[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 37: Mồi nhử
Giang Lê dõi mắt nhìn theo bóng dáng Nhan Hoài Hi rời đi, trong đầu vẫn đầy ắp kinh ngạc, thậm chí cảm giác đó còn lấn át cả nỗi buồn vì mất đi quyển thoại bản, khiến nàng cứ ngây người đứng yên tại chỗ thật lâu.Mãi đến khi bốn bề chìm vào tĩnh lặng, trong phạm vi kết giới của Nhan Hoài Hi, nàng mơ hồ cảm nhận được trong căn phòng gần đó đang có hai luồng sức mạnh hòa quyện vào nhau.Tình huống như vậy thường chỉ có hai khả năng, một là dẫn dắt tu luyện, hai là... song tu! Mà sức mạnh trong căn phòng kia lại đang dính chặt, quấn quýt đến mức không giống linh lực dẫn dắt bình thường nữa, mà rõ ràng là linh hồn chi lực đang quấn lấy nhau!Giang Lê hoàn toàn không biết Dư Doanh Hạ đã đổi sang tu luyện Hồn Đạo, vì vậy trong mắt nàng, ngoại trừ cả hai đều là hồn tu ra, thì còn ai tu luyện mà lại thân mật đến thế! Loại hòa hợp sức mạnh này... rõ ràng là thần hồn song tu!Nàng vừa mới thấy trong quyển thoại bản kia cũng có đoạn này! Họa sư đó còn vẽ ra hẳn hoi nữa, khiến cho nàng người đã có tuổi như vậy, cũng nhìn mà mặt đỏ tim run!Chính vì vậy cho nên khi phát hiện căn phòng kia có dị động, Giang Lê lập tức nghĩ đến nội dung trong thoại bản, suy nghĩ cũng bị kéo đi sai hướng hoàn toàn.Trên mặt nàng lúc này đã mất sạch biểu cảm, không biết mình nên cảm tạ chủ thượng vì không coi mình là người ngoài, hay nên giả vờ như chưa phát hiện gì hết. Chỉ là, cái tin tức này khiến nàng có cảm giác như đang sống trong mộng vậy.Chủ thượng thích Dư Doanh Hạ ở điểm nào chứ? Ngoài gương mặt ra, nàng thật sự nghĩ không ra lý do nào khác.Cho dù là thích dung mạo đi nữa, thì bên cạnh chủ thượng đâu thiếu mỹ nhân? Các loại phong cách đều có đủ cả, vậy mà nàng lại cố tình để mắt đến Dư Doanh Hạ!Chuyện này lớn rồi. Đám đồng bạn của nàng hoàn toàn không biết chuyện ở đây, không nói quá lời, từng người trong bọn họ đều cực kỳ chán ghét Dư Doanh Hạ. Mà giờ người này lại được chủ thượng sủng ái, lỡ như họ không biết tình hình, vô tình đắc tội nàng ta, rồi nàng ta nhân lúc gối đầu giường nói vài lời gió thổi bên tai chủ thượng thì phải làm sao đây?Haizz, dù chủ thượng không cho phép truyền tin ra ngoài, có lẽ nàng vẫn nên nghĩ cách nhắc nhở cho bên kia biết mới được."Ắt xì!" Khi giai đoạn đầu của quá trình tu luyện kết thúc, Dư Doanh Hạ bỗng hắt hơi một cái."Bị cảm à?" Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không thể nào, rõ ràng nàng đã dùng linh lực phong tỏa nơi này, sao lại có gió lọt vào được?Nhưng nghĩ một lát, nàng vẫn tiện tay lấy một chiếc áo khoác cho Dư Doanh Hạ khoác lên. Dù sao thân thể Dư Doanh Hạ bị độc thi ăn mòn nhiều ngày, e rằng hiện tại còn yếu hơn người thường, phải cẩn thận chăm sóc mới được."Chắc do lúc tối gió lớn quá." Dư Doanh Hạ nghĩ có lẽ là do khi tiễn Phương Nguyệt Đồng về, mình bị gió thổi trúng.Nàng đâu ngờ được, nguyên nhân thật sự là có người đang nói xấu mình bên ngoài, càng không ngờ rằng chuyện vừa rồi đã bị Giang Lê ở ngoài kia diễn giải thành một cảnh phim giới hạn độ tuổi!Trong tương lai không xa, e rằng ngoại trừ hai người trong cuộc, toàn bộ thuộc hạ của Nhan Hoài Hi đều sẽ "nghe nói" rằng — nàng, Dư Doanh Hạ chính là một hồng nhan họa thủy, nhân lúc