[BHTT - Edit] Trâm Hoa Dạ Hành
Chương 10
Lục Như Trác nâng chén trà nàng dâng lên, uống cạn, từ đó bắt đầu dạy nàng luyện kiếm.Bùi Ngọc bảy tuổi — giết người đầu tiên.Đó là một thích khách lén lút đột nhập vào phủ. Hắn bị Lục Như Trác đâm một kiếm trúng vai phải, máu chảy ròng ròng, chỉ còn có thể thở dốc dựa vào cánh cửa.Bùi Ngọc bước lên, cầm kiếm đâm thẳng mũi vào tim đối phương.Người đó đến chết cũng không thể ngờ — kẻ kết thúc mạng sống hắn lại là một tiểu cô nương mới bảy tuổi.Nàng quay đầu lại, bắt gặp Lục Như Trác đang nhìn mình, gật đầu một cái.Nàng là nữ nhi duy nhất của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cũng là người thân duy nhất của nàng. Bùi Ngọc từ nhỏ đã hiểu rõ: có biết bao kẻ muốn lấy mạng cô cô, nếu không giết được cô cô thì sẽ quay sang giết nàng.Ta không giết người khác, người khác sẽ giết ta.Vì vậy, nàng liều mạng tu luyện, không dám có chút buông lơi.Năm cập kê, nàng tiếp nổi trăm chiêu của Lục Như Trác, được cho phép dọn ra ở riêng một sân.Hai năm sau, kiếm pháp có chút thành tựu, nàng được đồng ý xuất kinh, bắt đầu ra ngoài đảm nhiệm công vụ.Hiện tại...Bùi Ngọc dẫn theo bảo kiếm, nhảy vào sân, múa một chiêu kiếm hoa xinh đẹp."Cô cô, ta muốn đấu với ngươi vài chiêu!""Được thôi, ta cũng muốn xem nửa năm qua ngươi có tiến bộ gì không." Lục Như Trác cười đáp."Tới đi." Thanh phong cuốn lên, kiếm quang trắng hồng như lưu quang xẹt qua.Luận võ chỉ điểm đến là dừng.Lục Như Trác lùi một bước, Bùi Ngọc lùi năm bước, nàng thu kiếm vào vỏ, hì hì cười nói: "Thế nào?""Không tồi." Lục Như Trác gật đầu khen."Chỉ là không tồi?" Bùi Ngọc chu môi, không hài lòng."Rất tốt." Lục Như Trác sửa lại, gật đầu thêm lần nữa.Bùi Ngọc ném kiếm sang bên, nhào tới ôm lấy cánh tay Lục Như Trác, cả khuôn mặt chôn vào cổ nàng."Tránh ra, toàn là mồ hôi." Lục Như Trác cười, đẩy nhẹ đầu nàng."Không đâu cô cô, con nhớ người mà.""Tối qua ngươi cũng nói như vậy.""Con nhớ người thật mà.""Nhớ đến mức nào?"Bùi Ngọc nghe câu này, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt bỗng rực sáng.Lục Như Trác dường như cũng nhận ra mình lỡ lời, lông mày khẽ nhíu lại đầy phiền muộn."Cô cô, ta..." Bùi Ngọc nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt ấy khiến Lục Như Trác, dù có khinh công tuyệt thế, cũng không thể tránh né nửa phần.Đúng lúc ấy, trên mái hiên vang lên tiếng chim trù pi kêu chói tai.Lập Xuân cười lớn bước vào sân, thấy Bùi Ngọc đang kéo tay Lục Như Trác, ánh mắt lộ rõ kinh ngạc, mà Lục Như Trác thì mím môi không nói, không khí giữa hai người thoáng có chút kỳ lạ."Các ngươi hai mẹ con làm gì thế?" Lập Xuân ngây thơ hỏi, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí.Câu nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hai người lập tức biến đổi.Bùi Ngọc từng nghe tiếng chim sa mạc kêu chói tai đến mức muốn nhức