[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 38: Ngụy trang



Dịch Quỷ vẫn như trước, không để lộ hình dạng thật của mình. Nó ẩn mình trong bóng tối, giống như một cái bóng bám theo từng bước.

Lần này, có lẽ vì phía sau có Nhan Hoài Hi làm chỗ dựa nên Dư Doanh Hạ bình tĩnh hơn nhiều so với lần đầu tiên chạm mặt nó. Nàng nhớ lại những buổi hướng dẫn mỗi tối của Nhan Hoài Hi, liền âm thầm vận chuyển linh lực trong cơ thể, đưa sức mạnh lên đôi mắt.

Khoảnh khắc ấy, thế giới trong mắt nàng hoàn toàn thay đổi. Sắc mặt Dư Doanh Hạ tái nhợt trong giây lát, khắp con hẻm này tràn ngập một luồng linh lực tanh tưởi, thối rữa, dày đặc đến mức như mạng nhện quấn chặt lấy nàng.

Vốn không phải người có bệnh quá mức sạch sẽ, nhưng lúc này Dư Doanh Hạ lại cảm thấy mình hình như đã mắc chứng sạch sẽ thật rồi.

Nàng cố nén cảm giác buồn nôn, gắng giữ bình tĩnh. Làm theo phương pháp mà Nhan Hoài Hi đã dạy, nàng bắt đầu tìm kiếm trong thứ năng lượng đen đục như bùn đặc ấy. Quả nhiên, giữa đám hắc khí đặc quánh, nàng thấy một cái bóng hình người, chính là trung tâm của luồng sức mạnh này, cũng tức là bản thể của Dịch Quỷ.

Ngón tay nàng khẽ động, đáng tiếc là tu vi của nàng vẫn còn quá yếu. Nếu mạnh hơn một chút, có lẽ nàng đã có thể trực tiếp khống chế được nó rồi.

Thôi kệ, chuyện này hiện giờ không nằm trong khả năng của nàng, cứ để Nhan Hoài Hi xử lý thì hơn. Biết đâu nàng ấy còn muốn lợi dụng Dịch Quỷ này để lần ra hang ổ của kẻ địch cũng nên.

Tuy vậy, Dư Doanh Hạ lại phát hiện một điều bất ngờ khác, trong lúc Dịch Quỷ kia im lặng, nàng lại cảm nhận được từ nó một luồng chấn động cực kỳ yếu ớt, cùng với đó là một tia cảm xúc rò rỉ từ linh hồn nó.

Ban đầu, Dư Doanh Hạ không hiểu đây là thứ gì. Chỉ đến khi luồng sức mạnh của nàng tiếp xúc với cảm xúc đó, cảm giác chột dạ của đối phương truyền sang nàng, Dư Doanh Hạ mới bừng tỉnh.

Nàng... có thể nhìn thấu cảm xúc của đối phương ư? Quả nhiên, tu tiên thật là kỳ diệu!

Chẳng qua, không biết năng lực này là đặc điểm chung của Hồn Tu nhất đạo, hay là năng lực riêng biệt chỉ có trong bộ công pháp mà Nhan Thanh Túc sáng tạo ra.

Nhưng tại sao đối phương lại bỗng nhiên chột dạ? Chẳng lẽ vì câu nói ban nãy của nàng sao?

Ý nghĩ trong đầu Dư Doanh Hạ xoay chuyển rất nhanh. Trước khi Dịch Quỷ kịp mở miệng, nàng đã giành lời trước: "Chủ thượng hẳn đã phát hiện ra dị thường ở chỗ ta ngay từ đầu. Ta vừa nghĩ lại, chủ thượng chắc chắn rất để tâm đến nhất cử nhất động của Nhan Hoài Hi, nên khi phát hiện ta gặp chuyện, ắt phải lập tức phái người đến xem xét tình hình. Thế nhưng ta lại chẳng nhận được tin gì từ ngươi."

Nàng dừng một chút, ánh mắt khẽ nheo lại: "Chẳng lẽ... có con quỷ nào vì tham sống sợ chết mà cố tình kéo dài thời gian đến tận bây giờ mới dám xuất hiện?"

