[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 34: Muội muội



Phương Nguyệt Đồng tiếp nhận lời cảnh báo của Nhan Hoài Hi, nàng luôn nghiêm túc trân trọng mỗi lời nhắc nhở thiện ý. Chỉ là, trong mắt nàng, Nhan Hoài Hi chỉ là một người phàm bình thường. Nàng cho rằng đối phương chỉ dựa vào chút thông tin hữu hạn trước mắt mà đưa ra phán đoán ấy, nào ngờ rằng ngay khi Nhan Hoài Hi nói ra câu đó, đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu.

Hai ngày trước, Phương Nguyệt Đồng lần theo manh mối, tìm được cứ điểm tập kết của đám người luyện thi kia, nằm trong hầm rượu dưới một tửu lâu bình thường.

Vì gần đây Thiên Khâu Tông truy tra gắt gao, nên bọn chúng đã đổi quy ước, chỉ tụ họp nửa tháng một lần. Tối nay vừa khéo là ngày hội họp, Phương Nguyệt Đồng định nhân cơ hội này một mẻ bắt trọn, tránh để đám tà ma ngoại đạo ấy chạy thoát rồi lại làm hại người vô tội.

Thế nhưng hành động của nàng đã sớm bị lộ. Nếu nàng vẫn y kế hoạch mà tới, thứ chờ đợi nàng chỉ là một hầm rượu trống rỗng, bọn chúng đã sớm dọn sạch nơi đó, thay đổi thời gian và địa điểm, còn tưởng rằng đã lừa được vị tôn giả cao cao tại thượng của Thiên Khâu Tông. Bọn chúng đâu biết rằng, giữa lúc hả hê uống rượu ăn thịt, đám nhạc công giữa bọn họ đã lặng lẽ nhiều thêm một người gảy tỳ bà.

Tiếng nhạc vốn êm tai mềm mại dần dần biến thành khúc âm u quỷ dị nơi Hoàng Tuyền, thế nhưng đám người kia vẫn hoàn toàn không hay biết, mãi đến khi một kẻ đột nhiên buông ly rượu trong tay, ngã gục xuống bàn.

"Gì vậy? Uống say rồi à?" Kẻ cầm đầu phá lên cười ha hả, "Bao nhiêu năm rồi, tửu lượng của hắn vẫn chẳng khá hơn chút nào! Đã bảo dùng linh lực giải rượu đi, mà cứ thích sĩ diện chịu khổ! Kệ hắn đi, uống tiếp!"

Vừa dứt lời, kẻ bị cho là say rượu bỗng ngồi bật dậy. Ánh mắt hắn trừng trừng, trông như bị mê loạn.

Người bên cạnh lại cười: "Đừng cố quá, có muốn bọn ta giúp ngươi dùng linh lực giải rượu không? Không muốn thì cứ nằm đó ngủ đi, khỏi mất mặt..."

Câu nói còn dang dở thì âm thanh nghẹn lại nơi cổ họng, nụ cười giễu cợt trên mặt cũng dần hóa thành nỗi sợ hãi cực độ.

"Rắc!" Chẳng biết là ai làm rơi ly rượu xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh. Không ai quan tâm đến cái chén ấy, mọi ánh mắt đều dán chặt vào người "say rượu" kia.

Chỉ thấy hắn như phát điên, hai tay gắt gao bóp lấy cổ mình. Đôi mắt trợn trừng, tròng mắt như sắp bật ra khỏi hốc mắt. Hắn tự siết mình đến sắp ngạt thở, linh lực trong cơ thể cũng bị điều động, tự trói chặt cổ mình lại!

"Bốp!" Kẻ cầm đầu lập tức đứng phắt dậy rút đao, ra tay quyết đoán. Hắn muốn chém đứt hai cánh tay của tên kia cùng vòng linh lực đang xiết quanh cổ hắn, đó là cơ hội sống sót duy nhất, dù có mất hai tay, sau này chỉ cần từ xác sống lấy đôi tay mới ghép vào là được.

