[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 36: Chế giễu



Nhan Hoài Hi đang im lặng rửa rau thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình. Nàng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Dư Doanh Hạ.

"Làm sao vậy?" Nhan Hoài Hi hơi nghiêng đầu, trong mắt ẩn chứa một nụ cười như có như không.

Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, rồi nhanh chóng quay đầu, giả vờ thản nhiên tiếp tục nhào bột: "Ta chỉ thấy ngài đối với Phương Nguyệt Đồng có vẻ khác lắm."

"Ồ? Khác chỗ nào?" Giọng của Nhan Hoài Hi dường như mang thêm chút hứng thú.

"Thái độ của ngài với nàng ấy không giống đang đối phó kẻ địch, mà... cũng khác hẳn với khi ngài đối với Ân Đạc. Có lúc ta cảm giác ngài nói chuyện với nàng ấy cứ như đang dạy dỗ một vãn bối trong nhà không chịu tiến bộ, có lẽ ta nghĩ nhiều rồi." Tuy ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng Dư Doanh Hạ lại cảm thấy đó chắc chắn không phải ảo giác.

Trước đây nàng từng có cảm giác ấy rồi, Nhan Hoài Hi là kiểu người có thù tất báo, ai dám động đến nàng đều bị nàng trả đũa gấp trăm ngàn lần. Từ vị tiền nhiệm môn chủ Trường Sinh Môn, đến Ân Đạc, rồi cả "nguyên chủ" cùng bản thân nàng - kẻ mang nồi giùm cho nguyên chủ đều không thoát được kết cục đó.

Khi mới bắt đầu chăm sóc Nhan Hoài Hi, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy vì ác mộng, Dư Doanh Hạ đều phải sờ cổ mình một cái, xem đầu có còn dính liền với thân không. Còn Ân Đạc thì bị Nhan Hoài Hi gọi là lão bất tử, mỗi lần nhắc đến cái tên này, sát ý trong mắt nàng đều lộ rõ không chút che giấu.

Nhưng Phương Nguyệt Đồng thì khác hẳn. Rõ ràng là người này đã thật sự suýt giết chết nàng, thế mà lời nặng nhất Nhan Hoài Hi từng nói với nàng ta chỉ là một chữ "ngu ngốc". So với mắng chửi, giọng điệu ấy lại giống kiểu trưởng bối trách mắng vãn bối vì không nên thân hơn.

Chẳng lẽ chỉ vì Phương Nguyệt Đồng là người bị lừa dối sao? Không thể nào. Nhan Hoài Hi là quỷ hẹp hòi, đâu có lòng dạ rộng lượng đến thế.

Bây giờ hai người gặp lại, Dư Doanh Hạ càng thêm chắc chắn, tuy Nhan Hoài Hi tỏ vẻ lạnh nhạt với Phương Nguyệt Đồng, nhưng hoàn toàn không có chút thù hận nào. Thậm chí khi thấy dáng vẻ đối phương không nhà để về, Nhan Hoài Hi còn chịu để nàng ta vào nhà ở cùng!

Nàng không tin nổi trong chuyện này lại không có gì khuất tất. Rõ ràng Nhan Hoài Hi đang giấu điều gì đó.

So sánh một chút, Dư Doanh Hạ chỉ thấy mình thật thê thảm, vừa phải dọn dẹp đống tàn cục mà nguyên chủ để lại, vừa suýt chết mấy lần trong tay Nhan Hoài Hi, thế mà người kia đâm nàng một kiếm mà vẫn được ưu ái. Nghĩ thôi cũng khiến Dư Doanh Hạ hâm mộ phát khóc.

"Tiểu nha đầu đó không giống người khác." Nhan Hoài Hi vừa đặt rổ rau đã rửa sạch vào chậu, vừa nói: "Nàng mới sinh không bao lâu đã bị Ân Đạc bắt đi. Trong chuyện đó cũng có lỗi của ta, nên không thể trách nàng được."

