[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 45: Sở thích



Nghe thấy cô nương kia nhắc đến tông chủ, sắc mặt mấy vị trưởng lão có mặt đều biến đổi khác nhau, có người chột dạ nặng nề, có kẻ lại vui mừng thản nhiên.

Tất cả những biến hóa đó đều rơi vào mắt Tư Kính Lan, vẻ mặt nàng không có chút thay đổi, nhưng trong lòng lại bật ra một tiếng cười khẽ đầy châm biếm.

Quả nhiên là một đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa. Bao nhiêu năm qua, những việc dơ bẩn mà nàng tra được ở trong cùng Bạch tỷ tỷ điều tra ở ngoài, há chỉ dừng lại ở vài bộ hài cốt bị chôn trong núi này? Chủ thượng nói không sai chút nào, tông chủ thật sự đáng thương, đến cả việc lòng người dưới tay mình đã biến chất ra sao cũng chẳng hay biết.

Nhưng tông môn này vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, trong đó vẫn còn người chính trực và lương thiện. Chỉ tiếc là người duy nhất có thể gánh vác đại cục lại trông chẳng thông minh lắm, thế nên tiểu nhân mới có cơ hội lộng hành, đến mức ngay cả một ám cọc như nàng cũng có thể bò lên vị trí kiếm thị bên cạnh tông chủ.

Ánh mắt Tư Kính Lan như vô tình lướt sang Phương Nguyệt Đồng, quả nhiên lại nhận được một cái nhìn thuần khiết đến ngô nghê, chẳng lẽ toàn bộ trí tuệ của người này đều dồn hết vào tu luyện rồi sao?

"Thì ra tông chủ đã xuất quan rồi, chúng ta lập tức trở về." Mấy vị trưởng lão tuy rằng khách khí, nhưng giọng điệu cũng có phần cứng nhắc. Dù thực lực của Tư Kính Lan không bằng họ, song nàng là kiếm thị bên cạnh tông chủ, nên họ vẫn phải nể mặt đôi phần.

"Vậy còn thi thể này thì sao..."

"Để ta mang nó đi." Tư Kính Lan mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, "Tông chủ nghe nói chuyện xảy ra ở đây thì vô cùng tức giận, người nói sẽ đích thân xem xét thi thể." Chỉ một câu, bầu không khí căng như dây đàn liền được hóa giải. Mấy vị trưởng lão đều gật đầu tán thành, chỉ có Ân Đạc, kẻ vừa tỏ vẻ trách trời thương dân ban nãy lại sa sầm mặt.

"Tông chủ chẳng phải nói muốn bế quan đột phá sao? Chuyện nhỏ nhặt như thế này, sao có thể phiền người động thân? Không bằng giao cho ta, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Ân Đạc nói với vẻ như chỉ đang lo cho tông chủ.

Nhưng người của Nhan Hoài Hi sao có thể mắc lừa hắn. Nàng dùng giọng điệu dịu dàng đáp lại: "Thiên Khâu Tông là đại tông của chính đạo, vậy mà trong nội bộ lại sinh ra thứ sâu mọt như vậy. Nếu cứ để bọn chúng tiếp tục hoành hành, sớm muộn gì cũng sẽ gặm sạch đạo thống vạn năm của tông môn. Tông chủ rất coi trọng chuyện này. Nếu không tìm ra kẻ chủ mưu, người cũng chẳng thể yên tâm bế quan. Mà nếu cưỡng ép đột phá trong tình trạng tâm cảnh bất ổn, e rằng sẽ không thành công, thậm chí còn có thể phản phệ."

Tông chủ của Thiên Khâu Tông đã đạt tới cảnh giới tối cao của thế giới này, linh lực đã đủ, điều nàng còn thiếu chính là tâm cảnh. Một khi tâm cảnh dao động mà vẫn cưỡng ép đột phá, kết cục có thể là tẩu hỏa nhập ma, thậm chí rơi xuống cảnh giới thấp hơn.

Vì vậy, bất kỳ vị trưởng lão nào không thẹn với lương tâm đều sẽ ủng hộ lý do này. Cái cớ ấy không thể chê vào đâu được, nếu Ân Đạc còn tiếp tục tranh cãi, trái lại chỉ khiến người ta sinh nghi.

