[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 43: Phản sát
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Dư Doanh Hạ thật sự phải cảm tạ nguyên chủ, chính bản năng mà người đó đã rèn luyện cho thân thể này đã cứu nàng một mạng. Gặp phải hiểm cảnh sinh tử, cơ thể nàng theo phản xạ lập tức nhào về hướng duy nhất có thể tránh được đòn tấn công của đối phương.Bàn chân phải của nàng bị tấm lưới đen sì trói chặt. Dư Doanh Hạ tránh được cú đánh chí mạng kia, nhưng lại không có cách nào thoát thân. Tên sát thủ đánh hụt một chiêu liền lập tức xoay người, còn kẻ vừa bị đá tảng đập cho choáng váng khi nãy cũng loạng choạng đứng dậy, xem ra đã hồi sức.Nàng đang ở trong lối hẹp giữa hai cửa tiệm, cả lối trước lẫn sau đều bị chặn, mà chân phải lại bị lưới đối phương giữ lại. Giờ phút này, nàng cảm nhận rõ ràng mình đã thật sự rơi vào đường cùng.Nghĩ đến điều đó, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu nàng lại là Nhan Hoài Hi, hy vọng nàng ấy có thể cảm nhận được chuyện xảy ra ở đây mà quay lại cứu mình."..." Một vị đắng chát lan ra nơi đáy lòng. Dư Doanh Hạ thở gấp, tự cười giễu mình, cầu người chẳng bằng cầu mình. Thay vì hy vọng vào một cứu viện chưa chắc đến, chi bằng tìm cách tự mình vượt qua cửa ải này.May mắn là nàng vẫn giữ thói quen mang bút bên người. Đó không phải cây bút bình thường, mà là một loại pháp khí, tuy không phải thượng phẩm, nhưng giờ phút này lại là vũ khí duy nhất nàng có thể dùng.Dư Doanh Hạ âm thầm nhắc nhở bản thân, nàng đã nhập đạo rồi, có thể vận dụng linh lực. Những tên sát thủ này, nhiều lắm cũng chỉ ở cảnh giới Luyện Kỳ Trúc Cơ mà thôi, nếu cao hơn một đại cảnh giới thì nàng đã chẳng có cơ hội sống sót.Nàng không phải kẻ tay không tấc sắt nữa. Nghĩ lại, ngay cả khi chưa có chút linh lực nào, nàng vẫn từng dùng đá đập chết một cái xác sống. Giờ chỉ có hai tên sát thủ, nàng vẫn có cơ hội phản sát!Tên sát thủ đầu tiên lao tới là kẻ chưa bị thương. Con dao găm trong tay hắn vẽ lên mấy tia hàn quang giữa không trung, luồng linh lực bén nhọn xé toạc lớp kết giới yếu ớt mà Dư Doanh Hạ dựng lên tạm thời.Tất nhiên, nàng không hề trông mong lớp linh lực ấy có thể ngăn được hắn. Đó chỉ là một chiêu nghi binh để khiến hắn phân tâm trong khoảnh khắc mà thôi. Ngay khi lưỡi dao của hắn xuyên thủng kết giới, thuật pháp Hồn Đạo của nàng cũng đã chuẩn bị xong!Tên sát thủ bỗng khựng lại. Dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt, trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của hắn thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, mất kiểm soát."Chuyện... gì vậy..."Cơ thể hắn dường như không còn nghe theo mệnh lệnh của chính mình nữa.Đúng lúc đó, sát thủ phía sau Dư Doanh Hạ cũng lao đến, hơi thở lạnh lẽo và sát khí kề cận ngay sau lưng. Nàng biết, thời gian dùng Khống Hồn Thuật là có hạn, vậy nên trong thời gian ngắn ngủi ấy, nàng phải tận dụng và phát huy đến mức cực hạn!Dư Doanh Hạ cắn răng, siết chặt mấy sợi hồn tuyến, kéo mạnh kẻ đang mất kiểm soát kia về phía mình. Hồn tuyến lần lượt đứt gãy, cơn đau nhức dữ dội từ não truyền đến khiến khuôn mặt nàng tái nhợt, nhưng nàng vẫn cố nén, dứt khoát hoán đổi vị trí của cả hai!"Phập!"Âm thanh sắc bén của vật thể đâm xuyên qua da thịt vang lên. Tên sát thủ bị nàng kéo về phía sau đã bị chính đồng bọn của mình đâm trúng!"Aaaa!!!" Một tiếng thét thảm thiết vang lên. Tiếng động này lẽ ra phải đủ lớn để thu hút người bên ngoài chạy tới, nhưng nơi này đã được chúng bố trí kết giới từ trước, dù có ồn đến mấy cũng không thể truyền ra ngoài.Bởi trước đó liên tục thất bại, tên sát thủ thứ hai vốn đã đầy bụng oán khí, lần này hắn dứt khoát tung ra sát chiêu của mình. Thanh trường đao trong tay hắn tràn ngập linh lực bạo ngược, đến mức ngực của tên sát thủ thứ nhất bị nổ tung thành một lỗ lớn, chết rồi mà mắt vẫn trợn trừng chưa kịp khép lại.Dư Doanh Hạ tuy né kịp, nhưng vẫn không tránh khỏi bị máu tươi cùng vài mảnh thịt vụn bắn lên người.Cảnh tượng cái chết khủng khiếp ở khoảng cách gần như thế khiến đầu óc nàng trống rỗng trong thoáng chốc. Trước đây tuy từng thấy xác chết, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một sinh mạng còn đang sống sờ sờ bị cướp đi tàn nhẫn đến vậy.Khi phản ứng lại được, mồ hôi lạnh đã ứa ra khắp lưng nàng, nếu nàng chậm thêm một bước, người nằm đó chết thảm chính là nàng!Tên sát thủ thứ hai cũng sững người, hắn nhận ra mình vừa giết đồng đội nên nhất thời quên cả rút lại vũ khí vẫn còn cắm trong cơ thể đối phương.Hắn hẳn không phải sát thủ chuyên nghiệp, nếu không đã chẳng phạm sai lầm sơ đẳng như vậy, trong khi con mồi vẫn còn khả năng phản kháng mà lại dám phân tâm.Vì thế, ngay khoảnh khắc hắn nhận ra nguy hiểm và định rút vũ khí ra, một cây bút ngọc đã xuyên thẳng qua cổ họng hắn. Cùng lúc đó, toàn bộ thuật pháp công kích mà Dư Doanh Hạ có thể nghĩ tới đều ập vào thân thể hắn.Tên sát thủ thứ hai không kịp phát ra tiếng nào, cứ thế ngã gục xuống đất, cứng đờ bất động.Khi cây bút ngọc rút khỏi cổ họng, máu phun ra như suối, bắn tung tóe lên mặt Dư Doanh Hạ.Hai tên sát thủ hoàn toàn không còn động tĩnh. Trong mùi tanh nồng của máu, Dư Doanh Hạ dần hoàn hồn lại. Có lẽ vì người thi triển kết giới đã chết nên lớp phong tỏa quanh đây cũng tan biến, âm thanh từ xa lại truyền vào, phá vỡ sự tĩnh lặng bất thường.Cả người Dư Doanh Hạ gần như mất hết sức lực, nhưng khi ý thức dần hồi phục, nàng lập tức vịn tường mà nôn ra một trận. Nếu nói tên sát thủ đầu tiên chết dưới tay đồng bọn, thì tên thứ hai, đúng thật là chính tay nàng giết chết.Nàng run rẩy lau máu trên mặt, nhưng mùi máu tanh nồng vẫn không thể tẩy đi. Đối với một công dân tuân thủ pháp luật đến từ thời đại hòa bình như nàng, cảm giác máu nóng bắn lên mặt ấy đủ khiến tâm lý sụp đổ, phải cố gắng hết sức mới có thể giữ được bình tĩnh.Dư Doanh Hạ không hối hận, vì chỉ có như vậy nàng mới sống sót. Từ cõi chết trở về, đôi chân nàng mềm nhũn, bước đi loạng choạng. Sau khi liếc nhanh hai thi thể nằm dưới đất và cảm giác rằng họ đã chết hẳn, nàng mới vội rời khỏi nơi này.Nhưng sau khi nàng rời đi không lâu, tên sát thủ thứ hai, kẻ trông như đã chết bỗng đảo nhẹ con ngươi. Hắn đưa tay ấn lên cổ họng bị xuyên thủng, chẳng mấy chốc, máu thịt lại mọc liền trở lại.Hắn thở dốc một hơi, rồi đứng lên, trong mắt tràn đầy hung ác dữ tợn nhìn về hướng Dư Doanh Hạ rời đi.Rốt cuộc là ai cung cấp tin tình báo!? Dám nói rằng ả chỉ là một phàm nhân!?Hai người bọn họ tin thật, và kết quả là một chết, một trọng thương!May mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời dùng tuyệt kỹ giả chết để trốn thoát. Đối tượng mục tiêu rõ ràng là kẻ non kinh nghiệm, không có hủy thi diệt tích, nếu không e rằng hắn đã gặp rắc rối to rồi.Ban đầu hắn cho rằng hai tu sĩ cảnh giới Luyện Kỳ Trúc Cơ đi giết một phàm nhân thì dư sức, không, phải nói là dư thừa đến nực cười, chẳng khác gì dùng đao mổ trâu để giết gà. Thế mà ai ngờ lại gặp phải một "bất ngờ" lớn như vậy!Khi quay về, hắn nhất định phải bẩm báo lên trên. Kẻ phụ trách thu thập tin tình báo đã khiến tổ chức chịu tổn thất nặng nề, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua! Lần tới, nếu muốn chắc chắn vạn phần, e rằng phải phái một vị trưởng lão cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí đến mới được.Tên sát thủ trọng thương định quay về gọi viện binh, nhưng vừa bước ra một bước, một luồng lực lượng kinh khủng đến mức khiến không gian quanh hắn khẽ vặn xoắn bỗng bao phủ lấy toàn thân. Hắn thậm chí không kịp quay đầu lại, vì luồng sức mạnh ấy vượt xa hắn đến mấy cảnh giới, ép hắn quỳ rạp xuống đất trong nháy mắt.Hắn hoàn toàn không thể phản kháng, mồ hôi lạnh túa ra khắp mặt. Không biết từ khi nào, máu đã bắt đầu rỉ ra từ thất khiếu, trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ rực. Nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì linh hồn đã sớm tê dại đến chết lặng.Hắn nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Người đó đi rất chậm, chỉ đi từng bước một, tựa như đang dạo trong hoa viên nhà mình thì vừa hay bắt gặp một con mồi bị mắc vào bẫy.Tiếng bước chân ấy càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh hắn. Dưới áp lực khủng khiếp, hắn không thể ngẩng đầu nổi, chỉ còn cách vài ngón tay nữa là mặt hắn đã dán xuống đất.Trong tầm nhìn mờ ảo, hắn thấy thoáng qua một vạt váy màu đỏ, người kia đã dừng lại."Thật là sơ ý, vậy mà lại không kiểm tra xem người đã chết thật hay chưa... Vốn dĩ đã định sớm dạy nàng điều này, nhưng lại sợ nàng bị dọa sợ nên cứ lần lữa mãi. Không ngờ lại để thứ rác rưởi các ngươi chui được vào kẽ hở." Giọng nói ấy lạnh buốt tận xương, thế nhưng lại mang theo một chút ý cười.