[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 30: Hù dọa
Điều mà Dư Doanh Hạ lo sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.Nàng từng nghĩ có lẽ sẽ có một ngày "giấy không gói được lửa", nhưng lại không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.Nghe giọng điệu của Nhan Hoài Hi, rõ ràng đối phương đã chẳng phải hôm nay mới phát hiện nàng vẽ những thứ "không đứng đắn" kia. Không biết trước giờ nàng ấy mang tâm trạng gì mà vẫn chưa nói ra, nhưng bất kể Nhan Hoài Hi nghĩ sao, trong đầu Dư Doanh Hạ giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất.Nàng muốn bỏ nhà ra đi, trốn khỏi thế giới này!Mặt nàng đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống, như thể chỉ cần nhìn thêm chút nữa là có thể soi thủng cả mặt đất. Nếu thật sự có thể nhìn ra một cái hố, nàng nhất định sẽ lập tức nhảy xuống, tự mình chôn luôn cho rồi!Nếu là người khác phát hiện thì còn đỡ, cùng lắm sau này coi như không quen biết, cả đời không cần qua lại, chẳng qua chỉ là một chuyện xấu hổ nho nhỏ. Nhưng người phát hiện chuyện này lại là Nhan Hoài Hi, người mà sau này nàng còn phải sáng tối kề cận, làm sao mà chịu nổi!Nhan Hoài Hi chưa từng thấy nàng trông như vậy: giống hệt một con thỏ nhỏ xấu hổ, chỉ hận không thể nhảy vào hố cát rồi tự vùi mình, giả vờ như chưa có chuyện gì từng xảy ra.Người vốn định dọa dẫm nàng một chút là Nhan Hoài Hi, chẳng ngờ lại lỡ bật cười. Nghe thấy tiếng cười ấy, Dư Doanh Hạ chỉ muốn lập tức chui đầu vào chăn mà trốn.Nhưng mà... nghĩ lại thì, nếu Nhan Hoài Hi vẫn còn có thể cười, vậy tức là nàng ấy chưa thấy bức tranh "chí mạng" nhất đúng không? Dư Doanh Hạ âm thầm tự an ủi mình, ít ra mọi chuyện vẫn chưa đến mức tệ nhất. Nếu không, với tính tình của Nhan Hoài Hi, nếu biết được nàng lỡ tay biến một trong hai nhân vật chính trong tranh thành dáng vẻ của nàng ấy, thì e rằng giờ đây nàng đã sớm thành phân bón ngoài vườn rồi, nào còn cơ hội ngồi đây nghe cười chứ.Dư Doanh Hạ cố kéo khóe miệng lên, nhưng ngay cả một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc cũng chẳng ra nổi."Chủ thượng, thời gian đó thuộc hạ cần kiếm tiền mua thuốc cho ngài, lại phải nhờ quan hệ của Dương tỷ tỷ dò la động tĩnh của Thiên Khâu Tông để kịp thời ứng phó, nên mới buộc phải xin làm việc dưới tay nàng ấy. Mà mấy bức tranh nàng ấy yêu cầu đều là loại đó, thuộc hạ cũng hết cách rồi." Giọng Dư Doanh Hạ nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nếu có thể, nàng thà không bao giờ bước lên con thuyền tặc đó, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn."Ta không có ý can thiệp sở thích của ngươi, cũng không cần ngươi phải giải thích. Trừ phi... ngươi đã vẽ những thứ không nên vẽ." Hơi thở Nhan Hoài Hi áp sát vào bên tai Dư Doanh Hạ, giọng nói hạ thấp, rõ ràng là cố ý muốn dọa người."Ví dụ như ta chẳng hạn."Không thể đánh, cũng chẳng thể mắng, vậy chẳng lẽ mình còn không thể hù dọa nàng một chút sao? Dư Doanh Hạ vốn được hưởng sự bao dung ưu ái mà trước nay chưa ai có, đổi lại là kẻ khác thì tro cốt cũng đã bị gió thổi bay. Nhưng sự thật chứng minh, thuộc hạ của nàng đúng là không chịu nổi dọa dẫm.Dư Doanh Hạ lập tức hoảng loạn, ngẩng phắt đầu lên, câu nói của Nhan Hoài Hi như chạm trúng điểm yếu nhất trong lòng nàng.Nhan Hoài Hi có ý gì? Là nói vu vơ, hay là đã biết chuyện thật rồi?