chủ thượng dưỡng thương mà không biết tiết chế, lén lút trèo lên giường của Nhan Hoài Hi!"Linh lực của ngươi vẫn còn rất dồi dào, phải nhớ chủ động vận dụng nó để chống lại gió bên ngoài. Sau khi hình thành thói quen thì sẽ ổn thôi." Nhan Hoài Hi phủ lên người nàng một lớp mỏng linh lực để bảo hộ. Đợi đến khi Dư Doanh Hạ có thể thành thạo vận dụng linh lực, việc này nàng có thể tự làm được."Vâng." Học sinh ngoan ngoãn gật đầu."Giờ nghỉ ngơi đủ chưa? Tối nay ít nhất phải trải qua năm vòng củng cố." Trong lòng Nhan Hoài Hi đã tính sẵn, Dư Doanh Hạ hiện giờ hẳn vẫn chưa đến mức phải nghỉ ngơi."Ta không mệt, chỉ là..." Sắc mặt Dư Doanh Hạ trở nên có chút phức tạp, như thể có điều muốn nói mà lại ngập ngừng."Ở đâu thấy khó chịu à? Nếu có chỗ nào không ổn thì phải nói ngay." Nhan Hoài Hi hơi nhíu mày, vừa nói vừa chuẩn bị kiểm tra thân thể nàng."Không hẳn là khó chịu... chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ." Dư Doanh Hạ suy nghĩ một lát mới hơi ngượng ngùng nói: "Lúc chủ thượng dẫn dắt lực cho ta, ta luôn cảm thấy chỗ linh hồn bị chạm tới rất ngứa."Dư Doanh Hạ vốn rất sợ bị cù, đặc biệt là ở eo, mà giờ lại còn thêm một cái "linh hồn" nữa.Nhan Hoài Hi dường như chợt hiểu ra điều gì đó, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt cũng trở nên có chút là lạ, "Khụ... chuyện này bình thường thôi. Linh hồn của ngươi yếu và nhạy cảm, nên khi người khác tiến gần sẽ có chút phản ứng. Thông thường trong lúc hồn tu tu luyện, không ai can thiệp cả, nhưng nếu ngươi muốn nhanh chóng đi vào chính đạo thì phải có người dẫn dắt, cho nên chịu khó một chút."Thực ra nguyên nhân thật sự là do linh hồn của Dư Doanh Hạ mềm mại như một khối bánh thơm mùi hoa đào, khiến Nhan Hoài Hi nhất thời không nhịn được mà "xoa nắn" thêm hai lần. Mà linh hồn của Dư Doanh Hạ lại nhạy cảm hơn người thường, nên phản ứng tự nhiên cũng mãnh liệt hơn.Thật ra, với hồn tu mà nói, hành động đó đã được xem là hơi vượt ranh giới thân mật rồi. Nhưng... dù sao Dư Doanh Hạ chẳng biết mấy về Hồn Đạo, nên Nhan Hoài Hi cũng thuận theo ý mình mà bóp thêm vài cái.Dư Doanh Hạ đại khái cũng hiểu ý, liền không chút phòng bị nói: "Những chuyện nhỏ như vậy ta chịu được."Nhan Hoài Hi khẽ cong khóe môi: "Vậy thì chúng ta tiếp tục."Dưới sự dẫn dắt của Nhan Hoài Hi, việc tu luyện của Dư Doanh Hạ quả thật đã tránh được không ít đường vòng, tốc độ tiến bộ cực nhanh. Không chỉ củng cố vững vàng cảnh giới sơ kỳ Luyện Kỳ Trúc Cơ, mà còn mơ hồ có dấu hiệu muốn tiến thêm một bậc.Mỗi lần Dương Tầm Chu đến gặp nàng, ánh mắt đều càng thêm kinh ngạc. Cuối cùng, có một ngày nàng ấy không nhịn được mà đi vòng quanh Dư Doanh Hạ mấy lượt, rồi tặc lưỡi cảm thán."Dương tỷ tỷ, ngài nhìn gì vậy?" Dư Doanh Hạ không nhịn được hỏi, vì biểu cảm của Dương Tầm Chu khiến nàng có cảm giác mình đang bị xem như con khỉ trong chuồng."Ta đang nhìn tu vi của ngươi.""Với tốc độ tu luyện này của ngươi, đây là tam linh căn sao? Bình thường đến cả đơn linh căn cũng chưa chắc theo kịp đâu." Dương Tầm Chu nhìn thế nào cũng không tìm ra điểm đặc biệt gì ở Dư Doanh Hạ, nàng đúng là tam linh căn, không có thể chất đặc biệt, mà theo mình biết cũng chưa từng dùng linh dược. Nhìn nền tảng tu vi vững chắc, không hề hư ảo kia là đủ hiểu, vậy rốt cuộc làm sao Dư Doanh Hạ có thể tu nhanh đến mức này được chứ?