[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 35: Ly gián



Tuy miệng nói là sẽ tự kiểm điểm, nhưng cuối cùng Nhan Hoài Hi vẫn cố chấp giữ nguyên ý mình, bắt Dư Doanh Hạ coi mình như tỷ tỷ mà đối đãi.

Bề ngoài, Dư Doanh Hạ dĩ nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, song sự kỳ lạ của Nhan Hoài Hi khiến nàng hoàn toàn không đoán nổi trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Cái gọi là "sự việc bất thường ắt có nguyên do", Dư Doanh Hạ nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc Nhan Hoài Hi đang giở trò gì.

Mấy ngày sau, nàng vẫn tìm được cơ hội đi theo Dương Tầm Chu học vài kỹ xảo nhập môn về Họa Đạo. Nhưng trong lúc nghe giảng, nàng lại cứ hay thất thần. Dương Tầm Chu bèn giơ tay khẽ búng một cái lên trán nàng.

Dư Doanh Hạ giật mình, cứ ngỡ là Nhan Hoài Hi đến, trước đây nàng bị Nhan Hoài Hi búng trán không ít lần, nên động tác ấy lập tức khiến nàng sinh ra ảo giác.

"Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Dương Tầm Chu hỏi, giọng ôn hòa như mọi khi. Nếu người ra tay là Nhan Hoài Hi, e là cú búng kia đã chẳng nhẹ nhàng như vậy.

"Ta..." Dư Doanh Hạ im lặng một lát, cuối cùng cũng nói ra chuyện mấy ngày nay nàng cứ mãi canh cánh trong lòng: "Ta có một người bạn... gặp chút rắc rối."

Vừa nghe đến đó, Dương Tầm Chu liền lập tức bay qua ngồi cạnh nàng, hai mắt sáng rực, chỉ cần liếc qua, Dư Doanh Hạ đã thấy toàn thân đối phương đều tỏa ra khí thế "thích hóng chuyện" không thể che giấu.

Dư Doanh Hạ do dự, cảm thấy người này hình như không đáng tin lắm.

"Mau nói đi, mau nói đi, bạn ngươi gặp chuyện gì thế?" Cái trò "ta có một người bạn" này làm sao lừa nổi Dương Tầm Chu, rõ ràng là đang nói về bản thân mà!

Bị quấn lấy không thoát được, Dư Doanh Hạ đành thở dài: "Nói chính xác thì, bạn ta... gặp phải một người."

Ánh mắt Dương Tầm Chu càng sáng hơn, song nàng cố nén lại, không ngắt lời Dư Doanh Hạ, nhưng trong lòng thì đã nôn nóng muốn chết.

"Người đó trước kia đối xử với nàng rất tệ, thậm chí vì một vài hiểu lầm, đã mấy lần muốn lấy mạng nàng."

Lông mày Dương Tầm Chu lập tức nhíu chặt, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

"Người ấy tính tình cổ quái, vui buồn thất thường, nhưng lại nhiều lần cứu mạng ta... à không, cứu mạng bạn ta. Gần đây không biết vì sao, thái độ người ấy dần trở nên hòa hoãn hơn, thậm chí đối xử với bạn ta cũng khá tốt." Dư Doanh Hạ cầm cây bút lông trong tay, ngón tay khẽ miết lên thân bút.

"Có lẽ là vì hiểu lầm đã được hóa giải nhỉ? Bằng không thì sao có thể giải thích chuyện một kẻ từng muốn lấy mạng ngươi... à, bạn ngươi, lại đột nhiên đổi thái độ như vậy?" Sắc mặt Dương Tầm Chu đầy do dự, người mà hở tí là muốn giết người thì làm sao có thể là kẻ tốt được? A Sanh rốt cuộc đã vướng vào loại người gì thế này?

Dư Doanh Hạ lắc đầu: "Vấn đề mấu chốt chính là người đó đa nghi đến cực điểm, lòng tin dành cho bạn ta vốn đã ít ỏi. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là lập tức sinh nghi."