Dư Doanh Hạ kinh ngạc đến quên cả nhào bột, nàng vừa nghe thấy Nhan Hoài Hi tự nhận sai lầm sao? Còn nói chuyện Phương Nguyệt Đồng bị Ân Đạc mang đi là lỗi của chính nàng?

"Còn tò mò à?" Nhan Hoài Hi dùng bàn tay còn ướt sũng của mình xoa một cái lên mặt Dư Doanh Hạ.

Dư Doanh Hạ theo phản xạ đưa tay lau mặt, quên mất mình vẫn đang nhào bột, thế là bột trắng dính đầy mặt, lem luốc như mấy con mèo hoang.

Kẻ đầu sỏ gây họa là Nhan Hoài Hi lại còn đứng bên cạnh cười trộm, khiến Dư Doanh Hạ "tức giận" trừng mắt liếc nàng một cái.

"Được rồi, đừng giận nữa, ta giúp ngươi lau sạch." Nhan Hoài Hi ngoan ngoãn lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau lớp bột trên mặt Dư Doanh Hạ.

Dư Doanh Hạ nhiều nhất cũng chỉ dám trừng Nhan Hoài Hi vài cái, dù sao nàng cũng chẳng có gan "trả đũa" trở lại. Cho dù Nhan Hoài Hi có chọc nàng tức đến mức nào, thì cùng lắm nàng cũng chỉ có thể xù lông bỏ đi.

Nhưng mà... lời Nhan Hoài Hi nói lại khiến nàng nảy sinh tò mò, giữa nàng ấy và Phương Nguyệt Đồng thật sự có mối liên hệ nào khác sao? Trong tư liệu mà hệ thống cung cấp không hề nhắc đến mối ràng buộc sâu hơn giữa hai người, nhưng lại có vài manh mối mơ hồ chỉ về Quan Nguyệt Sơn Trang, nơi đã bị một trận đại hỏa thiêu rụi mấy chục năm trước.

Nếu là chuyện của Quan Nguyệt Sơn Trang... Dư Doanh Hạ biết đó là điều cấm kỵ của Nhan Hoài Hi. Những người từng thử thăm dò đều chẳng có kết cục tốt. Nghĩ đến đây, phần lớn tò mò trong lòng nàng lập tức tiêu tan.

Nàng còn chưa muốn bị đày ra vùng hoang vu đào mỏ đâu, hay tệ hơn là đi làm người nuôi dưỡng xác sống.

Vừa nhớ đến những hình ảnh trong ký ức của nguyên chủ, Dư Doanh Hạ lập tức bóp chết chút tò mò thừa thãi cuối cùng trong lòng. Ai biết được sau mấy lời trêu chọc của Nhan Hoài Hi có giấu bẫy rập gì không chứ? Hừ, đừng hòng để nàng mắc bẫy!

Vừa mới âm thầm oán thầm Nhan Hoài Hi một câu, Dư Doanh Hạ liền thấy đối phương đang định lại gần cái chảo của mình. Bài học xương máu trước đây khiến nàng lập tức cảnh giác, ánh mắt dõi theo, quả nhiên, Nhan Hoài Hi đang định đổ nửa gáo nước lạnh vào chảo dầu nóng chuẩn bị chiên bột...

"Chủ thượng!!!" Dư Doanh Hạ nhanh như chớp ôm chặt lấy cánh tay nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Mà Nhan Hoài Hi thì chẳng biết mình làm sai chỗ nào, chỉ vô tội ngẩng đầu nhìn nàng, trông hệt như con mèo hư sắp gây họa.

"Chủ thượng, ngài vẫn là nên ra ngoài dạo chơi đi, không thì ra ngoài hít thở chút cũng được?" Dư Doanh Hạ chẳng buồn che giấu ý định rõ ràng muốn "mời" người ra khỏi bếp.

Nhan Hoài Hi trông ấm ức lắm, giọng nói mềm nhũn, tựa như đang làm nũng: "Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà."

Dư Doanh Hạ suýt chút nữa đã mềm lòng. Mỗi khi Nhan Hoài Hi thu lại hết thảy vẻ sắc bén của mình, nũng nịu nói chuyện như vậy, quả thật vừa mê hoặc vừa đánh lừa người khác, chỉ cần tâm tính hơi yếu là dễ dàng mắc bẫy.