Người nọ có tu vi không tệ, một đao bổ xuống, sàn nhà và trần phòng vốn được gia cố bằng linh trận cũng nứt toác ra. Nhưng hắn lại không nhìn thấy tay đối phương rơi xuống, ngược lại, tầm mắt của chính hắn đột nhiên hạ thấp.

Đầu hắn nặng nề rơi xuống đất, lăn một vòng, rồi hắn thấy thân thể chính mình vẫn đang đứng đó, cùng thanh đao vừa chém xuống... Máu từ mũi đao nhỏ giọt xuống, từng giọt từng giọt rơi thẳng vào tròng mắt hắn, khiến thế giới trong tầm nhìn nhuộm thành một màu đỏ rực.

Ngay cả đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu nổi tại sao chính tay mình lại vung đao chém đứt cổ mình.

Hắn há miệng, trong miệng toàn là máu. Khó khăn lắm mới phun ra được một ít, hắn dốc hết sức lực, khàn giọng gào lên: "Địch tập!"

Nhưng đại sảnh yến tiệc đã hỗn loạn, chẳng ai nghe thấy tiếng hắn, mà dù có nghe thấy cũng chẳng ai rảnh mà để tâm. Toàn bộ những kẻ trong phòng đều phát điên, hoặc là chém giết lẫn nhau, hoặc là tự kết liễu. Yến hội vốn náo nhiệt vui vẻ phút chốc biến thành một lò mổ đẫm máu, thịt nát và tứ chi đứt rời bay loạn trong không trung, thế nhưng tiếng nhạc vẫn chưa dừng lại.

Một người mặc áo choàng đen, giấu gương mặt trong bóng tối, vẫn đang lẳng lặng gảy tỳ bà. Những ngón tay thon dài khẽ khẩy trên dây đàn, khúc nhạc quỷ dị lại một lần nữa phát sinh biến hóa. Nàng chọn một điệu nhẹ nhàng, êm ái đến lạ lùng. Máu trong đại sảnh đã loang đến chân nàng, mùi tanh nồng hòa cùng giai điệu dịu dàng, tạo nên một sự đối lập kỳ dị.

Đám người đã giết đến đỏ mắt cuối cùng cũng dừng tay. Ánh mắt họ trở nên trống rỗng, như thể có sợi dây vô hình kéo từ phía sau, từng động tác đều là con rối bị thao túng. Rồi từng người một lấy từ túi trữ vật của mình ra ngọc giản, thư tín và đủ loại vật phẩm khác, lần lượt đặt trước mặt nhạc công. Sau đó, họ lại lặng lẽ quay về chỗ cũ.

Người gảy tỳ bà nhìn đống đồ đặt trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên. Ngón tay nàng đột ngột quét qua dây đàn, một tiếng rít chói tai vang lên, xé toạc giai điệu dịu dàng ban nãy.

Đám con rối mờ mịt kia như chợt tỉnh trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó khuôn mặt họ bắt đầu vặn vẹo, như thể có ai đó đang lột da họ từng mảnh. Những kẻ còn giữ được chút tri giác điên cuồng cào cấu khuôn mặt mình đến nát bươm, máu me be bét, nhưng vẫn không thể ngăn được linh hồn bị kéo ra khỏi thân xác.

Trên đầu mỗi người dần hiện ra một con bướm đỏ như máu, con bướm nắm chặt linh hồn dơ bẩn, méo mó của họ rồi bay về phía nhạc công.

Người gảy tỳ bà khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét, từ xa nàng đã ngửi thấy mùi tanh hôi trên những linh hồn đó.

Gần đây, nàng đã bị vị kia trong nhà chiều hư mất rồi. Ngoài cái mùi thuốc khó chịu kia ra, bản thân nàng dường như đã ngấm đẫm hương đào dịu ngọt kia. "Từ tiết kiệm vào xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở lại giản dị mới là khó." Sống quen trong những ngày tốt lành, nàng đã quên mất trước kia mình từng lăn lộn trong thứ mùi hôi thối thế nào. Giờ thì đừng nói là Trường Sinh Môn, ngay cả cái xó nhỏ này nàng cũng chẳng chịu đựng nổi.

