[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 47: Nếm thử nụ hôn



Trong ánh nến mờ ảo, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, mối quan hệ chị em vốn đã chênh vênh này sẽ hoàn toàn vỡ nát.

Trước tình huống như vậy, Nhan Hoài Hi trầm mặc rất lâu, là nên thuận theo dục vọng của mình, hay phải gìn giữ cái gọi là tình nghĩa tỷ muội đây?

Nàng khẽ cong môi, bao năm đi theo vị môn chủ đời thứ hai của Trường Sinh Môn, thứ gọi là đạo đức cảm trong lòng nàng vốn đã ít ỏi đến đáng thương. Cái gọi là tình tỷ muội giữa nàng và Dư Doanh Hạ, chẳng qua cũng chỉ là do chính nàng muốn mà thôi. Nếu không muốn nữa, thì nàng hoàn toàn có thể tùy tâm đổi sang một kiểu quan hệ khác.

Vốn dĩ nàng chính là người tùy hứng ngông cuồng làm bậy như thế, dù là mối quan hệ nào đi chăng nữa, con thỏ nhỏ mà nàng nuôi, cuối cùng cũng chỉ có thể là của một mình nàng.

Nàng khẽ chạm vào đối phương, động tác vô cùng dịu dàng. Lần này không phải để đút thuốc, cũng không còn xen lẫn vị đắng khiến người ta chán ghét, chỉ có mùi hương đào ngọt mềm, như được hòa cùng mật ong.

Đây không phải là xung động hay dục vọng mà giữa hai tỷ muội nên có. Có lẽ, mối quan hệ giữa họ... từ lâu đã thay đổi rồi.

......

Có lẽ vì trong lòng Dư Doanh Hạ còn giấu chuyện, lại không kìm được muốn sớm xem thử kết quả của mình, nên sáng hôm sau nàng thức dậy sớm hơn hôm qua một chút.

Dư Doanh Hạ dụi mắt ngồi dậy, ngoài trời đã sáng rõ, lần này Nhan Hoài Hi không ở bên cạnh nàng.

Nàng liếc sang quyển thoại bản bên cạnh, vị trí đặt vẫn y như tối qua. Chỉ là, trước khi ngủ nàng cố tình kẹp một sợi tóc ở góc trang sách, mà bây giờ sợi tóc ấy đã biến mất. Điều đó có nghĩa là, sau khi nàng ngủ say, quả nhiên đã có người động đến cuốn sách này, đúng như nàng dự đoán.

Dư Doanh Hạ thầm che môi cười trộm, trách gì sáng sớm lại không thấy người đâu. Nếu tối qua nàng có thể giả vờ ngủ trước mặt Nhan Hoài Hi được thì tốt biết bao, có khi còn có thể nhìn thấy biểu cảm đặc biệt thú vị của nàng ấy. Chỉ tiếc là, với tình trạng hiện tại, muốn giả vờ cũng chẳng thể qua mắt nổi đối phương.

Cười được một lúc, Dư Doanh Hạ mới miễn cưỡng nín lại. Nhưng khi buông tay xuống, nàng tình cờ phát hiện mặt bên đốt ngón tay mình có một vệt đỏ nhạt.

"Cái gì vậy?"

Dư Doanh Hạ sững người, nhìn lại vị trí vệt màu rồi đưa lên một ngón tay khác - ngón tay chưa bị lem màu chạm khẽ lên môi mình. Quả nhiên, trên đầu ngón tay hiện ra một vệt đỏ thật nhạt.

Nàng nhớ rất rõ, bản thân không hề bôi son môi. Từ khi đến thế giới này, chỉ riêng việc giữ mạng đã tiêu tốn gần hết tâm trí của nàng, nên hầu như nàng chẳng bao giờ chạm đến mấy món mỹ phẩm cổ đại kia.

... Nhưng Nhan Hoài Hi thì có. Hình như Giang Lê cũng có?

