[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 49: Ổ xác



Chẳng bao lâu sau, tiếng động ghê rợn trong chuồng heo liền biến mất. Hai thân người nằm bất động giữa đống bẩn thỉu, dù chưa chết nhưng hơi thở thoi thóp, nhìn qua đã biết chẳng sống được bao lâu nữa.

Nhan Hoài Hi giữ lại mạng và linh hồn của bọn họ, vì sau này còn có chỗ dùng đến.

"Vận khí không tệ, hai kẻ này là nhân vật trung tâm trong đám người luyện thi." Nhan Hoài Hi từ ký ức vừa đọc được xác định thân phận của bọn họ. Là thành viên nòng cốt, chúng không chỉ giấu rất nhiều xác sống mà thậm chí còn biết người giao dịch với mình chính là một tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo thuộc Thiên Khâu Tông.

Trong Thiên Khâu Tông, chỉ có ba người đạt đến cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo — Tông chủ, Ân Đạc và Phương Nguyệt Đồng.

Nếu chuyện này bị phơi bày ra, e rằng Thiên Khâu Tông sẽ náo loạn một phen.

Đáng tiếc, nếu không phải vì e dè, sợ rằng Phương Nguyệt Đồng không thể toàn thân thoái lui trong cơn sóng gió này, thì Nhan Hoài Hi chỉ cần thông qua ám tử mà nàng cài vào làm thân tín cho tông chủ, đã đủ khiến Thiên Khâu Tông rơi vào vòng nghi kỵ lẫn nhau, nội loạn không ngừng.

Không biết kế hoạch mà Tư Kính Lan chuẩn bị là gì, Nhan Hoài Hi không hề nghi ngờ năng lực của nàng ta, chỉ lo rằng thủ đoạn ấy quá cực đoan âm hiểm.

Thôi vậy, chỉ cần đừng bắt nạt Phương Nguyệt Đồng quá mức, còn lại thế nào cũng được.

Nhan Hoài Hi trói hai kẻ chỉ còn thoi thóp hơi tàn, sau đó mang theo vẻ ghét bỏ thu bọn họ vào không gian giới tử.

Chỉ là, sau khi xem xong ký ức của hai người đó, có một điểm khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ nàng cho rằng Ân Đạc chỉ mượn danh luyện thi để đổ tội cho mình, nhằm thuận tiện diệt trừ phe đối lập. Nhưng giờ xem ra, số lượng xác sống mà bọn chúng nắm giữ có lẽ đã vượt qua cả Trường Sinh Môn.

Ân Đạc cần nhiều xác sống như vậy để làm gì? Nhan Hoài Hi gần như chắc chắn rằng lão bất tử ấy còn có mục đích khác, song mục đích thật sự ấy không phải điều mà đám người luyện thi dưới tay hắn có thể tiếp xúc.

Có lẽ nên điều tra thêm từ nội bộ Thiên Khâu Tông.

Dư Doanh Hạ từ đầu tới cuối vẫn im lặng, nàng cảm thấy bản thân vừa vướng phải một chuyện còn đau đầu hơn cả việc đi làm mồi nhử, chính là cái gọi là "bồi thường" mà Nhan Hoài Hi vừa nhắc đến.

Nàng thừa nhận là mình quả thực hiểu lầm, nhưng ai bảo Nhan Hoài Hi có tiền án đâu! Dù trong lòng có chút oán trách, nàng cũng không dám nói ra, chỉ đành cố gắng nghĩ xem nên bồi thường thế nào cho hợp.

Nhưng Nhan Hoài Hi cái gì cũng có... không đúng, không phải là cái gì cũng có, chỉ là thứ nàng ta thiếu thì Dư Doanh Hạ không thể cho nổi.

Ví như thi thể của Ân Đạc và Nhan Tranh, có cho nàng trăm cái mạng, nàng cũng chẳng làm được.

"Đang nghĩ gì thế?" Nhan Hoài Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Doanh Hạ.

"Đang nghĩ... phải bồi thường cho tỷ tỷ thế nào." Dư Doanh Hạ rất cố gắng để giọng mình nghe không giống như đang từ kẽ răng phát ra.