Dư Doanh Hạ chỉ thuận miệng đoán bừa, dù sao Nhan Hoài Hi cũng đang ở gần, sẽ không để nàng gặp nguy hiểm. Có người chống lưng, lá gan nàng tự nhiên lớn hẳn.

Phản ứng của Dịch Quỷ lần này lại càng dữ dội hơn trước, cảm xúc chột dạ từ linh hồn nó cuồn cuộn tràn ra không ngừng. Dư Doanh Hạ biết ngay mình đã đoán đúng.

"Chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lại với chủ thượng."

"Ngươi... ngươi nói bậy! Dư hộ pháp, ngươi chớ ăn nói lung tung! Ta một lòng trung thành với chủ thượng, sao có thể là hạng tham sống sợ chết kia được? Huống hồ, giờ Nhan Hoài Hi chẳng qua chỉ là một con hổ bị nhổ hết nanh vuốt, ta việc gì phải sợ nàng ta chứ!"

Vừa nghe Dư Doanh Hạ nói muốn mách tội với chủ thượng, Dịch Quỷ lập tức hoảng loạn, giọng nó cao vút lên, cố tỏ ra mạnh miệng nhưng rõ ràng là ngoài cứng trong mềm.

Không sợ Nhan Hoài Hi ư? Thật ra nó sợ chết khiếp rồi.

Rất nhanh, nó cũng nhận ra phản ứng của mình quá mức, liền khẽ ho khan vài tiếng, cố che giấu sự lúng túng vừa rồi.

"Dư hộ pháp, ngươi cũng chớ nên tức giận. Thực ra ta sớm đã đại khái nắm được tình hình bên ngươi. Sau khi xác nhận ngươi vẫn bình an, ta mới ở lại bên ngoài, tuyệt đối không phải bỏ mặc ngươi đâu."

"Gần đây chắc ngươi cũng thấy, hành động của Nhan Hoài Hi bỗng trở nên dồn dập. Chủ thượng dặn ta và những kẻ khác phải tiềm phục, tránh đánh rắn động cỏ, nên ta mới đợi đến lúc thích hợp và an toàn mới đến liên lạc với ngươi."

Thích hợp và an toàn? Dư Doanh Hạ nhìn nó chằm chằm, mặc cho đối phương chìm trong lời bào chữa của chính mình. Ừ, đúng là "thích hợp" và "an toàn", nhưng là đối với ngươi, chứ không phải với ta.

"Được rồi, chuyện lần này để ta tự mình bẩm báo với chủ thượng. Khi đến lúc luận công ban thưởng, chủ thượng nhất định sẽ thưởng thêm cho ngươi." Dịch Quỷ vội vàng đánh trống lảng, chủ động nhận trách nhiệm về mình, chỉ sợ Dư Doanh Hạ thật sự đi tố cáo với chủ thượng.

Trước đây, trên người Dư Doanh Hạ có mang theo một đoàn hồn phách do chính chủ thượng tách ra từ bản thân. Khoảnh khắc hồn phách đó biến mất, chủ thượng liền biết ngay. Dư Doanh Hạ tuyệt đối không có năng lực tiêu diệt vật mà chủ thượng để lại, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cho rằng thân phận nội gián của Dư Doanh Hạ đã bị Nhan Hoài Hi phát hiện, và rất có thể hai kẻ cả người lẫn quỷ, đã cùng lúc bị Nhan Hoài Hi xé nát rồi.

Nhan Hoài Hi là hạng người gì bọn hắn đã sớm quan sát rất kỹ, nàng ta là người tuyệt đối không dung thứ cho kẻ phản bội, ra tay tàn nhẫn vô cùng. Kẻ nào phản bội đều chết thảm không toàn thây. Việc Dư Doanh Hạ còn sống đã là một kỳ tích, đến mức nó từng nghi rằng có lẽ Nhan Hoài Hi cố tình tha mạng cho nàng, để dùng nàng làm mồi nhử chính mình.

Trong tình cảnh như thế, dù có cho nó mười cái gan, nó cũng chẳng dám tới tìm Dư Doanh Hạ hỏi han gì hết.