Hắn đành ngậm miệng, nhưng trong ánh mắt nhìn Tư Kính Lan thoáng qua một tia âm trầm hiểm độc.

Sau đó, các trưởng lão lục tục trở về tông môn. Ân Đạc cũng đành bất đắc dĩ theo đoàn người rời đi. Đợi đến khi tất cả đều khuất bóng, Phương Nguyệt Đồng lập tức tiến đến bên cạnh Tư Kính Lan, có chút sốt ruột muốn báo lại tình hình hiện tại.

Nhưng Tư Kính Lan lập tức giơ tay che miệng nàng lại, tay kia đưa lên ra hiệu im lặng.

【Có người đang theo dõi nơi này, đừng rút dây động rừng. Những gì ngươi muốn nói, ta đều hiểu cả.】

Thấy Phương Nguyệt Đồng ngoan ngoãn gật đầu, Tư Kính Lan mới buông tay ra, không nói thêm lời nào, chỉ dùng truyền âm để tiếp tục trao đổi với nàng.

【Kính Lan, vị trưởng lão vừa chết tuyệt đối không phải là kẻ chủ mưu. Hắn chắc chắn có nhúng tay vào chuyện này, nhưng với thân phận và thực lực của hắn, còn chưa đủ để tiếp cận những thứ bị thu giữ từ Trường Sinh Môn.】

Phương Nguyệt Đồng trông thấy Tư Kính Lan thì tâm tình cũng thả lỏng được nửa phần, dù Tư Kính Lan nhập môn muộn hơn nàng nhiều năm, tư chất không tính là quá nổi trội, nhưng lại đặc biệt thông minh. Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã được tông chủ đích thân mang đi, tuy không chính thức bái sư, nhưng thân phận kiếm thị bên cạnh tông chủ, trên thực tế cũng chẳng khác gì đồ đệ.

Trước kia hai người họ không có giao tình gì, mãi đến không lâu trước đây vì một sự cố mà bị vây khốn trong một bí cảnh, từ đó mới dần thân thiết. Có Tư Kính Lan ở bên, Phương Nguyệt Đồng cảm thấy bản thân không cần phải bận tâm đến những chuyện vòng vo rắc rối nữa.

【Ta biết, tông chủ cũng biết. Những người có thể tiếp cận những thứ đó chỉ có trưởng lão nội môn mà thôi. Chính vì vậy tông chủ mới không dám tiếp tục bế quan. Dù thế nào đi nữa, một khi điều tra ra chân tướng, tông môn cũng sẽ chịu tổn hại nặng nề.】

【Nhưng nếu không điều tra, tông môn chỉ có thể tự chịu diệt vong.】Giọng Phương Nguyệt Đồng kiên định, chỉ có chặt bỏ hoàn toàn phần thịt thối rữa thì mới tránh cho cả tông môn bị chôn vùi theo.

【Phương sư tỷ, những vị trưởng lão đó ai cũng có thể là kẻ đứng sau màn, kể cả sư tôn của tỷ. Nếu kết quả điều tra thật sự chỉ ra là ông ta, ngươi sẽ làm gì?】Tư Kính Lan mỉm cười. Phương Nguyệt Đồng đáp lại dứt khoát như thế, nhưng nếu sự thật cho thấy Ân Đạc mới là kẻ gây ra tất cả, liệu nàng còn có thể quả quyết như bây giờ không?

Phương Nguyệt Đồng hơi sững người, ánh mắt nàng dừng lại nơi đôi mắt luôn ẩn chứa nụ cười của Tư Kính Lan. Nụ cười kia dường như có thể bao dung mọi cảm xúc, khiến người khác khó mà nhìn ra tâm tư thật sự, nhưng bằng trực giác được thiên mệnh ưu ái ban cho, nàng lại cảm giác như mình trông thấy một tia châm biếm sâu trong ánh mắt đó.

Câu hỏi này, ngay từ khi lòng tin đối với sư tôn bắt đầu lung lay, nàng đã từng nghĩ đến. Lúc này, nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi đưa ra đáp án:【Sư tôn vẫn luôn dạy ta: diệt cỏ tận gốc.】

Đó chính là lời giáo huấn của Ân Đạc. Nếu người từng dạy dỗ nàng nói ra câu ấy, cuối cùng lại sa đọa đến mức thành một ma đầu giết người không chớp mắt, mà không, cứ nhìn những xác sống thất bại bị giấu khắp nơi ở đây đi, kẻ chủ mưu phía sau đâu chỉ là giết người như ma quỷ, mà tâm trí đã sớm vặn vẹo đến cực điểm. Một khi đã như vậy, thì chính câu nói ấy sẽ là câu trả lời của nàng.