Đó là tiếng cười khi cố nén cơn tức giận, chỉ nghe qua thôi cũng khiến người ta rùng mình.Tên sát thủ chưa kịp thốt ra lời cầu xin nào, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn vang, hơi thở của hắn liền tắt ngúm.Nhưng khi tên sát thủ lẽ ra phải vĩnh viễn chìm vào bóng tối, vậy mà ý thức hắn vẫn còn, hắn thậm chí như đang... bay lên? Và ngay sau đó, hắn trông thấy chính thân thể của mình! Không, đó là thi thể của hắn!Linh hồn hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy cả đồng đội mà hắn đã giết chết trước đó.Chính lúc này, hắn mới được nhìn rõ khuôn mặt của người đứng sau lưng, một gương mặt hết sức phổ thông bình thường, nhưng đôi mắt kia lại đẹp cực kỳ, tạo nên một cảm giác không hề ăn khớp với vẻ ngoài tầm thường ấy. Vạt váy đỏ rực như hòa làm một với vũng máu dưới đất. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ nhưng chứa đầy nguy hiểm ấy nhìn thẳng vào hắn.Ánh mắt sâu như vực biển ấy kéo linh hồn hắn vào một cơn lốc xoáy không thể thoát ra. Hai linh hồn gào thét, vùng vẫy, cố bám lấy mọi thứ xung quanh để tránh bị cuốn đi, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.Chẳng bao lâu sau, tiếng gào thét của linh hồn cũng tan biến trong hư không.Nhan Hoài Hi giẫm chân lên vũng máu, trong mắt nàng hiện rõ vẻ chán ghét không chút che giấu, thứ dơ bẩn ghê tởm này, lại dám mơ tưởng chạm vào con thỏ nhỏ sạch sẽ nhà nàng!Nàng dấy lên một mồi lửa thiêu sạch hai thi thể cùng máu tươi trên đất. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không cho đối phương kết cục gọn gàng như vậy. Chỉ là, sau khi các trưởng lão của Thiên Khâu Tông biến mất, chắc chắn sẽ có người từ trên núi xuống điều tra. Nếu không xử lý cho sạch, những kẻ đó nhất định sẽ lại tìm đến gây phiền phức.Đám người kia đã bị tiểu cô nương trong nhà Dương Tầm Chu xử lý sạch sẽ. Nhan Hoài Hi vốn tưởng tiểu cô nương ấy trong cơn giận dữ sẽ để lộ sơ hở, giờ nghĩ lại mới thấy chính mình đã xem nhẹ nàng.Vừa rồi sau khi Nhan Hoài Hi đuổi ra ngoài, Nhiếp Huyên đã chọn xong chỗ chôn xác cho họ, chính là nơi mà vài người của Thiên Khâu Tông dùng để giấu xác.Nơi đó quả thật là một chỗ rất thích hợp, thậm chí còn có cả kết giới do người của Thiên Khâu Tông tự bày.Tiểu nha đầu đó cũng chưa đến mức giết đỏ mắt, nàng chỉ dẫn dụ những kẻ biết rõ nội tình mà còn cố tình vu oan Dương Tầm Chu rời khỏi, trong đó phiền toái nhất chính là vị trưởng lão cảnh giới Luyện Thần Phản Hư kia. Nhan Hoài Hi không ngăn cản, thậm chí còn âm thầm giúp nàng một tay.Sau đó, nàng lại cảm nhận được pháp thuật bảo hộ đặt trên người Dư Doanh Hạ bị kích hoạt, khi ấy nàng đã có thể cảm nhận được khí tức của Dương Tầm Chu ở cách đó không xa, nên lập tức quay về.Vừa vội vã trở lại, Nhan Hoài Hi liền thấy hai sát thủ cảnh giới Luyện Kỳ Trúc Cơ đang truy sát Dư Doanh Hạ. Dù xét về cấp bậc linh lực, Dư Doanh Hạ yếu hơn bọn chúng một chút, nhưng nàng lại tu luyện môn công pháp bảo bối gia truyền của gia tộc Nhan Hoài Hi, ngay cả cây bút nàng thường dùng để luyện tay cũng là pháp khí không tầm thường, chừng ấy đã đủ để san bằng khoảng cách giữa nàng và bọn sát thủ.