[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 31: Tìm kiếm
Dư Doanh Hạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập cùng hơi thở gấp gáp. Vì vừa bị dọa mấy lần liên tiếp, đầu óc nàng trống rỗng.Ánh mắt của Nhan Hoài Hi mang theo sâu thẳm và phức tạp khi chạm vào đôi mắt nàng, khiến Dư Doanh Hạ có đôi chút ngẩn người. Thật ra từ rất sớm nàng đã biết nếu giữa hai người không có quá nhiều ân oán ràng buộc, nếu trên đầu nàng không luôn lơ lửng một lưỡi dao đe dọa tính mạng, thì có lẽ Nhan Hoài Hi sẽ là kiểu người mà nàng đặc biệt có hứng thú.Chỉ là, mỗi khi trong lòng nàng khẽ dấy lên chút rung động, cảm giác nguy hiểm liền ập tới như cơn sóng lớn, nghiền nát bọt sóng nhỏ ấy trong nháy mắt."Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa bên ngoài viện vang lên gấp gáp hơn. Giang Lê đang rảnh rỗi ngoài sân, vội chạy tới mở cửa.Nàng không nhận ra Dương Tầm Chu, nhưng nghĩ đến thân phận nhạy cảm của chủ thượng, nên cẩn thận dò hỏi: "Ngươi là ai?"Dương Tầm Chu cũng chưa từng gặp Giang Lê, song từ mùi thuốc nồng nặc trên người nàng đã đoán ra đây hẳn là một vị đại phu."Ta đến tìm A Sinh. Nàng ấy đỡ hơn chưa? Vừa rồi hình như ta nghe thấy giọng của nàng." Dương Tầm Chu nghe được tiếng kêu hoảng hốt khi Dư Doanh Hạ suýt ngã, nên hơi lo lắng hỏi.A Sanh là ai?Giang Lê không rõ đối phương đang nói tới ai trong phòng — chắc là Dư hộ pháp nhỉ? Chủ thượng và nàng ấy ẩn cư nơi này, tất nhiên phải dùng tên giả. Cái tên "A Sanh" hẳn là bí danh của Dư Doanh Hạ, dù sao chủ thượng cũng tuyệt đối không cho ai tùy tiện gọi mình như vậy.Giang Lê còn đang do dự thì chợt nghe thấy một giọng truyền âm vang lên trong đầu. Nàng lập tức hiểu ý.Chủ thượng không thích người này, phải nghĩ cách ngăn lại.Vì thế, Giang Lê đứng chặn ở cửa, vừa nói chuyện vừa khéo léo kéo dài thời gian, cố hết sức để cản Dương Tầm Chu.Bên trong, Dư Doanh Hạ bị động tĩnh ngoài kia kéo về thực tại. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi của Nhan Hoài Hi. Vì khi nãy suýt ngã, nên Nhan Hoài Hi đã ôm chặt lấy nàng.Hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau, hơi thở hòa quyện, phân không rõ của ai với ai. Mặt Dư Doanh Hạ đỏ bừng, căng thẳng đến mức vừa sợ vừa luống cuống lắp ba lắp bắp: "Chủ... Chủ thượng, xin lỗi, ta không cố ý..."Nói rồi nàng định đứng dậy. Lần này rút được bài học xương máu, trước khi đứng lên nàng cẩn thận vịn vào cột giường, nhờ thế mới tránh được cảnh "trượt ngã lần hai" thảm họa.Ánh mắt hai người chỉ thoáng giao nhau trong một khoảnh khắc, rồi gần như đồng thời dời đi."