Dư Doanh Hạ hoàn toàn không ngờ rằng trong đêm qua, vai trò giữa thợ săn và con mồi đã nhiều lần đảo ngược, còn vệt đỏ kia, thật ra lại là son môi của Nhan Hoài Hi. Sau khi hồi tưởng một lát, nàng chỉ cho rằng đó là do nước của loại trái cây không rõ tên mà mình ăn tối qua làm môi nhuốm đỏ.

Trái cây đó trông như mận, màu hơi đỏ, là thứ mà Phương Nguyệt Đồng mang từ trên núi về, định dùng để nấu nước đường. Có lẽ khi ăn nàng không chú ý nên mới để dính màu thôi. Nghĩ vậy, Dư Doanh Hạ liền bỏ qua điểm kỳ lạ ấy.

Nàng như thường lệ rời giường rửa mặt, rồi chuẩn bị làm bữa sáng... à không, giờ chắc phải gọi là bữa trưa rồi.

Ra khỏi phòng, nàng không thấy Nhan Hoài Hi trong sân, liền đi khắp nơi tìm, từ thư phòng cho đến gian phòng của Nhan Hoài Hi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu. Chuyện này thật lạ, bởi Nhan Hoài Hi rất hiếm khi tự mình ra ngoài, trừ khi có việc buộc phải đích thân xử lý.

Ở góc sân nhỏ, Dư Doanh Hạ trông thấy Giang Lê đang xử lý một bó thảo dược tươi, bèn bước đến hỏi thăm.

"Chủ thượng ra ngoài từ sớm rồi," Giang Lê đáp, "nói là muốn đi tìm chủ hiệu sách trò chuyện một chút. Không biết đối phương đắc tội gì, nhưng khi chủ thượng đi, sắc mặt không tốt lắm."

Nàng thầm thắp cho Dương Tầm Chu ba nén nhang trong lòng, không phải không muốn giúp, mà là khi chủ thượng nổi giận, nàng thật sự không dám liều mạng cứu người.

"Đi tìm Dương tỷ tỷ sao?" Không ổn rồi!

Trong lòng Dư Doanh Hạ lập tức dâng lên một dự cảm xấu. Nàng không hề nghĩ đến chuyện Nhan Hoài Hi sau khi đọc xong cuốn sách kia sẽ trực tiếp đi tìm Dương tỷ tỷ để tính sổ. Có lẽ do dạo gần đây Nhan Hoài Hi đối với nàng quá dịu dàng, nên Dư Doanh Hạ suýt chút nữa quên mất rằng người này trong nguyên tác chính là phản diện boss, và trong những đồng nhân mà Dương tỷ tỷ từng viết, Nhan Hoài Hi luôn là kẻ vừa đáng sợ vừa có tính tình không tốt nhất!

"Ta phải đến hiệu sách xem thử!" Dư Doanh Hạ lập tức xoay người chạy đi.

Phía sau, Giang Lê nhìn theo nàng với ánh mắt đầy khâm phục. Không nói đến dũng khí gì khác, chỉ riêng việc dám đi cứu người trong lúc này đã chứng tỏ Dư Doanh Hạ quả thật rất có nghĩa khí!

Tuy nhiên, khi Dư Doanh Hạ đến được hiệu sách, tình hình lại không tệ như nàng tưởng. Tiệm vẫn mở cửa bình thường, không khí bên trong yên ả, ít nhất là không có dấu vết đánh nhau.

Dư Doanh Hạ khẽ thở phào, rồi bước vào trong. Ở một góc, nàng thấy Nhan Hoài Hi và Dương Tầm Chu đang ngồi đối diện nhau.

Nhan Hoài Hi dường như đang nói gì đó, còn Dương Tầm Chu thì có vẻ cực kỳ căng thẳng, ngồi thẳng lưng hai chân khép chặt như một đứa trẻ đang bị mắng.