Điều Dư Doanh Hạ thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến cùng phản ứng khi đối mặt với nguy hiểm. Ở Trường Sinh Môn, bài học đầu tiên mà mọi đệ tử phải học khi nhập môn chính là chém giết, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh người này từng bị mấy cái quỷ ảnh dọa đến phát khóc, Nhan Hoài Hi lại chẳng nỡ dùng phương pháp huấn luyện khốc liệt đó.Kết quả của việc nuông chiều quá mức chính là con thỏ nhỏ nhà nàng bị bảo vệ quá kỹ, nên khi gặp phải hai sát thủ loại này liền lúng túng không biết phải làm gì.Nhan Hoài Hi cố gắng kiềm chế không ra tay, định để hai kẻ đó làm "đối tượng tập luyện" cho Dư Doanh Hạ thử sức một phen. Cũng may là Dư Doanh Hạ không khiến nàng thất vọng, tuy phản ứng của con thỏ nhỏ rối loạn chẳng ra hàng lối, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nàng ấy lại vô cùng quyết đoán.Trên gương mặt Nhan Hoài Hi thoáng hiện một nét vui mừng, chỉ là về sau e rằng nàng phải dỗ dành an ủi con thỏ nhỏ cho tử tế mới được.Nàng nắm lấy hai đoàn linh hồn vừa bị mình rút ra, nhào nặn, kéo giãn chúng như đang nhào bột mì. Lúc này, Nhan Hoài Hi cảm thấy tiếng gào khóc thê lương của linh hồn cũng xem như một loại âm thanh dễ nghe, chỉ là mùi vị quả nhiên khó ngửi như nàng dự liệu.Nàng rút ký ức từ trong hai linh hồn đó ra, muốn xem rốt cuộc là ai dám động đến Dư Doanh Hạ. Sau khi xem xong, Nhan Hoài Hi khẽ bật cười lạnh.Đám người luyện thi ẩn nấp sâu trong bóng tối kia... cầm theo bí tịch đánh cắp từ Trường Sinh Môn, lại còn mượn danh nàng để chế tạo xác sống, giờ còn dám động đến con thỏ nhỏ của nàng.Giỏi lắm, có vẻ như những xác chết bị treo trên tường lúc trước vẫn chưa khiến chúng đủ sợ hãi. Chúng cho rằng chỉ cần trốn kỹ, có chỗ dựa lớn là có thể gối cao không lo, yên tâm mà ngủ sao? Thậm chí ngay lúc này còn dám thuê sát thủ, mưu toan báo thù Dư Doanh Hạ vì vô tình chọc thủng âm mưu của bọn chúng.Nhan Hoài Hi lấy ra một cây sáo ngắn, khẽ thổi lên một khúc, trong Tam Khê Thành lập tức nổi lên một luồng gió âm lạnh quét qua. Bất kể là linh hồn vừa mới chết, hay những hồn phách đã lang bạt nơi đây hàng ngàn hàng vạn năm, vừa nghe thấy tiếng sáo của nàng liền như được dẫn dắt, tan vào lòng đất rồi đồng loạt tụ lại về phía nàng."Khà... sao mà lạnh thế." Một người đi đường gần đó bất giác rụt cổ, xoa xoa cánh tay, "Thời tiết quỷ quái gì thế này, sao đột nhiên lại lạnh như vậy? Không được, phải mau về nhà mặc thêm áo, không thì cảm lạnh mất."Luồng khí âm hàn thấm qua da, len vào xương tủy rồi bám