đầu, nhưng giờ nàng thấy, cũng không thể khó nghe bằng mấy lời vừa rồi của Lập Xuân.Lục Như Trác thì càng siết chặt môi, liếc mắt nhìn Lập Xuân một cái, không chút khách khí.Lập Xuân: "???"Tuy Bùi Ngọc gọi Lục Như Trác là "Cô cô", nhưng cả kinh thành đều biết nàng vốn là bé gái mồ côi do Lục Như Trác nuôi dưỡng, quan hệ chẳng khác nào mẹ con.Năm ấy nhận nuôi Bùi Ngọc, Lục Như Trác mới mười tám, mười chín tuổi, vẫn là cô nương chưa gả. Bỗng dưng bị một tiểu hài tử gọi "Mẫu thân", nàng nghe thế nào cũng thấy không ổn, bèn sửa lại cho gọi là "Cô cô".Lập Xuân trước kia thường lấy chuyện này ra trêu chọc.Nhớ có lần, khi Bùi Ngọc vừa hơn một tuổi, Lập Xuân cùng Lục Như Trác đang dạy nàng nói chuyện trong sân, Lập Xuân nghịch ngợm nắm tay tiểu Bùi Ngọc, chỉ vào Lục Như Trác, cố ý dạy từng chữ: "Nương... Nương..."Tiểu Bùi Ngọc cười toe, ngoan ngoãn nói theo: "Nương."Lục Như Trác: "......"Nàng giận đến trừng mắt lườm Lập Xuân, phất tay áo bỏ đi.Lập Xuân vội vã kéo tay nàng lại dỗ dành, từ đó không dám nghịch nữa, nghiêm túc dạy Bùi Ngọc gọi "Cô cô".Chuyện này từ đó trở thành giai thoại riêng trong nhà, thường bị nhắc lại vào mỗi dịp lễ tết. Đến Bùi Ngọc cũng bị nhiễm trò nghịch ấy, thỉnh thoảng bỗng nhiên gọi một câu "Mẫu thân", chọc Lục Như Trác tức đến đổi sắc mặt.Có lần, khi Lục Như Trác nổi giận, Lập Xuân lập tức kéo cả hai — một lớn một nhỏ — chạy đi, vừa thở hổn hển vừa cười ha hả.Về sau, Bùi Ngọc lớn rồi, chín chắn hơn, cũng ít nghịch dại như vậy nữa, không còn chọc giận "Cô cô" nhiều như xưa.Lập Xuân nhìn biểu cảm của hai người, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.Sắc mặt Lục Như Trác nàng có thể hiểu, nhưng vì sao Bùi Ngọc lại như không vui? Chẳng lẽ con gái lớn rồi, muốn thật sự làm "nương"?Nghĩ đến đây, Lập Xuân lại bật cười.Lục Như Trác thu lại biểu cảm, hỏi nhàn nhạt: "Ngươi tới đây làm gì?"Lập Xuân xua tay nói: "Không có gì, chỉ là ghé qua xin chén cơm.""Phòng bếp hôm nay không có phần của ngươi." Lục Như Trác nói."Không sao, ta ăn đồ thừa của các ngươi là được.""Không có dư.""?" Lập Xuân quay sang nhìn Bùi Ngọc, "Vậy...""Nàng đang tuổi lớn, ngươi còn phải là người không?" Lục Như Trác lạnh nhạt tiếp lời."......"Lập Xuân không phải kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nhìn đã nhận ra tâm trạng hiện giờ của Lục Như Trác rất tệ, thức thời nói:
"Vậy... ta về nhà ăn cơm trước."Lục Như Trác khẽ hừ một tiếng.Lập Xuân lập tức co giò bỏ chạy."Ngoan, về phòng rửa mặt trước đi." – Lục Như Trác cũng đuổi luôn Bùi Ngọc đi.Trong viện chỉ còn lại một mình nàng đứng.Từ mái hiên, một con phi ngư phục bạc nhẹ đáp xuống – là Ô Chu."Lần sau Chung đại nhân có đến, báo trước rồi hẵng vào."Ô Chu liếc nhìn nàng, không dám cãi nửa câu, chỉ dứt khoát gật đầu, đáp lời vâng dạ.Lạy trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có ai bị phạt."Ngươi, còn mấy người kia nữa, đi canh gác cửa cung một tháng cho ta.""