[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 44: Dỗ ngủ
Nhan Hoài Hi đã dành suốt cả buổi chiều và bữa tối để suy nghĩ về một vấn đề, hành động lúc đó của Dư Doanh Hạ là cố ý hay vô tình.Nàng thỉnh thoảng lại len lén quan sát sắc mặt của Dư Doanh Hạ. Nhan Hoài Hi tự nhận mình rất giỏi trong việc nhìn thấu lòng người, hơn nữa còn có hồn thuật hỗ trợ, trên đời này hiếm ai mà nàng không nhìn thấu được.Thế nhưng gần đây dao động linh hồn của Dư Doanh Hạ lại dần trở nên ổn định, như thể có một lớp bảo hộ mờ ảo bao phủ lấy linh hồn nàng, khiến người ngoài rất khó nhìn thấu.Nhan Hoài Hi nghi ngờ đó là thủ bút của vị tổ tiên tốt lành kia, dù sao bản thân Dư Doanh Hạ cũng không có khả năng ấy, người duy nhất có thể làm được chỉ có công pháp mà vị tổ tiên kia để lại.Nàng khẽ thở dài trong lòng, vị tổ tiên tốt bụng ấy, thật đúng là liên tiếp khiến nàng thêm phiền toái.Mấy quyển thoại bản mà Nhan Hoài Hi từng xem đều do chính tay Dư Doanh Hạ vẽ minh họa, vì thế nàng chắc chắn rằng đối phương nhất định đã đọc kỹ từng đoạn trong đó. Đã vậy thì không thể nào không hiểu ý nghĩa ẩn sau hành động kia, chỉ có thể là cố ý hoặc vô tình mà ra.Nếu trước đây Dư Doanh Hạ chưa từng vẽ bức tranh đó, có lẽ Nhan Hoài Hi cũng chẳng đến mức bận lòng thế này. Chỉ tiếc là nàng từng tận mắt thấy qua "bằng chứng" thể hiện Dư Doanh Hạ có ý đồ khác với mình."......" Vậy rốt cuộc con thỏ hư này đang nghĩ gì đây? Nhan Hoài Hi mãi vẫn không sao hiểu nổi.Đến khi chuẩn bị bữa tối, thấy tay Dư Doanh Hạ khẽ run mỗi lần cầm dao, Nhan Hoài Hi liền dứt khoát không cho nàng vào bếp nữa mà gọi đồ ăn từ tửu lâu về.Nàng chu đáo gọi toàn món chay, dựa theo kinh nghiệm của bản thân mà đoán rằng, giờ phút này Dư Doanh Hạ ắt hẳn chẳng muốn nhìn thấy thứ gì liên quan đến thịt."Tỷ tỷ, Nhiếp Huyên cô nương và Dương tỷ tỷ bên đó vẫn ổn chứ? Ngươi có ngăn Nhiếp cô nương lại không?" Dư Doanh Hạ bưng chén trà an thần do Giang Lê đặc chế lên nhấp một ngụm. Khi mùi máu tan biến dần trong tâm trí, tinh thần nàng cũng ổn định hơn, nhớ lại lý do Nhan Hoài Hi rời đi trước đó, nàng liền lo lắng hỏi."Những kẻ đáng chết thì đã chết, kẻ không nên chết vẫn sống. Ta đã giúp nàng che giấu kỹ rồi, sẽ không ai phát hiện. Dương Tầm Chu chỉ cần đến xử lý thêm hiện trường một chút là được." Nhan Hoài Hi nói ra những lời đáng sợ ấy bằng giọng bình thản như không.Dư Doanh Hạ suýt nghẹn, lẽ ra nàng phải biết vị phản diện boss này mà ra tay, thì sao có chuyện đơn giản chỉ là "ngăn người khác giết người" được chứ. Biết đâu trên vết thương chí mạng của nạn nhân còn có phần công lao của nàng ta."Nhưng mà... dù sao đó cũng là trưởng lão của Thiên Khâu Tông, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Đến lúc điều tra ra thì..." Dư Doanh Hạ vẫn có chút lo lắng. Dù sao Thiên Khâu Tông cũng là đại tông môn lâu đời, nội tình thâm sâu, thủ đoạn chắc chắn không