Cả hai người đều quay sang khi Dư Doanh Hạ xuất hiện. Dương Tầm Chu lập tức ném cho nàng ánh mắt cầu cứu, còn Dư Doanh Hạ thì chỉ biết ngơ ngác. Do chưa học được cách truyền âm, nàng đành dùng biểu cảm gương mặt để truyền đạt sự thắc mắc của mình.

Vốn dĩ trong ánh mắt Nhan Hoài Hi thoáng qua một tia vui mừng xen chút lẩn tránh, nhưng ngay khi thấy hai người kia ra sức ra hiệu cho nhau trước mặt mình, mà toàn bộ sự chú ý của Dư Doanh Hạ lại bị Dương Tầm Chu kéo đi, sắc mặt nàng lập tức sa sầm.

Cái liếc lạnh lẽo như băng ấy khiến Dương Tầm Chu rùng mình một cái, cổ cứng đờ quay lại nhìn Nhan Hoài Hi. Nhận được cảnh cáo, nàng chỉ biết cúi đầu, ra dáng ngoan ngoãn nhận mệnh.

Vừa nhìn sắc mặt của Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ liền biết đối phương quả nhiên nổi giận rồi, chỉ là vì hiểu lầm, nàng lại đoán sai mất lý do thật sự khiến Nhan Hoài Hi tức giận.

"Dương cô nương, vậy chuyện này giao cho ngươi xử lý đi. Ta hy vọng có thể sớm nhìn thấy quyển sách mới." Giọng nói của Nhan Hoài Hi xen lẫn ý đe dọa rõ rệt.

Tối hôm qua, tâm trạng nàng vốn đang rất tốt, nhưng sau khi rời khỏi phòng Dư Doanh Hạ, bỗng nhiên nàng nhớ đến kết cục của quyển sách kia.

Dương Tầm Chu đã để cho quyển sách ấy kết thúc bằng việc Dư Doanh Hạ mất tích, sống chết không rõ, còn cố ý cùng "Nhan Hoài Hi trong truyện" vạch ra một đường ranh giới vĩnh viễn không gặp lại.

Còn Nhan Hoài Hi trong truyện, kẻ lạnh nhạt vô tình kia chỉ thỉnh thoảng nhớ về bóng hình từng quấn quýt dưới trăng.

Nhan Hoài Hi bị tức đến mức bật cười. Đó tuyệt đối không phải việc mà nàng sẽ làm! Nếu thật sự là nàng, thì cho dù Dư Doanh Hạ có chết, có hóa thành quỷ, hồn và thân thể của nàng ấy cũng chỉ có thể thuộc về mình nàng thôi!

Thôi thì nếu là người khác viết truyện, Nhan Hoài Hi có lẽ chỉ trực tiếp đem quyển đó ra đốt cho xong. Nhưng trớ trêu thay, người viết lại là Văn Thánh Dương Tầm Chu, gia chủ Dương gia, kẻ có thể câu thông với Mệnh Thư.

Sách do nàng ta viết, cho dù có trùng hợp hay không với quỹ đạo của số mệnh, thì cái kết kia cũng thật u ám, xui rủi và chẳng lành chút nào.

Nghĩ tới đó, vẻ mặt của Nhan Hoài Hi càng lạnh lẽo hơn.

Dưới áp lực ấy, Dương Tầm Chu chỉ có thể không ngừng gật đầu, trong lòng vừa căng thẳng vừa lẩm bẩm: rõ ràng mình cũng là một tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo, sao cứ đứng trước vị Dư đại cô nương này là lại thấy sợ hãi như vậy nhỉ?

À phải rồi, là Mệnh Thư đang cảnh báo mình.

Thần thức của Dương Tầm Chu vừa chạm đến vô số sợi tơ vận mệnh, lập tức nhận được câu trả lời.

Thôi bỏ đi, vị này quả thật không thể chọc vào được. Chỉ là nàng vẫn thấy tò mò, không biết rốt cuộc chân thân ẩn dưới dáng vẻ bình thường kia là vị đại năng phương nào. Còn A Sanh thì ngược lại đúng là người phàm, hai tỷ muội này thật kỳ lạ, sao tỷ tỷ có tu vi ít nhất là Luyện Hư Hợp Đạo, còn muội muội lại chỉ có tam linh căn, đến giờ mới bắt đầu tu luyện?

