có gì lạ."Giờ bọn chúng đang canh ngay ở ngõ hẻm cạnh tửu lâu. Chỉ cần ngươi bước ra, chắc chắn chúng sẽ bám theo. Chờ đến chỗ ít người, chúng sẽ ra tay." Giọng Nhan Hoài Hi lạnh dần đi. Một đám không biết sống chết, những kẻ ở vòng ngoài chết thảm như vậy vẫn chưa đủ để chúng cảnh tỉnh sao?Sắc mặt Dư Doanh Hạ bất giác trắng bệch. Chẳng lẽ vai trò lớn nhất của nàng bên cạnh Nhan Hoài Hi chính là làm mồi nhử sao. Khi thì là mồi để mê hoặc Nhan Tranh, khi lại là mồi để dụ đám luyện thi xuất đầu lộ diện.Trong đầu Nhan Hoài Hi đã nhanh chóng nghĩ ra cả trăm kiểu tra tấn thẩm vấn, nghĩ xong mới kéo suy nghĩ về thực tại. Khi nhìn lại, nàng thấy mặt Dư Doanh Hạ đã trắng bệch."Sợ rồi à?" Nhan Hoài Hi khẽ xoa đỉnh đầu nàng, giọng nhẹ đi: "Ta ở đây, sợ cái gì?"Dư Doanh Hạ hít sâu một hơi. Ừ, Nhan Hoài Hi vẫn ở ngay bên cạnh. Dù sao thì bản thân mình vẫn còn không ít giá trị sử dụng, nàng ấy cũng sẽ không ném mình vào miệng cọp mà mặc kệ."Ừm... lát nữa ra ngoài, ta sẽ làm mồi nhử rồi dụ chúng mắc câu." Bàn tay giấu dưới bàn của nàng siết lại, tự cổ vũ bản thân.Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày. Nàng vươn tay, nhẹ vuốt qua má Dư Doanh Hạ như để trấn an nàng "đừng nghĩ linh tinh, trước hết ăn cho no đã."Dù Dư Doanh Hạ cố gắng nhưng cuối cùng vẫn bị tâm trạng ảnh hưởng, ăn chưa được nửa phần thường ngày, ăn vài miếng liền không nuốt nổi nữa.Sự khó chịu trong lòng Nhan Hoài Hi càng lúc càng nặng. Đến cả hai bóng người ẩn núp ngoài tửu lâu cũng cảm nhận được một luồng áp lực khó hiểu."Đại ca... ta thấy có gì đó không ổn." Gã đệ đệ trong hai tên tà tu vừa băng bó xong vết thương liền cảm thấy hơi khó thở, "Không phải vết thương của ta trúng độc chứ?""Trúng độc gì mà trúng độc, nhìn cái dáng hèn hạ của ngươi xem. Chỉ giết một con sâu kiến Luyện Khí Trúc Cơ mà căng thẳng như vậy à?" Tên huynh trưởng tuy nói vậy, nhưng hắn cũng cảm nhận được một cơn bất ổn mơ hồ, tim đập hơi nhanh, song lại nghĩ rằng là do sắp có món tiền lớn sắp về tay nên chỉ thấy kích động mà thôi, chẳng mảy may để tâm."Thôi, đừng lắm lời. Nhìn kia, con mồi ra rồi kìa!" Hai tên tà tu nhìn thấy cô nương mặc áo lam nhã nhặn bước ra khỏi tửu lâu một mình.Cô nương ấy dường như chẳng hề phòng bị, thong thả bước giữa dòng người, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nghía gian hàng son phấn, hoặc hỏi giá ở quầy bán thức ăn. Dù chẳng mua gì, nàng cứ chậm rãi đi mãi.Hai kẻ bám theo đều cau mày, "Đi kiểu gì thế này, định dạo đến tối sao?""Ráng nhịn chút đi. Dạo đến tối cũng hay, lúc đó chúng ta ra tay, khỏi cần che giấu.""Nhưng mà... nàng ta thật sự không đang dẫn chúng ta đi vòng quanh đó chứ?" Mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, mà bọn họ thì đã đi một vòng quanh thành.Lúc này, cô nương kia sau khi so sánh qua vài cửa hàng liền chọn mua hộp phấn son đắt nhất. Tên huynh trưởng trong hai kẻ tà tu giơ tay