[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 42: Tập kích



Dương Tầm Chu tìm đến những người thợ chẳng hề tầm thường, vì vậy chưa đến hai ngày, hiệu sách bị phá hủy đã được sửa sang lại như mới. Ngay trong ngày hoàn công, Dư Doanh Hạ đến xem qua một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đám thợ mới rời đi.

Dư Doanh Hạ dọn dẹp lại toàn bộ sách trong tiệm, gom hết mấy thứ "chứng cứ phạm tội" rồi khóa vào kho phía sau, phía trước chỉ bày những loại sách đứng đắn, sau đó chính thức khai trương lại.

Hiệu sách của Dương Tầm Chu vốn chủ yếu bán loại sách nghiêm túc, chỉ có một số ít khách quen đặc biệt mới biết chỗ cất những "thứ khác". Nhưng hiện tại, để phòng ngừa Nhiếp Huyên cô nương kia quay lại bất ngờ, Dư Doanh Hạ vẫn quyết định thu dọn toàn bộ những cuốn sách đó, cùng những bản có bút tích của Dương Tầm Chu.

Khách quen tất nhiên vẫn có thể dùng phương thức "quét mặt" để được Dư Doanh Hạ dẫn vào kho sau, nhưng có vài người vừa thấy nàng là không sao mở miệng nổi, đành lủi thủi quay về, chẳng hạn như Giang Lê.

Nếu là Dương Tầm Chu thì còn đỡ, nhưng Giang Lê chỉ cần bắt gặp ánh mắt đào hoa cong cong, long lanh tựa hồ nước xuân của Dư Doanh Hạ là chột dạ, cứ có cảm giác nàng nhìn thấu hết tâm tư xấu xa trong đầu mình, biết rõ mình muốn xem loại sách nào.

Ánh mắt nàng trong suốt quá, khiến Giang Lê ngượng ngùng đỏ mặt, cuối cùng vẫn chẳng dám nói ra.

Dư Doanh Hạ đứng ở cửa tiệm, nhìn bóng lưng Giang Lê bỏ chạy trối chết mà khẽ hừ một tiếng cười khẽ. Nàng chưa quên chuyện Giang Lê từng xúi giục Nhan Hoài Hi ra tay giết mình. Cứ xem như đối phương đã từng cứu nàng, cũng chẳng ngăn được Dư Doanh Hạ muốn "trả thù" một chút. Nàng vốn là người hay để bụng, chỉ cắt đứt nguồn "dinh dưỡng tinh thần" của Giang Lê thôi, có quá đáng đâu chứ?

Khi nàng còn đang cười, chợt trông thấy một bóng người quen thuộc đi tới từ phía bên kia. Dư Doanh Hạ mỉm cười chào: "Hứa cô nương."

Người được gọi là Hứa cô nương khẽ gật đầu đáp lễ, rồi lặng lẽ bước vào hiệu sách.

Dư Doanh Hạ đã quen với sự trầm mặc của nàng ta. Vị khách này đến sau khi hiệu sách mở cửa, là người cực kỳ trầm mặc ít nói. Mỗi ngày, nàng ta đều tới chọn một cuốn sách để đọc, đến tối thì thanh toán mang đi, chưa bao giờ gián đoạn.

Dư Doanh Hạ chẳng phải bận tâm gì về người này, chỉ cần chào hỏi khi nàng đến, rồi tính tiền khi nàng đi là xong.

Hôm nay khách không nhiều, thoắt cái đã đến trưa. Dư Doanh Hạ nghĩ ngợi, định sớm khóa cửa để về nấu cơm. Hứa cô nương kia vốn là tu sĩ đã có thể tích cốc nên nàng ta không cần ăn trưa, cứ để nàng yên tĩnh đọc sách là được.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng xuất hiện một dáng người trong y phục đỏ.

Là Nhan Hoài Hi.