Dương Tầm Chu vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Hoài Hi, lập tức dẹp hết những suy nghĩ linh tinh, quyết định thôi không truy hỏi chuyện nhà người ta nữa. Điều nàng cần lo là phải sửa lại kết cục của quyển sách kia như thế nào.

Dư Doanh Hạ vội vàng bước lên ngồi cạnh Nhan Hoài Hi, khoác tay nàng, nhẹ nhàng vuốt lông "con mèo lớn" đang xù lông. Nhưng chẳng hiểu sao, chiêu này bình thường luôn hiệu nghiệm, nay lại không ăn thua, nàng càng dỗ Nhan Hoài Hi dường như càng tức hơn, phồng má lên giận dỗi.

Mà ở đối diện, ngay phía sau Dương Tầm Chu, tấm rèm cửa dẫn vào phòng trong bị khẽ vén lên, con sói con trốn bên trong đã bắt đầu nghiến răng, cả người xù lông, trông như chỉ chực nhào ra cắn người bất cứ lúc nào.

Dư Doanh Hạ áy náy cười với nàng ta, rồi nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Nhan Hoài Hi, nói nhỏ: "Tỷ tỷ, đừng dữ như vậy, xem dọa cô nương người ta sợ đến mức nào kìa."

Dương Tầm Chu quay đầu lại, thấy Nhiếp Huyên đang lén nhìn qua khe rèm thì lập tức trưng ra vẻ mặt dữ tợn, phất tay ra hiệu bảo Nhiếp Huyên mau quay về, đừng có dính dáng đến chuyện bên này, tiểu hài tử không nên nhìn thấy những thứ mình viết ra!

Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, nếu không phải sợ bộ dạng quá hung dữ của mình sẽ khiến Dư Doanh Hạ để lại ấn tượng xấu, thì nàng đã chẳng cần phải kìm lại như vậy.

Chỉ là trong lòng nàng hơi khó chịu, Dư Doanh Hạ rõ ràng đang ngồi bên cạnh mình, nhưng từng lời từng cử chỉ đều như sợ nàng sẽ gây khó dễ cho Dương Tầm Chu.

"Dư đại cô nương cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa." Dương Tầm Chu quay đầu lại bảo đảm với Nhan Hoài Hi. Nàng cũng không ngờ chỉ vì một cái kết trong truyện mà lại bị một vị sát thần đuổi đến tận cửa. Thôi thôi, trước hết cứ tiễn vị sát thần này đi đã, rồi hẵng tính đến việc viết lại cái kết sau.

"Tỷ tỷ, hai người đang nói chuyện gì mà bí hiểm thế?" Dư Doanh Hạ vốn cho rằng là do nội dung trong truyện của Dương Tầm Chu khiến Nhan Hoài Hi tức giận đến tận nơi tìm người, nhưng nhìn tình hình trước mắt lại thấy không giống lắm, đặc biệt là khi vừa nãy lúc nàng mới đến, Nhan Hoài Hi còn nói muốn đợi Dương tỷ tỷ viết xong truyện mới?

"Cũng... cũng chẳng có gì, chỉ là tỷ tỷ của không hài lòng với hôm qua...." lời còn chưa dứt thì Dương Tầm Chu đã bị Nhan Hoài Hi khẽ ho một tiếng cắt ngang.

Dương Tầm Chu liếc nhìn sắc mặt của nàng, lập tức đổi giọng: "À, là tỷ tỷ của ngươi với ta đang bàn về một tác phẩm trước đây thôi. Ta cảm thấy Dư đại cô nương nói rất có lý, nên đang định sửa lại một chút. À đúng rồi, A Sanh, ngươi đừng vội đọc cuốn ta mới đưa hôm qua nhé, cuốn đó ta viết gấp quá, tối qua nghĩ lại thấy còn nhiều chỗ chưa ổn. Đợi ta sửa xong rồi sẽ đưa ngươi bản hoàn chỉnh."