Ánh mắt Dư Doanh Hạ lóe lên nỗi sợ hãi, vừa hay bị Nhan Hoài Hi nhìn thấu. Nàng khẽ giơ tay lên, Dư Doanh Hạ lập tức theo bản năng rụt người lại, như thể sợ hãi đến tận cùng trước mỗi cái chạm nhẹ từ nàng.Không ổn rồi, dọa quá tay mất rồi.Nhan Hoài Hi không thích dáng vẻ sợ hãi, xa cách mình thái quá của Dư Doanh Hạ. Chuyện kia vốn dĩ nàng đã chẳng định so đo, truy cứu nữa, cũng chẳng cần thiết phải dọa người đến mức này.Nhìn Dư Doanh Hạ ngượng ngùng, luống cuống quả thật có chút thú vị, nhưng khiến nếu khiến Dư Doanh Hạ sợ hãi, bất an lại chẳng phải ý định ban đầu của Nhan Hoài Hi.Nàng khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vuốt lên má Dư Doanh Hạ, giọng nói ôn hòa như để an ủi: "Ngươi sợ gì chứ? Ngươi sẽ không làm những chuyện như vậy, đúng không?"Giọng điệu ấy mềm mại đến lạ, giống như một trưởng bối đang khuyên nhủ một hậu bối đi lạc đường. Người thường ngày luôn che giấu hỉ nộ, nay lại để lộ ra nét dịu dàng cùng nụ cười nơi khóe môi. Đây không phải là dáng vẻ quen thuộc của Nhan Hoài Hi, ánh mắt Dư Doanh Hạ vốn hoảng hốt, dần dần thay bằng vẻ nghi hoặc.Hóa ra... Nhan Hoài Hi thật sự không phát hiện ra sao? Chỉ là trùng hợp thôi à?"Đúng." Dư Doanh Hạ cụp mắt, khẽ gật đầu. Nàng cẩn thận giấu đi sự chột dạ trong đáy mắt.Hôm đó thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn! Bình thường dù có cho nàng mười cái mạng, nàng cũng chẳng dám vẽ Nhan Hoài Hi vào loại tranh đó đâu! Sau chuyện ấy, nàng còn bị ám ảnh, mấy ngày liền mơ thấy những giấc mộng kỳ quái.Thấy nàng trông như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, Nhan Hoài Hi cũng không nỡ tiếp tục trêu chọc nữa, lỡ thật sự dọa nàng phát bệnh thì khổ."Ngươi muốn vẽ gì cũng được, chỉ cần đừng mang ý đồ vượt giới hạn là được rồi. Dù sao thì, những gì ngươi vẽ... đúng là trước đây có người trong Hợp Hoan Tông từng dùng tranh để mê hoặc người khác, khiến họ sa vào ảo cảnh. Nhưng đó là tà đạo, không nên học theo."Nhan Hoài Hi vừa nói vừa khẽ vỗ vỗ đầu nàng. Dư Doanh Hạ lúc này co rụt cổ lại như con chim cút nhỏ, đôi hàng mi khẽ run, chỉ cần thêm chút nữa là có thể đọng lại giọt lệ nơi khóe mắt, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn trêu thêm.Nói đến mức này rồi, chắc hẳn Dư Doanh Hạ cũng sẽ không dám để mình thành nhân vật chính trong tranh nữa đâu nhỉ. Nhan Hoài Hi chưa bao giờ cẩn trọng như thế với cảm xúc của ai. sợ chỉ cần nói nặng một câu, lại dọa người ta sợ đến run rẩy.Dư Doanh Hạ lại dè dặt ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào ướt át như biết nói, dường như dù không thốt nên lời, chúng cũng đã tự thay nàng truyền tải bao cảm xúc phức tạp.Nhan Hoài Hi thoáng nhận ra trong đó có chút cô đơn và thỏa hiệp, tim nàng bất giác loạn nhịp một khắc, có điều gì đó muốn bật ra khỏi miệng.Nhưng chưa kịp mở lời, Dư Doanh Hạ đã vội nói trước: "Thuộc hạ hiểu rồi. Xin chủ thượng yên tâm, dù có cho thuộc hạ một trăm