[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 28: Tặng quà
Giang Lê rụt cổ lại một chút. Nàng cũng chẳng trách mình nhiều chuyện, chỉ là thực sự chưa bao giờ thấy chủ thượng có dáng vẻ khác thường đến vậy, lại còn nói muốn mua quà nữa sao? Bạch Tiểu và Đoàn Ngưng lập được công lao lớn đến mức nào chứ? Không đúng, trước đây người lập công lớn cũng chẳng ít, mà chủ thượng chưa từng keo kiệt, phần thưởng ban xuống đều là của quý hiếm có. Nhưng đó là thưởng, chứ không phải quà.Vậy mà vừa rồi, Chủ thượng lại dùng từ "quà"... Lẽ nào Bạch Tiểu và Đoàn Ngưng đã lén kết thân với chủ thượng rồi?Dù trong lòng đầy nghi hoặc, Giang Lê vẫn ngoan ngoãn nói cho Nhan Hoài Hi biết thói quen chọn quà của mình thường ngày."Nếu là Bạch Tiểu, nàng ấy thích linh thú lông mềm, thuộc hạ sẽ nhờ người tìm vài giống linh thú hiếm để tặng. Còn Đoàn Ngưng thì chỉ thích đao, ngoài thứ ấy ra chẳng hứng thú với gì khác. Đao nàng ta sưu tầm nhiều không kể xiết, nếu không tìm được thanh nào vừa ý thì sẽ chọn vài loại vật liệu luyện đao tặng thay.""Ra vậy... ý là phải chọn thứ nàng ưa thích." Nhan Hoài Hi lẩm bẩm."Đúng thế." Giang Lê đáp, "Dù sao cũng là tặng quà, tất nhiên chọn cái người ta ưa thích là tốt nhất. Nếu thật sự không chọn được, thì chỉ cần có lòng là được. Nhưng đối với chủ thượng mà nói, muốn tìm quà thích hợp thì dễ như trở bàn tay.""Vậy nàng ấy thích gì?"Nàng ấy?Giang Lê cúi đầu, thoáng sững người. "Nàng ấy" mà chủ thượng nói hiển nhiên không phải chỉ Bạch Tiểu hay Đoàn Ngưng, vì sở thích của hai người kia nàng vừa nói xong rồi.Ánh mắt Nhan Hoài Hi khẽ liếc về phía gian phòng của Dư Doanh Hạ, đáp án rõ ràng khỏi cần nói.Giang Lê bỗng nhiên hiểu ra, bởi mới nói hai người kia chẳng thể âm thầm lập được công lao to tát như thế được, thì ra chủ thượng là muốn mua quà cho Dư Doanh Hạ!"Chủ thượng định chọn một món quà cho Dư Hộ pháp ạ?"Nhan Hoài Hi liếc nàng một cái, thấy sắc mặt Giang Lê không có biểu hiện gì lạ lạ kỳ kỳ quái quái mới gật gật đầu."Nếu thuộc hạ không nhớ lầm, chỉ cần là đồ tốt thì Dư Hộ pháp đều thích cả, pháp khí, linh bảo, tùy tiện tặng một món nàng ấy chắc cũng sẽ vui lắm." Giang Lê đáp."Ngươi có vẻ hiểu nàng ấy lắm." Nhan Hoài Hi nhớ rõ mình chưa từng để Giang Lê dính dáng tới chuyện bên Trường Sinh Môn."À... thuộc hạ chỉ nghe người ta nói thôi." Giang Lê suýt nữa muốn tát vào miệng mình, đúng là lỡ lời rồi!Trường Sinh Môn vốn là chốn thị phi. Chủ thượng đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nên mới âm thầm gây dựng thế lực bên ngoài và không để đôi bên có quá nhiều liên hệ, để đến thời khắc then chốt còn có thể toàn thân thoái lui.Thế nhưng bọn họ là những kẻ làm thuộc hạ, nào có thể không lo cho tình hình của chủ thượng? Thỉnh thoảng có vài người từng đi lại với Trường Sinh Môn, mỗi lần trở về đều lôi những kẻ bên đó ra mắng cho một trận. Mà cái tên Dư Doanh Hạ là có số lần bị chửi chiếm tới ba, bốn phần mười.Những lời đồn đại như "tham tài tham quyền, xu nịnh quyền quý, khẩu phật tâm xà" v...v, tóm lại chẳng có câu nào là tốt đẹp."