"Tránh xa ta ra, tự tìm một cái bình mà nhốt chúng vào." Nàng lạnh giọng ra lệnh.

Đàn bướm máu bay lượn lên xuống, như thể đang ngoan ngoãn gật đầu nghe lệnh.

Người gảy tỳ bà ôm đàn đứng dậy. Chung quanh nàng sạch sẽ đến lạ, không có lấy một giọt máu vương lên áo.

Đám ngồi trong sảnh này đều là những nhân vật tương đối cốt lõi. Còn đám tiểu lâu la thì kẻ trông cửa, kẻ canh bên ngoài hoặc đang uống rượu dưới lầu. Nhưng giờ nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, không còn tiếng cạn chén, cũng chẳng còn tiếng thở rõ ràng, chỉ còn vài hơi thở thoi thóp mong manh.

Chốc lát sau, ngay cả những hơi thở ấy cũng biến mất.

Khi Phương Nguyệt Đồng nhận được tin tức mới và lần theo dấu đến đúng địa điểm vào lúc rạng sáng, nàng đứng dưới lầu, nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ hồi lâu, không nói nên lời.

Tất cả thi thể đều bị buộc ngay ngắn bằng dây thừng trước tửu lâu. Khuôn mặt của những cái xác ấy đều mang chung một vẻ méo mó quái dị, như thể trước khi chết đã gặp điều gì đó vô cùng kinh khủng.

Khi tia sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi lên tòa thành nhỏ này, tiếng hét thảm thiết cũng vang lên theo.

Có lẽ vì âm thanh ấy quá chói tai và thê lương nên Dư Doanh Hạ cũng bị đánh thức khỏi giấc mộng.

Nàng dụi dụi mắt, tuy bị đánh thức đột ngột nhưng cũng không nổi cáu, chỉ là đầu óc trống rỗng trong chốc lát, mãi lâu sau mới dần tỉnh táo.

Vừa nãy mình có nghe thấy gì không? Hay là đang nằm mơ vậy?

Dư Doanh Hạ lắng tai nghe kỹ hơn, bên ngoài dường như có tiếng huyên náo truyền đến.

Sau khi thay quần áo và rửa mặt xong, nàng đẩy cửa bước ra ngoài. Mặt trời vừa mới nhô lên từ phương đông, ánh sáng nhuốm sắc vàng dịu rơi xuống sân, chiếu rọi góc sân nhỏ của họ. Bên cạnh chiếc bàn đá trong sân, có thêm một chiếc ghế; Nhan Hoài Hi đang ngồi đó đọc sách, ánh sáng buổi sớm phủ lên người nàng, khiến cả dáng vẻ trông thêm phần dịu dàng, phảng phất một nét thánh khiết.

Dư Doanh Hạ bất giác nín thở, sợ rằng chỉ một cử động nhỏ cũng sẽ quấy nhiễu cảnh tượng ấy.

Tuy Nhan Hoài Hi đang đọc sách, nhưng nàng vẫn chú ý đến động tĩnh trong phòng của Dư Doanh Hạ. Khi người trong phòng thức dậy, nàng đã biết, thế nhưng đợi mãi, người kia vẫn còn ngẩn ngơ đứng ở cửa.

Chẳng lẽ ngốc cũng sẽ lây sao?

Hôm qua vừa mới gặp một đứa ngốc, hôm nay Dư Doanh Hạ cũng bắt đầu giống y như vậy à? Không được, nếu ngốc thật sự có thể lây, thì nàng phải để Dư Doanh Hạ tránh xa Phương Nguyệt Đồng ra mới được.

Một kẻ ngốc đã đủ rồi, thuộc hạ của mình vẫn nên tỉnh táo thông minh hơn một chút, không thì đến lúc bị người ta lừa còn phải giúp họ đếm tiền mất.

Nhan Hoài Hi đặt quyển sách xuống, khẽ vẫy tay gọi: "Ngốc đứng đó làm gì? Lại đây đi."