"Vậy thì ngươi phải nghĩ cho kỹ." Giọng Nhan Hoài Hi nghe ra còn có chút chờ mong.

Dư Doanh Hạ thở phào trong lòng. Được rồi, được rồi, nàng sẽ nghĩ thật kỹ.

"Tỷ tỷ, trong ký ức của hai người đó có thấy gì về lệnh truy nã của ta không?"

"Có." Nhan Hoài Hi gật đầu, "Vẫn là vì chuyện tiên đan lần trước. Phương Nguyệt Đồng khiến bọn họ tổn thất nặng nề, nhưng họ không dám trả thù nàng ấy, thế là chuyển sang ghi hận ngươi. Cộng thêm việc ngươi phản sát hai sát thủ của họ nên cảm thấy mất mặt, liền đem ngươi treo lên lệnh truy nã."

Từ ký ức của hai người kia, Nhan Hoài Hi hiểu rõ đầu đuôi, vốn dĩ thủ lĩnh của bọn luyện thi phái sát thủ đi chỉ để xả giận, không ngờ tới một "người phàm" lại có thể phản sát. Vì mất mặt trước đồng bọn, họ liền đưa Dư Doanh Hạ vào danh sách truy nã.

Trong danh sách đó, Dư Doanh Hạ chắc là người có tu vi thấp nhất. Treo một lệnh truy nã như vậy ra ngoài, bọn họ không sợ mất mặt sao?

Dư Doanh Hạ khẽ hừ một tiếng, "Mấy kẻ đó chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi."

"Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ để bọn chúng đi chọc Phương Nguyệt Đồng à? Sợ là còn chưa tìm thấy người, đã tự dọa chết chính mình rồi." Nhan Hoài Hi mỉm cười, đưa tay xoa mái tóc nàng.

"Đừng giận nữa, tỷ tỷ có cách khiến lệnh truy nã kia mất hiệu lực."

"Cách gì vậy?" Dư Doanh Hạ tò mò hỏi.

Dĩ nhiên là xử lý sạch sẽ bọn thuê người ra lệnh. Không còn ai treo thưởng, thì lệnh truy nã cũng tự nhiên vô dụng.

Chỉ là Nhan Hoài Hi không định nói thẳng chuyện máu me này trước mặt Dư Doanh Hạ, trong giọng nàng chỉ mang theo ý cười: "Giao cho ta là được rồi."

Thấy Nhan Hoài Hi không muốn nói, Dư Doanh Hạ cũng không gặng hỏi thêm, miễn sao lệnh truy nã biến mất là đủ.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa mềm giọng nói một tiếng "Cảm ơn", thì lại nghe con "mèo tham lam" kia cất giọng trêu chọc: "Doanh Hạ định cảm ơn ta thế nào đây?"

Thôi xong rồi, ngoài món "bồi thường" lúc trước, giờ nàng lại mắc thêm một món "cảm tạ" nữa! Dư Doanh Hạ trừng mắt, gần như không tin nổi tai mình.

Nhan Hoài Hi thì hoàn toàn không thấy ngượng ngùng. Làm tông chủ Trường Sinh Môn bao năm, nàng đã sớm rèn thành một gương mặt dày, mà thật ra, nàng cũng chẳng cần Dư Doanh Hạ tặng gì quý giá. Ánh mắt Nhan Hoài Hi dừng lại trên đôi môi nàng, chỉ tiếc là... con thỏ nhỏ nhà mình vẫn chưa hiểu được lòng mình.

Phải nghĩ cách để nàng hiểu mới được, Nhan Hoài Hi vốn chẳng phải người biết chịu thiệt.

"Để ta nghĩ thêm, nhất định sẽ chuẩn bị cho tỷ tỷ một món quà thật xứng đáng." Dư Doanh Hạ thật muốn đưa tay véo mặt Nhan Hoài Hi một cái, xem thử da mặt nàng dày đến đâu, đáng tiếc là nàng không dám.

"Vậy tỷ tỷ sẽ mong đợi đó." Nhan Hoài Hi khẽ cười, khiến Dư Doanh Hạ chỉ biết bất lực "vâng" một tiếng.