"Hơn nữa, vì vài 'di chứng trước đó' để lại, bạn ta còn bị ép phải gánh tội thay cho người khác, thành ra trong mắt người ngoài, nàng cũng chẳng phải người đáng tin." Dư Doanh Hạ cảm thấy mình nói hơi lộn xộn, không biết Dương Tầm Chu có nghe hiểu được hay không.

Dương Tầm Chu tuy nghe hiểu được, nhưng lại không ngờ chuyện lại phức tạp đến vậy. Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng việc Dư Doanh Hạ thường hay thất thần là vì tâm tư thiếu nữ khó nói, ai dè sau khi nghe hết, hóa ra là chuyện nặng nề đến thế!

Nghĩ ngợi một lúc, Dương Tầm Chu mới nghiêm giọng nói với Dư Doanh Hạ:
"A Sanh, ngươi theo ta đọc cũng không ít sách rồi. Tỷ tỷ đây thích viết mấy câu chuyện thoát ly thực tế, trong đó ân oán tình thù có thể hơi phóng đại, nhưng ngươi phải nhớ rõ, đó chỉ là truyện, không phải đời thật. Nếu sau này ngươi muốn tìm đạo lữ, nhất định phải tìm người thật lòng tốt với ngươi, tính tình và phẩm hạnh đều không có vấn đề. Còn loại người vừa động tí đã muốn đánh đánh giết giết, lại còn đa nghi nặng nề, thì phải cẩn thận tránh xa!"

"Ngươi hứa với tỷ tỷ đi, nhất định phải tránh xa mấy kẻ kỳ quái đó nhé!" Dương Tầm Chu thích viết mấy câu chuyện ngược tâm đến đau thắt lòng, nhưng tuyệt đối không hy vọng loại bi kịch ấy rơi xuống người Dư Doanh Hạ.

"Ngài nghĩ đi đâu vậy?" Dư Doanh Hạ vội xua tay: "Không có chuyện đó đâu, thật mà! Bạn ta chỉ đang nghĩ xem nên đối xử với người kia thế nào thôi. Người kia có mục đích gì khác không thì còn chưa biết, ta thì càng chẳng có liên quan gì cả..."

"Vậy thì tốt." Dương Tầm Chu nghe vậy mới nhẹ nhõm thở ra một chút.

"Bảo bạn ngươi đề phòng nàng ta nhiều hơn đi, nghe cách ngươi tả thì người đó không dễ ở chung đâu. Giữ chút cảnh giác là tốt nhất."

Dư Doanh Hạ khẽ gật đầu. Trông nàng như đã thả lỏng, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót khó nói thành lời.

Gần đây Nhan Hoài Hi đối xử với nàng thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến người ta quên mất từng có chuyện gì xảy ra trước đó, quên mất cái đêm mưa kia, suýt nữa nàng đã chết trong tay Nhan Hoài Hi. Không ai có thể thản nhiên đối diện với một kẻ từng muốn giết mình.

Nếu như Nhan Hoài Hi có thể mãi giữ dáng vẻ nóng lạnh thất thường như bây giờ thì tốt biết bao, ít nhất nàng sẽ không thấy khó chịu thế này. Dư Doanh Hạ sợ nhất là khi Nhan Hoài Hi đối xử quá tốt với mình, để rồi đến lúc nàng buông lỏng cảnh giác, lại bất ngờ lộ ra sát ý.

Trái tim nàng thật sự không chịu nổi.

Nếu như ngay từ đầu, hai người có thể gặp nhau dưới một thân phận bình thường thì tốt biết bao... Dư Doanh Hạ khẽ thở dài.

Thôi vậy, tỷ muội thì tỷ muội đi. Dù chẳng biết Nhan Hoài Hi đang muốn chơi cái trò "chị em" gì, nhưng đã do nàng ta đề xuất, thì mình chỉ có thể đóng trọn vai cô em ngoan ngoãn để dỗ cho nàng vui, chỉ thế thôi.

Khóe môi Dư Doanh Hạ khẽ cong lên, vừa chua xót vừa buông xuôi. Đúng lúc đó, nàng nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng lật sách.