Giọng nàng không mang vẻ xa cách hay lạnh nhạt, cũng chẳng có chút châm chọc nào, âm điệu mềm mại đột ngột ấy khiến Dư Doanh Hạ, người vốn vẫn còn lơ mơ ngái ngủ, càng thêm bối rối.

Nàng ngẩn ra mấy giây rồi mới bước đến bên Nhan Hoài Hi, lại theo ý bảo của nàng mà tiến gần hơn chút, cúi người xuống.

Nhan Hoài Hi chỉnh lại phần y phục bị lệch trên người Dư Doanh Hạ: "Còn chưa tỉnh hẳn à? Nhìn ngươi kìa, quần áo cũng không mặc cho ngay ngắn."

Dư Doanh Hạ cúi xuống nhìn lại, quả nhiên áo quần mình mặc hơi lộn xộn. Nàng thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác mông lung khó tả, vừa lúng túng vừa không biết phải làm sao.

"Thuộc hạ tự làm được." Dư Doanh Hạ nói nhỏ.

"Xong rồi." Nhan Hoài Hi động tác nhanh gọn, vừa nói xong đã giúp nàng chỉnh lại xong xuôi.

Dư Doanh Hạ có chút bối rối xen lẫn kinh ngạc, lần này sau khi nàng tỉnh dậy và hóa giải được hiểu lầm, thái độ của Nhan Hoài Hi lại trở nên khác thường. Đặc biệt là từ hôm qua đến giờ, giọng điệu của Nhan Hoài Hi khi nói chuyện với nàng thay đổi rất rõ, dịu dàng hơn, cũng chu đáo hơn hẳn.

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, đó hẳn là một sự chuyển biến tốt. Nhưng đặt vào người như Nhan Hoài Hi thì Dư Doanh Hạ lại không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung.

Mình đâu có làm gì sai đâu nhỉ? Không lẽ... đây là kiểu "chăm sóc trước khi lâm chung" sao!?

Giống như một con mèo kiêu ngạo vốn lạnh lùng, bỗng dưng lại chủ động cọ sát, dán dán làm nũng, chẳng lẽ là vì đói, muốn được cho ăn à? Nói mới nhớ... mấy hôm nay mình vẫn hôn mê chưa tỉnh, chắc Nhan Hoài Hi cũng chẳng được ăn bữa cơm nóng hổi nào, càng đừng nói tới đồ ngọt. Mãi đến hôm qua nàng ấy mới uống được một ngụm nước đường, nhưng hôm qua vẫn còn đang nghỉ dưỡng, trong bếp cũng chưa kịp nấu thêm món gì.

Dư Doanh Hạ vốn không ngờ mình lại đột ngột hôn mê, mà còn ngủ lâu đến thế, nên chỗ rau củ tích trữ trong nhà sớm đã hỏng hết. Giờ đúng lúc có thể ra ngoài mua ít đồ về.

"Chủ thượng, rau trong bếp đều hỏng cả rồi, thuộc hạ định ra ngoài mua ít đồ mới." Dư Doanh Hạ nghiêm túc bẩm báo.

"Đừng ra ngoài hôm nay, bên ngoài có thể gặp vài thứ dọa người." Nhan Hoài Hi ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Nghe vậy, Dư Doanh Hạ lập tức bỏ ý định ra ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nàng nghe thấy ngoài kia có tiếng chân người vội vã hỗn loạn, "Đúng rồi, bên ngoài làm sao vậy? Có chỗ nào đang đại hạ giá sao?"

"Không phải đi mua đồ, mà là... đi xem người." Nhan Hoài Hi lại lật sang một trang sách khác, giọng nói bình thản.

"Người?"

"Là mấy kẻ vừa chết đã bị treo lơ lửng ngoài kia suốt đêm qua, chắc cũng đủ thành một bức tường rồi." Nhan Hoài Hi nói, giọng điềm tĩnh như thể chỉ đang kể một chuyện thường ngày. "Dù vậy, số đó vẫn chẳng thấm vào đâu so với những người bị bọn chúng hại chết. Riêng trong thành này, bị lừa uống tiên đan biến thành xác sống hoặc nửa sống nửa chết đã có mấy chục người."