Dư Doanh Hạ hơi cúi mắt xuống, cảm thấy lời của Dương tỷ tỷ có đầy sơ hở. Câu bị Nhan Hoài Hi chặn lại mới là thật chứ gì, hôm qua chẳng phải chỉ có mỗi cuốn đồng nhân bản của mình thôi sao? Vậy ra Nhan Hoài Hi không hài lòng với nó? Nhưng không phải là muốn hủy, mà là... muốn sửa lại?

Rốt cuộc Nhan Hoài Hi đang toan tính gì trong lòng?

Đang suy nghĩ, bụng Dư Doanh Hạ đột nhiên réo lên một tiếng. Từ tối qua uống chén canh an thần đến giờ, nàng chưa hề ăn uống gì, bụng sớm đã đói meo.

Mặt nàng thoáng đỏ lên, giây sau đã có một miếng bánh được đưa đến bên môi.

"Chưa ăn cơm à? Sợ ta sẽ làm gì Dương tỷ tỷ của ngươi nên vội vàng chạy đến, đến cả cơm cũng chưa kịp ăn?" Giọng nói của Nhan Hoài Hi vẫn dịu dàng, nhưng trong đó ẩn chứa chút nguy hiểm. Dương Tầm Chu đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh hẳn đi, mà dạo gần đây Dư Doanh Hạ đã rất thuần thục trong việc vuốt ngược lông mèo.

"Tỷ tỷ quên rồi sao, mấy ngày nay trong nhà chúng ta chẳng còn đồ ăn gì cả. Gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, ta vẫn chưa có dịp ra ngoài mua thêm. Ta nghĩ trưa nay cũng đừng bận bịu nữa, hay là ra tửu lâu ăn luôn cho tiện, nên mới đặc biệt đến tìm ngươi đấy." Dư Doanh Hạ cố ý làm vẻ không vui còn hơn so với Nhan Hoài Hi, vừa ăn bánh vừa như mang chút hờn dỗi vì bị Nhan Hoài Hi nghi ngờ, chỉ là do thân phận chênh lệch, nàng không dám nói thẳng ra mà thôi.

Mi mắt Dương Tầm Chu giật nhẹ, giọng của Dư Doanh Hạ rõ ràng có phần diễn, vậy mà không ngờ Nhan Hoài Hi lại ăn chiêu này thật. Ánh mắt vốn còn lạnh lẽo của nàng lập tức trở nên hối hận, sau đó chủ động nghiêng người sang dỗ dành muội muội của mình.

"Là tỷ tỷ sơ ý rồi, chúng ta đi ăn ở tửu lâu nhé? Đừng để đói mà mệt người..." Giọng Nhan Hoài Hi dịu dàng đến mức khiến Dương Tầm Chu người vừa bị dọa suýt chết khiếp phải rùng mình, nàng lặng lẽ xoa xoa cánh tay, phát hiện da gà đã nổi đầy một tầng.

Chưa đợi Dư Doanh Hạ lên tiếng, thì bên ngoài hiệu sách bỗng có người bước vào.

"Xin hỏi chủ quán có ở đây không?" Ngoài cửa có năm người, y phục trên người họ là trang phục chính tông của Thiên Khâu Tông, lại khác với loại thường thấy, trên tay áo và vạt áo đều thêu hoa văn sấm sét cùng kiếm vân.

Nhan Hoài Hi, vốn đã giao thiệp nhiều với Thiên Khâu Tông, chỉ thoáng nhìn liền nhận ra thân phận của họ. Đây là người của Tư Phạt Đường, nơi phụ trách tra thẩm, xử lý các hình phạt và tội lỗi trong và ngoài tông môn. Họ tìm đến đây là hoàn toàn trong dự liệu của nàng. Dù sao trước đó đã có trưởng lão chết, mà vị trưởng lão ấy còn từng muốn đổ hết tội lên đầu Dương Tầm Chu. Chỉ cần đám người Thiên Khâu Tông kia không ngu ngốc, chắc chắn sẽ lần tới nơi này.