Quay đầu nhìn, thấy Dương Tầm Chu đang lặng lẽ ghi chép gì đó trong cuốn sổ, cả một mặt giấy đã chi chít chữ, rõ ràng đang chuẩn bị cho một quyển truyện mới.

"Dương tỷ tỷ, ngươi lại muốn viết truyện mới à?"

Dương Tầm Chu luôn thích ghi lại những linh cảm của mình. Gần đây nàng vẫn muốn viết về hai người nọ, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, vì vậy mãi vẫn chưa động bút.

Thế mà câu chuyện của Dư Doanh Hạ lại cho nàng một tia cảm hứng, như thể có bàn tay của số mệnh đang kéo câu chuyện và hiện thực hòa làm một.

Nàng nghĩ, có lẽ giờ mình đã biết nên bắt đầu miêu tả hai nhân vật chính ấy như thế nào rồi.

"Chuẩn bị bắt đầu viết rồi, câu chuyện của ngươi cho ta rất nhiều cảm hứng, à không đúng, là của bạn ngươi mới phải. Vậy nên sau này tiền nhuận bút của quyển thoại bản này, tỷ tỷ sẽ chia thêm cho ngươi một phần mười." Dương Tầm Chu lại vô tình buột miệng.

Khóe môi Dư Doanh Hạ khẽ giật giật, nói tới thế rồi ngươi còn sửa giọng làm gì?

"Đừng buồn nữa, nghĩ theo hướng tốt đi, ít nhất ngươi cũng có được linh thạch mà."

Dương Tầm Chu vỗ vai nàng, giọng như an ủi. Nàng cũng không biết muội muội nhà mình rốt cuộc gặp phải người thế nào, nhưng không sao, kẻ đó dù có muốn làm gì cũng phải bước qua cửa của A Sanh tỷ tỷ trước đã!

Ở chỗ mình còn có thể nói lý lẽ, chứ nếu rơi vào tay A Sanh tỷ tỷ thì... Chỉ cần nghĩ tới chữ "Tử" đầy trong mắt là đã thấy rùng mình rồi.

Trong lòng Dư Doanh Hạ vẫn còn chút phiền muộn, nhưng nghe xong lời này lại thấy hơi được an ủi, dù sao chuyện của mình cũng thảm quá rồi, đổi lại được mấy viên linh thạch cũng xem như đền bù cho trái tim đang bị tổn thương.

"Nếu bạn của ngươi còn có tình huống đặc biệt gì nữa, chi bằng tìm Dư đại cô nương bàn bạc thử xem, biết đâu nàng ấy còn thích hợp xử lý phương diện này hơn ta." Ví dụ như xử lý triệt để, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, để kẻ kia không bao giờ còn cơ hội đe dọa đến muội muội của nàng nữa.

Vị kia chắc chắn là kiểu người ra tay tuyệt không lưu tình.

Dương Tầm Chu tràn đầy tin tưởng biểu thị chắc nịch rằng mình tuyệt đối không sai, chỉ là nói xong, nàng lại thấy sắc mặt Dư Doanh Hạ càng lúc càng kỳ lạ, như vừa dở khóc vừa dở cười.

"...Ta, ta biết rồi." Nhưng vấn đề là, người nãy giờ mà nàng nói đến, chính là vị "tỷ tỷ trên danh nghĩa" của nàng! Dư Doanh Hạ có khổ mà không nói được, nàng cảm thấy Dương Tầm Chu chắc chắn hiểu lầm gì đó rồi. Nếu để nàng ấy hiểu nhầm đây là chuyện giữa hai chị em ruột thật thì về sau đúng là đầy đặc sắc.

Bị Dương Tầm Chu chen ngang một hồi, Dư Doanh Hạ cũng quên mất không hỏi tiếp xem Dương Tầm Chu chuẩn bị viết thoại bản về hai vị nào. Mãi đến rất lâu sau, ở một ngày nào đó, khi nàng nhìn thấy những nhân vật quen thuộc xuất hiện trong thoại bản mới, thì ruột gan đều hối hận muốn tái xanh lại.

Ai mà ngờ được, Dương Tầm Chu chẳng những không nghe theo lời khuyên của nàng ngày trước, mà còn nhanh như thế đã viết ra đồng nhân văn về mình và Nhan Hoài Hi!

