[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 27: Nhớ lại



"Chủ thượng, ta không phải vì bệnh nên hồ đồ đâu." Dư Doanh Hạ có chút dở khóc dở cười, "Là thế này... trong bộ công pháp đó có lưu lại một tia thần hồn của vị tiên nhân kia, thuộc hạ tình cờ gặp được nàng ấy."

Nhan Hoài Hi thu tay lại, nhưng trong mắt nàng, hoài nghi và lo lắng vẫn chưa tan biến.

"Vậy sao." Vừa mới trải qua chuyện suýt hiểu lầm Dư Doanh Hạ, giờ đây Nhan Hoài Hi thật lòng muốn tin nàng.

Chỉ là khi nàng cầm lấy quyển công pháp lật qua lật lại xem vài lần, thế mà không cảm nhận được chút dao động linh lực nào khác. Nhan gia đã nghiên cứu bộ công pháp này suốt bao đời, từ xưa đến nay đều không ai có thể liên hệ được với tiên tổ, vậy mà giờ tiên tổ lại chọn một người ngoại tộc? Hơn nữa còn để lại truyền thừa cho nàng ta?

Nếu Dư Doanh Hạ quả thực có thiên phú hiếm có tuyệt thế, Nhan Hoài Hi còn có thể tự thuyết phục rằng tiên tổ nhìn trúng năng khiếu ấy. Nhưng thiên tư của nàng chỉ có thể gọi là bình thường, nếu đây thật là lựa chọn của tiên tổ, Nhan Hoài Hi không sao hiểu nổi vì sao tiên tổ lại vừa ý nàng ấy ở điểm gì?

Nàng thậm chí còn nghĩ, có khi nào Dư Doanh Hạ đã bị một hồn phách cô hồn dã quỷ nào đó mạo danh Nhan Thanh Túc để lừa gạt rồi không.

"Đúng vậy, thuộc hạ khi hôn mê có nhìn thấy một không gian rất kỳ lạ, sau đó thần thức của vị tiên nhân kia liền xuất hiện, còn truyền cho ta vài bí quyết tu luyện công pháp." Tâm trạng Dư Doanh Hạ khá tốt, chỉ là sắc mặt của Nhan Hoài Hi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cũng chẳng sao, chỉ cần nàng thật sự có thể tu luyện được công pháp này, vậy tự nhiên sẽ chứng minh lời mình nói là thật.

"Vị tiên nhân đó còn nói, chính vì sự xuất hiện của Nhan Tranh mới khiến thần hồn của nàng ấy bừng tỉnh, thuộc hạ chỉ là vô tình gặp được thôi." Dư Doanh Hạ lại bổ sung thêm một câu.

Nghe vậy thì dường như có vài phần hợp lý, nhưng những ngày qua Nhan Hoài Hi ngày đêm ở bên cạnh nàng, chưa từng phát hiện ra dao động thần hồn nào khả nghi, cho nên vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định được.

"Đã vậy, ngươi cứ thử trước đi. Trong lúc tu luyện có gì không hiểu thì đến hỏi ta. Nếu vẫn không thành, thì đổi sang quyển này đi, quyển công này này rất hợp với linh căn của ngươi." Nhan Hoài Hi nói, rồi đưa cho nàng quyển công pháp mà Giang Lê mang đến. Công pháp của Nhân Thanh Túc cực kỳ cổ quái, theo hiểu biết của nàng về Hồn Đạo, nội dung quyển ấy có thể xưng là nghịch thiên, không luyện được mới là bình thường.

Vạn nhất Dư Doanh Hạ thất bại, ít ra còn có quyển này làm dự phòng.

"Nếu ngươi thật sự có thể tu luyện được bộ công pháp kia, thì đừng vội tiến sâu. Ta phải kiểm tra lại đã." Giọng Nhan Hoài Hi trở nên nghiêm túc, căn dặn nàng phải ghi nhớ kỹ, phần công pháp này sẽ theo nàng cả đời, là căn cơ của người tu tiên, trừ phi tự phế đạo trùng tu, bằng không sẽ không có cơ hội hối hận, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra sai sót nào.

