[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 33: Gặt hái
"Chậc, cái mùi tử thi này... kẻ tấn công muội muội ta lần trước chính là các ngươi phải không?" Dương Tầm Chu khẽ chấm bút hai cái trong không trung, tức khắc mùi hôi thối tanh tưởi của xác chết tản đi không còn dấu vết.Đối với tu sĩ mà nói, thứ mùi thối đặc trưng này rất dễ nhận ra. Sự cố lớn ở Tam Khê Thành trước kia, tuy đã do Thiên Khâu Tông tiếp quản xử lý, nhưng lạ thay, dù bọn họ đã nhiều lần tiến hành quét sạch tàn dư, vẫn luôn có vài đuôi rắn chưa cắt hết, chẳng bao lâu sau lại có chuyện quấy phá nổi lên.Dương Tầm Chu ngửi thấy trong đó mùi vị của âm mưu. Cộng thêm việc Dư Doanh Hạ liên tiếp gặp chuyện bất trắc, nàng liền điều tra vào vũng nước đục này một phen. Và đúng như dự đoán, tuy trên bề mặt tất cả dấu vết đều chỉ về vị môn chủ Trường Sinh Môn đã mất tích, nhưng trong bóng tối lại có vô số sợi dây "văn tự" nối liền với Thiên Khâu Tông.Nàng không nhìn rõ được phía sau những "văn tự" ấy là ai, điều này có nghĩa đối phương ít nhất cũng mạnh ngang với nàng. Mà trong Thiên Khâu Tông, người có thực lực đạt đến trình độ này chỉ có ba kẻ. Dù là ai trong số đó dính dáng vào, cũng đều là một mối phiền toái vô cùng tận.Trớ trêu thay, hiện giờ Dương Tầm Chu đang trong tình thế khó xử. Một khi can dự vào, thân phận nàng sẽ có nguy cơ bị lộ. Đến khi đó, nếu kẻ thù tìm tới tận cửa, e rằng nàng sẽ không chỉ phải đánh một chọi hai, mà là bị cả một đám người truy sát! Vì thế, Dương Tầm Chu thật sự chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.Nhưng nếu bọn chúng dám động đến muội muội mà nàng vừa mới nhận, vậy thì nàng cũng có thể dạy cho chúng biết, có những người tuyệt đối không thể động vào.Chỉ là, có một điều nàng vẫn không hiểu. Người muội muội mà mình mới nhận này, trước kia chỉ là một người phàm bình thường, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến các thế lực kia, tại sao đối phương cứ hết lần này đến lần khác muốn hại nàng ấy?Sắc mặt Dương Tầm Chu dần trở nên nghiêm trọng. Nàng cố gắng rút ra chút manh mối từ linh hồn đang đau đớn giãy giụa của đối phương. Thế nhưng khi nàng dùng năng lực của mình để chất vấn linh hồn đó, điều nàng nhận được chỉ là tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng không dứt."Các ngươi tại sao lại theo dõi và nhắm vào muội muội ta?""Tha... tha cho ta... ta không dám nữa... đau quá..." Linh hồn méo mó kia gào thét thảm thiết. Nó đã rời khỏi thân thể quá nửa, phần còn lại của cơ thể thì vặn vẹo đến quỷ dị, như một xác chết bị dọa chết trong cơn kinh hoàng cực độ.Tinh thần của nó đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn một ý niệm duy nhất, cầu xin người ra tay hãy buông tha, hoặc cho nó một cái chết ngay tức thì.Tiếng rên rỉ ấy khiến Dư Doanh Hạ lạnh toát sống lưng, mãi một lúc lâu sau mới định ló đầu ra xem mặt kẻ địch.Kết quả là đôi mắt nàng lập tức bị Nhan Hoài Hi đưa tay che lại. Trong mắt Nhan Hoài Hi vẫn còn vương huyết sắc chưa tan, ánh nhìn ấy đủ khiến linh hồn người ta run rẩy trong sợ hãi."