Nội dung ấy vừa kịch tính vừa vặn vẹo đến mức nàng đọc mà không dứt ra nổi, chỉ là, giá mà nhân vật chính không phải mình thì hay biết mấy!

Còn lúc này, Dư Doanh Hạ vẫn chưa hề biết nguồn cảm hứng mới mà Dương Tầm Chu có được, lại chính là để viết về nàng.

"Thôi được rồi, chuyện không quan trọng thì gác qua một bên, mấy việc phiền phức cứ để ta với tỷ tỷ ngươi lo. Giờ ngươi chỉ cần chăm học thuật pháp, tập trung tu luyện cho tốt là được." Dương Tầm Chu vỗ nhẹ lên đầu nàng.

"Vâng." Dư Doanh Hạ lại cầm lên cuốn Họa Đạo nhập môn mà Dương Tầm Chu tự tay biên soạn cho nàng, tay trái giữ sách, tay phải cầm bút, điều động luồng năng lượng huyền diệu trong cơ thể hội tụ vào ngòi bút.

Nàng bắt đầu vẽ từ những thứ đơn giản nhất, càng phức tạp, linh lực tiêu hao càng nhiều. Lần này, Dư Doanh Hạ đang thử vẽ lại cây cỏ trên bàn của Dương Tầm Chu, thứ sắp héo khô đến nơi.

Có thể đem một cây cỏ dại tràn đầy sức sống nuôi thành ra thế này, cũng là "tài năng" của Dương Tầm Chu. Khi nét bút cuối cùng rơi xuống, ánh linh quang dần tỏa ra trên tờ giấy trắng.

Dư Doanh Hạ theo phản xạ nín thở. Lần này phần sức mạnh trong người nàng bị rút ra nhiều nhất, vì thế nàng cảm giác khả năng thành công rất lớn. Trước đó nàng đã thất bại mấy chục lần, nhưng Dương Tầm Chu vẫn nói tiến độ của nàng đã ngang tầm thiên tài, không cần quá nóng vội.

Chỉ là hiện giờ, những kẻ muốn giết Nhan Hoài Hi rất nhiều, hơn nữa toàn là hạng người lợi hại. Đám thủ hạ của Nhan Tranh không biết khi nào sẽ lại tìm đến mình; thứ mà hắn để lại trong người nàng đã bị nuốt mất, bên hắn chắc chắn sẽ có phản ứng.

Theo lời Nhan Thanh Túc nói, nàng và Nhan Tranh vốn là kẻ địch trong số mệnh, sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu. Trước khi ngày đó đến, nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, cho nên bảo nàng không vội là chuyện không thể.

Khi ánh linh quang trên giấy càng lúc càng rực rỡ, một mầm lá non màu lục nhạt từ mặt giấy khẽ nhú lên. Nó nhẹ nhàng đung đưa rung rinh, tràn trề sức sống.

Dư Doanh Hạ tràn đầy vui mừng, nhưng cũng chính vì cảm xúc biến động ấy mà dòng linh lực truyền ra không ổn định, bị tăng lên một chút, kết quả là mầm non vừa nhú ra đã "bụp" một tiếng nổ tung! Hào quang xanh biếc tỏa ra như pháo hoa, từng đốm sáng lơ lửng rơi xuống, đẹp đến nao lòng.

Dương Tầm Chu vẫn luôn đứng bên cạnh, kịp thời ngăn không cho luồng linh lực nổ tung làm tổn thương nàng.

"Bị dọa rồi à? Đừng sợ, chuyện bình thường thôi. Ngươi đã thành công rồi đấy, lần sau chỉ cần kiểm soát ổn định linh lực hơn là được. Giỏi lắm, mới ngày đầu đã có thể diễn hóa ra vật thể thật cơ mà!" Dương Tầm Chu luôn chủ trương dạy bằng cách khích lệ. Bị nàng khen suốt một ngày, Dư Doanh Hạ nghe đến mức sắp xấu hổ muốn chui xuống đất.