"Trễ rồi, để ta nhắn Phương Nguyệt Đồng tới dọn dẹp hai thứ kia." Vừa dứt lời, Nhan Hoài Hi bỗng ôm ngang Dư Doanh Hạ lên.

Lần đầu tiên trong đời được bế kiểu công chúa, Dư Doanh Hạ giật mình, theo phản xạ vòng tay qua cổ Nhan Hoài Hi.

Do mùi hôi nơi này khiến Nhan Hoài Hi quá khó chịu, nàng bèn dùng cách nhanh nhất đưa người về tiểu viện. Nhưng vừa mới bước vào nhà, nàng liền cảm nhận có mấy luồng khí tức lén lút đang tiến lại gần.

Đám người kia khoác lên mình pháp khí ẩn thân, đáng tiếc loại pháp khí ấy chẳng thể che giấu được linh hồn trước mắt Nhan Hoài Hi. Một khi linh hồn bị nhìn thấu, nàng có thể dễ dàng xé rách lớp ngụy trang kia.

Dư Doanh Hạ vừa được đặt xuống, tim vẫn còn đập loạn xạ.

Nhan Hoài Hi ra hiệu nàng im lặng rồi viết một tờ giấy nhỏ, bỏ vào túi thơm dùng để liên lạc với Phương Nguyệt Đồng.

Những kẻ khả nghi kia đi từng nhà quanh khu, dừng lại một lúc ở mỗi nơi, trông chẳng khác gì bọn trộm đang đánh dấu nhà. Bằng đôi mắt nhìn thấu linh hồn, Nhan Hoài Hi nhận ra thân phận của họ: chính là người của Tư Phạt Đường thuộc Thiên Khâu Tông, những kẻ ban ngày còn tỏ ra tiên phong đạo cốt, giờ lại lén lút như bọn chuột nhắt.

Nhan Hoài Hi không nhịn được bật cười, tuy chẳng biết họ đang làm gì, nhưng dáng vẻ đó thực sự buồn cười.

Dư Doanh Hạ vốn còn chút căng thẳng, song thấy Nhan Hoài Hi cười, trong lòng nàng cũng thả lỏng theo.

Chẳng bao lâu, nhóm người kia đến trước cửa tiểu viện các nàng.

Chỉ thấy họ đào một cái hố ngay trước cổng, vừa niệm pháp quyết vừa chôn xuống đó thứ gì đó, sau cùng lấp đất lại, giẫm cho chặt và khéo léo ngụy trang lên bề mặt rồi mới rời đi.

Họ cứ thế làm từng nhà từng nhà, mãi đến khi đi xa hẳn, Nhan Hoài Hi mới đưa Dư Doanh Hạ cùng bước ra ngoài.

Dư Doanh Hạ tạm thời vẫn chưa tu luyện ra thần thức, nên không nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài. Trong khi đó, Nhan Hoài Hi ngồi xổm trước cửa, đưa tay điểm mấy cái xuống mặt đất.

Cuối cùng, một đạo phù văn lóe lên rồi biến mất.

"Cái này là gì vậy?" Trong mắt Dư Doanh Hạ, mấy ký hiệu này chẳng khác gì thiên thư.

"Nơi này có chôn một cây Trấn Ma Đinh." Nhan Hoài Hi gõ gõ xuống nền đất, "Chỉ cần có ma tu đi ngang qua mà để lộ ma khí, cây đinh này sẽ lập tức khóa chặt mục tiêu và phát động công kích. Cách này hơi vụng về, nhưng trong tình huống giăng lưới rộng thế này, cũng không chừng bọn họ sẽ thật sự đụng trúng. Có điều, tiền đề là cây đinh này phải có tác dụng với ta."

Nhan Hoài Hi đã đoán ra mục đích của họ. Tiếc rằng nàng chưa từng tu luyện ma công của Trường Sinh Môn, cũng chưa từng nhập ma. Ấy vậy mà Ân Đạc lại vẽ nên hình tượng nàng như một ma vật mất hết nhân tính, khiến ai ai cũng tin rằng nàng đã sa vào ma đạo, cho nên đám người Thiên Khâu Tông mới nghĩ ra cái kế hoạch ngây thơ ấy.