Nàng âm thầm bước lên hai bước, chắn Dư Doanh Hạ ra sau lưng mình, rồi thuận tay nhặt một miếng bánh trên bàn nhét vào tay nàng, ra hiệu ăn tạm để đỡ đói.

"Ta là chủ tiệm ở đây, chư vị đạo hữu có chuyện gì sao?" Dương Tầm Chu lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chẳng sợ người của Thiên Khâu Tông đến điều tra.

"Xin lỗi đã làm phiền. Gần đây trong Tam Khê Thành liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng, trong tông môn của chúng ta cũng có người không may thiệt mạng, vì vậy tông chủ lệnh cho bọn ta đến điều tra. Có vài việc cần hỏi đạo hữu, e là sẽ làm phiền ít lâu." Thái độ của nhóm người này tốt hơn hẳn mấy vị trưởng lão hôm trước, những kẻ lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, nên sắc mặt Dương Tầm Chu cũng dịu đi ít nhiều.

"Không có gì, ta biết gì nhất định nói hết. Mời chư vị vào trong." Dương Tầm Chu làm động tác mời.

"Đa tạ." Người dẫn đầu khẽ gật đầu, dẫn theo bốn người còn lại cùng bước vào.

Dương Tầm Chu quay sang nói với Nhan Hoài Hi và Dư Doanh Hạ: "Nếu A Sanh còn đang đói bụng, hai người cứ đi tửu lâu trước đi. Nàng vừa mới ốm dậy, thân thể còn yếu, đừng để đói quá lại ngất."

Nhan Hoài Hi liếc qua đám người Thiên Khâu Tông một cái, rồi truyền âm hỏi:【Ngươi ở đây một mình không sao chứ?】

【Yên tâm, ta đã chuẩn bị kỹ rồi. Cho dù họ có moi cả Mệnh Thư ra tra cũng không tìm được vấn đề gì.】Dương Tầm Chu đáp lại bằng ánh mắt vững vàng, những gì nàng muốn giấu, mấy kẻ này tuyệt đối không thể tìm ra.

Nhan Hoài Hi tin tưởng nàng có thể xoay xở được, nên dẫn theo Dư Doanh Hạ người vẫn còn có chút lo lắng, cùng rời khỏi hiệu sách.

Người dẫn đầu nhóm Tư Phạt Đường im lặng dõi theo bóng hai người rời đi. Ánh mắt hắn không hề có chút cảm xúc, phẳng lặng như mặt hồ sâu, khiến Dương Tầm Chu hơi cảnh giác trong lòng.

"Hai vị vừa rồi là...?"

"Là họ hàng nhà ta. Gần đây trong nhà gặp một số chuyện, nên đặc biệt đến nương nhờ ta. Cô nương nhỏ hơn trước đây không lâu vừa phát hiện có linh căn, hiện đang theo ta tu luyện." Dương Tầm Chu thuận thế dùng lời nói mà Dư Doanh Hạ từng bịa ra, mượn cả danh tiếng nhà họ Dương để che chở cho hai người họ.

"Thì ra là thân thích." Người kia gật đầu, "Vậy đạo hữu có biết gần đây, trong mấy tháng qua, ở Tam Khê Thành này có người lạ chuyển đến không? Có thể là hai nữ tử, cũng có thể nhiều hơn, nhưng trong đó có một người bị thương khá nặng."

Dương Tầm Chu khẽ giật giật mí mắt: "Ta thì không có ấn tượng gì lắm. Tam Khê Thành là tiểu trấn nổi tiếng gần tu tiên giới nhất, người ra vào mỗi ngày đông vô kể, muốn tra ra e là có chút khó khăn. Mấy vị đạo hữu đang tìm ai vậy? Ta có thể giúp để ý giùm một chút."