cái gan, thuộc hạ cũng không dám có nửa phần ý nghĩ vượt quá bổn phận."Chuyện vẽ tranh minh họa cho sách của Dương Tầm Chu thì đã là giới hạn cuối cùng của nàng rồi, bảo Dư Doanh Hạ học theo Hợp Hoan Tông, biến thứ đó thành vũ khí tấn công ư? Có lẽ cả kiếp sau nàng cũng chẳng học nổi.Nàng gần như muốn ngửa mặt thề với trời, giọng điệu kiên quyết đến mức khiến Nhan Hoài Hi bỗng cảm thấy tim mình nhói lên một cái.Rõ ràng đối phương đã làm đúng theo lời mình dặn, bị dọa một phen như vậy, e rằng sau này nàng ấy cũng chẳng dám sinh thêm ý nghĩ gì khác. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại chẳng thấy được một chút cảm giác vui vẻ nào.Nụ cười trên môi Nhan Hoài Hi dần biến mất, cảm xúc hỗn loạn trong tim khiến nàng có phần mất phương hướng. Sự im lặng tràn ra giữa hai người, kéo dài thật lâu.Cuối cùng, Nhan Hoài Hi, người vẫn chưa hiểu nổi chính mình đang nghĩ gì đành chủ động đổi đề tài để phá tan bầu không khí yên lặng."Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Có muốn thử dùng bút mực làm vũ khí không? Nếu ngươi muốn học..." Dương Tầm Chu đúng là một người dẫn dắt không tệ, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện người kia luôn có ý đồ dụ dỗ lôi kéo Dư Doanh Hạ đi theo mình, Nhan Hoài Hi lại bực bội không chịu nổi. Thôi thì, chính mình cũng đâu phải không dạy được, hà tất phải để Dương Tầm Chu có cơ hội làm hư Dư Doanh Hạ?"Nếu ngươi muốn học, ta sẽ tìm vài thuật pháp thích hợp cho ngươi."Dư Doanh Hạ vỗ nhẹ ngực, cố trấn an trái tim đang đập loạn vì bị dọa: "Lại phải phiền ngài tốn tâm tư rồi.""Không phiền. Ta có khá nhiều bản ghi chép, chỉ cần lật xem một chút là tìm được thôi." Giọng Nhan Hoài Hi trầm xuống. So với trước, lời nói của Dư Doanh Hạ rõ ràng trở nên khách khí hơn. Mà khách khí, tức là đang tạo khoảng cách.Cảm giác đó khiến Nhan Hoài Hi thấy không quen. Khi nàng còn đang nghĩ xem làm cách nào để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Dư Doanh Hạ, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên."Cốc cốc cốc"Vừa mới nhập đạo thành công, Dư Doanh Hạ phát hiện thính giác của mình trở nên nhạy bén hơn nhiều, đến mức có thể nghe rõ tiếng động ở cổng viện. Còn Nhan Hoài Hi thì khỏi phải nói, sớm đã phát hiện ra.Tiếng gõ cửa bất ngờ ấy lập tức phá tan bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt giữa hai người. Nhan Hoài Hi nhíu mày, người đến là Dương Tầm Chu, chắc hẳn nàng ta đến để thăm Dư Doanh Hạ. Thật đúng là không phải lúc."A Sanh! Ngươi có ở nhà không?" Giọng Dương Tầm Chu vọng vào từ ngoài cửa.Quả nhiên, ánh mắt Dư Doanh Hạ lập tức sáng lên. Nàng vốn đã muốn tìm cơ hội rút lui, mà giờ Dương Tầm Chu xuất hiện chẳng khác nào một cái cớ hoàn hảo.Dư Doanh Hạ vội vàng xuống giường, hoàn toàn quên mất rằng cơ thể mình vẫn còn yếu, linh lực và hồn lực vừa được khôi phục cũng bị tiêu hao không ít vì thời gian ở trong hồn vực quá lâu. Cứ hấp tấp như thế, kết cục duy nhất chỉ có thể là.."Chậm thôi! Cẩn thận ngã!" Nhan Hoài Hi vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vã của nàng thì trong lòng thoáng dâng lên một tia không vui, nhưng vẫn nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở.Đáng tiếc là lời nàng vừa nói ra chưa kịp hết câu, Dư Doanh Hạ đã loạng choạng ngã chúi về phía trước vì đôi chân mềm nhũn.Xong rồi, trước mặt là chiếc ghế! Nếu đầu nàng mà đập vào đó, cho dù không rách da, trán chắc chắn cũng sưng to cả mấy ngày!Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Hoài Hi thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt. Nàng phản ứng cực nhanh, vươn tay kéo mạnh người kia về phía mình. Nhưng sức nàng vốn lớn, mà Dư Doanh Hạ lại chưa đứng vững, thế nên cú kéo ấy khiến nàng ngã nhào thẳng vào lòng Nhan Hoài Hi."Bộp!" Một tiếng động nặng nề vang lên, phần sau đầu Nhan Hoài Hi va mạnh vào cột giường, nghe thôi cũng biết là không nhẹ chút nào.Nhan Hoài Hi bỗng thấy đầu óc hơi choáng váng, choáng không phải vì cú đập vào đầu, mà là vì cơn đau cùng cảm giác mềm mại trên môi.Thật trùng hợp, cú ngã này khiến hai người... hôn nhau. Nói chính xác hơn, là môi hai người va vào nhau.Trên môi Nhan Hoài Hi rỉ ra một vệt máu. Đôi môi này của nàng đúng là vận mệnh chịu nhiều thăng trầm, trước đây vất vả lắm mới vừa thôi không bị cắn nữa, chưa yên ổn được mấy ngày, giờ lại bị cùng một người làm bật máu lần nữa!Dư Doanh Hạ cũng không hiểu sao mình có thể ngã chính xác đến thế, vừa khéo ngã vào lòng Nhan Hoài Hi, mà môi lại đụng ngay môi người ta, còn hại đối phương đập đầu vào cột giường.Khi Dư Doanh Hạ nếm thấy mùi máu tươi, đôi mắt nàng lập tức mở to, đồng tử co rút dữ dội.Nàng không cảm nhận được sự mềm mại trên môi Nhan Hoài Hi, bởi vì môi nàng bị va vào vừa đau vừa tê, gần như mất hết cảm giác. Nhưng ký ức về lần "cho uống thuốc" trước đây bỗng ùa về, khi đó nàng đã từng cảm nhận rõ ràng... Cảm giác ấy giờ lại tái hiện trong tâm trí, như nhắc nàng nhớ môi Nhan Hoài Hi mềm đến mức nào, thậm chí trong những giấc mơ mê man, nàng dường như cũng đã "nếm" sự ngọt mềm đặc biệt ấy vài lần.Sau mấy giây đờ người, Dư Doanh Hạ vội vàng lùi ra sau, muốn lập tức thề thốt với Nhan Hoài Hi rằng nàng thật sự không cố ý! Chuyện vừa rồi chỉ là tai nạn! Nàng hoàn toàn không hề có ý chiếm tiện nghi đâu!Huống chi, ngay lúc vừa bị phát hiện mình vẽ tranh minh họa bách hợp 18+ kia... hành động này ít nhiều gì đúng là dễ khiến người ta nghĩ lệch thật! Dư Doanh Hạ chỉ thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi!Kết quả, vì phản ứng của nàng quá hoảng hốt, mà phía sau chẳng có gì chống đỡ, nên khi ngả người lại suýt nữa ngã khỏi lòng Nhan Hoài Hi lần nữa. Còn Nhan Hoài Hi, vốn còn ngạc nhiên hơn cả nàng, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo Dư Doanh Hạ, kéo người trở về trong lòng mình.Tới khi kịp hoàn hồn, nàng vẫn cảm nhận được nơi môi còn vương lại chút mềm mại, cùng mùi hương dịu ngọt như hương đào thoảng trong lòng ngực.Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim rối loạn của Dư Doanh Hạ, và trong tiếng tim đập hỗn loạn ấy, nàng nghe thấy một âm thanh khác, chẳng kém phần cuồng loạn.Đó là tiếng tim của chính mình.Lời tác giả:Nhan Hoài Hi (phiên bản tương lai): Mấy người xém chút bị tuyên án ế vợ, chẳng có ai là vô tội cả.