[BHTT - Edit] Trâm Hoa Dạ Hành
Chương 8
"Đồng Quan đại thắng ——"Một người cùng một ngựa, tay cầm chiến báo, ngày đêm không nghỉ băng qua mấy tòa thành trọng yếu, vó ngựa chưa từng dừng lại, rốt cuộc cũng lao thẳng đến trước cửa hoàng cung."Khải bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!"Người đưa tin bụi bặm đầy mình, mệt mỏi quỳ một gối trước điện, hai tay dâng chiến báo lên.Tin tức đại thắng tại Đồng Quan rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.Hoàng đế Hiếu Võ khi còn tại vị rất hiếu chiến, biên cương thường xuyên xảy ra chiến sự, may mà Trưởng Công Chúa Vinh Gia nắm giữ binh quyền giỏi giang, mới có thể bảo toàn quốc lực, để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Kể từ khi nữ đế đăng cơ, Đại Sở quốc phú binh cường, biên cảnh yên ổn hơn hai mươi năm, các tiểu quốc quanh vùng hàng năm triều cống, thần phục triều đình.Lần này Tiên Bi đột ngột xâm lấn, liên tiếp chiếm ba tòa thành trì, dồn hỏa lực về phía Đồng Quan. Tin tức từ biên ải về dân gian luôn chậm, vài ngày trước dân chúng kinh thành mới hay tin Tây Bắc đã dấy binh, lòng dân phẫn nộ, ai nấy đều muốn xung phong nhập ngũ, trục địch ra khỏi bắc cảnh. Binh Bộ bị dân chúng chen lấn xin tòng quân đến không kịp đếm.Cũng có người lo ngại: mấy chục năm yên bình, giờ lại tái chiến, chẳng biết điềm lành hay dữ. Nhất là các thương nhân thường lui tới bắc cảnh, đều biết Tiên Bi tộc đang cường thịnh, Thác Bạt Văn Trác đã thống nhất các bộ, sẵn sàng đánh trận. Đại Sở hơn hai mươi năm không có đại chiến, mà Bệ hạ vì nước mà khổ tâm, mấy năm gần đây mang bệnh trong người, triều chính đã bắt đầu giao cho Đế cơ Liên nhi xử lý. Năm ngoái bệnh nặng nằm liệt giường, lễ đại điển cày bừa mùa xuân cũng là do Đế cơ chủ trì.Trưởng Công Chúa Vinh Gia là nữ đế đầu tiên của Đại Sở. Tuy rằng nữ nhi của nàng là hoàng trữ, nhưng ai dám chắc có thể thuận lợi kế thừa đại nghiệp? Không chỉ trong triều lòng người dao động, mà ngoài dân gian cũng truyền tai nhau nhiều chuyện.Thương nhân thu gom tài sản, rục rịch chuyển hướng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến. Nhưng nửa tháng sau, bộ tộc Thác Bạt — những kẻ từng tự xưng "sói thảo nguyên" — cùng toàn quân của chúng bị đuổi ra khỏi quan ngoại. Tin thắng trận trở về kinh thành!Sở quân đại thắng! Mà còn là toàn thắng!Lại thêm nửa tháng nữa, chi tiết của trận chiến mới dần được tiết lộ, người người truyền tai, tựa như kể thần thoại.Mà nơi đây, tạm thời không nói tiếp....Bùi Ngọc lần này ngủ một giấc thật dài.Lúc tỉnh lại, bên tai vô cùng yên tĩnh, ngoài phòng không nghe thấy tiếng bước chân hạ nhân, chắc là đã được dặn dò từ trước.Bùi Ngọc cong khóe môi, mở mắt, đập vào mắt là tấm màn lụa màu lam nhạt.Phòng nàng dùng màn màu xanh hồ nước.Nàng lặng lẽ kéo chăn lên cao, chỉ để lộ một đôi mắt đen lay láy, ngửi mùi hương nhè nhẹ trong phòng, lại nhắm mắt nằm thêm một lát, rồi mới ngồi dậy.Vừa hơi có động tĩnh, bên ngoài