Giọng nàng vẫn bình thản, ánh mắt dường như dừng lại trên trang sách, nhưng thật ra đã kín đáo quan sát Dư Doanh Hạ.

Dư Doanh Hạ hít sâu một hơi, tưởng tượng ra cảnh tượng ấy liền thấy da gà nổi khắp người, mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.

Thấy nàng vô thức khẽ dịch lại gần mình, như đang tìm kiếm một nơi để dựa vào, trong đáy mắt Nhan Hoài Hi thoáng hiện nét hài lòng.

"Là... ai vậy?" Trong đầu Dư Doanh Hạ lóe lên một tia sáng, nhớ đến lời Nhan Hoài Hi dặn Phương Nguyệt Đồng ngày hôm qua. "Chẳng lẽ là đám người luyện thi đó? Ngài ra tay à?"

Nàng không nghĩ đến khả năng là Phương Nguyệt Đồng, vì Dư Doanh Hạ biết nàng là bé ngoan cơ bắp, dù có ra tay giết người thì nhất định sẽ xử lý gọn gàng, tuyệt đối không làm mấy trò quái gở treo xác lên như vậy để hù dọa trẻ con.

Mà có loại hành vi ác đạn ấy... chỉ có thể là Nhan Hoài Hi thôi.

"Ừ." Nhan Hoài Hi hờ hững đáp lại một tiếng, giọng điệu bình thản đến mức như thể nàng chỉ đang hỏi Dư Doanh Hạ ăn mấy bát cơm.

Chỉ là giây tiếp theo, Nhan Hoài Hi bỗng nhận ra bên cổ áo mình xuất hiện một bàn tay, bàn tay ấy dường như đang định vén cổ áo nàng ra.

Cánh tay cầm sách của Nhan Hoài Hi khựng lại, nàng hơi nheo cặp mắt hồ ly, liếc nhìn về phía Dư Doanh Hạ.

"Để ta xem thử vết thương của ngài. Ngài thật quá bốc đồng rồi! Hôm qua không phải Phương Nguyệt Đồng đã đến sao? Ngài để nàng ta ra tay là được, hà tất phải tự mình đi một chuyến? Vết thương của ngài vẫn chưa lành hẳn đâu." Dư Doanh Hạ mang dáng vẻ như sắp bắt đầu một bài diễn thuyết càu nhàu thao thao bất tuyệt.

Khóe môi vốn đang khẽ nhếch lên nụ cười của Nhan Hoài Hi hơi khựng lại, nàng im lặng để Dư Doanh Hạ kiểm tra vết thương của mình.

"Y thuật của Giang Lê không tệ, dạo gần đây vết thương ngoài của ta đã gần như hồi phục, sẽ không bị toác ra đâu." Vết thương của Nhan Hoài Hi quả thực đã kết vảy, kiếm ý còn sót lại cũng biến mất hoàn toàn. Với nàng, thứ nguy hiểm nhất chính là kiếm ý của Phương Nguyệt Đồng, chỉ cần thứ đó tan đi, vết thương nặng cũng hóa thành nhẹ ngay.

Nàng nghĩ rằng giải thích đến đây rồi thì Dư Doanh Hạ sẽ không lải nhải nữa, ai ngờ người ta lại từ thương ngoài nói sang thương trong: "Còn tu vi của ngài thì sao? Kinh mạch đứt đoạn đã được chữa lành chưa? Còn đan điền thì thế nào? Mấy thứ đó đều rất quan trọng đấy! Thi thể còn treo đầy cả bức tường, tối qua ngài đã giao thủ với bao nhiêu người vậy? Lỡ như vết thương tái phát thì sao? Hơn nữa ngài cũng biết lão già của Thiên Khâu Tông vẫn đang truy tìm ngài, giờ lại thêm cả Nhan Tranh, hậu quả nếu bị lộ thì thật khó mà tưởng tượng được..."

Nhan Hoài Hi lặng lẽ nghiêng người sang một bên, như thể muốn dùng hành động ấy để tránh khỏi chuỗi càm ràm không dứt của Dư Doanh Hạ.