Nhưng chủ thượng khi ấy lại nhiều lần thúc giục nó mau chóng đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Chủ thượng dường như nghi ngờ rằng hồn sứ trên người Dư Doanh Hạ là bị một tiên nhân đã thoát ly nhân thế hủy diệt, điều này khiến Dịch Quỷ cảm thấy chủ thượng có lẽ do ám ảnh quá khứ mà trở nên hoang tưởng. Tiên nhân đã phi thăng sao có thể can dự vào nhân gian được.

Thế nên nó chỉ lẩn quanh bên ngoài tiểu viện Dư gia quan sát một thời gian, rồi báo lại rằng mọi chuyện đã yên ổn.

Cho đến tận bây giờ, thấy phong ba đã qua, Dư Doanh Hạ cũng không có gì bất thường, nó mới dám lần nữa tiếp cận nàng.

Nếu để Dư Doanh Hạ thực sự đi tố cáo, chủ thượng mà phát hiện ra chuyện nó dám qua loa, lừa dối để bảo toàn mạng mình, thì e rằng nó sẽ bị ném vào lò luyện lại từ đầu mất!

Dịch Quỷ hạ thấp giọng, cố lấy lại vẻ nghiêm túc: "Những chuyện khác tạm gác lại đã. Giờ ta có việc quan trọng hơn cần làm rõ. Dư hộ pháp, pháp bảo mà chủ thượng ban cho ngươi, rốt cuộc đã bị hủy hoại thế nào?"

"Toàn hỏi thừa. Trong lòng ngươi chẳng phải đã có đáp án rồi sao? Ngoài Nhan Hoài Hi ra, ở nơi này còn ai có thể phá hủy bảo vật của chủ thượng chứ?" Dư Doanh Hạ lạnh nhạt đáp.

Dịch Quỷ bị nghẹn họng, song vì đã lộ liễu tâm lý chột dạ từ trước, nên dù bị nàng nói móc liên tiếp cũng chẳng dám phản bác.

"Ta chỉ thấy có chút kỳ lạ thôi," nó dè dặt nói tiếp, "nếu Nhan Hoài Hi thực sự phát hiện ra, thì ngươi làm sao còn có thể..."

"Sao vẫn còn sống?" Dư Doanh Hạ tiếp lời nó.

Dịch Quỷ trầm mặc một lúc rồi mới đáp: "Thủ đoạn của Nhan Hoài Hi cực kỳ tàn nhẫn. Ta thật sự rất tò mò, ngươi đã dùng cách gì để sống sót dưới tay nàng ta."

"Ta nghĩ điều các hạ thật sự muốn hỏi," Dư Doanh Hạ thẳng thắn vạch trần, "là ta có phản bội chủ thượng, tiết lộ tin tức của chủ thượng để khiến Nhan Hoài Hi nương tay hay không, đúng chứ?"

"......" Đúng vậy, đó chính là điều nó đang nghĩ.

"Nếu ta thật sự làm thế thì Nhan Hoài Hi đã sớm ném ta ra ngoài làm mồi, để câu bọn 'cá lớn' như ngươi rồi. Cho nên ngươi đoán xem, mọi hành động của ta có đang nằm trong sự giám sát của nàng không? Và việc ngươi đến tìm ta hôm nay, liệu có thể giấu nổi nàng sao?" Nói xong Dư Doanh Hạ bất chợt giơ tay, chỉ về phía sau bóng đen kia.

"Ngươi đoán xem, có khi nào Nhan Hoài Hi đang đứng ngay sau lưng ngươi?"

Bóng đen kia khẽ run lên một cái, toàn thân lập tức căng cứng. Trong đầu nó e đã lên sẵn hàng chục, hàng trăm phương án chạy trốn. Thế nhưng khi nó lấy hết dũng khí quay đầu lại, con hẻm phía sau vẫn trống rỗng, chẳng có gì cả.

Nó bị đùa bỡn rồi. Nhưng so với tức giận, cảm xúc lớn hơn trong lòng nó lại là may mắn, may mà chỉ là một vố hù dọa.

Khóe môi Dư Doanh Hạ khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng thu lại. Ai bảo lần trước nó dám hăm dọa, còn đặt bẫy hại nàng? Bị chơi lại là đáng đời.