...Không sao, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi."Khoảnh khắc Dư Doanh Hạ rời khỏi vòng tay, hương thơm ấm áp trong ngực Nhan Hoài Hi cũng dần tản đi. Lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, là một chút không nỡ.Nhan Hoài Hi tức giận tự giễu chính mình: vừa mới đây còn đang răn dạy Dư Doanh Hạ, sao giờ trong lòng mình lại nảy ra những ý nghĩ chẳng ra sao thế này?Nhưng...Sau khi nếm phải hơi thở không thuộc về mình, trong lòng nàng lại chẳng hề dấy lên chút ghê tởm nào, ngược lại, thậm chí còn mong thời gian có thể ngừng trôi trong giây lát.Nhan Hoài Hi cảm thấy nhất định là có gì đó sai rồi, nếu không thì vì sao tim nàng lại mất khống chế, đập loạn như thế này?Vị môn chủ Trường Sinh Môn này xưa nay luôn có tinh thần "cầu học, cầu tiến", nay nàng chỉ cảm thấy bản thân càng lúc càng kỳ quái. Mà nguồn cơn của sự kỳ quái ấy, hình như... đều có liên quan đến Dư Doanh Hạ. Nếu vậy, liệu thử thêm vài lần nữa có thể tìm ra đáp án không?Dư Doanh Hạ đương nhiên không biết trong đầu Nhan Hoài Hi vừa nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm đến nhường nào. Sau khi chắc chắn đối phương thật sự không truy cứu chuyện "tai nạn" vừa rồi, nàng lập tức tìm một cái cớ để rời khỏi căn phòng khiến lòng mình rối bời ấy."Dương tỷ tỷ đến tìm ta chắc là có việc, thuộc hạ đi xem một chút."Nhan Hoài Hi, lúc này vẫn đang suy nghĩ về việc "làm sao thử nghiệm thêm lần nữa" để tìm kiếm câu trả lời, theo phản xạ liền gật đầu. Thế nhưng khi nàng thấy Dư Doanh Hạ vừa loạng choạng vừa nôn nóng chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy mong đợi như sợ đến chậm sẽ bỏ lỡ người kia, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.Có cần đến mức ấy không? Gặp Dương Tầm Chu mà phải vội thế à? Còn suốt ngày gọi "Dương tỷ tỷ" nữa chứ...Nhan Hoài Hi siết chặt tay vịn ghế đến mức răng rắc, mặt sa sầm như thể chỉ cần ai chạm nhẹ là sẽ nuốt người ta luôn.Từ ngoài truyền vào giọng Dư Doanh Hạ gọi "Dương tỷ tỷ", so với khi nói chuyện với mình, âm điệu ấy rõ ràng nhẹ nhõm hơn như trút được gánh nặng, mang theo chút vui mừng và thoải mái.Hừ. Quả nhiên những lời ngọt ngào hàng ngày chẳng qua chỉ là để dỗ mình, chứ trong lòng nàng rốt cuộc hướng về ai, thì ai mà biết được.Lúc này, Giang Lê gần như đã moi hết vốn liếng trò chuyện của mình để cố kéo dài thời gian với Dương Tầm Chu. Nhưng vì nàng nói vòng vo quá mức, lời ra tiếng vào cứng ngắc chẳng tự nhiên chút nào, nên vẻ mặt Dương Tầm Chu càng lúc càng kỳ lạ.Đừng thấy vị "Văn Thánh" này thường ngày hiền hòa dễ nói chuyện, kỳ thực nàng chẳng phải người dễ bị qua mặt. Đặc biệt là khi nàng nhận ra trong cách nói năng của Giang Lê có gì đó mập mờ, giống như đang cố tình che giấu điều gì.Nếu Dư Doanh Hạ còn không ra, e là Dương Tầm Chu sẽ sinh nghi mất.Giang Lê nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng truyền đến thì thầm thở phào một hơi, vội vàng tránh sang một bên, nhường chỗ cho đối phương.Khi trông thấy Dư Doanh Hạ bước ra với dáng vẻ vẫn còn yếu ớt, Dương Tầm Chu lập tức lộ rõ vẻ xót xa: "Sao lại bệnh nặng đến mức này? Giờ khá hơn