[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 46: Mất kiểm soát
Trong lúc nhất thời, hiệu sách chìm vào tĩnh lặng. Nhan Hoài Hi khẽ nhấp một ngụm trà, là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng: "Nếu điều ngươi nói đó là thật, vậy thì hai người họ vốn đã yêu nhau, cớ gì lại phải truy sát ngươi?"Dương Tầm Chu chậm rãi đáp: "Sau này ta cũng phải suy nghĩ thật lâu mới hiểu được. Nhiếp gia đối với tam cô nương được nhận nuôi kia xem như con ruột, vẫn luôn giấu kín thân phận thật của nàng, ngay cả mấy tiểu bối trong Nhiếp gia cũng không biết. Nếu không phải ta vô tình muốn viết một quyển thoại bản về hai người họ, e rằng ta cũng chẳng điều tra ra việc họ vốn chẳng có quan hệ huyết thống."Khi Dương Tầm Chu vừa định đặt bút, nàng cũng từng nghĩ mình có hơi biến thái, ngay cả "chị em ruột" người ta mà cũng dám động niệm. Nhưng nghĩ lại, đây rõ ràng là sự chỉ dẫn của Mệnh Thư, cho dù thật có vấn đề thì đó cũng chẳng phải lỗi của nàng! Chỉ đến khi điều tra sâu hơn, nàng mới phát hiện ra bí mật mà nhà họ Nhiếp che giấu bấy lâu."Cho nên, khi ấy Nhiếp lão yêu chắc chắn vẫn chưa biết bí mật này. Vì bị ràng buộc bởi danh nghĩa chị em, nàng ta không dám để lộ lòng mình với tỷ tỷ. Bản thân nàng có lẽ thế nào cũng không quan trọng, nhưng trong thoại bản của ta lại liên lụy cả Nhiếp tam cô nương vào, Nhiếp lão yêu không chém ta thành mảnh vụn đã xem như là hạ thủ lưu tình rồi."Đây là điều mà sau này Dương Tầm Chu mới ngẫm ra. Dù tu tiên giới không câu nệ những phép tắc thế tục, nhưng việc ấy vẫn là chuyện phạm vào luân thường, là "tội danh" mà Nhiếp lão yêu tuyệt đối không thể để Nhiếp tam cô nương mang tiếng gánh chịu.Dương Tầm Chu cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nên chỉ viết duy nhất một quyển, giấu trong phòng mình để thưởng thức. Vấn đề là quyển sách đó rốt cuộc làm sao lại rơi vào tay Nhiếp lão yêu?! Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thể nghĩ ra được lời giải.Người duy nhất có thể tùy ý ra vào phòng của nàng chỉ có Nhiếp Huyên. Đứa trẻ đó mồ côi cha mẹ từ sớm, dường như có liên quan đến đám Thiên Lang yêu bên phía phụ thân nàng. Chính vì vậy gia chủ đời trước của Nhiếp gia mới mang ngoại tôn nữ về nuôi, đặt tên là Nhiếp Huyên, coi như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với đám sói yêu kia.Khi đó Dương Tầm Chu thường xuyên đến chơi ở Nhiếp phủ, vô tình phát hiện ra đứa bé nho nhỏ này. Lúc đó nàng vẫn chưa kế thừa vị trí gia chủ của Dương gia, rảnh rỗi vô cùng nên thường qua đó trêu đùa con bé. Dần dà, Nhiếp Huyên coi như lớn lên bên cạnh nàng.Phải biết rằng trong thư phòng của Dương Tầm Chu cất giấu không ít bí mật không thể để người ngoài biết. Vì vậy, ngoại trừ Nhiếp Huyên, bất cứ ai muốn vào đều phải được nàng cho phép trước.Thế nên, khi quyển sách xuất hiện trong tay Nhiếp lão yêu, Nhiếp Huyên lập tức trở thành người đầu tiên bị nghi ngờ. Nhưng thứ nhất, Dương Tầm Chu không tin