Đều là những ý kiến nhảm nhí cả. Trước hết ngươi truyền lệnh việc ta đã sắp xếp cho hai người kia, còn chuyện này ta cần phải suy nghĩ thêm." Nhan Hoài Hi phất tay, ra hiệu cho Giang Lê lui xuống."Tuân mệnh." Trong lòng Giang Lê thầm nghĩ, sao lại gọi là nhảm nhí chứ? Dư Hộ pháp vốn dĩ là người như vậy mà? Haiz, chủ thượng thật là khó hiểu, giờ đến Dư Hộ pháp cũng khó hiểu không kém.Mang theo một bụng nghi vấn, Giang Lê lui ra ngoài.Nhan Hoài Hi cúi mắt trầm tư. Trước kia, Dư Doanh Hạ quả thật là người như thế, chỉ cần nàng ban cho một món bảo vật, đối phương có thể vui mừng suốt mấy ngày. Nhưng người đứng trước nàng bây giờ, đã không còn là "Dư Doanh Hạ của trước kia" nữa.Hiện tại, Dư Doanh Hạ thích gì?Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian gần đây, Dư Doanh Hạ luôn kiềm chế cảm xúc, nội liễm và trầm tĩnh. Ngoại trừ lần cầu xin về công pháp, gần như chưa từng mở miệng đòi hỏi điều gì trước mặt nàng. Mà công pháp là căn cơ trên con đường tu tiên, Dư Doanh Hạ vui mừng vì điều ấy vốn dĩ là chuyện thường tình, chẳng liên quan gì đến sở thích. Thành ra, dù nghĩ mãi, Nhan Hoài Hi vẫn không đoán ra Dư Doanh Hạ thật sự thích gì.... Không hiểu sao, Nhan Hoài Hi lại nhớ đến hình ảnh mà Huyết Hồ Điệp truyền đến hôm đó, Dư Doanh Hạ có một tay vẽ cực kỳ điêu luyện, phong cách hoàn toàn khác mọi bức họa nàng từng thấy. Trong tranh, người và cảnh đều sinh động như thật, chan chứa ý tình, triền miên sâu nặng.Người vẽ khi ấy nhất định đã dồn hết tâm ý vào người và cảnh trong bức họa, mà điều đó cũng có nghĩa là, khi nàng vẽ, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến mình.... Sao lại nghĩ đến chuyện đó nữa rồi! Nhan Hoài Hi giơ tay day trán. Chẳng lẽ lại đem chính mình làm quà tặng sao? Nàng chỉ định chọn một món quà để bày tỏ ý xin lỗi thôi, nghĩ nhiều thế này làm gì! Mau quên đi thì hơn!Vì Dư Doanh Hạ đã chịu uất ức vì mình, nên Nhan Hoài Hi đã quyết định bỏ qua chuyện đó, không truy cứu thêm. Nhưng về sau nhất định phải răn nàng ta một trận — thích vẽ gì thì vẽ, đó là tự do của Dư Doanh Hạ, nhưng tuyệt đối không được đem mình vào tranh!"Bộp!" Ngay lúc ấy, trong phòng của Dư Doanh Hạ đột nhiên vang lên một tiếng động nặng nề.Nhan Hoài Hi chưa kịp nghĩ đã lập tức bước nhanh vào phòng.Dư Doanh Hạ vừa ngã từ trên giường xuống, trán vô tình va phải chiếc tủ thấp bên cạnh.Trên trán nàng lập tức in lên một vệt đỏ, trông có vẻ va khá mạnh. Ánh nước lấp lánh dâng lên trong mắt, khiến nàng trông đáng thương hết mực.Dư Doanh Hạ vừa định đưa tay lau nước mắt, thì trong tầm nhìn mờ đi vì lệ bỗng xuất hiện một vệt đỏ. Giây tiếp theo, một mùi hương thoang thoảng bao trùm lấy nàng.Nàng bất ngờ bị bế bổng lên, giật mình đến mức lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ Nhan Hoài Hi."Ngươi là trẻ con à? Sao lại có thể té khỏi giường được chứ?" Giọng nói của Nhan Hoài Hi tuy không hẳn dịu dàng, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng."Thuộc hạ chỉ là phát hiện cây trâm mà ngài ban cho không thấy đâu nữa, nên muốn tìm thử xem, không ngờ chân lại mềm nhũn, vừa đứng dậy đã lỡ ngã vào đây." Dư Doanh Hạ lí