Dư Doanh Hạ vốn dĩ cũng chẳng phải người tâm tính kiên định, nhưng hình ảnh Nhan Hoài Hi suýt đổ nước lạnh vào chảo dầu nóng ban nãy khiến nàng nhất định phải cứng rắn.

"Chủ thượng... Tỷ tỷ, vì sự an toàn của muội muội, xin ngài hãy ra ngoài chơi đi." Gắn cho nàng cái mũ "tỷ tỷ tốt" xong, Dư Doanh Hạ liền mặt mày không vui mà đẩy người ra khỏi bếp.

"Haizz..." Nhan Hoài Hi tựa người vào khung cửa bếp thở dài.

Ngay sau đó, nàng phát hiện có một cái bóng tiến lại gần. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Phương Nguyệt Đồng.

Tiểu nha đầu ấy bưng một cái bát, vẻ mặt vô tội, đứng cách đó không xa: "Vừa rồi ta nghe thấy giọng của Dư nhị cô nương, xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng của Dư Doanh Hạ khi nãy mang theo vẻ kinh hoảng rõ rệt, khiến Phương Nguyệt Đồng lập tức chạy đến. Sau khi xác nhận trong bếp không có chuyện gì nghiêm trọng, nàng mới đứng chờ bên ngoài. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã thấy Nhan Hoài Hi bị Dư Doanh Hạ đẩy ra khỏi cửa.

"Không có gì." Nhan Hoài Hi lập tức nghiêm mặt, không muốn dáng vẻ chật vật của mình bị Phương Nguyệt Đồng nhìn thấy.

"......Ngài gây họa trong bếp rồi phải không? Không thì Dư nhị cô nương sao có thể đuổi ngài ra ngoài được." Người thường ngày nhìn ngốc ngốc như Phương Nguyệt Đồng vậy mà lần này lại đoán trúng tim đen!

Nhan Hoài Hi liếc nàng một cái, Phương Nguyệt Đồng vẫn là vẻ mặt không có cảm xúc gì kia, nhưng không hiểu sao lại toát ra một loại vô tội khó tả.

Cái con bé này, sao lúc nên thông minh thì lại ngu ngốc, mà lúc không cần thông minh thì lại lanh lợi đến mức đáng ghét thế chứ?!

Nếu cái đầu thông minh đó chịu dùng đúng chỗ, chịu bỏ chút tâm tư cho sư môn của mình, thì con bé ngốc này cũng đâu đến nỗi bây giờ mới phát hiện trong tông môn đầy rẫy dơ bẩn!

Nhan Hoài Hi tức đến mức dời ánh mắt đi, không thèm để ý tới nàng nữa.

Phương Nguyệt Đồng thì chẳng bận tâm, dù sao mỗi lần hai người họ ở riêng, bầu không khí cũng luôn kỳ quái. Nàng vốn chẳng trông mong Nhan Hoài Hi đáp lại, chỉ tự nhiên đi thẳng vào trong bếp, lúc lướt qua thì thuận miệng nói một câu: "Ta đi giúp Dư nhị cô nương."

Nhan Hoài Hi bị chọc đến mức bật cười, trước đây A Vụ đâu có đáng ghét như thế này! Chắc là phong thủy của Thiên Khâu Tông có vấn đề, mới khiến một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hóa thành ra thế này. Nếu A Vụ nuôi dạy con bé, chắc chắn tiểu nha đầu này đã chẳng đến mức khó ưa như vậy!

Nhan Hoài Hi còn chưa hết tức, thì cửa bếp lại bật mở. Phương Nguyệt Đồng bị Dư Doanh Hạ đẩy ra ngoài, y hệt như lúc nãy nàng đẩy Nhan Hoài Hi ra.

Dư Doanh Hạ gượng gạo nặn ra một nụ cười, nói với Nhan Hoài Hi: "Tỷ tỷ, dẫn khách ra ngoài chơi đi, trước khi ta nấu xong thì đừng quay lại."

