[BHTT - Edit] Trâm Hoa Dạ Hành

Chương 9



Sáng sớm hôm sau.

Bùi Ngọc luyện công xong trong sân của mình, thay quan phục rồi băng qua một dãy hành lang để đến chính viện.

Vừa mới bước vào sân, trên mái lập tức vang lên tiếng chim kêu ríu rít — chim linh, chim đỗ quyên, cả quạ đen — náo nhiệt vô cùng.

Bùi Ngọc ngẩng đầu nhìn, cười gọi:
"Chẳng phải ta mới nửa năm không trở về sao? Đã xem ta như người ngoài rồi?"

Trên mái nhà truyền đến tiếng cười khúc khích.

Lục Như Trác từ trong phòng đi ra, thấy nàng vận bộ phi ngư phục bạc trắng, nhíu mày:
"Ngươi định vào cung? Bệ hạ còn chưa có triệu kiến."

Bùi Ngọc đáp:
"Ta tự vào thẳng."

...

Phụng Thiên điện.

Bùi Ngọc cùng vài viên quan Cẩm Y Vệ đứng hầu phía trước điện, liếc mắt nhìn bóng người mặc chu sắc (đỏ sẫm) cạnh ngự tọa — chính là Lục Như Trác.

Nàng vận mãng y đỏ thẫm, đội mũ cánh chuồn, đeo đao Tú Xuân, ánh mắt lạnh lùng, khiến quần thần không dám khinh suất.

Nữ đế ngồi trên ngự tọa, bên phải là công chúa Sở Liên, ngồi ghế phụ cạnh ngự tọa.

Bùi Ngọc đang nhìn đến xuất thần thì chợt cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình. Nàng hơi cau mày ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt công chúa Sở Liên.

Sở Liên công chúa gật đầu nhẹ với nàng.

Bùi Ngọc: "?"

Sau khi bãi triều, Bùi Ngọc đang chuẩn bị dẫn một tiểu đội đi tuần hoàng thành thì một vị nội giám chạy đến, khẽ nói:

"Bùi Bách Hộ, đế cơ mời gặp."

Bùi Ngọc thoáng nhìn về hướng Lục Như Trác vừa rời đi, rồi hành lễ đáp:

"Làm phiền công công."

Nàng cứ tưởng sẽ được dẫn đến Đông Cung, nào ngờ lại được đưa đến Cần Chính điện — nơi làm việc của nữ đế. Bệ hạ cũng đang ở đó, lạ là người luôn kề cận nữ đế như Lục Như Trác lại không thấy đâu.

Bùi Ngọc vén áo quỳ một gối xuống:

"Thần Bùi Ngọc, tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bùi khanh, đứng lên." Sở Liên công chúa đỡ tay nàng.

...

Từ Cần Chính điện bước ra, Bùi Ngọc trông thấy bóng người đứng ở cửa thì giật mình.

"Cô cô."

Lục Như Trác gật đầu:
"Ừ."

Nàng không hỏi bệ hạ cùng công chúa đã nói gì với Bùi Ngọc, chỉ nói:
"Đi thôi, đi tuần thành."

"Ngươi cũng đi à?"

"Ừ."

Bùi Ngọc nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong Cần Chính điện, liền cẩn trọng hỏi:
"Cô cô, ngươi... bị thất sủng sao?" Sao bệ hạ không để nàng ở bên cạnh nữa?

"Có lẽ vậy." Lục Như Trác nhìn về phía trước, nói như không quan tâm.

"..."

Lục Như Trác quay đầu, bật ngón tay búng nhẹ lên trán nàng:
"Đừng nghĩ linh tinh. Ta biết bệ hạ gọi ngươi vì chuyện gì. Chỉ là để tránh hiềm nghi."

Bùi Ngọc lẩm bẩm hai tiếng.

Nàng nghĩ: Lục Như Trác thất sủng cũng tốt, như vậy nàng có thể dẫn cô cô rời khỏi kinh thành, xa rời quyền quý, tiêu dao giang hồ, làm một đôi...

Một đôi gì mới được nhỉ?

"Bùi Ngọc."

Lục Như Trác gọi từ ngoài mấy chục bước:
"Còn không lại đây?"

"Đến liền!" Bùi Ngọc hồi thần, vội đuổi theo.

Lục phủ, đêm.

Bùi Ngọc cởi bộ phi ngư phục, thay vào chiếc váy đỏ bạc mà năm nàng 17 tuổi Lục Như Trác đã đặt làm lễ sinh nhật. Đan Quất đang giúp nàng sửa tay áo, thấy cổ tay lộ ra, kêu khẽ:

"Tiểu thư! Tay áo ngắn quá!"

"Ngắn? Sao lại ngắn? Ai động vào áo ta rồi?" Bùi Ngọc thất kinh.

Đan Quất cười khúc khích:
"Không ai dám động vào đồ của tiểu thư. Chỉ là người lớn hơn rồi. Không sao, ta gọi thợ đến đo lại, năm mới là có ngay, không chậm trễ tết."

Bùi Ngọc vừa mừng vừa lo.