nhí nói, vừa nói vừa vụng trộm lau đi giọt nước mắt, thật sự là mất mặt quá.Nhan Hoài Hi giả như không nhìn thấy dáng vẻ nàng đang lén lau nước mắt, chỉ mím môi rồi khẽ nói: "Là ta quên không nói với ngươi, cây trâm đó rơi xuống đất rồi vỡ mất rồi.""Vỡ rồi ư?" Dư Doanh Hạ không rõ trong lòng mình là vị gì. Nàng biết rõ cây trâm ấy không phải vật bình thường, đó là một trong những phương tiện Nhan Hoài Hi dùng để giám sát nàng. Giờ nó vỡ rồi, nàng lại chẳng biết đối phương có định nghĩ ra thủ đoạn nào mới hay không.Nàng cúi đầu, trầm mặc xuất thần, mái tóc dài tự nhiên buông xuống, che đi ánh nhìn của Nhan Hoài Hi."Ngươi... nếu thích, ta sẽ tặng ngươi một cây mới." Nhan Hoài Hi đưa tay khẽ vén những sợi tóc đang rủ trước tai nàng.Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Dư Doanh Hạ đã thu lại hết vẻ hoang mang và bất an. Nàng hơi nghiêng đầu, đúng lúc má nàng lại khẽ tựa lên lòng bàn tay Nhan Hoài Hi.Dáng vẻ ấy mềm mại như một con thỏ nhỏ đang làm nũng với chủ nhân, ngoan ngoãn, yếu ớt, khiến người ta chẳng thể dằn lòng nổi."Đa tạ chủ thượng."Lúc này, Giang Lê - người vừa được gọi tới để xem vết thương trên đầu Dư Doanh Hạ đứng ngay cửa, vừa hay chứng kiến cảnh ấy liền hít mạnh một hơi lạnh. Thì ra... Dư Hộ pháp là dỗ chủ thượng như vậy sao?! Còn ngoan hơn cả con hồ ly nhà Bạch Tiểu kia! Hèn chi chủ thượng là dính chiêu này!Thật là... cái này thì nàng bó tay, học không nổi đâu!Trán của Dư Doanh Hạ bị đập khá mạnh, Giang Lê lấy một ít thuốc mỡ bôi lên cho nàng. Thuốc vừa chạm da đã thấy mát lạnh, cảm giác đau nhức nhanh chóng tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn.Bôi thuốc xong, Dư Doanh Hạ phát hiện Nhan Hoài Hi đã rời khỏi phòng mình. Cũng tốt, nàng có thể thoải mái hơn đôi chút.Nàng vừa thở phào, đã phát hiện bên cạnh giường, chỗ chiếc tủ thấp nàng va đầu vào xuất hiện vài thứ mà trước đó không hề có.Các góc cạnh của nó đều được bọc bằng một lớp vật chất trong suốt, mềm mại, rõ ràng là mới được thêm vào."Chủ thượng sợ ngươi lại va vào, nên trước khi đi đã dùng da linh giao bọc hết các góc lại, để dù có đụng trúng cũng không đau." Giọng của Giang Lê vừa phức tạp vừa khó tin.Nếu không phải bị chủ thượng lấy mạng nhỏ của mình ra uy hiếp, nàng nhất định đã gửi tin về để thảo luận với đồng đội rồi, đây chính là "hồng nhan họa thủy" trong truyền thuyết chứ gì nữa! Nhìn xem, người ta đem chủ thượng nhà mình biến thành cái dáng vẻ gì rồi!Nào là tặng quà, nào là tỉ mỉ bao lại góc tủ, nàng trước đây nằm mơ cũng chẳng nghĩ có ngày sẽ thấy một chủ thượng dịu dàng, chu đáo như thế!"Là chủ thượng làm sao..." Trong căn phòng nhỏ chỉ có ba người, Giang đại phu vẫn đang bận bôi thuốc cho mình, nên chỉ có Nhan Hoài Hi rảnh tay xử lý mấy góc tủ thấp kia.Dư Doanh Hạ ở góc độ Giang Lê không nhìn thấy, hiện ra vẻ mặt phức tạp. Nhan Hoài Hi là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, thế mà nàng lại hết lần này đến lần khác, vô tình để lộ ra sự dịu dàng.Mỗi lần bị nàng dọa sợ chết khiếp bằng mấy lời hăm dọa "chết chóc", Nhan Hoài Hi sẽ lập tức đưa tới một "quả táo ngọt" đủ để xoa dịu lòng người. Nhưng hễ Dư Doanh Hạ hơi buông lỏng cảnh giác, Nhan Hoài Hi lại lập tức đẩy nàng rơi xuống hầm băng.Dư Doanh Hạ cảm thấy tim mình thường xuyên vừa chua vừa nhói, lâu ngày e rằng thật sự sắp mắc bệnh tim mất thôi.Thôi kệ đi, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, trước hết cứ tu luyện đã. Nàng muốn sống, mà ngoài Nhan Hoài Hi ra, bên ngoài còn rất nhiều mối nguy khác, chỉ có thực lực đủ mạnh mới có thể tự bảo vệ mình. Còn về phần Nhan Hoài Hi, cứ cẩn thận mà dỗ dành cho yên là được."Giang đại phu, ngươi đã xem qua thương thế của chủ thượng chưa?" Dư Doanh Hạ hỏi người đang dọn hòm thuốc."Ta xem rồi, chủ thượng bị thương khá nặng, nên đến giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn. Tiểu nha đầu của Thiên Khâu tông đó quả là lợi hại." Giang Lê thở dài, nàng chưa bao giờ thấy chủ thượng chật vật đến thế. Phương Nguyệt Đồng đúng là xứng danh thiên tài, nhưng trước đó ai cũng không ngờ nàng ta lại có thể khiến chủ thượng trọng thương đến mức này."Thuốc trước kia chủ thượng dùng đều là loại bình thường, hiệu quả không cao. Ta đã thay hết thuốc bôi ngoài, chắc sẽ hồi phục nhanh hơn chút.""Thế còn thuốc uống thì sao?" Dư Doanh Hạ để ý thấy Giang Lê chỉ nói đến thuốc bôi, mà nàng nhớ rõ linh dược mình đưa cho Nhan Hoài Hi cũng chỉ thuộc loại hạ phẩm, dược lực có hạn, lẽ ra cũng nên đổi rồi mới phải.Nhắc đến chuyện này, tiếng thở dài của Giang Lê càng nặng nề hơn."Ngươi cũng biết chủ thượng không ưa mùi thuốc. Gần đây ta vẫn chưa loại bỏ được mùi của đan dược mới, thêm nữa là mấy ngày trước chủ thượng bị ép phải nếm thuốc, tâm trạng càng tệ, nên chẳng chịu uống.""Bị ép... nếm thuốc?" Dư Doanh Hạ hơi ngơ ngác. Đừng nói là ai có thể ép Nhan Hoài Hi làm chuyện nàng ghét nhất, mà bình thường có ai lại chỉ "nếm thuốc" chứ không uống bao giờ?"Khụ..." Giang Lê lúng túng tránh đi ánh mắt trong veo, ngây ngô của Dư Doanh Hạ.Nàng nhớ lại đôi môi mấy ngày ấy của chủ thượng, rõ ràng là chẳng được yên lành. Tuy không tận mắt thấy chuyện gì trong phòng, nhưng ít nhiều cũng đoán được đôi chút.Chỉ có thể nói, việc Dư Doanh Hạ đến giờ vẫn còn sống đúng là kỳ tích. Cũng có thể hiểu rằng, nàng quả thật có vị trí đặc biệt trong lòng chủ thượng.Dư Doanh Hạ định dò xem từ Giang Lê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Lê từng bị Nhan Hoài Hi dọa cho chết khiếp, nên dù có đánh chết cũng không dám hé miệng.Những lời dò xét của Dư Doanh Hạ đều bị chặn sạch, bất đắc dĩ nàng đành tạm gác lại mối nghi này trong lòng."Vậy ra dạo này chủ thượng vẫn chưa uống thuốc à? Ngay cả tiểu hài tử bình thường cũng chẳng bướng bỉnh đến mức đó." Dư Doanh Hạ lo lắng, bởi dù trông Nhan Hoài Hi bây giờ có vẻ hoạt bát, thì thương thế kia tuyệt đối chưa khỏi hẳn.Giang Lê hít mạnh một hơi, vội vàng bịt miệng Dư Doanh Hạ lại: "Đừng nói bừa! Chủ thượng vẫn chưa ra ngoài đó!"Chỉ cần chủ thượng muốn nghe, thì từng chữ các nàng nói ở đây đều chẳng còn là bí mật. Dư Doanh Hạ dám nói chủ thượng còn bướng hơn cả trẻ con sao?! Nàng ta muốn chết à! Mà có muốn chết thì cũng đừng kéo nàng theo