ít.Hơn nữa, nghe nói đệ tử của Thiên Khâu Tông đều có mệnh bài, trưởng lão càng có người chuyên trông coi. Khi có người chết đi, mệnh bài sẽ vỡ nát, tông môn sẽ biết ngay và lập tức cử người xuống núi điều tra."Cho nên tiểu nha đầu đó chọn chỗ giết người cũng khéo lắm." Nhan Hoài Hi nói, đồng thời đưa một miếng điểm tâm ngọt đến bên môi Dư Doanh Hạ.Hương vị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, lông mày đang nhíu chặt của Dư Doanh Hạ dần dãn ra."Chọn chỗ nào?""Một nơi mà đám sâu bọ của Thiên Khâu Tông từng giết người rồi chôn xác." Nhan Hoài Hi khẽ cười, trong giọng mang theo ý cười hả hê, "Đến lúc đó, e là kẻ cuống cuồng nhất sẽ không phải là chúng ta, mà là bọn sâu bọ kia.""Ta còn để lại cho chúng một món quà lớn."Dư Doanh Hạ chậm lại động tác nhai, quả nhiên nàng đã đoán đúng, Nhan Hoài Hi tuyệt đối không thể ngoan ngoãn rời đi mà không giở trò. Tuy là vậy, nhưng nghĩ đến cảnh kẻ ác bị trừng phạt, nàng vẫn cảm thấy thật sảng khoái."Nói mới nhớ... lúc này chắc Phương Nguyệt Đồng đã đến rồi mới phải." Dư Doanh Hạ liếc ra ngoài cửa sổ. Trời đã ngả tối, nhưng con Samoyed vốn mỗi ngày đều đến tìm nàng lại chẳng thấy bóng dáng đâu."Nàng ấy là phần đại lễ thứ hai mà ta gửi cho bọn chúng." Trong ánh mắt Nhan Hoài Hi thoáng lên nét giễu cợt.Nếu trong Thiên Khâu Tông còn có người thật sự trong sạch, Nhan Hoài Hi dám chắc người đó là Phương Nguyệt Đồng, còn lại thì chẳng ai đáng tin.Hơn nữa, gián điệp của nàng đã cắm sâu vào bên trong, có Phương Nguyệt Đồng ở đó, nàng cũng không cần lo đồ ngốc kia sẽ lại bị người khác xem như lưỡi đao lợi dụng nữa. Chỉ cần tránh được điều ấy, với thực lực của Phương Nguyệt Đồng, không ai có thể dễ dàng bắt nạt nàng. Nàng ấy cũng chính là người thích hợp nhất để vung dao đâm thẳng vào mặt tối của Thiên Khâu Tông."Có vẻ mấy ngày tới nàng ta sẽ bận rộn lắm, không biết còn ghé qua được hay không." Dư Doanh Hạ thu tầm mắt lại."Không cần để ý, nàng muốn tới thì tự nhiên sẽ xuất hiện vào đúng giờ ăn thôi." Nhan Hoài Hi chống cằm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Dư Doanh Hạ thật lâu.Dư Doanh Hạ biết đối phương đang nhìn mình, nhưng lại giả vờ như không hay biết. Chỉ là thời gian trôi càng lâu, ngón tay nàng khẽ siết chặt lấy tách trà, tại sao Nhan Hoài Hi lại nhìn mình lâu đến vậy? Rốt cuộc nàng ta đang định làm gì?"Doanh Hạ, tỷ tỷ có chuyện này muốn hỏi ngươi..." Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Nhan Hoài Hi mới định nói ra vấn đề khiến nàng bận lòng suốt cả buổi chiều."Chuyện gì thế?" Dư Doanh Hạ đặt chén trà xuống, hơi nghiêng đầu nhìn sang. Đôi mắt nàng vẫn còn hơi đỏ, chưa hoàn toàn khôi phục sau khi khóc, trông vô cùng đáng thương. Ánh nước còn vương nơi đáy mắt, kết hợp với nét ngây thơ dịu dàng kia, khiến tim Nhan Hoài Hi khẽ siết lại.Nếu như Dư Doanh Hạ thật sự không hề có ý đó, thì việc mình băn khoăn suốt cả buổi chiều chẳng khác nào đang ôm giữ những ý nghĩ chẳng sạch sẽ.Nhan Hoài Hi định mở miệng hỏi, nhưng lời vừa dâng lên lại nghẹn nơi cổ họng. Nàng suy nghĩ thêm một lát rồi quyết tâm dày mặt hỏi cho bằng được, để tránh vướng bận vấn đề này mãi trong lòng mình về sau.Thế nhưng khi nàng chưa kịp nói hết, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, hoàn toàn nuốt trọn câu hỏi của nàng.Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thay thế ánh hoàng hôn đang tắt dần, trở thành nguồn sáng rực rỡ nhất nhân gian trong khoảnh khắc ấy.Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy tai mình ù đi sau tiếng nổ, vang vọng đến đau nhức, đến nỗi chẳng nghe rõ Nhan Hoài Hi vừa nói gì.Lúc này, cả nàng lẫn Nhan Hoài Hi đều không còn tâm trạng để tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, toàn bộ sự chú ý của hai người đều bị tiếng nổ vang dội từ xa kia thu hút."Chuyện gì xảy ra vậy?!" Dư Doanh Hạ lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí này có thể thấy rõ hướng phát ra tiếng nổ, ánh lửa rực sáng giữa dãy núi xa xa, nhưng luồng khí lưu mạnh mẽ bị chấn động lại trực tiếp lan đến tận nơi này.Chiếc bình hoa đặt bên cửa sổ của Dư Doanh Hạ chao đảo, suýt chút nữa đổ xuống, may mà Nhan Hoài Hi kịp phân ra một luồng linh lực đỡ lấy cho ổn định.Vụ nổ ấy làm chấn động toàn bộ tu sĩ trong thành, vô số thần thức đồng loạt tỏa ra tra xét. Ngay cả những kẻ ẩn nấp trong bóng tối như bọn sâu bọ cũng bị kinh động, vội vàng phóng ra thần thức dò xét tình hình.Các linh hồn vất vưởng rải rác khắp Tam Khê Thành cùng khu vực phụ cận lập tức đem kết quả điều tra được truyền về cho Nhan Hoài Hi. Nàng nắm rõ mấy vị trí trọng yếu, nhưng vẫn chưa vội rời đi xử lý.Rõ ràng tình hình trong núi quan trọng hơn nhiều, mấy con sâu kiến nho nhỏ kia lúc nào xử lý chẳng được.Thần thức của Nhan Hoài Hi từ xa khóa chặt vào trung tâm vụ nổ, liền thấy rõ là Phương Nguyệt Đồng đang giao chiến với người của Thiên Khâu Tông. Có một kẻ trong đó phản ứng cực nhanh, chỉ là hắn e rằng cũng không ngờ, kẻ đến tìm hắn gây rắc rối hôm nay lại chính là thanh đao do chính tay hắn rèn ra."Bên kia có vài tu sĩ đánh nhau thôi, không sao cả, chỉ là một cuộc xung đột nhỏ." Nhan Hoài Hi nói hời hợt như không."Cái này mà gọi là xung đột nhỏ?" Dư Doanh Hạ vừa rồi còn tưởng mặt trời sắp rơi xuống đất, vậy mà trong miệng Nhan Hoài Hi, lại chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.Nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, với thực lực của Nhan Hoài Hi, những trận chiến của nàng chắc hẳn phải là cấp độ hủy thiên diệt địa. So ra thì vụ nổ này quả thực chỉ là chuyện vặt. Dư Doanh Hạ đành rụt người lại, ngoan ngoãn ngồi về ghế.Chỉ tội cho tiểu nhị của tửu lâu, vốn đang yên ổn mang cơm tới, ai ngờ bị tiếng nổ làm cho hoảng hồn suýt ném cả hộp thức ăn đi. May mà nghĩ đến giá trị của hộp đồ ăn, hắn liền ôm chặt trong tay, không dám buông ra.