[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 29: Nhập môn
"Ta... ta không có ý hại ngươi đâu, có phải có hiểu lầm gì không?" Dư Doanh Hạ bưng chén nước đường, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nàng cẩn thận nhớ lại những lời mình nói những việc mình làm, đều rất bình thường mà.Nhưng dáng vẻ của Giang Lê lại khiến Dư Doanh Hạ nhớ tới một đoạn video kiếp trước từng xem: một bầy chuột chù vì con người đến gần mà sợ hãi dán chặt vào góc kêu chí chóe. Hiện tại, Giang Lê nhìn chẳng khác gì mấy con chuột chù ấy.Dư Doanh Hạ có hơi muốn cười, nhưng nàng biết nếu mình thật sự bật cười thì e là sẽ đả kích lòng tự tôn của vị đại phu này, người ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nàng, cho nên phải cố mà nhịn!Nàng nhịn đến khổ sở, nhưng may là Giang Lê không phát hiện ra điều khác thường, chỉ có mặt nước đường trong chén vì run rẩy mà gợn lên mấy vòng gợn sóng nho nhỏ."Hiểu lầm? Nếu ta thật làm theo lời ngươi, có khi sang năm ta đã bị đày xuống mỏ linh mạch mà đào quặng rồi đấy!" Giang Lê giấu hai tay vào tay áo, nhất quyết không cho Dư Doanh Hạ có cơ hội nhét chén vào trong tay mình.Dư Doanh Hạ càng thêm mơ hồ: "Đào quặng? Vì sao lại như vậy?"Giang Lê cẩn thận quan sát nàng, xác nhận trong mắt đối phương chỉ có nghi hoặc thuần túy, không hề có chút trêu chọc hay dối trá nào, lúc ấy mới nhận ra vị cô nương này hình như thật sự không hiểu vì sao mình lại khẩn trương đến thế.Chậc, cũng phải thôi, chủ thượng đối với nàng ta sủng ái như vậy, đoán chừng chưa từng để Dư Doanh Hạ thấy qua bộ dạng tàn bạo của mình.... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải Dư Doanh Hạ khi ở Trường Sinh Môn chuyên phụ trách xử lý mấy chuyện bẩn thỉu thay chủ thượng sao?Một kẻ chuyên làm những việc đó lại có thể có đôi mắt trong sáng đến thế ư? Giang Lê không sao tưởng tượng nổi, hay là đối phương giỏi ngụy trang đến vậy?Một tia cảnh giác dấy lên trong lòng nàng. Bình thường lúc rảnh rỗi, Giang Lê cũng từng đọc qua không ít thoại bản, trong đó có những truyện phỏng theo lịch sử nhân gian, các quân vương cuối triều thường bị gian thần bao vây, còn những trung thần trung quân ái quốc thì bị vu hãm, rơi vào bẫy rập mà mất mạng, khiến triều đại suy vong.Chẳng lẽ vị Dư hộ pháp này cũng có mưu đồ không thể cho ai biết? Bị mấy cuốn thoại bản đầu độc, Giang Lê càng thêm đề phòng."Chủ thượng tính khí không tốt, cũng chẳng nghe ta đâu. Nhưng Dư hộ pháp ngươi rất được người tín nhiệm, chi bằng ngươi thử xem sao? Nếu ngươi không thành công, ta sẽ nghĩ cách khác." Giang Lê chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Dư Doanh Hạ. Nếu đối phương thật lòng muốn hại nàng, ắt hẳn sẽ biết hậu quả của việc đó, nên chắc chắn không đi; còn nếu thật sự đi, thì chứng tỏ nàng ta đúng là đơn thuần hơn mình nghĩ. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ tìm cách nói vài lời tốt giúp nàng ta trước mặt chủ thượng."Thật ra, chủ thượng tin tưởng ngươi hơn." Dư Doanh Hạ nghe Giang Lê nói xong, khóe môi khẽ cong, mang theo chút chua chát. Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt vốn sáng ngời chợt ảm đạm, thật sự khiến người ta không nỡ nhẫn tâm.Giang Lê vốn chẳng phải người lòng dạ cứng rắn, thấy nàng như vậy cũng mềm lòng ít nhiều.Hay là thử bọc thêm một lớp đường bên ngoài viên đan dược xem? Biết đâu chủ thượng sẽ chịu uống thì sao... Giang Lê vừa nghĩ đến đó, Dư Doanh Hạ đã lấy lại bình tĩnh, gật đầu đồng ý đi thử."Để ta đi đưa cho." Dư Doanh Hạ nói, tay vẫn cẩn thận nâng chén nước đường, "Dạo gần đây vì dỗ chủ thượng uống thuốc mà ta cũng đã tích lũy được chút kinh nghiệm."Hả? Nàng ta định đi thật sao!?Giang Lê hoảng hốt đi theo, thấy đối phương không chút do dự mà đi thẳng đến trước cửa phòng của Nhan Hoài Hi, nàng vội vàng kéo tay áo Dư Doanh Hạ lại."Dư cô ngương, ngươi đừng nóng vội, hay là để ta nghĩ cách khác thì hơn." Giang Lê khuyên nhủ hết lời, giọng đầy lo lắng."Không sao đâu, thật ra chủ thượng cũng rất dễ nói chuyện, sẽ không làm gì ta đâu." Dư Doanh Hạ lại quay sang trấn an ngược nàng.Không... có lẽ ngươi hiểu sai về chủ thượng rồi! Giang Lê còn định nói thêm nhưng cửa phòng của Nhan Hoài Hi bất ngờ mở ra. Bên trong trống không không một bóng người, điều đó nói lên chủ thượng đã dùng linh lực mở cửa ra, tất nhiên cũng đã phát hiện ra họ!Giờ thì có nói gì cũng muộn, Giang Lê đành bất lực buông tay áo Dư Doanh Hạ ra.Dư Doanh Hạ đưa tay ra với nàng: "Thuốc của chủ thượng đâu?"Giang Lê chỉ còn cách lấy từ túi trữ vật ra một bình ngọc, "Loại dược này mỗi ngày uống hai lần.""Ta biết rồi." Dư Doanh Hạ gật đầu, cất kỹ bình ngọc, rồi bưng chén nước đường đi thẳng vào phòng.Giang Lê vẫn lo lắng, bèn lén lút thò đầu nhìn vào.Dư Doanh Hạ bước đến gian trong. Lúc này Nhan Hoài Hi đang cầm một khối hồng tinh ngọc tỉ mỉ chạm khắc. Mạt ngọc vụn đỏ và bột mịn rải khắp mặt bàn."Không phải ta bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao lại chạy vào bếp nữa rồi?" Nhan Hoài Hi đã sớm ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hoa đào lẫn với vị ngọt. Dạo gần đây vì chuyện của Dư Doanh Hạ mà lòng nàng chẳng yên, nên cũng quên mất món nước đường ngày nào cũng uống.Giờ đây tâm trạng đã yên ổn đôi chút, nàng lại chợt thấy nhớ nhung."Cũng bởi ta nghe Giang đại phu nói, ngài đã mấy ngày nay không chịu uống thuốc rồi." Dư Doanh Hạ đặt chén nước đường xuống bên cạnh.Động tác khắc ngọc của Nhan Hoài Hi hơi dừng lại, sau đó nàng nhẹ giọng phàn nàn: "Thuốc nàng ấy luyện khó uống."Giang Lê ngồi xổm bên ngoài nghe lén, chỉ cảm thấy như có một cái nồi đen cực lớn đột nhiên úp thẳng xuống đầu mình!Dư Doanh Hạ lộ ra vẻ bất đắc dĩ pha chút bực mình: "Thuốc viên thì có thể khó uống đến mức nào chứ? Dù sao cũng còn dễ uống hơn thuốc sắc đi?"Nhưng nghĩ đến việc người này chán ghét uống thuốc là vì từng chịu khổ hồi nhỏ, Dư Doanh Hạ cũng không nỡ nói nặng lời. Nàng chỉ dịu giọng dỗ dành: "Giang đại phu mang đến đan dược mới, có thể giúp ngài hồi phục nhanh hơn. Huống hồ, kẻ địch của chúng ta đã lần tới đây rồi, ngài sớm lấy lại thực lực cũng sẽ an toàn hơn."Thần sắc Nhan Hoài Hi hơi dao động. Thật ra, ngay từ lúc Dư Doanh Hạ bước vào, nàng đã định nhượng bộ rồi."Vả lại, nếu ngài không chịu uống thuốc, thì sau này không có nước đường nữa đâu."Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, hiện tại trên đời này e rằng chỉ có mỗi Dư Doanh Hạ dám "uy hiếp" nàng như vậy."Tay ta bẩn rồi." Nhan Hoài Hi liếc nhìn hai bàn tay phủ đầy vụn ngọc đỏ, còn chưa kịp nói thêm thì Dư Doanh Hạ đã nhanh tay lấy ra một viên đan dược, nhẹ nhàng đưa tới bên môi nàng."Không sao đâu, thuộc hạ vừa rửa tay xong, rất sạch. Để ta đút cho ngài." Dư Doanh Hạ dịu giọng nói, như đang dỗ dành. Nhan Hoài Hi lúc này mới khẽ mở miệng, ngậm lấy viên đan dược.Đan dược vào miệng liền tan, hóa thành dòng linh lực tinh thuần, vị thuốc nồng đậm lập tức tràn khắp khoang miệng.Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày. Nhưng Dư Doanh Hạ đã kịp thời múc một thìa nước đường đưa đến môi nàng. Nhan Hoài Hi uống một ngụm, vị ngọt lan ra, át đi phần lớn vị đắng của thuốc.Trước kia, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là nàng đã muốn nôn. Không biết từ khi nào, mùi thuốc ấy lại trở thành thứ có thể chịu đựng được."Chủ thượng, Giang đại phu nói trong lúc ta hôn mê, có người ép ngài nếm thuốc... Thật có chuyện đó sao?" Dư Doanh Hạ nhớ lại chuyện mình dỗ ngọt để cho Nhan Hoài Hi uống thuốc, lại nghĩ đến vẻ hoảng hốt của Giang Lê, thật sự không tưởng tượng nổi có ai dám "ép" vị này nếm thuốc."Ép ta?" Nhan Hoài Hi khựng lại, ánh mắt vô thức dừng trên gương mặt Dư Doanh Hạ, rồi trượt xuống đôi môi mềm kia.Ngay tức khắc, nàng hiểu ra Giang Lê nói đến chuyện gì. Nàng bị sặc một ngụm nước đường, khẽ ho khan vài tiếng, hai gò má cũng theo đó ửng hồng, vừa vặn che giấu đi chút hơi nóng lan khắp mặt."Đừng nghe nàng nói bậy! Ai có thể ép ta uống thuốc chứ?""Thuộc hạ cũng nghĩ vậy." Ai mà có thể ép được vị Diêm Vương sống này uống thuốc chứ? Ngay cả nàng cũng phải vừa dỗ vừa lừa mới được.Giang Lê bên ngoài cửa lén quan sát nãy giờ, sớm đã ngây người ra, nàng hoàn toàn không chú ý rằng Dư Doanh Hạ sau đó còn "bán đứng" bản thân một phen. Thì ra khiến chủ thượng chịu uống thuốc lại dễ dàng đến vậy sao? Nếu thật sự dễ như thế, vậy trước đây nàng chịu bao nhiêu khổ còn có ý nghĩa gì chứ!Giang đại phu vô cùng kinh ngạc. Nàng cẩn thận nhớ lại những lời Dư Doanh Hạ nói với Nhan Hoài Hi, giọng điệu của vị hộ pháp này nghe chẳng khác nào đang dỗ một đứa trẻ con, lời lẽ vừa mềm mại vừa lý trí, khéo léo phân tích lợi hại, lại còn biết dùng món ăn chủ thượng thích nhất để uy hiếp... Quả thật là một phương pháp dỗ dành hoàn mỹ.Thế nhưng, Giang đại phu cũng dám khẳng định, nếu những lời đó xuất phát từ miệng