lên linh hồn người sống, đó là nhiệt độ đến từ kẻ đã chết.Thế nhưng khi tiếng sáo dừng lại, những linh hồn vừa tụ tập liền nhanh chóng tản ra, mang theo mệnh lệnh và nhiệm vụ, lần nữa hòa vào tòa thành này.Thổi xong một khúc, Nhan Hoài Hi ho khẽ mấy tiếng, sắc mặt thoáng trắng bệch, lại hiện ra vài phần yếu ớt bệnh tật. Nàng cất cây sáo đi, hà hơi vào đôi bàn tay lạnh buốt của mình, quả nhiên thân thể này vẫn chưa dưỡng tốt, nếu là trước kia nàng sẽ không dễ bị ảnh hưởng như thế.Tốt rồi, việc tìm bọn sâu mọt kia cứ giao cho vong hồn trong cả thành đi, còn mình phải nhanh về thôi, không chừng con thỏ nhỏ nhà mình đang trốn trong phòng khóc mất rồi.Nghĩ đến đó, Nhan Hoài Hi dứt khoát bỏ ý định đi bộ, trực tiếp vận dụng linh lực trở về nhà.Nàng vốn tưởng Dư Doanh Hạ sẽ trốn trong phòng, ai ngờ vừa về đến nơi đã thấy người kia đang ngồi xổm bên giếng.Trong sân nhà họ có một chiếc giếng, Dư Doanh Hạ đang dùng nước múc lên không ngừng rửa tay và mặt. Vết máu đã được rửa sạch, nhưng điều chẳng thể gột bỏ chính là bóng ma trong lòng nàng.Từ xa, Nhan Hoài Hi đã thấy tay nàng bị chà đến đỏ bừng, lập tức cau mày tiến lại, kéo nàng đứng dậy rồi thi triển một đạo Tịnh Trần Thuật.Một luồng linh quang màu trắng lóe lên, toàn bộ bụi bẩn, vết máu cùng nước giếng còn vương trên người Dư Doanh Hạ đều biến mất, sạch sẽ không chút tỳ vết."Được rồi, sạch hết rồi." Nhan Hoài Hi nắm lấy đôi tay đã sưng đỏ của nàng, không cho nàng tiếp tục cọ rửa nữa."Nhìn xem tay ngươi này, rửa thêm chút nữa là rách da mất. Tối đến sẽ đau lắm đấy." Nhan Hoài Hi giữ chặt, không để nàng động đậy.Dư Doanh Hạ ban đầu vẫn ngẩn ngơ, nhưng hành động cường thế ấy của Nhan Hoài Hi khi nàng ấy kiên quyết giữ lấy tay nàng, không cho rửa tiếp lại như chạm đến sợi dây căng cứng trong lòng.Cảm giác sợ hãi còn sót lại cùng nỗi tủi thân không hiểu từ đâu mãnh liệt ập đến, Nhan Hoài Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư Doanh Hạ chậm rãi đỏ vành mắt, rồi những giọt lệ lăn vòng trong tròng mắt cuối cùng cũng rơi xuống.Nàng khóc không một tiếng, dáng vẻ ấy khiến người ta xót xa đến tận lòng.Nhan Hoài Hi nhìn nàng, trong thoáng chốc chợt nhớ lại bản thân năm xưa, khi nàng lần đầu tiên giết người cũng giống như vậy, ngồi thụp bên hồ, hận không thể chà đôi tay mình đến tróc cả da.Nhưng khi đó, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, chẳng có ai để nói, chẳng có ai để an ủi. Chỉ có thể nghiến răng mà quen với cảm giác ấy, cho đến khi trái tim trở nên chết lặng.Dư Doanh Hạ hẳn là may mắn hơn mình một chút, ít nhất vào lúc này, bên cạnh nàng vẫn còn có người nguyện ý an ủi nàng.Nhan Hoài Hi buông tay, ôm người kia vào trong lòng: "Đừng sợ, sát thủ đã chết rồi. Chúng là tự tìm đường chết, ngươi làm rất tốt.""