Trong khi đó, ở nhà bếp, Giang Lê đang rót nước uống liền kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài qua cửa sổ, nước trong ly tràn ra ngoài mà nàng còn chẳng hay biết.

Hôm qua, khi nhìn thấy chủ thượng và Phương Nguyệt Đồng hòa bình nói chuyện với nhau, nàng đã thấy đủ chấn động rồi. Ai mà ngờ được hai người này trước đó còn từng chém giết ngươi chết ta sống? Giờ chủ thượng cải trang, Phương Nguyệt Đồng hoàn toàn không nhận ra, theo tính cách trước đây của chủ thượng thì ắt hẳn nàng ta đã nhân cơ hội này âm thầm ra tay giết đối phương mới phải.

Thế mà lần này không những chủ thượng không động thủ, ngay cả trong ánh mắt cũng chẳng có lấy một tia sát ý với Phương Nguyệt Đồng! Thế này... bình thường được sao? Rõ ràng là không thể nào bình thường được!

Thôi thì nàng còn có thể tự an ủi mình, rằng có lẽ chủ thượng đang "thả dây dài câu cá lớn".

Nhưng cảnh tượng trước mắt thì khiến nàng nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh ngủ.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy chủ thượng ngoan ngoãn chịu đựng để người khác càu nhàu bên tai như vậy. Bản thân nàng là đại phu, số lần nói chuyện với chủ thượng hẳn là nhiều nhất rồi, nhưng chỉ cần nói nhiều thêm đôi câu là chủ thượng đã có thể ném nàng ra ngoài cửa!

Còn giờ, Dư Doanh Hạ lải nhải bên tai chủ thượng suốt một tràng dài, lượng lời nói ấy phải bằng ba bốn lần những gì nàng từng nói cộng lại! Sao Dư Doanh Hạ lại có thể là ngoại lệ chứ?!

Quả nhiên, giữa người với người không thể so sánh được — Chủ thượng, ngài thiên vị quá rồi đó!

Nàng âm thầm nghĩ, đợi về sau nhất định phải truyền rộng chuyện này ra. Về sau những lời không dám nói, bọn họ – đám làm thuộc hạ này sẽ để Dư Doanh Hạ nói thay hết!

Còn Dư Doanh Hạ, người đang bị "để mắt tới", lại bỗng cảm thấy sau lưng mình lạnh toát. Nàng quay đầu nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.

Nghe thấy giọng nói bên tai cuối cùng cũng chịu im, Nhan Hoài Hi mới thầm thở phào một hơi, sau đó mới xoay người lại nói: "Chuyện tối qua không tiện mang Phương Nguyệt Đồng đi cùng. Ta đã báo cho nàng ta rồi, chỉ là nàng ta đến không kịp thôi. Nếu phải đợi đến khi nàng ta phản ứng được, e rằng mấy kẻ còn sót lại cũng sớm cao chạy xa bay rồi."

Được rồi, Nhan Hoài Hi lúc nào cũng có thể nói ra lý lẽ của riêng mình.

Dư Doanh Hạ bị đôi mắt ánh lên vẻ cười cùng giảo hoạt kia của Nhan Hoài Hi nhìn đến mức xẹp lép, không còn bùng lên được nữa. Nàng chẳng thể làm gì được vị chủ thượng này, chỉ đành thầm mong đối phương sau này chú ý giữ gìn sức khỏe và an toàn hơn, dù sao nếu chủ thượng có mệnh hệ gì, nàng chắc chắn cũng phải theo xuống Hoàng Tuyền cùng.

Nghe qua thì có hơi giống một câu chuyện tình bi tráng lãng mạn, nhưng thực tế lại là: Câu chuyện bi kịch về một phản diện chán đời và cô thuộc hạ pháo hôi xui xẻo của nàng ta.

Dư Doanh Hạ bỗng thấy đầu mình nặng trĩu, con mèo nào đó lại đặt móng vuốt lên đầu nàng nữa rồi. Gần đây Nhan Hoài Hi dường như rất thích hành động này, tìm được niềm vui nho nhỏ trong việc vò rối mái tóc mà nàng vừa mới chải gọn gàng xong.