đứa bé đó sẽ lén lấy đồ trong phòng mình; thứ hai, nàng lúc đó đang phải chạy trốn, không có thời gian điều tra ngọn nguồn. Vì vậy, chuyện này đành bỏ qua, không ngờ Nhiếp Huyên lại canh cánh trong lòng mãi đến bây giờ.Nhan Hoài Hi cười khẽ một tiếng: "Vậy giờ, hai vị cô nương nhà họ Nhiếp kia có biết rằng họ vốn không có quan hệ huyết thống không?"Dương Tầm Chu lắc đầu: "Chuyện đó thì ta không rõ."Nhan Hoài Hi nheo mắt, cười nhạt: "Ta đoán là chưa biết đâu. Nếu biết rồi, vị gia chủ Nhiếp gia kia hẳn chẳng còn tâm trí truy sát ngươi nữa, có khi giờ đang toàn tâm toàn ý 'bận' với vị tỷ tỷ tốt của nàng ta rồi."Vẫn có thói quen thích chơi khăm đặc trưng chỉ sợ thiên hạ không loạn, Nhan Hoài Hi đặt chén trà xuống, cố ý xúi giục: "Hay là ngươi quay lại Nam Vực một chuyến đi? Nhân lúc gia chủ Nhiếp gia còn chưa phản ứng kịp, cứ đem toàn bộ sự thật và chỉ dẫn của Mệnh Thư ném hết lên người nàng ta. Biết đâu lần này, Nhiếp gia chẳng những không tiếp tục truy sát ngươi, mà còn phải cảm ơn ngươi ấy chứ."Dương Tầm Chu bị dáng vẻ chắc nịch đầy tự tin của Nhan Hoài Hi làm cho dao động: "Làm vậy thật có tác dụng sao?""Chỉ cần hai người họ thật sự có tình cảm với nhau, ngươi cứ thử xem. Một khi biết được sự thật, ta đảm bảo vị gia chủ Nhiếp gia kia tạm thời tuyệt đối không còn tâm trí để truy cứu chuyện của ngươi đâu." Nhan Hoài Hi mỉm cười, nụ cười cong cong nơi khóe môi như một con hồ ly vừa bày xong một trò tinh quái.Dương Tầm Chu cảm thấy trong nụ cười của vị Dư đại cô nương này còn ẩn chứa điều gì đó sâu xa, nhưng nghĩ kỹ lại thì lời đối phương cũng rất có lý. Nên thử không nhỉ?Khi Dương Tầm Chu còn đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của việc ấy, chẳng ai để ý rằng Dư Doanh Hạ đang ngẩn người nhìn vào khoảng không, đôi mắt trống rỗng như bị hút vào dòng suy nghĩ của chính mình, nàng đã thất thần một thời gian rất lâu.Ngay khi nghe Dương Tầm Chu nói rằng những thoại bản kia được viết theo sự chỉ dẫn của Mệnh Thư, Dư Doanh Hạ liền nhớ tới chuyện không lâu trước đây, Dương tỷ từng nói muốn viết một quyển thoại bản về nàng và Nhan Hoài Hi.Chẳng lẽ... linh cảm đó của Dương tỷ tỷ cũng là do vận mệnh dẫn lối sao?Sau đó, hình như Dương tỷ tỷ đã rất lâu không nhắc lại chuyện ấy nữa, có phải vì linh cảm đã đứt, không còn cảm hứng viết tiếp chăng?Tâm trí Dư Doanh Hạ rối như tơ vò, hoàn toàn không nhận ra rằng Nhan Hoài Hi đã gọi tên nàng mấy lần.Mãi đến khi mu bàn tay bị ai đó khẽ vỗ một cái, nàng mới như chim sợ cành cong mà giật mình, hoảng hốt rụt tay lại.Phản ứng của nàng quá mức mạnh, khiến Nhan Hoài Hi thấy thế cũng thu lại vẻ trêu chọc, thay vào đó là sự lo lắng thật lòng: "Ngươi nghĩ tới chuyện gì vậy? Sao lại có biểu cảm này?"Dư Doanh Hạ khẽ cắn môi, nơi tay bị chạm vào vẫn còn hơi tê dại, nàng biết đó chỉ là ảo giác do tâm lý, nhưng vẫn không thể bình tâm."Ta... ta chỉ nghĩ rằng, đã nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ vị gia