Đúng lúc này, hiệu sách đón vị khách đầu tiên trong ngày – là Giang Lê. Vì đều là người quen cũ, Dương Tầm Chu cũng chẳng chào hỏi gì, chỉ để nàng ta tự mình đi tìm sách.Giang Lê lại nghe thấy câu nghi vấn vừa rồi của nàng, bèn đứng từ xa lầm bầm một câu: "Ngày nào cũng song tu, không nhanh mới là lạ!"Song tu với một tu sĩ cảnh Luyện Hư Hợp Đạo đấy nhé! Dù có là ngũ linh căn thì cũng có thể nhất phi trùng thiên!Hơn nữa còn là mỗi đêm đều song tu... Dư Doanh Hạ, ngươi cũng tiết chế một chút đi chứ! Thân thể của chủ thượng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu. Trước đó, thể nội của nàng bị kiếm ý của Phương Nguyệt Đồng tàn phá rất nặng, bây giờ chỉ mới khôi phục được một chút, tuy nhìn bên ngoài không có gì đáng ngại, nhưng thực ra vẫn cần thời gian dài để tĩnh dưỡng!Kết quả là lại xuất hiện một Dư Doanh Hạ! Thân thể của chủ thượng liệu còn ổn không vậy!?Dư Doanh Hạ bỗng thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nàng quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt đầy cổ quái của Giang Lê. Vừa chạm phải ánh mắt nàng, đối phương lập tức dời tầm nhìn đi chỗ khác, cả gương mặt đều viết rõ hai chữ chột dạ."...???" Dư Doanh Hạ ngẩn người, cảm thấy gần đây Giang Lê trở nên kỳ quái lạ thường. Trước kia vẫn còn nói cười thân mật với nàng, thế mà chẳng hiểu sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng kỳ kỳ quái quái này.Ban đầu Dư Doanh Hạ còn đoán chẳng lẽ mình từng nói sai lời nào đó hay làm gì khiến người ta phật ý? Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Lê dù sao cũng là thuộc hạ của Nhan Hoài Hi, sau này hai người còn phải chung sống dưới cùng một mái nhà, sớm tối chạm mặt, nên tốt nhất vẫn nên tìm cách hòa hoãn lại quan hệ.Vì vậy, trước đây nàng từng chủ động gọi Giang Lê lại để nói chuyện, nhưng lần nào đối phương cũng trơn như cá chạch, ba mươi sáu kế chạy mất dạng. Có vẻ như cố tình né tránh nàng. Mà chỉ cần nàng chưa kịp phát hiện ra, mỗi khi Giang Lê xuất hiện gần đó, ánh mắt nhìn nàng đều như vậy, đến mức khiến Dư Doanh Hạ nổi hết cả da gà. Giờ phút này cũng chẳng khác là bao.Dư Doanh Hạ không nghe rõ Giang Lê vừa lẩm bẩm điều gì, nhưng Dương Tầm Chu thì có. Chỉ là nàng nghĩ ngợi một chút rồi cho rằng chắc mình nghe nhầm, có lẽ do tuổi tác đã lớn, lại vừa mới viết quá nhiều truyện có loại tình tiết ấy, nên giờ mới nghe ra những điều không nên nghe.Dư Doanh Hạ ghé sát tai Dương Tầm Chu, thì thầm vài câu, Dương Tầm Chu gật gật đầu rồi đi lo chuyện khác.Sau đó, Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng tiến lại gần Giang Lê. Giang Lê dù sao cũng có tu vi cao hơn nàng không biết bao nhiêu, tự nhiên nhận ra động tác ấy. Khi Dư Doanh Hạ vừa định đến gần, nàng ta lập tức nhấc chân định rời đi, nào ngờ chẳng hiểu bị vướng phải thứ gì, suýt nữa ngã sấp vào đống sách bên cạnh.Giang Lê cúi đầu nhìn, phát hiện thứ vướng chân mình là một hòn đá đen như mực.Cái hòn đá này xuất hiện từ bao giờ vậy!? Giang Lê kinh ngạc, rõ ràng đây là một khối đá được kết tụ bằng thuật pháp, vậy mà vừa nãy nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra!Trong tay Dư Doanh Hạ cầm một cây bút lông, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết hòn đá đó là do ai đặt ở đó.