"Giờ nghỉ chút đi, ngươi học cả ngày rồi. Có muốn tỷ tỷ bảo người mang chút đồ ăn qua không?"

"Không cần đâu, tiếp tục luyện đi. Tối về nhà tỷ tỷ còn chờ xem thành quả học tập hôm nay của ta nữa."

Dư Doanh Hạ chỉ đang lặp lại lời mà Nhan Hoài Hi nói lúc sáng, nàng chẳng hiểu khúc mắc giữa hai người này là gì, cho nên cũng không biết vì sao sắc mặt Dương Tầm Chu bỗng biến đổi kỳ lạ.

"Nàng... nàng ấy muốn kiểm tra?"

"Khụ, cũng không sai! Tu tiên là phải chăm chỉ rèn luyện, tỷ tỷ dạy ngươi thêm vài thứ mới nhé, phải học thật nghiêm túc đó, tỷ tỷ xem vậy thôi chứ rất nghiêm khắc đấy!" Dương Tầm Chu khẽ ho một tiếng, rồi nhanh chóng làm ra vẻ nghiêm nghị.

Dư Doanh Hạ ngẩn người, Dương tỷ tỷ, vừa nãy ngươi đâu có nói như thế?

Dương Tầm Chu cũng hết cách rồi, nàng thật sự không dám để tiến độ của Dư Doanh Hạ chậm lại, kẻo để Dư đại cô nương kia đích thân tới "nói chuyện" thì đáng sợ lắm. Vì để bảo toàn tính mạng, nàng đành nghiêm khắc với A Sanh một chút vậy.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, Dư Doanh Hạ gần như ôm cánh tay sắp rụng rời mà lê về. Nét mặt nàng đã cạn sạch biểu cảm, đi trên đường cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cảm giác chẳng khác nào những đêm tăng ca thâu đêm trước kia.

Dương Tầm Chu vì muốn nàng tập trung cao độ nên còn chuẩn bị sẵn đan dược bổ sung linh lực, hễ linh lực cạn là lại bắt uống thuốc để bổ sung, thế là khỏi cần nghỉ luôn!

Khi buổi học kết thúc, Dương Tầm Chu còn nói hôm nay là ngày đầu tiên nên chưa tính là khắt khe, từ mai mới thật sự nghiêm.

Lại còn nghiêm hơn nữa chứ? Đây mà còn gọi là "chưa nghiêm" sao?!

Nàng ấy còn bảo trẻ con trong gia tộc mình đều phải rèn như thế từ nhỏ, mới tí tuổi mà đã "cạnh tranh" đến thế, thật đáng sợ!

Dư Doanh Hạ đi trên đường với chút hoang mang, cho đến khi trong tầm mắt lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Phải mất mấy giây nàng mới phản ứng lại, rồi chậm rãi nhìn sang đối phương.

Hóa ra là một con Samoyed ủ rũ cụp tai, có vẻ sau thất bại trong việc tiêu diệt bọn người luyện thi kia, Phương Nguyệt Đồng đã chịu không ít đả kích.

Phương Nguyệt Đồng cũng nhận ra ánh mắt rơi trên người mình. Nàng ngẩng đầu lên, vừa mỉm cười được một chút thì nét cười lại tắt, trông đáng thương vô cùng.

Một đám lão hồ ly đấu trí đấu lực, cuối cùng lại khiến nàng bị cuốn vào đến khốn khổ. Thật đáng tiếc, nếu lúc trước có thể thành công vạch trần thân phận thật của Ân Đạc, thì giờ Phương Nguyệt Đồng đã trở thành vị đầu tiên đắc đạo tiên nhân suốt ngàn năm qua rồi. Đợi đến khi nàng thành tiên mà Ân Đạc cũng chết hẳn, thì kẻ địch của họ chỉ còn lại mỗi Nhan Tranh, như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cuối cùng, khi Dư Doanh Hạ thấy "con Samoyed" ven đường này đáng thương quá, nàng đành dắt người về nhà. Ban đầu nàng chỉ định cho đối phương ít nước đường, cố gắng tránh để nàng ta chạm mặt Nhan Hoài Hi. Thế nhưng, vừa tới cổng viện, Dư Doanh Hạ đã thấy Nhan Hoài Hi đang chờ sẵn ở đó.