......"Lục Như Trác hừ lạnh, phất tay áo, quay người đi vào phòng.Ô Chu mặt mày rầu rĩ, phải về báo cho đám huynh đệ biết tin dữ này.Bùi Ngọc thu xếp lại tâm trạng hỗn loạn, ăn bữa sáng cùng Lục Như Trác xong thì đến nha môn báo tin, tiện thể nhận nhiệm vụ mới và lĩnh quan phục.Thánh chỉ thăng chức của bệ hạ đã truyền đến.Nàng ngẩng đầu, chỉnh lại cổ áo trước gương đồng. Bộ thiên hộ phi ngư phục đỏ rực càng tôn thêm làn da trắng mịn, dung nhan thanh tú mà động lòng người.Bùi Ngọc bước ra khỏi phòng.Ngoài cửa có mấy vị đồng liêu đến chắp tay cười nói:
"Chúc mừng Bùi thiên hộ, chúc mừng đại nhân thăng chức!"Bùi Ngọc hoàn lễ, ôn hòa đáp:
"Cùng vui, cùng vui."Đám đồng liêu đang mong nàng mời cơm, không ngờ nàng lại thản nhiên hỏi:
"Có nhiệm vụ mới à?"Một người trong nhóm bật cười:
"Vừa mới hồi kinh đã được giao nhiệm vụ, Bùi thiên hộ cũng nên nghỉ ngơi vài hôm, ăn mừng một chút đi.""Đều là thiên ân của bệ hạ, không thể xem là công lao của ta." – Bùi Ngọc hướng về phía hoàng thành chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính.Cả đám đồng liêu: "......"Bùi Ngọc bề ngoài ôn hòa, thường hay nói cười với người khác, nhưng thực chất lại không thích xã giao, không ép mình hòa nhập, quan hệ với đồng liêu đa phần chỉ là xã giao hời hợt.Điểm này thật ra lại khá giống với Lục Như Trác.Thấy nàng cố ý vờ không hiểu, mọi người cũng thức thời cáo từ, ai làm việc nấy.Bùi Ngọc đeo đao, đi tìm cấp trên nhận nhiệm vụ.Trong Cẩm Y Vệ, nhiệm vụ tốt nhất dĩ nhiên là hộ vệ bên cạnh hoàng đế – cơ hội được nữ đế để mắt tới, tương lai rộng mở. Còn nếu chỉ làm công việc tuần tra hoàng thành thì dù không oai hùng bằng nhưng vẫn xem như có thể diện.Nhưng là nghĩa nữ của chỉ huy sứ, việc Bùi Ngọc nhận thường lại là điều tra tuần bộ, phối hợp phá án – không giống hai kiểu sai sự kia.So với việc đứng ngây người trong cung, ngày ngày không nhúc nhích phơi nắng, hay tuần phố lặp đi lặp lại... nàng càng thích một cuộc sống mỗi ngày một khác.Nàng không thích hoàng cung, thậm chí cũng không thích kinh thành.Nàng mong muốn một vùng trời rộng lớn hơn, nơi biển cả bao la, cá bơi tự do.Nhưng trong kinh thành lại có Lục Như Trác.Hôm nay, trực ban ở công sở là chỉ huy thiêm sự Lâm Đan Thanh – tâm phúc mà chính tay Lục Như Trác đề bạt lên. Bùi Ngọc cũng khá quen thuộc với nàng."Lâm đại nhân, hạ quan đến nhận nhiệm vụ."Lâm Đan Thanh vừa thấy nàng liền cười, vì đang ở công sở nên cũng không sửa cách xưng hô. Nàng lấy một ống trúc đưa qua:
"Vừa hay có nhiệm vụ mới, còn nóng hổi đây."Bùi Ngọc mở ống trúc, bên trong là một tờ lụa, chữ viết rõ ràng.Lâm Đan Thanh nói:
"Minh Uy tướng quân Mục Kiên đang trấn thủ biên quan, không có chiếu chỉ mà tự ý vào kinh. Ngươi dẫn người đến bắt, áp giải về Hình Bộ.""Tuân lệnh. Hiện hắn ở đâu?"Lâm Đan Thanh nhìn nàng, nói:
"Tin cuối cùng truyền về, hắn đang ở Thiên Kim Các.""Ta lĩnh mệnh."Bùi Ngọc không đổi sắc, xoay người rời đi.Thiên Kim Các là kỹ viện lớn nhất kinh thành, nữ tử ở đây đều tài sắc vẹn toàn, thường xuyên lui tới là các bậc quyền quý.Bởi vì hoàng đế hiện tại là nữ, Đại Sở vốn phong khí cởi mở, kỹ viện cũng không chỉ tiếp đãi nam nhân mà còn đón cả nữ khách.Thiên Kim Các là thanh lâu đầu tiên công khai phục vụ khách nữ, theo lời bà chủ thì gọi là "rộng đường dễ đi".Trời vẫn còn sớm, khách khứa chưa đông, Thiên Kim Các khá yên ắng.Nha hoàn Tiểu Đào đang lau bàn ghế tầng một, chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau.Một nhóm khách ăn mặc sang trọng bước vào.Dẫn đầu là một nữ tử vận bạch y, dung mạo thanh lệ đến mức khiến cả hoa khôi trong lâu cũng phải kém sắc một bậc.Tiểu Đào ngây người ra, vội vàng gọi cô nương quản sự đang ngủ gật dậy.Chưởng sự bị đánh thức, mặc y phục lụa mỏng bước ra, vừa đi vừa bảo Tiểu Đào đi pha trà.Bùi Ngọc được mời ngồi xuống bên bàn."Tiện danh là Điền."Bùi Ngọc thu lại ánh mắt đánh giá xung quanh, lễ độ gật đầu:
"Điền tiểu thư."Điền chưởng sự che miệng cười:
"Đại nhân khách khí, nô tỳ không dám."Bùi Ngọc khẽ nhướng mày, nghi hoặc:
"Ngươi biết ta?""Không nhận ra." – Điền chưởng sự cười, – "Nhưng ta nhận ra người có khí chất làm đại sự."Bùi Ngọc không muốn vòng vo, đưa lệnh bài Cẩm Y Vệ ra, rồi lấy bức họa Mục Kiên:
"Đã từng thấy người này chưa?"Điền chưởng sự thấy lệnh bài xong thì thái độ trở nên cung kính hẳn."Chưa từng gặp. Nhưng không chỉ mình ta tiếp khách, có lẽ những tỷ muội khác gặp rồi. Ta có cần gọi họ ra?""Có bao nhiêu người?""Đêm qua khách đông, các cô nương trực đêm luôn hơn mười người.""Không kịp rồi, ta tự mình khám xét."Bùi Ngọc ra lệnh hai người canh cửa, ba người chặn các lối ra khác. Một người được cử lên tầng cao nhất phòng Mục Kiên nhảy cửa sổ trốn thoát.Thiên Kim Các có tổng cộng năm tầng.Bùi Ngọc cố ý không mang binh khí, tay vịn lan can bước lên tầng hai, vừa đi vừa quan sát khắp nơi – trông chẳng khác nào một quý nữ tò mò lần đầu đến thanh lâu.Xem xét xong tầng hai, nàng bước lên tầng ba.Bỗng một tiếng mềm mại vang lên:
"Tỷ tỷ~"Chân nàng như khựng lại.Dù đã làm việc ba năm, không phải lần đầu tới những nơi thế này, nhưng chỉ riêng tiếng gọi đó vang lên, đầu nàng như ong ong một tiếng.Bùi Ngọc bước tiếp.Tại khúc ngoặt cầu thang, một nữ tử mặc váy hồng hải đường đang đè một nữ tử mặc y phục vàng nhạt lên lan can tầng ba. Một tay nàng vuốt cằm đối phương, môi nhếch khẽ:"Tỷ tỷ, lại đau đau ta..."Nữ tử áo vàng khuôn mặt bị che khuất, chỉ thấy nàng vòng tay qua cổ đối phương, ngửa đầu lên hôn.Nữ tử mặc hồng y vừa hôn vừa phát ra tiếng nũng nịu khiến người ta nghe mà nổi da gà.Bùi Ngọc tay vịn lan can, năm ngón tay siết chặt, tim đập như trống dồn.