"Nếu ta thật sự phản bội chủ thượng, thì phía sau ngươi vừa rồi đã chẳng phải là không khí, mà là Nhan Hoài Hi rồi."

Liên tiếp bị nàng dùng lời lẽ gây áp lực, Dịch Quỷ đã bắt đầu rối loạn. Giọng nó không còn điềm tĩnh như ban đầu nữa: "Ta... ta không có ý nghi ngờ ngươi, Dư hộ pháp đừng hiểu lầm. Chỉ là tò mò thôi, tò mò cũng là bản tính của con người mà, Dư hộ pháp hẳn có thể hiểu cho ta chứ?"

"Ha. Các hạ đã tò mò như vậy, ta cũng không ngại thỏa mãn một chút. Thật ra, sống sót dưới tay Nhan Hoài Hi rất đơn giản thôi. Dù gì ta cũng đã ở bên nàng mấy chục năm, giữa chúng ta vẫn có chút tin tưởng. Chỉ cần ta phủi sạch mọi liên quan đến đồ vật của chủ thượng, sống chết nói rằng mình bị lây nhiễm khi tham dự buổi đấu giá, rồi đổ hết tội lên đầu Thiên Khâu Tông, thì dù Nhan Hoài Hi có sinh nghi, nàng cũng sẽ không ra tay trước khi có bằng chứng xác thực. Dù sao bên cạnh nàng, chỉ còn mỗi ta là có thể dùng được."

Nàng nói chắc nịch, giọng điệu thản nhiên, như thể mọi chuyện thật sự đã diễn ra như thế.

"Chỉ vậy mà Nhan Hoài Hi liền tha cho ngươi sao?"

"Dĩ nhiên ta cũng có vài thủ đoạn riêng." Nàng khoanh tay đứng đó, tư thế ung dung, dáng vẻ sâu không lường được. "Nhưng những thứ đó không cần nói cho ngươi biết, dù có nói thì ngươi cũng chẳng học nổi."

Dịch Quỷ cố gắng dò xét tâm trí của nàng, muốn xem cảm xúc của đối phương có thật sự khớp với lời nói không. Nhưng nó chỉ cảm nhận được một mảnh hỗn độn mờ mịt.

Lạ thật... sao lại không thể nhìn thấu nàng?

Không thể nào! Nó đã tiếp nhận sức mạnh của chủ thượng, trên đời này lẽ ra không còn linh hồn nào mà nó không thể đọc được. Dù Nhan Hoài Hi có ở đây, năng lực của nàng ta cũng vẫn sẽ bị công pháp của chủ thượng khắc chế mới đúng.

Xem ra... việc chủ thượng chọn Dư Doanh Hạ, quả thật cũng có vài phần thích hợp.

Dịch Quỷ không nghĩ sâu thêm. Dù sao chủ thượng cũng đã gặp qua Dư Doanh Hạ rồi, nếu thật sự nàng có vấn đề gì, chủ thượng hẳn đã sớm chuẩn bị trước. Vậy nên, chuyện này chẳng cần nó phải lo.

"Thì ra là vậy... nhưng còn Thiên Khâu Tông thì sao..." Tông môn đó vốn có hợp tác với chủ thượng, chẳng phải như thế sẽ thành ra ngang nhiên hắt bùn lên người đồng minh sao?

"Các hạ có điều gì nghi ngờ?" Dư Doanh Hạ thấy nó im lặng nửa ngày, không biết lại đang toan tính âm mưu gì nữa.

"Không hẳn là nghi ngờ, chỉ là Thiên Khâu Tông là đối tác của chủ thượng. Nếu chúng ta đổ hết tội lên đầu họ, e rằng sẽ gây bất lợi cho việc hợp tác giữa đôi bên."

"Ngươi sai rồi." Dư Doanh Hạ ngắt lời nó, đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt hiện rõ vẻ "chỉ hận rèn sắt không thành thép", giọng điệu như đang dạy bảo một kẻ ngu dốt: "Thiên Khâu Tông không phải là 'đối tác' của chủ thượng, mà chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi. Chủ thượng có thật sự muốn cùng họ đôi bên cùng có lợi sao? Chờ đến khi giết được Nhan Hoài Hi, chẳng lẽ chủ thượng còn phải chia phần công lao với bọn họ à?"