Đừng nhìn, coi chừng tối nay gặp ác mộng." Nhan Hoài Hi thu lại phần nào sát ý trong đáy mắt. Vì đang nói với Dư Doanh Hạ, nàng cố gắng kiềm chế giọng điệu, khiến âm thanh nghe không còn quá lạnh lẽo."Lại là xác sống sao?" Dư Doanh Hạ ngoan ngoãn nghe lời, Nhan Hoài Hi vừa nói xong, nàng lập tức đứng yên, không dám động đậy nữa.Chỉ là sự che chở tỉ mỉ và chu đáo của Nhan Hoài Hi khiến tim nàng khẽ run lên. Trước mắt Dư Doanh Hạ tối sầm lại, nhưng mùi hương dược thảo nhè nhẹ toát ra từ người Nhan Hoài Hi lại bao trùm lấy nàng, khiến lòng nàng bỗng nhiên yên ổn lạ thường.Đừng nghĩ nhiều. Nàng đè nén cơn xao động trong lòng.Dư Doanh Hạ tự nhắc nhở bản thân mình, đừng quên những gì Nhan Hoài Hi vừa nói."Ừm, chắc cùng một phe với đám trước." Nhan Hoài Hi hơi nghiêng người nhìn về phía Giang Lê. Giang Lê nhận thấy ánh mắt của nàng, liền khẽ gật đầu.【Thuộc hạ lập tức ra lệnh hành động.】 Giang Lê truyền âm nói.Có vài kẻ đúng là sống chán rồi, cứ nhảy nhót khiêu khích mãi, giờ thì hay rồi, đụng phải tấm sắt rồi đấy! Dám động đến người của chủ thượng, hơn nữa chủ thượng vừa đích thân lần theo đến một cứ điểm của chúng, hiện đã bị người của mình bao vây cả rồi. Tối nay mà không khiến máu chảy thành sông, e rằng cũng chẳng thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của chủ thượng.Dương Tầm Chu vẫn định moi thêm chút thông tin từ linh hồn kia, nhưng dần dần, nàng phát hiện có điều gì đó không ổn.Trên linh hồn đang quằn quại kia có những vết rách kéo dài, mà nét mặt của thi thể lại vô cùng kỳ dị. Ngay khi con xác sống ấy phát hiện mình không thể lay chuyển được sợi xích trói buộc, phản ứng đầu tiên của nó là tự hủy linh hồn, tránh để nàng tìm ra bất kỳ manh mối nào, có thể thấy nó vốn là loại tử sĩ không sợ chết.Lúc ấy, trên khuôn mặt nó còn hiện lên vẻ chế giễu. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại vứt bỏ thân thể dự định đào thoát. Kết quả là không trốn được, còn bị hành hạ đến mức thê thảm như vậy, hành vi này hoàn toàn mâu thuẫn!Dương Tầm Chu kiểm tra sâu hơn một chút, và rồi phát hiện ra một sự thật khiến nàng lạnh cả sống lưng. Linh hồn này không phải tự rời khỏi thân, mà là bị ai đó mạnh mẽ xé ra!Một phần lớn linh hồn bị xé nát, mức độ đau đớn chẳng khác nào bị lột da sống!Điều này có nghĩa ngoài nàng ra, còn có một tu sĩ khác đã ra tay mà nàng hoàn toàn không hề phát hiện!Là ai? Là vị đại phu kia sao?Dương Tầm Chu kín đáo liếc sang Giang Lê, thấy đối phương chỉ có vẻ ngơ ngác, nàng liền thu ánh nhìn lại. Không giống lắm, vị đại phu này tu vi thấp hơn nàng nhiều, nếu nàng ta động thủ, nàng không thể không nhận ra được.Vậy thì...Dương Tầm Chu khẽ quay đầu, tầm mắt vừa đúng chạm vào đôi mắt của Nhan Hoài Hi. Nàng khựng lại, không biết có phải mắt mình bị hoa hay không, trong đôi mắt của Nhan Hoài Hi, nàng thấy thoáng hiện lên một tia huyết sắc nhàn nhạt.Tia máu ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, nhưng trong giây lát đó, Dương Tầm Chu thấy dày đặc những chữ "Tử" tràn ngập trong đôi mắt kia, nhiều đến mức khiến trước mắt nàng tối sầm.Nhưng khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh. Mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không còn huyết tinh, không còn chữ "Tử", không còn bất cứ dấu vết nào.Mọi thứ đều vô cùng quỷ dị, tựa như tất cả chỉ là ảo giác, tựa như chúng chưa bao giờ xuất hiện.Dương Tầm Chu nghĩ chắc mình vẫn chưa đến mức mắt mờ đến vậy, nên bất động thanh sắc dời ánh nhìn đi chỗ khác.