Vui vì giờ không cần phải ngẩng đầu mới nhìn được cô cô, buồn là chiếc lễ phục sinh nhật năm ngoái mình quý trọng như vậy, mới mặc một lần đã phải cất đáy rương.

Tỳ nữ ngoài cửa bẩm:

"Tiểu thư, đến giờ dùng bữa tối."

"Cô cô có trong phủ không?"

"Có ạ."

"Vậy ta đi ngay!" Đan Quất vừa nắm tay áo vừa vội vàng rời đi, Bùi Ngọc nhảy ba bước hai bước đã không thấy bóng.

Đồ ăn đã dọn xong, Lục Như Trác đã ngồi ngay ngắn, đợi nàng an vị mới cầm đũa.

Bùi Ngọc làm động tác tay ra hiệu, bọn hạ nhân trong sảnh liền lui ra ngoài.

"Bệ hạ phong ta làm Thiên hộ."

Lục Như Trác không ngừng đũa, cầm chén sứ nhỏ ăn cơm, chỉ "Ừ" một tiếng.

"Công chúa muốn thăng ta làm Chỉ huy Đồng Tri, từ tam phẩm. Ở Đồng Quan lập công lớn, lại được thái tử coi trọng, phá lệ thăng chức cũng không sai. Ta nghe nói cô cô trước kia từng làm chức này, từ đó một bước lên mây, dưới một người trên vạn người."

Lục Như Trác dừng đũa, lặng lẽ nhìn nàng.

"Ta từ chối." Bùi Ngọc nói.

Lục Như Trác nhìn nàng thật sâu, rồi nói:

"Ngươi đời này... không thể được sủng ái."

Bùi Ngọc bật cười:
"Ta chẳng muốn được sủng. Giống như hiện giờ tốt lắm, cùng lắm thỉnh thoảng ra ngoài làm chim mồi cũng được."

Lục Như Trác cũng bật cười.

"Cô cô, ngươi cười gì? Không lẽ ngươi cũng không muốn ta nhúng vào vũng nước đục này?"

Lục Như Trác chỉ cười, không đáp.

"Cô cô~"

"Ăn cơm." Lục Như Trác đưa tay đẩy khuôn mặt nàng ra.

Bùi Ngọc "ồ" lên một tiếng. Lục Như Trác gắp đồ ăn bỏ vào chén nàng, khiến nàng lại tươi cười rạng rỡ.

Sau bữa tối, Lập Xuân dắt con gái đến chơi. Nhà họ ở cùng phố với Lục phủ, thường rảnh rỗi lại sang. Bùi Ngọc vừa ăn xong đang dạo sân tiêu thực, vừa nghĩ đêm nay kiếm cớ gì để vào phòng cô cô ngủ lại thì nghe cổng báo có "Chung đại nhân" đến thăm. Lông mày nàng nhíu lại.

Lục Như Trác chẳng biết từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay nàng kéo đi:

"Đi."

Bùi Ngọc bị kéo đi theo bản năng, nhìn kỹ lại không phải hướng ra đại môn.

"Đi đâu thế?"

"Ra ngoài ăn đêm."

"Hả?" Vừa mới ăn tối xong mà.

Lục Như Trác giơ tay chỉ về phía sau, lười biếng nói:
"Phiền. Không muốn gặp."

Bùi Ngọc suýt bật cười, Lục Như Trác kịp thời che miệng nàng lại.

Lòng bàn tay ấm áp của nữ nhân dán lên môi — nhiệt độ rõ ràng khiến nàng đơ người.

Bùi Ngọc ngây người nhìn nàng.

Lục Như Trác buông tay, nắm cổ tay nàng chạy về phía trước, đến tận ngoài phủ, trước mắt sáng rực.

Ngựa quý, xe thơm, cá đèn rực rỡ.

Phố dài đèn lồng giăng kín không thấy điểm cuối.

Người phụ nữ phía trước nắm tay nàng, váy xanh, tóc dài đen cài trâm ngọc.

Lần đầu tiên Bùi Ngọc cảm thấy — bóng đêm kinh thành thật đẹp.

...

Sáng sớm hôm sau.

Bùi Ngọc mở mắt, đập vào mắt là màn trướng xanh lam. Bên cạnh đã không còn bóng người.

Nàng nhìn trần màn, chậm rãi nở nụ cười.

Đêm qua rốt cuộc nàng cũng làm được — Lục Như Trác đưa nàng đi Thái Bạch Cư ăn đêm, nàng uống mấy chén rượu, "tửu lượng kém" nên ngủ lại trong phòng cô cô.

Trong sân mơ hồ vang lên tiếng luyện kiếm.

Bùi Ngọc bật dậy, thuần thục lấy bộ đồ luyện công cũ từ trong tủ ra, thay đồ, rút kiếm đi ra ngoài.

Người phụ nữ áo đen, viền kim đang múa kiếm — chiêu thức vừa linh hoạt vừa ổn định.

Cẩm Y Vệ ai nấy đều mang bảo đao — Tú Xuân — xuất xứ từ danh sư. Nhất là thanh đao của Lục Như Trác, chém vàng cắt ngọc, nếu Bách Hiểu Sinh giang hồ được thấy, chắc chắn xếp vào mười binh khí hàng đầu. Tay nàng đã dính máu vô số, nhưng ít người biết nàng còn là cao thủ dùng kiếm — ngoài trừ Bùi Ngọc.