chút nào chưa?"Thật ra đây không phải lần đầu Dương Tầm Chu đến tiểu viện Dư gia sau khi Dư Doanh Hạ ngất xỉu. Chỉ là hai lần trước, dù đã tới nhưng nàng vẫn không dám bước vào, Dư gia đại cô nương nhìn nàng như nhìn kẻ buôn người, còn Dương Tầm Chu thì quả thực cũng chột dạ. Dù sao thì chính nàng đã "dụ dỗ" muội muội ngoan ngoãn nề nếp nhà người ta để vẽ mấy bức tranh "không mấy đứng đắn".Vì mang tội trong lòng, Dương Tầm Chu đành không dám làm càn. Hơn nữa, nàng vẫn nghĩ: Dư gia đại cô nương xem muội muội như trân bảo, nếu thật sự họa sư nhà mình có chuyện gì gấp gáp, chắc chắn sẽ tìm đến nàng thôi. Vậy nên, hai lần đến đều đành trở về tay không.Nhưng bây giờ, khi thấy Dư Doanh Hạ yếu đến mức chỉ cần gió thổi cũng có thể ngã, Dương Tầm Chu mới nhận ra, bệnh của nàng ấy e rằng nghiêm trọng hơn nhiều so với mình tưởng.Trước đây nàng vẫn còn khỏe mạnh bình thường, vậy mà giờ đã gầy đi trông thấy, mảnh khảnh như tờ giấy. Dương Tầm Chu lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng giúp Dư Doanh Hạ lau mồ hôi lấm tấm trên trán."Y thuật của Giang đại phu quả thật cao minh, ta bây giờ đã khá hơn nhiều rồi." Ánh mắt Dư Doanh Hạ dừng lại trên người Giang Lê."Thì ra Giang cô nương thật sự là đại phu, đa tạ ngài đã tận tâm chăm sóc muội muội nhà ta." Nụ cười trên mặt Dương Tầm Chu lập tức trở nên chân thành hơn.Giang Lê khẽ xua tay, tỏ ý đó là bổn phận của mình, chỉ là vừa nói dứt lời thì nàng chợt sững lại, muội muội nhà ai cơ?"Những ngày này khiến Dương tỷ tỷ phải lo lắng rồi." Câu nói của Dư Doanh Hạ lập tức giải đáp thắc mắc trong lòng Giang Lê, thì ra vị hộ pháp này ở bên ngoài còn nhận một người chị gái."Chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi... Ủa? Trên người ngươi có linh lực!" Trong mắt Dương Tầm Chu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, linh lực trên người Dư Doanh Hạ rất yếu, nếu không cảm nhận kỹ thì gần như không thể phát hiện.Lúc này nàng mới cẩn thận quan sát tình trạng thân thể của Dư Doanh Hạ. Quả thật thân thể yếu ớt, linh khí trong cơ thể hao hụt nghiêm trọng, nhưng luồng linh lực kia lại sống động chân thật, tuyệt đối không phải ảo giác."Ừm, ta đã chính thức nhập đạo rồi." Khóe môi Dư Doanh Hạ khẽ cong, nụ cười mang theo vẻ nhẹ nhõm.Dù cảnh giới hiện tại của nàng trong tu tiên giới có lẽ còn yếu hơn cả một con kiến, nhưng nàng đã thực sự vượt qua ranh giới từ phàm nhân sang tu tiên giả. Chỉ cần luyện được một chiêu nửa thức, cũng đủ để có chút năng lực tự bảo vệ mình."Tốt, tốt lắm, đúng là chuyện song hỉ lâm môn! Hôm nay đến nhà tỷ tỷ nhé, tỷ tỷ phải thay ngươi ăn mừng một phen!" Muội muội mới nhận vừa khỏi bệnh lại vừa nhập đạo, người làm "tỷ tỷ" sao có thể không bày tỏ chút gì được."Hay là chúng ta đến Vọng Tiên Lâu đi?""Cái đó... e là xa xỉ quá rồi." Món ăn ở Vọng Tiên Lâu đều dùng linh