người khác, chủ thượng không những chưa chắc sẽ nghe theo, mà e là còn sẽ nổi giận.Chỉ có Dư Doanh Hạ mới dám nói những lời như vậy, cũng chỉ có nàng mới có thể nói ra được.Với kiểu người như vị Dư hộ pháp này, trong thoại bản người ta thường miêu tả thế nào nhỉ? À đúng rồi, "hồng nhan họa thủy"!Có điều, đặt vào Dư hộ pháp thì dường như không hợp lắm. Ít nhất hiện giờ, những gì nàng nói và làm đều là vì chủ thượng mà suy nghĩ. Nếu không phải "họa thủy", vậy chắc là... "thiện thủy" nhỉ?Giang Lê suýt bật cười vì chữ "thiện thủy" đột nhiên nảy ra trong đầu mình, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Có vị Dư hộ pháp này ở bên, sau này nàng chẳng cần lo chủ thượng sẽ lại vì ghét uống thuốc mà cố nín chịu thương tích nữa rồi.Từ "hồng nhan họa thủy" ấy, dường như trong các truyện kể đều gắn liền với chuyện tình ái.Nàng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Dư Doanh Hạ ở trong lòng chủ thượng là người có địa vị thế nào? Nếu nói là thuộc hạ được tín nhiệm, thì nàng và các đồng bạn chẳng phải cũng vậy sao? Cũng đâu thấy ai được đối đãi đặc biệt như thế.Hơn nữa... cứ lấy chuyện "mớm thuốc" mà nói, cho dù chủ thượng có buông lỏng cảnh giác đến đâu, cũng tuyệt không thể để người ta ngày nào cũng cắn môi mình thành ra như vậy. Lý do duy nhất hợp lý, chỉ có thể là trong đó có sự dung túng của chủ thượng.Giang Lê im lặng. Nàng từng đọc một quyển thoại bản khá đặc biệt, nội dung vô cùng hấp dẫn, khiến nàng đỏ mặt mấy ngày liền. Chỉ là nhân vật chính trong đó lại là Thánh nữ của Vô Thượng tông và sư tôn của nàng ta, mà cả hai... đều là nữ nhân.Nghĩ đến đây, Giang Lê vội vàng lắc đầu, không thể nào đâu? Chủ thượng và Dư Doanh Hạ sao có thể là cái loại quan hệ đó được?Giang Lê quyết định, sau khi trở về nhất định phải tự điều chế ít thuốc trừ tạp niệm để uống cho sạch đầu óc.Không khí trong phòng hài hòa, Giang Lê lặng lẽ rời đi, kết quả vừa ra đến cửa thì nghe Nhan Hoài Hi trong buồng trong thản nhiên nói một câu: "Lên giường ta đi."Giang Lê suýt nữa chân trái vấp chân phải, ngã sấp xuống bậc cửa.Nhan Hoài Hi liếc ra phía cửa, khóe môi khẽ cong thành một đường cười nhạt.Dư Doanh Hạ cũng suýt đánh rơi cái bát trong tay."Ngươi không phải định tu luyện sao? Vậy thì ở lại đây đi, ta hộ pháp cho ngươi, tránh cho lần đầu tu luyện công pháp Hồn Đạo xảy ra sơ suất." Lúc này Nhan Hoài Hi mới chậm rãi bổ sung nửa câu sau.Phải nói thế nào nhỉ, Dư Doanh Hạ cảm thấy mình như bị nghẹn một hơi không lên nổi cũng chẳng xuống được. Khi tâm trạng vui, Nhan Hoài Hi rất thích trêu nàng kiểu này; mà đến nay nàng vẫn chưa học nổi cách thích ứng."Dư hộ pháp dường như có chút thất vọng?" Nhan Hoài Hi nheo mắt lại, trong ánh mắt hồ ly kia ẩn vài phần trêu chọc, nàng đưa tay quấn lấy một lọn tóc dài của Dư Doanh Hạ quanh ngón tay."Không có, thuộc hạ cảm kích còn không kịp." Dư Doanh Hạ chỉ có thể cúi đầu, tỏ vẻ mình thật sự không hề có.Thế nhưng khoảnh