chủ Nhiếp gia kia sớm chẳng còn truy cứu chuyện đó nữa đâu? Dù sao cũng không phải thâm cừu đại hận gì, đâu đến mức phải ghi nhớ tới bây giờ. Có lẽ là Dương tỷ tỷ lo lắng quá thôi." Nàng thuận miệng nói để che giấu cơn bối rối trong lòng."Khả năng đó nhỏ lắm," Dương Tầm Chu uể oải nói, hàng mi rủ xuống, "Nhiếp lão yêu là kẻ thù dai nhớ lâu nhất ta từng gặp. Lúc nhỏ ta chỉ cướp của nàng ta một quả linh quả, vậy mà đến tận khi trưởng thành nàng vẫn không quên trả thù.""Để phòng vạn nhất, nếu một ngày nào đó ta thật sự biến mất, thì hiệu sách này nhờ ngươi tiếp quản." Giọng Dương Tầm Chu nghiêm túc, đây là tâm huyết của nàng, giao cho người khác nàng không yên tâm nổi."Dương tỷ tỷ ngươi đừng bi quan như vậy, dù sao hai nhà các ngươi cũng là thế giao. Tính tình của Nhiếp gia chủ có tệ đến đâu thì cũng chẳng thể thật sự làm gì ngươi đâu." Dư Doanh Hạ nhẹ giọng an ủi. Dù sao Nhiếp gia chủ cũng là người đứng đầu một gia tộc lớn, không thể hành xử như một tiểu hài tử, chỉ vì một chuyện nhỏ mà gây sóng gió khắp nơi."Có thể nàng ta sẽ không trực tiếp động đến ta," Dương Tầm Chu thở dài, "nhưng nàng ta hoàn toàn có thể dẫn đám kẻ thù cũ của ta tới vây giết." Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, nàng đã cảm thấy tương lai u ám mịt mờ.Đúng lúc ấy, tấm rèm ngăn giữa gian chính và phòng trong khẽ lay động, có người đang lặng lẽ vén một khe nhỏ. Ngoại trừ Dư Doanh Hạ còn đang mải suy nghĩ, cả Nhan Hoài Hi và Dương Tầm Chu đều đồng thời nhận ra sự bất thường này."Dương di, người đừng lo. Nếu tiểu di của ta thật sự tới, ta sẽ chặn nàng ấy lại cho ngươi chạy trước." Trong phòng trong, con sói con ngoan ngoãn nhỏ giọng tỏ chút ân cần.Dù lời con bé nghe có vẻ chu đáo, nhưng nghĩ đến chuyện mà Nhiếp Huyên vừa làm không lâu trước đó, Dương Tầm Chu lại trừng mắt nói: "Chỉ dựa vào ngươi mà muốn chặn được tiểu di của ngươi à? Lo mà tu luyện thêm vài chục năm nữa đi, may ra còn có cơ hội.""Ta có cách để chặn nàng ấy mà!" Nhiếp Huyên thấy Dương Tầm Chu không tin, liền cụp đầu, quay người trở lại phòng trong. Nàng lấy từ túi trữ vật ra một pháp cụ truyền tin nội bộ của gia tộc, hết sức cẩn trọng không gửi cho tiểu di, mà chọn một người khác để vòng vo truyền lại tin tức vừa rồi.Vị Dư đại tiểu thư lúc nãy nói đúng, nếu tiểu di biết tam di không phải là con ruột của nhà họ Nhiếp, có lẽ nàng ấy sẽ sớm chẳng còn tâm tư để truy cứu Dương di nữa.Bên ngoài, Dương Tầm Chu như chợt nhớ ra điều gì, thần bí lấy ra một quyển sách đưa cho Dư Doanh Hạ."Đây là quyển thoại bản mới, mấy hôm trước ta viết vội bên ngoài. Nếu xui xẻo thì có khi đây sẽ là tác phẩm cuối cùng của ta đấy. A Sanh, phần tranh minh họa trong sách này giao cho ngươi nhé." Dáng vẻ Dương Tầm Chu giống như đang phó thác di vật, khiến Dư Doanh Hạ chỉ có thể nhận lấy."