Dư Doanh Hạ hơi sững lại, bình thường Nhan Hoài Hi thích nhất là nằm phơi nắng trong tiểu viện, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì tuyệt đối chẳng ra ngoài. Nàng không ngờ hôm nay người kia lại tự mình đến, mà trong tay còn cầm theo... một hộp đồ ăn?

Nhan Hoài Hi vừa liếc qua đã thấy nét kinh ngạc trong mắt Dư Doanh Hạ, khóe môi khẽ cong, giọng mang chút trách hờn: "Sao thế, trông thấy ta thì ngạc nhiên lắm à?"

"Có hơi ngạc nhiên thật, bình thường giờ này chẳng phải ngài đang nghỉ ngơi sao?" Dư Doanh Hạ bước nhanh lên trước, đón lấy hộp thức ăn trong tay nàng.

"Ta mang ít đồ ăn từ tửu lâu tới, để ngươi khỏi phải vất vả chạy đi chạy lại giữa trưa nắng." Nhan Hoài Hi nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên mình chu đáo với một người đến thế.

Dư Doanh Hạ dường như nhìn thấy trong ánh mắt nàng thấp thoáng một chút kiêu ngạo, như đang chờ được khen ngợi?

Nàng cũng không chắc có phải mình ảo giác hay không, nhưng chẳng sao cả, dù gì thì cũng phải dỗ dành con mèo lớn này từ mọi phương diện cho bằng được.

"Cảm ơn tỷ tỷ~" Nàng nghiêng người một chút, gần như dán hẳn vào lòng Nhan Hoài Hi, đúng như lời người kia nói, thật giống một con thỏ nhỏ biết làm nũng.

Nhan Hoài Hi dường như hơi bất ngờ, vô thức đưa tay định ôm lấy nàng, nhưng trước khi kịp chạm đến Dư Doanh Hạ, con thỏ kia đã khẽ nghiêng mình rời đi, chỉ để lại một làn hương hoa đào mềm mại, vương lại trong không khí.

Còn con thỏ ấy thì đã cúi đầu mở hộp cơm, bắt đầu lục tìm món mình thích.

Nhan Hoài Hi không biết mình đang có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy vui vì được thỏ nhỏ chủ động lại gần, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên chút hụt hẫng khó tả.

Dư Doanh Hạ giả vờ xem các món ăn, nhưng lại lén liếc nàng một cái, rồi thu ánh mắt mang theo ý cười khó đoán kia lại.

Phần lớn món trong hộp mà Nhan Hoài Hi mang đến đều là những món Dư Doanh Hạ thích ăn, khiến tay nàng khẽ khựng lại. Trước đây Nhan Hoài Hi chưa từng tinh tế đến vậy, chẳng rõ từ khi nào người kia đã bắt đầu thay đổi.

... Dù sao cũng không sao cả. Dư Doanh Hạ thầm thở dài, trong lòng thoáng qua một tia do dự, so với mâu thuẫn căn bản giữa hai người, mấy chuyện nhỏ thế này chẳng đáng nhắc đến.

Nàng bày tất cả món ăn ra bàn nhỏ trong căn phòng phía sau hiệu sách, nơi dùng để ăn cơm uống trà.

Nhan Hoài Hi ngồi xuống nhận lấy đôi đũa, cùng nàng ăn trưa. Dạo gần đây vì phải chạy qua chạy lại, Dư Doanh Hạ thường ăn vội vàng, phần lớn thời gian đều để lại Nhan Hoài Hi ăn cơm một mình, cảm giác nhạt miệng vô vị đến khó chịu. Hôm nay cuối cùng mới lại có chút vị ngon miệng.

"Đúng rồi, Giang đại phu và Phương Nguyệt Đồng đâu? Sao không gọi họ cùng ăn?" Dư Doanh Hạ cảm thấy hình như thiếu mất điều gì đó, nghĩ kỹ mới nhận ra là thiếu hai người.