vỗ mạnh lên đầu đệ đệ: "Ngươi đi mua pháp khí hay đan dược cũng không biết so giá à?""Có đi so thì ta cũng sẽ mua loại rẻ, nào như nàng ta, cứ phải chọn cái đắt nhất..." Gã bị vỗ đầu lẩm bẩm.Sau khi cô nương kia mua xong son phấn, hai tên tà tu phát hiện con mồi của chúng cuối cùng cũng thôi loanh quanh trong thành, xem ra là định về nhà rồi. Hai người mừng rỡ, lập tức bám theo.Khi bọn họ đi ngang qua một trà lâu, từ bên trong truyền ra tiếng đàn tỳ bà ai oán.Dù chẳng hiểu gì về nhạc cụ, song hai gã tà tu vẫn thấy âm thanh ấy thật dễ nghe. Chúng hoàn toàn không nhận ra khúc tỳ bà đó đang từng chút một dẫn dắt chúng bước vào địa ngục.Cuối cùng, chúng thấy con mồi của mình đi vào một căn nhà nhỏ bình thường. Hai huynh đệ tà tu đã cùng nhau làm không ít chuyện tán tận lương tâm, chỉ cần liếc nhau một cái là hiểu ý đối phương.Một người dựng kết giới cách âm, một người cầm dao lén vào trong sân dò xét.
Khi xác định con mồi đang ở nhà một mình, cả hai lập tức xông vào, giơ pháp khí lên đâm thẳng tới.Máu tươi bắn tung lên mặt họ, hai người dường như đã nhìn thấy khoản tiền thưởng khổng lồ rơi vào tay, nụ cười nhiễm máu của họ trông dữ tợn đến rợn người.Tiếng đàn tỳ bà vẫn vang vọng bên tai, giờ đây không còn ai oán mà hóa thành tiếng khóc thê lương như của quỷ hồn.Cặp huynh đệ đã bị sát ý che mắt hoàn toàn chẳng nhận ra âm thanh ấy đang quấn lấy mình một cách quỷ dị, cho dù đã cách trà lâu rất xa, tiếng đàn vẫn như văng vẳng ngay bên cạnh.Thứ khiến hai gã tà tu bừng tỉnh là cơn đau nhói trên người. Chúng há miệng muốn kêu, nhưng máu đỏ tươi đã phun ra ồng ộc, lấp kín cả cổ họng."Chuyện gì..." Hai người cùng cúi đầu, rồi cùng phát hiện thân thể mình đã bị một thanh đao xuyên thủng.Cái gì mà tiểu viện, cái gì mà cô nương áo lam – tất cả đều biến mất. Giờ đây chúng đang ở trong một nơi hôi hám tanh tưởi, giống như chuồng heo bỏ hoang, bốn bề không một bóng người, và thanh đao trên tay mỗi kẻ đều đang cắm sâu vào ngực của đối phương.Chúng buông tay, lảo đảo lùi lại vài bước rồi vội vàng tự chữa thương. Vết thương không quá nặng, vẫn còn cứu được, nhưng điều kiện tiên quyết là xung quanh không có địch mai phục.Nhưng vừa rút dao ra, chưa kịp trách móc nhau hay dựng kết giới phòng vệ, mặt đất bẩn thỉu dưới chân đột nhiên hóa thành một vùng bùn đen lầy nhão, luồng khí đen đặc sánh trào lên, kéo cả hai dần dần chìm xuống."Ngoan, đừng nhìn." Nhan Hoài Hi đưa tay che mắt Dư Doanh Hạ, rồi lại nghĩ ngợi một chút, dứt khoát ôm nàng vào lòng, bàn tay kia bịt luôn cả tai nàng."Thủ đoạn ta đối phó với loại người này vốn chẳng ôn hòa. Nếu ngươi nhìn thấy, chắc lại phải uống thêm mấy ngày an thần dược mất." Giọng nói dịu dàng của Nhan Hoài Hi vang bên tai Dư Doanh Hạ.Trái lại, ở đằng xa vang lên những tiếng thét rùng rợn và âm thanh như có thứ gì đó đang nghiền nát xương cốt.Mặc dù Nhan Hoài Hi đã che tai nàng, nhưng Dư Doanh