đã vang lên giọng hỏi nhẹ nhàng của nha hoàn:"Tiểu thư tỉnh rồi ạ?""Tỉnh rồi." Bùi Ngọc bĩu môi đáp.Tỳ nữ bưng nước ấm vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.Bùi Ngọc từ nhỏ vẫn ngủ ở phòng của Lục Như Trác, đến năm mười lăm tuổi mới dọn về sân riêng sau lễ cập kê, bắt đầu ở một mình.Các tỳ nữ đã quen thấy nàng ở trong phòng của Lục đại nhân, nên việc chăm sóc cũng rất thành thạo, sắp đặt nước ấm, khăn lông đâu ra đó. Một người thi lễ nói:"Nô tỳ đã sai phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, tiểu thư muốn dùng ở phòng Lục đại nhân, hay là mang về Hợp Lại Thúy Các?""Dùng ở đây đi."Bùi Ngọc ngửa mặt nói, giọng vọng ra từ dưới khăn mặt ấm phủ lên.Tỳ nữ mím môi cười.Bùi Ngọc bỏ khăn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, hỏi:"Cô cô vẫn chưa về phủ sao?""Hoàng thượng triệu đô đốc tiến cung.""Có nói việc gì không?""Chuyện này... nô tỳ không rõ." Tỳ nữ cắn môi do dự.Bùi Ngọc day trán, bật cười tự giễu:"Lỗi của ta, hỏi bừa, làm sao ngươi biết được chứ."Nàng tướng mạo thanh tú, lúc này lộ vẻ hối lỗi lại càng thêm đáng yêu khiến tỳ nữ đỏ mặt, nhỏ giọng nói:"Nhưng mà nửa năm nay, bệ hạ thường xuyên triệu đô đốc tiến cung. Có lúc còn cải trang đến phủ, cùng đô đốc dạo trong hoa viên. Chắc không có chuyện gì lớn, chỉ là gọi vào tâm sự."Hạ nhân bàn luận thiên tử là đại bất kính. Bàn về chủ quân, lại càng không đúng.Bùi Ngọc khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:"Cảm ơn Thúy Trúc tỷ tỷ."Thúy Trúc mỉm cười, hành lễ:"Nô tỳ đi thúc phòng bếp mang đồ ăn lên.""Làm phiền tỷ tỷ rồi." Thiếu nữ giọng ngọt ngào, dễ nghe như tơ lụa.Thúy Trúc cười cong mắt, bước chân nhẹ nhàng rời đi.Bùi Ngọc ăn xong từ tốn, vẫn chưa thấy Lục Như Trác trở về, đành phải quay lại Hợp Lại Thúy Các của mình.Nàng hối hận thầm: Sớm biết vậy, hôm cập kê tỷ thí với Lục Như Trác, đến chiêu thứ một trăm thì nên giả vờ thua, như vậy cô cô sẽ lo nàng võ công kém, không yên tâm để nàng ở riêng, sẽ giữ nàng lại trong phòng như trước.Bùi Ngọc thở dài, ngồi trên đài cao của Hợp Lại Thúy Các, chống cằm nhìn về phía chủ viện.Ánh chiều dần buông xuống.Trước đại môn Lục phủ, một con tuấn mã dừng lại. Lục Như Trác buông dây cương, ném cho binh sĩ canh giữ, rồi nhanh chóng bước vào phủ."Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?" Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng, áo lông chồn mềm mại quấn quanh cổ, hơi thở ấm áp phả bên tai.Bùi Ngọc quay đầu lại, liền thấy người mình ngày đêm mong nhớ đã đứng trước mặt — vẫn mặc quan phục đỏ thẫm diện thánh, vóc người cao thẳng, mày mắt tinh anh."Cô cô!"Nàng vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy.Lục Như Trác giơ tay xoa đầu nàng, cười nói:"Cảnh giác vẫn chưa đủ đâu, ta đứng sau lưng ngươi lâu vậy rồi mới phát hiện.""Vì đang ở nhà mà." Bùi Ngọc làm nũng, vòng tay ôm eo Lục Như Trác, gần như muốn dính cả người vào nàng, sau đó nhíu mày trách nhẹ: "Cô cô, ngươi lại gầy rồi.""..."Lục Như Trác kéo nhẹ khoảng cách ra, bất đắc dĩ nói:"Câu này, phải là ta nói với ngươi mới đúng."Bùi Ngọc thoải mái mở rộng hai tay, nói:
"Vậy thì ngươi sờ thử xem, có phải ta gầy đi không."Lục Như Trác chỉ đưa tay nhéo vào khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ, ho nhẹ một tiếng nói:
"Hình như đúng là gầy đi một chút."Bùi Ngọc mím môi."Bên ngoài quan ải gió cát mạnh, làn da cũng thô ráp theo. Lần trước bệ hạ ban cho ta hai hộp Ngọc Lộ Cao, lát nữa ta bảo người mang về cho ngươi dùng.""Vâng, cảm ơn cô cô."Lục Như Trác kinh ngạc liếc nàng một cái:
"Nửa năm không gặp, sao lại khách sáo như vậy?""Không có đâu." Bùi Ngọc cười, khoác tay nữ nhân, nói,
"Chắc là bị gió thổi lâu quá, đầu óc hơi đờ đẫn.""Hôm qua vừa mới có tuyết rơi, trời còn lạnh, mau xuống thôi.""Biết rồi."Hai người cùng rời khỏi đài cao, đi ngang qua nha hoàn Đan Quất đang đứng chờ phía dưới.Đan Quất thở dài.Vừa nãy Lục đại nhân vừa bước vào sân Hợp Lại Thúy Các, tiểu thư liền lập tức đuổi nàng xuống, không kịp dặn dò câu nào. Đan Quất nghĩ nghĩ, vẫn là lặng lẽ đi theo hai người.Vào trong phòng, Bùi Ngọc giữ lấy tay Lục Như Trác không buông."Cô cô đã ăn tối chưa?""Ta ăn cùng bệ hạ rồi."Bùi Ngọc khẽ bĩu môi, nói tiếp:
"Vậy tối nay cô cô còn có công vụ gì không?""Có chút việc cần bàn với Lập Xuân cô cô của ngươi.""Ngày mai bàn không được sao?""Cái này...""Hiền tỷ nhi của Lập Xuân cô cô mới mười tuổi, đang lúc cần mẹ bầu bạn."Lục Như Trác im lặng một lát, rồi nói:
"Được rồi, để mai nàng ấy lại đến."Cuối cùng cũng dẹp được một "chướng ngại vật", Bùi Ngọc cố giấu sự vui mừng, nghiêm mặt nói:
"Trên đường từ quan ngoại về Đồng Quan báo tin, ta gặp phải gió tuyết, phải nghỉ lại ở trạm phong lăng. Tại khách điếm đó, ta gặp phải người của Tàng Môn Kim Bằng, còn nảy sinh xung đột."Lời này thông tin quá lớn, quả nhiên khiến Lục Như Trác phải ngồi xuống.Bùi Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Đan Quất lui ra, lát sau Đan Quất mang khay mứt quả trở lại."Tàng Môn sao?""Là một môn phái ngoài quan ải, danh tiếng không lớn.""Ngươi có thấy một người nam cải trang thư sinh, che mặt bằng khăn vuông không?""Có. Sao vậy?" Bùi Ngọc thấy cô cô mình quả thật lợi hại, cách xa ngàn dặm mà chuyện giang hồ vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. "Chưởng môn của 'Lạc Anh Thủy Thượng Phong', Chúc chưởng môn, chính là người cô cô từng kể cho ta nghe trước khi ngủ, còn khen rất nể phục.""Hắn chắc là Lữ Nguyên Nhược.""Người đứng thứ mười ba trên Bách Hiểu Sinh binh khí phổ?"Lục Như Trác gật đầu.Bùi Ngọc nhón một miếng mứt đưa đến miệng Lục Như Trác, nàng cũng tự nhiên há miệng đón lấy, đôi môi đỏ mềm khẽ mở.Bùi Ngọc nhanh chóng dời mắt khỏi đôi môi đó, hỏi:
"Sao cô cô không hỏi ta đã xảy ra xung đột gì với Kim Bằng?""Thu Đường họ đã kể cho ta."Thu Đường là một trong năm Cẩm Y Vệ từng theo sau Bùi Ngọc."Lần sau đừng hỏi họ, cứ hỏi trực tiếp ta." Bùi Ngọc hơi bực dọc."Lúc ấy ngươi ngất đi, ta muốn hỏi cũng không hỏi được." Lục Như Trác mỉm cười nói.Bùi Ngọc vốn định vờ hờn dỗi, nhưng nhìn nữ tử tuy cười nhẹ, mà ý cười không chạm đến đáy mắt."Cô cô, ta sai rồi." Bùi Ngọc vội sửa lại.Quả nhiên, Lục Như Trác lúc này mới lộ rõ vẻ nghiêm túc, lạnh nhạt nói:
"Ngươi sai ở đâu?""Ta sai ở chỗ không biết quý trọng thân thể, chạy ngày chạy đêm về kinh, mệt đến mức ngất xỉu, khiến cô cô lo lắng."Lục Như Trác hừ một tiếng, quay mặt đi:
"Ai mà lo lắng ngươi chứ.""Ta nói là Lập Xuân cô cô.""..."Đan Quất ở bên nhịn cười.Lục Như Trác ho khẽ một tiếng, nhìn thiếu nữ nói:
"Lập Xuân cô cô ngươi cũng không lo lắng ngươi.""Được rồi." Bùi Ngọc cười, ngồi sát lại:
"Là ta tự đa tình, tự mình không biết xấu hổ.""Ngươi ——"Lục Như Trác cao giọng:
"Đan Quất!"Đan Quất lập tức đáp:
"Nô tỳ đây!""Pha ấm trà, ta khát rồi.""Vâng, nô tỳ đi ngay." Đan Quất cười đi ra, còn cẩn thận đóng cửa lại."Ngồi kiểu gì thế này." Lục Như Trác nhìn thiếu nữ đang bám chặt lấy mình, dường như càng lúc càng không biết chừng mực.Bùi Ngọc ôm cổ nàng, nửa thân người chen vào trong lòng nàng, nói:
"Hơn nửa năm không gặp cô cô, trong lòng nhớ quá.""Ta có gì đáng nhớ?" Dù miệng nói vậy, khóe môi Lục Như Trác vẫn nở nụ cười nhẹ, không đẩy nàng ra nữa."Nửa năm qua ở bên ngoài, không thấy cô cô, cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên, đến cả thơ phú trong trà lâu cũng nhạt nhẽo."Lục Như Trác nhịn không được bật cười."Ngươi giỏi nịnh ta thật đấy.""Sao lại gọi là nịnh? Lời nữ nhi nói, đều xuất phát từ lòng chân thật."Lục Như Trác vỗ nhẹ tay nàng:
"Được rồi."Thiếu nữ còn muốn làm nũng thêm, nhưng Lục Như Trác dịu giọng nói:
"Bùi Ngọc."Bùi Ngọc lập tức buông tay chân ra, ngồi ngay ngắn:
"Vâng."Lục Như Trác đứng dậy nói:
"Ngươi đường xa mệt nhọc, ngủ một ngày vẫn chưa đủ. Ngày mai có thể bệ hạ sẽ triệu kiến, phải dưỡng sức, đi nghỉ sớm đi. Ta đi tìm Lập Xuân cô cô bàn việc một chút.""Cô cô!" Bùi Ngọc chạy theo nhưng Lục Như Trác đã đi khỏi Hợp Lại Thúy Các, không quay đầu lại.Đan Quất mang trà trở vào, chỉ thấy Bùi Ngọc một mình đứng trong viện, thất thần như hồn bay."Tiểu thư, trà đây ạ...""Để đó đi." Bùi Ngọc thở dài, chậm rãi quay về phòng.Đan Quất rót một chén trà cho nàng, thấy nàng ngơ ngác nhìn chén trà, bèn nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư đừng nghĩ là đô đốc không quan tâm người."Bùi Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng."Hôm qua người ngất ở quân doanh, chính là đô đốc tự tay ôm người về phủ. Đêm qua người sốt cao, đô đốc canh bên giường suốt cả đêm không ngủ, mãi đến chiều nay bệ hạ triệu tiến cung, nàng mới rời đi."Tác giả có lời muốn nói:Mai là thứ Năm, nghỉ tắm gội một hôm.Nói thật, sao các người im lặng quá vậy? Ta không nói gì, các người cũng không nói gì sao XDChủ yếu là vì... ta tạm thời chưa nghĩ ra trò gì buồn cười. Nếu có ai viết giúp ta chút hài hước thì tốt quá 【không phải thật đâu】