"Chỉ có điều, nếu trước đây ngươi không hủy đạo trùng tu," Nhan Hoài Hi đứng dậy, không quên châm chọc một câu, "thì cây đinh này đúng là có thể nhắm vào ngươi thật."

Dư Doanh Hạ liếc nàng, khẽ trách, "Vậy thứ này cứ để ở đây không quản sao?"

"Không cần." Nhan Hoài Hi thản nhiên nói, "Tà ma ngoại đạo nào dám giở trò ngay trong phàm trấn dưới mí mắt Thiên Khâu Tông? Có thì cũng là người của bọn họ thôi. Đến lúc đó cứ để Tư Phạt Đường đến bắt, dù sao người sốt ruột chẳng phải ta."

Nàng thậm chí còn mong bắt được càng nhiều càng tốt, vì khi tra ra manh mối, tám chín phần mười sẽ lại chỉ thẳng về Thiên Khâu Tông.

Lúc này trời đã tối, các nhà bên cạnh đã lác đác thắp nến lên. Ánh sáng yếu ớt hắt qua, kèm theo tiếng rắc giòn khô của chiếc lá khô bị giẫm nát.

"Rắc."

Nhan Hoài Hi lập tức kết ấn, bản năng cảnh giác nhiều năm khiến nàng phản ứng ngay với bất kỳ khí tức lạ nào lặng lẽ áp sát bên mình.

Không đúng, nàng đột ngột ngừng tay lại. Luồng khí tức mơ hồ kia bỗng trở nên rõ ràng, cảm giác liên quan đến huyết mạch trong người khẽ chấn động, thứ cảm ứng ấy khiến nàng kịp thời thu pháp lại.

Phương Nguyệt Đồng?

Người trong bóng tối bước ra vùng sáng dưới trăng, gương mặt hiện rõ trong đêm, quả nhiên chính là Phương Nguyệt Đồng.

Sắc mặt nàng ta rất nghiêm túc, có lẽ vì việc truy tra nội gián trong tông môn gặp trắc trở nên cau có khó chịu.

Đêm khuya đến cũng được, nhưng sao lại học theo đám người Tư Phạt Đường lén lút như kẻ trộm? Nhan Hoài Hi nhíu mày. Bình thường Phương Nguyệt Đồng đến đây luôn thoải mái, quang minh chính đại, chưa bao giờ giấu diếm thân hình hay bước chân, đêm nay là sao vậy?

"Phương cô nương... đến rồi à." Dư Doanh Hạ hơi thấy lạ, Sao đêm nay con Samoyed này chẳng còn chút khí chất thiên sứ nào, lại toát ra vẻ âm trầm thế kia?

Hồn thuật mà Dư Doanh Hạ tu luyện tự động vận hành trong cơ thể, một ít hồn lực cảm ứng được dao động ngoài không gian rồi truyền trở lại, giúp nàng nhận ra những biến đổi cực kỳ nhỏ bé.

"Ừm, tông chủ đang toàn lực điều tra nội gián trong môn, ai cũng không được phép rời đi, ta tạm thời không thoát thân được. Nhưng bên các ngươi gấp hơn, nên ta để lại một hóa thân ở đó, còn bản thể thì lén qua đây." Phương Nguyệt Đồng nghiêm túc giải thích.

"Trời khuya rồi, vào trong nói chuyện đi." Nhan Hoài Hi ra hiệu cho nàng ta bước vào.

"Dư cô nương, ngươi nói các người đã bắt được nhân vật chủ chốt của bọn người luyện thi, họ đâu rồi?" Phương Nguyệt Đồng vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.

"Manh mối ở bên tông môn đã đứt đoạn, tông chủ đang rối bời, hai người đó nói không chừng có thể cung cấp được đầu mối mới."

Lời nàng vừa dứt, một luồng hồn lực mang theo sát khí lạnh lẽo đã xé rách không khí, bắn thẳng về giữa ấn đường của nàng. Phương Nguyệt Đồng theo phản xạ lập tức dựng lên linh lực để chống đỡ, nào ngờ ngay khi nàng vừa đỡ xong đợt công kích trước mặt, dưới chân đất lại đột nhiên bật ra một cây đinh!