Đừng nhìn hộp cơm trông toàn là vài món chay bình thường mà lầm, nguyên liệu đều là linh vật quý hiếm trong kho của chủ tiệm, được vị khách giàu có kia đặc biệt gọi món. Cái hộp hắn ôm trong tay đáng giá cả đống linh thạch, có bán cả bản thân đi cũng không đền nổi!Tiểu nhị run rẩy ôm khư khư hộp thức ăn, hắn từng bước một đi đến tiểu viện, cẩn thận gõ cửa, mãi đến khi giao tận tay Giang Lê bên trong mới dám thở phào, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất vì nhẹ nhõm.Từ xa nhìn cảnh đó, Dư Doanh Hạ còn tưởng hắn ôm một quả bom nổ chậm nên mới cẩn thận đến vậy. Nàng còn mời người ta vào uống ngụm nước nhưng tiểu nhị chạy việc chỉ vội vàng xua tay từ chối, có lẽ cả cuộc đời này hắn sẽ chẳng bao giờ muốn tới tiểu viện này giao thức ăn thêm lần nữa.Giang Lê còn chưa mở hộp, mà mùi hương thuộc về linh vật quý hiếm đã tỏa ra thơm ngát, trông có vẻ rất ngon miệng. Thế là đến tối, nàng đánh liều ăn ké một chút.Tất nhiên, nàng đâu có ngốc mà ngồi cùng bàn với hai vị kia. Nếu làm thế, nàng sẽ thấy cảnh chủ thượng của mình chẳng động đũa mà chỉ mải chăm sóc Dư Doanh Hạ, dỗ dành nàng ăn thêm đôi miếng cho ngon miệng.Cảnh tượng đó khiến Giang Lê nhìn mà mắt đau nhói, còn cảm thấy bản thân ngồi cùng bàn là chuyện cực kỳ sai trái. Thế là nàng rất thức thời, bưng bát cơm chuồn đi mất.Cái gọi là "một lần làm được, hai lần thì suy, ba lần thì kiệt", sau khi Dư Doanh Hạ ăn cơm xong, Nhan Hoài Hi vốn định hỏi tiếp chuyện ban nãy, nhưng đến lúc mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Nhan Hoài Hi tựa bên khung cửa sổ khẽ thở dài. Bên kia, cuộc đối đầu và lục soát trong núi vẫn chưa kết thúc. Nàng vẫn hơi lo cho tiểu nha đầu Phương Nguyệt Đồng, nên một phần tâm thần vẫn luôn dõi về phía đó."Tỷ tỷ." Một cơ thể mềm mại, ấm áp, mang theo hương đào nhè nhẹ bỗng áp sát từ phía sau, đôi tay cũng quàng lấy eo nàng. Hành động bất ngờ khiến Nhan Hoài Hi sững người đứng đó, quên cả phản ứng."Sao ngươi lại thở dài? Gặp chuyện khó à?" Giọng người phía sau chỉ thuần túy là quan tâm, chẳng mang chút mập mờ nào. Nhưng động tác lại hoàn toàn trái ngược với lời nói ấy.Không... thật ra giữa tỷ muội với nhau có ôm ấp một chút cũng chẳng sao cả. Nhan Hoài Hi vô thức siết chặt bàn tay, những suy nghĩ vừa bị nàng đè nén xuống nay lại vì cái ôm kia mà lũ lượt trỗi dậy."Không có chuyện gì đâu." Giọng nàng hơi cứng, chính nàng cũng nghe ra điều đó.Giang Lê đứng ngoài cửa sổ, trong tay là bát canh an thần do nàng nấu theo yêu cầu của chủ thượng. Ban đầu còn định mang thẳng vào, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy hai bóng người đang ôm nhau bên khung cửa, nhất thời tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, đành phải ra hiệu cho Nhan Hoài Hi từ bên ngoài."Giang Lê đã nấu xong canh an thần rồi, uống vào sớm một chút sẽ dễ ngủ, nó còn giúp tránh ác mộng nữa."Nhan Hoài Hi khẽ vỗ lên đôi tay đang đặt ở eo mình, hơi nghiêng người, nhưng đúng lúc ấy, nàng chợt cảm nhận một thứ mềm mại ấm nóng lướt qua má.Cả hai cùng sững sờ trong giây lát. Nhan Hoài Hi lập tức hiểu đó là gì, dù biết chỉ là vô tình, nhưng nhịp tim của nàng vẫn loạn nhịp, chẳng cách nào khống chế nổi.Nhất là khi thấy Dư Doanh Hạ khẽ nghiêng ánh mắt, dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt nàng mang theo vẻ thẹn thùng nhàn nhạt, Nhan Hoài Hi bỗng cảm giác có thứ gì đó đã phá vỡ phòng tuyến trong lòng mình, âm thầm bén rễ và nảy mầm ở nơi tim."Vâng." Dư Doanh Hạ ngoan ngoãn gật đầu.Giang Lê thấy cửa mở mới rón rén bước vào, cúi đầu đặt bát canh lên bàn, nàng không dám ngước nhìn lung tung, làm xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.Canh an thần có vị đắng gắt nhưng Dư Doanh Hạ vẫn bình thản uống hết, không hề nhăn mặt.Nhan Hoài Hi định thổi tắt nến để nàng nghỉ ngơi, còn mình thì phải lên núi một chuyến. Thế nhưng, ngay khi ngọn nến vừa tắt, tay nàng lập tức bị người nắm chặt.Nàng nghe thấy Dư Doanh Hạ khẽ gọi một tiếng "tỷ tỷ", giọng mang theo nỗi bất an mơ hồ, cùng chút cầu khẩn nũng nịu.Dù đối phương chẳng nói thêm gì, nhưng Nhan Hoài Hi đã hiểu được hết ý trong lời gọi ấy.Dù sao thì tiểu nha đầu Phương Nguyệt Đồng kia cũng khá dữ dằn, nhất thời chắc chắn không thiệt thòi đâu, đến muộn một chút cũng chẳng sao.Nhan Hoài Hi đặt bát sang bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh Dư Doanh Hạ, dịu giọng nói: "Tỷ tỷ sẽ ở đây với ngươi, đừng sợ."Giọng nói của Dư Doanh Hạ nửa thật nửa giả, trong đó vừa có chút cố ý làm nũng, lại vừa ẩn giấu nỗi sợ thật sự. Nàng sợ trong bóng tối sẽ lại có lưỡi dao lóe sáng đâm tới, sợ máu tươi và thịt vụn bắn lên mặt mình. Thế nhưng, mọi sợ hãi ấy đều dần tan biến theo từng lời nói khe khẽ của Nhan Hoài Hi.Hơi ấm trong lòng bàn tay Nhan Hoài Hi còn hiệu nghiệm hơn bất kỳ chén canh an thần nào.Giang Lê đang đi dạo tiêu thực bên ngoài thì nghe trong phòng Dư Doanh Hạ vang lên tiếng chủ thượng khe khẽ ngâm nga. Nàng dụi dụi tai, nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng dù có dụi bao nhiêu lần, tiếng hát dịu dàng ấy vẫn không hề biến mất.Giai điệu chậm rãi, êm dịu đến mức khiến người ta cũng thấy buồn ngủ. Nếu chỉ là vì Dư Doanh Hạ lần đầu giết người mà tâm thần bất ổn, bát canh an thần của mình cũng đủ rồi mà? Sao chủ thượng còn phải đích thân ngồi cạnh giường người ta, dịu dàng hát ru như vậy?Giang Lê im lặng, rồi dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ để ổn định tâm trạng một "con mồi", chủ thượng đối xử tốt đến mức này có phải hơi quá đáng rồi không? Thử nghĩ ngược lại xem, nếu người nằm trên giường là mình, e rằng đã sớm sa vào cạm bẫy của chủ thượng không thể thoát thân.Càng nghĩ càng thấy thương cho Dư Doanh Hạ, nếu thật sự vì thế mà động lòng với chủ thượng, thì đối với nàng ấy, e rằng sẽ là một vết thương sâu khó lành.Ban đầu nàng còn phẫn nộ, muốn chủ thượng nhanh chóng xử lý kẻ có ý đồ bất thuần kia, nhưng chẳng ngờ nàng lại dùng cách "hành hạ" người ta như thế này. Với thân phận người biết rõ chân tướng, Giang Lê bỗng thấy có chút áy náy.Không hổ là chủ thượng, lòng dạ sắt đá, thủ đoạn lạnh lùng, thế mà vẫn có thể diễn được như chẳng hề có cảm xúc.