Được, ta mang về xem." Dư Doanh Hạ cúi đầu liếc qua tên sách, Dương Tầm Chu có thói quen đặt những cái tên rất nghiêm chỉnh cho mấy quyển truyện không nghiêm chỉnh chút nào.Nàng mở trang bìa ra, và hai dòng chữ đập vào mắt:-Dục vọng ẩn sau thẩm vấn- (Tên khác: Chuyện về những năm môn chủ Ma đạo và hộ pháp yêu hận đan xen)"Phạch!" Dư Doanh Hạ lập tức gập sách lại, động tác nhanh đến nỗi Nhan Hoài Hi còn chưa kịp nhìn rõ bên trong viết gì.Sắc mặt Dư Doanh Hạ vô cùng vi diệu, khóe miệng nàng co giật, dường như không dám tin vào những gì mình vừa thấy.Động tác đó hoàn toàn khơi dậy trí tò mò của Nhan Hoài Hi. Nàng nghiêng người tới, vòng tay ôm lấy eo Dư Doanh Hạ: "Đây là sách gì vậy?"Nàng vươn tay muốn mở bìa ra, lại bị Dư Doanh Hạ tránh đi.Đôi mắt Nhan Hoài Hi khẽ nheo lại, lóe lên nét nguy hiểm, Dư Doanh Hạ càng không cho xem, nàng càng muốn xem!"Khụ... Ừm, Dư đại cô nương này, quyển đó ta vẫn chưa biên soạn xong. Nếu ngươi có hứng thú, chi bằng xem quyển khác đi? Ta ở đây vẫn còn nhiều sách hay lắm." Dương Tầm Chu nhận ra vẻ lúng túng của Dư Doanh Hạ, vội vàng chen lời đổi chủ đề.Nói mới nhớ, mối quan hệ giữa hai vị này có phải thân thiết quá mức rồi không? Khi xưa Nhiếp lão yêu và Nhiếp tam cô nương còn chẳng dính nhau đến mức ấy. Ánh mắt vị Dư đại cô nương kia dịu ngọt như mật đường, Dương Tầm Chu khẽ động ngón tay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó hiểu..."......" Khoan đã, cảm giác này rõ ràng là... một loại linh cảm chỉ dẫn nào đó!Dương Tầm Chu đột nhiên trừng lớn mắt, không thể nào chứ? Hai người này là chị em ruột, sao mình lại cảm nhận được linh cảm như thế này... Nhưng cảm giác đó vẫn không tan đi, ngược lại còn ngày càng rõ rệt hơn. Ánh mắt Dương Tầm Chu tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ giữa hai người họ thật sự có chút... tình cảm không tiện nói ra sao?!Lần này nàng khôn hơn rồi, những lời muốn nói đều nén trong lòng không dám hé ra, chỉ là nét mặt vẫn cực kỳ phức tạp.Thế nhưng Dương Tầm Chu lại không ngờ rằng, dù mình đã cố nhịn không nói, rốt cuộc vẫn đích thân đem "vật chứng" giao cho đương sự. Vẻ mặt Dư Doanh Hạ trầm trọng, trầm trọng đến mức khiến Dương Tầm Chu tưởng rằng mình viết chỗ nào sai.Sau một lúc im lặng, Dư Doanh Hạ mới hỏi: "Dương tỷ tỷ, vừa nãy ngươi nói những thoại bản mà ngươi viết đều là được Mệnh Thư chỉ dẫn... vậy những câu chuyện này, chẳng phải chính là tương lai của những người đó sao?"À, thì ra là lo cái này à. Dương Tầm Chu cố gắng làm dịu vẻ mặt rối rắm của mình, rồi vỗ vỗ vai nàng: "Đâu có dễ vậy. Vận mệnh của con người không chỉ có một đường, mỗi một lựa chọn lại rẽ ra một ngã khác. 'Mệnh Thư' chỉ cho ta một hướng đi thôi, còn phần lớn câu chuyện là ta tự viết thêm. Vận mệnh của họ, cuối cùng vẫn phải do họ tự bước ra. Nếu không những gì ta viết đâu còn là thoại bản nữa, mà là một quyển Mệnh Thư mới mất rồi."Viết về mệnh số sao thú vị bằng bịa chuyện chứ? Nếu nàng thật sự có năng lực viết ra được số mệnh, thì đâu đến mức bị người ta truy sát phải trốn khắp nơi thế này."Chỉ là hai nhân vật chính trong quyển này số mệnh đúng là khá trắc trở, hơn nữa rất kỳ lạ, chỉ dẫn từ Mệnh Thư bên kia cứ đứt quãng, như thể bị nhiễu. Ta chưa từng thấy qua thứ gì như vậy. Có lẽ... giữa hai người họ thật sự có vấn đề lớn." Dương Tầm Chu khẽ nhíu mày rồi thở dài, trông có vẻ đầy tiếc nuối.Biểu cảm của Dư Doanh Hạ hơi cứng lại, hiểu rồi, chỉ nhìn tên sách thôi cũng biết là toàn dao găm. Trong lòng nàng bỗng có chút nghẹn.【Quyển này ta viết vội trên đường, nhưng lại là quyển đặc biệt kích thích nhất trong tất cả.】 Giọng nói truyền âm của Dương Tầm Chu vang lên trong đầu Dư Doanh Hạ, giọng điệu hóm hỉnh, mang theo chút mong chờ được khen.Tay Dư Doanh Hạ khẽ run lên, đôi khi nàng thật sự không muốn cái gì mà " đặc biệt kích thích" đâu.Huống hồ... bên cạnh còn có Nhan Hoài Hi đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi nữa chứ.Thôi được rồi. Đằng nào Nhan Hoài Hi cũng hiếu kỳ như vậy, việc xấu hổ thế này không thể một mình chịu được, phải chia sẻ mới bớt ngại."Ta sẽ về đọc kỹ, xem nên vẽ minh họa thế nào cho hợp." Dư Doanh Hạ cầm quyển sách nhẹ tênh trong tay, mà sắc mặt lại nghiêm trọng như thể sắp đi thực hiện một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.Điều đó càng khiến Nhan Hoài Hi tò mò hơn, rốt cuộc trong quyển sách kia là thứ gì mà khiến Dư Doanh Hạ trông như vậy?Về đến nhà, Dư Doanh Hạ lập tức nhốt mình trong thư phòng, dặn rằng nếu đói thì bảo tửu lâu mang thức ăn đến, còn nàng cần phải nghiên cứu kỹ tác phẩm mới của Dương Tầm Chu.Có lẽ, bản tính meo meo vốn đã tò mò, mà người giống mèo như Nhan Hoài Hi cũng chẳng kém. Dư Doanh Hạ cảm nhận được ánh nhìn sau lưng nhưng vẫn giả vờ như không thấy, nàng biết Nhan Hoài Hi vẫn luôn nhìn mình.Có lẽ nàng ta có thể nhịn một lúc... Nhưng một khi thời gian trôi qua, chắc chắn sẽ tìm cách trộm xem cho bằng được.Dư Doanh Hạ ngồi trong thư phòng, sau khi làm đủ mọi công tác chuẩn bị tâm lý mới dám mở cuốn đồng nhân văn viết về mình và Nhan Hoài Hi ra. Kết quả là, vừa lật đến trang đầu tiên của phần chính văn, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.【Nhan Hoài Hi khẽ nâng cằm Dư Doanh Hạ bằng một tay, ép thuộc hạ của mình phải nhìn thẳng vào mắt mình.】【Trong mắt Dư Doanh Hạ vì khoái cảm mà ngân ngấn nước, nàng cắn chặt môi, cố không phát ra tiếng, nhưng chủ thượng của nàng nào có dễ dàng buông tha. Nhan Hoài Hi hôn xuống, động tác không hề dịu dàng. Người đang chìm trong dục niệm toàn thân run rẩy, chẳng mấy chốc liền mất kiểm soát, bật ra âm thanh mà Nhan Hoài Hi muốn nghe.】【"Tả hộ pháp của ta, nếu ngươi vẫn không chịu khai ra kẻ đứng sau, vậy ta chỉ đành tiếp tục." Trái ngược với người đang đắm chìm trong hoan lạc, giọng điệu của Nhan Hoài Hi nghe ra vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt lại khác biệt hẳn, bình tĩnh đến mức khiến Dư Doanh Hạ đau lòng.】......Dư Doanh Hạ lập tức gập sách lại, xoa xoa huyệt thái dương, đôi mày gần như nhíu chặt lại. Cả đời này nàng cũng không ngờ có ngày mình lại đọc được một H văn viết về chính mình.