"Yên tâm đi, chỉ là mấy tên tép riu thôi. Đừng nói là làm ta bị thương, bọn chúng đến chết còn chẳng biết ai đã giết mình."

"Nếu có thể, ta cũng chẳng muốn đến nơi dơ bẩn đó. Nhưng người của tổ chức ấy hầu như đều ẩn thân, nếu không ra tay ngay, ta sợ đến chút manh mối cuối cùng cũng sẽ đứt mất. Ta đã thu thập toàn bộ chứng cứ và đầu mối trên người bọn chúng, để lại một bản cho Phương Nguyệt Đồng. Lần này ta đã dùng thêm vài biện pháp, nàng ta sẽ không ngốc nghếch như lần trước, đến chứng cứ trong tay cũng để mất nữa đâu." Nhan Hoài Hi hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng vẫn còn để bụng, canh cánh trong lòng chuyện lần trước có người làm mất chứng cứ.

Dư Doanh Hạ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Giao cho Phương Nguyệt Đồng xử lý cũng có một lợi thế, dù gì người ta là "thiên mệnh chi nữ", làm gì cũng thuận buồm xuôi gió hơn người thường, biết đâu còn có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

"Giờ thì ngươi có thể ngừng lải nhải chưa?" Nhan Hoài Hi trêu chọc, ánh mắt mang ý cười.

"Cho dù có lải nhải thì cũng là vì tốt cho ngài thôi..." Dư Doanh Hạ vừa mở miệng đã bị Nhan Hoài Hi đưa tay bịt lại.

"Rồi rồi, ta biết ngươi có ý tốt. Lần sau ta sẽ để Phương Nguyệt Đồng đi nhiều hơn." Nhan Hoài Hi lộ vẻ bất đắc dĩ. "Ngươi hình như nhỏ tuổi hơn ta phải không, sao lại còn lắm lời hơn ta nữa? À phải rồi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi bảy..." Dư Doanh Hạ buột miệng nói ra, rồi lập tức nhận ra mình lỡ lời, nàng vừa nói ra tuổi thật của bản thân, chứ không phải của nguyên chủ.

"Khụ, thuộc hạ quả thật nhỏ hơn ngài sáu, bảy tuổi gì đó, nhưng cụ thể thì cũng chẳng nhớ rõ nữa." Dù sao thì với tu sĩ, khái niệm thời gian vốn mơ hồ, có người bế quan vài chục, thậm chí hàng trăm năm, đến khi ra ngoài còn chẳng biết năm tháng gì. Vì thế chuyện không nhớ rõ tuổi thật cũng không có gì lạ, ngay cả nguyên chủ trước kia cũng vậy.

Trước khi Phương Nguyệt Đồng xuất hiện, Nhan Hoài Hi chính là thiên tài duy nhất đạt tới cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo khi chưa đầy trăm tuổi. Tính theo hiện tại, nàng hẳn cũng khoảng trăm tuổi. Nguyên chủ nhỏ hơn nàng vài tuổi, chênh lệch ấy cũng hợp lý thôi.

Nhan Hoài Hi không bận tâm đến phần giải thích sau đó của Dư Doanh Hạ, vì nàng đã đoán được, con số "hai mươi bảy" vừa rồi chính là tuổi thật của nàng ấy.

Trẻ thật. Với tu sĩ mà nói, độ tuổi ấy chẳng qua mới chỉ là bước khởi đầu trên con đường tu luyện mà thôi.

Thấy Dư Doanh Hạ ngày thường đối xử với Phương Nguyệt Đồng khá chu đáo, Nhan Hoài Hi vốn tưởng nàng lớn tuổi hơn Phương Nguyệt Đồng một chút. Ai ngờ tuổi thật của nàng chỉ bằng một nửa đối phương, so với bản thân thì lại càng nhỏ hơn nhiều.

Sắc mặt Nhan Hoài Hi thoáng trở nên kỳ lạ. Dư Doanh Hạ đợi mãi vẫn không thấy nàng trả lời, liền nghi hoặc gọi khẽ: "Chủ thượng?"