Ánh mắt Nhan Hoài Hi rơi lên người Phương Nguyệt Đồng. Là người duy nhất không biết nội tình, Phương Nguyệt Đồng ngây thơ giải thích: "Thế lực của bọn ngươi luyện thi vẫn chưa bị diệt sạch. Ta nghe nói Dư nhị cô nương vì từng nhặt được Luyện Thi Đan và báo cho chúng ta biết chuyện đó nên đã bị bọn chúng trả thù. Ta sợ nàng đi đường không an toàn, nên mới đưa nàng về tận nơi."

Nhan Hoài Hi khẽ nhướng mày: "Quả nhiên là có chuyện rồi sao?"

Phương Nguyệt Đồng không nhịn được vẻ ủ rũ trên mặt: "Có một chút trục trặc, nhưng may mà vẫn còn lưu lại được vài manh mối."

Trước đó Dư đại cô nương đã tốt bụng nhắc nhở nàng, thế mà nàng vẫn làm hỏng chuyện, thật sự rất chán nản.

Nhưng manh mối ấy là do người khác để lại, thậm chí còn kèm theo một tờ giấy, trên đó ghi lại tình hình của nhóm người kia và những bằng chứng mà họ để lại cho nàng.

Những thành viên chủ chốt của tổ chức đó đã được ai đó đưa đi giấu từ trước. Qua lời khai của đám lâu la, nàng mới biết đằng sau mọi chuyện thật sự có liên quan đến Thiên Khâu Tông.

Dù là tà tu bình thường cũng không dám trắng trợn dùng người sống để luyện thi giữa chốn thị thành. Manh mối này như một cơn sóng lớn quét qua lòng Phương Nguyệt Đồng, đồng thời làm sụp đổ niềm tin của nàng đối với các trưởng bối trong tông môn.

Trong số những người bề ngoài chính trực, ôn hòa kia, ít nhất phải có một kẻ đã dính líu vào việc này!

Đứng trong tông môn, nhìn về những ngọn núi phía xa, Phương Nguyệt Đồng bỗng chẳng biết còn ai là người có thể tin được. Vì vậy nàng chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả với sư tôn và tông chủ.

Sau mấy lần thất bại, nàng hiểu rõ, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, càng không thể để lọt tin tức ra ngoài. Bằng không, không những không bắt được kẻ chủ mưu, mà còn giúp đối phương có cơ hội rửa sạch nghi ngờ.

Những kẻ bị giấu đi kia nhất định biết rõ hơn nhiều chuyện, thậm chí có thể biết cả chân tướng của kẻ đứng sau màn. Nàng phải tìm cách dụ bọn họ xuất hiện!

Ngoài ra, còn có một điều khác khiến tâm trạng nàng càng thêm nặng nề, trước đây nàng từng suy đoán rằng tin tức về việc Nhan Hoài Hi xuất hiện gần đây có thể là giả, nhưng cảnh tượng mấy kẻ kia chết vào đêm qua lại rất giống phong cách ra tay của Nhan Hoài Hi. Trong thiên hạ, người tu Hồn Đạo vốn đã hiếm, mà giết người tinh chuẩn đến mức xuất thần nhập hóa như nàng ta, e rằng cả đời này cũng chẳng tìm được người thứ hai.

Tất nhiên, những chuyện như vậy không nên kể cho người bình thường nghe, kẻo lại làm họ gặp ác mộng. Nghĩ đến đó, Phương Nguyệt Đồng chu đáo nuốt nốt nửa câu sau xuống bụng.

Nhan Hoài Hi cũng nhận ra, chỉ qua một ngày mà Phương Nguyệt Đồng dường như càng trầm lặng hơn. Nàng có thể đoán được tình cảnh của đứa nhỏ này, trong mắt bất giác thoáng hiện chút phức tạp.

Nàng vốn không cách nào hạ quyết tâm sắt đá với đứa trẻ này, nếu không phải vậy, trong trận chiến khi xưa, Phương Nguyệt Đồng đã chẳng thể toàn vẹn mà đứng ở đây.