Người cầm đầu trầm ngâm một lát rồi nói: "Tông chủ nói đạo hữu đáng tin, vậy ta cũng không giấu nữa. Chỉ là xin đạo hữu đừng truyền ra ngoài, một là để tránh đánh rắn động cỏ, hai là tránh gây ra hoảng loạn."

"Trước đây có tin đồn nói rằng Nhan Hoài Hi đã đến Tam Khê Thành. Khi đó chúng ta đều không để tâm, chỉ cho là lời đồn vô căn cứ. Nhưng giờ có vài bằng chứng cho thấy nàng rất có khả năng đang ẩn trong khu vực này." Giọng điệu của hắn nặng nề, như thể chỉ cần Nhan Hoài Hi thật sự ở đây thì nơi này sắp nổi lên phong ba huyết vũ.

Phía bên kia, nhân vật Nhan mỗ chân chính nào đó đang nghe lén khẽ bật cười lạnh. Những kẻ đó đề phòng nàng như thể nàng là ác quỷ, nhưng những chuyện khủng khiếp gần đây lại toàn do chính bọn họ gây ra.

Thật là châm biếm, thật là nực cười.

Chỉ có một điều khiến Nhan Hoài Hi lưu tâm, "bằng chứng" mà hắn nói là do người ta bịa đặt, hay thật sự có căn cứ? Nếu là vế sau, e rằng rắc rối sắp đến rồi.

Nhan Hoài Hi vốn là người hành sự cực đoan, ban đầu nàng định đặt mình và Dư Doanh Hạ ở đây làm mồi nhử, để bọn địch cùng sa bẫy. Nhưng giờ nàng lại do dự.

Dư Doanh Hạ mới chỉ vừa bắt đầu tu luyện, dù tiến bộ rất nhanh nhưng so với những kẻ địch của mình, tu vi nàng vẫn còn quá yếu.

Có nên để nàng tiếp tục làm "mồi nhử" phân tán lực lượng địch không? Nhỡ chẳng may bị thương thì biết làm sao bây giờ? Có lẽ nên đưa nàng đến nơi an toàn hơn thì tốt hơn đi?

"Có ai chọc tỷ tỷ không vui sao?" Dư Doanh Hạ bị Nhan Hoài Hi dắt đi, nghe thấy tiếng cười khẽ ban nãy của nàng. Tiếng cười ấy chứa cả ý chế giễu, nàng vẫn phân biệt được.

Nàng nhẹ bóp lấy lòng bàn tay Nhan Hoài Hi, cảm giác mềm mại ấy khiến Nhan Hoài Hi thu lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn người ở bên cạnh. Trong mắt nàng phản chiếu sự lo lắng của Dư Doanh Hạ, một tâm hồn và đôi mắt trong trẻo như thế, so với những thứ dơ bẩn trong Thiên Khâu Tông quả thật cao quý hơn gấp trăm lần.

Ánh mắt Nhan Hoài Hi dịu xuống: "Ta chỉ là cảm khái, có vài kẻ vừa mù mắt vừa mù tâm mà thôi."

"Đến rồi, chính là chỗ này." Nàng dắt Dư Doanh Hạ đến trước cửa tửu lâu lớn nhất Tam Khê Thành.

Tiểu nhị bên trong vừa thấy khách quý liền vội vàng chạy ra nghênh đón.

Vì vẫn còn hơi sớm so với giờ ăn, nên vẫn còn mấy gian nhã thất trống. Nhan Hoài Hi không thích bị người khác quấy rầy, nên trực tiếp chọn một gian riêng.

Nhan Hoài Hi gọi vài món, toàn là những món Dư Doanh Hạ thích ăn. Món ăn được dọn lên, Dư Doanh Hạ ăn vài miếng thì phát hiện Nhan Hoài Hi vẫn chưa động đũa. Nàng chậm lại tốc độ nhai, nuốt xuống rồi khẽ hỏi: "Tỷ tỷ không ăn sao?"