khắc nàng lộ ra chút dao động trong ánh mắt ấy, Nhan Hoài Hi đã bắt trọn. Cũng không biết nghĩ tới điều gì, nàng khẽ thở dài.Rồi nàng buông "món đồ chơi" trong tay xuống, bảo Dư Doanh Hạ ngồi lên giường mình."Hồn Đạo là một trong những con đường khó lĩnh ngộ nhất trong vạn pháp, nhưng linh hồn cũng là phần yếu ớt nhất của mọi tu sĩ. Tu sĩ có thể bỏ thân thể, nhưng tuyệt đối không thể bỏ thần hồn. Bởi vậy, nếu có thể tu luyện Hồn Đạo đến cực điểm, sức mạnh của nó đủ khiến toàn bộ tu sĩ phải kiêng dè." Trước khi Dư Doanh Hạ bắt đầu tu luyện chính thức, Nhan Hoài Hi ngắn gọn giới thiệu đạo đồ của mình."Nhưng đã có lợi tất có hại, thế gian không có con đường nào chiếm được mọi tốt lành. Hồn Đạo gây tổn thương cho người khác rất mạnh, nhưng khó khăn trong tu luyện lại nhiều hơn. Chỉ cần xảy ra một chút sai lệch, người khác cùng lắm là tẩu hỏa nhập ma, còn tu sĩ Hồn Đạo thì có thể thần hồn vỡ nát, biến thành kẻ ngốc, nghiêm trọng hơn nữa là hồn phi phách tán. Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ muốn đi con đường này chưa? Con đường này... có lẽ còn gian nan hơn mọi đạo khác.""Ừm, ta quyết định rồi." Dư Doanh Hạ trầm mặc trong chốc lát rồi khẽ gật đầu. Nhan Hoài Hi từng nói, nàng còn có hàng ngàn con đường khác để đi, nhưng kể từ khi Nhan Tranh xuất hiện, con đường nàng có thể chọn chỉ còn lại một."Đã nghĩ kỹ thì bắt đầu đi. Khi tu luyện có xảy ra chuyện gì cũng đừng lo, ta sẽ ở ngay bên cạnh ngươi.""Có điều ngươi phải nhớ, lần đầu tiên tu luyện Hồn Đạo, tu sĩ có thể sẽ tiến vào một không gian kỳ lạ. Dù có vào đó cũng đừng sợ, đó là hồn vực của ngươi. Mỗi tu sĩ Hồn Đạo đều có một hồn vực riêng, nhưng lần đầu tiên tiến vào thì đừng ở lại quá lâu, cũng đừng hành động bừa bãi. Hãy dùng ý niệm khống chế bản thân thoát ra thật nhanh, nhớ kỹ chưa?"Giọng nói ôn hòa của Nhan Hoài Hi mang đến cảm giác an tâm tràn đầy, đến mức vị đại phu vừa bước tới cửa cũng phải rùng mình, nổi cả da gà.Xong rồi, càng ngày nàng càng thấy quan hệ giữa chủ thượng và Dư hộ pháp thật đáng ngờ!"Phập!" Nhan Hoài Hi chỉ khẽ cong ngón tay, cánh cửa phòng liền tự động khép lại, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt bên ngoài.Có Nhan Hoài Hi ở bên, Dư Doanh Hạ cũng không còn do dự. Nàng vốn có ký ức của nguyên chủ về việc tu luyện các loại công pháp khác, nên cũng không phải tay mơ.Nàng nhập định, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, đồng thời trích xuất toàn bộ phần giải thích và điểm mấu chốt trong công pháp mà Nhan Thanh Túc đã để lại trong đầu mình.Công pháp này quả thực huyền ảo vô cùng, may mà Nhan Thanh Túc là một vị sư phụ giỏi, nàng ấy đã giảng giải theo cách mà Dư Doanh Hạ có thể hiểu được, nhờ thế Dư Doanh Hạ nhanh chóng nắm được yếu quyết.Luồng hồn lực yếu ớt khẽ hiện ra quanh thân nàng, Nhan Hoài Hi lập tức ngồi thẳng người, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc, Dư Doanh Hạ thật sự thành công