"Vào đi." Nhan Hoài Hi nghiêng người, ra hiệu cho nàng bước vào nhà.

"Ta... ta không tiện quấy rầy." Phương Nguyệt Đồng có chút ngượng ngùng. Dù sao không lâu trước, nàng còn hứa sẽ giúp Dư Doanh Hạ diệt trừ mối họa, vậy mà kết quả lại thất bại. Giờ mà còn đến nhà người ta ăn uống, thật chẳng biết giấu mặt vào đâu.

"Đừng khách sáo, mau vào đi. Ngươi xem trong bếp có món gì mình thích không." Dư Doanh Hạ không ngờ Nhan Hoài Hi lại chủ động mời Phương Nguyệt Đồng vào nhà, sau khi định thần lại cũng mỉm cười phụ họa.

Không chống đỡ nổi lời mời đầy nhiệt tình của Dư Doanh Hạ, Phương Nguyệt Đồng đành theo vào trong. Nàng bảo mình không kén ăn, có gì ăn nấy là được.

Thế là Dư Doanh Hạ bèn nấu bữa tối theo khẩu vị của Nhan Hoài Hi, vì khẩu vị hai người khi uống nước đường đã giống hệt nhau, biết đâu những món khác cũng thế.

Dư Doanh Hạ đưa cho mỗi người một bát nước đường rồi chui ngay vào bếp, để lại Nhan Hoài Hi và Phương Nguyệt Đồng ngồi đối diện nhau, không biết nên mở lời thế nào. Phương Nguyệt Đồng vốn không giỏi ăn nói, mà Nhan Hoài Hi cũng chẳng biết nói gì với đứa nhỏ này, nên khi Dư Doanh Hạ vừa rời đi, giữa hai người lập tức rơi vào một bầu không khí yên lặng kỳ lạ.

Phương Nguyệt Đồng yên tĩnh cúi đầu uống nước đường, gần như không phát ra tiếng động nào. Trông như đang ngồi im, nhưng thi thoảng nàng lại lén liếc nhìn Nhan Hoài Hi.

Lúc trước điều tra Dư gia tỷ muội, nàng đã từng gặp qua vị Dư đại cô nương này, khi ấy đối phương bệnh nặng, tưởng chừng không qua khỏi. May mà Dư nhị cô nương không bỏ cuộc, một mực dùng linh dược giữ lại hơi thở cho nàng ấy, nhờ vậy bệnh tình mới dần hồi phục.

Hồi đó, sở dĩ nàng đồng ý giúp Dư Doanh Hạ hái linh dược không chỉ vì thấy nàng ấy đáng thương, mà còn bởi Nhan Hoài Hi mang lại cho nàng một cảm giác rất lạ — như thể có thứ gì đó trong hư vô mờ mịt hấp dẫn nàng, khiến nàng muốn tiến gần hơn đến nữ tử xa lạ này.

Cảm giác thân thuộc kỳ quái ấy cho đến giờ vẫn chưa biến mất. Thế nhưng, vì không giỏi giao tiếp, nên cho đến nay nàng mới chỉ nói chuyện với Nhan Hoài Hi được hai lần.

Khi Phương Nguyệt Đồng đang thất thần nghĩ ngợi, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, thì thấy Nhan Hoài Hi đã rời khỏi phòng.

Bầu không khí im lặng đến mức gượng gạo cuối cùng cũng tan đi. Phương Nguyệt Đồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vị Dư đại cô nương này không chỉ khiến nàng thấy gần gũi, mà ánh mắt của nàng ấy còn mang theo một sức ép vô hình, khiến nàng như trở lại thuở nhỏ, khi phải đối mặt với vị trưởng lão nghiêm khắc nhất trong tông môn, người mà mỗi lần nhìn học trò đều toát ra cảm giác "hận sắt không thành thép."

Dư đại cô nương tuổi tác rõ ràng chưa lớn, nhưng lại đặc biệt giống hệt mấy vị cổ hủ kia!