Tư Kính Lan suýt nữa không kìm được nét mặt ôn hòa của mình mà bật cười. Đây đại khái chính là gậy ông đập lưng ông điển hình. Không khó để đoán, ngày xưa Ân Đạc dạy dỗ Phương Nguyệt Đồng như vậy là để khiến nàng diệt trừ hết người của chủ thượng và Trường Sinh Môn. Nhưng giờ đây phong thủy luân chuyển, vòng xoay nhân quả đã đến, thanh kiếm này sớm muộn gì cũng sẽ chém ngược trở lại hắn!

Tư Kính Lan khẽ ép khóe môi, nén nụ cười rồi nói: "Ngươi quay về giúp tông chủ giữ ổn định trước đi. Đợi đến lúc thẩm vấn, đám trưởng lão đó chắc chắn sẽ quấn lấy tông chủ không yên."

"Được." Phương Nguyệt Đồng ngoan ngoãn đáp, sau đó rời đi.

Tư Kính Lan dõi theo bóng nàng khuất dần, rồi mới thu dọn thi thể dưới đất cùng những bằng chứng tội lỗi giấu trong thi quật.

Nàng được chủ thượng cài vào nơi này làm ám cọc từ rất lâu. Mãi đến bây giờ mới chính thức nhận được mệnh lệnh thật sự. Tư Kính Lan có dự cảm nhiệm vụ của mình ở đây sắp kết thúc, có lẽ đã đến lúc phải sớm chuẩn bị đường lui thích hợp.

Trong lúc suy nghĩ, nàng chợt chú ý đến một mảng bóng tối phía xa, nơi đó thoáng xuất hiện một vệt đen đậm hơn bình thường.

Thần sắc nàng lập tức trở nên cung kính, chỉ là do lo ngại vẫn còn người theo dõi ở quanh đây, Tư Kính Lan chỉ giả vờ như chưa trông thấy sự xuất hiện của chủ thượng.

【Ngươi phải cẩn thận, Ân Đạc đã bắt đầu ghi hận ngươi rồi.】

Tư Kính Lan trầm ngâm một lát rồi nở nụ cười đầy hứng thú: 【Thuộc hạ có một kế hoạch, nếu thành công thì e rằng chủ thượng sẽ không cần phí tâm tư chia rẽ đôi sư đồ kia nữa. Nhưng trước hết, thuộc hạ muốn xin chủ thượng một món pháp bảo giữ mạng.】

Nhan Hoài Hi biết rất rõ, trong đám thuộc hạ của mình, người bề ngoài trông ngoan ngoãn, điềm tĩnh và vô hại nhất chính là Tư Kính Lan, nhưng cũng là kẻ có nhiều mưu ma chước quỷ nhất.

【Pháp bảo có thể cho ngươi, nhưng bớt trêu chọc Phương Nguyệt Đồng đi.】

Tư Kính Lan lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử. Quả nhiên, đúng như Nhan Hoài Hi nghĩ, cái kế trong đầu người này tám phần chẳng phải là thứ gì đoan chính cho cam.

【Vậy... thuộc hạ chỉ hơi trêu chọc nàng một chút thôi, được không?】 Tư Kính Lan thử mặc cả.

【......】 Sự im lặng của Nhan Hoài Hi đã thể hiện rất rõ hoài nghi của nàng.

【Thuộc hạ đảm bảo sẽ trả lại cho ngài một Phương Nguyệt Đồng còn nguyên vẹn, không sứt mẻ gì.】

Đêm đó, đối với tầng lớp cao của Thiên Khâu Tông mà nói là một đêm mất ngủ, nhưng đối với Dư Doanh Hạ người lẽ ra phải liên tiếp gặp ác mộng, lại là một giấc ngủ cực kỳ yên bình.