rồi!Gia tộc Nhan qua bao thế hệ, không thiếu kẻ thiên tư tuyệt đỉnh, ai nấy đều từng muốn tham ngộ bộ công pháp đại biểu cho con đường thành tiên này, nhưng chưa từng có ai thành công, kể cả bản thân nàng.Vì nội dung công pháp quá mức hoang đường, nàng thậm chí từng hoài nghi liệu đây có phải là trò đùa do tổ tiên lưu lại để trêu chọc hậu nhân không. Thế nhưng sự thật trước mắt lại chứng minh, tổ tiên chưa từng lừa họ, chỉ là... bọn họ không phải người được chọn mà thôi.Vì sao tổ tiên lại chọn một người ngoài? Rốt cuộc trên người Dư Doanh Hạ có điều gì đặc biệt như vậy?Nhan Hoài Hi không sao đoán được ý nghĩ của vị lão tổ đã thành tiên kia. Nàng chống cằm, ánh mắt dừng lại trên người Dư Doanh Hạ.Chỉ có một điều nàng có thể khẳng định, đó là Dư Doanh Hạ cùng Nhan gia có một mối duyên không hề cạn.Không hiểu vì sao, khi ý niệm ấy vừa nảy lên, khóe môi Nhan Hoài Hi liền không kiềm được mà khẽ cong lên.Tổ tiên à... nếu người này thật sự có hại cho hậu nhân Nhan thị, hẳn người đã chẳng chọn nàng, đúng không?Nhan Hoài Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Theo truyền thuyết, khi một người đột phá cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo đại viên mãn, trời sẽ giáng xuống chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp thành tiên. Nếu có thể vượt qua, thiên không sẽ mở ra thang trời, dẫn người đó đến tiên giới. Vì vậy, thế nhân mặc nhiên tin rằng Tiên giới ở nơi cao hơn Nhân Giới.Nàng thầm mong lão tổ có thể cho mình một lời khẳng định. Nhưng đáng tiếc, tiên nhân và phàm nhân đã cách biệt, vị tổ tiên kia bao năm qua chưa từng giải đáp nỗi nghi hoặc của Nhan thị, và dĩ nhiên hiện tại cũng sẽ không đáp lại nàng.Nhan Hoài Hi lại đưa toàn bộ sự chú ý trở về phía Dư Doanh Hạ, luồng hồn lực quanh nàng ấy thế mà đã dần ổn định rồi. Ngay cả khi bản thân nàng còn nhỏ, cũng phải mất trọn một ngày mới khiến linh hồn chi lực bớt cuồn cuộn hỗn loạn như thế!Chẳng lẽ Dư Doanh Hạ thật sự có thiên phú trong Hồn Đạo sao?Dư Doanh Hạ thì chẳng biết mình có thiên phú hay không, nàng chỉ biết có Nhan Thanh Túc che chở phía sau, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhanh chóng nắm được căn bản.Nàng dần chìm sâu vào trong thần hồn, lần đầu tiên trông thấy hồn vực của chính mình.Mỗi người tu luyện Hồn Đạo, khi mới bắt đầu đều sẽ sinh ra một hồn vực riêng. Kích thước ban đầu của hồn vực cũng tượng trưng cho tư chất của tu sĩ trên con đường này. Hơn nữa, hồn vực không phải là một không gian trống rỗng đơn điệu, mà là phản chiếu tâm cảnh của chủ nhân nó.Trong hồn vực, cảnh tượng biến đổi tùy theo tâm tính tu sĩ: có người là đại dương mênh mông dậy sóng, có người là tầng mây tuyên cổ bất biến, cũng có người là địa ngục tối tăm quỷ dị. Nói chung muôn hình vạn trạng, và cũng chính vì vậy, hồn vực là nơi riêng tư nhất của tu sĩ Hồn Đạo, gần như chẳng ai chịu cho người khác nhìn thấy.Dư Doanh Hạ nhìn thấy hồn vực vừa hình