Đêm nay không cần tu luyện nữa, ta sẽ bảo Giang Lê kê cho ngươi một thang thuốc an thần. Uống xong rồi nghỉ ngơi một giấc, ngày mai sẽ khá hơn."Ngay cả chính Nhan Hoài Hi cũng thấy ngạc nhiên vì bản thân lại có thể dịu dàng đến thế. Nhưng thôi, con thỏ nhỏ vừa bị dọa sợ, chỉ có thể dùng bông mềm mà bao bọc lại, như vậy nàng mới càng dựa dẫm vào mình hơn.Lời nói của Nhan Hoài Hi khiến lớp vỏ kiên cường mà Dư Doanh Hạ gắng gượng suốt từ nãy đến giờ bỗng chốc tan vỡ. Nàng nghẹn ngào, cuối cùng bật khóc thành tiếng. Nhan Hoài Hi không hề chán ghét nước mắt ấy, chỉ lặng lẽ để mặc nàng vùi đầu vào ngực mình.Còn chuyện sau khi giết người phải kiểm tra kỹ xem đối phương đã chết hẳn chưa, rồi phải hủy thi diệt tích thế nào... những bài học đó, để sau hẵng dạy vậy. Nhìn người trong lòng lúc này, Nhan Hoài Hi sợ rằng nếu nói thêm, Dư Doanh Hạ sẽ không thể giữ vững tâm cảnh khi tu luyện nữa.Tất cả cảm xúc tiêu cực bị đè nén bấy lâu của Dư Doanh Hạ đều theo những giọt nước mắt trào ra. Từ khi đến thế giới này, nàng luôn ép mình phải mạnh mẽ, phải kìm nén. Biết bao cảm xúc chất chồng trong lòng, giờ cuối cùng cũng tìm được lối thoát.Nàng không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết vai áo Nhan Hoài Hi đã ướt đẫm. Con mèo lớn vốn mắc chứng sạch sẽ ấy giờ lại dịu dàng ôm lấy nàng, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ vừa bị kinh sợ.Dư Doanh Hạ khép mắt lại, tạm gác hết những cảnh giác và nghi ngờ trong lòng. Dù biết có lẽ tất cả chỉ là giả, nàng vẫn tham luyến chút ấm áp này, cảm giác được dựa dẫm, được bao dung.Giá mà giữa họ không có quá nhiều ngăn cách thì tốt biết bao. Giá mà Nhan Hoài Hi thật sự là người nàng có thể tin tưởng hết lòng... Nhưng giờ đây, nàng chỉ có thể cho phép bản thân chìm đắm trong giây lát.Cánh tay Dư Doanh Hạ siết chặt hơn, ôm lấy Nhan Hoài Hi. Mà Nhan Hoài Hi lại không hề hay biết nỗi chua xót trong lòng nàng, chỉ tưởng rằng con thỏ nhỏ bị dọa sợ đang tìm kiếm cảm giác an toàn.Trong mắt Nhan Hoài Hi ánh lên một tia dịu dàng đến chính nàng cũng không nhận ra. Nàng khẽ xoa đầu Dư Doanh Hạ, dùng giọng thật nhẹ để trấn an người trong lòng.Mãi cho đến khi Giang Lê, người đã lang thang bên ngoài suốt cả ngày đẩy cửa bước vào, liền cứ như vậy ngây người nhìn cảnh hai người đang ôm nhau.Dư Doanh Hạ vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải Giang Lê. Mắt nàng sưng đỏ, đau rát, vẻ nhếch nhác không sao che giấu được. Theo bản năng, nàng lập tức trốn sâu hơn vào lòng Nhan Hoài Hi.Nhan Hoài Hi quay lưng về phía Giang Lê, nhưng cũng biết người vừa vào là ai. Sắc mặt dịu dàng ban nãy lập tức nhạt đi quá nửa, thậm chí còn pha chút mất kiên nhẫn.Nàng nói: "Đứng đó ngây ra làm gì? Đi bốc cho nàng ấy một thang thuốc an thần, tối nay cho nàng uống."Giang Lê sững người một lát mới hoàn hồn, vội vàng đáp một tiếng, rồi tất bật đi chuẩn bị thuốc.Khi đi ngang qua hai người kia, nàng hơi do dự một chút rồi mới truyền âm cho Nhan Hoài Hi: 【Chủ thượng, nàng ấy không sao chứ?】