"Vâng." Dư Doanh Hạ ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần Nhan Hoài Hi không có ý giết nàng, thì ở bên cạnh nàng ấy chính là nơi an toàn nhất; chỉ một lời chỉ điểm qua loa của Nhan Hoài Hi cũng đủ khiến Dư Doanh Hạ được lợi vô cùng.

"Thời gian này ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng trong nhà, tiện thể thử tu luyện công pháp đi." Nhan Hoài Hi dịu giọng lại, đồng thời hơi cúi người xuống, nâng tay khẽ chạm vào hai má của Dư Doanh Hạ.

Dư Doanh Hạ sững người, mặc cho đầu ngón tay của Nhan Hoài Hi khẽ lướt qua gò má mình. Khi tâm trạng Nhan Hoài Hi tốt, nàng ấy luôn thích bất chợt đến gần như vậy, còn khi không vui thì lại giữ khoảng cách. Cho nên có lẽ tâm tình nàng ấy hiện tại đang rất ổn.

Chỉ là, nếu có thể giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn nhiều, coi như thương xót cho một kẻ cong như nhang muỗi này đi, Dư Doanh Hạ thở dài trong lòng. Cho dù Nhan Hoài Hi là một người khó đoán, tính khí thất thường, thì cũng không thể phủ nhận nàng ấy vô cùng có sức hút.

Nhưng để người này tự động tránh xa mình là chuyện không thể, nếu nói thẳng ra, e rằng lại khiến nàng ấy nổi giận mất thôi. Đành phải tìm cơ hội mà âm thầm lùi lại vậy.

Một luồng linh lực ấm áp vuốt qua từng tấc da mặt, sau đó Dư Doanh Hạ cảm giác không gian trong tầm mắt mình hơi vặn xoắn lại.

"Trước đó để tiện cho đại phu khám bệnh, ta đã gỡ lớp ngụy trang trên mặt ngươi xuống. Giờ ta giúp ngươi đắp lại, phòng khi lát nữa có người đến thăm." Nhan Hoài Hi giải thích.

Ngón tay nàng trượt từ má xuống cổ Dư Doanh Hạ, cẩn thận chỉnh sửa từng chi tiết để lớp ngụy trang thật hoàn hảo. Nhưng ngay khi chạm đến cổ, cơ thể Dư Doanh Hạ lại khẽ run lên theo phản xạ, rồi theo bản năng lùi về sau một chút.

Nhan Hoài Hi không để ý, chỉ nghĩ rằng cổ Dư Doanh Hạ quá mẫn cảm, bị chạm vào thì thấy nhột mà thôi.

"Nhịn một chút, sắp xong rồi." Nhan Hoài Hi cúi đầu, không phát hiện được trong mắt Dư Doanh Hạ thoáng lóe lên một tia sợ hãi.

Sau khi giúp nàng làm xong lớp ngụy trang, Nhan Hoài Hi còn dặn đi dặn lại rằng nếu trong lúc tu luyện có vấn đề gì thì phải lập tức đến hỏi, tuyệt đối không được tự mình mò mẫm.

Con đường tu luyện Hồn Đạo khác hẳn với những pháp môn khác, bởi linh hồn vô cùng đặc thù, sai lầm một bước là phải trả giá cực kỳ lớn. Từ đời này sang đời khác, trưởng bối Nhan gia đều căn dặn con cháu rằng nếu có gì không hiểu thì phải hỏi ngay, bởi từng có không ít hậu bối ngu ngốc tự thử nghiệm rồi vô tình xé toang linh hồn mình thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh.

Đến mức ấy, cho dù toàn bộ trưởng lão trong tộc cùng ra tay cũng không thể khiến linh hồn khôi phục nguyên vẹn.

Những kẻ được miễn cưỡng khâu lại linh hồn — từ đó về sau không thể nào tu luyện Hồn Đạo thuật pháp nữa, thậm chí còn trở nên ngốc ngếch, đờ đẫn cả đời.