Nhan Hoài Hi sực hoàn hồn, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi quả thật không chênh lệch mấy so với A Vụ."

"A Vụ?" Dư Doanh Hạ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

"Nhan Chiêu Vụ, muội muội của ta." Nhan Hoài Hi thì thầm.

Dư Doanh Hạ khẽ mở to mắt. Nàng biết cái tên ấy, trong những tư liệu mà hệ thống cung cấp, từng xuất hiện "Nhan Chiêu Vụ", mà nguyên chủ trước kia cũng từng nghe qua. Đó chính là một trong những nạn nhân của vụ thảm án ở Quan Nguyệt Sơn Trang năm đó.

"Thuộc hạ thất ngôn." Dư Doanh Hạ không ngờ chỉ một câu hỏi vô tình lại chạm vào vết thương lòng của Nhan Hoài Hi.

Trước đây từng có kẻ bên cạnh Nhan Hoài Hi không biết điều, buông lời châm chọc rằng "chủ nhân Quan Nguyệt Sơn Trang là con ma chết sớm", kể từ sau đó nguyên chủ chẳng bao giờ thấy kẻ ấy xuất hiện nữa.

"Không sao, chuyện đã qua rồi." Nhan Hoài Hi phất phất tay.

Nhưng Dư Doanh Hạ không tin. Mối thù ấy sao có thể nói quên là quên được? Trừ khi kẻ thù đều bị nàng ta băm nát ra từng mảnh, câu nói ấy cùng lắm cũng chỉ là lời trấn an nàng thôi.

"Đừng căng thẳng như vậy, ta lại chẳng ăn ngươi." Nhan Hoài Hi bất ngờ nắm lấy tay nàng, quả nhiên cứng đờ như khúc gỗ, rõ là bị dọa rồi.

"Ngươi và A Vụ không chênh lệch nhiều, ta cũng coi ngươi như muội muội vậy. Trước mặt ta không cần quá căng thẳng. Ta thấy ngươi với Dương Tầm Chu ở chung chẳng phải rất tự nhiên sao?" Nhan Hoài Hi vừa nói vừa nghịch bàn tay Dư Doanh Hạ.

Coi... coi như muội muội!?

Dư Doanh Hạ sững người mất một lúc lâu, không ngờ Nhan Hoài Hi lại có thể nói ra những lời như vậy. Vị này nói thật sao? Không phải đang trêu đùa đấy chứ?

Còn cái gọi là "không cần căng thẳng"? Nhan Hoài Hi không tự biết vì sao người ta phải căng thẳng à? Thời gian đầu nàng vừa xuyên đến thế giới này, mỗi ngày ở cạnh Nhan Hoài Hi đều như đi trên lưỡi dao, chỉ sợ sơ suất một chút là bị "nổ tung thành pháo hoa"! Thần kinh suốt ngày căng như dây đàn, bảo sao mà không khẩn trương, không run cho được?

"Ngài và Dương tỷ tỷ không giống nhau." Dư Doanh Hạ còn chưa nói hết câu, liền bị ánh mắt lành lạnh của Nhan Hoài Hi quét qua.

"Cái đó... nàng ấy chỉ là một bằng hữu thủ hạ kết giao trong lúc hành sự thôi, nên đương nhiên có thể thoải mái hơn một chút. Còn ngài là chủ thượng của thuộc hạ, thuộc hạ luôn ghi nhớ giáo huấn của ngài, tuyệt đối không dám vượt lễ." Dư Doanh Hạ cẩn trọng giải thích, mấy cái này đều là những điều ngài từng dạy đó nha!

Nhan Hoài Hi nghe xong thì nghẹn lời, trong đầu chợt nhớ lại, hình như đúng là mình từng nói với nàng ấy những câu như thế thật. Khi đó, nàng vốn chẳng có chút thiện cảm nào với Dư Doanh Hạ, nên lời nói ra cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Chậc... Cuối cùng thì hòn đá mình ném đi lại quay ngược đập trúng chân mình rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...