Bởi nàng chưa từng rút kiếm — ngoại trừ một lần.

Bùi Ngọc đứng ở cửa, nheo mắt nghĩ lại: Đó là năm nàng mới năm tuổi.

Cẩm Y Vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, bởi nàng đã gây thù chuốc oán với cả triều đình nhà Thanh, không biết đã khiến bao nhiêu người mất mạng. Nhất là trên con đường từng bước leo lên chức Chỉ huy sứ, Lục Như Trác có thể nói là tay nhuốm đầy máu tươi. Kẻ thù tìm đến tận cửa đếm không xuể. Lục Như Trác không cha không mẹ, chỉ có một nghĩa nữ. Vì sự an toàn của Bùi Ngọc mà nàng từ nhỏ đã đem theo nàng bên người, đến đêm cũng không rời nửa bước, những lúc không ở trong phủ thì cũng để Lập Xuân đến canh giữ.

Phần lớn thích khách đều không thể vượt qua cánh cửa phòng của Lục Như Trác, bị xử lý ngay từ bên ngoài. Nhưng cũng có ngoại lệ.

Kẻ thù bỏ ra số tiền lớn, mời sát thủ nổi danh trên giang hồ – "Lộc Môn". "Lộc Môn" là sát thủ vô cùng lợi hại, hắn né tránh được toàn bộ tai mắt trong phủ, lặng lẽ như bóng ma mà thâm nhập vào phòng Lục Như Trác.

Bùi Ngọc bị đẩy lùi, ngã vào tủ áo đối diện giường. Lục Như Trác thò tay rút từ dưới gối ra thanh Tú Xuân đao.

Ánh đao loang loáng như bóng kiếm, ánh lên trong mắt Bùi Ngọc thành một trận đau buốt. Thế nhưng nàng vẫn nhớ lời căn dặn trước đó của Lục Như Trác — không được nhắm mắt, phải nhìn cho thật rõ.

Nàng mới chỉ tập võ không lâu, chỉ biết sơ qua vài thế đứng tấn, đánh quyền khởi động làm nóng người, không sao phân biệt được võ công hai người ai cao ai thấp.

Xẹt ——

Ống tay áo Lục Như Trác bị rạch một đường nhỏ. Nàng thoáng sững lại.

Kẻ sát thủ của "Lộc Môn" không hề chần chừ, trường kiếm lại tiếp tục xuất chiêu.

Lục Như Trác lắc mình né tránh, rút từ đai lưng ra một thanh nhuyễn kiếm hình rắn mảnh dài.

Nàng khẽ run cổ tay, thân kiếm mềm mại như cành liễu phút chốc vươn thẳng như mũi tên.

"Lộc Môn" — cái nghề giết thuê ấy, đã quen tiếp nhận đơn không màng đối thủ là ai, cho dù có bất ngờ gì phát sinh, cũng không bao giờ dừng tay.

Nhưng lần này, hắn dừng lại.

Vì lưỡi kiếm đã cứa ngang cổ họng hắn.

Thanh kiếm vẫn trắng tuyết như cũ. Tương truyền, kiếm nhanh nhất giết người sẽ không vấy máu.

Kiếm của nàng, nhanh hơn hắn.

"Lộc Môn" trừng mắt nhìn nàng, hắn đã nhận ra thanh kiếm ấy, nhận ra thân phận nàng. Nhưng đáng tiếc, mãi mãi không còn cơ hội lên tiếng nữa.

Thân thể hắn đổ ầm xuống, máu từ yết hầu trào ra từng dòng đỏ sẫm, nhuộm đen cả áo chẽn trước ngực.

Khi máu hắn thấm vào viên gạch trước mặt, Lục Như Trác thu kiếm, bế tiểu Bùi Ngọc dậy, bình tĩnh gọi người vào thu dọn thi thể.

Trong phòng lại trở về yên ắng.

Lục Như Trác ôm lấy tiểu Bùi Ngọc. Cô bé ngồi yên trong lòng nàng, trong ánh mắt không có sợ hãi, cũng chẳng ứa lấy một giọt nước mắt yếu mềm. Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng sờ tay lên đai lưng nàng — nơi cất thanh nhuyễn kiếm vừa rồi.

Lục Như Trác tháo khuy ẩn, để cô bé rút thanh kiếm ra xem.

"Cô cô, con muốn học kiếm với người." Trong ánh mắt tiểu Bùi Ngọc, ngọn lửa say mê bốc cháy rực rỡ.

Lục Như Trác không nói lời nào.

Tiểu Bùi Ngọc thông minh khác người. Cô bé nhảy khỏi lòng nàng, bước đến bàn, rót một chén trà, rồi không ai dạy cũng tự hiểu mà quỳ xuống trước mặt nàng, hai tay dâng trà lên.

"Đồ nhi Bùi Ngọc, bái kiến sư phụ." Giọng non nớt nhưng tràn đầy quyết tâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...