Mãi đến khi ánh sáng ban mai tràn ngập khắp nơi, người trên giường mới mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh sáng ngoài kia khiến nàng lại rúc mình vào trong chăn, nhưng vẫn không che nổi ánh sáng chói lọi ấy.

Bỗng nhiên, bên giường vang lên một tiếng cười khẽ, có người đưa tay ra che mắt nàng, giúp nàng chắn đi luồng sáng đang quấy rầy giấc ngủ.

Là ai?

Dư Doanh Hạ nhớ rõ mình ở một mình cơ mà... chẳng lẽ là bạn đến thăm? Không đúng...

Nhà mình làm gì có những món đồ cổ xưa như thế này. Nàng đã xuyên tới một thế giới tu tiên, không chỉ bị người ta nắm giữ sinh mạng, mà hôm qua còn tự tay giết chết một người.

Nhớ lại đôi mắt trừng trừng chết không nhắm kia, Dư Doanh Hạ lập tức tỉnh hẳn. Phản ứng của nàng khi hồi tưởng lại chuyện đó giờ đã không dữ dội như hôm qua nữa, ý chí kiên cường của nàng đang từng bước học cách tiêu hóa và thích nghi với thế giới này.

Lúc này, người có thể ngồi bên giường và đưa tay che mắt cho nàng, chỉ có thể là Nhan Hoài Hi. Nàng nhớ hồi xưa khi bạn mình đi công tác xa có gửi con mèo ở nhà nhờ nàng chăm vài ngày, mà suốt quãng thời gian đó, sáng nào nàng cũng bị con mèo hư kia đập móng vào mặt để gọi dậy.

Ừm, so ra thì "con mèo hư" này quả thật dịu dàng hơn nhiều, không những không đánh thức nàng mà còn giúp nàng chắn ánh sáng... Chỉ tiếc là con mèo hư này cũng có mục đích riêng, đã như vậy, nàng cũng không thể để phí công diễn xuất của nó được.

Dư Doanh Hạ giả vờ như còn chưa tỉnh hẳn, chậm rãi xoay người, rồi rúc vào lòng Nhan Hoài Hi như thể định ngủ thêm một lát nữa.

Nhan Hoài Hi hoàn toàn không ngờ mình lại gặp được món quà bất ngờ như thế, nàng theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy người đang dựa nửa người vào lòng mình, sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút thôi, đối phương sẽ trượt khỏi vòng tay ấy.

Buổi sáng mơ màng còn chưa tỉnh hẳn, con thỏ nhỏ trong lòng thật đáng yêu, còn biết tự chui vào lòng nàng nữa chứ. Trước đây sao nàng lại không phát hiện ra chuyện thú vị như vậy nhỉ? Ừm... đúng rồi, lần trước cùng giường chung gối, con thỏ nhỏ này khi tỉnh dậy còn bị dọa đến hồn vía bay mất.

Giờ nghĩ lại, chắc là vì con thỏ nhỏ này càng ngày càng bớt đề phòng, nên mới dám ngủ trong lòng mình như thế.

Nhan Hoài Hi khẽ cong mày, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con thỏ nhỏ.

Dư Doanh Hạ suýt thì thật sự ngủ quên, trong lòng Nhan Hoài Hi rất ấm, lại còn có một cảm giác an toàn khó tả. Mãi đến giây phút cuối cùng nàng mới giật mình tỉnh dậy.

Vì sợ bản thân thật sự ngủ luôn trong lòng Nhan Hoài Hi cả ngày, Dư Doanh Hạ giả vờ như đang dần tỉnh lại. Khi ánh mắt còn vương cơn mơ màng của nàng chạm vào ánh nhìn của Nhan Hoài Hi, nàng dường như có chút ngượng ngùng, khẽ nghiêng đầu, chui đầu trở lại vào lòng Nhan Hoài Hi.

"Tỷ tỷ... thời gian có phải hơi muộn rồi không?"

Nhan Hoài Hi liếc nhìn bầu trời bên ngoài: "Chắc còn nửa canh giờ nữa là đến giờ nấu cơm trưa."

Mình vậy mà lại ngủ đến tận mười giờ sao? Canh an thần của Giang Lê quả thật lợi hại! Tối qua nàng đúng là không mơ thấy ác mộng nào, mà giấc ngủ còn vô cùng ngon.