Đúng là kích thích nhất trong số các quyển nàng từng thấy, dù sao mấy cuốn khác đâu có vừa mở ra đã đi thẳng đến mức này, hơn nữa fanfic CP gì mà ngắn ngủn, mới mở đầu đã rút đao rồi? Còn việc tại sao mình lại là người bị giày vò chà đạp kia... nàng thật sự cạn lời rồi, không còn sức để mắng mỏ nữa.Nhưng phải công nhận, Dương tỷ tỷ miêu tả Nhan Hoài Hi rất chuẩn, đúng là người thích dùng vẻ dịu dàng ôn nhu để che giấu sự vô tình.Dư Doanh Hạ thu lại ảm đạm trong mắt, cố ép mình đừng nghĩ tiếp về mấy chuyện này nữa.Thôi vậy, tốt nhất Nhiếp gia chủ mau mau tranh thủ thời gian đến bắt Dương tỷ tỷ đi cho rồi. Chỉ cần nàng ấy không ở đây, nàng có thể hủy thi diệt tích cuốn sách này sạch sẽ, tuyệt đối không để nó sống sót đến ngày xuất bản!Nàng đặt cuốn sách trở lại bàn, nhưng mà... nếu con mèo xấu xa nhiều chuyện kia đã tò mò muốn xem đến vậy, thì nàng tất nhiên phải cho đối phương "một cơ hội" rồi. Dư Doanh Hạ khẽ cong môi.Nhan Hoài Hi đi dạo mấy vòng quanh tiểu viện, ánh mắt không kìm được mà luôn liếc về phía thư phòng. Nàng đoán Dư Doanh Hạ giờ chắc đang xem cuốn sách kia, nên lặng lẽ hóa ra một huyết hồ điệp để nó bay vào thư phòng.Đáng tiếc là cảnh tượng bên trong lại khiến nàng thất vọng, Dư Doanh Hạ chẳng hề đọc sách, mà đang chăm chú luyện thuật trên một tờ tuyên chỉ.Còn cuốn sách kia thì bị đặt ở bên phải, xem ra tạm thời Dư Doanh Hạ không có ý định lật tiếp.Nhưng không sao cả, Nhan Hoài Hi có thừa thời gian để trông nàng. Dù chẳng được xem cuốn sách ấy, chỉ cần nhìn gương mặt nghiêm túc nghiêng nghiêng của Dư Doanh Hạ thôi cũng đủ khiến nàng vui cả ngày rồi.Chỉ là... trong lòng nàng vẫn có một tia hiếu kỳ nho nhỏ, cứ như móng vuốt mèo gãi nhẹ, càng ngày càng ngứa, chẳng những không giảm theo thời gian mà còn tăng thêm từng chút một.Mãi đến bữa tối, Dư Doanh Hạ mới ra khỏi thư phòng. Nàng cất cuốn sách vào trong tay áo, không cho Nhan Hoài Hi cơ hội lén lút đọc trộm sau khi mình rời đi.Nụ cười trên mặt Nhan Hoài Hi vẫn như cũ, còn tiếng "tỷ tỷ" ngọt ngào từng tiếng một của Dư Doanh Hạ cũng chẳng khác ngày thường là mấy. Tuy mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng Giang Lê lại cứ thấy rờn rợn trong lòng, khiến nàng theo bản năng muốn tránh xa hai người kia.Kết quả là trước khi kịp chuồn đi, Dư Doanh Hạ đã gọi nàng lại."Tỷ tỷ, không biết vì sao, cứ hễ trời tối là ta lại thấy tim đập loạn, chẳng thể tĩnh tâm tu luyện được. Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên chuyện hai tên sát thủ kia... Ngươi có thể bảo Giang đại phu sắc cho ta thêm một bát canh an thần được không?" Dư Doanh Hạ khẽ lắc lắc tay áo Nhan Hoài Hi.Chuyện nhỏ như vậy, Nhan Hoài Hi tất nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn bảo Giang Lê kiểm tra lại cho nàng một lượt. Loại bóng ma tâm lý này có thể nặng hoặc nhẹ, nếu để lại vết hằn quá sâu trong lòng, về sau sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành.Giang Lê khám cho Dư Doanh Hạ xong cũng không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ nói để sau này theo dõi thêm.