Đúng lúc ấy, linh hồn vốn đang đau đớn đến như sắp bị xé thành từng mảnh kia bỗng nhiên dừng lại.Dương Tầm Chu bước lên xem, thấy biểu cảm của linh hồn ấy vẫn dừng ở vẻ thống khổ, chỉ có đôi mắt là trừng trừng nhìn thẳng lên trời."Nàng ta phá hỏng chuyện tốt của bọn ta, lấy đi tiên đan, còn dẫn Thiên Khâu Tông đến. Trên kia đã có lệnh rồi, bọn ta không dễ chịu thì nàng ta cũng đừng hòng sống tốt." Giọng nói của linh hồn không hề có chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như một con rối bị người khác điều khiển."'Trên kia' là ai? Người đó đang ở đâu?" Dương Tầm Chu nhìn thấy tình trạng của nó liền cảm thấy không ổn, lập tức giơ tay định giữ chặt linh hồn ấy lại để hỏi thêm thông tin. Nhưng vừa mới chạm đến cái thân thể đã trở nên hư ảo kia, linh hồn ấy liền vỡ vụn như tro bụi, chậm rãi tan biến trong không trung."Hồn phi phách tán? Cũng đúng thôi." Linh hồn của loại xác sống này vốn sẽ dần bị luyện hóa, cuối cùng trở thành một con rối hoàn chỉnh, mà điều đó cũng có nghĩa là linh hồn của chúng ngày càng yếu, loại linh hồn này không cách nào chịu nổi một đòn của kẻ kia.Dư Doanh Hạ nghe thấy lời trăn trối của thứ đó, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng khó coi hơn. Nàng nhận ra "nàng ta" mà linh hồn kia nhắc đến chính là mình."Hôm đó đến nhà Bành thẩm đập phá, quả nhiên là để tìm viên đan dược bị thất lạc." Xem ra dù nàng đã cẩn trọng đến đâu, vẫn bị bọn chúng phát hiện ra."Đan dược gì vậy?" Dương Tầm Chu vẫn chưa biết chuyện này.Dư Doanh Hạ bèn kể lại toàn bộ chuyện hôm ấy khi nàng đổi được viên đan dược từ tay đứa trẻ nhà bên, chỉ là cố tình lược bỏ phần có Nhan Hoài Hi."Chẳng trách bọn chúng bám theo ngươi. Đám điên ấy giữa ban ngày ban mặt mà dám luyện xác sống, thì còn chuyện gì không dám làm nữa chứ. Hừ, dù sao sau lưng chúng cũng có chỗ dựa, có xảy ra chuyện lớn đến đâu thì người phía trên kia cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho chúng."Dương Tầm Chu lạnh giọng cười, rồi như muốn xả giận, đá mạnh một cái khiến thi thể trong lồng sắt văng xa thêm mấy bước. "Tông môn chính phái truyền thừa cả vạn năm, giờ cũng bắt đầu mục ruỗng từ bên trong rồi."Nhan Hoài Hi chỉ khi chắc chắn thi thể đã bị đá ra xa khỏi tầm mắt của Dư Doanh Hạ mới buông tay khỏi mắt nàng. Phía xa, những ngọn núi ẩn mình giữa tầng mây mờ ảo, thoạt nhìn đẹp như tiên cảnh.Nhưng nơi này chỉ là vẻ ngoài huy hoàng giả tạo, bên trong đã bị mục nát, hôi thối chẳng khác nào Trường Sinh Môn. Chỉ là... không biết trong tầng lớp cao của Thiên Khâu Tông, rốt cuộc có bao nhiêu người dính líu đến chuyện này."Chỗ dựa? Dương tỷ, ngươi đã tra được gì sao?" Dư Doanh Hạ đoán rằng chuyện xác sống kia có khả năng