chứ!Trước đây, trong chuyện uống thuốc, Dư Doanh Hạ đã đấu trí đấu dũng với Nhan Hoài Hi suốt một thời gian dài, nên việc nàng than phiền về chuyện này gần như đã thành thói quen, thành ra cũng chẳng nhận ra rằng những lời vừa rồi của mình đã khiến Giang Lê sợ đến mức nào.Dư Doanh Hạ suýt nữa thì bật cười trước dáng vẻ như sắp ra trận của Giang Lê: "Không sao đâu, chủ thượng sẽ không tức giận đâu.""Sao có thể được chứ?" Giang Lê tròn mắt không tin. Chủ thượng đâu phải người rộng lượng hiền hòa gì, nếu để nàng ấy nghe thấy ai đó nói xấu sau lưng, chắc chắn sẽ chôn kẻ đó xuống đất luôn!"Yên tâm đi, không sao cả. Ta từng nói thẳng trước mặt chủ thượng rồi." Dư Doanh Hạ vỗ nhẹ vai nàng, ra ý đừng sợ.Giang Lê nghẹn lời, gần như không tin nổi vào tai mình. Thật sao? Chủ thượng thực sự không để bụng chuyện người khác nói nàng còn không bằng một đứa trẻ?Thôi thôi, mạng mình quý lắm, loại chuyện này tuyệt đối không thể lấy cái mạng ra kiểm chứng."Nhưng mà, không uống thuốc thì không được đâu. Thế này đi, Giang đại phu, chúng ta cùng làm." Dư Doanh Hạ chậm rãi bước xuống giường.Lần này nàng đã rút kinh nghiệm, đợi đôi chân mềm nhũn đứng vững rồi mới bước từng chút ra ngoài.Giang Lê nào dám để nàng ngã thêm lần nữa ngay trước mặt mình, vội vàng chạy theo đỡ lấy."Dư hộ pháp định đi đâu vậy?" Giang Lê thắc mắc, chẳng lẽ vị này thật sự có bí quyết gì khiến chủ thượng ngoan ngoãn uống thuốc?"Đến nhà bếp. Tay chân ta dạo này yếu, sợ là phải nhờ Giang đại phu giúp một tay."Nhà bếp?Mang theo tâm tình tò mò, Giang Lê đồng ý. Nàng muốn xem xem, rốt cuộc Dư Doanh Hạ có vũ khí bí mật gì.Chỉ thấy vị hộ pháp kia bắt đầu nhóm lửa, nấu nước. Giữa làn hơi nóng bốc lên nghi ngút, Giang Lê bỗng nhìn thấy ở Dư Doanh Hạ, người mang đầy tiếng xấu và tội danh, một vẻ dịu dàng hiền thục đến lạ.Dù gương mặt nàng bị chủ thượng cải trang thành bình thường, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn ánh lên lấp lánh, toát ra một thứ ôn nhu khiến người khác không khỏi động lòng.Giang Lê rùng mình một cái, rồi đành ngoan ngoãn nhóm thêm củi.Cuối cùng, Dư Doanh Hạ nấu được một nồi nước đường, lại nhờ Giang Lê dùng thuật pháp làm lạnh."Chủ thượng thích món này. Ngươi bưng một bát sang đó, nói với chủ thượng là uống thuốc xong mới được uống." Dư Doanh Hạ đặt bát vào tay Giang Lê.Kết quả là Giang Lê lập tức lùi hẳn hai bước! May mà Dư Doanh Hạ chưa buông tay, nếu không bát nước đường kia e đã đổ xuống đất."Dư... Dư hộ pháp! Ta với ngươi không thù không oán, thậm chí ta còn từng cứu mạng ngươi nữa, ngươi không thể hại ta được đâu!" Giang Lê hoảng hốt, kiên quyết không chịu nhận lấy bát nước đường.Dư Doanh Hạ lại định để mình đi uy hiếp chủ thượng uống thuốc ư?! Cho nàng mượn mười lá gan và mười cái mạng cũng không dám! Ai chẳng biết chủ thượng ghét nhất là bị người khác uy hiếp, kẻ trước từng dám làm thế, đến cái xác cũng chẳng còn! Dù có là vì muốn tốt cho nàng ấy đi nữa... thôi, nói chung là, nàng không dám đâu! Có bản lĩnh thì Dư Doanh Hạ tự đi mà nói!Lời tác giả: Dư Doanh Hạ (ngây thơ.jpg): Cho mèo uống thuốc có gì khó đâu!