Cả hai con người này toàn là cao thủ phá bếp! Hai người này chắc chắn cùng một hội rồi!

Cửa bếp lần nữa đóng sầm lại, Nhan Hoài Hi bỗng bật cười thật sảng khoái. Vừa nãy nhìn Phương Nguyệt Đồng ra dáng tự tin bước vào, nàng còn tưởng con bé này biết nấu ăn, ai ngờ hóa ra cũng cùng trình độ "thảm họa nhà bếp" như mình!

"Ngươi gây ra chuyện gì rồi?" Nhan Hoài Hi nhìn gương mặt từ vô tội chuyển thành tội nghiệp của Phương Nguyệt Đồng, trong lòng lại cười thêm mấy tiếng nữa.

"Ta... ta lỡ tay đổ nửa lọ muối vào nồi." Phương Nguyệt Đồng biết mình làm sai, chẳng giấu diếm gì, thành thật khai báo hết.

"Phụt..." Nhan Hoài Hi lại bật cười, cười mãi cho đến khi Phương Nguyệt Đồng gần như muốn đào hố chui xuống đất, nàng mới từ tốn nói: "Thôi được rồi, ra đây đi, đừng quấy rầy nàng nữa."

Thỏ bị dồn vào đường cùng còn biết cắn người, huống chi là Dư Doanh Hạ, nếu hai người họ còn tiếp tục quấy phá, e rằng nàng ấy sẽ thật sự nổi giận mất.

Dư Doanh Hạ tính nhẩm trong lòng, nhờ "sự giúp đỡ" nhiệt tình của hai vị kia, tối nay thời gian nấu ăn của nàng chắc phải gấp đôi bình thường.

Nàng thậm chí còn muốn làm ngay một tấm bảng treo ngoài cửa, cấm hai người kia bước vào bếp!

Giang Lê tuy vẫn còn ở tạm trong nhà họ, nhưng với tu vi đã đạt đến cảnh giới như nàng, thì sớm đã có thể tích cốc rồi. Quan trọng hơn cả là, dù thức ăn có ngon đến đâu, chỉ cần ngồi cùng bàn với Nhan Hoài Hi thì sẽ thấy đau dạ dày. So ra, nàng vẫn thích ra tửu lâu bên ngoài ăn hơn. Bởi vậy vào giờ cơm tối, nàng gần như không bao giờ có mặt, mà hôm nay thì càng không thể, dù sao còn có thêm một người là Phương Nguyệt Đồng.

Trên bàn ăn, Phương Nguyệt Đồng nói với Dư Doanh Hạ về quyết định của mình.

"Ta định thuê căn viện kế bên, trước khi chuyện này được giải quyết, ta sẽ ở lại đây." Phương Nguyệt Đồng vừa ăn uống no đủ xong, lau miệng một cái, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Dư Doanh Hạ.

Trong thoáng chốc Dư Doanh Hạ cảm giác Phương Nguyệt Đồng như một con Samoyed tự tìm đến chủ của mình. Nếu giữa hai người không có thân phận khó xử như hiện tại, nàng thật sự rất hoan nghênh Phương Nguyệt Đồng dọn đến đây — đối phương nhiệt tình, lương thiện, lại còn có thực lực mạnh, đúng là một người đáng để kết giao.

Nhưng... Dư Doanh Hạ cũng nghi ngờ rằng, nếu bây giờ nàng gỡ bỏ lớp ngụy trang, thì thanh kiếm của Phương Nguyệt Đồng rất có thể sẽ lập tức xuyên nàng thành xâu thịt xiên mất.

Dư Doanh Hạ lén nhìn Nhan Hoài Hi một cái. Nàng ấy đang ăn điểm tâm ngọt, bộ dạng hoàn toàn không lo lắng việc Phương Nguyệt Đồng ở sát vách có thể khiến họ tăng nguy cơ bị bại lộ.