"Vậy... ta về nhà ăn cơm trước."Lục Như Trác khẽ hừ một tiếng.Lập Xuân lập tức co giò bỏ chạy."Ngoan, về phòng rửa mặt trước đi." – Lục Như Trác cũng đuổi luôn Bùi Ngọc đi.Trong viện chỉ còn lại một mình nàng đứng.Từ mái hiên, một con phi ngư phục bạc nhẹ đáp xuống – là Ô Chu."Lần sau Chung đại nhân có đến, báo trước rồi hẵng vào."Ô Chu liếc nhìn nàng, không dám cãi nửa câu, chỉ dứt khoát gật đầu, đáp lời vâng dạ.Lạy trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có ai bị phạt."Ngươi, còn mấy người kia nữa, đi canh gác cửa cung một tháng cho ta.""......"Lục Như Trác hừ lạnh, phất tay áo, quay người đi vào phòng.Ô Chu mặt mày rầu rĩ, phải về báo cho đám huynh đệ biết tin dữ này.Bùi Ngọc thu xếp lại tâm trạng hỗn loạn, ăn bữa sáng cùng Lục Như Trác xong thì đến nha môn báo tin, tiện thể nhận nhiệm vụ mới và lĩnh quan phục.Thánh chỉ thăng chức của bệ hạ đã truyền đến.Nàng ngẩng đầu, chỉnh lại cổ áo trước gương đồng. Bộ thiên hộ phi ngư phục đỏ rực càng tôn thêm làn da trắng mịn, dung nhan thanh tú mà động lòng người.Bùi Ngọc bước ra khỏi phòng.Ngoài cửa có mấy vị đồng liêu đến chắp tay cười nói:
"Chúc mừng Bùi thiên hộ, chúc mừng đại nhân thăng chức!"Bùi Ngọc hoàn lễ, ôn hòa đáp:
"Cùng vui, cùng vui."Đám đồng liêu đang mong nàng mời cơm, không ngờ nàng lại thản nhiên hỏi:
"Có nhiệm vụ mới à?"Một người trong nhóm bật cười:
"Vừa mới hồi kinh đã được giao nhiệm vụ, Bùi thiên hộ cũng nên nghỉ ngơi vài hôm, ăn mừng một chút đi.""Đều là thiên ân của bệ hạ, không thể xem là công lao của ta." – Bùi Ngọc hướng về phía hoàng thành chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính.Cả đám đồng liêu: "......"Bùi Ngọc bề ngoài ôn hòa, thường hay nói cười với người khác, nhưng thực chất lại không thích xã giao, không ép mình hòa nhập, quan hệ với đồng liêu đa phần chỉ là xã giao hời hợt.Điểm này thật ra lại khá giống với Lục Như Trác.Thấy nàng cố ý vờ không hiểu, mọi người cũng thức thời cáo từ, ai làm việc nấy.Bùi Ngọc đeo đao, đi tìm cấp trên nhận nhiệm vụ.Trong Cẩm Y Vệ, nhiệm vụ tốt nhất dĩ nhiên là hộ vệ bên cạnh hoàng đế – cơ hội được nữ đế để mắt tới, tương lai rộng mở. Còn nếu chỉ làm công việc tuần tra hoàng thành thì dù không oai hùng bằng nhưng vẫn xem như có thể diện.Nhưng là nghĩa nữ của chỉ huy sứ, việc Bùi Ngọc nhận thường lại là điều tra tuần bộ, phối hợp phá án – không giống hai kiểu sai sự kia.So với việc đứng ngây người trong cung, ngày ngày không nhúc nhích phơi nắng, hay tuần phố lặp đi lặp lại... nàng càng thích một cuộc sống mỗi ngày một khác.Nàng không thích hoàng cung, thậm chí cũng không thích kinh thành.Nàng mong muốn một vùng trời rộng lớn hơn, nơi biển cả bao la, cá bơi tự do.Nhưng trong kinh thành lại có Lục Như Trác.Hôm nay, trực ban ở công sở là chỉ huy thiêm sự Lâm Đan Thanh – tâm phúc mà chính tay Lục Như Trác đề bạt lên. Bùi Ngọc cũng khá quen thuộc với nàng."Lâm đại nhân, hạ quan đến nhận nhiệm vụ."Lâm Đan Thanh vừa thấy nàng liền cười, vì đang ở công sở nên cũng không sửa cách xưng hô. Nàng lấy một ống trúc đưa qua:
"Vừa hay có nhiệm vụ mới, còn nóng hổi đây."Bùi Ngọc mở ống trúc, bên trong là một tờ lụa, chữ viết rõ ràng.Lâm Đan Thanh nói:
"Minh Uy tướng quân Mục Kiên đang trấn thủ biên quan, không có chiếu chỉ mà tự ý vào kinh. Ngươi dẫn người đến bắt, áp giải về Hình Bộ.""Tuân lệnh. Hiện hắn ở đâu?"Lâm Đan Thanh nhìn nàng, nói:
"Tin cuối cùng truyền về, hắn đang ở Thiên Kim Các.""Ta lĩnh mệnh."Bùi Ngọc không đổi sắc, xoay người rời đi.Thiên Kim Các là kỹ viện lớn nhất kinh thành, nữ tử ở đây đều tài sắc vẹn toàn, thường xuyên lui tới là các bậc quyền quý.Bởi vì hoàng đế hiện tại là nữ, Đại Sở vốn phong khí cởi mở, kỹ viện cũng không chỉ tiếp đãi nam nhân mà còn đón cả nữ khách.Thiên Kim Các là thanh lâu đầu tiên công khai phục vụ khách nữ, theo lời bà chủ thì gọi là "rộng đường dễ đi".Trời vẫn còn sớm, khách khứa chưa đông, Thiên Kim Các khá yên ắng.Nha hoàn Tiểu Đào đang lau bàn ghế tầng một, chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau.Một nhóm khách ăn mặc sang trọng bước vào.Dẫn đầu là một nữ tử vận bạch y, dung mạo thanh lệ đến mức khiến cả hoa khôi trong lâu cũng phải kém sắc một bậc.Tiểu Đào ngây người ra, vội vàng gọi cô nương quản sự đang ngủ gật dậy.Chưởng sự bị đánh thức, mặc y phục lụa mỏng bước ra, vừa đi vừa bảo Tiểu Đào đi pha trà.Bùi Ngọc được mời ngồi xuống bên bàn."Tiện danh là Điền."Bùi Ngọc thu lại ánh mắt đánh giá xung quanh, lễ độ gật đầu:
"Điền tiểu thư."Điền chưởng sự che miệng cười:
"Đại nhân khách khí, nô tỳ không dám."Bùi Ngọc khẽ nhướng mày, nghi hoặc:
"Ngươi biết ta?""Không nhận ra." – Điền chưởng sự cười, – "Nhưng ta nhận ra người có khí chất làm đại sự."Bùi Ngọc không muốn vòng vo, đưa lệnh bài Cẩm Y Vệ ra, rồi lấy bức họa Mục Kiên:
"Đã từng thấy người này chưa?"Điền chưởng sự thấy lệnh bài xong thì thái độ trở nên cung kính hẳn."Chưa từng gặp. Nhưng không chỉ mình ta tiếp khách, có lẽ những tỷ muội khác gặp rồi. Ta có cần gọi họ ra?""Có bao nhiêu người?""Đêm qua khách đông, các cô nương trực đêm luôn hơn mười người.""Không kịp rồi, ta tự mình khám xét."Bùi Ngọc ra lệnh hai người canh cửa, ba người chặn các lối ra khác. Một người được cử lên tầng cao nhất phòng Mục Kiên nhảy cửa sổ trốn thoát.Thiên Kim Các có tổng cộng năm tầng.Bùi Ngọc cố ý không mang binh khí, tay vịn lan can bước lên tầng hai, vừa đi vừa quan sát khắp nơi – trông chẳng khác nào một quý nữ tò mò lần đầu đến thanh lâu.Xem xét xong tầng hai, nàng bước lên tầng ba.Bỗng một tiếng mềm mại vang lên:
"Tỷ tỷ~"Chân nàng như khựng lại.Dù đã làm việc ba năm, không phải lần đầu tới những nơi thế này, nhưng chỉ riêng tiếng gọi đó vang lên, đầu nàng như ong ong một tiếng.Bùi Ngọc bước tiếp.Tại khúc ngoặt cầu thang, một nữ tử mặc váy hồng hải đường đang đè một nữ tử mặc y phục vàng nhạt lên lan can tầng ba. Một tay nàng vuốt cằm đối phương, môi nhếch khẽ:"Tỷ tỷ, lại đau đau ta..."Nữ tử áo vàng khuôn mặt bị che khuất, chỉ thấy nàng vòng tay qua cổ đối phương, ngửa đầu lên hôn.Nữ tử mặc hồng y vừa hôn vừa phát ra tiếng nũng nịu khiến người ta nghe mà nổi da gà.Bùi Ngọc tay vịn lan can, năm ngón tay siết chặt, tim đập như trống dồn.