【Không sao, chỉ là vừa gặp phải hai tên sát thủ, lần đầu giết người nên có hơi không quen.】Trên mặt Giang Lê hiện rõ vẻ không thể tin nổi, trong ấn tượng của nàng, Dư Doanh Hạ tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nàng khẽ day trán, nghĩ mãi vẫn không thông nên đành từ bỏ suy nghĩ, quay người đi nấu thuốc an thần theo lời chủ thượng.Chờ cửa bên kia đóng lại, Nhan Hoài Hi mới nhẹ nhàng vỗ vai Dư Doanh Hạ, giọng mang theo ý cười trêu chọc: "Đừng ngại nữa, Giang Lê tạm thời sẽ không quay lại đâu. Ngẩng đầu lên đi, cứ cúi mãi không thấy ngộp sao?"Lúc này Dư Doanh Hạ mới nhận ra vị trí mà mình đang úp mặt vào không được ổn lắm, chẳng trách vừa nãy cảm thấy mềm quá mức. Nàng lập tức ngẩng đầu lên, nhưng vì vừa khóc đến đỏ cả mắt nên sắc đỏ vì xấu hổ giờ đây lại không rõ ràng lắm.Đôi mắt long lanh ngấn nước khẽ ngước nhìn Nhan Hoài Hi, nhờ Giang Lê vô tình xen vào, cảm xúc gần như sụp đổ ban nãy của nàng cuối cùng cũng dịu xuống. Giờ nghĩ lại, nàng còn thấy hơi xấu hổ."Tỷ tỷ... trên tay áo của ngươi có dính máu kìa?" Dư Doanh Hạ bỗng phát hiện một mảng sẫm màu trên tay áo Nhan Hoài Hi, giống hệt vệt máu vừa rồi bắn lên người mình!Nhan Hoài Hi đưa tay lên xem, nàng quả thật chưa để ý, có lẽ vừa rồi vô tình quệt phải vết máu trên tường."Lúc nãy dọn dẹp tàn cuộc giúp ngươi chắc là vô tình dính phải." Nhan Hoài Hi vốn có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, vừa phát hiện đã lập tức niệm một câu Tịnh Trần Thuật cho mình."Làm phiền tỷ tỷ phải xử lý mấy thứ đó rồi." Dư Doanh Hạ cố gắng nhếch môi cười khổ, nếu không biết rõ tâm tư của Nhan Hoài Hi, có lẽ nàng đã sớm sa vào sự dịu dàng săn sóc ấy không biết bao nhiêu lần."Chỉ là tiện tay thôi, chẳng có gì phiền cả." Nhan Hoài Hi lấy khăn tay trong ngực ra, chậm rãi lau đi từng vệt nước mắt trên má Dư Doanh Hạ, động tác nhẹ nhàng đến mức như đang vuốt ve món trân bảo của mình.Trong lòng Dư Doanh Hạ bỗng dâng lên một nỗi chua xót mơ hồ, nàng không rõ trong sự dịu dàng ấy có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.Tại sao chỉ có mình nàng phải vật lộn trong bờ vực sa ngã này chứ?Dư Doanh Hạ tựa đầu vào lòng Nhan Hoài Hi, trông như đang hoảng sợ đến mức mất kiểm soát, mà cũng như đang đắm chìm trong sự ôn nhu của đối phương không thể thoát ra.Nàng khẽ đưa tay ra, Nhan Hoài Hi theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay mình bị một cái chạm nhẹ đầy ám muội lướt qua, cơn tê dại mềm mại ấy cứ thế lan thẳng vào tim.Cái này là...Bàn tay Nhan Hoài Hi khẽ run. Nàng nhớ mình từng đọc thấy cảnh tương tự trong một quyển sách nào đó, là lúc nhân vật chính đang tán tỉnh người yêu.Dư Doanh Hạ... là cố ý sao?Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt trong veo của người trong lòng, nàng chỉ thấy sự ỷ lại thuần khiết không mang chút tạp niệm nào.