Dư Doanh Hạ ngồi dậy, vòng tay ấm áp của Nhan Hoài Hi bỗng trở nên trống rỗng, khiến nụ cười nơi khóe môi nàng cũng nhạt đi đôi chút, trong lòng dấy lên một cảm giác hụt hẫng mơ hồ.

"Đã muộn thế rồi, sao tỷ tỷ không gọi ta dậy sớm hơn một chút?"

"Dù gì cũng không có chuyện gì gấp, ngủ thêm chút cũng tốt. Ta thấy ngươi ngủ say quá nên chẳng nỡ đánh thức. Thế nào? Tối qua ngủ ngon không, có mơ thấy ác mộng không?" Nhan Hoài Hi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của Dư Doanh Hạ.

"Ngủ rất ngon, thật phải cảm ơn Giang đại phu." Dư Doanh Hạ khẽ gật đầu. "Hôm qua hai tên sát thủ kia sau khi vào hiệu sách đã làm hỏng không ít thứ, ta vẫn chưa kịp dọn lại. Dương tỷ tỷ cũng đã về rồi, ta định sớm đến đó một chuyến để sắp xếp lại."

"Chuyện nhỏ thôi, Dương Tầm Chu tự mình cũng lo được, huống hồ còn có tiểu nha đầu Nhiếp Huyên ở đó." Trong lòng Nhan Hoài Hi khẽ "chậc" một tiếng, đúng là nàng đã quên mất chuyện Dương Tầm Chu về rồi. Hôm qua mải xem náo nhiệt, bây giờ nghĩ lại, sau này Dư Doanh Hạ chắc chắn sẽ thường xuyên lui tới hiệu sách.

Chỉ là hiện tại có chút phiền toái, con sói con Nhiếp Huyên kia trông chẳng hề vui vẻ khi phải chia "khúc xương" của mình cho người khác.

"Nếu ta nhớ không nhầm, hôm đó ta và hai tên sát thủ kia đã làm hư khá nhiều sách của Dương tỷ tỷ, ít nhất cũng nên báo cho nàng ấy một tiếng. Hai người bọn họ vẫn ổn chứ? Phía Thiên Khâu Tông có sinh nghi gì không?" Dư Doanh Hạ vẫn lo nhất là chuyện này, nếu không phải do mình, có lẽ Dương tỷ tỷ đã chẳng bị lôi vào âm mưu của Thiên Khâu Tông.

"Thiên Khâu Tông vốn chẳng sạch sẽ gì, chuyện của mình còn lo không xuể, lấy đâu ra tâm tư mà nghi ngờ người khác. Yên tâm đi, trong Thiên Khâu Tông có người của ta, nàng ấy sẽ lo dẫn hướng dư luận." Giọng nói ung dung của Nhan Hoài Hi khiến người nghe an lòng.

"Nếu ngươi muốn đến hiệu sách, thì cũng phải ăn sáng trước đã. Sau đó ta sẽ đi cùng, kẻo ai đó quay lại nơi ấy lại bị dọa khóc mất."

Dư Doanh Hạ vừa định thầm cảm khái rằng mạng lưới của Nhan Hoài Hi trong Thiên Khâu Tông còn sâu rộng hơn mình tưởng, thì đã nghe giọng nói trêu chọc của nàng ấy vang lên bên tai. Nàng hơi liếc sang, mang theo chút oán trách: "Ta mới không khóc đâu."

"Được rồi, được rồi, ngươi không khóc." Nhan Hoài Hi thuận miệng phụ họa, nhưng giọng điệu kia lại khiến người nghe nghiến răng ngứa ngáy.

Thôi vậy... Dư Doanh Hạ khẽ thở dài trong lòng. Bây giờ mình đánh cũng không lại nàng, cái mạng nhỏ này vẫn còn nằm trong tay Nhan Hoài Hi. Nhưng nếu có cơ hội, nàng nhất định muốn xem thử xem Nhan Hoài Hi khóc sẽ trông như thế nào!

Haizz... có lẽ đời này chẳng có cơ hội đó đâu, chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

Sắc mặt và biểu cảm muôn hình vạn trạng của nàng đều rơi trọn vào mắt Nhan Hoài Hi, con thỏ nhỏ này tám phần là đang nghĩ linh tinh chuyện không nên nghĩ rồi. Nhan Hoài Hi liền "trả đũa" bằng cách đưa tay bóp má nàng một cái. Da mặt Dư Doanh Hạ mềm mịn, vừa bị bóp liền ửng đỏ, kết hợp với vẻ mặt ấm ức kia, trông cứ như Nhan Hoài Hi vừa làm chuyện gì quá đáng lắm vậy.