Đến khuya hơn một chút, sau khi uống canh an thần xong, Dư Doanh Hạ lại nài nỉ Nhan Hoài Hi ngủ cùng mình như đêm hôm trước. Bây giờ nàng đã có thể khéo léo điều chỉnh ngữ điệu và động tác của mình, mà Nhan Hoài Hi thì vốn chẳng cứng rắn được bao lâu, trái tim lạnh lẽo như băng của nàng rất nhanh đã mềm ra.Dư Doanh Hạ giả như vô tình đặt quyển sách ở bên gối, rồi nắm lấy tay áo Nhan Hoài Hi, vừa khẽ kéo vừa kể vài chuyện thú vị nghe được trong thành. Những cử chỉ nhỏ như vậy lại càng thể hiện rõ sự ỷ lại của nàng đối với Nhan Hoài Hi khi sợ hãi.Thời gian dần trôi qua, thuốc an thần dần phát huy tác dụng, Nhan Hoài Hi nhận ra người bên cạnh đã im tiếng. Nàng nhẹ nhàng đặt tay Dư Doanh Hạ trở lại trong chăn, nhưng ánh mắt lại không tự chủ bị quyển sách bên gối thu hút.Dư Doanh Hạ là thuộc hạ của nàng, cũng là con thỏ nhỏ của nàng, đồ của nàng dĩ nhiên cũng là của mình, nên nàng chỉ xem qua một chút thôi, đúng vậy, chỉ là để kiểm tra xem Dương Tầm Chu có làm hư con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nhà mình không mà thôi.Nhan Hoài Hi khẽ vận linh lực, dùng nó cuốn quyển sách lên. Nhưng vừa lật đến trang đầu tiên, ánh mắt nàng đã khựng lại, bởi trong đó xuất hiện những cái tên chân thật ngoài đời.Tuy không chỉ rõ họ tên, nhưng bốn chữ "Ma đạo môn chủ" lại khiến người ta có cảm giác như đang ám chỉ chính nàng.... Nhưng Ma đạo thì loạn thất bát tao đủ kiểu môn phái, chưa chắc đã nói về mình. Nhan Hoài Hi nghĩ vậy, rồi lật sang trang đầu của phần chính văn.Và khi nhìn thấy đoạn chữ kia, quyển sách trong tay nàng suýt rơi xuống đất.Hơi thở của Nhan Hoài Hi lập tức ngưng lại. Nhiều năm qua, hiếm có thứ gì khiến lòng nàng dậy sóng, nhưng Dương Tầm Chu lần này lại thành công.Đây, đây là cái gì vậy chứ!Mình... dùng cách này để thẩm vấn Dư Doanh Hạ sao...? Dương Tầm Chu đúng là gan to bằng trời, dám viết ra thứ như thế này!Chỉ trong một khoảnh khắc, sắc mặt Nhan Hoài Hi trở nên vô cùng đặc sắc, nhưng dù cho chuyển đổi thế nào đi nữa, màu đỏ vẫn là màu chủ đạo.Dư Doanh Hạ đã đọc quyển này chưa? Nhan Hoài Hi khép sách lại, chẳng hiểu vì sao, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là đi dạy dỗ Dương Tầm Chu, mà là quay đầu nhìn về phía người đang say ngủ bên cạnh.Trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, Nhan Hoài Hi không hiểu trái tim rối loạn kia lại như muốn nói điều gì — là hy vọng Dư Doanh Hạ nhìn thấy, hay là... không muốn nàng nhìn thấy?Nàng ngồi thất thần rất lâu, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, đến khi lấy lại tinh thần thì lại mở quyển sách kia ra. Tốc độ đọc của nàng rất nhanh, chưa đến một đêm đã xem xong toàn bộ.Tóm gọn lại, nội dung quyển sách chính là: nàng hiểu lầm, rồi Dư Doanh Hạ bị nghi ngờ, bị "thẩm vấn", mà nơi