"Phương Nguyệt Đồng có việc ra ngoài, dù sao cũng đâu phải trẻ con, đói thì tự biết tìm đồ ăn. Còn Giang Lê, sáng sớm chẳng biết lại chạy đi đâu rồi, dù sao nàng ta đã tích cốc, không cần để ý đến nàng." Nhan Hoài Hi nói sơ qua tình hình hai người kia.

"Ra là vậy, thế thì thôi." Dư Doanh Hạ gắp một miếng cá vược, món nàng thích nhất. Cá mềm ngọt, lại thoang thoảng hương thơm khó tả, không biết trong nước sốt họ cho thêm thứ gì mà ngon đến thế. Nàng khẽ cong mày, mỉm cười nói: "Cá của tửu lâu này đúng là ngon nhất, chẳng biết họ nấu thế nào nữa. Có cơ hội ta thật muốn hỏi đầu bếp cho biết bí quyết."

"Đúng vậy, ta cũng chưa từng ăn qua loại cá làm theo cách này." Nhan Hoài Hi âm thầm ghi nhớ câu nói của nàng. Nếu là trước đây, nàng đã sớm bắt người đầu bếp kia về, dùng vàng mua cho bằng được công thức nấu cá. Nhưng bây giờ, làm thế quá dễ gây chú ý, lại chuốc lấy phiền toái không cần thiết.

... Tuy nhiên, nếu Dư Doanh Hạ muốn học, vậy thì nàng sẽ tìm cách đem bí quyết ấy về cho nàng ấy.

Nhan Hoài Hi đang mải suy nghĩ thì chợt nghe thấy phía cửa lớn của hiệu sách vang lên động tĩnh, có vài người khí tức không tầm thường bước vào.

Nàng khẽ nhíu mày, thần thức vừa tản ra liền thấy được dấu hiệu thêu trên y phục bọn họ, đó là ấn ký thuộc về Thiên Khâu Tông.

Dư Doanh Hạ phản ứng chậm hơn một chút, lúc này nàng còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến. Nghe thấy phía trước có khách vào, nàng lập tức buông đũa định đi ra ngoài, nhưng lại bị Nhan Hoài Hi ấn tay xuống.

"Người bên ngoài là trưởng lão của Thiên Khâu Tông." Nhan Hoài Hi nhận rõ thân phận đối phương rồi trầm giọng nói: "Kẻ cầm đầu thuộc chi mạch của Ân Đạc."

Dư Doanh Hạ siết chặt tay nàng, trong mắt thấp thoáng chút căng thẳng.

Vào thời điểm này, vì sao đám tu sĩ ấy lại đột nhiên ghé qua một hiệu sách tầm thường như vậy? Những người kia xưa nay hiếm khi đặt chân vào phàm giới, thế mà giờ lại xuất hiện đúng lúc mấu chốt này, ý đồ quả thực khó đoán.

Dư Doanh Hạ thậm chí đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, rằng tung tích của nàng và Nhan Hoài Hi đã bị lộ, người của Thiên Khâu Tông tới đây thăm dò trước. Nếu thật sự phải giao chiến, với tình trạng cơ thể hiện tại, liệu Nhan Hoài Hi có thể toàn thân rút lui không?

Sự sợ hãi không giấu được trong mắt nàng bị Nhan Hoài Hi nhìn thấy. Sắc mặt nghiêm trọng của Nhan Hoài Hi dần dịu lại, nàng đứng dậy, khẽ xoa đầu Dư Doanh Hạ rồi nói: "Ta ra ngoài xem một chút, ngươi cứ ăn đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Nhưng mà..." Dư Doanh Hạ có phần do dự, Nhan Hoài Hi vốn không quen thuộc với nơi này, nếu ra ngoài chẳng phải rất dễ bị lộ sao? Nhưng Nhan Hoài Hi đã sớm bước ra ngoài trước nàng một bước.

hiệu sách này không lớn, hơn mười người chen vào khiến không gian trở nên chật chội. Hứa cô nương đang yên tĩnh đọc sách trong góc, cau mày ngẩng đầu nhìn về phía đám người vừa đến.