Đây là họa kỹ kết hợp với hồn thuật, đây là lần đầu tiên nàng thử sử dụng, không ngờ hiệu quả lại không tệ chút nào."Giang đại phu." Nàng mỉm cười từng bước tiến lại gần. Nụ cười kia trông có vẻ vô hại, nhưng lại khiến Giang Lê cảm nhận được một áp lực vô hình đang dần dần ép tới."Dạo này sao ngươi cứ tránh ta mãi thế?"Giang Lê lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Không, không có đâu! Sao ta có thể trốn ngươi được chứ? Chỉ là dạo này ta bận điều phối tân dược thôi."Nàng tìm đại một cái cớ để đánh lạc hướng, đáng tiếc Dư Doanh Hạ đã sớm nhìn thấu vẻ chột dạ của nàng."Thôi vậy, nếu Giang đại phu không muốn nói thì ta cũng không ép."Nghe Dư Doanh Hạ khẽ thở dài, Giang Lê còn chưa kịp nhẹ nhõm thì lại nghe đối phương nói tiếp: "Tỷ tỷ, hay là ngươi giúp ta hỏi thử xem?"Giang Lê hít mạnh một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn ra phía sau Dư Doanh Hạ, ngay cửa hiệu sách, Nhan Hoài Hi đang khoanh tay đứng đó, khóe môi cong lên, ánh mắt vừa như cười vừa như không nhìn thẳng vào nàng.Quả nhiên đồng bọn nói không sai! Dư Doanh Hạ đúng là một con tiếu diện hổ khẩu phật tâm xà!Chủ thượng bình thường chẳng phải rất ít khi ra ngoài sao? So với đi dạo, chủ thượng còn thích ôm bát nước đường trong sân phơi nắng đọc truyện hơn nhiều mà!Trong mắt Nhan Hoài Hi thoáng hiện một nét cười đầy hứng thú. Nàng hiểu rõ Giang Lê, biết đối phương không có ý đồ xấu gì, chỉ là nhìn vẻ mặt lấm lét hiện giờ, e rằng thật sự đang giấu chuyện gì đó.Nàng vốn chẳng hứng thú với chuyện riêng của thuộc hạ, nhưng ai bảo Dư Doanh Hạ vừa ngọt giọng gọi "tỷ tỷ" đâu chứ, muội muội nhà nàng có nguyện vọng nhỏ thế này, đương nhiên nàng sẵn lòng giúp.Nhan Hoài Hi bước vào trong hiệu sách hai bước, còn chưa kịp nghĩ nên "thẩm vấn" Giang Lê ra sao, dưới chân bỗng truyền đến một luồng chấn động khe khẽ.Nàng không chút do dự, lập tức ôm lấy Dư Doanh Hạ, thân hình lóe lên rồi biến mất về phía sau hiệu sách. Dư Doanh Hạ theo phản xạ choàng tay ôm lấy cổ nàng, một mùi hương nhè nhẹ xen lẫn hương dược phảng phất quanh mũi. Bị ôm bất ngờ khiến nàng thoáng giật mình, nhưng khuôn mặt lại không kìm được mà hơi ửng đỏ.Dư Doanh Hạ nghiêng đầu một chút để gương mặt tránh đi, hít thở cũng dễ dàng hơn.Giang Lê cũng được một luồng linh lực bao lấy, mang ra ngoài cùng lúc đó. Còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, từ phía trước hiệu sách đã vang lên một tiếng nổ lớn."Ầm....!"Dư Doanh Hạ nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên ở phía trước, sắc mặt lập tức biến đổi: "Dương tỷ tỷ còn ở trong đó!""Không sao đâu, với mức độ này thì không làm gì được nàng ấy đâu." Nhan Hoài Hi vừa nói vừa đặt người trong lòng xuống, ánh mắt đảo quanh bốn phía, mặt trời đã bị mây đen nuốt trọn, bóng tối trên phố cũng dày đặc hơn hẳn.Hừ, xem ra có kẻ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi. Nhan Hoài Hi khẽ nhếch môi, nở nụ cười lạnh.Vụ nổ ngay trước hiệu sách đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cả thành trấn, trong đó có cả Phương Nguyệt Đồng, người vừa mới thuê nhà ở khu vực này.Ngay khi mọi ánh nhìn đều bị vụ nổ thu hút, vô số bóng tối