Hạ vẫn loáng thoáng nghe được, theo phản xạ liền ôm chặt lấy nàng hơn."Tỷ tỷ, đừng quên bảo họ khai hết những gì đã biết ra." Giọng Dư Doanh Hạ nghèn nghẹn, âm thầm nhắc nhở.Nhan Hoài Hi mỉm cười, hưởng thụ cảm giác được nàng ỷ lại. Đợi đến khi tiếng rên thảm kia dần yếu hẳn, nàng trực tiếp rút hồn của hai tên tà tu ra ngoài.Thẩm vấn là chuyện tốn thời gian, đối với loại cặn bã này, sưu hồn mới là phương pháp nhanh gọn nhất."Đương nhiên là không quên." Chỉ có điều, hai tên này hôm nay dám dọa con thỏ nhỏ của nàng sợ đến mức này, nàng sao có thể để chúng dễ dàng giao nộp thông tin rồi chết nhẹ nhàng được chứ."Chỉ là hai con sâu kiến nho nhỏ Luyện Tinh Hóa Khí, ta muốn bóp nát hay vo tròn chúng cũng chỉ trong một ý niệm. Làm sao ta có thể để ngươi mạo hiểm được, ngốc ạ." Giữa những tiếng động ghê rợn bên ngoài, Nhan Hoài Hi hơi nới tay, khẽ trêu chọc bên tai nàng. Vừa rồi người bước ra từ tửu lâu chỉ là một con rối ảo ảnh nàng tùy tay nặn ra mà thôi. Phải là người có tu vi tương đương mới có thể nhìn ra chút manh mối, còn để qua mặt hai kẻ kia thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, đâu cần Dư Doanh Hạ tự mình chạy tới làm mồi nhử?Đôi tai bị Nhan Hoài Hi che khuất của Dư Doanh Hạ hơi nóng lên, nghĩ chắc là đã đỏ bừng cả rồi.Toàn bộ trọng tâm chú ý của Nhan Hoài Hi đều đặt trên người Dư Doanh Hạ, cho nên nàng lập tức phát hiện ra rồi cười khẽ một tiếng, từ xa nhìn lại, tư thế ấy chẳng khác nào nàng vừa hôn lên mái tóc của người trong lòng."Doanh Hạ, ngươi hiểu lầm ta rồi. Đã nghĩ xong định bồi thường ta thế nào chưa?" Cái gọi là con mèo xấu, là sẽ chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội được được nước lấn tới như vậy.Faye: Từ nay đến cuối năm mình đi công tác khá nhiều nên tiến độ sẽ không ổn định mà có thể tùy theo lịch mà mình edit ngày 1 chương hoặc ngày 2 chương hoặc không có chương nào. Các bạn thông cảm nha! ^^
Khi xác định con mồi đang ở nhà một mình, cả hai lập tức xông vào, giơ pháp khí lên đâm thẳng tới.Máu tươi bắn tung lên mặt họ, hai người dường như đã nhìn thấy khoản tiền thưởng khổng lồ rơi vào tay, nụ cười nhiễm máu của họ trông dữ tợn đến rợn người.Tiếng đàn tỳ bà vẫn vang vọng bên tai, giờ đây không còn ai oán mà hóa thành tiếng khóc thê lương như của quỷ hồn.Cặp huynh đệ đã bị sát ý che mắt hoàn toàn chẳng nhận ra âm thanh ấy đang quấn lấy mình một cách quỷ dị, cho dù đã cách trà lâu rất xa, tiếng đàn vẫn như văng vẳng ngay bên cạnh.Thứ khiến hai gã tà tu bừng tỉnh là cơn đau nhói trên người. Chúng há miệng muốn kêu, nhưng máu đỏ tươi đã phun ra ồng ộc, lấp kín cả cổ họng."Chuyện gì..." Hai người cùng cúi đầu, rồi cùng phát hiện thân thể mình đã bị một thanh đao xuyên thủng.Cái gì mà tiểu viện, cái gì mà cô nương áo lam – tất cả đều biến mất. Giờ đây chúng đang ở trong một nơi hôi hám tanh tưởi, giống như chuồng heo bỏ hoang, bốn bề không một bóng