"Bọn người luyện thi kia vẫn đang hoạt động gần đây. Ta sợ nếu rời đi, chúng sẽ quay lại trả thù, đến lúc đó Dư nhị cô nương ngươi sẽ thành mục tiêu bị bọn hắn trả thù. Ta ở gần đây, bọn chúng sẽ không dám ra tay bừa bãi, mà dù có thật sự động thủ, ta cũng có thể nhân cơ hội lôi những con trùng ẩn trong bóng tối ra luôn!" Phương Nguyệt Đồng đã hạ quyết tâm, thậm chí còn thuê nhà xong rồi.

Dư Doanh Hạ biết nàng có lòng tốt, việc này đã thành kết cục đã định, lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể từng bước mà ứng biến thôi.

"Nếu trong nhà có chuyện gì, cứ gọi to tên ta là được, ta ở bên kia sẽ nghe thấy." Trước khi rời đi, Phương Nguyệt Đồng còn dán đầy bùa chú khắp trong ngoài tiểu viện Dư gia, lại còn để cho Dư Doanh Hạ mang theo vài lá. Một khi nàng gặp tấn công, Phương Nguyệt Đồng sẽ lập tức cảm ứng được.

Dư Doanh Hạ mang vẻ mặt cảm kích vô cùng, mãi đến khi bóng Phương Nguyệt Đồng khuất hẳn trong màn đêm, nàng mới khẽ thở ra một hơi.

"Tại sao lại thở dài? Không muốn nàng ta đến sao?" Nhan Hoài Hi dựng lên một kết giới để người ngoài không thể phát giác, ngăn cách toàn bộ âm thanh. Dù Phương Nguyệt Đồng là người được dạy dỗ rất mực quy củ, không giống kiểu sẽ đi nghe lén người khác nói chuyện, nhưng tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo có thính giác tốt đến mức đáng sợ. Nếu chẳng may nghe được điều gì không nên nghe thì sẽ phiền phức, nên chỉ cần Phương Nguyệt Đồng chưa đi xa, Nhan Hoài Hi đều cẩn trọng dựng kết giới cách âm.

"Không phải. Ta chỉ thấy là trong cả tu tiên giới vốn dĩ đã chẳng có mấy người đạt đến Luyện Hư Hợp Đạo, vậy mà cái nơi nhỏ bé này lại có tận hai người. Nếu lỡ thu hút kẻ địch tới, nói không chừng sẽ còn bốn người nữa, đến lúc đó chỉ cần một sơ suất thôi, Tam Khê Thành e là sẽ biến thành phế tích trong chốc lát." Dư Doanh Hạ vốn định đưa Nhan Hoài Hi đi ẩn cư ở nơi yên bình, tránh xa thị phi, kết quả đều là lỗi của hệ thống chết tiệt kia! Nó lại đưa nàng đến ngay dưới mí mắt kẻ thù! Giờ thì nàng càng thêm lo sợ bất an.

Dư Doanh Hạ theo thói quen lại mắng hệ thống một trận. Đáng tiếc, giờ dù nàng có mắng thì trong không gian hệ thống cũng chẳng thèm phản hồi nữa.

Dù vậy, sự xuất hiện của Phương Nguyệt Đồng tuy khiến nguy cơ bị bại lộ tăng lên, nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác an toàn kỳ lạ. Từ nay về sau, nàng chắc không cần lo mấy tên tiểu tốt đến tập kích mình nữa. Biết đâu lần sau nếu có đại ma đầu muốn giết nàng, Phương Nguyệt Đồng lại có thể từ trên trời giáng xuống cứu mạng chăng?

Nghĩ đến đây, Dư Doanh Hạ lén lút liếc nhìn vị Nhan đại boss nào đó, ai ngờ đối phương cũng đang nhìn nàng.

Dư Doanh Hạ giật mình một cái, phản ứng của nàng gần như viết rõ hai chữ "chột dạ" lên mặt.

"Đang nghĩ gì vậy?" Nhan Hoài Hi nghiêng người lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc.

"Ta..." Trong đầu Dư Doanh Hạ xoay nhanh như chong chóng, định tùy tiện bịa một lý do để qua loa.