Nhan Hoài Hi tự nhận mình không có cái sở thích biến thái như vị nhị đại môn chủ của Trường Sinh Môn, nhưng lúc này nhìn Dư Doanh Hạ như thế, trong lòng nàng lại nảy lên một ý niệm kỳ quái.

Gương mặt ấy mềm mại như vậy, chỉ cần bóp nhẹ là đỏ lên, cổ cũng mảnh khảnh yếu ớt chẳng kém. Phải, chỉ cần hơi dùng lực một chút, hẳn sẽ in ra vết bầm tím; e rằng chỉ cần hôn một cái thôi cũng sẽ đỏ... nếu tiếp tục xuống dưới nữa thì....

Dư Doanh Hạ vừa mới thức dậy, vẫn chưa ý thức rằng quần áo mình mặc hơi lỏng lẻo. Còn Nhan Hoài Hi thì nhìn rất rõ. Nàng lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng âm thầm mắng bản thân một trận.

Chắc chắn là do ở cùng môn chủ đời trước quá lâu, nên mới bị nhiễm phải mấy thói xấu ham mê kỳ quặc thế này!

Nhan Hoài Hi cố đè nén ý nghĩ không nên có, giả vờ như không có chuyện gì, đứng dậy nói: "Mau mặc quần áo tử tế, rửa mặt rồi ăn sáng đi. Ăn xong cùng ta đến hiệu sách, ta đọc xong mấy quyển rồi, tiện thể mua thêm vài cuốn."

Ở góc độ Nhan Hoài Hi không nhìn thấy, mặt Dư Doanh Hạ bỗng chốc đỏ bừng. Trước đây nàng vốn không biết những quyển sách Nhan Hoài Hi đọc suốt ngày là loại truyện gì, cho đến một lần tình cờ nàng nhìn thấy trong sách có một trang minh họa, chính là tác phẩm của chính nàng. Dù chỉ thoáng liếc qua, nàng cũng nhận ra ngay.

Từ đó về sau, Dư Doanh Hạ liền làm con đà điểu, chỉ cần không vạch trần thì coi như mình không biết Nhan Hoài Hi đang đọc gì.

Nhưng cũng vì thế, nàng lại có thể dựa vào mấy quyển sách mà đối phương đọc để đoán xem loại ám chỉ, trêu ghẹo nào sẽ khiến Nhan Hoài Hi dễ dao động nhất.

Lúc ra ngoài rửa mặt, nàng dùng nước giếng lạnh tạt lên gương mặt đang nóng bừng của mình, nhìn hình bóng phản chiếu trong nước, Dư Doanh Hạ âm thầm tự nhủ, mỗi ngày đều nên ghi nhớ, phải tránh xa tra nữ độc miệng, đen lòng kia ra!

Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng đến hiệu sách. Khi đi ngang qua con hẻm hẹp nơi Dư Doanh Hạ từng giết người, nàng liếc vào trong một cái. Mọi vết máu đã được Nhan Hoài Hi xử lý sạch sẽ, chỗ đó giờ trông sáng sủa gọn gàng chẳng khác gì bình thường, không ai có thể ngờ rằng, nơi này hôm qua từng có hai mạng người mất đi.

Dù sao bọn họ vốn là những sát thủ trong bóng tối, dù chết rồi... cũng chẳng ai đến truy cứu.

Dư Doanh Hạ nhắm chặt mắt lại, đợi đến khi quen với mùi máu tanh chỉ là do tâm lý tưởng tượng ra, nàng mới thẳng người, không liếc nhìn sang bên nào mà rời khỏi nơi đó.

Đã gần giữa trưa rồi, mà cửa hiệu sách vẫn chưa mở. Bình thường nếu Dương Tầm Chu có ở đây, nàng ấy sẽ sớm bảo Tiểu Mộc Đầu mở cửa từ lâu, hôm nay lại khác với mọi khi.