Ý nghĩ của Giang Lê cứ thế trôi xa. Không biết đã qua bao lâu, tiếng hát trong phòng mới dần biến mất.【Giang Lê.】 Giọng truyền âm bất ngờ vang lên khiến nàng giật mình, vội vàng bước nhanh vào phòng của Dư Doanh Hạ.Trong phòng, nến đã tắt. Nhưng với tu sĩ, bóng tối chẳng ảnh hưởng mấy, Giang Lê vẫn nhìn rõ chủ thượng đang ngồi bên mép giường, gương mặt dịu dàng đến mức khó mà diễn tả thành lời.Dư Doanh Hạ đã ngủ, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, trông vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn. Bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay chủ thượng, như người sắp chết đuối níu lấy cọng rơm cuối cùng. Nhìn cảnh ấy, trong lòng Giang Lê cũng khẽ dấy lên niềm thương cảm. Người xưa nay ghét bị chạm vào như chủ thượng, vậy mà để người ta nắm tay đến tận bây giờ vẫn chưa buông ra.Người ta đã ngủ say rồi, giờ còn cần phải "diễn" nữa sao?Giang Lê hơi ngẩn người, luôn cảm thấy có gì đó không đúng."Thiên Khâu Tông đang xảy ra nội loạn, ta phải đi xem một chuyến. Trước khi ta quay lại, ngươi ở trong phòng canh chừng nàng, đừng để có kẻ không có mắt đến quấy rầy." Giọng Nhan Hoài Hi rất khẽ, gần như chỉ đủ để người đối diện nghe thấy."Rõ." Giang Lê hiểu mối lo của chủ thượng. Lúc ban ngày khi chủ thượng vừa rời đi, Dư Doanh Hạ lập tức gặp phải ám sát. Trùng hợp đến mức khiến người ta phải nghi ngờ, dường như có ai đó vẫn luôn theo dõi nơi này, chỉ chờ khi Dư Doanh Hạ ở một mình mới ra tay.Nhưng Giang Lê lại cảm thấy sự che chở và dung túng mà chủ thượng dành cho Dư Doanh Hạ dường như đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của một "công cụ", thậm chí còn vượt hơn cả đối với một thuộc hạ như nàng. Chẳng lẽ chủ thượng còn có mưu tính gì khác sao? Nếu vậy... thì con thỏ nhỏ kia thật sự quá đáng thương rồi.Nhan Hoài Hi thử rút tay mình về, nhưng Dư Doanh Hạ dù đang ngủ say vẫn như có cảm giác, còn vô thức siết chặt hơn, nhất quyết không chịu buông ra."Ngoan nào, ta sẽ quay lại ngay thôi." Nhan Hoài Hi kiên nhẫn dỗ dành, chẳng biết phải tốn bao lâu mới nhẹ nhàng rút được tay mình về.Nàng đặt bàn tay Dư Doanh Hạ lại vào trong chăn, sau đó ngồi yên bên cạnh thêm một lúc, chờ chắc chắn rằng nàng sẽ không bị đánh thức mới nhẹ nhàng đứng dậy."Chủ thượng, ngài yên tâm đi, thuốc an thần của thuộc hạ dùng toàn là dược liệu hảo hạng, đảm bảo Dư Doanh Hạ có thể ngủ một giấc đến sáng, tuyệt đối không bị tỉnh giữa chừng." Giang Lê nhỏ giọng nhắc, chỉ sợ chủ thượng quá mức cẩn trọng là đang nghi ngờ y thuật của mình.Kết quả là chủ thượng chỉ liếc nàng một cái lạnh lùng, khiến Giang Lê lập tức ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa.Khoảng cách giữa người với người đúng là quá lớn, đây mới là dáng vẻ thường ngày của chủ thượng chứ, vừa rồi nhìn thôi mà nàng còn suýt tưởng chủ thượng bị đoạt xá rồi!"Ta đi một lát sẽ về.""Vâng."Nhan Hoài Hi bước đi thật nhẹ, rồi dần dần biến mất trong màn đêm.Đợi đến khi bóng áo đỏ ấy hoàn toàn khuất dạng, Giang Lê mới khẽ thở phào, gương mặt hiện rõ vẻ phức tạp. Nàng nhìn về phía người đang ngủ say, giọng mang chút nặng nề: "Chủ thượng của chúng ta là người sắt đá vô tình, ngươi... tốt nhất đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ."Giang Lê chợt nhớ đến những câu chuyện ngược tâm trong mấy cuốn thoại bản từng đọc, nếu những bi kịch ấy đặt vào Dư Doanh Hạ và chủ thượng... nàng không khỏi thở dài một hơi.Đêm dài tĩnh mịch, Giang Lê mang một chiếc ghế nhỏ đến góc phòng ngồi xuống, lấy ra cuốn thoại bản cuối cùng mà mình còn giữ được, đây là vì không có tranh minh họa nên mới thoát khỏi tay chủ thượng, mượn ánh sáng của dạ minh châu mà đọc."Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên từ dãy núi xa xăm. Giang Lê theo phản xạ nhìn về phía giường, may là thuốc an thần hiệu quả, Dư Doanh Hạ vẫn ngủ yên, không hề bị đánh thức.Tính ra thời gian, chủ thượng chắc hẳn đã đến nơi ấy rồi, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà lại tạo ra động tĩnh lớn đến thế.Đêm đó, người dân bình thường trong Tam Khê Thành phải trải qua một đêm kinh hoàng nhất. Nhiều người tưởng rằng tiên nhân nổi giận, giữa đêm tối đều run rẩy cầu khấn, mong thần tiên nguôi cơn thịnh nộ.Thực ra, tiếng nổ đầu tiên là do có kẻ định phá hủy nơi chôn giấu xác chết, định nổ tung chỗ đó để xóa sạch dấu vết, nhưng Phương Nguyệt Đồng đã chặn được đòn công kích ấy, khiến âm mưu của đối phương thất bại.Tiếng nổ thứ hai, là để giết người diệt khẩu.Phương Nguyệt Đồng sắc mặt xanh mét, đứng trước cửa động giấu xác. Ngay khi hay tin trưởng lão của tông môn bị giết, nàng lập tức triển khai tìm kiếm khắp toàn Tam Khê Thành cùng các khu vực lân cận. Lần theo hướng linh lực biến mất của các trưởng lão, nàng tìm được đến thi quật chứa xác, nơi mà trước đây cô nương kia từng đưa nàng đến.Trong động, nàng phát hiện vài thi thể. Phương Nguyệt Đồng cố nén cơn phẫn nộ, lặng lẽ rút lui, định giăng lưới chờ thỏ, xem thử có ai quay lại để tiêu hủy chứng cứ hay không.Quả nhiên, chẳng bao lâu sau có người xuất hiện, là một trưởng lão ngoại môn. Vừa nhìn thấy thực lực của đối phương, Phương Nguyệt Đồng liền nhận ra phía sau hắn chắc chắn còn có kẻ che giấu sâu hơn nữa; người có thể tiếp xúc với các việc của Trường Sinh Môn ít nhất cũng phải là trưởng lão nội môn.Người nàng để lại theo dõi vừa mới báo tin, chẳng mấy