Kết quả, Nhan Hoài Hi lại hỏi thẳng: "Trong lòng ngươi đang nói xấu ta phải không?"

"Thuộc hạ không dám!" Không phải nói xấu, chỉ là đang nói sự thật thôi!

Hiện giờ Dư Doanh Hạ vẫn chưa học được cách che giấu dao động linh hồn của mình, nên không biết rằng mỗi khi cảm xúc biến động mạnh, nó sẽ bộc lộ ra qua linh hồn, mà Nhan Hoài Hi lại là người giỏi nhất trong việc "đọc tâm" bằng cách này.

Đổi lại là trước kia, Nhan Hoài Hi nhất định sẽ cho nàng một bài học nho nhỏ, để sau này không dám nghĩ xấu về mình nữa. Nhưng bây giờ thì khác.

Nhan Hoài Hi cố ý muốn làm một người tỷ tỷ tốt. Tuy trải qua nhiều năm vặn vẹo khiến nàng gần như quên mất người một nhà bình thường sẽ đối xử với nhau thế nào, nhưng dù sao nàng cũng từng có một muội muội. Nghĩ đến A Vụ, Nhan Hoài Hi chỉ khẽ vươn tay, xoa rối mái tóc của Dư Doanh Hạ.

"Đừng lo. Dù sau này thật sự đánh nhau, ta cũng sẽ đưa ngươi đến chỗ an toàn trước tiên." Nhan Hoài Hi dịu giọng an ủi.

Dư Doanh Hạ hơi sững người, không ngờ chủ thượng nhà mình rõ ràng đã đoán được tâm tư nàng mà lại không truy hỏi, ngược lại còn chủ động trấn an. Dù mái tóc lại bị "con mèo xấu xa" kia xoa rối tơi bời, lòng nàng vẫn không kiềm được mà mềm đi.

"Nếu thật sự đến lúc đó... ta hy vọng ngài cũng sẽ cùng ta đến nơi an toàn." Dư Doanh Hạ nhẹ giọng nói.

Nhan Hoài Hi tuy lợi hại, nhưng thương thế vẫn chưa lành. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta mang danh đại boss phản diện mà dấn thân vào trận chiến, Dư Doanh Hạ đã thấy run sợ trong lòng.

Cho dù trên người mình không còn Khôi Lỗi Ấn kia, Nhan Hoài Hi chết đi cũng không liên lụy gì đến nàng, nhưng Dư Doanh Hạ vẫn không muốn thấy nàng gặp nguy hiểm.

Tổ chức mà Giang Lê đang ở chắc là thế lực bên ngoài của Nhan Hoài Hi, danh tiếng có vẻ trong sạch. Nếu nhân cơ hội này nàng ấy có thể thay đổi thân phận bước ra ánh sáng, có lẽ sẽ sống tốt hơn nhiều.

"Thì ra ngươi đang lo cho ta à?" Trong mắt Nhan Hoài Hi thoáng hiện nụ cười khó giấu.

"Thuộc hạ đương nhiên sẽ lo cho ngài." Dư Doanh Hạ đã quen với việc nói thẳng trước mặt Nhan Hoài Hi, chủ thượng chỉ dính chiêu này, mà nói vậy mới dễ dỗ dành khiến nàng ấy vui, đương nhiên, đây cũng là lời thật tâm từ đáy lòng nàng.

"Đến lúc đó... ta sẽ cân nhắc." Tránh né khi lâm trận vốn không phải phong cách của Nhan Hoài Hi, nhưng vì lời của Dư Doanh Hạ, nàng sẽ suy nghĩ một chút.

"Nhưng mà..." Nhan Hoài Hi hơi nheo mắt, "vừa rồi trong bếp ngươi chẳng phải gọi ta là tỷ tỷ sao? Sao giờ lại biến thành chủ thượng rồi?"

Nhan Hoài Hi vốn còn hơi vui vì được gọi một tiếng "tỷ tỷ", vậy mà mới ăn xong một bữa cơm, lại trở về dáng vẻ cũ mất rồi.