thành của mình, đó là một thảo nguyên bát ngát. Ở nơi ấy không thấy mặt trời, nhưng ánh sáng lại dịu dàng mà rực rỡ. Điều này tượng trưng rằng tâm cảnh nàng sáng sủa, rộng mở."Thật thần kỳ..." Từng thấy qua thuật pháp trong ký ức của nguyên chủ là một chuyện, nhưng tự mình trải nghiệm thì lại hoàn toàn khác. Dư Doanh Hạ giống như một đứa trẻ vừa được chạm tay vào món đồ chơi mới, tràn đầy tò mò và thích thú, không nỡ rời mắt khỏi hồn vực của mình.Có điều, một vùng thảo nguyên trơ trọi thế này quả thật quá đơn điệu. Nàng cúi xuống khẽ vén một nhúm cỏ, không ngờ vừa động niệm, bên cạnh đó liền mọc lên một nhành hoa.Cành hoa chỉ cao bằng bàn tay, trong chốc lát đã kết thành nụ. Dư Doanh Hạ không kìm được tò mò, khẽ chạm vào, nụ hoa khẽ rung rinh, rồi từ từ nở ra một đóa hoa phấn trắng đẹp đến mê người.Dư Doanh Hạ ngây người trước cảnh tượng huyền diệu ấy, chẳng hề hay biết thời gian bên ngoài đã trôi qua rất lâu. Khi nàng nhớ đến lời dặn của Nhan Hoài Hi "không được ở lại quá lâu" và muốn tập trung rời khỏi hồn vực, một cơn mệt mỏi ập đến từ sâu trong linh hồn khiến nàng chẳng còn chút sức lực nào.May thay, bên ngoài vẫn luôn có người hộ pháp cho nàng. Vừa phát hiện điều bất thường, một luồng sức mạnh từ bên ngoài lập tức xuyên qua hồn vực, kéo nàng trở về.Khi Dư Doanh Hạ mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt Nhan Hoài Hi hơi ửng đỏ vì tức giận.Nàng vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi chủ thượng, ta lần đầu thấy hồn vực, có chút kinh ngạc... không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.""Nếu là ta hồi nhỏ mà như ngươi," Nhan Hoài Hi giơ tay khẽ gõ lên trán nàng, "thì e là bàn tay đã bị đánh sưng rồi."Thấy Dư Doanh Hạ thái độ thành khẩn, nàng cũng nén giận, chỉ xem như một lần cảnh cáo nhẹ."Lần đầu cấu tạo hồn vực, linh hồn sẽ tiêu hao rất lớn. Ngươi ở trong đó càng lâu, gánh nặng lên linh hồn càng nhiều, ngất đi đã là nhẹ đấy!" Nhan Hoài Hi nghiêm giọng, không hề dọa dẫm. Linh hồn của Dư Doanh Hạ lúc này vẫn còn yếu, nếu kiệt quệ thêm nữa, thậm chí có thể sụp đổ hoàn toàn."Ta biết lỗi rồi."Nàng dịu giọng cầu xin tha thứ, đầu ngón tay còn khẽ siết lấy vạt áo, dáng vẻ có chút căng thẳng ấy khiến cơn giận trong lòng Nhan Hoài Hi tan biến không ít."Biết sai là được. Còn một việc nữa ngươi phải nhớ, trong hồn vực nhất định phải có phòng ngự, tuyệt đối không để người ngoài tùy tiện tiến vào." Khi bước vào hồn vực để kéo nàng ra, Nhan Hoài Hi đã có phần kinh ngạc: nàng không ngờ hồn vực của Dư Doanh Hạ lại hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một tầng ngăn cản. Theo lý mà nói, hồn vực vốn dĩ nên tự mang khả năng phòng hộ."Thuộc hạ hiểu rồi, chỉ là vừa nãy ta nhận ra đó là sức mạnh của ngài, nên mới không thiết lập phòng ngự thôi." Dư Doanh Hạ vốn không am hiểu nhiều về Hồn Đạo, cũng chẳng rõ hồn vực đối với tu sĩ có ý nghĩa thế nào. Đôi mắt nàng trong veo, không lẫn chút tạp