Vừa bước ra cửa, Nhan Hoài Hi bỗng khựng lại, đôi mắt khẽ nheo, lực lượng huyết mạch liên kết linh hồn vừa rồi truyền đến một tia dao động khác thường, dường như có người đang nói xấu nàng.

Nàng quay đầu liếc thoáng gian phòng nơi Phương Nguyệt Đồng đang ở, khẽ hừ một tiếng, rồi tiếp tục cất bước đến phòng bếp. Người trong bếp vẫn đang bận rộn, chưa phát hiện ra nàng tới, Nhan Hoài Hi liền lặng lẽ bước vào.

Đợi đến khi Dư Doanh Hạ chuyên tâm nhào bột, nàng liền vươn tay khẽ chọc một cái lên má đối phương, lập tức thấy người kia như thỏ con bị kinh sợ mà ngẩng đầu lên.

Thấy là Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, người này quả thật chẳng khác gì loài mèo, đi đường chẳng có tiếng động thì cũng thôi đi, lại còn thích lén tập kích người khác.

"Sắc mặt thế này là sao? Hôm nay mệt lắm ư?" Nhan Hoài Hi đưa tay lau đi vết bột dính nơi gò má nàng.

"Dương tỷ tỷ yêu cầu nghiêm khắc, cũng là vì muốn tốt cho ta thôi. Hôm nay ta đã học được bước vẽ hình cơ bản, chủ thượng có muốn kiểm tra không?" Mệt thì có mệt, song thu hoạch cũng không ít, Dư Doanh Hạ mỉm cười nói.

"Quá cũng chẳng bằng vừa, biết tiến biết lùi mới là điều tốt. Dương Tầm Chu quá mức nóng vội, nếu học ở chỗ nàng mà cảm thấy mệt nhọc, thì cứ về đây học." Nhan Hoài Hi gắng hết sức lực muốn đem người từ chỗ Dương Tầm Chu lừa gạt kéo về.

"Không sao đâu, Dương tỷ tỷ nói bọn trẻ trong tộc nàng đều học như vậy, ta sao có thể kém cả trẻ con được." Dư Doanh Hạ tự tin đáp.

Nhan Hoài Hi vốn tán thưởng những kẻ siêng năng chịu khó, song đối với sự cố gắng của Dư Doanh Hạ, nàng vừa vui lại vừa muốn thở dài.

Nàng học theo dáng vẻ tỷ tỷ gia đình bình thường quan tâm muội muội, ôn nhu nói: "Tối nay còn phải học Hồn Đạo, có mệt quá không?"

"Không đâu, so với khi ở dưới tay đời trước môn chủ thì đã khá hơn nhiều rồi." Dư Doanh Hạ từng thấy qua trong ký ức nguyên chủ cảnh nhị đại môn chủ chỉ điểm nàng thế nào, có thể sống sót đã là phúc lớn. So ra, Nhan Hoài Hi khi ấy chỉ càng gian nan hơn. Hiện giờ bản thân được ở nơi an ổn thế này, càng phải cố gắng hơn nữa.

"Ngài cứ để Phương Nguyệt Đồng ở ngoài kia một mình sao?" Dư Doanh Hạ thấy Nhan Hoài Hi bắt đầu giúp mình thu dọn rau củ, tựa hồ không định rời đi, bèn nghi hoặc hỏi.

"Không lẽ ta còn phải ở lại đó chắc?" Nhan Hoài Hi vẻ mặt khó hiểu.

Dư Doanh Hạ biết mình hiểu lầm, liền nói: "Ta còn tưởng ngài muốn nhân cơ hội này lưu nàng lại để nói điều gì đó."

Tỷ như thi hành kế ly gián chẳng hạn.

"Chứng cứ về đám người luyện thi ta lưu lại cho nàng đã đủ rồi. Xem bộ dạng đáng thương của nàng ta bây giờ, có nhà mà chẳng muốn về, ta cần gì phải nói thêm nữa." Nhan Hoài Hi thoáng có chút hài lòng, nhưng chẳng nhiều, dù sao trong người Phương Nguyệt Đồng cũng có huyết mạch Nhan gia, ngu ngốc đến thế nào cũng chưa đến mức không thể cứu vãn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...