thảo, linh thú làm nguyên liệu, chuyên phục vụ giới tu sĩ, trả tiền bằng linh thạch chứ chẳng phải tiền phàm trần, Dư Doanh Hạ nào dám để người ta mời."Xa xỉ gì chứ? Mấy quyển sách ngươi vẽ thử lần trước ta đã cho in gấp rồi, bên ngoài được khen ngợi dữ lắm! Gần đây tỷ tỷ kiếm được không ít, đều nhờ phúc của ngươi cả, đừng khách sáo với ta nữa." Dương Tầm Chu thân mật vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, ánh mắt sáng rực khiến Dư Doanh Hạ hơi run rẩy trong lòng."Được khen dữ lắm"...? Không, không, không... Nụ cười trên mặt Dư Doanh Hạ lập tức cứng đờ, đây là lần đầu tiên nàng không hy vọng tác phẩm của mình nổi tiếng!Lỡ như tác phẩm quá hot, rồi vô tình bị chính chủ xem được thì sao? Nghĩ đến cảnh đó thôi nàng đã không dám tưởng tượng.Giang Lê muốn nói lại thôi, hoàn toàn không chen nổi vào cuộc đối thoại của hai người kia. Giữa họ có một loại ăn ý kỳ lạ, giống như đang bàn chuyện lớn ngay trước mặt nàng. Giang Lê nghĩ, nếu chủ thượng mà nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ không vui đâu, vì chủ thượng rất có tính chiếm hữu, dục vọng khống chế rất cao, lại đối xử đặc biệt với Dư hộ pháp, e là chẳng thích ai khác chạm vào nàng ấy.Quả nhiên, ngay khi trong đầu Giang Lê vừa thoáng qua ý nghĩ ấy, một luồng hàn ý nhàn nhạt mang theo mùi máu tươi liền lặng lẽ lan tới...Là chủ thượng!Dù người còn chưa tới, nhưng khí thế đã tràn ngập cả nơi này rồi!Giang Lê không muốn trở thành "con cá vô tội bị vạ lây", nên vội vàng lùi lại một bước... rồi hai bước... kết quả suýt nữa thì va ngay vào Nhan Hoài Hi đang đi tới."Chủ...."【Là Dư cô nương, hoặc Dư đại cô nương, đừng gọi nhầm.】 Giọng nói của Nhan Hoài Hi trực tiếp vang lên trong thức hải của nàng.Giang Lê vội gật đầu, dưới ánh mắt mang đầy khí thế uy hiếp của chủ thượng, nàng gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc, cố điều chỉnh gương mặt đang lộ vẻ kinh hoảng: "Dư... Dư đại cô nương."Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ nhếch, đường cong ấy lạnh nhạt đến mức khiến người ta rùng mình. Nàng buông tay đang đỡ Giang Lê, rồi thản nhiên bước về phía hai người đang đứng ở cửa.Dương Tầm Chu là người đầu tiên nhìn thấy nàng, vẻ chột dạ trên mặt lập tức giấu không nổi.Khụ khụ, không thể bàn mấy chuyện này trước mặt chị ruột người ta được, lương tâm nàng còn chưa cứng đến thế, nếu làm thế nàng sẽ thấy bất an.Dư Doanh Hạ từ sắc mặt của Dương Tầm Chu đã đoán ra là Nhan Hoài Hi tới. Nàng luống cuống xoay người lại, suýt nữa thì bật ra tiếng "chủ thượng", may mà trong khoảnh khắc ấy nàng nhớ tới thân phận giả mà mình đã dựng lên."Tỷ tỷ...."Giọng nàng mềm mại, nhẹ nhàng, còn run run đôi chút vì lạ lẫm.Bước chân Nhan Hoài Hi hơi khựng lại, trong tâm tình vốn nguyên bản u ám bỗng có một tia sáng len vào, một cảm xúc xa lạ nhưng vui sướng chậm rãi nảy mầm trong lòng.