Dịch Quỷ nhất thời câm nín. Dĩ nhiên nó hiểu rõ lòng dạ của chủ thượng, chủ thượng muốn mượn sức Nhan Hoài Hi để phi thăng thành tiên, làm sao có thể cam tâm chia sẻ thành quả với người khác?

Nó bỗng chốc sáng tỏ, cảm thấy lời Dư Doanh Hạ nói quả thật có lý!

"Lão hồ ly Ân Đạc ấy tâm tư ngoắt ngoéo vô cùng, nếu không tranh không đoạt thì chỉ có nước chờ bị hắn mổ xẻ hút cạn xương tủy thôi. So với việc đợi hắn ra tay cướp đoạt con mồi của chủ thượng vào phút cuối, chi bằng giờ cứ để hắn và Nhan Hoài Hi đấu đá nhau. Đến khi ấy, chủ thượng tự nhiên có thể ngồi không mà hưởng lợi."

"Còn chuyện ngươi lo lắng ấy.." Dư Doanh Hạ nở nụ cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sức thuyết phục, "chỉ cần ngươi không nói, ta cũng không nói, thì ai biết được đống bùn này là do chúng ta hắt ra? Chẳng lẽ Nhan Hoài Hi lại đi tâm sự cùng Ân Đạc chắc? Nếu ngươi nói ra miệng, chính ngươi cũng thấy nực cười, đúng không?"

Dịch Quỷ bắt đầu dao động, "Ngươi nói đúng. Điều chúng ta phải làm là bảo toàn lợi ích của chủ thượng. Còn Ân Đạc, nếu hắn có thể làm bàn đạp cho chủ thượng thì càng tốt."

"Chính xác là như vậy." Dư Doanh Hạ gật đầu. "Chỉ là... ngươi đến tìm ta lần này thật quá mạo hiểm. Tính nghi ngờ của Nhan Hoài Hi rất nặng. Lần trước ta đã dốc hết công sức đổ sạch tội lên đầu Thiên Khâu Tông, nhưng ta vẫn cảm nhận được nàng chưa hoàn toàn tin ta. Lần này may mắn chưa bị phát hiện, chứ không thể cứ mãi trông chờ vào vận may được."

"Giờ bảo vật của chủ thượng đã bị nàng phát hiện, mấy chiêu cũ chắc chắn không còn dùng được nữa. Các hạ có muốn đổi sang cách liên lạc kín đáo hơn không?" Dư Doanh Hạ hỏi, trong lòng thì thầm nghĩ, ít ra đừng để xảy ra mấy trò oanh động kinh người như lần này nữa, tim nàng chẳng chịu nổi đâu.

"Ngươi nói rất đúng." Dịch Quỷ đã hoàn toàn bị dẫn dắt theo nhịp của nàng, cũng cho rằng nên tìm một cách liên lạc mới, nếu không thì mỗi lần gặp mặt đều quá nguy hiểm.

"Vừa hay chủ thượng có vật muốn giao cho ngươi. Thứ này cũng có thể dùng để truyền tin." Một luồng khí đen ngưng tụ trước mặt nó, nâng lên một khúc xương ngón tay trắng tinh hoàn chỉnh, đặt xuống trước Dư Doanh Hạ.

Chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền nhận ra đó là xương người. Dù bản thân không rành loại vật này, nhưng ký ức của nguyên chủ lại vô cùng quen thuộc, nên nàng hiểu ngay. Cố kìm cơn buồn nôn đang trào dâng, Dư Doanh Hạ vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà đưa tay nhận lấy.

"Chủ thượng nếu có điều gì muốn truyền đạt cho ngươi, sẽ dùng đốt ngón tay này để viết ra." Dịch Quỷ làm mẫu cho Dư Doanh Hạ xem, đoạn xương đó khẽ động lên, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay nàng, viết ra từng nét chữ.

Toàn thân Dư Doanh Hạ nổi da gà. Mấy chữ được viết ra là: "Trong xương có linh, đâm nó vào linh hồn của Nhan Hoài Hi, có thể phong ấn hồn thuật của nàng ta."