"Phương Nguyệt Đồng" đỡ được đòn phía trước, nhưng không kịp tránh Trấn Ma Đinh, cù sao thứ đó vốn là khắc tinh chuyên dùng để đối phó ma tu!

Chỉ nghe một tiếng "xẹt" khô khốc vang lên, âm thanh mũi đinh xuyên qua da thịt khiến người ta sởn gai ốc. "Phương Nguyệt Đồng" khẽ rên một tiếng, vẻ mặt vừa rồi còn lành lặn lập tức bị vẻ âm tà nham hiểm thay thế.

"Ngươi phát hiện từ khi nào?"

Nhan Hoài Hi bật cười khẽ, giọng lạnh nhạt: "Ta chỉ thử ngươi một chút thôi, không ngờ ngươi ngụy trang quá kém đến vậy."

"Ngoài ra còn phải cảm ơn đám người Tư Phạt Đường các ngươi chôn Trấn Ma Đinh ở đây, nếu không ta còn chẳng biết ngươi cũng sa vào ma đạo rồi đấy."

Ngay khi Trấn Ma Đinh bị kích hoạt, đám người Tư Phạt Đường vừa rời đi không lâu đã vội quay lại, vừa tới nơi thì chứng kiến cảnh "thiên chi kiêu nữ" của tông môn bị đinh xuyên qua người!

"Không thể nào!" Cảm xúc khiếp sợ khiến họ nhất thời quên mất phải phóng thuật pháp ra.

Nhan Hoài Hi lại ra tay, lần này mục tiêu là khuôn mặt của "Phương Nguyệt Đồng". Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào khoác lên lớp da của Phương Nguyệt Đồng, thậm chí còn giả được cả khí tức huyết mạch của Nhan gia.

"Xoẹt!" Tiếng da thịt bị xé rách vang vọng trong đêm tối, rợn người đến cực điểm. Nhan Hoài Hi giật phăng lớp da ấy xuống, nhưng trong tay nàng, chỉ còn lại làn da rỗng không.

Không hay rồi!

Ngay lúc hai bên động thủ, Dư Doanh Hạ đã nhanh chóng rút lui về vị trí an toàn. Nàng biết mình không thể chen vào cuộc chiến cấp độ này, điều duy nhất có thể làm là hạ thấp sự tồn tại của bản thân, tránh trở thành gánh nặng cho Nhan Hoài Hi.

Nhưng một luồng gió tanh lạnh lẽo bỗng lướt qua, nàng chưa kịp nhìn rõ thân ảnh trong bóng đêm, hắn đã dùng lưỡi đao sắc bén cắt qua cổ nàng.

Mồ hôi lạnh trượt dài trên thái dương, Dư Doanh Hạ nghiến răng, không phát ra một tiếng động nào. Nàng cảm nhận rõ thứ chất lỏng ấm nóng đang chảy dọc theo cổ xuống áo.

Nàng không có lấy một cơ hội phản ứng, khoảng cách giữa đôi bên quá chênh lệch.

Công kích của Nhan Hoài Hi theo sát mà đến, ánh mắt lạnh như băng nhưng trong đó lại rực cháy cơn phẫn nộ. Lần này, nàng không còn giữ sức nữa. Linh lực mạnh mẽ cùng Hồn Đạo thuật pháp ẩn giấu đồng thời bùng nổ, vòng ra phía sau xuyên thẳng qua đầu của kẻ hình người kia. Vì không muốn làm tổn thương đến Dư Doanh Hạ đang bị hắn khống chế, nàng khống chế lực đạo cực kỳ chuẩn xác.

Sức mạnh xuyên qua đầu đối phương rồi bắn vút lên bầu trời xa xa, nơi đó lập tức nổ tung, thậm chí không gian trên cao cũng xuất hiện vết nứt.

Thế nhưng, sinh vật ấy dù đầu đã bị nổ tan vẫn không ngã xuống. Hắn bật ra tiếng cười quỷ dị, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

"Không sao cả... ta chỉ cần tìm được ngươi là đủ rồi."