Dư Doanh Hạ thoáng lộ ra vẻ do dự. Nhan Hoài Hi nhìn thấy, liền hiểu rằng không thể ép quá, nên dịu dàng nói: "Không sao cả, chậm rãi cũng được. Đợi đến khi ngươi quen rồi thì đổi cách xưng hô."

Dư Doanh Hạ vốn là người dễ mềm lòng, cho nên sự chu đáo của Nhan Hoài Hi lại khiến nàng dâng lên một chút áy náy và bối rối. Nàng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm Nhan Hoài Hi sao? Có lẽ đối phương không hề có ý định trêu chọc mình, mà chỉ vì khi nhìn thấy nàng, chợt nhớ đến muội muội đã qua đời nên mới nảy ra ý niệm đó?

Nàng... thật sự nên đổi cách gọi sao?

"Chủ thượng, Dư hộ pháp, hai vị sao lại đứng ở cửa thế kia?" Đúng lúc Dư Doanh Hạ còn đang dao động, một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Giang Lê vừa từ bên ngoài trở về, vừa hay nhìn thấy hai người đang đứng như hai vị thần giữ cửa. Trong tay nàng cầm một quyển sách, trên mặt là vẻ ngờ vực, nhìn hai người gần như đứng sát vào nhau.

"Hừ." Trong màn đêm không rõ là ai khẽ bật lưỡi một tiếng, Giang Lê xác định âm thanh phát ra từ phía bên phải trước mặt, nơi chủ thượng đang đứng.

Xong rồi! Có phải mình về không đúng lúc rồi không?! Biết vậy đã leo tường mà vào, dù sao cũng là vào nhà, tội gì phải đi đường chính chứ! Chắc là do chiều nay đọc thoại bản quá nhập tâm, đầu óc mới chậm như vậy! Nếu là trước kia, mình nhất định đã phản ứng kịp rồi!

Giang Lê hơi hối hận, nhưng đã muộn mất, chỉ có thể cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

"Về nghỉ đi, đừng quên tối nay còn phải học Hồn Đạo." Nhan Hoài Hi rất tự nhiên nắm lấy tay Dư Doanh Hạ, hai người cùng nhau bước vào trong phòng.

Dư Doanh Hạ chỉ kịp chào Giang Lê một tiếng, sau đó liền bị kéo về phòng của Nhan Hoài Hi.

Giang Lê dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm, Dư Doanh Hạ quả thật bị chủ thượng dẫn vào phòng của nàng.

Dư hộ pháp đúng là không đơn giản nha! Nếu có thể vào phòng chủ thượng giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, vậy quan hệ giữa họ... thật sự chỉ đơn thuần như vẻ bề ngoài sao?

Giang Lê liếc nhìn quyển sách trong tay mình, đây là báu vật mà nàng mới phát hiện hôm nay. Không ngờ tiệm sách huyền thoại kia lại nằm ngay ở Tam Khê Thành! Hôm nay vận may của nàng thật sự quá tốt, có thể mua được bản đặc biệt của chủ tiệm, nghe nói số lượng có hạn, có người dùng cả linh thạch cũng không mua nổi!

Giang Lê mượn ánh nến ngoài cửa lật một trang, trong truyện còn được kèm những bức minh họa tuyệt đẹp, tranh và chữ hòa quyện, khiến người ta không thể dừng lại được!

Thật sự quá hay! Không biết chủ tiệm mời được vị họa sư từ đâu, phong cách vẽ này nàng chưa từng thấy qua, họa sư dùng kỹ xảo của mình để chứng minh rằng, "che che giấu giấu" đôi khi chính là một cách biểu đạt càng thêm mập mờ và ám muội.

Chỉ tiếc là chủ tiệm nói họa sư gần đây bị bệnh, nên các bức tranh mới tạm thời hoãn lại vô thời hạn. Giang Lê tiếc nuối đến nỗi vỗ đùi đánh đét một cái, thậm chí còn chủ động đề nghị với chủ tiệm rằng nàng sẵn lòng chữa bệnh miễn phí cho vị họa sư kia, chỉ mong người ấy sớm hồi phục để có thể vẽ thêm nhiều tác phẩm mới.