Kẻ đi đầu là một trung niên có tu vi khoảng cảnh giới Luyện Thần Phản Hư. Hứa cô nương theo bản năng đưa tay sờ thắt lưng, lại chạm vào khoảng không, cúi đầu nhìn mới phát hiện vũ khí đã được mình cất đi.

Vì thế, nàng lặng lẽ rút ra bản mệnh pháp khí dưới gầm bàn. Một luồng hào quang ánh đỏ lóe lên rồi biến mất, ẩn mình trong góc khuất, thanh đao khát máu được vỏ đao phong kín toàn bộ sát khí bạo ngược.

"Có ai không?" Vị trưởng lão cầm đầu trầm giọng hỏi.

Nhan Hoài Hi vén rèm bước ra, thần sắc mang theo nụ cười vừa phải.

"Có người, mấy vị muốn xem loại sách nào?"

Trưởng lão nhìn nàng một cái, ánh mắt thoáng trầm xuống. Hắn nhận ra nữ nhân này không đơn giản. Không lâu trước đây, hắn từng nhận được tin báo rằng chủ nhân hiệu sách này có chút bản lĩnh, nên mới đích thân tới xem. Dù sao, dù có lợi hại đến đâu thì đối phương cũng không thể là tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo được, vậy chỉ cần riêng hắn tới là đủ rồi. Sự xuất hiện của Nhan Hoài Hi khiến hắn ngộ nhận rằng nàng chính là chủ tiệm.

"Các hạ là chủ nhân của hiệu sách này sao?" Trưởng lão vừa hỏi, vừa liếc nhìn bóng người sau tấm rèm, rồi kín đáo thu ánh mắt về.

"Không phải, ta là bạn của chủ tiệm này. Nàng ấy có việc phải ra ngoài một thời gian, nên tạm thời giao tiệm lại cho ta trông nom. Nếu các vị có việc cần tìm nàng, ta có thể chuyển lời giúp." Nhan Hoài Hi dừng lại cách bọn họ vài bước, khí thế từ người nàng tỏa ra khiến những kẻ có tu vi yếu hơn đã cảm nhận được một loại áp lực khó tả.

"Chúng ta đúng là có một việc vô cùng quan trọng, hy vọng chủ tiệm có thể phối hợp." Giọng của vị trưởng lão khách khí hơn, không có vênh váo hung hăng như lúc vừa bước vào cửa, nhưng vẫn giữ vẻ cao ngạo vốn có của kẻ đứng trên cao.

"Theo điều tra của chúng ta, hiệu sách này dường như có liên quan đến vụ án xác sống. Phiền ngươi thông báo cho chủ tiệm sớm trở về phối hợp điều tra, nếu không, chúng ta sẽ cho rằng nàng cấu kết với ma đạo, hãm hại người vô tội."

Thật là vô lý hết sức.

Nụ cười lễ phép trên mặt Nhan Hoài Hi dần phai đi, nàng khẽ nói: "Ta nghĩ ở đây chắc có hiểu lầm gì đó."

Tuy xét theo kết quả, bọn họ dường như thực sự đoán trúng, nhưng chắc chắn chưa biết rõ tình hình thực tế. Nếu biết được sự thật, lẽ ra đám người này phải tìm đến nhà nàng, chứ không phải là hiệu sách này.

Chẳng lẽ vì có biến cố nào đó, những kẻ giả nhân giả nghĩa này cần tìm một con dê thế tội mới, nên Dương Tầm Chu xui xẻo bị chọn trúng?

Nhan Hoài Hi chưa rõ bọn họ đang mưu toan điều gì, nhưng nàng có thể đoán được.