Dư Doanh Hạ đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bừa bộn bên trong vẫn y hệt như lúc hôm qua khi nàng bị truy sát. Chẳng lẽ Dương tỷ tỷ vẫn chưa trở về?

Rất nhanh, nàng đã gạt bỏ nghi ngờ này, bởi từ gian sau của hiệu sách truyền ra giọng nói có chút tức giận của Dương Tầm Chu. Đây là lần đầu tiên Dư Doanh Hạ nghe thấy Dương Tầm Chu dùng giọng điệu như vậy để quở trách người khác.

"Lá gan của ngươi lớn thật đấy! Có biết bọn họ là ai không? Có biết bây giờ bọn họ đang khát khao tìm một kẻ để gánh tội thay thế cho những chuyện bẩn thỉu bọn họ đã làm không? Nếu hôm qua không phải Dư đại cô nương che giấu cho ngươi, mà để ngươi bị đám người kia bắt được, dù tiểu di của ngươi có lập tức chạy từ Nam Vực đến, mà không... cũng chẳng kịp nữa rồi!"

"Huyết thống của ngươi bày ra rõ ràng ở đó, mấy lão hồ ly kia chỉ cần liếc mắt là nhận ra thân phận của ngươi. Chúng tất nhiên sẽ không giết ngươi, nhưng dù ta có lập tức đến Thiên Khâu Tông cướp người, đám hồ ly đó cũng sẽ khiến ngươi suốt đời phải gánh thay tội cho chúng, mang trên lưng danh tiếng của ma đạo!"

Giọng của Dương Tầm Chu càng lúc càng cao, Dư Doanh Hạ còn nghe thấy tiếng nàng tức giận đi qua đi lại trong phòng.

Nhan Hoài Hi thì dùng linh lực dựng lại những giá sách bị đổ, rồi điều khiển từng quyển một bay về đúng vị trí của chúng. Trước đây lúc tìm sách nàng đã để ý qua vài lần, trí nhớ của Nhan Hoài Hi rất tốt, hầu như đều đặt lại đúng chỗ.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương Tầm Chu rốt cuộc dừng lời răn dạy. Nàng vội vã đi ra, sắc mặt thoáng kích động.

"A Sanh! Mau để tỷ tỷ xem nào, nghe nói ngươi gặp sát thủ rồi à? Bọn khốn đó không làm ngươi bị thương chứ?" Dương Tầm Chu nhìn Dư Doanh Hạ từ đầu đến chân, xác định nàng không hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm. Còn về hai tên sát thủ kia, nàng chẳng buồn hỏi lấy một câu.

Có Dư đại cô nương ở đó, e rằng hai tên đó chẳng chừa nổi một mảnh thịt vụn, huống chi là thi thể hoàn chỉnh?

"Không sao, hai tên sát thủ đó tu vi ngang ta, chẳng làm gì được ta cả." Dư Doanh Hạ bỗng cảm giác bàn tay mình bị Dương tỷ tỷ nắm lấy nóng rát như bị lửa bén! Nàng vô thức rút tay lại, ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi thú đồng đỏ rực như lửa, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm bàn tay nàng, trông như sắp cắn xuống bất cứ lúc nào.

Là Nhiếp Huyên, người mà Nhan Hoài Hi gọi là "sói con". Dư Doanh Hạ khẽ xoa mu bàn tay mình, quả đúng như lời Nhan Hoài Hi nói, y hệt một con sói con giữ thức ăn của mình.

Dương Tầm Chu nhận ra ánh mắt sau lưng liền quay người lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, giơ tay chỉ vào trong phòng: "Vào trong mà tự kiểm điểm đi!"

Sói con vừa rồi còn nhe nanh hầm hầm, giờ lập tức thu rụt răng lại biến thành đồ chó con, còn định tỏ vẻ đáng thương với Dương Tầm Chu, đáng tiếc là Dương Tầm Chu đang bực mình nên chẳng hề xiêu lòng.

Bị mắng một trận, chó con ủ rũ cụp tai, lủi thủi quay về phòng.

"Haizz..." Dương Tầm Chu khẽ thở dài. Nàng phất tay, ba chiếc ghế cùng một chiếc bàn từ góc phòng trượt đến, ra hiệu cho Dư Doanh Hạ và Nhan Hoài Hi ngồi xuống, rồi thuận tay pha một bình trà nóng.