Nghe xong chuyện ấy, Dư Doanh Hạ lập tức vỗ ngực cam đoan rằng mình tuyệt đối không dám tự thông minh!

Nhan Hoài Hi khẽ nhếch môi cười, rồi như thói quen, lại đưa tay xoa rối mái tóc vừa mới được nàng chỉnh lại cho gọn của Dư Doanh Hạ, sau đó mới rời đi.

Cánh cửa khép lại, ánh sáng trong phòng lập tức giảm đi, chỉ còn lại những khoảng tối lặng lẽ. Dư Doanh Hạ khẽ thở ra một hơi dài, như muốn trút bớt nỗi căng thẳng vẫn đang vương trong lồng ngực.

Nàng đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình, nơi đó lúc này đã hoàn toàn lành lặn, không còn chút dấu vết nào để gợi lại cảm giác của buổi chiều mưa mấy ngày trước, cái cổ tội nghiệp này từng phải chịu đựng những gì.

Nàng nhớ ra rồi, trong cơn mưa tầm tã ấy, khi Nhan Hoài Hi che ô bước tới, không phải để cứu nàng, mà là để giết nàng.

Nhan Hoài Hi hẳn đã luôn âm thầm giám sát, nên mới nghe thấy lời nàng nói với thứ quỷ kia, thế là giận dữ đến mức chẳng thèm hỏi han mà lập tức ra tay muốn giết nàng.

Nếu khi ấy không phải nàng còn lo lắng cho sự an nguy của Nhan Hoài Hi, mơ hồ thốt ra câu nói ấy... thì bây giờ, liệu nàng còn cơ hội sống sót hay không?

Cũng phải thôi, Nhan Hoài Hi vốn là người đa nghi. Dư Doanh Hạ co người lại, ôm lấy đôi chân, trong đôi mắt và giữa hàng mi ẩn hiện một nỗi buồn khó giấu. Dù lý trí có thể hiểu được, nhưng cảm xúc vẫn không tránh khỏi có chút tổn thương.

Ở bên nhau đã lâu đến vậy, nàng vẫn luôn mong Nhan Hoài Hi có thể tin tưởng mình thêm một chút.

Bức tường và cánh cửa ngăn cách hai thế giới. Ánh nắng bị chặn bên ngoài, sáng và tối tạo nên ranh giới rõ ràng, cũng như tâm trạng của hai người họ.

Khác hẳn với bước chân nặng nề khi đến, lúc rời đi, bước chân Nhan Hoài Hi lại nhẹ nhàng khác thường, thậm chí nét mặt còn rạng rỡ, khiến ai nhìn thấy cũng biết ngay rằng nàng đang vui vì chuyện gì đó.

Giang Lê đang nhàn nhã trong sân, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn. Lúc này, người đi ra tất nhiên chỉ có thể là chủ thượng. Nàng vội đứng dậy, nhưng Nhan Hoài Hi dường như không trông thấy, chỉ ung dung bước thẳng về phía trước.

Tuy cách một đoạn không gần, nhưng Giang Lê vẫn có thể nhìn rõ nụ cười nơi khóe môi Nhan Hoài Hi. Nàng gần như không thể tin nổi, Dư Doanh Hạ quả thật lợi hại đến thế sao, lại có thể nhanh như vậy khiến chủ thượng vui vẻ trở lại?!

Bao nhiêu năm qua, nàng chưa từng nghe nói có ai dỗ được chủ thượng khi người tức giận. Đừng nói là dỗ, chỉ cần chủ thượng nổi giận thôi, tất cả mọi người đều chỉ mong tránh càng xa càng tốt, từng người một sợ rằng mình chạy không đủ nhanh, bị chủ thượng nhìn thấy mà rước họa vào thân.

Còn chuyện "đi dỗ cho nguôi giận"? Ít nhất cho đến nay, chưa từng có ai đủ tự giác hay đủ tự tin để làm điều đó.

Vậy mà hôm nay, Giang Lê rốt cuộc đã được thấy một người can đảm như thế! Cho dù đối phương từng bị chê là kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy, trong chuyện này, Giang Lê thật lòng bội phục nàng.