Nàng khẽ giơ tay lên, một sợi tơ vô hình trôi qua đầu ngón tay. Nhan Hoài Hi nhẹ nhàng kẹp lấy sợi tơ như đang gảy đàn, chuẩn bị dùng chút thủ đoạn để khiến bọn họ nói ra sự thật, thì bỗng nhiên ở không xa vang lên tiếng ghế ngã đổ.

Hứa cô nương bất ngờ bật dậy, khiến chiếc ghế phía sau ngã theo, đủ để thấy cảm xúc của nàng lúc này kích động đến mức nào.

Tiếng động bất ngờ lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Có vẻ như Hứa cô nương đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó để ẩn đi sự tồn tại của mình, nên Nhan Hoài Hi từ đầu đến giờ không chú ý đến nàng. Giờ nhìn kỹ mới nhận ra, người này quả thực có điều khác thường.

Đây hẳn là vị cô nương họ Hứa mà Dư Doanh Hạ từng nhắc đến, người mỗi ngày đều ngồi ở góc có ánh sáng đẹp nhất trong tiệm từ sáng sớm đến tối muộn. Nhìn qua, đúng là nàng ta rồi.

Bên hông Hứa cô nương dường như có đeo thứ gì đó, được nàng ta cố tình giấu đi, song Nhan Hoài Hi lại mơ hồ cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Vị trưởng lão của Thiên Khâu Tông chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi thu ánh mắt về, trong mắt hắn, người này chẳng qua chỉ là một tu sĩ bình thường tu vi thấp, không đáng bận tâm.

"Tai mắt của chúng ta phát hiện nàng ta có hành vi khác thường, nhiều lần tiếp xúc với đám xác sống và độc thi xuất hiện ở Tam Khê Thành, thậm chí còn bị thấy xuất hiện gần những căn cứ của đám người luyện thi. Đây đều là chứng cứ xác thực. Dù có hiểu lầm đi nữa, cũng mời nàng đến Thiên Khâu Tông giải thích rõ. Nếu không, chúng ta sẽ phát lệnh truy nã."

Lệnh truy nã của Thiên Khâu Tông gần như tương đương với truy sát lệnh của chính đạo, một khi bị treo tên lên bảng, danh tiếng của Dương Tầm Chu coi như bị vấy bẩn, rất khó rửa sạch, và rắc rối sau đó sẽ không bao giờ dứt.

Nhan Hoài Hi lập tức hiểu ra, có lẽ trong quá trình Dương Tầm Chu điều tra vụ án trước kia, nàng ấy đã vô tình bị đối phương lợi dụng. Mặc dù Dương Tầm Chu sớm nhận ra vấn đề và kịp thời dừng lại, nhưng đám sâu mọt cẩn trọng trong Thiên Khâu Tông vẫn chưa chịu buông tha, còn muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng.

Nếu Dương Tầm Chu thật sự chỉ là một tán tu bình thường, e rằng đã sớm bị bọn họ bóp chặt trong tay rồi. Nhưng nàng không phải, tuy hiện tại bị truy sát đến mức phải mai danh ẩn tích, song thực lực và gia tộc đứng sau nàng vẫn ở đó, chỉ sợ lần này những kẻ kia tự mình chuốc lấy khổ thôi.

"Ta biết rồi, ta sẽ lập tức liên hệ với nàng ấy. Mong chư vị ở lại thêm một lát..." Giọng Nhan Hoài Hi mang theo chút thâm ý. Nàng đã khóa chặt linh hồn của mấy người này, dù thương thế chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ cần liều mạng mặc kệ thương thế tăng thêm, nàng vẫn đủ sức khống chế linh hồn bọn họ.

Chỉ là không ai ngờ rằng lúc này Hứa cô nương kia lại đột nhiên bước ra, chắn trước mặt Nhan Hoài Hi, cắt ngang tầm nhìn của đám người kia.

"Ta biết chủ nhân hiệu sách này đang ở đâu." Hứa cô nương đột ngột lên tiếng.

Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày.

"Ồ?" Trưởng lão của Thiên Khâu Tông rốt cuộc cũng chịu để mắt đến nàng. Hắn đánh giá cô gái này từ đầu đến chân, một thân khí chất tầm thường chẳng có gì nổi bật, ánh nhìn khinh miệt gần như sắp tràn ra khỏi mắt. Nhưng nghĩ đến việc đối phương có thể giúp mình, hắn vẫn dùng giọng điệu hạ cố nói: "Vậy thì làm phiền cô nương dẫn đường. Đây là thù lao."

Trưởng lão tiện tay lấy từ túi trữ vật ra hai viên thượng phẩm linh thạch ném tới. Hứa cô nương đón lấy, rất tự nhiên nhét luôn vào túi áo mình.

Chỉ có Nhan Hoài Hi ở phía sau nhìn rõ, Hứa cô nương kia không hề vận dụng chút linh lực nào, vậy mà lại dùng sức tay không bóp nát hai viên thượng phẩm linh thạch thành bụi!

Nhan Hoài Hi cảm nhận được cơn phẫn nộ của nàng ta, nhưng không lên tiếng ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa cô nương dẫn đám người đó rời đi.

Nàng có một linh cảm, nếu như mình không làm gì, có lẽ kiếp này cũng sẽ chẳng bao giờ còn thấy bọn họ nữa.

Nàng rất vui lòng thấy kết cục như vậy, chỉ là... Hứa cô nương kia e rằng sẽ gặp rắc rối không nhỏ. Nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chu từng cứu Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi liền rộng lượng một phen, dùng pháp khí liên lạc mà Dương Tầm Chu để lại cho Dư Doanh Hạ, gửi đi một tin nhắn.

【Người của Thiên Khâu Tông đang gây phiền phức cho ngươi, hình như có kẻ vu hãm. Cô nương đến tìm ngươi trước đó có vẻ định giết sạch bọn họ. Có quay về dọn dẹp tàn cục hay không thì tùy ngươi.】Nhan Hoài Hi nói xong, pháp khí hình cầu lóe sáng, tin đã được truyền đi.

Dư Doanh Hạ vẫn ngồi bên cạnh nhìn nàng, món ăn trong đĩa chưa đụng tới miếng nào, giờ đã nguội lạnh.

"Được rồi, đừng lo. Dương Tầm Chu sẽ quay lại xử lý." Nhan Hoài Hi ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt Dư Doanh Hạ u sầu, bèn gắp một miếng cá nhỏ đưa đến bên môi nàng. Lúc này mới phát hiện đồ ăn đã lạnh.

"Đám người đó đúng là biết chọn lúc, sớm không đến trễ không đến, lại cứ phải phá giờ ăn cơm của người khác." Nhan Hoài Hi lộ vẻ không vui, mà một khi nàng không vui, lại có xu hướng muốn gia nhập đội ngũ "giết người diệt khẩu" cùng Hứa cô nương.

Hứa cô nương phụ trách giết người, còn nàng phụ trách diệt hồn, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng, không để lại chút dấu vết nào.

Nhan Hoài Hi dùng linh lực hâm nóng lại đồ ăn, rồi mới gắp thêm một miếng cá đưa tới bên môi Dư Doanh Hạ. Dư Doanh Hạ hiển nhiên chẳng có tâm trí đâu, chỉ khi miếng cá chạm môi mới theo bản năng hé miệng ăn vào.

Sự chú ý của Dư Doanh Hạ bị kéo về bởi tiếng hét vọng ra từ pháp khí hình cầu. Nàng hoàn toàn không đề phòng, bị dọa đến mức theo phản xạ né sang một bên, ai ngờ lại vô tình chui thẳng vào lòng Nhan Hoài Hi.