niệm.Nhưng Nhan Hoài Hi lại hiểu quá rõ, nên khi nghe lời này, nàng không thể không nghĩ xa. Bởi vì bình thường chỉ có song tu đạo lữ mới có thể để đối phương dung nhập vào hồn vực của mình..."Khụ, ngươi nhất định phải có ý thức phòng bị. Ta thì không sao, nhưng dù có thân thiết hay tin tưởng đến đâu, cũng không được để kẻ khác bước vào hồn vực, rõ chưa?" Nhan Hoài Hi thầm nghĩ cũng may Dư Doanh Hạ là do chính mình dẫn nhập vào con đường Hồn Đạo. Nếu đổi lại là kẻ mang dã tâm, e rằng nàng đã chịu thiệt lớn rồi!Dư Doanh Hạ vội gật đầu, cam đoan sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn."Giờ ngươi đã nhập môn, thì hãy chọn thêm một phương pháp phụ trợ công kích đi. Như ta thường dùng âm luật. Ngươi có thể chọn thứ mình hứng thú, hoặc trực tiếp theo ta học cũng được?" Giọng điệu Nhan Hoài Hi rõ ràng hàm chứa sự mong chờ ở đề nghị cuối cùng.Nhưng Dư Doanh Hạ vừa nghe đến "âm luật" liền hoảng hốt xua tay: "Thuộc hạ dốt nhất chính là khoản này! Trước kia ta từng thử kéo nhị hồ, người ta nói nghe ta kéo mà người chết cũng phải sống dậy. Còn lúc đánh đàn thì chẳng nốt nào trúng âm cả. Thuộc hạ sợ làm ngài tức đến tái phát bệnh cũ, vậy nên thôi bỏ qua đi!"Nhan Hoài Hi tuy là danh sư mà người người cầu cũng không được, nhưng Dư Doanh Hạ thật sự không dám mang thứ âm nhạc "giết tai" ấy ra độc hại nàng ấy. Nếu có ngày Nhan Hoài Hi không chịu nổi nữa, e rằng hoặc đối phương bị nàng làm cho tức chết, hoặc là Nhan Hoài Hi cho nàng một vỗ chết ngay tức thì!Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt muốn khóc không ra nước mắt của thầy dạy nhạc năm xưa, Dư Doanh Hạ liền thấy cần phải cho Nhan Hoài Hi biết sự nghiêm trọng của vấn đề này."...Nếu vậy thì thôi." Nhan Hoài Hi nghe nàng nói nghiêm túc như thế, mà trong ánh mắt lại chẳng thấy chút nào là nói quá, trong lòng cũng bắt đầu tò mò không biết tiếng đàn của nàng khủng khiếp tới mức nào.Dù sao, theo một nghĩa nào đó thì đó cũng là một loại công kích khác, chỉ là... Nhan Hoài Hi nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không tự hành hạ lỗ tai mình."Ngoài âm luật ra, thông thường còn có các loại vũ khí, hoặc một vài con đường đặc biệt khác. Chẳng hạn như vị Văn Thánh đã biến mất nhiều năm, nàng ấy dùng văn nhập đạo, thậm chí có thể can thiệp thiên mệnh, chữ viết chính là vũ khí của nàng. Còn ngươi thì..."Nhan Hoài Hi bỗng nghiêng người ghé sát bên tai nàng, giọng nói mang theo ý trêu chọc mập mờ mà vẫn đầy hàm ý sâu xa:"Ngươi có thể dùng bút vẽ, tất nhiên là phải vẽ những thứ nghiêm chỉnh để làm pháp cụ cho mình."Lời tác giả:Tiểu kịch trường: Một ngày nào đó sau khi thành thân, Dư Doanh Hạ đột nhiên nảy sinh hứng thú với nhạc cụ của Nhan Hoài Hi, thế là nàng lấy ra từng món thử hết một lượt. Kết quả: hoặc là dây đứt, hoặc là nhạc cụ nứt toác ra, dường như đều kháng cự lại sự "lăng nhục" này. Chỉ có Nhan Hoài Hi trái lương tâm vỗ tay, biểu thị phu nhân đàn thật hay.