liền lặng lẽ tràn ra, lan dần về một góc khuất không mấy ai chú ý.Dư Doanh Hạ nhận ra ánh sáng xung quanh bỗng tối sầm lại. Gió thu đột ngột nổi lên, lá cây bị cuốn theo gió quất vào người, đau rát. Rõ ràng vẫn chưa tới cuối thu, thế nhưng luồng gió ấy lại lạnh lẽo đến rợn người.Nàng khẽ xoa xoa cánh tay, định làm theo lời Nhan Hoài Hi đã dạy, vận linh lực bao lấy thân thể để tạo một lớp hộ thể, thì bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai phải nàng hai cái.Dư Doanh Hạ theo phản xạ quay đầu về phía Nhan Hoài Hi, nhưng người vốn đang ở ngay bên cạnh nàng đã biến mất!Một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, Dư Doanh Hạ lập tức xoay người lại. Trước mắt chỉ còn con hẻm phía sau hiệu sách, trống trơn, không thấy bóng dáng của Nhan Hoài Hi hay Giang Lê đâu cả.Ngoài con hẻm, từ phố lớn vọng lại những tiếng ồn lẫn tiếng kêu khóc hỗn loạn. Gió mỗi lúc một mạnh, thổi qua lối hẹp phát ra những tiếng rít quái dị như có ai đang nức nở trong đó.Bị tách ra giữa khung cảnh âm u, Dư Doanh Hạ có cảm giác tim mình rơi thẳng xuống đáy vực. Nàng vội chạy ra ngoài, nhưng càng chạy, đôi chân càng nặng trĩu, như thể bị nhấn chìm vào bùn, chẳng cách nào rút ra nổi. Linh lực yếu ớt hiện giờ của nàng cũng chẳng thể phát huy được mấy tác dụng.Trong khoảnh khắc mất đi khả năng ứng phó, Dư Doanh Hạ hoàn toàn lâm vào bối rối. Nhan Hoài Hi biến mất từ khi nào? Liệu nàng có phát hiện ra không? ...Nàng nhất định là phát hiện rồi. Trừ phi là người ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo ra tay, chứ thủ đoạn tầm thường sao có thể qua mắt Nhan Hoài Hi được.Dư Doanh Hạ cố gắng trấn tĩnh lại, đưa tay chạm lên vai mình. Trước khi biến mất, Nhan Hoài Hi đã vỗ nhẹ hai cái, đó hẳn là một ám hiệu."Dư hộ pháp, mấy ngày không gặp, trông ngươi có vẻ thảm hại hơn trước nhiều đấy."Giọng nói quen thuộc vang lên. Dư Doanh Hạ siết chặt hai tay, rồi lại thả lỏng.Là thứ đó. Thủ hạ của Nhan Tranh.Vật quỷ từng bám trên người nàng trước đây đã bị quyển công pháp nuốt chửng, Dư Doanh Hạ biết sớm muộn gì bên kia cũng sẽ tới tìm. Một khi phát hiện nàng vẫn còn sống, chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.Giờ phút này, chuyện phải đến cuối cùng vẫn đến. Có lẽ điều duy nhất có thể xem là may mắn,chính là việc nàng đã sớm nói rõ chuyện này với Nhan Hoài Hi. Ít nhất, hiện tại nàng không cần phải một mình đối mặt với đám đồ vật đáng sợ này nữa.Dư Doanh Hạ nhanh chóng trấn định, điều chỉnh lại nét mặt để đối phương không nhận ra sự căng thẳng, đồng thời trong đầu cấp tốc tính toán đối sách. Đám "Dịch Quỷ" này hiếm khi tự xuất hiện, nếu có thể khéo léo moi được chút tin tức về Nhan Tranh từ miệng chúng, thì chẳng còn gì tốt hơn.Chắc là Nhan Hoài Hi đang ở quanh đây thôi. Nàng ấy để mình lại làm mồi nhử, bọn Dịch Quỷ này mới dám xuất hiện. Đến lúc cần thiết... chắc nàng ấy sẽ cứu mình thôi, phải không nhỉ?Dư Doanh Hạ chỉ có thể nghĩ lạc quan như vậy."Đúng là đã mấy ngày không gặp rồi. Xảy ra chuyện lớn như thế, rõ ràng các hạ vẫn ở trong Tam Khê Thành, biết rõ Nhan Hoài Hi đã ra tay mà chẳng thấy ai đến cứu ta một phen. Ta còn tưởng chủ thượng bỏ rơi ta luôn rồi chứ." Dư Doanh Hạ lộ vẻ ai oán, khéo léo chặn lại ý đồ thăm dò của Dịch Quỷ.