Dư Doanh Hạ cũng hơi sững người. Tuy giữa hai người vẫn còn những nghi kỵ chưa thể hóa giải, nhưng mùi hương quen thuộc và vòng tay mềm mại ấy vẫn khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác lệ thuộc khó tả.

Nhan Hoài Hi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Đừng sợ."

【Sao nàng ta lại quay về rồi! Đám khốn của Thiên Khâu Tông lại giở trò gì nữa! Ta... ta lập tức quay lại, Dư đại cô nương, phiền ngươi ngăn nàng ấy giúp ta! Thôi bỏ đi... nếu đứa bé đó giết đến đỏ mắt thì đừng lại gần, cẩn thận bị thương!】Giọng Dương Tầm Chu vang lên trong pháp khí, mang theo rõ rệt sự run rẩy.

Dù bình thường nàng ta trông chẳng đáng tin, nhưng tu vi thực lực vẫn ở đó. Khoảng cách giữa hai bên cũng không quá xa, dốc sức chạy về thì sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Còn Hứa cô nương muốn tìm một nơi thích hợp để sát sinh cũng cần chút thời gian, có lẽ Dương Tầm Chu sẽ kịp đến ngăn lại, hoặc ít nhất là kịp dọn dẹp hậu quả sau đó.

【Dư đại cô nương, ta biết thực lực ngươi không đơn giản. Dù có thể ngăn không được đứa bé đó, xin hãy giúp ta che giấu một chút, tuyệt đối không được để nàng ta lộ thân phận! Ta sẽ đến ngay!】 Dương Tầm Chu vừa gấp rút chạy vừa gửi thêm một tin nữa, trong giọng nói đã mang theo cả sự khẩn thiết.

Nhan Hoài Hi vốn không phải người dễ mềm lòng chỉ vì vài câu nói, thế nhưng khi nghe xong lời ấy, nàng lại chạm phải ánh mắt khẩn cầu của người trong lòng mình.

Không còn cách nào khác, ai bảo con thỏ nhỏ này là do chính tay nàng nuôi cơ chứ.

"Được rồi." Nhan Hoài Hi véo nhẹ má thỏ, giọng mang chút ý cười: "Ta đi trông chừng, giúp nàng ta xử lý cho gọn. Còn ngươi, ngoan ngoãn ngồi đây ăn cơm, đừng để nguội nữa, kẻo lại đau dạ dày."

"Nếu như lại để Giang đại phu kê thuốc cho ngươi, ngươi không sợ nàng lại lén động tay động chân trong thuốc sao?" Nhan Hoài Hi cố ý trêu nàng.

Con thỏ nhỏ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy tin tưởng và lệ thuộc: "Có tỷ tỷ ở đây, nàng ấy không dám."

Nhan Hoài Hi thấy lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua, khóe môi cũng bất giác cong lên, Dư Doanh Hạ đang dần dần tiến đến gần hướng mà nàng mong đợi.

"Quả thật là không dám. Nhưng ngươi cũng phải ngoan ngoãn ăn hết đi. Sau này tích cốc rồi thì không cần ăn nữa, nhưng giờ thân thể ngươi yếu hơn cả phàm nhân, đừng cố quá." Nhan Hoài Hi dặn dò vài câu, thấy Dư Doanh Hạ cuối cùng cũng ngoan ngoãn cầm đũa, nàng mới xoay người rời đi.

Khi tà váy đỏ rực của nàng khuất sau cánh cửa, nét tin tưởng ngoan ngoãn trên gương mặt Dư Doanh Hạ cũng tan biến trong nháy mắt.

Nàng ăn chẳng biết ngon, chỉ lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Những lời vừa rồi đã khiến nàng hiểu, bọn người kia đang tìm Dương Tầm Chu, có lẽ Dương tỷ tỷ bị nàng liên lụy rồi.