"Đây là nhiệm vụ mới mà chủ thượng giao cho ngươi, mong ngươi sớm hoàn thành. Chỉ cần ngươi thành công, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Khi ấy, mọi việc ở đây cứ giao lại cho chủ thượng, ngươi công thành lui thân, chờ nhận thưởng là được rồi." Dịch Quỷ vẽ ra cho nàng một "cuộc sống về hưu" nghe mà đẹp như mơ.

Đáng tiếc là Dư Doanh Hạ không phải kiểu người dễ bị lợi ích làm mờ mắt. Dịch Quỷ sợ Nhan Hoài Hi đến mức chỉ cần có chút động tĩnh là không dám lại gần, mà sau khi nàng đã ra tay, còn có mấy kẻ gan lớn đến mức dám tranh người với Nhan Hoài Hi chứ?

Cho dù Dịch Quỷ có gan ấy, Dư Doanh Hạ vẫn tin chắc Nhan Hoài Hi dù có kéo nàng chết chung cũng tuyệt đối không để nàng trốn thoát. Dù là Dịch Quỷ hay Nhan Tranh, chẳng ai vì một mật thám được phái đi mà liều mạng cả. Đến lúc đó, kết cục chỉ có một, và nàng không tin đối phương không biết điều đó. Quả là một cái bánh vẽ được tẩm độc.

Trong lòng đã rõ mười mươi, nhưng trên mặt nàng vẫn hiện ra vẻ đúng mực, "Vẫn là chủ thượng chu toàn, hồn thuật của Nhan Hoài Hi quá rắc rối, ta mãi chưa nghĩ được sách lược vẹn toàn. Chủ thượng thật sự đã giải cơn nguy cấp cho ta."

Dư Doanh Hạ cố nén ghê tởm thu đốt xương ngón tay kia lại, miệng vẫn không quên giữ nguyên vẻ nịnh nọt theo hình tượng của nguyên chủ, thuận tiện tâng bốc Nhan Tranh thêm mấy câu, mong kẻ hẹp hòi đang ẩn trong bóng tối đừng để bụng.

"Chủ thượng hiểu rõ về Nhan thị hơn ngươi tưởng. Một kẻ tiểu bối của Nhan gia thì làm sao dấy nổi sóng gió trước mặt người. Cứ yên tâm mà làm việc cho chủ thượng đi."

"Có người sắp tới rồi. Dạo này ta sẽ canh chừng quanh đây, nếu có chuyện gì thì cứ truyền tin qua đốt xương ấy. Chúc ngươi thuận lợi." Nói xong, Dịch Quỷ cũng chẳng dám nấn ná thêm, thứ sức mạnh đục ngầu, mục rữa ấy nhanh chóng rút khỏi con hẻm nhỏ.

"Được." Dư Doanh Hạ nhìn theo bóng hắn rời đi. Đợi đến khi toàn bộ khí tức của Dịch Quỷ tan biến, nụ cười đang gượng trên môi nàng cũng lập tức sụp xuống, ý cười trong mắt hoàn toàn tắt ngấm.

Lúc nói chuyện với Dịch Quỷ, nàng còn chưa thấy gì, nhưng khi đối phương đi rồi, Dư Doanh Hạ mới nhận ra hai chân mình đã mềm nhũn, chỉ hơi động một chút liền loạng choạng suýt ngã.

May mà đỡ lấy nàng không phải mặt đất lạnh cứng, mà là một vòng tay ấm áp mềm mại.

"Thật là chẳng có tiền đồ, chỉ một con Dịch Quỷ nho nhỏ cũng làm ngươi sợ đến mềm chân sao?" Giọng Nhan Hoài Hi mang theo chút giễu cợt. Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện mắt của ai kia đã đỏ lên.

"Ta vẫn luôn ở ngay bên cạnh, có gì mà phải sợ chứ." Nhan Hoài Hi rất hài lòng với màn diễn của Dư Doanh Hạ, nàng không chỉ tiếp tục giữ được lòng tin từ bên kia, mà còn lấy được một pháp khí chuyên dùng để đối phó với chính mình.

Nhan Tranh nghiên cứu thuật pháp chuyên khắc chế người thân, đối với Nhan Hoài Hi mà nói, gia hỏa này còn phiền phức hơn cả Thiên Khâu Tông.