chốc, ngoại trừ tông chủ đang bế quan, các trưởng lão nội môn đều có mặt đầy đủ. Chính vì vậy, Phương Nguyệt Đồng khó lòng xác định ai mới là kẻ đứng sau vị trưởng lão ngoại môn kia.Sư tôn của nàng phụ trách thẩm vấn người đó, nhưng không biết vì sao, vị trưởng lão ngoại môn ấy lại thoát khỏi trói buộc ngay dưới mắt các trưởng lão, còn định bỏ chạy! Phương Nguyệt Đồng lập tức muốn gọi người bắt sống lại, song một trưởng lão nội môn đã "vô tình" ra tay quá mạnh, đánh chết hắn ngay tại chỗ!Trưởng lão ấy trông vô cùng hoảng loạn, không ngừng giải thích rằng mình khống chế lực đạo rất chuẩn, tuyệt đối không thể khiến đối phương chết. Nhưng sự thật là, ngay cả linh hồn của kẻ đó cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ.Manh mối vất vả mới có lại đứt đoạn lần nữa, khiến Phương Nguyệt Đồng rơi vào mơ hồ. Nhưng trực giác nhạy bén của nàng lại không ngừng mách bảo, khiến ánh mắt nàng khẽ chuyển về phía sư tôn, người đã để vị trưởng lão ngoại môn kia thoát khỏi tầm kiểm soát.Trưởng lão ngoại môn kia thua kém sư tôn nàng đến hai đại cảnh giới, vậy mà vẫn có thể thoát khỏi tay sư tôn?Nàng biết mình không nên nghi ngờ sư tôn, nhưng gần đây mọi chuyện đều trùng hợp một cách kỳ lạ. Dù không muốn, nàng cũng không thể tiếp tục nhắm mắt tin tưởng như trước nữa.Ân Đạc chỉ khẽ thở dài than cho tông môn xuất hiện kẻ phản bội, dáng vẻ trách trời thương dân ấy chẳng khác gì tiên nhân. Ngoài Phương Nguyệt Đồng ra, dĩ nhiên chẳng ai nghi ngờ ông ta đã ra tay giở trò."Xem ra những vấn đề gần đây trong tông môn đều do hắn gây ra. Không ngờ trong hàng ngũ trưởng lão lại xuất hiện loại sâu mọt như vậy, đúng là làm nhục tông môn! Chết rồi cũng đáng!" Có người thản nhiên kết luận, cố ý muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu vị trưởng lão ngoại môn đã chết.Phương Nguyệt Đồng đương nhiên không đồng ý, đang định mở miệng tranh luận thì đột nhiên, một giọng nói vang lên từ xa, cắt ngang lời nàng sắp thốt ra."Chư vị trưởng lão, tông chủ mời mọi người lập tức quay về, thi thể này cũng mang theo." Từ trong bóng tối, một cô nương khoác y phục của Thiên Khâu Tông bước ra. Nàng có dung mạo dịu dàng, khí chất yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, đối diện với những trưởng lão đã hoặc sắp chạm đến đỉnh của tu chân giới vẫn giữ thái độ bình thản, không hề tự ti.Cách ăn mặc của nàng hết sức giản dị, điểm sáng duy nhất là chiếc túi hương màu hồng nhạt đeo bên hông, gần như y hệt món mà Phương Nguyệt Đồng từng tặng cho Dư Doanh Hạ.Ánh mắt Phương Nguyệt Đồng sáng lên, nàng lập tức hiểu, viện binh của mình đã đến rồi.Cô nương kia liếc nhìn Phương Nguyệt Đồng, khẽ mỉm cười, rồi thu ánh mắt lại.Đúng là ngốc nghếch thật, cũng không hiểu vì sao chủ thượng lại chiếu cố nàng đến thế, không chỉ phái mình đến bảo hộ nàng, mà còn đích thân vào núi giúp nàng chặn lấy linh hồn suýt nữa bị diệt khẩu.