Từ sau khi biết Nhan Hoài Hi chưa chết mà còn trốn thoát, đêm nào hắn cũng trằn trọc khó ngủ, điên cuồng tìm kiếm tung tích của nàng, song không lần nào có kết quả.

Ban đầu, hắn chỉ mượn danh Nhan Hoài Hi để trừ khử vài trưởng lão phát hiện ra bí mật của mình, lấy cớ rằng nàng xuất hiện để trả thù Thiên Khâu Tông. Nhưng ai ngờ, lời nói dối ấy lại thành sự thật, Nhan Hoài Hi thật sự ẩn thân ngay dưới mí mắt hắn!

Hắn lãng phí suốt mấy tháng trời, trong khi Nhan Hoài Hi có từng ấy thời gian để hồi phục. E rằng thương thế do kiếm ý của Phương Nguyệt Đồng gây ra đã sớm lành lại, và không còn ràng buộc đó, Ân Đạc không còn nắm chắc phần thắng trước nàng nữa.

Thế mà đúng vào lúc này, nhược điểm của hắn lại rơi vào tay Nhan Hoài Hi. Nếu không phải vì phát hiện dị thường trên người Phương Nguyệt Đồng khi nàng mất kiểm soát, e rằng hắn vẫn bị lừa xoay vòng trong bóng tối.

Hơn nữa hắn không ngờ mình lại có một phát hiện tưởng như hoang đường nhưng vô cùng xác thực, mức độ Nhan Hoài Hi coi trọng một người lại vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Vì vậy, ngay khi thân phận bị bại lộ, hắn lập tức chọn cách bắt giữ Dư Doanh Hạ làm con tin.

Đúng là một món "vui mừng ngoài ý muốn"...

Tiếng cười của hắn còn vang vọng giữa gió, thì một "niềm vui bất ngờ" khác đã được chính con tin trong tay hắn trao lại.

Hắn cảm thấy một cơn đau nhói lan lên từ bụng, khi dùng thần thức nhìn xuống, mới phát hiện có một đoạn xương ngón tay cắm sâu vào trong bóng tối.

Rõ ràng thân thể hắn vốn vô hình, rõ ràng ngay cả những đòn công kích của Nhan Hoài Hi cũng không thể làm hắn bị thương, vậy mà chỉ một đoạn xương ngón tay này lại khiến linh hồn hắn run rẩy không thôi.

Đoạn xương ấy là thứ có thể phong ấn sức mạnh của Nhan Hoài Hi. Dù đối với người ngoài họ Nhan, uy lực của pháp khí này không đến mức cường đại như thế, nhưng vẫn có tác dụng phong tỏa đáng kể.

Thương thế của Nhan Hoài Hi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phản ứng đầu tiên của Dư Doanh Hạ chính là tuyệt đối không thể để Ân Đạc trong trạng thái toàn thịnh đối đầu với Nhan Hoài Hi. Trước kia Nhan Hoài Hi từng nói rằng nếu món đồ này đặt bên cạnh nàng ấy sẽ dễ bị Nhan Tranh phát hiện, vì vậy pháp khí ấy lại được giao về tay nàng, giờ đây nó đã trở thành lá bài tẩy duy nhất của Dư Doanh Hạ.

Nếu hỏi Dư Doanh Hạ có sợ không, dĩ nhiên là sợ chứ.

Đôi chân nàng hiện giờ mềm nhũn, nếu không cắn chặt răng, e rằng hai hàm răng đã đánh vào nhau cầm cập; bàn tay đang cầm khúc xương ngón tay kia run đến mức gần như cầm không vững. Đối phương sở hữu thực lực chỉ cần một ý niệm là có thể nghiền chết nàng, sát ý của hắn còn thuần túy hơn cả Nhan Hoài Hi!

Nhưng ở đời này, có nhiều thứ luôn phải đặt lên trên nỗi sợ.

Giống như hơi ấm vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay nàng, đó là nhiệt độ khi Nhan Hoài Hi nắm lấy tay nàng, là người từng ôm lấy nàng, che đi tất cả mùi máu tanh và những âm thanh kinh hoàng.