"Ta không sợ, chỉ là đứng lâu quá thôi." Dư Doanh Hạ lí nhí đáp.

"Được rồi được rồi, là do đứng lâu quá." Nhan Hoài Hi cũng không vạch trần tâm tư nhỏ ấy của nàng.

Dư Doanh Hạ dù nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói kia, cũng chỉ có thể âm thầm trong lòng lấy kim chọc nàng mấy cái. Sau màn chen ngang của Nhan Hoài Hi, cảm xúc căng thẳng của nàng lại dần bình ổn hơn.

Nàng đứng vững lại, nhưng Nhan Hoài Hi vẫn chưa buông tay.

Dư Doanh Hạ lấy từ trong người ra đốt xương vừa cất giấu: "Thuộc hạ không biết thứ này là gì, xin chủ thượng cẩn trọng."

Nhan Hoài Hi khẽ động linh lực, đốt xương liền rơi vào tay nàng. Thật ra, ngay khi con Dịch Quỷ kia vừa lấy nó ra, nàng đã cảm nhận được trên đó một luồng khí tức nguy hiểm. Khi đốt xương rơi vào lòng bàn tay, nàng rõ ràng cảm thấy linh lực của chính mình đang tự động né tránh nó.

Nếu thực sự bị thứ này đâm trúng, e là quả thật sẽ rất phiền toái.

"Làm tốt lắm." Nhan Hoài Hi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ ngoan, sau đó trêu ghẹo: "Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao bọn họ lại bị ngươi lừa. Cái dáng vẻ vừa rồi của ngươi ấy, ngay cả ta cũng chẳng phân biệt nổi đâu là thật lòng, đâu là giả ý."

Thân thể Dư Doanh Hạ lập tức cứng lại. Từ khi xuyên đến nơi này, nàng đã suýt mất mạng mấy lần vì bị nghi ngờ. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nàng liền sợ rằng mình lại bị hoài nghi. Huống hồ, tâm tư của Nhan Hoài Hi còn khó đoán gấp trăm lần Dịch Quỷ kia.

"Thuộc hạ một lòng trung thành với ngài!" Nàng gần như muốn ngửa mặt lên trời mà thề thốt.

"Đừng sợ, ta có nghi ngờ ngươi đâu." Thấy nàng hoảng hốt như vậy, Nhan Hoài Hi liền dịu giọng trấn an.

Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy trái tim mình bị Nhan Hoài Hi nắm chặt trong tay, nàng ấy muốn bóp thì bóp, muốn kéo thì kéo, khiến nàng như ngồi trên tàu lượn, vừa sợ vừa say.

"Ngươi à, sau này có thể tin ta nhiều hơn một chút. Ta đâu phải hổ sói gì, chẳng lẽ còn ăn thịt ngươi sao?" Giọng nói của Nhan Hoài Hi vang bên tai nàng, mang theo hơi thở ấm nóng, khiến đôi tai Dư Doanh Hạ lập tức ửng đỏ.

Giọng nói ấy vừa nhẹ nhàng, vừa pha ý cười, Dư Doanh Hạ chỉ biết lặng lẽ đè xuống những suy nghĩ trong lòng mình. Người này, chẳng phải như một con mèo lớn sao, vừa nguy hiểm lại vừa thích trêu người, nhưng đôi khi lại biết làm nũng, khiến người ta chẳng thể nào đoán được trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì.

"Ta biết rồi." Dư Doanh Hạ khẽ đáp.

Nhan Hoài Hi đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, vốn vì căng thẳng mà trở nên tái nhợt, mãi đến khi sắc đỏ dần trở lại, nàng mới buông ra.

"Ta coi ngươi như muội muội ruột thịt. Chỉ cần đừng học theo những kẻ phản bội kia, ở bên ta chính là an toàn nhất. Không cần phải căng thẳng như thế, trừ khi trong lòng ngươi có gì chột dạ." Nhan Hoài Hi hơi nhướng mày, vừa nói vừa nhìn thấy Dư Doanh Hạ lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Nụ cười trong mắt nàng càng sâu hơn, "Doanh Hạ, ta mong rằng một ngày nào đó ngươi có thể thật lòng tin ta hơn một chút, thật sự xem ta như tỷ tỷ, chứ không phải cứ giật mình sợ hãi như bây giờ."