là do Ân Đạc đứng sau, chỉ khổ nỗi nàng không có chứng cứ. Nếu có được bằng chứng, nàng có thể tìm cách gửi cho Samoyed trong Thiên Khâu Tông ... khụ, là Phương Nguyệt Đồng.Không còn cách nào khác, ai bảo nữ chính trông cứ như một con Samoyed chứ, nên nàng luôn dễ bị lệch suy nghĩ."Không thể tiếp tục tra nữa," Dương Tầm Chu khẽ nói, "Vũng nước này sâu lắm."Căn phòng chìm vào yên lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng Dư Doanh Hạ khẽ thở dài."Ai ở ngoài!" Dương Tầm Chu chợt nhận ra trong sân nhỏ xuất hiện một luồng khí tức xa lạ, đối phương thực lực rất mạnh, đứng đó như một thanh tiên kiếm sắc bén nhọn hoắt. Nàng vô thức siết chặt bút, cảnh giác nhìn ra sân.Rồi sự cảnh giác kia biến thành ngạc nhiên; còn sắc mặt Giang Lê thì đầy kinh hoảng, phí hết bao nhiêu sức lực mới kiềm chế không rắc độc dược ra.Phương Nguyệt Đồng sao có thể xuất hiện ở đây!?Phương Nguyệt Đồng đứng lúng túng như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, chật vật ở cửa phòng trong không xa. Nàng phát hiện trong Dư gia tiểu viện có luồng khí tức của xác sống, không nghĩ nhiều liền lao tới; vì tình huống khẩn cấp, nàng không đi qua cửa, mà trực tiếp từ trên trời rơi xuống.Ai ngờ con xác sống kia đã bị Dương Tầm Chu xử lý xong, lại nghe lời châm biếm của nàng về Thiên Khâu Tông.Bình thường thì nàng nhất định phải "thảo luận" cho ra nhẽ với Dương Tầm Chu về cái giá phải trả khi vu oan cho môn phái mình, nhưng lúc này nàng thực sự phát hiện trong sơn môn có những chuyện bẩn thỉu, càng điều tra càng khiến nàng giật mình, nên lời mỉa mai của Dương Tầm Chu đã trở thành sự thật mà nàng không thể biện bạch.Nhìn con Samoyed nhỏ trông thật tội nghiệp, Dư Doanh Hạ bèn đứng dậy, kéo người còn đang ngơ ngác đứng ngoài cửa vào nhà."Khụ, ta biết Phương đạo hữu là người ngay thẳng, những lời ta vừa nói không bao gồm ngươi." Dương Tầm Chu ngượng ngùng khụ một tiếng, còn gì bẽ mặt hơn là nói xấu sau lưng người khác rồi bị họ nghe thấy?"Ta sẽ sớm tìm ra nội gian trong môn, xin lỗi Dư cô nương, lại để ngươi vạ lây." Phương Nguyệt Đồng rất áy náy."Ta đã tìm được cứ điểm của bọn họ, tối nay sẽ tìm cách triệt hạ gọn bọn họ."Đối với suy nghĩ ngây thơ ấy của Phương Nguyệt Đồng, Nhan Hoài Hi mỉm cười như đang nhìn đứa trẻ hàng xóm ngốc nghếch.Dư Doanh Hạ lặng lẽ véo ống tay áo nàng một cái, Nhan Hoài Hi liếc nhìn, dường như đọc được ám chỉ của thuộc hạ nhà mình muốn nàng cử xử nhẹ nhàng với đứa nhỏ ngốc kia một chút.Được rồi, vì Dư Doanh Hạ và mặt mũi A Vụ, nàng kiềm chế một chút."Nếu thật sự đúng như Dương cô nương nói, nguồn gốc của chuyện này nằm ở tiên môn các ngươi, vậy thì ngươi không thể quét sạch tất cả được đâu, có khi từng hành động của ngươi đều đang bị người ta theo dõi.""Tốt nhất ngươi nên nhanh lên một chút, nếu không cẩn thận thì e rằng chẳng vớ được gì cả." Thiên Khâu Tông bên kia đang gấp gáp tìm cách che giấu chứng cứ tội lỗi của mình, còn nàng thì đang thu dọn đám người hắn chưa kịp giấu đi. Nếu Phương Nguyệt Đồng chậm chân một chút, e rằng đến cả một kẻ còn thở cũng chẳng gặp nổi.