Dư Doanh Hạ khẽ thở dài, không ngờ cô nương họ Hứa kia lại chính là Nhiếp Huyên giấu thân phận. Không cần đoán nàng cũng biết, con Samoyed kia hẳn là đã không giữ được bí mật, bị đối phương vài câu moi ra hết thông tin quan trọng, nên Nhiếp Huyên mới phải ẩn danh, âm thầm trấn thủ ở hiệu sách.

Mong rằng mọi chuyện đều thuận lợi, bình an.

Nàng miễn cưỡng ăn vài miếng cho đỡ đói, nhưng bên kia cuộc chiến đã không còn trong khả năng nàng có thể can dự. Việc duy nhất Dư Doanh Hạ có thể làm là âm thầm cầu nguyện.

Giữa trưa là lúc nhà nhà nấu nướng, người qua lại trên phố thưa thớt, không còn ồn ào náo nhiệt như buổi sáng.

Dư Doanh Hạ vừa thu dọn sách vừa thất thần. Lúc trước, khi Dương Tầm Chu chọn nơi xây hiệu sách, nàng đã cố tình tìm một nơi yên tĩnh, cũng có nghĩa là khá hẻo lánh. Đến lúc ít người qua lại thế này, nơi đây lại càng thích hợp để đọc sách.

Nhưng dù yên tĩnh đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không có một chút âm thanh nào.

Đột nhiên, một mảnh dằm gỗ trên giá sách mới đóng đâm vào đầu ngón tay nàng. Cơn đau bất ngờ khiến nàng giật tay lại, và chính trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy một cái bóng bên kia kệ sách.

Theo bản năng, Dư Doanh Hạ lập tức dùng sức đẩy mạnh giá sách. Cái bóng kia bị đè trúng, phát ra một tiếng rên khẽ.

Dù sao dạo này nàng cũng được rèn luyện kha khá, ít nhiều có chút phản xạ chiến đấu. Sau khi vung ra một đạo Cấm Hồn Chú, nàng lập tức quay người bỏ chạy về hướng ngược lại.

Thế nhưng khi nàng vừa sắp lao ra đến cửa hiệu, từ trên đầu bỗng có thứ gì đó nhảy xuống, ánh sáng lạnh lóe lên trong tay đối phương, nhắm thẳng vào cổ nàng! Kẻ đó muốn chặt đầu nàng!

Dư Doanh Hạ vội nghiêng người sang bên, tránh khỏi nhát đâm chí mạng, nhưng cũng bị luồng lực lượng bộc phát hất văng ra xa.

Nàng đập mạnh vào giá sách phía xa, lưng đau nhói, nhưng kẻ tập kích không cho nàng cơ hội thở dốc, hắn lao thẳng tới.

Một chọi một đã đủ khó, huống chi lúc này còn đến hai tên! May thay, tu vi của bọn chúng không cao lắm.

Ai lại muốn giết nàng? Còn phái ra mấy tên sát thủ có thực lực thế này... Dư Doanh Hạ lập tức nghĩ đến đám người luyện thi!

Nhưng lúc này không có thời gian kiểm chứng. Nàng nhanh chóng đánh giá tình hình, dứt khoát bỏ qua cả cửa trước lẫn cửa sau, trực tiếp phóng người qua cửa sổ bên hông.

Tên sát thủ lập tức đuổi theo. Thế nhưng vừa khi hắn nhảy ra, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, đập thẳng lên đầu hắn!

Tên đi đầu bị đè xuống đất, giãy giụa mãi không dậy nổi. Tên phía sau không thèm quan tâm đến đồng bọn, trực tiếp giẫm lên xác hắn, vung tay dùng linh lực ném ra một tấm lưới đen kịt!

Dư Doanh Hạ né không kịp, chân bị mắc vào lưới, bị hắn mạnh tay giật ngã xuống đất. Nàng vừa xoay người lại, đồng tử lập tức co rút, lưỡi dao sáng lạnh trong tay kẻ địch đã chém đến ngay trước mắt!

Chương trước Chương tiếp
Loading...