Đến lúc ấy, nàng hy vọng Dư Doanh Hạ sẽ chịu nói ra tất cả những bí mật giấu tận đáy lòng mình.

Ví dụ như, ai đã phái nàng đến, mục đích là gì. Chỉ cần nàng chịu khai hết, mình có thể xem xét xử lý nhẹ tay. Còn về việc cuối cùng có bị trừng phạt hay không...

Nhan Hoài Hi khẽ vuốt ve gò má Dư Doanh Hạ, nụ cười trên môi mang theo một tầng ý vị khó dò — điều đó, còn phải xem biểu hiện của nàng thế nào.

Dư Doanh Hạ né tránh ánh nhìn của Nhan Hoài Hi, tim đập có phần gấp gáp. Bình thường, đối phương luôn gọi nàng bằng "Dư hộ pháp" hoặc "Dư Doanh Hạ", vậy mà đột nhiên lại dùng giọng dịu dàng đến thế mà gọi một tiếng "Doanh Hạ", hàng phòng thủ nàng dày công dựng lên bỗng chốc nứt một đường lớn.

Thật là... chịu không nổi mà.

Nàng khẽ "ừm" một tiếng xem như đáp lại.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Dù người ta có thật lòng đi nữa thì cũng chỉ muốn coi nhau như tỷ muội thôi! Phải giữ cảm xúc cho thật vững, nếu không đến lúc đó có khóc cũng muộn rồi! Dư Doanh Hạ đem mấy câu ấy lặp lại trong đầu đến mấy lần, mới khiến tim mình tạm thời đập lại bình thường.

Nghĩ theo hướng tốt, được làm muội muội của Nhan Hoài Hi cũng là chuyện không tệ. Đến lúc đó, không chỉ có thể giải được Khôi Lỗi Ấn, mà còn có thể được một đại lão Luyện Hư Hợp Đạo che chở, chỉ cần quản cho tốt lòng mình, thì đúng là lời to, chẳng lỗ chút nào!

Nghĩ đến Khôi Lỗi Ấn, Dư Doanh Hạ lại nhớ tới "quả bom hẹn giờ" đang ẩn trong cơ thể. Thực ra, niềm tin của Nhan Hoài Hi dành cho nàng cũng chẳng nhiều, nếu không đã chẳng phải dùng Khôi Lỗi Ấn để ràng buộc. Giờ đây, cố gắng làm một "muội muội ngoan" để đổi lấy sự tín nhiệm của nàng ấy mới có lẽ là con đường tốt nhất.

Nàng khẽ ngẩng đầu, rồi lại cúi mắt xuống.

"Chủ thượng, còn Giang đại phu đâu ạ? Vừa rồi chẳng phải nàng ấy còn ở cùng với ngài sao?" Dư Doanh Hạ chịu không nổi ánh nhìn chứa ý cười kia, đành vụng về đổi chủ đề.

"À, nàng ta à? Vì tưởng lời ngươi nói với Dịch Quỷ là thật nên nổi nóng đôi chút, ta liền đưa nàng đi rồi." Nhan Hoài Hi biết con thỏ nhỏ này luôn cảnh giác quá mức, nên cũng thuận thế mà chuyển đề tài. Quả thật, Giang Lê kia có thiên phú trong việc chế độc, nhưng những mặt khác thì kém nhiều, đến mức lại thật sự tin rằng Dư Doanh Hạ có cấu kết với Dịch Quỷ.

"Tin thật rồi sao..." Dư Doanh Hạ bắt đầu thấy đau đầu, "Chủ thượng, ngài nhất định phải giúp ta giải thích một chút, không thì ta sợ Giang đại phu hạ độc ta mất."

Nhan Hoài Hi lại không vội đáp. Nàng nhoẻn miệng cười, giống hệt một con mèo đang định trêu người, cố ý nói: "Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi nói."

Lời tác giả:

Tương lai Tiểu Dư (gào lớn): "Chúng ta chỉ là tỷ muội thôi mà!!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...