Cho dù trong sự dịu dàng ấy có chứa cả yếu tố lợi dụng, Dư Doanh Hạ vẫn chấp nhận. Dù sao, nếu Nhan Hoài Hi xảy ra chuyện, nàng cũng không thể sống nổi. Cái chết dù sao cũng là chết, nhưng giữa hai con đường đó, điều khiến nàng sợ hãi hơn chính là việc Nhan Hoài Hi gặp nạn. So ra, nàng thà chọn con đường mà bản thân có thể chấp nhận hơn.

Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù thành công hay thất bại, đều sẽ phải hứng chịu báo ứng. May mắn thay bởi sự khinh địch của Ân Đạc, nàng đã thuận lợi đâm đoạn xương ngón tay ấy vào linh hồn trong bóng tối. Nhan Tranh nói đúng, vật này quả thật là một món đồ tốt.

Khoảnh khắc Dư Doanh Hạ nhìn thẳng vào mắt Nhan Hoài Hi, nàng thấy được trong đó có cả trách móc lẫn vui mừng — trách nàng đã mạo hiểm ra tay vào lúc này, nhưng cũng vui mừng vì nàng trưởng thành nhanh đến vậy.

"Nhan...Tranh?" nhìn thấy khúc xương trong chớp mắt, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là bị đồng minh phản bội.

Hắn chỉ thất thần trong khoảnh khắc, khi vừa tỉnh táo lại liền định dùng vũ khí trên tay chém đứt cổ Dư Doanh Hạ, nhưng đã muộn, Dư Doanh Hạ đang bị khống chế bỗng cảm nhận được linh lực quen thuộc cuốn lấy mình rồi bị văng đi, còn một thân ảnh áo đỏ đã chắn giữa nàng và một kẻ nhìn như.... Ân Đạc.

"Nhan Hoài Hi!"

Dư Doanh Hạ cố gắng giơ tay kéo lấy bóng người kia, muốn nói với nàng đừng cố gắng, có thể đợi thương thế lành hẳn rồi quay lại báo thù, nhưng khi hai tu sĩ ở trình độ Luyện Hư Hợp Đạo tử chiến sinh tử thì không thể có bất kỳ do dự nào.

Làn sóng linh lực do hai nguồn sức mạnh va chạm cuốn nàng văng đi; trong ý thức cuối cùng của Dư Doanh Hạ, nàng nghe thấy tiếng gầm thét của kẻ địch: "Sao ngươi dám!?"

Trên đời này còn có chuyện Nhan Hoài Hi không dám làm sao?

Tiếng cười của Nhan Hoài Hi lúc này tự tại hơn hẳn so với lúc trước, "Ngươi đã dám ở dưới thành này đào ra một sào huyệt xác sống, ta còn ngại gì? Dù sao quen biết nhiều năm, sao không mời ta xem xem sào huyệt đó ngươi tạo ra thứ gì? Giống như ngươi nói, ta chính là chuyên gia trong lĩnh vực này."

Chẳng mấy chốc, một tiếng nổ vang chói tai vang lên, đêm tối ở Tam Khê Thành bỗng chốc hóa ban ngày. Vì hạn chế thần hồn, Ân Đạc không chặn kịp đòn tấn công của nàng, Nhan Hoài Hi giáng một chưởng xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội rồi bị xé toạc thành một hố sâu khổng lồ.

Từ trong hố sâu ấy, mùi tử khí nồng nặc và luồng quỷ khí khiến người ta choáng váng bốc lên cuồn cuộn. Đến lúc này, dù có muốn giấu giếm cũng chẳng thể giấu được nữa!

Cũng từ ký ức của hai người kia mà nàng biết, dưới thành trấn tưởng chừng yên bình phồn hoa này lại ẩn giấu một ổ xác sống khổng lồ!

Người ta vẫn nói nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất; Dư Doanh Hạ chọn ẩn thân ở đây, còn Ân Đạc cũng đem bí mật của mình chôn giấu tại chốn này — Tam Khê Thành quả thật là nơi lắm tai ương.

"Được, ngươi đã muốn chết, ta sẽ toại nguyện cho ngươi!" Kẻ bị lộ bí mật nghiến răng nói, quyết tâm chôn vùi tất cả bí mật lẫn những kẻ biết chuyện xuống lòng đất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...