"Ta không đói, ngươi ăn nhiều một chút đi." Nhan Hoài Hi nói vậy, nhưng vẫn cầm đũa lên, ăn cùng Dư Doanh Hạ vài miếng.

Dư Doanh Hạ đương nhiên biết với tu vi của Nhan Hoài Hi, nàng đã sớm không cần ăn uống nữa. Nhưng trên bàn toàn là những món mình thích, không biết từ khi nào, Nhan Hoài Hi đã ghi nhớ rõ gần như hết thảy sở thích của nàng.

Những chi tiết nhỏ như thế khiến người ta không khỏi mềm lòng. Dù bản thân vẫn biết mình còn "hữu dụng" với nàng, nhưng Nhan Hoài Hi thật sự cần phải chu đáo đến mức này sao?

Tâm trạng vốn nhẹ nhàng của Dư Doanh Hạ bỗng trầm xuống. Nhan Hoài Hi lập tức nhận ra nàng có chút mất tập trung, thậm chí không nhận thấy một hạt cơm dính nơi khóe môi.

Nhan Hoài Hi liền lấy khăn tay ra giúp nàng lau lau, quên mất bản thân vốn có thói sạch sẽ đến cực đoan.

Vì vừa uống nước xong, đôi môi Dư Doanh Hạ mang theo chút ướt át, mềm mại như bánh đào hoa hảo hạng nhất, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn nếm thử. Lúc đầu Nhan Hoài Hi chỉ định nhẹ nhàng lau khóe môi giúp nàng, nhưng chẳng hiểu sao, đầu ngón tay qua lớp khăn tay lại khẽ vuốt lên đôi môi ấy.

Người bị lau môi hơi ngẩn ra, mình mới chỉ bắt đầu ăn thôi mà, sao lại thành ra thế này? Hơn nữa mình đâu còn là con nít, tự mình lau được mà!

Ánh mắt Dư Doanh Hạ đầy trong trẻo xen lẫn chút bối rối. Đầu ngón tay Nhan Hoài Hi khẽ run, đều là do Dương Tầm Chu, khiến nàng dạo này toàn nghĩ lệch đi.

Như lúc này chẳng hạn, Dư Doanh Hạ vẫn chẳng hay biết gì về chuyện tối qua, lại càng không biết rằng giờ đây trong lòng mình đang cuồn cuộn lên ham muốn muốn ép nàng dựa vào cửa sổ mà nếm thử hương vị kia một lần. Cảm giác nóng rát như bị lửa thiêu khiến Nhan Hoài Hi vội rụt tay lại.

"Tỷ tỷ?"

Nhan Hoài Hi giật mình hoàn hồn, cố lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: "Khóe miệng của ngươi dính một hạt cơm, ăn cơm mà còn như trẻ con mơ mộng cái gì thế?"

Dư Doanh Hạ lập tức đỏ mặt, vội đưa tay lau miệng, nhỏ giọng nói có chút ngượng: "Ừm... ở đây hình như không có món nào tỷ tỷ ngươi thích ăn, hay là để ta gọi thêm vài món điểm tâm nhé?"

"Vậy thì... gọi bánh đào hoa đi." Đáng tiếc, thứ "bánh đào hoa" ngon nhất bây giờ nàng lại chẳng thể nếm được.

Ánh mắt Nhan Hoài Hi nhìn nàng, mang theo một thứ cảm xúc mà Dư Doanh Hạ không sao hiểu nổi.

"Được rồi, để ta đi hỏi thử xem ở đây có không." Dư Doanh Hạ cũng chẳng hiểu sao, nhiệt độ trong mắt của Nhan Hoài Hi dường như khác với thường ngày, khiến nàng chỉ dám liếc nàng ấy một cái rồi lập tức tránh đi.

Thật là kỳ quái, bánh hoa đào thì cũng chỉ là cái bánh đào hoa thôi mà, sao người này lại cười như vậy chứ... Dư Doanh Hạ cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, chẳng chịu nghe theo ý mình nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...