"Lần này thật cảm ơn ngươi. Cả ta và Nhiếp gia ở Nam Vực đều nợ ngươi một ân tình. Nếu sau này tiểu di của con bé kia đến, ta sẽ thay ngươi nói tốt vài câu." Giọng nói của Dương Tầm Chu mang theo chút buông xuôi, tự giễu nhiều hơn là cảm kích.

Tối qua nàng đã dốc sức toàn đường, lại sợ đứa nhỏ kia bị Thiên Khâu Tông phát hiện, nên đã trực tiếp xóa bỏ tên của nàng khỏi Mệnh Thư, bảo đảm cắt đứt mọi liên hệ. Việc đó tiêu hao linh lực quá lớn khiến sắc mặt nàng lúc này vẫn còn tái nhợt.

Nhan Hoài Hi khẽ gật đầu, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong mắt nàng, nhưng ân tình từ Dương Tầm Chu và cả Nhiếp gia đều không hề rẻ, nàng vẫn thản nhiên nhận lấy.

"Dương tỷ tỷ, nếu Nhiếp gia chủ thật sự đến, tình hình thật sẽ nghiêm trọng đến thế sao? Ngươi... chắc là không có làm mấy chuyện như trong lời đồn chứ?" Dư Doanh Hạ nhìn vẻ mặt "như sẵn sàng chết bất cứ lúc nào" của Dương Tầm Chu, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ.

"Lời đồn?" Dương Tầm Chu thoáng ngẩn người, như nhớ lại chuyện gì đó từ rất xa xưa. Nàng xoa trán, than: "Làm gì có chuyện đó! Không biết ai lại tung tin nhảm như thế nữa, ta thấy bọn họ viết truyện còn có năng khiếu hơn ta đấy."

"Vậy thì tốt, quá tốt rồi. Nhưng nếu thế thì sao ngươi vẫn trốn tránh Nhiếp gia chủ?" Câu hỏi của Dư Doanh Hạ khiến Dương Tầm Chu im lặng trong chốc lát.

"Chẳng lẽ... ngươi thật sự viết loại truyện kia về hai chị em nhà người ta?" Lúc trước Dư Doanh Hạ từng nửa đùa nửa thật rằng, nàng thà tin Dương Tầm Chu viết truyện tầm bậy tầm bạ giữa hai chị em nhà người ta còn hơn tin nàng là loại tra nữ đùa bỡn tình cảm người khác.

Không ngờ Dương Tầm Chu lập tức ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn đầy kinh hãi, rõ ràng là đang nói: Làm sao ngươi biết!?

Đến cả Nhan Hoài Hi đang thong thả uống trà bên cạnh cũng khẽ nhướng mày, lộ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

"...Dương tỷ tỷ, nếu thật sự là như vậy, vậy việc ngươi bị truy sát cũng không oan uổng lắm đâu." Dư Doanh Hạ nhìn nàng, gương mặt đầy vẻ khó nói nên lời.

"Ta không phải loại người đó đâu! Họ không phải chị em ruột! Hơn nữa truyện ta viết cũng chẳng phải bịa đặt, tất cả đều dựa trên thiên phú gia tộc ta truyền lại." Dương Tầm Chu thở dài một hơi, giọng mang theo vẻ bất đắc dĩ.

"Gia tộc ta, đời đời các gia chủ đều có khả năng cảm ứng với Mệnh Thư. Cho nên, mỗi khi ta nổi hứng muốn viết cái gì đó, phần lớn đều thuận theo dòng chảy của vận mệnh. Nói cách khác, họ vốn đã thích nhau, chỉ là lúc đó chưa biết mình không có quan hệ huyết thống thôi."

"Hồi đó ta còn tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện, cứ có cảm hứng thuận tay thì viết, chứ cũng chẳng cho ai xem... Không biết sao lại rơi vào tay Nhiếp lão yêu. Nàng suýt nữa bổ ta ra làm đôi đấy!"

Dương Tầm Chu lau khóe mắt, vẻ mặt như sắp dặn dò hậu sự, nói với Dư Doanh Hạ: "Nếu ta thật sự bị con bé Nhiếp lão yêu bắt đi... thì hiệu sách này, coi như tỷ tỷ tặng lại cho ngươi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...