người, và thanh đao trên tay mỗi kẻ đều đang cắm sâu vào ngực của đối phương.Chúng buông tay, lảo đảo lùi lại vài bước rồi vội vàng tự chữa thương. Vết thương không quá nặng, vẫn còn cứu được, nhưng điều kiện tiên quyết là xung quanh không có địch mai phục.Nhưng vừa rút dao ra, chưa kịp trách móc nhau hay dựng kết giới phòng vệ, mặt đất bẩn thỉu dưới chân đột nhiên hóa thành một vùng bùn đen lầy nhão, luồng khí đen đặc sánh trào lên, kéo cả hai dần dần chìm xuống."Ngoan, đừng nhìn." Nhan Hoài Hi đưa tay che mắt Dư Doanh Hạ, rồi lại nghĩ ngợi một chút, dứt khoát ôm nàng vào lòng, bàn tay kia bịt luôn cả tai nàng."Thủ đoạn ta đối phó với loại người này vốn chẳng ôn hòa. Nếu ngươi nhìn thấy, chắc lại phải uống thêm mấy ngày an thần dược mất." Giọng nói dịu dàng của Nhan Hoài Hi vang bên tai Dư Doanh Hạ.Trái lại, ở đằng xa vang lên những tiếng thét rùng rợn và âm thanh như có thứ gì đó đang nghiền nát xương cốt.Mặc dù Nhan Hoài Hi đã che tai nàng, nhưng Dư Doanh Hạ vẫn loáng thoáng nghe được, theo phản xạ liền ôm chặt lấy nàng hơn."Tỷ tỷ, đừng quên bảo họ khai hết những gì đã biết ra." Giọng Dư Doanh Hạ nghèn nghẹn, âm thầm nhắc nhở.Nhan Hoài Hi mỉm cười, hưởng thụ cảm giác được nàng ỷ lại. Đợi đến khi tiếng rên thảm kia dần yếu hẳn, nàng trực tiếp rút hồn của hai tên tà tu ra ngoài.Thẩm vấn là chuyện tốn thời gian, đối với loại cặn bã này, sưu hồn mới là phương pháp nhanh gọn nhất."Đương nhiên là không quên." Chỉ có điều, hai tên này hôm nay dám dọa con thỏ nhỏ của nàng sợ đến mức này, nàng sao có thể để chúng dễ dàng giao nộp thông tin rồi chết nhẹ nhàng được chứ."Chỉ là hai con sâu kiến nho nhỏ Luyện Tinh Hóa Khí, ta muốn bóp nát hay vo tròn chúng cũng chỉ trong một ý niệm. Làm sao ta có thể để ngươi mạo hiểm được, ngốc ạ." Giữa những tiếng động ghê rợn bên ngoài, Nhan Hoài Hi hơi nới tay, khẽ trêu chọc bên tai nàng. Vừa rồi người bước ra từ tửu lâu chỉ là một con rối ảo ảnh nàng tùy tay nặn ra mà thôi. Phải là người có tu vi tương đương mới có thể nhìn ra chút manh mối, còn để qua mặt hai kẻ kia thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, đâu cần Dư Doanh Hạ tự mình chạy tới làm mồi nhử?Đôi tai bị Nhan Hoài Hi che khuất của Dư Doanh Hạ hơi nóng lên, nghĩ chắc là đã đỏ bừng cả rồi.Toàn bộ trọng tâm chú ý của Nhan Hoài Hi đều đặt trên người Dư Doanh Hạ, cho nên nàng lập tức phát hiện ra rồi cười khẽ một tiếng, từ xa nhìn lại, tư thế ấy chẳng khác nào nàng vừa hôn lên mái tóc của người trong lòng."Doanh Hạ, ngươi hiểu lầm ta rồi. Đã nghĩ xong định bồi thường ta thế nào chưa?" Cái gọi là con mèo xấu, là sẽ chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội được được nước lấn tới như vậy.Faye: Từ nay đến cuối năm mình đi công tác khá nhiều nên tiến độ sẽ không ổn định mà có thể tùy theo lịch mà mình edit ngày 1 chương hoặc ngày 2 chương hoặc không có chương nào. Các bạn thông cảm nha! ^^