"Giang Lê." Nhan Hoài Hi gọi mấy tiếng, đến lần cuối cùng giọng còn cao hẳn lên một bậc, lúc này Giang Lê mới giật mình hoàn hồn, "Ngươi đang nghĩ gì thế? Ta gọi bao nhiêu lần rồi mà không nghe thấy."

Giang Lê vội bước lên, cúi đầu đáp: "Xin lỗi chủ thượng..."

"Thôi bỏ đi." Hôm nay tâm trạng nàng đang rất tốt, nên cũng không tính toán gì thêm.

Chỉ ba chữ đơn giản ấy mà suýt khiến Giang Lê cảm động đến muốn khóc. Chủ thượng quả thật tâm trạng rất tốt! Từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy chủ thượng hiền hòa thế này. Tất cả... đều là nhờ Dư cô nương cả!

Nếu có dịp, nàng thật muốn đến hỏi Dư cô nương vài chiêu bí quyết.

"Lúc ngươi đến, bọn họ đang làm gì?" Giọng Nhan Hoài Hi trầm xuống đôi chút. "Bọn họ" trong lời nàng nói là chỉ thế lực bí mật do nàng cài ở bên ngoài Trường Sinh Môn, một lực lượng mà ngoài người trong nội bộ ra, không ai biết đến.

"Lúc đầu, chúng thuộc hạ làm theo kế hoạch đã định, chuẩn bị tiếp ứng cho ngài. Nhưng không ngờ trong Trường Sinh Môn lại xảy ra biến cố, ngài mất tích. Sau khi biết ngài đã thoát ra được, bọn thuộc hạ liền rút về chỗ cũ ẩn nấp. Vì không có mệnh lệnh từ ngài, chúng thuộc hạ không dám hành động, nên vẫn án binh bất động."

Giang Lê tường trình tỉ mỉ mọi việc đã xảy ra những ngày qua. Cũng may họ đều đủ nhẫn nại, chưa hề để lộ mối liên hệ với Nhan Hoài Hi, nếu không bên đó e rằng sớm đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

"Các ngươi làm rất tốt." Nhan Hoài Hi gật đầu, "Bước tiếp theo, bảo những người đã cài vào Thiên Khâu Tông tìm cách tiếp cận Phương Nguyệt Đồng, nhanh chóng lấy được lòng tin của nàng ta."

"Còn Bạch Tiểu, bảo nàng giao lại toàn bộ công việc tình báo cho người khác. Giờ có chuyện quan trọng hơn cần nàng điều tra, có một thứ dơ bẩn đã chết không biết bao năm nay giờ lại sống lại. Hành động của hắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục sau này của ta. Ta cần kết quả sớm nhất có thể. Bảo Đoàn Ngưng đi theo, bảo vệ an toàn cho nàng."

Giang Lê ghi chép lại toàn bộ những việc Nhan Hoài Hi căn dặn, sau đó lập tức truyền tin đi.

Nói xong chính sự, Nhan Hoài Hi im lặng thật lâu. Giang Lê tưởng rằng chủ thượng còn có điều gì cần dặn dò, nên lại chuẩn bị bút để ghi tiếp.

"Giang Lê, nếu ngươi đi mua quà cho Bạch Tiểu và Đoàn Ngưng, ngươi sẽ mua gì? Câu này không cần ghi." Nhan Hoài Hi thấy Giang Lê vẫn còn đang viết, liền bực mình vung gió tạt một luồng lên đầu nàng.

"Ta ư? Chủ thượng, người định mang quà về cho bọn họ sao?" Giang Lê hết sức kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, Nhan Hoài Hi chưa bao giờ đích thân chọn quà cho ai cả.

"Không phải." Khuôn mặt Nhan Hoài Hi lạnh như băng, dĩ nhiên nàng không định giải thích rằng đó là quà bồi tội cho Dư Doanh Hạ, "Bảo ngươi nói thì cứ thành thật trả lời, hỏi nhiều thế làm gì."

Chương trước Chương tiếp
Loading...