Mà những người có cùng ý định với nàng không chỉ có một, bên phía Thiên Khâu Tông cũng có người đặc biệt che kín toàn thân rồi đến, tỏ ý sẵn sàng cung cấp linh dược cho vị họa sư kia, song đều bị chủ tiệm sách khéo léo từ chối.

Haizz, thật đáng tiếc.

Giờ nàng chỉ còn biết lặp đi lặp lại mấy quyển đã ra mắt mà nghiền ngẫm.

Giang Lê đứng ngay ở cửa, không bước vào nhà, nhìn xem một lát thì vô thức bật cười ra tiếng, đúng lúc đó, một bàn tay lạnh buốt bất ngờ đặt lên vai nàng.

Giang Lê hoảng sợ đến suýt nữa ném hết số độc dược mình mang theo, may mà nhìn thấy gương mặt của Nhan Hoài Hi, nàng mới kịp kiềm chế lại.

"Ch–Chủ thượng, ngài dọa ta một trận chết khiếp rồi..." Giang Lê cười gượng.

"Ngươi đang xem gì?" Ánh mắt của Nhan Hoài Hi rơi xuống bàn tay mà Giang Lê đang giấu ra sau lưng.

"Khụ, thuộc hạ chỉ đang xem vài quyển truyện nhảm để giết thời gian thôi." Trong ấn tượng của Giang Lê, Nhan Hoài Hi dường như chẳng mấy hứng thú với mấy loại truyện này, nói thế chắc nàng ấy sẽ không truy hỏi thêm đâu nhỉ?

Tiếc là Giang Lê không biết, nhờ phúc của Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi bây giờ rất hứng thú với loại truyện có tranh minh họa.

"Nghe ngươi cười vui vẻ như vậy, xem ra đây chẳng phải là truyện nhảm đâu." Nhan Hoài Hi hơi nheo mắt. Trong mắt Dư Doanh Hạ, biểu cảm ấy thường là dấu hiệu cho thấy con mèo xấu xa kia sắp giở trò; nhưng với người ngoài mà nói, đó lại là áp lực đến nỗi khiến tim run rẩy.

Giang Lê lập tức thể hiện tinh thần "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", chủ động dâng quyển truyện trong tay lên.

"Thuộc hạ tình cờ thấy quyển này trong tiệm sách, chỉ là... e rằng ngài sẽ không thích đâu." Dù sao nội dung truyện này cũng chẳng phải loại chuyện tình cảm bình thường mà người khác có thể chấp nhận được.

Nhan Hoài Hi nhận lấy, lật xem vài trang, nét vẽ quen thuộc đập ngay vào mắt. Chỉ liếc qua là nàng đã nhận ra, những bức họa này đều là do Dư Doanh Hạ vẽ.

Lại là một câu chuyện kiểu giống như quyển có liên quan đến Đạo Tôn kia. Xem ra trước đó Dư Doanh Hạ đã vẽ không ít, quả nhiên là bị Dương Tầm Chu làm hư rồi!

Nhan Hoài Hi không chút khách sáo nhét quyển truyện vào tay áo mình: "Ta thấy nội dung cũng khá thú vị, giờ ta mang về đọc rồi trả ngươi sau."

"V–vâng..." Giang Lê méo mặt, chẳng biết ngày mai mình còn có thể mượn thêm được quyển nào từ chủ tiệm không nữa.

Khoan đã, chủ thượng cảm thấy câu chuyện thú vị sao?!

Chẳng lẽ... giữa ngài ấy và Dư Doanh Hạ thật sự có gì đó à?

Giang Lê hít mạnh một hơi lạnh, trong đầu tràn đầy chấn động, nàng chưa từng nghĩ, kẻ từng bị mọi người khinh bỉ vì gió chiều nào theo chiều nấy kia lại có bản lĩnh bò được lên giường của chủ thượng!

Chương trước Chương tiếp
Loading...