diễn ra những cuộc thẩm vấn ấy có thể là ngục tối, căn phòng, suối nước nóng... đủ mọi chỗ mà nàng có thể hoặc không thể tưởng tượng được. Tất nhiên, kiểu thẩm vấn đó hoàn toàn chẳng "chính đáng", mà công cụ dùng cũng chẳng hề "chính quy".Chỉ là nàng cực kỳ không ưa đoạn kết, Dương Tầm Chu không hề cho họ một cái kết đẹp. Nếu không phải vì phần giữa quá kích thích, chắc nàng đã xé luôn mấy trang cuối đó rồi.Nhan Hoài Hi vẫn luôn nghĩ mình đã trải qua bao sóng gió, hiện tại chẳng còn gì có thể khiến tâm tình xao động. Nhưng lúc này, khi khẽ đưa tay chạm lên gương mặt mình, quả nhiên, nó đang nóng hầm hập.Những đoạn chữ trong sách lại hiện rõ trong đầu nàng, Dư Doanh Hạ luôn kiên cường, nhưng sự kiên cường ấy cuối cùng cũng bị dục niệm bào mòn. Đến khi không chịu nổi nữa, nàng sẽ vòng tay qua cổ mình, khàn giọng gọi đi gọi lại: "Chủ thượng..."Nhan Hoài Hi khẽ hít sâu, nhịp thở lại bỗng nhiên rối loạ. Nàng chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế, càng chưa từng nghĩ chỉ vài dòng chữ thôi cũng có thể khiến bản thân mất đi bình tĩnh như vậy.Rõ ràng chỉ là nội dung trong sách, thế mà trong đầu nàng lại tự động hiện ra những hình ảnh kia, một Dư Doanh Hạ mà nàng chưa từng thấy, một giới hạn tình cảm vượt khỏi ranh giới tỷ muội. Tình ý cuộn trào như sóng dữ, ham muốn dâng lên trong lòng nghiền nát tất cả những điều mà Nhan Hoài Hi từng chấp nhất phủ nhận."Chủ thượng..." Một tiếng gọi mơ hồ, khẽ bật ra trong không gian tĩnh lặng.Bàn tay đang cầm sách của Nhan Hoài Hi khẽ run lên, trong đôi mắt hồ ly thoáng qua một tia bối rối cùng chột dạ. Nàng thật sự nghe thấy tiếng của Dư Doanh Hạ, không phải ảo giác, mà là ngay bên cạnh mình.Nàng quay đầu nhìn sang, Dư Doanh Hạ vẫn đang ngủ, thì ra là đang nói mớ. Nhan Hoài Hi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn thấp thỏm. Nàng chưa thổi tắt nến nên ánh lửa vẫn hắt lên gương mặt ngủ say của Dư Doanh Hạ, khiến nàng ấy trông dịu dàng đến lạ.Mình nhất định là điên rồi. Tất cả đều tại quyển sách khốn khiếp kia của Dương Tầm Chu! Nhan Hoài Hi vội vàng đổ hết lỗi lên đầu người kia, nhưng trong lòng nàng, hạt giống của ham muốn đã nảy mầm, mà một khi hạt giống ấy đã mọc rễ, sao dễ dàng nhổ bỏ được.Đợi đến khi chắc chắn Dư Doanh Hạ vẫn ngủ yên, không bị ác mộng quấy nhiễu, Nhan Hoài Hi mới định rời khỏi căn phòng khiến cả người nàng đều trở nên không thích hợp này. Nhưng ánh mắt lại không kìm được dừng lại trên đôi môi của người đang ngủ.Mấy ngày nay, khí huyết của Dư Doanh Hạ đã điều dưỡng tốt hơn, đôi môi vốn tái nhợt nay trở nên hồng hồng mềm mại. Trong sách, Nhan Hoài Hi sau khi nếm được đôi môi ấy thì đã nghĩ gì nhỉ?Rất ngọt... rất mềm...Trong ánh nến chập chờn, Nhan Hoài Hi bỗng giật mình nhận ra, không biết từ lúc nào, nàng đã cúi xuống. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại đúng một đốt ngón tay, chỉ cần tiến thêm chút nữa thôi, nàng sẽ chạm đến đôi môi của Dư Doanh Hạ.